Mạc Hinh toàn thân đau nhức nằm lười biếng trên giường. Cô cảm thấy hiện tại không chân thực lắm, mối tình giữa cô và Hạ An Nghiêm kéo dài hơn bốn năm, nhưng giữa cô và hắn ta hoàn toàn không xảy ra bất cứ một vấn đề nào. Trái lại, cô và Sở Khắc Uy cũng chỉ mới quen biết nhau hơn hai tháng, ấy thế mà cô đã trao hết những gì mình có cho anh. Liệu Sở Khắc Uy có nghĩ là cô quá dễ dãi không? Hay là... Sẽ giống như những cuộc tình khác, khi mình cho đi hết, thì người ta sẽ không còn chân trọng nữa?
Nghĩ đến vấn đề này, chợt trong lòng Mạc Hinh dâng lên một tia bất an. Cô ngồi bật dậy, bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh. Dòng suy nghĩ của cô cứ lặp đi lặp lại hai từ “ lo lắng” cho đến khi Sở Khắc Uy bước vào, anh nhìn thấy Mạc Hinh vẫn còn hơi thất thần. Anh liền ngồi xuống bên cạnh cô
- Em làm sao vậy?
- Khắc Uy...
Mạc Hinh nhỏ giọng. Bây giờ cho dù Sở Khắc Uy chỉ thừa nhận mình cô là Sở thiếu phu nhân, nhưng nếu cha mẹ và ông nội của anh phản đối thì thế nào đây? Dù sao thì nhà họ An của An Quỳ Trứ cũng từng cứu mạng Sở Chính Quốc, về tình về lý thì Sở gia nợ An gia một mạng. Liệu có vì thế mà Sở Chính Quốc bắt ép Sở Khắc Uy kết hôn cùng An Quỳ Trứ không?
- Em nghĩ gì vậy? Hửm?
- An tiểu thư... Cô ấy...
- Cô gái ngốc, em đừng nghĩ nữa. Cho dù là cha, mẹ hay ông nội đi chăng nữa... Muốn bắt ép anh lấy An Quỳ Trứ thì anh cũng từ chối. Trong lòng anh chỉ có em là phù hợp làm vợ của anh thôi.
Nói xong, Sở Khắc Uy ôm cô vào lòng, Mạc Hinh tựa đầu vào lồng ngực của anh. Tuy là đối với anh, Mạc Hinh tin tưởng tuyệt đối, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có thể tin tưởng anh ấy một cách tuyệt đối như vậy. Nhưng từ những việc làm, cho đến lời nói... Cô thấy được Sở Khắc Uy chính là một chính nhân quân tử nói được làm được. Cô tin anh, tuyệt đối tin anh.
- À đúng rồi, lúc nảy anh thấy trong túi xách của em có một xấp hồ sơ? Đó là gì vậy?
- A! Em quên mất, đó là thư được gửi từ nước D. Em muốn sang nước ngoài học hỏi thêm một số kinh nghiệm, nên đăng kí vào nước D. Bây giờ đã có kết quả trúng tuyển rồi, hai tháng nữa sẽ chính thức nhập học.
Gương mặt vốn dĩ đang vui vẻ của Sở Khắc Uy liền đanh lại. Cô chỉ mới ở bên cạnh anh hơn hai tháng, chưa gì đã muốn rời khỏi anh một lần nữa sao? Mạc Hinh biết chắc Sở Khắc Uy và Mạc Hoàng Bảo sẽ không đồng ý việc này, nhưng thật tâm của cô... Cô rất muốn đến đó học tiếp, hơn hết là... Sở Quyên cũng ở đó, cô cũng đâu lo cái ăn cái mặc cơ chứ?
- Khắc Uy...
- Hinh, chúng ta chỉ mới ở bên nhau chưa đến nửa năm. Thế mà em đã muốn rời khỏi anh?
- Không có, em chỉ đi học thôi mà. Em cam đoan với anh, chỉ ba năm... Ba năm sau em sẽ về...
- Hinh, đừng đi... Có được không?
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Khắc Uy hạ giọng cầu xin một ai đó. Anh lo sợ, anh sợ sẽ có ngày nào đó Mạc Hinh sẽ bỏ rơi anh, đường đường là nhân vật lớn ở Trác Thành, ấy thế mà anh lại lo sợ mất đi một người con gái. Nhưng Sở Khắc Uy đã xác định Mạc Hinh chính là vợ mình, đương nhiên anh sẽ lo sợ... Có ngày nào đó, Mạc Hinh sẽ bị người ta cướp đi mất, cướp mất khỏi vòng tay của anh. Anh không muốn, anh không hề muốn như vậy.
- Uy, em chỉ đi ba năm... Rất nhanh mà...
- Hinh, đừng... Đừng đi...
- Uy, anh nghe em nói. Em chỉ muốn trao dồi kinh nghiệm một chút, em sợ... Em sợ sẽ có ai đó nói em không xứng đáng với anh. Em muốn đến lúc chúng ta sánh bước trên lễ đường, em hoàn toàn xứng đôi với anh. Uy, anh tin em không?
Sở Khắc Uy không dám trả lời, có lẽ đây là điều anh sợ nhất. Anh không thích người anh yêu rời khỏi anh, Sở Khắc Uy lo sợ xa mặt cách lòng, chợt nhiên bỗng một ngày nào đó... Mạc Hinh nói không còn yêu anh nữa, rồi đột ngột bốc hơi khỏi cuộc đời anh, anh không muốn.
- Uy, anh trả lời em đi...
- Mạc Hinh, chúng ta đính hôn đi.
Mạc Hinh có chút lúng túng nói
- Uy... Chẳng phải em nói việc này để sau hãy tính sao?
- Hinh, chúng ta đính hôn. Sau đó, anh cho em đi. Được không?
Dường như Mạc Hinh nhìn ra được, Sở Khắc Uy rất không an lòng. Có lẽ anh sợ cái gọi là “yêu xa”, tuy nói nước D và Trác Thành không quá xa. Nhưng có lẽ cũng đủ để thay lòng đổi dạ. Mạc Hinh nhìn anh, vốn dĩ là một tổng tài cao cao tại thượng, ấy thế mà bây giờ lại lo sợ như vậy. Ánh mắt của anh còn hiện rõ tia gấp gáp, Mạc Hinh hít một hơi dài rồi nhẹ nhàng thở ra, cô ôm lấy gương mặt hằng ngày nghiêm nghị kia. Hôn nhẹ lên môi anh
- Được, chúng ta đính hôn.