An Quỳ Trứ cười như điên dại, cô ta nhìn thẳng vào Mạc Hinh. Bất giác, nhưng cái gọi là liêm sỉ của một người con gái đều bị cô ta vứt sang một bên, An Quỳ Trứ vừa quỳ vừa ôm lấy chân của Mạc Hinh, khóc lóc nói
- Cô... Cô đừng cướp Khắc Uy của tôi... Cô muốn tiền tôi cho cô tiền, cô muốn gì cũng được, nhưng mà... Cầu xin cô, đừng cướp người tôi yêu. Có được không? Cầu xin cô... Cầu xin cô...
Sở Khắc Uy nhăn mày, anh mạnh mẽ kéo Mạc Hinh lại, nhấc bổng cô lên. Rồi nhìn về phía Lục Tử Kiện, nói
- Lục Tử Kiện, con đàn bà điên này là cậu mang đến. Vậy thì cậu tự mà xử lý, đừng để tôi mất kiểm soát... Hậu quả sẽ rất khó lường!
Nói xong, Sở Khắc Uy mặc kệ đây là công ti mà ôm Mạc Hinh xuống sảnh chính, nhiều nhân viên há hốc nhìn còn bàn tán xôn xao. Bất chợt, Mạc Hinh xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Nhưng Sở Khắc Uy lại dừng chân, anh nhìn xung một lượt. Công khai hôn lấy môi của cô, rồi dõng dạc tuyên bố
- Mạc Hinh là hôn thê của tôi, là vợ tương lai của tôi. Sở Khắc Uy tôi chỉ thừa nhận một Sở thiếu phu nhân là Mạc Hinh, còn lại... Ai đến nhận vơ, đuổi không cần hỏi!
Nói xong, Sở Khắc Uy tiếp tục sải bước ra ngoài. Anh đặt cô ngồi trong xe, đương nhiên cũng không quên hôn lấy môi của cô một cái.
- Em là của anh!
- Sở Khắc Uy... Cô ấy... Thật đáng thương.
Sở Khắc Uy nhăn mặt, anh cúi xuống cắn lấy môi của cô. Tiểu yêu tinh này lại cảm thấy thương xót cho tình địch như vậy sao? Mạc Hinh bị anh cắn liền rên một tiếng, âm thanh của cô làm thú tính bắt đầu rục rịch. Sau đó, anh liền thẳng tay lái xe về nhà họ Sở.
Hình như anh quên mất rằng nhà họ Sở bây giờ không còn là của riêng anh. Cha mẹ và ông nội nghe tin An Quỳ Trứ trở về liền tụ họp đến đây, nhưng khi Sở Khắc Uy bế Mạc Hinh đi lướt ngang thì họ mới nhìn nhau
- Quyên Quyên... Hình như là Khắc Uy với Hinh Nhi đúng không?
- Vâng.
- Hai đứa nó làm gì vậy nhỉ?
Sở Quyên nhìn Hồ Chân Chân giả vờ ngây thơ liền giật giật khóe môi: “............” Xí! Bác cả à, bác đừng có giả vờ. Con trai bác muốn làm gì mà bác không biết à?
[...........................]
Mạc Hinh bị Sở Khắc Uy đưa thẳng lên phòng không nói gì liền hung hăng đè cô xuống giường mạnh mẽ chiếm lấy môi cô. Chưa để cô hoàn hồn thì Sở Khắc Uy đã đem toàn bộ quần áo trên người cởi ra sạch sành sanh. Bây giờ, cả anh và cô đúng là kiểu trần như nhộng đấy!
- Anh...
- Hinh... Gả cho anh...
Chưa để Mạc Hinh đáp lời, Sở Khắc Uy đã tiến thẳng huyết khí đang kêu gào vào bên trong cô. Phía dưới bị dị vật xâm nhập trở nên đau đớn, Mạc Hinh nhăn mày ôm lấy cổ của anh.
- Đau quá! Sở Khắc Uy... Tên khốn kiếp!
- Hinh... Gả cho anh. Nhé?
Phía hạ thân truyền đến cảm giác va chạm kịch liệt, bây giờ cô không còn nghe thấy anh hỏi cái gì. Cô chỉ biết mở miệng và ngâm nga
- Ừm... Ư... A...
Sở Khắc Uy hoàn toàn không biết Mạc Hinh chẳng hề nghe mình nói gì, nhưng anh chỉ biết cô đã đồng ý. Cho nên, Sở Khắc Uy mới liên tục dùng nhục bổng to lớn của mình liên tục làm cho Mạc Hinh cảm giác đê mê. Mạc Hinh nhìn anh càng làm càng điên cuồng, cô có cảm giác dường như sắp rách đến nơi rồi. Liền cắn lấy cổ của anh
- Tiểu yêu tinh, em biết cắn người rồi à?
- Khốn kiếp... Ách... Rách mất!
Sở Khắc Uy cười khổ, cô gái này trong giờ phút này còn dám nũng nịu với anh cơ đấy! Thú tính trong người anh bộc phát dường như không có điểm dừng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó... Anh sẽ cùng một cô gái nào đó điên cuồng phóng túng không chút đề phòng như vậy. Sở Khắc Uy thì thầm vào tai của Mạc Hinh
- Gọi tên anh. Hinh!
- Uy... Uy... Khắc Uy... A... Uy...
Sở Khắc Uy hài lòng hôn lấy cô. Đến lúc cao trào thì anh cũng không ngần ngại phóng thích bản thân bên trong cô. Mạc Hinh mệt mỏi tiếp nhận anh như vậy, lúc nảy còn không có màn dạo đầu... Nhìn nơi bị anh trừu sáp đến sưng tấy lên, Sở Khắc Uy có chút đau lòng tự trách bản thân quá gấp gáp. Đợi đến khi anh tắm rửa sạch sẽ và đặt cô trên giường rồi thì anh mới mở cửa ra.
Sở Khắc Uy không nghĩ đến nhà họ Sở cũng là nhà chuyên hóng hớt đấy, một Sở Quyên thì thôi đi còn có Hồ Chân Chân... À còn tặng thêm một bé bầu Sở Diệu Ương cũng nghe lén. Nhưng mà.... Người ít nói trầm tĩnh như Sở Chính Quốc cũng hóng hớt thì có chút lạ nha
- Ơ? Anh hai, sao em không nghe gì vậy? Chẳng lẽ... Nhẹ đến vậy?
Sở Diệu Ương dường như rất thích đùa, nên khi Sở Quyên nghe Sở Diệu Ương nói như vậy liền che miệng cười.
- Cha mẹ, Ương Ương, Quyên Quyên. Bốn người quên rằng phòng con cách âm rất tốt sao? Hà cớ gì phải nghe trộm cực khổ như vậy. Muốn thì cứ nói, con sẵn sàng ghi âm lại cho mọi người nghe mà.
Sở Chính Quốc, Hồ Chân Chân: “............” Ôi thằng con...
Sở Diệu Ương: “.........” Anh hai uy vũ bá đạo! À còn vô liêm sỉ nữa!
Sở Quyên: “............” Gâu gâu gâu, cứ tiếp tục đi!