Editor: Hoàng Lão Tà
Hồi nhỏ cô đã cứu một người cá, chính xác là một người cá, cô đã từng nói
với người khác, nhưng cũng không có ai tin tưởng, rốt cục cô cũng không
nói với ai nữa rằng mình đã cứu một người cá.
Đó là một người cá
rất đẹp, vây đuôi màu bạc, tóc thật dài, nhưng anh lại chẳng nói ngôn
ngữ của loài người, cô đưa anh trở về, nhìn anh bơi xa dần, rồi biến mất trong tầm mắt.
Từ trước đến bây giờ cô luôn là đứa trẻ bình
thường, chỉ số IQ cũng bình thường, không có sắc đẹp xuất chúng, không
có dáng người quyến rũ, cũng chưa từng hy vọng chuyện kỳ tích gì đó sẽ
xảy ra trên người mình, chỉ mong sống một cách bình thường hết cuộc đời
là tốt rồi, người như cô không thích hợp với chuyện vượt quá lẽ thường.
Nhưng mà, cái người cá kia giống như một mầm mống đâm chồi nảy lộc trong
lòng. Cô chỉ có một ước mơ nhỏ bé đó là gần anh một chút, chỉ cần gần
một chút là tốt rồi.
Trước khi thi đại học, cô không để ý đến
việc cả gia đình phản đối, nhất định ghi danh thi vào chuyên ngành sinh
vật, trong nhà không ai biết đến ý định trong lòng cô, cô cũng không có
cách nào giải thích được rõ chuyện này. Tuy rằng thành tích không tốt
lắm nhưng miễn cưỡng cũng đậu vào khao Sinh vật của một Trường Đại học.
Rời khỏi nhà ra ngoài sống, lại làm cho cô có cảm giác giống như được
giải thoát.
Trong trường đại học đại khái chia ra làm hai loại
người, một là chơi theo bè phái, hai là côc độc một mình. Đương nhiên cô thuộc nhóm thứ hai. Rất nhiều lần bỏ quên, đến mức cô cũng cảm thấy
quen rồi. Cô để ý đén một nam sinh đeo mắt kính, vì hai người hầu như
đều cùng xuất hiện tại cùng một lớp học.
Cho tới một ngày nam
sinh ấy hỏi rằng cô có đồng ý làm người yêu anh hay không, cô nói cô
đang lo lắng, mãi cho tới khi kết thúc một học kỳ cô cũng không trả lời
anh.
Tới một ngày khác, nam sinh lại hỏicô cô có đồng ý làm bạn gái của anh hay không, cô vẫn không trả lời, lại nói đến một chuyện
xưa, về một người cá. Từ hôm đó trở đi nam sinh ấy không còn hỏi chuyện
cô có muốn làm bạn gái hay không nữa.
Năm thứ ba, cô thuận lợi
tốt nghiệp, còn được trường đề cử tới một sở nghiên cứu, nhưng đề tài cô được đảm nhiệm không phải là nghiên cứu về người cá trong truyền thuyết mà là nghiên cứu hải tảo... QAQ, được rồi, ít nhất cũng có liên quan
đến biển, cô tự an ủi.
Sau khi làm việc, công việc ngày càng thêm bận, chuyện người cá linh tinh cũng dần dần bị lãng quên. Một ngày nọ,
có mấy người nghiên cứu sinh đến từ viện nghiên cứu, trong đó có một
người khá quen thuộc. Hóa ra người đó là Nhãn Kính Nam, người đề cập đến việc làm bạn gái thời đại học. Hai người rấtnhanh thân thuộc, sau đó
chínhthức trở thành một cặp.
Bước chầm chậm ở cửa hàng gần
biển, ôm lấy cánh tay bạn trai, cô cảm thấy hạnh phúc nho nhỏ, tuy rằng
cô không phải là người suất sắc nhất, nhưng bây giờ cô có bằng cấp, có
công việc, có bạn trai, só với mấy sinh viên khi ra trường đang phải đau khổ tìm việc, sau đó lại đau khổ tìm bạn trai, cô quả thực rất may mắn. Người cá đối với cô bây giờ chỉ giống như một loại bọt biển trong
mơ,không còn cảm giác chân thật, có đôi khi cô còn hoài nghi trí nhớ
của chính bản thân mình, mình đã thật sự cứu một người cá sao...?
Uầy, bạn trai cô nói đi toilet thế nào vẫn còn chưa ra? Chẳng lẽ xỉu trong
toilet, tốt nhất là phải đi xem, ở bên ngoài toilet nam nhìn ngó một
chút, không có người, cô lặng lẽ đi vào. Tại sao trong toilet phòng kế
lại chảy ra khá nhiều nước, thử kêu gọi hai tiếng bạn trai, nhưng không
có ai đáp lại, định mở cửa của phòng kế ra, không nghĩ tới đột nhiên cửa lại mở.
Đầu của nàng bất ngờ bị đơ, miệng cũng há to hết cỡ, đến cuối cùng có ai giải thích cho cô không, vì...vì sao, trong toilet nam
lại chỉ có...Người cá?!!! Còn giống với người cá mà cô từng cứu trước
kia nữa! Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Nhắm mắt, lại mở mắt, uầy, người cá
vẫn ở đây. Cắn mình một cái, hả? Tại sao lại không đau? Không ổn rồi,
cắn nhầm rồi, cánh tay mình cắn đích thị là cánh tay của anh chàng người ca, QAQ, anh ta sẽ không xơi tái mình chứ?
Đúng rồi bạn trai
đâu! Này... một người sống mất tích, trước tiên vẫn nên đi tìm người.
Vừa muốn đi lại bị một bàn tay to nắm lấy. cô dường như bị niệm chú gì
đó thì phải, không có cách nào phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sinh vật xinh đẹp không nên xuất hiện ở thế giới này.
“Đùng tìm, hắn chính là anh...” Người cá vừa nói xong đã kéo cô về phía mình, cả
người cô dường như bị ép trên người anh.hai nụ hồng mềm mại trước ngực
bị người khác phái đè ép làm cô kích động đến đỏ bừng gò má, mới động
đậy một chút, lại bị giữ chặt gáy, đường cong duyên dáng của chiếc môi
người cá không ngừng phóng đại ngay trước mắt, mang theo hơi thở cực
nóng dán lên môi cô, giống như đã đói khát từ lâu, đầu lưỡi thăm dò vào
trong khoang miệng, cuộn chặt vào chiếc lưỡi mềm mại, lật chuyển khuấy
đảo ma sát lẫn nhau, không kịp nuốt nước bọt làm cho nó chậm rãi chạy
xuống từ khoang miệng hai người.
Bàn tay to từ từ di động đến
trước ngực cô, khẽ vuốt ve nhũ hoa một chút khiến thân thể mềm mại run
lên từng trận, một bàn tay to khác sờ soạng dưới làn váy, thâm nhập vào
nơi tư mật nào đó, cọ qua cọ lại, sau đó cho một ngón tay vào bên trong.
Cô bị hôn đến nỗi toàn thân nóng lên, lại bị ngón tay đột nhiên xâm nhập
làm cho bừng tỉnh, kích động uốn éo người muốn né tránh anh. Đây là nơi
công cộng, tùy lúc sẽ có người vào. Môi bị ngăn lại không thể nói, chỉ
có thể phát ra tiếng ư ư, giãy dụa đong đưa cơ thể ngược lại lại làm
tăng thêm động tác ngón tay, miệng nhỏ không nhịn được mà tràn ra
tiếngrên.
Phát hiện ra sự khác thường của cô, hơi mở hai mắt,
hình ảnh phía trước làm mắt anh tràn ngập tình dục. Đưa tay ra sau lưng
cô, đóng cửa phòng, khóa kín. Một cánh tay ôm sát vòng eo nhỏ, đem nơi
mềm mại áp sát vào bờ ngực rắn chắc, làn da dính sá t vào nhau. Nhũ thịt bị đè ép đến biến hình, theo sự vặn vẹo của cơ thể mà cọ sát lên cơ
ngực to lớn, điều đó không ngừng ăn mòn các giác quan của cô, nếu bên
hông không có bàn tay to lớn, có lẽ cô đã sớm xụi lơ trên mặt đất.