Bride By Mistake

Chương 18: Chương 18




“Em chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều người trong một nơi như thế này.” Đầu Bella hết quay sang trái rồi lại sang phải khi cỗ xe mà Luke gọi là “Yellow Bounder” (*) len lỏi qua các đường phố đông đúc ở London.

(*: một loại xe ngựa bốn bánh, thân được sơn màu vàng hay dùng để chở thư hoặc hành khách – ND)

Họ đã cặp bến Portsmouth trong ngày hôm đó, và chạy băng qua nó với tốc độ mà Bella thấy thật khó tin. Họ vừa mới đến London. Cũng là đêm vũ hội của Molly.

“Quảng trường Grosvenor ở bên trái chúng ta,” anh chỉ. “Em đã ăn kem bao giờ chưa?”

“Chưa, nhưng-“

“Vậy bữa nào anh sẽ đưa em đến Gunter. Em sẽ thích cho xem – ồ chết tiệt!”

“Sao vậy?”

“Anh quên mất bữa tối.”

“Bữa tối nào?”

“Bữa tối trước vũ hội. Anh đã hy vọng sẽ giới thiệu em với mẹ trước ngày vũ hội, nhưng bà ấy đã tổ chức một bữa ăn tối sớm hơn dự tính và khách khứa của bà đang đến kia. Em thấy hàng xe phía trước không? Đó là nhà mẹ anh. Cũng là nhà em đấy. Thực ra thì nó thuộc về anh.”

Bella nhìn trừng trừng vào anh. Nhà mẹ anh ư? Anh đã hoàn toàn lơ đi tất cả những phản đối của cô. “Em đã nói anh rồi mà, Luke, em sẽ không đến vũ hội của em gái anh. Em chẳng có gì để mặc hết. Đây là bộ đẹp nhất của em và nhìn nó xem!” Cả hai người cùng nhìn vào chiếc váy đỏ của cô. Đúng là trông có hơi xấu để mặc dịp này. “Ngay cả một người hầu cũng chẳng thèm mặc nữa là.”

Anh gạt bỏ cái suy nghĩ đó với một cử chỉ. “Anh biết rồi. Anh sẽ hỏi Molly cho em mượn một chiếc váy.” Anh kéo đồng hồ ra và nhìn vào nó. “Nhưng chúng ta đã tới muộn hơn là anh nghĩ. Chắc sẽ không đủ thời gian để mấy người hầu sửa lại nó.”

“Sửa lại nó?”

“Ừm, Molly hơi tròn hơn so với em. Và cũng cao hơn một chút.” Anh nheo mắt nhìn cô trong sự ước lượng. “Anh nghĩ ra rồi – Nell!”

“Nell?” Cô biết Nell là ai; vợ của một trong những người bạn thân nhất của Luke, Harry. Nhưng việc thiếu thốn quần áo không phải là vấn đề thực sự. Đó thật ra chỉ là cái cớ.

Thật ra thì cũng rất xấu hổ khi ăn bận tồi tàn trong một trung tâm thời trang như London, nhưng trên tất cả, Bella thấy căng thẳng như một con chuột về việc gặp các bạn của Luke cũng như toàn thể gia đình anh.

Cô gái nước ngoài đã bẫy người con, người bạn yêu dấu của họ vào một cuộc hôn nhân không mong muốn. Một cô gái nước ngoài xấu xí. Nhưng Luke không biết lý do đó.

“Nell và Harry sẽ ở nhà của Lady Gosforth. Em sẽ thích Lady Gosforth. Một bà cô bộc trực, nhưng ẩn bên dưới là một trái tim vàng.” Trước khi Bella có thể nói lời nào, Luke đã thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét những lời hướng dẫn cho người xà ích.

“Sao anh biết Nell sẽ sẵn lòng cho em mượn một bộ váy?”

Anh khịt mũi như thể cái ý tưởng Nell từ chối là một điều lố bịch. “Nell chắc hợp với em hơn. Cô ấy cũng là một người nhỏ nhắn thanh lịch. Em sẽ thích Nell ngay. Cô ấy cũng giống em, một nữ kỵ sĩ đến từng những đầu ngón tay.” Anh ngồi xuống trở lại và sau đó bật cười khùng khục.

“Gì thế?”

“Anh không thể chờ cho các bạn của anh gặp em.”

“Tại sao?” cô nghi ngờ hỏi.

“Anh đã nói với họ là hãy chuẩn bị để gặp một cô gái tu viện e thẹn và biết vâng lời, một người rất kiên nhẫn may thêu trong suốt mấy năm qua.”

Cô khịt mũi.

Anh cười lần nữa. “Chính xác! Họ sẽ yêu em.”

Cô mỉm cười và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tất nhiên sẽ rất tuyệt nếu các bạn anh yêu cô, nhưng cô thật sự không quan tâm. Chỉ có duy nhất một người đàn ông cô muốn yêu cô, và anh không biết điều đó.

Họ đã đến ngôi nhà ở thành phố của Lady Gosforth, nhưng trước sự mất tinh thần của Luke, họ biết rằng Nell, Harry, và Lady Gosforth đã đi đến bữa ăn tối trước ngày vũ hội. Thậm chí người may đồ của Lady Gosforth cũng đã đi cùng bà.

“Tuy nhiên, Cooper, người hầu riêng của Lady Nell, thì ở tầng trên, Lord Ripton,” quản gia của Lady Gosforth nói. “Ngài có muốn tôi triệu tập cô ấy không?”

“Tốt lắm, Sprotton. Hãy gọi cô ấy xuống ngay nhé,” Luke nói, và chỉ một lúc sau, một cô gái khá trẻ, xinh xắn, bận đồ người giúp việc xuất hiện.

Luke giải thích những gì anh muốn làm. Cooper nhìn Bella và đôi mắt sáng lên. “Ồ, vâng thưa ngài, tôi nghĩ tôi có một bộ rất hợp. Và không đâu, tiểu thư, tôi biết mà, Lady Nell sẽ không phiền chút nào đâu. Thực tế là khi chúng tôi đem nó theo từ nhà, chúng tôi đã thấy là màu đó không hợp lắm với phu nhân. Nhưng nó sẽ hoàn hảo cho cô, thưa tiểu thư, tin tôi đi.” Cô ta hướng dẫn Bella đi lên lầu và Luke đi tiếp đến góc đường nơi có ngôi nhà nghỉ của anh để thay đồ.

Trong 30 phút, Cooper đã làm được điều mà Luke đã thất bại trong vài tuần hôn nhân của mình: thuyết phục Bella lợi ích của việc có một người hầu giỏi.

Bella nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương. “Thật kỳ diệu,” cô thở. Giá như các cô gái trong tu viện có thể nhìn thấy cô bây giờ. Chỉ trong chưa tới nửa giờ đồng hồ, và không ai có thể đoán ra Bella đã không có tiêu tốn nửa ngày cho việc làm đẹp.

Cooper cười. “Không đâu, thưa tiểu thư, nhưng sự thật là chiếc váy này rất hợp với cô hơn là Lady Nell đã từng mặc nó đấy.”

“Chính là chiếc váy và ma thuật của Cooper,” Bella khẳng định. Chiếc váy bằng lụa màu xanh lá và đồng thiếc, nó hợp với cô đến hoàn hảo, cũng như chiếc áo ngực cũng được thiết kế đi kèm với áo. Cô trông không còn quá gầy nữa; mà nhìn cô… mảnh mai. Và thanh lịch. Thậm chí là thời trang. Và một chút hấp dẫn thoáng ẩn hiện.

Cooper cũng đã làm vài thứ ma thuật với tóc cô, tết nó lại trong một biến thể thanh lịch của kiểu coronet mà cô hay làm, và lèn vào những sợi ruy-băng màu đồng, xanh lá và màu kem lên nó.

Một luồng hơi nhẹ lướt qua da cô, một lớp phấn hồng nhẹ lên má và môi cô, và Bella gần như không nhận ra mình nữa. Như thể bằng cách nào đó mà cô rất khác xa so với ngày cô gặp Luke ở tu viện. Tạ ơn Chúa trời.

“Giờ tới một chiếc khăn choàng,” Cooper nói, mở rương đồ.

“Cái này thì sao?” Bella đưa ra chiếc khăn lụa màu kem của mình.

“Ồ, tiểu thư ơi, đẹp quá,” Cooper thở ra. “Em chỉ cần ép cho nó hết nhăn là nó sẽ rất hoàn hảo.”

“Và… ngọc trai?” Cô lấy ra chuỗi ngọc trai của mẹ.

“Tuyệt vời, tiểu thư, thật hoàn hảo. Tiểu thư trông y như một bức tranh ấy, nếu cô không thấy phiền khi em nói thế.”

Bella hít một hơi thật sâu trước khi cô bắt đầu đi xuồng cầu thang. Được ăn bận như thế này, cô cảm thấy mình có thể gặp gỡ bất kỳ bạn bè hay người thân thích nào. Cô hy vọng Luke sẽ thích.

Cô mới đi được một phần đường thì Luke xuất hiện ở chân cầu thang. Bella suýt vấp. Anh lúc nào trông cũng rất đẹp trai, nhưng bây giờ, trong bộ đồ dạ tiệc trang trọng buổi tối và râu cũng vừa mới cạo, anh trông thật tuyệt vời.

Cô hẳn đã phát ra một âm thanh, bởi vì anh ngước lên. Và sững người.

Cô buộc mình tiếp tục bước tới. Chồng cô đang nhìn sững vào cô trông đến buồn cười, nhưng… Dạ dày của cô lúc này cũng đang nhộn nhạo; chúng như đang nhảy múa. Ca hát, nhào lộn và ngụp lặn trong đó.

Đôi mắt anh, một màu xanh đậm, lấp lánh, đang nhìn như muốn ăn thịt cô. Anh không nói một từ nào, nhưng cái nhìn trên gương mặt anh… làm ngực cô thít lại và tim đập rộn rã.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cô cảm thấy – không, cô biết là mình xinh đẹp.

Sprotton đã cho cỗ xe thuê đi, và chiếc landau (*) của Lady Gosforth đang chờ họ. Luke đưa tay cho Isabella. “Em biết không,” anh nói, khi chiếc xe lăn bánh, “có vài điều anh tính nói với em mà quên mất.”

(*: xe bốn bánh hai mui – ND)

“Ồ?” Nghe có vẻ quan trọng.

“Nó chợt đến với anh khi nhìn em bước xuống cầu thang, đẹp hơn bất kỳ vợ của người đàn ông nào nên nhìn thấy.”

“Ồ.”

“Anh lẽ ra nên nói điều này từ lâu rồi mới phải.”

“Ồ?” Thật ngớ ngẩn; cô không thể nghĩ ra một điều gì để nói. Tim cô đang đập rất nhanh. Chiếc xe chậm lại. Họ đã tới rồi ư?

“Đúng vậy, khi ở trên tàu. Hoặc trên xe ngựa. Hoặc thậm chí cả trước đó, ở Castillo de Rasal.” Anh cau mày. “Thậm chí còn có thể ở Valle Verde. Hoặc cũng có thể là ở Ayerbe ở quán trọ Không Có Rệp-“ Chiếc xe dừng lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. “A, chúng ta tới rồi. Anh sẽ nói với em sau vậy.”

Cô nắm lấy cổ tay anh. “Đừng có trêu em như thế, Luke Ripton. Nói cho em biết ngay!”

Anh nhìn cô, môi khẽ cong lên một nụ cười. “Cũng không gấp lắm đâu. Để sau đi.”

“Luke!”

Giọng anh trầm xuống. Anh nghiêng người về phía trước và kéo cô vào vòng tay anh. “Là điều này: Anh yêu em, Isabella Ripton. Anh không biết là mình đã biết từ bao giờ. Cũng có thể là ở tu viện, hoặc sau đó một chút là ở-“

Một người hầu kéo cửa xe mở ra. “Lord Ripton, ngài đã về!” người đàn ông kêu lên vui vẻ.

Luke cười và thu lại nụ hôn anh tính trao cho cô. “Thấy chưa, anh đã nói là nên để sau đi mà.”

Bella quá sửng sốt để cử động. “Anh yêu em?” cô vô thức lặp lại.

Người hầu nhìn cô giật mình, rồi nhìn Luke, cười toe, và nhanh nhảu khép cửa xe lại.

“Không.” Luke ngăn anh ta lại. Anh nắm tay Bella. “Đi thôi, em yêu, mọi người đang chờ chúng mình. Anh đã gởi lời nhắn. Bữa tối đã được hoãn lại.”

Cô đi theo anh trong tình trạng mê mụ. Anh yêu cô? Hay đó chỉ là thứ gì đó mà anh phải nói để làm hai người cảm thấy tốt hơn về cuộc hôn nhân này? Anh đã nói điều đó trước mặt người hầu của mình, sau tất cả.

Ồ, mà điều đó cũng không quan trọng. Anh yêu cô; anh đã nói như vậy. Cô không quan tâm nếu đó có phải là một lời đầu môi chót lưỡi hay là không. Nhưng với tối nay, thì cô tin. Tối nay cô cảm thấy mình xinh đẹp và chồng cô đã nói với cô là anh yêu cô. Thế là đủ.

Cô bước vào nhà trong một tâm trạng bàng hoàng, và cô cũng đã trải qua toàn bộ buổi tối trong một tâm trạng bàng hoàng. Cô gặp hàng chục người. Gia đình anh tất cả đều là những người xinh đẹp. Cô là một con vịt con xấu xí ở giữa họ, nhưng tối nay cô không quan tâm. Anh yêu cô.

Các bạn của anh ai cũng đều cao ráo và đẹp trai đến sững sờ. Nhưng không đẹp bằng chồng Bella. Với lại chàng còn yêu cô.

Bằng cách nào đó – mà cô cũng không biết là bằng cách nào – mà cô đã trải qua được hết buổi tiệc tối. Và sau đó dàn nhạc đã đánh lên bản waltz đầu tiên. Luke đã hứa sẽ dành điệu waltz đầu tiên cho em của anh, Molly. Đó là một lời hứa đã có từ lâu, và Bella vui vì anh anh có thể giữ lời, cho dù cô phải chấp nhận việc mình phải ngồi bên ngoài sàn nhảy với mẹ của Luke.

Cô có thể xoay sở để thực hiện một vài điệu nhảy hai hàng sóng đôi – chúng cũng tương tự các điệu nhảy mà cô đã được học khi còn bé – nhưng cô không biết nhảy điệu waltz. Luke đã cố gắng dạy cô nhảy waltz khi còn ở trên tàu về đây, nhưng mặt biển thì không phải lúc nào cũng êm ả, bởi nên 1-2-3-xoay biển thành 1-2-xoay.

Cô ngồi với mẹ của Luke và Lady Gosforth, và xem Luke và Molly đang xoay nhanh trên sàn nhảy. Cô đã tuyên bố là sẽ học rất nhanh. Nhưng có vẻ như đó là câu nói đùa.

Và sau đó là điệu waltz thứ hai. Harry bạn của Luke cúi đầu và đưa Molly bước ra sàn nhảy. Molly trông sáng bừng lên vì hạnh phúc. Cô không chỉ có một người anh; cô có tới bốn người.

“Điệu waltz này của anh, anh tin thế,” Luke nói và khom người trước Bella.

“Không,” Bella nói, và sau đó nhận ra âm thanh có vẻ thô lỗ, và mẹ Luke đang ở ngay bên, đang nhìn. “Anh biết là em không thể nhảy waltz mà.”

“Em đã làm rất tốt trên tàu đấy thôi.”

“Chỉ có một lần duy nhất, còn thì đều là 1-2-xoay, bởi vì bị sóng xô,” cô giải thích với mẹ anh. Rồi cô quay sang chồng. “Em không thể, Luke à. Em sẽ làm mọi thứ lung tung lên cho xem.”

“Không có chuyện đó,” Luke nói nhanh. “Tất cả những gì em cần làm là tin vào sự dẫn dắt của anh.” Anh nhìn khuôn mặt cô và bật cười. “Ừm, 1-2-xoay kể ra cũng độc đáo mà. Đông thế này sẽ không ai để ý đâu. Mà cho dù là có thì cứ coi như chúng ta đang tạo ra một kiểu mới đi. Thôi nào, vợ à, em đã thề là sẽ vâng lời anh rồi mà. Ít nhất thì cũng phải vờ như thế ở nơi công cộng chứ.” Anh nắm tay co và gần như là kéo cô vào sàn nhảy, lờ đi những phản đối của cô, trêu chọc cô, và phá ra cười.

Lady Gosforth, nhìn thấy khuôn mặt của Lady Ripton, nuốt lại lời bình luận bà tính nói. “Ồ, bà bạn của tôi ơi, có chuyện gì sao?”

Cái nhìn của Lady Ripton dán dính vào con trai bà và vợ nó. Đôi mắt bà ngập đầy lệ dâng.

“Là con bé Tây Ban Nha ấy phải không? Nó làm bà buồn à?” Lady Gosforth bắt đầu.

Lady Ripton lắc đầu. “Nhìn con trai tôi xem,” bà thì thầm. “Nhìn nó đi, Maude.”

Lady Gosforth nâng kính cầm tay của bà lên và nhìn săm soi con trai của Lady Ripton. “Có gì sao? Trông nó tươi tắn hơn nhiều so với những năm qua, nếu bà hỏi tôi.”

“Chính xác. Cái con bé Tây Ban Nha-“ Lady Ripton lau đi những giọt lệ mới nhòa ra.

“Nhìn nó xem, Maude – nó đang cười. Nó đang trêu con bé. Nó đang khiêu vũ. Đứa trẻ đáng yêu kia đã đem con trai tôi trở về với tôi.” Bà sụt sịt một cách hạnh phúc.

“Bạn yêu quý, đúng vậy, tôi đã thấy,” Lady Gosforth thầm thì.

“Các thằng bé trở về đều đã thay đổi. Harry, Gabe và Rafe yêu quý của tôi – bà cũng biết rõ như bất kỳ ai cái bóng đen mà bọn chúng đã đem về từ cuộc chiến tranh đó.”

“Tất cả đều bị những bóng ma dày vò chúng,” Lady Gosforth đồng ý. “Đều điên cuồng liều mạng, mỗi đứa đều y như thế.”

“Và Luke là đứa tồi tệ nhất. Nhưng những năm qua, tôi đều thấy từng đứa một đều ổn định, biết yêu, và trở nên… hạnh phúc. Nhưng không với Luke của tôi, chưa bao giờ với Luke của tôi.” Bà lau mắt.

“Và khi nó bảo tôi nó đã kết hôn với một cô gái người nước ngoài khi nó chỉ mới mười chín và con bé mười ba… Tất nhiên tôi đã nghĩ tới điều tồi tệ nhất. Tôi đã vô cùng đau khổ về điều đó – bà cũng biết tất cả chuyện này rồi đấy. Nhưng giờ nhìn chúng xem, Maude. Chỉ cần nhìn con trai tôi và cô gái tuyệt vời kia.”

Trên sàn nhảy Isabella đang xoay nhẹ người trong đôi tay của Luke như thể cô đã làm điều đó trong suốt cuộc đời mình, đang ngước nhìn chồng, bàn tay cô đang đặt bên trái tim anh. Và đứa con trai cao lớn, đẹp trai của Lady Ripton đang nhìn chằm chằm xuống cô gái Tây Ban Nha nhỏ nhắn của mình với một cái nhìn khiến đôi mắt mẹ chàng lại nhòe lệ.

“Con bé yêu thằng bé,” Lady Gosforth nhận xét.

“Và thằng nhỏ cũng yêu nó,” Lady Ripton sụt sùi. “Con bé của tôi.”

“Anh có điều muốn nói với em,” Bella nhắc nhở Luke đêm đó khi họ chuẩn bị đi ngủ. Vũ hội đầu tiên của cô thật là kỳ diệu. Bạn bè của Luke và những người thân của anh đều chào đón cô với vòng tay rộng mở. Cánh đàn ông thì khiêu vũ với cô, còn vợ họ thì đối xử rất tốt với cô, và mẹ Luke thì ôm lấy Bella bất cứ khi nào bà nhìn thấy cô. Cô vẫn còn cảm thấy như đang khiêu vũ.

“Em có muốn thấy cái này không,” Luke nhẹ nhàng lên tiếng. Anh vừa mới cởi áo sơ mi ra, và như thói quen, nhìn xuống chỗ băng gạc bao phủ vết thương của mình.

“Cho em xem.” Bella vội đi đến.

Luke từ từ nhấc miếng gạc ra. Đi với nó là miếng vảy khô của vết thương. Bên dưới nó là lớp da mới. Mảng da màu hồng sáng, hơi nhăn nheo. Anh bị một vết sẹo, phải, nhưng không phải là một đóa hồng để mà phải che giấu ở bất cứ đâu.”

“Ôi Luke…”

Anh nhấc cô lên và đem cô tới giường ngủ.

Một lúc lâu sau cô ngọ nguậy trong vòng tay anh, duỗi người vẻ uể oải. “Anh có điều muốn nói với em mà.”

“Hmm?”

“Lúc ở trong xe ấy. Anh đã tính nói nhưng mà chúng ta bị ngắt ngang.” Cô khao khát cho các từ ngữ đó.

Anh kéo cô lại gần anh hơn và lăn người lại vì thế cô nằm trên anh, trần truồng, da kề da.

“Em muốn biết thật chi tiết à?”

“Vâng.” Cô hôn lên ngực anh. “Từng.Từ.Một.” Cô nhấn mạnh từng từ bằng những nụ hôn.

Anh nghĩ một lúc. “Anh đã hoàn toàn và vô cùng say mê em.”

Cô cau mày. “Say mê? Nghe giống như say rượu ấy.”

“Say đắm, mê mẩn. Yêu em.”

Cô hôn anh lần nữa. “Em thích từ cuối.”

“Anh yêu em Isabella Mercedes y Sanchez Vaillant Ripton, với tất cả con tim và linh hồn anh. Em là ánh sáng đời anh. Theo đúng nghĩa đen. Em đã cứu anh, em biết không.”

“Từ cái gì cơ?”

“Từ bóng đen u ám trong lòng anh.”

“Nó không phải là bóng đen của anh, nhưng dù sao đi nữa thì-“ cô hôn lên vết sẹo hồng hồng – “tất cả cũng đã qua.”

Anh cho cô một nụ hôn dài đắm đuối và sau đó nói, “Và?”

“Và gì cơ?”

“Không phải em có gì muốn nói với anh sao?”

“Nhưng anh biết là em yêu anh rồi mà. Em đã nói cho anh biết hàng thế kỷ nay rồi.”

“Mới có mười ngày.”

“Ha, anh cũng nhớ rõ ghê ha.”

“Anh có một trí nhớ khủng khiếp lắm đấy nhé.” Anh mỉm cười. “Nói lại đi.”

Anh cũng khao khát được nghe các từ ấy như cô, Bella thấy. Cô hôn anh, di chuyển xuống thấp hơn ở mỗi lần. “Em.Yêu.Anh.Luke.Ripton.”

“Anh thích dấu chấm câu của em. Làm lại nhé.”

PHẦN KẾT

“Con sẽ không phiền chứ, con yêu quý của ta?”

“Không chút nào ạ,” Bella bảo đảm với mẹ chồng. “Con rất hạnh phúc vì được kết hôn với Luke một lần nữa. Con đã thực hiện những lời thề hôn nhân khi còn là một đứa trẻ và đã không thực sự hiểu điều con đang hứa là gì.” Và Luke cũng đã cho rằng mình có thể hủy bỏ nó. “Được nói lời thề ước với con trai của mẹ khi đã trưởng thành, đã hoàn toàn hiểu về những lời hứa thiêng liêng ấy sẽ làm con rất hạnh phúc mẹ ạ.”

“Và bên cạnh đó, con đã làm lễ cưới trong một ngôi nhà thờ làng quê nhỏ bé không có gia đình hay bạn bè-“ Lady Ripton đột ngột dừng lời. “Ôi con dâu, mẹ xin lỗi. Mẹ không có ý đó.”

Bella mỉm cười mà nước mắt long lanh. “Không sao đâu ạ. Con đã không còn gia đình trong một thời gian dài rồi mẹ à.”

“Con sẽ không phiền về nhà thờ ấy chứ? St. George’s Hanover Square là nhà thờ sang trọng nhất, và đó là nơi các con của mẹ được làm lễ rửa tội và lễ kiên tín đấy. Nhưng đó không phải là nhà thờ Thiên Chúa giáo.”

Bella mỉm cười. “Con không quan tâm đâu mẹ. Papa của con là một người vô thần còn Mama lại khá sùng đạo và con thì được giáo dục trong một tu viện… Vậy có phải là Dị giáo không?” Cô lắc đầu. “Không, nhà thờ nào cũng là nhà thờ. Nó không có khác biệt gì với con.”

“Tuyệt lắm. Giờ thì hãy choàng khăn của con lên đi. Bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh đấy.” Bà chỉnh lại chiếc khăn choàng của Bella và nhìn kỹ Bella. “Được rồi, con thật đáng yêu. Tiếc là mẹ ruột của con đã không thể - không.” Bà dừng lời, chấm chấm vào mắt. “Chúng ta sẽ không khóc và đi đến đám cưới của con với đôi mắt đỏ.”

Bella chạm vào chuỗi ngọc trai của mẹ cô. “Con biết. Mama vẫn hiện diện rất nhiều trong tâm trí của con. Bà ấy đã hoài nghi về tình yêu, nhưng tận trong tim bà là người lãng mạn và bà yêu thích những đám cưới. Bà ấy chắc cũng sẽ rất thích được có mặt ở đây. Bà ấy sẽ hạnh phúc cho con.”

“Tất nhiên bà ấy sẽ thích rồi, và mẹ chắc là bà ấy sẽ bên con trong tâm tưởng – ôi bé à.” Bà lại chấm mắt lần nữa. “Giờ thì đi nào, chúng ta không muốn bị trễ đâu. Ai sẽ dẫn con vào nhà thờ vậy?”

“Con không biết. Luke nói anh ấy đã thu xếp rồi, nhưng anh không cho con biết đó là ai.”

“Chắc là một trong những cậu bé rồi,” mẹ Luke nói. “Gabe hoặc Rafe hoặc Harry. Những người bạn tuyệt vời. Sẵn sàng rồi chứ?”

Bella kiểm tra mình lần cuối trong gương và gật đầu. Cô bước xuống cầu thang, tay trong tay với mẹ chồng.

“Ôi trời,” Lady Ripton kêu lên. “Khách ư? Vào giờ này sao? Ai có thể tiếp họ đây chứ? Chúng ta chắc phải mời họ về dùm quá.”

Trong hành lang, Molly đang đứng nói chuyện với một đôi vợ chồng lớn tuổi, người đàn ông cao, nổi bật với mái tóc bạc và chòm râu bạc phơ gọn gàng, còn quý bà vóc người nhỏ nhắn, tóc cũng trắng xóa và bận một bộ váy thanh lịch.

Bà nhìn lên khi Bella đi xuống và nắm chặt cánh tay người đàn ông.

Các bước chân của Bella ngập ngừng. Người phụ nữ nhỏ bé đó… không thể nào là… Mama với mái tóc bạc trắng?

Cô dừng lại ở bậc thang cuối cùng, thấy khó thở.

“Ta thấy cháu đang đeo chiếc vòng của mẹ cháu,” người đàn ông nói trong một giọng khàn, khô ráp.

Cô biết giọng nói đó. “Ông ngoại?”

“Cháu đẹp lắm, Isabella,” Bà ngoại Bella nói. “Cháu là hình ảnh của người mẹ thân thương của cháu.” Giọng bà vỡ ra với cảm xúc.

“Cháu cứ nghĩ ông bà mất rồi,” Bella thì thầm, ôm chặt họ.

“Ôi, cháu yêu quý của ta.” Bà ngoại ôm chặt lấy cô.

“Chúng ta cũng đã nghĩ như thế về cháu,” ông ngoại cô nghẹn ngào.

“Nhưng… sao ông bà nghĩ vậy ạ? Và sao tìm thấy cháu vào đúng ngày hôm nay sau ngần ấy thời gian?” Bella hỏi khi họ đã bình tĩnh trở lại đủ để nói chuyện.

“Lord Ripton đã tìm ra ông bà,” Ông ngoại Bella nói với cô. “Chàng trai ấy đã nói với ông rằng ông có thể trao cô dâu cho cậu ấy được không.”

“Vâng ạ, xin hãy làm thế.” Bella khóc và ôm lấy họ lần nữa.

Đó là một đám cưới tuyệt vời, Bella chắc chắn. Tuyệt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên cô kết hôn với Luke Ripton. Những hoa là hoa với những vị khách trong những bộ quần áo thật đẹp và hợp thời trang và tràn đầy tiếng nhạc.

Nhưng cô không nhớ gì hơn nữa Cô đã quá hạnh phúc để nhận thấy thêm bất cứ gì. Bất cứ gì trừ ngọn lửa tình yêu trong đôi mắt của chồng cô khi cô bước vào lối đi hướng về phía anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.