Editor: Hoàng Lão Tà
Bên tai vang lên giọng nói của anh: “Muốn anh ăn nhanh như vậy sao?..” Khóe miệng hơi gợn lên nét cười.
Cô đã sớm không còn sức trả lời, hai mắt ẩn tình, làn da phiếm hồng tựa
vào vai anh vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, anh thật muốn một ngụm ăn sạch
cô.
Để cô ngồi giạng chân trên người mình, nụ hôn khẽ rơi trên
khuôn ngực mềm mại, đầu lưỡi lượn vòng quanh nhũ hoa, sau đó hé miệng
ngậm chặt, dùng sức mút mát, nụ hoa bị hút thành đỏ thẫm xinh đẹp. Anh
hôn một đường xuống tận hoa huyệt, bàn tay to xoa nắn hai mông tròn, cơ
thể mềm mại theo động tác của bàn tay không ngừng cọ xát.
Dịch
ái theo hoa huyệt chảy xuống ướt đẫm một mảnh. Anh bị hình ảnh dâm mĩ
này kích thích đến đỏ mắt, gộp hai ngón tay lại “Phốc” một tiếng tiến
vào trong hoa huyệt, nhanh chóng rút ra cắm vào. Hôn cô nuốt cả những
tiếng rên rỉ vào bên trong, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ không để cô
lui về phía sau, nhanh đến mức muốn đem cô cưỡng lại.
Bị anh ôm
trước ngực, hoa huyệt theo ngón tay không ngừng phun ra nuốt vào. Cửa
hoa huyệt ướt nhẹp. khát khao được châm chiếm càng sâu. Cô nóng quá,
giống như sắp tan ra, cơ thể run run, cuối cùng từ hoa huyệt chảy ra
chất lỏng. Tiểu huyệt co rút ngậm chặt ngón tay...
Ôm trọn thân
thể mềm mại vào trong lòng, anh nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô, thấp giọng
nói một câu, một lần lại một lần (^0^ Tiểu Tà: Cả nhà chắc biết câu gì
nhỉ?)
Hoàn cảnh trước mắt bỗng nhiên biến thành một màu xanh biếc, giống như đang quay lại thời điểm mà anh được cứu trước kia.
Cô bé xinh xắn dùng bàn tay nhỏ ôm chặt người cá đưa về phía mép nước, hai tay anh ôm lấy cổ non mịn của cô, đôi mắt lam xinh đẹp chuyên chú nhìn
cô bé bởi vì dùng sức mà khuôn mặt đỏ bừng. Bởi vì sự chênh lệch giữa độ cao của hai người nên đuôi cá vĩ đại bị kéo lê trên mặt đất.
Mất nửa ngày trời, rút cuộc cô cũng vất vả tha được sinh vật xinh đẹp này
đến mép nước, mệt đến mức cả người nằm thẳng xuống đất, há miệng thở
dốc. Nói đứt quãng: “Đã đến bờ biển rồi...Anh, anh mau chạy đi... Bộ
dạng của anh nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất nguy hiểm. Không
nên,...xuất hiện ở nơi có người...Lần sau không chắc có thể gặp được tôi hay không. Chuyện đó, anh có hiểu không? Con người... rất nguy hiểm“.
Nói xong đưa người cá về dưới nước, ý bảo anh chạy nhanh. Lúc này người cá
khong chạy cũng không rời đi mà vươn tay cùng với bàn tay nhỏ bé mười
ngón đan nhau. Không để ý cô oa oa nói nhảm, Lôi kéo cô cùng nhau bơi
lội nơi biển xa.
~ Hoàn ~