Bride By Mistake

Chương 17: Chương 17




Castillo de Rasal là một lâu đài đá hùng vĩ nổi lên giữa những cảnh quan bao bọc xung quanh, đó là một pháo đài rất gây ấn tượng. Ngay cả khi trời tối, bóng của nó cũng sừng sững trong đêm, như che kín đi cả bầu trời đêm và các vì sao.

Luke đưa danh thiếp của mình cho người hầu gác cổng. Isabella cũng đã viết vài dòng ở mặt sau. Bình thường thì anh thích đi du lịch như Señor và Señora Ripton – không để cho mọi người biết bạn giàu có thì tốt hơn – nhưng trong trường hợp này, anh đã giới thiệu tước vị của mình.

Người hầu nọ cầm lấy danh thiếp, yêu cầu họ chờ, sau đó vội rời đi.

Lâu đài này không giống với ngôi nhà cũ của Isabella; Castillo de Rasal tuy đã xưa cổ, nhưng nó không tồi tàn. Mọi thứ có vẻ như đều được đánh sáng bóng lên, cổng vào được thắp sáng bởi các ngọn đuốc, ánh sáng hắt lên các tấm thảm tuyệt đẹp và các đồ kim loại quý và soi bóng lung linh qua các khung tranh nghệ thuật mạ vàng rực rỡ. Những thế hệ của sự giàu có đều được đại diện ở đây.

Họ không phải chờ lâu. Đích thân ngài Hầu tước ra chào họ, “Isabella, cháu yêu quý, cháu thân yêu của ta, thật là một bất ngờ thú vị. Chúng ta cứ nghĩ chúng ta đã mất cháu mãi mãi. Còn bây giờ, nhìn cháu xem nào, đã trưởng thành hẳn rồi và là hình ảnh của mẹ cháu đấy.” Ông đã hơn sáu mươi tuổi, là một người đàn ông đẹp trai, cao, gầy, mái tóc muối tiêu, với một cái mũi khoằm, và một chòm râu dê nhỏ. Ông ghì lấy Isabella, hôn cô cả hai bên má và cho cô một cái ôm ấm áp, trước khi quay sang chào Luke.

“Chồng của Isabella? Rất hân hạnh được gặp anh.” Ông cho Luke một cái nhìn tìm kiếm. “Anh có một kho báu ở đây đấy, Ripton, ta hy vọng anh biết.”

“Tôi biết, thưa ngài.” Luke nhìn Isabella, đang đỏ ửng, ngời sáng, và, dưới con mắt của Luke, rất đẹp.

Ngài Hầu tước đã bắt được cái nhìn đó và mỉm cười. Ông vỗ vào lưng Luke. “Tuyệt lắm, tuyệt lắm, ta rất vui. Vào đi, vào đi, bữa tối sẽ được dọn lại trong nửa tiếng nữa – không, không, cháu đã không làm phiền chúng ta. Vợ ta đã đi ra ngoài cả ngày và vừa mới trở về thôi.”

“Vợ bác ạ, Tío Raul? (*)” Isabella kêu lên.

Ông cười. “Đúng rồi, cháu yêu, ta đã tái hôn được vài năm rồi. Một bà già ngốc nghếch, cháu có thể nói thế, nhưng cứ chờ cho đến khi cháu gặp bà ấy. Bà ấy vừa mới đi thay đồ và chẳng bao giờ nhanh trong mấy chuyện như thế này, vì thế hai cháu cứ thư thả đi rửa mặt và chuẩn bị nhé. Không cần phải bận đồ trang trọng đâu. Chúng ta đừng cầu kỳ gì tối nay cả, hãy như người trong nhà.” Bất chấp thực tế là ông đang bận một cái quần ống chẽn satin tới đầu gối rất trang trọng, đôi vớ lụa,và chiếc áo khoác cắt may rất đẹp.

(*: bác của cháu – ND)

“Giờ thì, hãy đi theo Pedro đây. Ông ấy sẽ chỉ cho hai cháu phòng của mình và mọi thứ hai cháu cần.” Ông cười rạng rỡ. “Isabella bé bỏng, đã lớn và đã kết hôn rồi. Thật là tuyệt vời, cháu yêu của ta.”

Một mình trong phòng ngủ xa hoa được bố trí cho họ, họ thay ra bộ đồ cưỡi ngựa. Trông cô thật tuyệt trong chiếc áo lót dài, áo coocxê, và đôi vớ, nhưng cô hoàn toàn không biết gì về ảnh hưởng của mình tới anh, Isabella đang chải tóc, trong khi Luke thấy muốn hết chịu nổi. Họ đưa chiếc áo đỏ và khăn lụa của cô cùng với chiếc áo khoác và áo sơ mi của Luke cho Pedro đem đi ủi.

Luke ước gì họ có một tiếng trước khi ăn tối. Có vấn đề gì với chiếc coocxê đó nhỉ?

“Em đang tự hỏi không biết ai đã kết hôn với Tío Raul đây? Ông ấy đã góa vợ rất lâu như em vẫn còn nhớ.”

Luke lau miếng bọt cuối cùng ra khỏi cằm và lau khô mặt. Anh thấy không hứng thú với nữ hầu tước mới lắm.

Isabella bắt đầu tết lại tóc của cô trong kiểu coronet thường thấy. Nó đóng khung khuôn mặt cô một cách hoàn hảo.

“Ông ấy đã chiến đấu với Napoleon, anh biết không. Khi Papa chết, hầu tước đã lãnh đạo lực lượng phiến quân.”

Luke ngạc nhiên. “Du kích quân có đời sống rất kham khổ. Không hề dễ dàng cho một -“

“Đố anh dám nói ông ấy là một ông già đó.” Cô bật cười. “Ông ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu. Đặc biệt là với một người vợ mới, nghe có vẻ như đó là một người còn khá trẻ.”

Quần áo của họ đã được đem trở lại không một vết tì, và họ nhanh chóng thay đồ và đi xuống cầu thang.

“Vào đi, vào đi,” ngài hầu tước chào đón họ. “Vợ tôi đã gởi lời nhắn là bà ấy sẽ xuống trễ một chút và chúng ta hãy bắt đầu mà không có bà ấy.” Rồi ông phẩy tay trong một biểu thức bất lực của đàn ông. “Phụ nữ, chẳng bao giờ đúng hẹn. Chúng ta đi vào thôi.”

Ông đưa họ vào một phòng ăn lớn với các bức tường được khảm các bức họa các vị tổ tiên mặt khó đăm đăm. Những món ăn đầu tiên được mang vào, trong một tá đĩa khác nhau, tất cả đều trông rất thơm ngon.

“Ăn đi, ăn đi,” ông giục. “Hai người hẳn đã rất đói sau một chuyến hành trình dài rồi.”

Họ không cần được khuyến khích thêm nữa.

“Ta biết cháu tự cưỡi ngựa. Cháu đã từng là một nữ kỵ sĩ dũng cảm bé nhỏ, nhưng bây giờ…” Ông dừng lại vẻ tế nhị.

Chắc ông ấy tự hỏi liệu chồng Isabella là một kẻ hời hợt hay chỉ đơn giản là thiếu thốn tiền bạc, Luke nghĩ.

“Bọn cháu vội ạ,” Isabella nói với ông. “Chồng cháu có một cuộc hẹn rất quan trọng ở Anh, và cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn là đi bằng xe ngựa. Hơn nữa,” cô nhìn ngài hầu tước với một nụ cười toe toét, “Cháu thích như vậy. Đã nhiều năm rồi cháu đã giam mình trong tu viện, và cháu đã rất chán khi bị chồng bắt đi bằng xe ngựa. Cháu không thể kể cho bác biết vui như thế nào khi phi nước đại qua những ngọn đồi trong không khí trong lành đâu ạ.”

Và trong cái lạnh, gió quật và mưa bão, Luke nghĩ. Mà không hề càm ràm.

Người quý tộc già bật cười. “Cháu chẳng thay đổi chút nào, cháu yêu. Nào, kể ta nghe, hai cháu gặp nhau như thế nào vậy? Ta không thể nói là ta ưng bụng cho một người Anh đưa Isabella bé nhỏ của ta ra khỏi Tây Ban Nha.”

Isabella ngồi im, khuôn mặt cô đột nhiên nhợt nhạt. Cô không nghĩ Luke sẽ kể cho ngài hầu tước thân yêu của cô hoàn cảnh khủng khiếp đã đưa hai người họ đến với nhau đấy chứ?

“Đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ,” Luke nói trơn tru. “Như những cuộc gặp khác. Gặp nhau và chỉ có thế. Và rồi số phận của tôi bị định đoạt.” Ngay khi những lời đó thoát khỏi miệng anh thì anh cũng nhận thấy cách cô tiếp nhận nó. Anh không đoán được hết nó là gì. Nhưng anh hy vọng nó nghe có vẻ lãng mạn.

Ngài hầu tước gật đầu. “Bà tử tước và ta cũng thế đấy. Chúng ta gặp nhau cách đây một năm, ở Madrid. Bà ấy đã trải qua một cuộc chiến khủng khiếp, cô gái tội nghiệp. Mất tất cả gia đình, như nhiều người chúng ta.” Cái nhìn của ông như bao hàm cả Isabella trong sự mất mát của cô.

Ông nâng ly vang của mình lên. “Nhưng chúng ta phải bắt đầu lại, phải vậy không nào? Vì Tây Ban Nha, vì công cuộc tái thiết.” Họ cùng nâng ly.

“Nâng ly vì em phải không? Tuyệt quá,” một giọng nho nhỏ đầy nhục cảm kêu lên. Một người phụ nữ trong độ tuổi ba mươi tha thướt bước vào, bận một chiếc váy đỏ cổ thấp khoe một khuôn ngực tuyệt đẹp, ôm vừa vặn vòng eo thon nhỏ, và thả buông lơi ở hai bên hông đầy gợi cảm. Mái tóc đen nhánh, được chải ra sau trong một kiểu tóc thanh lịch, làm nổi bật làn da hoàn hảo, xương gò má thanh tú, và đôi môi hồng đầy đặn.

Không còn phải thắc mắc tại sao ngài hầu tước lại cưới cô.

Hương thơm hoa hồng tỏa ra từ cơ thể hoàn hảo của cô ta.

Hai cánh mũi của Luke phập phồng.

“A, vợ yêu quý.” Ngài hầu tước đứng dậy đón vợ, và Luke cũng đứng lên với ông, giật mạnh người, làm cái ghế tròng trành gần như ngã ra sau. Một người hầu vịn nó lại.

Ngài hầu tước thực hiện màn giới thiệu. Luke gần như không nghe thấy từ nào.

Anh không thể nghĩ. Da anh đang nhớp nháp. Từ phía bên kia bàn, anh nghe thấy Isabella đang ho húng hắng. Anh đã không làm gì nhiều hơn là liếc mắt qua cô.

“Rất vui gặp ngài, Lord Ripton.” Nữ hầu tước đưa tay ra cho anh.

Luke không cử động để cầm lấy nó. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay thanh lịch đang đưa ra như thể nó là một con rắn hổ mang.

Đôi mắt đen láy kia mở to, sau đó nheo lại. Chúng vuốt ve khuôn mặt anh, trôi từ từ xuống cơ thể anh rồi trở ngược lên trên, sau đó đi đến chỗ bên dưới vai phải của anh. Đôi môi được tô son đó khẽ cong lên một nụ cười.

Rồi cô ta bật cười, một tiếng khúc khích trầm trầm. “Thật thú vị vì tôi vẫn còn có thể tác động lên một người đàn ông trẻ tuổi.”

Luke cứng người. Cô ta đang đùa với anh. Không thể tin được. Ả không hề sợ anh sẽ tố cáo mình.

Ngài hầu tước sẽ thế nào nếu biết vợ ông ta thật sự là ai?

“Isabella, chúng ta về thôi,” anh nói nhanh.

“Gì cơ? Nhưng mà Luke-“

“Ngay!”

“Không. Thật là khiếm nhã-“

Bằng giọng Anh, anh nói, “Đó là cô ta, người mà anh đã kể với em.”

“Người nào cơ? Anh đang nói về điều gì vậy?”

“Cái người đã làm điều này.” Anh chạm vào vai anh.

Đôi mắt cô mở lớn. “La Cuch-?”

“Đừng nói nó ra,” anh thô lỗ cắt ngang, vẫn giữ mắt thận trọng lên hầu tước và nữ hầu tước.

“Không nói cái tên đó,” anh lặp lại, vẫn nói bằng tiếng Anh. “Ở đây nguy hiểm, và em phải đi ngay.”

Cô phải mất một lúc để hấp thụ điều anh đang nói với cô. “Người đàn bà này đã làm điều đáng sợ đó với anh ư? Thật không thể tin được.”

Nhưng mặc dù với sự hoài nghi của cô, anh có thể thấy cô tin lời anh.

Cô nhìn chằm chằm vào nữ hầu tước trong sự ghê tởm. “Nhưng chúng ta phải nói cho hầu tước-“

“Không! Ông ấy biết rồi. Giờ thì hãy làm như anh nói và đứng dậy rời khỏi bàn, nhanh và khẽ thôi.”

Cô lắc đầu. “Anh sai rồi. Em biết ông ấy suốt cả đời mình và ông ấy là một người trọng danh dự. Ông ấy không thể nào cố tình với La Cuchilla.”

Chết tiệt! Cô ấy đã nói nó ra. Giờ thì sắp có chuyện gay cấn rồi đây.

“La Cuchilla?” Ngài hầu tước kêu lên. “Có chuyện gì về La Cuchilla vậy?” Ông đứng dậy, trán nhăn lại với sự bối rối. Hoặc chỉ là biểu hiện của sự bối rối? Luke tự hỏi.

Trong hai bước chân anh đã đứng bên cạnh vợ. Anh kéo cô đứng lên và đẩy cô ra sau anh. “Chúng ta đi ngay,” anh nói với ngài hầu tước. “Đừng có cố ngăn chúng tôi.”

“Tôi sẽ không mơ tới chuyện đó, anh bạn yêu quý của tôi,” hầu tước nói, giơ hai tay lên vẻ hòa bình, “nhưng tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Tất cả chuyện này là về La Cuchilla?”

Luke nhìn từ ông ta đến vợ ông ta rồi ngược lại. Đó có phải là một nỗ lực vờ ngây thơ để ru anh vào một cảm giác an toàn? Người đàn ông này có lẽ nào thực sự không biết? Không, một nhà ái quốc Tây Ban Nha từng chỉ huy một lực lượng phiến quân thì chắc chắn phải biết La Cuchilla. Và nếu đúng vậy, ông ta có mỗi lý do để giết chết bất kỳ ai biết điều đó.

“Isabella, đi thôi,” Luke nói, nắm lấy cánh tay cô và giữ anh ở giữa cô và hầu tước.

Nhưng Isabella đã không cần sự bảo vệ của anh. Cô bước lên và nói với Hầu tước, “Chồng cháu đã nhận ra vợ bác, Tío Raul. Nữ hầu tước đã từng là một phần tử của người Pháp được biết đến với cái tên La Cuchilla. Bà ta đã tra tấn những người đàn ông trẻ chỉ để cho vui.”

Ngài hầu tước sững người, sau đó lắc đầu. “Không, không, cháu yêu quý, không thể nào. Ta có nghe tới La Cuchilla, tất nhiên – ai đã từng sống trong những ngày đó mà lại không biết? Nhưng cô ta đã chết vài năm trước rồi.”

“Đã chết?”

“Cô ta đã bị bắt và bị treo cổ bởi những người yêu nước. Một cái chết xứng đáng cho một phù thủy và một kẻ phản bội.”

“Vậy thì họ đã treo cổ nhầm người rồi,” Luke nói dứt khoát. “Bởi vì La Cuchilla thực sự vẫn đang ngồi kia, kế ngài đấy.”

Ngài hầu tước nhìn vợ.

Cô ta cho ông một cái nhìn một chút bối rối. “Quý ngài trẻ tuổi tội nghiệp đây chắc là nhầm rồi, tất nhiên, chồng yêu quý của em. Có lẽ những nhục hình của ngài ấy trong chiến tranh đã làm ngài ấy… nhầm lẫn. Hoặc có lẽ ngài ấy đã nhầm em với người phụ nữ khác cũng nên.”

Hầu tước nhẹ nhõm, gật đầu. “Đúng rồi, chắc chắn là vậy.”

“Anh ấy không nhầm,” Isabella khẳng định. “Nếu anh ấy nói bà là La Cuchilla, thì chắc chắn bà là bà ta.”

“Isabella!” hầu tước kêu lên. “Vợ bác không thể nào là-“

“Đúng là cô ta,” Luke nói. “Cô ta đã tra tấn và đã giết chết hàng chục người.”

“La Cuchilla đã làm thế, đúng vậy,” Hầu tước đồng ý. “Nhưng không phải vợ tôi. La Cuchilla hoạt động ở miền Bắc, và đã bị nhìn thấy đi qua lại ở khu vực biên giới, nhưng tôi gặp vợ tôi ở Madrid. Cô ấy tới miền Bắc này lần đầu tiên khi cô ấy về đây, hưởng tuần trăng mật của chúng tôi.”

“Cô ta nói thế thôi,” Luke nói.

Hầu tước nhỏm dậy. “Thưa ngài, ngài đang gây gổ đấy. Nhận diện nhầm người còn có thể tha thứ, nhưng xúc phạm vợ tôi, trong nhà của tôi…”

“Đó không phải là nhận diện nhầm người, Tío Raul,” Isabella nóng nảy xen vào. “Chính chồng cháu đã bị La Cuchilla tra tấn. Thế mà bác nghĩ anh ấy có thể nhìn nhầm một người phụ nữ khác sao?”

Đôi mày đen của ngài hầu tước chụm lại với nhau qua cái mũi khoằm. “Ngài đã bị tra tấn ư?”

“Phải,” Luke nói cứng nhắc. Anh ghét phải thừa nhận nó.

“Và anh vẫn còn sống,” nữ hầu tước nói nhẹ nhàng. “Một kẻ giết người kỳ lạ, cái người tên La Cuchilla ấy.”

Luke nhìn chằm chằm vào cô ta. Anh chắc là phải biết ơn vì cô ta đã tha mạng anh?

Isabella ném cho cô ta cái nhìn căm hận. “Cho ông ấy thấy đi, Luke.”

Luke cố làm cho cô im với một cái nhìn, nhưng cô lờ anh đi và kéo mở ra cổ áo sơ mi của anh. “Đó,” cô nói, để lộ ra cái bông hồng được khắc vào.

Có tiếng một hơi thở rít lên khi ngài Hầu tước nhìn thấy cái hình xăm đó. Ông cho vợ mình một cái nhìn bất an. “Rosa?”

“Cho tôi xem.” Nữ hầu tước thong thả bước tới và với tới chiếc áo của Luke với một móng tay được sơn sáng bóng.

Anh bước lùi lại, cứng người với sự ghê tởm. “Chạm vào tôi một lần nữa tôi sẽ giết cô cho xem.”

Cô ta xoay người đối mặt với chồng và cho ra một tiếng thở dài nữ tính ra vẻ bất lực. “Em không biết anh ta đang nói gì nữa, ngài của em, và nếu anh ta không cho em thấy cái hình dễ thương ấy…”

“Cái hình dễ thương? Cô biết chính xác anh ấy đang nói về cái gì! Cô đã khắc cái thứ ghê tởm đó lên da thịt của chồng tôi!” Isabella giận dữ nói. “Cô nghĩ cô có thể lẩn tránh nó bởi vì Tío Raul và chồng tôi quá lịch sự để mà kiểm tra với một phụ nữ. Nhưng tôi thì không phải là một quý ông!” Nói rồi cô chụp lấy con dao cắt thịt trên bàn, cô cặp cổ nữ hầu tước và đặt lưỡi dao lên má cô ta.

“Isabella!” Luke và ngài hầu tước cùng kêu lên.

“Hãy bỏ dao xuống.”

“Isabella, cháu yêu, chuyện này thật điên rồ. Rosa là vợ ta!”

“Raul, cứu em! Cô ta điên rồi!”

Isabella lờ hết tất cả. “Giờ thì, bà hầu tước – hãy cho chúng tôi biết sự thật, hoặc là tôi sẽ khắc một cái ‘hình dễ thương’ lên má bà đấy. Tất nhiên, tôi không phải là một nghệ sĩ như bà, nhưng tôi có lẽ cũng xoay sở được để khắc chữ C cho ‘chó cái’, hoặc chữ S cho ‘sát nhân’…” Cô ấn cái cạnh lạnh tanh của lưỡi dao lên gò má mịn màng như lụa Đa-mát của cô ta.

Người phụ nữ rít lên. “Raul, Raul, em xin anh đấy!”

Ngài hầu tước miễn cưỡng bước lên để giúp cô ta, nhưng Luke nắm cánh tay ông lại, thì thầm, “Cứ để đấy. Isabella sẽ không làm bị thương cô ta đâu, nhưng nếu ngài can thiệp, sẽ có người thực sự bị thương.” Và đó có thể là Isabella.

Ngài hầu tước nghe lời anh và không di chuyển xa hơn.

Nữ hầu tước cũng nghe thấy anh nói và chuẩn bị tinh thần để chống cự lại.

“Đừng có phạm sai lầm,” Isabella thì thầm vào tai cô ta. “Tôi sẽ rất vui để đục khoét vào má của bà đấy.”

Đôi môi tô son cong lại trong một nụ cười khinh bỉ. “Cô chẳng có can đảm đâu, cô bé cần được che chở của tầng lớp quý tộc ạ.”

“Ồ, vậy sao?” Isabella nói khẽ khàng. “Tôi có thể không lớn tuổi bằng bà, nhưng tôi cũng đã trải qua cả thời chiến tranh – và tôi đã giết ba người đàn ông rồi đấy. Giờ thì tôi biết chẳng có gì là tiêu chuẩn của bà – tất cả những con lợn xấu xa đó đã tấn công một tu viện – nhưng tin tôi đi, tôi sẽ không gặp rắc rối để giết một con sói cái quỷ quyệt đã tra tấn và làm hỏng da thịt của chồng tôi, giết chết bạn anh ấy và-“ cô liếc ngài hầu tước – “lừa dối một người tử tế và là một nhà yêu nước đáng kính xứng đáng nhận được điều tốt lành hơn. Tại sao tôi không khắc chữ cái đầu của tên tôi vào mặt bà nhỉ?” Cô ấn lưỡi dao vào gò má mịn màng. “Nói ngay.”

Nữ hầu tước không nói gì.

“Người đàn bà tội nghiệp bị treo cổ thế chỗ bà, là do may mắn nhận dạng nhầm phải không?”

Đôi mắt người đàn bà thoáng ánh lên vẻ khinh bỉ. Cả Luke và ngài Hầu tước đều nhìn thấy.

“À,” Isabella nói. “Vậy là bà đã sắp xếp cho cô ta chết thay bà. Rất thông minh.”

“Rosa.” Giọng ngài hầu tước đầy sự ghê tởm.

“Thấy chưa, giờ ông ấy đã biết, vì thế bà có thể thừa nhận điều này được rồi: bà là La Cuchilla.”

Một sự im lặng dài. Isabella ấn con dao sâu hơn, và người đàn bà rít lên, “Phải, phải, hay lắm, đúng vậy. Nhưng nó đã lâu lắm rồi.”

Ngài hầu tước thở hắt ra. Luke buông ông ra, và ngài hầu tước thõng người xuống ghế, đột nhiên trông già hẳn đi.

“Raul,” bà hầu tước van xin. “Chẳng có gì khác biệt giữa ngài với em. Trong chiến tranh chúng ta đều đã làm những việc mà chúng ta đều muốn quên đi. Raul?”

Ông nhìn chằm chằm vào cô ta trong một lúc lâu. Sau đó ông nói, “Ta đã cưới La Cuchilla,” trong một giọng yếu ớt, không còn sức lực. Ông vùi mặt vào hai bàn tay.

“Raul, làm ơn…”

Ông không động đậy, và bà hầu tước biết là đã mất ông. Mất tất cả.

Hai tay cô ta giơ lên. Isabella dịch chuyển con dao. Những giọt máu tươi xuất hiện trên một đường vắt ngang qua gò má nhợt nhạt. Đôi mắt cô ta lóe lên thù hận và cô ta rít lên giận dữ, nhưng không cử động thêm.

“Bà tra tấn chồng tôi đúng không?”

“Phải.”

“Và bạn anh ấy. Bà đã giết bạn anh ấy.”

Cô ta gật đầu. “Michael? Anh ta chẳng gây tổn thất gì cho thế giới này.”

“Tổn thất cho gia đình anh ấy, bạn bè anh ấy.”

Người đàn bà nhìn Luke và thong thả nói, “Michael là một kẻ phiền phức. Một kẻ vô tích sự.”

Đó là một lời nói kỳ lạ. Bella liếc nhìn Luke. Khuôn mặt anh rắn lại, nắm tay siết chặt.

“Sao bà nói vậy?” Bella hỏi.

Im lặng.

“Có phải bởi vì Michael đã cho bà thông tin đó?”

Đôi môi đầy đặn của người đàn bà mím lại trong một nụ cười khinh bỉ. “Mỗi chi tiết.”

“Vậy đó là lý do để bà giết anh ấy?”

“Không, tôi cắt họng anh ta để bắt anh ta ngừng rên rỉ,” La Cuchilla nói một cách lạnh lùng. “Ta khinh những kẻ yếu đuối.”

“Chồng tôi có cho bà bất kỳ thông tin nào không?”

“Không. Anh ta bị tra khảo tới hai lần mà chẳng nói nửa lời.”

“Và đó là lý do bà đã để anh ấy sống?”

Cô ta khẽ nhún đôi vai rất thanh lịch của mình. “Anh ta đẹp trai và dũng cảm – một kẻ thù xứng đáng. Tại sao tôi phải giết anh ta?”

“Vậy tại sao bà lại khắc cái đó, khắc cái thứ đó lên da anh ấy?”

“Đóa hồng xinh đẹp của ta à?” La Cuchilla mỉm cười. “Ý thích chợt nảy ra thôi. Một chút gì đó để nhắc nhở tới ta.”

Một ý thích bốc đồng? Khắc một vết ô nhục đau đớn vào một người đàn ông trẻ mà bà ta biết là nó sẽ làm anh xấu hổ suốt quãng đời còn lại của mình? Luke đã nhìn thấy nó mỗi ngày của mình kể từ đó, nó nhắc nhở anh rằng anh đã phản bội – hoặc tin rằng anh đã phản bội – đất nước của mình và bạn bè của mình.

Một con quỷ máu lạnh. Tay Bella run lên thấy rõ với mong muốn chọc con dao vào trái tim xấu xa của người đàn bà này.

Nhưng cô không thể để mình làm việc đó. Cô đã tìm ra điều cô cần biết. Luke giờ cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ giờ anh đã có thể tha thứ cho mình. Mà anh cũng không cần phải tha thứ bất cứ gì cho mình. Anh là một anh hùng. Với một tiếng nấc, Bella buông con dao, xô La Cuchiila sang một bên, và nhào vào vòng tay của Luke.

Anh ôm cô thật chặt. “Em thật là điên rồ, một cô bé điên rồ! Vì đã lao mình vào chỗ nguy hiểm như thế!”

“Em phải làm điều đó. Cả anh lẫn Tío Raul đều sẽ không bao giờ làm tổn hại một người phụ nữ, ngay cả với một người như cô ta. Em biết việc đe dọa hủy hoại sắc đẹp của cô ta sẽ làm cô ta mở miệng. Tốt mã dẻ cùi (*).”

(*: nguyên văn ‘The beautiful ones are always the vainest’ – ND)

Bà hầu tước ấn chiếc khăn đăng ten trắng lên gò má. Nó dính đầy máu. Bà ta nhìn chằm chằm vào nó, và khuôn mặt dúm lại với căm hận. “Vì cái này, con nhỏ xấu xí, mày sẽ chết!” Bà ta rút ra khẩu súng lục nhỏ, cái nhìn chết chóc và chĩa nó vào Isabella.

Ngài hầu tước hét lên cảnh báo. Luke quay người, nhìn thấy điều đang xảy ra, và đẩy Isabella ra đằng sau anh, bảo vệ cô với thân của mình vừa đúng lúc khẩu súng nhả đạn. Viên đạn xuyên vào anh và anh đổ sụp xuống sàn.

Ngài hầu tước di chuyển. Một con dao lóe sáng trong không khí. La Cuchilla loạng choạng, lưỡi dao cắm phập vào cổ họng cô ta. Cô ta kêu lên khủng khiếp, bấu tay vào con dao, sau đó từ từ khụy xuống và ngã ra. Máu chảy lênh láng trên sàn đá cẩm thạch trắng.

“Vết thương có nguy hiểm lắm không?” ngài hầu tước hỏi. Xác của vợ ông đã được đem đi.

Không còn một vệt máu nào trên sàn đá cẩm thạch trơn láng. Bella không hỏi tới cái xác. Cô không quan tâm. Tất cả những gì cô quan tâm bây giờ là Luke.

“Chỉ là vết thương ngoài da,” Bác sĩ Lopez nói. “Cậu ấy rất may mắn với đường đi của cái đầu đạn. Như tôi có thể thấy, không có chiếc xương nào bị nguy hại. Có mấy mảnh xương bên trong, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không sao, miễn là không bị nhiễm trùng.” Vị bác sĩ, là bác sĩ phẫu thuật, đã đến gần như ngay lập tức. Ông ấy sống trên điền trang này, ngài hầu tước nói. Một người tốt, có nhiều kinh nghiệm với những vết thương thế này. Vì cuộc chiến tranh vừa qua, cháu cũng biết rồi đó.

Bell a giữ chặt tay chồng, không thể rời mắt khỏi gương mặt anh dù chỉ một phút.

“Anh ấy vẫn còn bất tỉnh.”

“Hãy biết ơn vì điều đó,” vị bác sĩ bảo với cô. “Nó sẽ giúp anh ta với cơn đau khi tôi lấy viên đạn ra.” Ông ta lấy ra một cái kẹp dài, chèn cẩn thận vào cái lỗ bên dưới vai Luke, và bắt đầu dò dẫm bên trong.

Trong sự may rủi của số phận, viên đạn nhắm vào Bella nhưng đã xuyên qua Luke ở ngay chính giữa cái bông bồng bị khắc vào da anh. Giờ nó không là gì ngoài một mớ hỗn độn của máu và da thịt bị rách.

Trong khi bác sĩ thăm dò vết thương, Luke rên rỉ, cho dù vẫn còn đang bất tỉnh, làm dạ dày của Bella quặn lên. Cô nắm chặt tay anh và cầu nguyện trong thinh lặng.

“Gần được rồi… chút nữa… thành công.” Bác sĩ gắp viên đạn ra. Ông rắc bột lưu huỳnh vào vết thương và nhìn ngài hầu tước. “Những vết thương do đạn thường bị nhiễm trùng. Tôi phải…” Ông liếc nhìn cái lò sưởi sau đó nhìn Bella.

“Phải cái gì ạ?” cô hỏi.

“Đốt vết thương để cầm máu. Đó là việc cần làm, nhưng-“

“Nhưng sao?”

“Không phải là điều thú vị để phụ nữ xem.” Ông lấy ra một dụng cụ kim loại dài và đặt nó trong lò sưởi để hơ nóng. Nó giống như một chiếc que cời lửa bị uốn cong, với một miếng kim loại hình giọt ở đầu cuối, Bella nhìn nó với một cảm giác khó chịu, cùng kích cỡ và hình dạng như cái lỗ trong cơ thể chồng cô. Cô rùng mình.

“Nó cũng sẽ không thú vị gì cho chồng tôi.” Cô nắm lấy bàn tay kia của Luke. “Hãy làm đi. Nhanh lên, trong khi anh ấy vẫn còn bất tỉnh.”

Ngài Hầu tước đứng đằng sau cô và đặt hai tay lên vai cô. “Cha cháu sẽ rất tự hào về cháu, cháu yêu quý.”

Vị bác sĩ cẩn thận cầm lên thanh công cụ để đốt vết thương từ lò sưởi và thử nó bằng cách rắc vài giọt nước lên. Nó kêu xèo xèo. Khi ông cho là nhiệt độ đã ổn, ông nói, “Giữ chặt cậu ta.”

Ngài hầu tước đè vai Luke xuống. Bella nhắm mắt lại. m thanh xè xè và mùi thịt cháy. Người Luke nảy lên.

Trong một lúc Bella đã nghĩ chắc cô sẽ ngất đi mất. Cô siết chặt tay Luke, quyết tâm không rời khỏi anh, cho dù chỉ là một giây, và sau một lúc, cơn choáng váng cũng trôi qua.

“Xong.” Vị bác sĩ cúi người xuống vết thương, kiểm tra công trình của mình, và gật đầu. “Có vẻ ổn rồi. Thoa mật ong tươi và băng nhẹ nó lại với một miếng gạc sạch. Giữ sạch và để thoáng nó càng nhiều càng tốt. Nếu nó không bị nhiễm trùng, cậu ta sẽ được phục hồi hoàn toàn trong vài tuần.”

Nếu… Bella nghĩ. Làm thế nào họ biết được điều đó?

“Cậu ta có thể bị sốt nhẹ,” bác sĩ tiếp tục. “Hãy cho cậu ta uống trà vỏ liễu và xem nó như – những vết thương thông thường. Phải nghỉ ngơi trong nhiều ngày tới.”

Bell a gật đầu. Tu viện cũng có dạy tất cả các cô gái trong việc chăm sóc vết thương.

“Đừng lo lắng quá, cháu yêu quý. Chồng cháu là một người khỏe mạnh,” ngài hầu tước nói trong một giọng trấn an. “Và nếu bác sĩ Lopez đã nói cậu ấy sẽ hồi phục, thì cậu ấy sẽ hồi phục thôi, đừng sợ. Đây là bác sĩ giỏi đã chăm sóc chúng ta trong những ngày tháng chiến đấu. Ông ấy thất bại ít hơn hầu hết những bác sĩ khác.”

“Một lời yên ủi rất dễ chịu,” Bella nhợt nhạt nói.

Điều đầu tiên Luke nhận thức được là cơn đau. Vai anh như đang cháy. Tâm trí anh mờ nhạt.

Và có thứ gì đó làm anh nhớ tới… La Cuchilla ấy nhỉ? Anh có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh… đang đốt cháy da thịt… mùi thuốc súng. Một cơn ác mộng như thường lệ?

Tất cả nhảy ào vào anh trong một ánh chớp lóe. La Cuchilla đã lôi ra một khẩu súng… và bắn vào – Bella?

Mắt anh vụt mở. “Bella!”

Cô đang ngồi đó, bên cạnh giường, đang nắm tay anh, khuôn mặt nhợt nhạt và lo lắng nhưng không thấy bị tổn hại. Nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn đầy lo lắng của cô, ngực anh như bị thứ gì đó siết lại. Anh cố ngồi dậy. “Ả không làm bị thương em chứ?”

Cô ép anh trở lại chiếc gối. “Yên nào, đừng cử động. Anh sẽ làm đau chính mình đấy.”

Anh điên cuồng quét mắt khắp người cô. “Chết tiệt, cô ta có làm em đau không?”

Cô vuốt nhẹ trán anh. “Không có, tình yêu của em, em không có bị thương gì hết. Mà anh mới là người bị cô ta bắn trúng.”

Tình yêu của em . Nghe được những từ này, cũng nhiều như biết cô không bị thương, dường như làm vai anh đỡ đau hơn. Cũng như cơn quặn đau trong lồng ngực. “Vậy là tất cả đều ổn.”

“Không phải tất cả đều ổn,” cô bắt đầu thấy giận dữ.

Luke quét mắt khắp phòng. “Cái người đàn bà quỷ dữ đó đâu rồi?”

“Cô ta chết rồi.” Bella liếc nhìn ngài hầu tước già.

Ông đứng đằng sau Bella, cái nhìn ảm đạm và không biết sao mà trông như bị teo lại. “Lord Ripton, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi, vì những hành động của vợ tôi.” Những từ ngữ thoát ra từ người đàn ông lớn tuổi này đều rất trang trọng và chân thành, nhưng ẩn bên dưới nó, là một sự tan vỡ.

Cơn giận dữ của Luke cho sự nguy hiểm của Bella đã không còn nữa. Làm sao anh có thể đổ tội cho người đàn ông lớn tuổi rất đứng đắn này những gì mà chính xác là Luke đã làm? “Không phải lỗi của ngài, thưa ngài,” Luke xoay sở để nói. “Định mệnh. Luôn luôn là định mệnh điều khiển chúng ta.”

Vậy là cô ta đã chết. Cuối cùng cũng kết thúc.

“Tôi đã giết vợ tôi – à không.” Người đàn ông lớn tuổi đau buồn tự mình sửa lại. “Chính tay tôi đã hành hình La Cuchilla.”

Không phải vợ ông: mà là La Cuchilla. Một lời tuyên bố đơn giản nhưng chứa nhiều đau đớn. Và ô nhục.

Ông đã rất yêu vợ mình, nhưng cô ta đã phản bội ông và ông đã giết cô ta. Và bây giờ ông đang rất đau khổ.

Bell a đặt tay lên tay người đàn ông. Ngài hầu tước khẽ rút nó lại.

Sự kiêu hãnh. Nó có thể dẫn một người đàn ông vào những sai lầm tồi tệ nhất, hoặc giúp vượt qua được những điều không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi xin lỗi,” Luke nói. Anh bị cám dỗ để nằm xuống trở lại, nhắm mắt, để tất cả trôi xa, nhưng mùi hôi thối của quá khứ đang xộc vào hai mũi anh, và nếu anh không giải thích bây giờ, anh nghi ngờ anh sẽ không bao giờ có thể. Bên cạnh đó, anh nợ một lời giải thích cho vợ anh và người đàn ông lớn tuổi kia. Luke đã khởi động cho toàn bộ tai họa này bằng cách đến đây. Anh cố ngồi dậy. Nó khó khăn hơn là anh tưởng. Anh yếu như một con mèo và mỗi cử động đều làm vai anh ngập tràn đau đớn.

“Để sau đi. Anh cần nghỉ ngơi,” Bella khăng khăng.

“Anh sẽ nghĩ ngơi tốt hơn một khi anh cất được gánh nặng này khỏi ngực.” Luke đã nghe nói xưng tội sẽ tốt cho tâm hồn. Anh hy vọng nó là sự thật.

“Được thôi, nhưng phải nhanh lên đấy. Bác sĩ nói anh phải được nghỉ ngơi.” Cô loay hoay quanh anh trong một lúc, sắp đặt các gối để sau lưng anh, lấy cho anh một ly nước, và đảm bảo rằng anh đã được thoải mái.

“Chuyện kia đã không hoàn toàn xảy ra theo cách anh đã nói với em,” Luke thú tội khi cô đã chuẩn bị xong. “Cả Michael và anh đều biết La Cuchilla vào bảy năm trước. Biết cô ta khá rõ, sự thật là vậy.”

“Anh đã biết-“

“Việc đó đã xảy ra rất lâu trước khi bọn anh bị bắt và bị tra tấn. Bọn anh đã không biết cô ta là La Cuchilla, tất nhiên. Bọn anh biết cô ta như là SeñoritaMartinez, Rosa Martinez, một phụ nữ Tây Ban Nha. Michael yêu cô ta.” Anh bắt gặp cái nhìn của Bella và thêm vào, “Cả hai bọn anh đều yêu. Ít nhất thì vào thời điểm đó bọn anh đã nghĩ như thế.” Giờ nhớ lại, anh có thể thấy đó không phải là tình yêu ở tất cả, nhưng lúc ấy nó như men rượu bốc lên, lâng lâng kích thích với sự nguy hiểm và ganh đua.

Luke nhăn mặt. “Bọn anh là những thanh niên đi chinh chiến, sống xa nhà, xa người thân. Bọn anh còn trẻ, dễ xúc cảm và cô đơn. Và cô ta thì rất xinh đẹp.”

“Cô ta cũng vẫn còn xinh đẹp – hoặc là đã từng xinh đẹp.” Ngài Hầu tước làm dấu thánh. “Và cô ta cũng đã rất, rất quyến rũ.”

Bella phát ra một tiếng khịt mũi không cảm xúc. “Vậy là ai cũng đã yêu cô ta. Hãy kể tiếp đi.”

Luke có thể đã mỉm cười với giọng điệu chua cay của cô, nhưng viễn cảnh thú nhận điều anh đã làm đang đè nặng lên tâm trạng anh. “Michael muốn kết hôn với cô ta. Cậu ấy thực sự muốn cầu hôn cô ta, thậm chí đã nói với viên chỉ huy của mình, xin phép được kết hôn.”

“Còn anh? Có phải anh cũng muốn cưới cô ta?” Bella hỏi.

Luke lắc đầu. “Không, không phải hoàn toàn. Anh có muốn cô ta, tất nhiên.” Một phát biểu lạnh lùng cho sự ham muốn điên cuồng Rosa Martinez đã từng kích động anh bảy năm trước. “Nhưng kết hôn thì anh chưa bao giờ nghĩ tới – cô ta không phải là loại phụ nữ để kết-“ Anh dừng đột ngột và quay sang ngài hầu tước. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi không có ý xúc phạm.”

“Không có gì, Ripton. Tôi biết Rosa không ngây thơ khi tôi kết hôn với cô ta.” Ông làm một cử chỉ diễn đạt. “Thực ra mà nói thì một người đàn ông ở tuổi tôi thích một phụ nữ vì một số chuyện khác.”

Luke hiểu lời tuyên bố đó. Giờ thì anh có thể thấy thông cảm cho điều đó. “Cô ta khi ấy đã rất từng trải,” anh nói. “Chúng tôi không có điểm nào hợp với cô ta. Michael đã quyết tâm kết hôn với cô ta, mặc cho viên chỉ huy ra lệnh ngược lại. Và tôi…” Tôi là một thằng ngốc vì dục vọng, Luke nghĩ.

“Và anh?” Bella nhắc.

Luke nhắm mắt lại trong một lúc. “Rosa đã chọn tôi. Cô ta tỏ ra rất rõ ràng rằng thích tôi hơn Michael và cô ta đã làm mọi thứ có thể để thu hút sự chú ý của tôi.” Từ những cử chỉ tán tỉnh đến nói toạc ra và…

“Và anh đã làm gì?” Bella hỏi.

“Anh đã cố tránh xa cô ta ra.”

Mày cô nhướng lên. “Mặc dù anh khao khát cô ta và cô ta cũng muốn anh?”

“Phải, tất nhiên. Đó là vấn đề danh dự. Cô ta là người yêu của bạn anh, và cậu ấy đã có ý định tiến tới với cô ta – ý định kết hôn, không kém hơn. Vì thế anh đã cố để không làm gì với cô ta.”

“Rosa không thích bị từ chối,” ngài hầu tước nói. “Đặc biệt là bởi một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.”

“Đúng vậy,” anh thừa nhận. Anh rà một bàn tay qua cằm. “Cô ta đã tăng gấp đôi nỗ lực. Cô ta đã sử dụng Michael cho việc đó và cố làm tôi ghen, cố kích động cho chúng tôi chống lại nhau.” Anh liếc nhìn ngài hầu tước. “Một mặt cô ta vẫn tiếp tục tạo hy vọng cho Michael, mặt khác, lại thể hiện sự quan tâm tới tôi. Và sau đó, một đêm…” Anh nuốt xuống. “Một đêm nọ…” Thật lố bịch để nói ra những điều anh đã làm.

“Cô ta đã quyến rũ anh.” Ngài hầu tước nói dùm anh.

Luke gật đầu. “Tôi tỉnh dậy một đêm nọ và cô ta… ở đó, kế giường tôi.” Mặc một chiếc áo choàng nhung đen và không mặc gì dưới nó. “Tôi đã cố gắng xua cô ta đi ra, nhưng…”

“Không một người đàn ông nào có thể,” Hầu tước nói thẳng ra. “Đừng đổ lỗi cho mình. Rồi chàng trai kia đã phản ứng thế nào khi phát hiện ra?”

Tội lỗi xưa cũ tràn ngập Luke. “Tôi lẽ ra nên cho cậu ấy biết, nhưng… tôi không thể. Việc đó giống như là – tôi cũng không biết nữa – như đá vào một con chó con. Michael là một người dễ tin. Một anh chàng mơ mộng. Cậu ta nghĩ Rosa là một vị thánh, nhưng cậu ta mới là thánh. Cậu ta đặt một phụ nữ lên bệ thờ, và đứng từ xa mà tôn thờ. Cậu ta thậm chí còn chưa từng có bạn gái trước kia: Rosa là người đầu tiên.” Luke lắc đầu. “Vì vậy tôi đã không thể nói cho cậu ta biết, không thể đi nói cho cậu ta biết một sự phản bội kép, của bạn và của người yêu cùng một lúc.”

“Vậy là Rosa đã nói,” Hầu tước nói.

Luke gật đầu.

“Như thế nào?” Bella hỏi. “Khi nào?”

Luke nhìn Bella. “Anh đã kể cho em nghe về cái ngày bọn anh cưỡi ngựa ra ngoài sau cuộc họp. Chúng tôi đã gặp Rosa trên đường với vẻ đau khổ thấy rõ, vì thế dĩ nhiên là không ai trong chúng tôi suy nghĩ gì về việc dừng lại. Ngay tức khắc, chúng tôi đã bị bắt và tiếp theo là bị giam trong một ngôi nhà nhỏ. Và bị tra hỏi về thông tin mà chúng tôi đang chuyển đi,” anh giải thích cho Hầu tước. “Chúng tôi đem tin tức từ căn cứ đến cho các lực lượng đồng minh.”

“Và đó là khi cô ta cho bạn anh biết?” Bella hỏi.

Luke gật đầu. “Đúng vậy, nhưng chỉ trong khi – trong khi cô ta –“

“Tra tấn anh ấy,” Bella nói nhanh.

Luke gật đầu. “Cô ta đã dùng nó để tra tấn cậu ấy – cô ta đã sử dụng con dao của mình với sự khéo léo độc ác, cô ta cũng đã miêu tả điều mà cô ta và anh làm với nhau. Đến từng chi tiết.” Đôi mắt anh thẫm lại và lạnh lẽo. “Đó mới là lý do thật sự để Michael cung cấp tin, lý do để cậu ấy cho cô ta biết những gì cô ta muốn biết. Bởi vì cậu ấy đã không còn muốn chống cự thêm nữa. Bởi vì chúng tôi, La Cuchilla và tôi đã làm vỡ nát tim của Michael.” Giọng anh thô ráp với sự buộc tội chính mình, khi anh tiếp tục, “Tôi có thể đã không phản bội lại tổ quốc mình, nhưng tôi chắc chắn là đã phản bội bạn tôi.” Luke không thể bắt mình nhìn vào vợ hoặc ngài chủ nhà, biết sẽ thấy được sự lên án trong đôi mắt họ.

“Tất nhiên là anh đã không.” Bella trượt hai cánh tay mình quanh anh và cọ nhẹ má lên ngực anh. “Cái người xấu xa kia mới là người đáng bị kết tội, không phải anh. Anh là nạn nhân của cô ta cũng nhiều như Michael.”

Luke chớp mắt. Tội lỗi không dễ dàng được tha thứ như vậy chứ?

“Chính xác!” ngài hầu tước nói. “Cậu chỉ nên nghĩ bạn cậu đã chết và vợ t – La Cuchilla đã giết cậu ấy. Vì cô ta cũng đã giết nhiều người đàn ông thực sự tốt trước đó. Đó là điều cô ta đã làm, cậu bé thân mến. Đó là kỹ năng đặc biệt của cô ta, để tìm những điểm yếu của đàn ông và khai thác chúng. Cô ta là điểm yếu của Michael, và Michael là điểm yếu của cậu. Cô ta đã tra tấn cả hai người các cậu, vào cái ngày đó, nhớ chứ? Và cô ta đã không chỉ sử dụng lưỡi dao của mình lên cả hai người.”

Luke nhìn đăm đăm vào người đàn ông, kinh ngạc với sự tin tưởng trong từng lời ông nói ra, nhưng vẫn không muốn tin.

Hầu tước tiếp tục, “Nếu không phải là cậu, thì cô ta cũng sẽ quyến rũ những người bạn khác của Michael – và tất nhiên là cậu đã bị quyến rũ, cho nên thôi dài mặt với tôi đi! Ai chẳng đi qua thời hai mươi tuổi mà chẳng vấp phải những sai lầm, và có ai ba mươi mà lại không từng nghi ngờ có nhiều người có được nhiều thứ hơn mình?” Ông vỗ vào cánh tay Luke. “Hai chàng trai trẻ, đầy mơ mộng đã bị La Cuchilla điều khiển, vậy thôi. Đừng tự trách mình vì một điều như thế.

Hãy nhìn tôi đây, tôi đã già và đã tự xem mình là cái rốn của vũ trụ, nhưng tôi cũng đã vừa phạm một việc ngu ngốc đấy thôi. Còn hơn cả thế - tôi đã cưới cô ta.” Ông bật cười không chút vui vẻ. “Để tôi nói cho cậu sự thật, tôi rất đau lòng, nhưng cũng rất… xấu hổ.” Ông lắc đầu. “Vì đã cưới kẻ thù không đội trời chung…”

Ông ngẫm nghĩ về cái sự lố bịch của mình trong một lúc, sau đó nói như là một lời giải thích, “Và để tôi cho cậu biết, trái tim của một thanh niên không dễ dàng bị hủy hoại như vậy, không phải cho một người đàn bà phản quốc như thế. Có lẽ, vì cậu nói bạn cậu còn trẻ và ngây thơ, đó là một nhận thức đau đớn, nhưng dù sao nó cũng đã xảy ra. Không thể tránh khỏi.” Ông nhăn mặt và nói thêm, “Và tốt hơn là biết trước khi đám cưới hơn là sau đó.”

Ông nghiêng người về phía trước và chọc mạnh vào bên vai không bị thương của Luke. “Vì thế hãy thôi việc tự dằn vặt mình đi, cậu bé, nếu không nó sẽ đầu độc cuộc sống của cậu đấy. Có những điều khủng khiếp đã xảy ra trong chiến tranh, nhưng chiến tranh đã kết thúc. Người chết không thể quay về, nhưng đối với vấn đề của Cuchilla, công lý cuối cùng cũng đã được thực thi. Bạn cậu đã chết, nhưng không phải bởi tay cậu hoặc ý muốn của cậu, và cậu ta cũng đã được trả thù và bây giờ đã có thể yên nghỉ. Còn cậu, cậu bé của tôi, vẫn còn sống – một lần nữa được thoát chết! Và cậu có một người vợ trẻ rất đáng yêu, vậy thì đừng lãng phí món quà mà Chúa đã ban cho cậu – hãy sống và hãy hạnh phúc.” Ông đứng dậy và nói với vẻ mệt mỏi, “Giờ thì tôi cũng đi nghỉ đây. Tôi còn phải chôn cất vợ tôi nữa.” Giọng ông vừa đau khổ vừa thanh thản.

Sau khi ngài Hầu tước rời đi, Luke, vẫn còn sững sờ, quay sang Isabella. “Anh đã luôn tự đổ lỗi cho mình vì cái chết của Michael. Giờ thì anh không biết phải nghĩ gì nữa.”

“Đừng nghĩ nữa,” cô bảo anh. “Hãy ngủ đi. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn vào sáng mai.”

Luke, đã kiệt sức vì vết thương và những thú nhận của mình, tuân lệnh cô và nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu, không mộng mị.

Tối đó cơn sốt bắt đầu. Bella ngồi với Luke suốt đêm, vừa bón cho anh trà vỏ liễu vừa lau người anh bằng miếng bọt biển để giúp hạ cơn sốt.

Vừa lau cô vừa nghĩ về câu chuyện anh kể. Mạng sống của hai người đàn ông trẻ đã bị hủy hoại bởi người đàn bà đó. Gần như là đã.

Luke cảm thấy tội lỗi vì sự phản bội của mình, nhưng với Bella, ngay cả khi kinh nghiệm sống rất hạn chế, cũng có thể hiểu được việc một người đàn ông trẻ háo hức và nhạy cảm không có cơ hội kháng cự lại những mưu mẹo của một người đàn bà thông minh và xinh đẹp. Một mụ phù thủy.

Đóa hoa hồng khắc vào da thịt Luke là một điều nhục nhã liên tục nhắc anh nhớ. Một dấu ấn của tội lỗi.

Đã quá trễ để cứu Michael, nhưng khi cô chăm sóc cho cơ thể bị sốt của Luke, Bella đã thề là sẽ làm cho phần đời còn lại của Luke được hạnh phúc nhiều như cô có thể.

Cơn sốt của Luke cũng nhanh chóng trôi qua, và chỉ hai ngày sau anh đã đủ khỏe để khẳng định là họ sẽ tiếp tục lên đường.

Bella, tất nhiên, đã phủ quyết ngay tức thì. “Thật buồn cười khi nghĩ anh có thể đi ngay bây giờ. Bởi nên cưỡi ngựa lại càng không thể! Vết thương của anh sẽ lại mở miệng ra, và sau đó sẽ bị nhiễm trùng và – và, người ta chết vì bị nhiễm trùng đấy, Luke à!”

Ngài hầu tước liền can thiệp. Ông nợ họ, ông nhấn mạnh. Nếu sự việc này mà bị phát hiện ra, rằng một người yêu nước, lại đi kết hôn với một gián điệp Pháp tàn ác khét tiếng, một kẻ phản bội, một kẻ tra tấn dã man…

Không, không và không! Người đàn bà đó sẽ không bao giờ còn được nhắc đến ở Castillo de Rasal này lần nào nữa. Ông đã xóa sạch toàn bộ sự việc khó chịu đó ra khỏi đầu ông rồi.

Người quý tộc lớn tuổi đó đã dũng cảm đối mặt với nó, Bella nghĩ. Sâu tận bên trong cô biết ông rất đau buồn. Vợ ông là một kẻ phản bội như là một vết cứa sâu. Ông đã rất bẽ mặt, và… ông vẫn còn yêu cô ta.

Yêu là đau khổ.

Ngài hầu tước cũng vậy, Bella nghĩ, và sẽ thấy vuivì không thấy sự hiện diện của cô và chồng cô; nhắc nhở đến sai lầm đau đớn của ông, cũng như chứng nhân cho việc giết vợ của ông, vì thế khi Luke khăng khăng muốn đi, ngài Hầu tước đã chộp lấy cái cớ đó và buộc anh đi trong một cỗ xe tốt nhất để Luke có thể thoải mái tối đa. Ông đã cung cấp một người đánh xe, một người phụ việc, và hai người cưỡi ngựa đi kèm đã được cho đi trước để sắp xếp thay đổi ngựa nhằm hạn chế tối thiểu sự chậm trễ.

Ngoài việc ngủ qua đêm ở các nhà trọ, họ đã di chuyển hầu như không nghỉ trong bốn ngày. Bella đã thấy thấm mệt.

Luke đang chợp mắt lần nữa. Anh đã ngủ rất ngon trong suốt chuyến hành trình này. Nó rất tốt cho sự hồi phục của anh, cô biết, nhưng đi bằng xe ngựa, cho dù là một xe ngựa có lò xo, một xe ngựa thoải mái, thì cũng rất là buồn chán. Cô đã cố gắng để đọc một trong những quyển sách mà ngài Hầu tước đã ép cô nhận như là một món quà chia tay, nhưng chiếc xe cứ xóc nảy không ngừng, làm cho việc tập trung vào cuốn sách khiến cô muốn bệnh.

Họ lại va vào một ổ gà, và Luke chộp lấy một cánh bản lề với bên tay khỏe của mình. Thật tốt là anh đã thức.

“Em đã nghĩ nhiều trong những ngày qua trong khi anh ngủ, Luke, và em quyết định một vài việc.”

“Nghe có vẻ đáng ngại,” Luke nói với một nụ cười khẽ. Có một sự thư thái mới với anh kể từ khi họ rời khỏi Castillo dell Rasal. Một sự nhẹ nhõm. Như thể anh đang bắt đầu tha thứ cho mình. Không phải anh đã nói về điều đó, hoặc có lẽ sẽ có bao giờ nói, nhưng cô hy vọng là thế.

“Không hoàn toàn, nhưng anh có thể không thích điều em đã quyết định làm,” cô nói với sự nghiêm túc. “Nó liên quan tới tài sản của mẹ em.”

“Tài sản của em,” anh nhắc cô.

“Vâng, chính xác là vậy,” cô nói, nghiêng người về phía trước. “Đó là tài sản của em, phải không?”

“Phải.”

“Và em có thể làm những gì em muốn, và anh sẽ không cố gắng ngăn cản em chứ?”

Anh ngẫm nghĩ trong một lúc. “Anh cho rằng nó phụ thuộc vào điều em muốn làm. Nếu nó có vẻ như không được khôn ngoan lắm hoặc là thiếu thận trọng, thì anh sẽ nói ý kiến của mình, có thể là khá kịch liệt đấy.”

“Nhưng anh sẽ không thực sự ngăn em không được làm?”

“Anh không thể ngăn em,” anh nói. “Vì đó là tài sản của em.”

Bella vẫn còn cảm giác khó tin. Vì trong một thời gian dài cô chẳng sở hữu thứ gì, và trước đây cô đã không có bất kỳ sự lựa chọn nào trong cuộc đời mình. Nhưng người đàn ông này, người đàn ông đẹp trai tuyệt vời này đã trao tất cả quyền sở hữu tài sản cho cô – và dù cô đã không có ý tưởng chính xác về mức độ của khối tài sản đó, nhưng cô biết nó rất đáng kể.

“Em đã quyết định những gì em muốn làm với nó – một phần của nó, ý em là thế, không phải toàn bộ.”

“Anh hiểu.”

“Em sẽ nhường một số cho các bạn trong tu viện.” Và trước khi anh có thể nói gì, cô vội nói tiếp, “Anh cũng thấy là tất cả đều bị mắc kẹt ở đó bởi vì họ không có của hồi môn, và gia đình của họ thì quá hãnh tiến để mà thừa nhận việc đó hoặc để con gái kết hôn với những người không thuộc tầng lớp của họ. Đó là một sự lãng phí. Họ sẽ phải trở thành những nữ tu và không ai sẽ là một nữ tu trừ khi họ muốn thế! Và họ là bạn của em.”

Anh gật đầu. “Vậy là em sẽ cho họ một khoản hồi môn? Tất cả, mấy người nhỉ, sáu phải không? Đó là một khoản kha khá đấy.”

“Em biết, nhưng anh đã nói là em có thể-“

“Anh sẽ không phản đối,” anh nói nhẹ nhàng.

“Ồ. Tốt quá. Nhưng đó không phải là tất cả. Em cũng muốn chia sẻ một phần tài sản cho Perlita.”

“Perlita?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, sững lại một lúc, sau đó phá ra cười.

“Chuyện đó buồn cười đến vậy sao?”

“Sau tất cả những rắc rối mà chúng ta đã trải qua với những móng vuốt tham lam của Ramón! Em biết cô ấy sẽ đưa hết cho anh ta mà, đúng không?”

Cô cười đắc thắng. “Vâng, nhưng đó sẽ là của hồi môn của Perlita. Ramón sẽ chỉ có được nếu cưới con bé.”

“Và nếu anh ta không cưới thì sao?”

“Anh ta sẽ cưới,” cô nói với vẻ tự tin. “Anh ta yêu nó. Anh ta quan tâm tới việc kết hôn với người khác chỉ bởi vì anh ta tuyệt vọng với mong muốn đưa Valle Verde trở lại thời hoàng kim của nó. Và em cũng muốn điều đó, vì nó từng là nhà em và em yêu nó. Vì thế…” Cô nghiêng đầu và cho anh một cái nhìn trêu chọc. “Anh nghĩ sao về kế hoạch của em?”

“Đó là một giải pháp tuyệt vời cho tất cả những lo lắng của em.”

“Những lo lắng của em?”

“Em có khuynh hướng âu lo cho lợi ích của người khác,” anh nói với cô. “Cứ thế này thì em sẽ chỉ khiến một người phải lo âu.”

Cô cau mày. “Ai?”

Anh nghiêng người về phía trước và kéo cô vào lòng. “Anh.”

“Luke! Vết thương của anh kìa.”

“Vậy thì hãy nhẹ nhàng thôi,” anh thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.