Họ đến Huesca sau 8 giờ một chút. Hết bánh xe bị nứt, tới một con đường ngập nước, và thậm chí còn có cả một đàn ngỗng trên đường, tất cả đều góp phần cho cuộc hành trình thêm khó khăn và chậm trễ. Vào lúc xe họ cũng lăn được tới thị trấn, Luke đã trông rất cáu.
Rất là cáu.
Sau một hồi tìm kiếm họ cũng tìm thấy một nhà trọ phù hợp, nhưng chỉ còn một phòng ngủ duy nhất ở tầng trên cùng, và trần nhà vừa thấp vừa lài xuống khiến anh bị va đầu vào nó.
Tới hai lần.
Nhưng anh sẽ không đi tìm thêm nữa ở cái thị trấn chết bầm này.
Anh đã mệt; anh đã trải qua cả ngày để kéo chiếc xe ra khỏi bùn, tự mình thay bánh xe, bởi vì người xà ích chết tiệt mà anh thuê chẳng có ý tưởng gì về việc này, và cả đuổi ngỗng ra khỏi đường, và giờ thì anh muốn ăn. Anh đói đến nỗi có thể ăn hết một con ngựa.
“Nhưng ít nhất một tiếng đồng hồ nữa bữa tối mới có thể phục vụ ngài, thưa señor.”
“Chết tiệt cái giờ giấc Tây Ban Nha đi! Không, tôi không cần mấy cái trứng luộc chết tiệt – tôi muốn thức ăn tinh tươm, không phải một bữa ăn cho con nít!”
Bell a mím môi lại cố để không cười.
“Tôi có thể thấy cái lúm đồng tiền đó nhé,” anh gầm gừ khi chủ nhà đã bỏ chạy. “Em nghĩ chuyện này buồn cười lắm à, em đâu phải là người phá hủy cái đôi ủng của em trong cái đống bùn thối tha kia đâu.”
“Không,” cô đồng ý. “Em cũng không phải là người bị trượt trong đống lộn xộn còn lại của mấy con ngỗng chết tiệt và té dập cái mông chết tiệt của em xuống giữa con đường chết tiệt.” Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi cô.
“Em thấy vui lắm à, tiểu thư của tôi,” anh nói trong một cái nhướng mày khinh miệt. Nhưng tâm trạng của anh cũng đã dãn đi đôi chút, và một ly brandy Pháp tuyệt hảo đã được ông chủ nhà vội vã đưa tới đã lấy nốt đi phần còn lại.
Vào lúc bữa ăn được dọn ra thì anh đã vui vẻ hơn nhiều.
“Chúng ta sẽ đi ngủ sớm,” anh nói với cô. “Rồi thức dậy sớm, lên đường càng sớm càng tốt. Được không?”
Cô gật đầu. Cô cũng đã quen với việc dậy lúc sáng sớm. Tu viện không khuyến khích ngủ nướng, dù Bella rất muốn được một lần làm thế. Mama đôi khi nằm trên giường cho đến gần trưa, để đọc tiểu thuyết Pháp và Anh, uống sô cô la, và nhấm nháp bánh mứt. Có vẻ như đó là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Nhưng cô đã mệt và sẵn sàng để đi ngủ, cô cũng rất mệt mỏi để nghĩ tới những chuyện đã qua – cũng như những chuyện không vui. Cô đang trông chờ vào cuộc đời mới của mình ở Anh. Càng sớm bắt đầu chừng nào, càng tốt chừng đó.
“Còn bao nhiêu ngày nữa thì tới vũ hội của em gái anh?”
“Mười.” Anh nói mà không ngập ngừng. Thậm chí không cả nghĩ, mà bật ra luôn con số.
Điều đó cho cô biết nó chiếm chỗ trong tâm trí anh nhiều thế nào.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ về kịp?”
Anh nhún vai. “Không nói trước được. Lịch trình của chúng ta rất sít sao, mà cũng chưa biết thời tiết thế nào khi ra tới bờ biển nữa. Đó là chưa kể hướng gió, và thủy triều… và có sẵn một con tàu đưa chúng ta thẳng tiến…” Anh uống cạn ly vang. “Nhưng nếu chúng ta có thêm ngày nào giống như cái ngày cuối cùng vừa rồi thì…” Anh lắc đầu.
Nhưng nếu họ không về kịp lúc, Bella biết đó không phải là lỗi của những cơn gió hay thủy triều hay bất cứ gì gặp phải trên đường đi. Mà đó sẽ là lỗi của cô, chứ không phải của ai khác. Nếu cô không khăng khăng đi tìm em gái – một cuộc tìm kiếm vô ích – thì họ có lẽ bây giờ đang ở bờ biển, và cũng có khi đã lên một con tàu và giong buồm tới Anh.
“Em sẽ sẵn sàng vào lúc bình minh,” cô bảm đảm với anh.
Họ đi lên cầu thang để vào phòng ngủ nhỏ xíu của mình trong im lặng. Bella vừa mệt mỏi vừa cảm thấy một chút thất bại; cô đã thất bại trong việc giải cứu em gái mình, và ngay cả hành động trộm trả lại vòng ngọc trai của Perlita, cũng như biết được Luke đã trả lại tài sản cho cô cũng không khiến cô vui lên. Giờ cô chỉ muốn buông mình vào trong vòng tay của chồng và yêu anh.
Anh có thể đã bảo với Bella rằng đừng mong đợi tình yêu từ anh, và anh có thể đồng ý với mẹ cô rằng tình yêu là một tai họa, nhưng khi anh làm tình với Bella trong một cảm xúc mãnh liệt, gợi cảm và dịu dàng, thì tất cả những lo lắng của cô cũng tan chảy hết ra như xương của chính mình, và cô quên hết mọi thứ.
Mặc dù anh không yêu cô. Đặc biệt là anh không yêu cô.
Luke đã cưới cô, anh đã bảo vệ cô, anh đã mạo hiểm mạng sống của mình vì cô, và anh đã làm cho cô trở thành một người đàn bà giàu có. Anh đã cho quá nhiều và nhận lại quá ít. Nghe có vẻ như là tình yêu… nếu bạn không biết rõ toàn bộ câu chuyện.
Bella sợ rằng tất cả đó là vì danh dự.
Khi vào phòng ngủ, điều đầu tiên Luke làm là mở túi da của anh, lấy ra chiếc áo ngủ và đặt nó lên giường.
Bella nhìn nó chua chát. Cô đã mơ về tình yêu, nhưng anh thậm chí còn không cho cô một chút tin tưởng.
Cô cũng mở túi của mình và lấy ra chiếc áo sơ mi mà cô đã mặc đêm trước. Một chiếc áo tuyên bố chiến tranh. Thỉnh thoảng bạn cũng phải chiến đấu vì những gì bạn muốn.
Đặc biệt là với một người đàn ông cứng đầu không tin tưởng người khác.
Anh nhìn chiếc áo sơ mi và trông anh rất dữ tợn. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi lấy thêm brandy.”
“Anh đi đi,” cô nói khi bắt đầu cởi chiếc váy của mình. “Em sẽ vẫn ở đây, trên giường, chờ anh.”
Anh trở lại khoảng nửa tiếng sau. Bella ngồi trên giường chờ anh, như đã hứa.
Cô đã để một ngọn cây nến đang cháy ở trên bàn đầu giường phía bên anh. Anh nhìn cô và thổi tắt nến.
Không nói một lời, anh cởi chiếc áo choàng ra và treo nó lên như thường lệ. Anh cởi cà vạt và cởi nút áo chẽn. Bella đếm từng chiếc nút.
Cô chắc anh sẽ lại mặc áo ngủ lần nữa, nhưng cô không thể chịu đựng được cái ý nghĩ ấy: cô là loại người thích hy vọng. Có lẽ trong nửa giờ qua anh đã đổi ý. Có lẽ brandy đã cổ vũ cho anh chút niềm tin vào vợ những điều mà anh đã cố giấu thời gian qua.
Cô không thể tưởng tượng ra đó có thể là gì. Anh hành động như thể anh xấu hổ vì nó, nhưng một vết thương chiến tranh không phải là thứ gì đó để mà xấu hổ.
Cô đau đớn để được anh tin cô.
Cô đau vì anh.
Anh ngồi xuống cởi ủng ra, sau đó tới đôi vớ. Anh kéo quần ống chẽn xuống chân, cùng với chiếc quần ngắn. Anh gấp lại chiếc quần ống chẽn trước, sau đó tới chiếc quần ngắn và đặt chúng lên ghế.
Trong ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ lò sưởi, cô có thể thấy những vết hằn vì cưỡi ngựa trên hai bên đùi săn gọn, đầy nam tính của anh.
Anh ngồi quay lưng lại trên giường và kéo chiếc áo sơ mi qua đầu. Cô có thể nhìn thấy chiếc lưng to rộng, đôi vai mạnh mẽ, và đường vân xương sống của anh.
Bell a muốn hét lên khi anh cẩn thận tách chiếc áo sơ mi từ chiếc áo lót, giũ từng cái một ra và đặt lên ghế.
Anh đã khỏa thân, hoàn toàn khỏa thân, lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân của họ.
Cô chờ anh với tới chiếc áo ngủ.
Vài cục than trong lò vỡ ra, và anh phát ra một âm thanh nhỏ cáu kỉnh, rồi khỏa thân trong bóng tối, đi chân không qua phòng đến chiếc lò sưởi. Anh khom người và cho thêm một ít củi vào. Trong ánh lửa, toàn thân anh ánh lên màu vàng đồng, săn chắc và thật đẹp.
Bell a nhìn, miệng khô ran.
Cô không thể nhìn thấy ngực anh, nhưng ồ, đường nét của lưng và đôi vai anh thật mạnh mẽ và thật tuyệt vời. Và hai bên mông săn chắc nam tính…
Làm sao anh có thể nghĩ những chiếc sẹo kia tạo ra sự khác biệt với cô? Anh không hiểu anh đã có một vẻ đẹp thật nam tính hay sao? Dù có sẹo hay là không, anh vẫn hoàn hảo, theo quan điểm của cô.
Cô ao ước được rà tay lên làn da săn chắc, nam tính của anh, để cảm nhận từng thớ cơ trên đôi cánh tay của anh, của bộ ngực sâu, của đôi vai hoàn hảo. Ai biết rằng đôi vai đàn ông lại có thể đẹp đến vậy? Cô muốn chạm vào anh ở mọi nơi, muốn nhìn vào tất cả, như anh đã nhìn và chạm vào cô.
Anh đi trở lại vào giường ngủ, một bóng đen được vẽ lên bởi ánh lửa, và… Không! Cô gào lên trong thinh lặng, khi anh kéo chiếc áo ngủ qua đầu.
Cô nghiến răng nằm xuống giường.
Anh cũng trượt vào giường và kéo chăn lên. “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Người văn minh không cãi nhau, cô tự nhủ. Người văn minh chỉ nói những lời lịch sự như chúc ngủ ngon và đi ngủ như thể chẳng có cái hố sâu to lớn nào giữa họ.
Cô đánh anh.
“Ui! Chuyện gì vậy?”
“Anh biết,” cô lẩm bẩm.
“Không biết.”
Cô đánh anh lần nữa.
“Cái khỉ gì với em vậy?” Anh ngồi dậy.
“Em không muốn anh chọc tức em!”
“Chọc tức?”
“Phải! Đi một vòng trần truồng, làm em tin rằng cuối cùng anh cũng đã có thể tin em một chút – nhưng tất cả chỉ là anh đang chọc tức em. Anh muốn làm em thèm muốn anh phải không!”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt anh không thể đọc được và chìm trong ánh lửa.
“Muốn làm em thèm muốn tôi?”
“Phải, không công bằng chút nào. Anh có thích nếu em đi nghênh ngang vơ vẩn khắp phòng với mấy cây củi mà trần như nhộng và tắm mình trong ánh lửa-“
“Tôi sẽ rất thích.”
“-và sau đó khi em trở lại và khoác vào cái áo choàng to lớn, xấu xí lên mỗi inch-“
“Không phải mỗi inch, chắc chắn.”
“Đừng có trêu em! Chắc chắn là mỗi inch.”
“Ừ, thì đúng là mỗi inch,” anh thì thầm. “Nhưng mà là mỗi inch không bị cản trở bởi chiếc áo sơ mi kia.”
Cô muốn đánh anh cái nữa, chỉ có điều cô không muốn việc này biến thành một thói quen. “Không phải chuyện đùa, Luke.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy,” anh nói trong một giọng khan khác. “Nếu em không thể chấp nhận tôi như thế này, vậy thì tôi sẽ đi chỗ khác-“
Cô nắm lấy cánh tay anh khi anh đứng lên. “Anh thử đi ra ngoài một lần nữa xem, anh mà làm thế, em cảnh báo anh đấy Luke, em sẽ đi theo anh – trong cái áo ngủ này cho mà xem!”
Anh ngồi lại trên giường, và cô buông tay anh ra.
“Anh nói em không thể chấp nhận anh như thế này, nhưng anh mới chính là người không thể chấp nhận được chính mình, chính anh mới là người muốn che giấu anh ta với em. Chẳng có gì phải hổ thẹn cả, vì thế đừng có cố vờ nó đi. Anh đã cởi áo sơ mi ra mà không một chút suy nghĩ khi em còn là một cô bé 13. Em nhớ mà.” Cô chờ cho anh nói gì đó, nhưng chẳng có âm thanh gì trong căn phòng, chỉ có tiếng rít lên nhẹ nhàng của ngọn lửa và âm thanh hơi thở của anh.
“Em đã nhìn thấy anh khi đó và anh đã rất hoàn hảo,” cô nói dịu dàng.
Anh vẫn không nói gì.
Cô nuốt xuống. “Em đã nghĩ nhiều về ngày hôm đó… và, và những gì tiếp theo sau đó. Đó là lỗi của em mà việc hủy hôn đã không thể. Em đã không thực sự nhận ra dì em muốn hỏi gì. Bà ấy biết người đàn ông đó đã cắt xé hết quần áo khỏi người em, và em đã trần truồng, nên dì hỏi ông ấy có làm đau em không, em nói có, bởi vì đúng là thế. Và, và sau đó bà ấy hỏi có máu không, em cũng nói có, bởi vì cũng đúng là vậy, chỉ là… chỉ là không phải loại máu mà bà ấy muốn hỏi.”
“Tôi hiểu.”
Cô ước gì cô có thể nhìn thấy mặt anh.
“Vì vậy em xin lỗi. Đã không cám ơn anh đủ nhiều vì những điều tốt lành anh đã làm cho em, mà còn trói anh vào cuộc đời em. Em biết anh đã không muốn em như là một người vợ, và em… em biết một người đàn ông như anh sẽ không bao giờ chọn một người vợ như em, nhưng… nhưng em đã là vợ anh, và chúng ta phải cố hết sức vì điều đó.” Cô nhìn chằm chằm vào cái bóng im lặng, cứng đơ của anh, chờ anh nói gì đó, rằng anh đã tha thứ cho sai lầm của cô, lặp lại rằng anh bằng lòng với cuộc hôn nhân của mình.
Nhưng chỉ có sự im lặng kéo dài, cô biết anh đã nói dối để làm Ramón ngậm mồm lại.
Ôi Chúa ơi, cô sẽ khóc mất thôi. Nhưng cô sẽ không khóc. Cô từ chối khóc. Cô nhắm nghiền mắt và ép chặt môi lại với nhau.
Nhưng cô hẳn là đã tạo ra một âm thanh, vì anh nghiêng người về phía trước, thắp sáng ngọn nến, và rọi nó lên mặt cô. “Em đang khóc đấy à?”
“Không, em không khóc.” Cô quay mặt đi, lau sạch những giọt nước mắt đang ậng lên, không mong đợi và cũng không mong muốn. Cô khinh thường những giọt nước mắt.
Một sự im lặng dài khác.
“Tất cả những chuyện này chỉ là việc cởi áo của tôi thôi sao?” Giọng anh lặng lẽ, nhưng có gì đó vỡ ra trúng vào tim cô.
Cô nghiêng người về phía trước và đặt tay lên đầu gối anh. “Luke, nó đã xảy ra, dù có sai lầm hay không, thì em vẫn là vợ anh. Em đã thực hiện những lời thề thiêng liêng rằng em sẽ yêu anh, tôn trọng anh, và em hứa với anh, em sẽ không bao giờ phá vỡ chúng. Không có gì là anh không thể cho em thấy, không có biến dạng nào có thể tạo ra sự khác biệt với em. Em không quan tâm nếu nó xấu xí hay-“
“Xấu xí?” Anh phát ra một tiếng cười thô ráp, xù xì. “Em nghĩ tôi đang che giấu thứ gì đó xấu xí à?” Trong một chuyển động nhanh, anh kéo chiếc áo ngủ qua khỏi đầu và thả rơi nó xuống sàn. “Đó! Biến dạng của tôi đó! Hài lòng chưa?”
Bella nhìn chằm chằm. Cô không thể tin vào mắt mình. “Đó là tất cả? Một hình xăm?” Tất cả sự phiền phức này là một hình xăm nhỏ xíu này ư?
“Không phải hình xăm.” Anh chuyển cho cô cây nến và cô nhìn kỹ hơn.
“Ôi Chúa ơi,” cô thì thầm.
Đó là một vết sẹo, nhưng nó không giống một vết sẹo nào mà cô từng nhìn thấy trước đây. Trong một vết lõm ở phía dưới vai phải của anh là một bông hồng, các cánh của nó màu đen và trải rộng ra ở bề mặt da của anh. Nó được khắc vào da anh – mỗi cạnh của cánh hoa là những lằn gồ lên của lớp da sần, được nhuộm thành màu đen để nổi bật lên.
Nó đẹp. Và là một cái đẹp chết chóc, khủng khiếp được làm một cách cẩn thận, phức tạp.
“Ai làm điều này với anh vậy?” cô thì thầm. Mỗi đường nét, mỗi cánh hoa là một vết cứa vào anh.
Ai đã khắc một thứ như thế này vào da thịt của một người còn sống?
Anh không trả lời. Cô đặt cây nến qua một bên và chạm vào đóa hồng với những ngón tay nhẹ nhàng.
Anh ngần ngại. Cái nhìn của cô như đặt câu hỏi với anh.
“Không đau. Đã bảy năm rồi.”
Vậy mà anh vẫn còn ngần ngại.
Hẳn đã đau khủng khiếp vào lúc đó. Một số người đàn ông thích những điều như vậy, cô biết. Những hình xăm và các vết sẹo trang trí. Nhưng nếu anh thích nó, vậy sao phải giấu?
“Anh tự nguyện làm thứ này?”
Hàm anh siết lại và anh quay đi. Các khớp ngón tay trắng bệch.
“Anh bị ép buộc ư?” cô thì thầm trong kinh hãi. “Ai làm điều đó?”
Anh ngập ngừng, và trong một lúc cô nghĩ anh sẽ không trả lời. “Một món quà từ La Cuchilla.”
“Lưỡi dao,” cô thì thầm và nhìn vào những vết cắt trên da thịt anh. LaCuchilla. Vậy là anh đã từng dùng biểu tượng nữ tính này nhưng nó hẳn đã là một sai lầm, cô nghĩ. Không lẽ nào anh bị một người đàn bà… nhưng liệu có thể?
Anh hít một hơi sâu và không hoàn toàn nhìn vào cô. “Giờ thì, nếu sự tò mò của em đã thỏa mãn, vợ à…” anh nói trong một giọng cố gắng tạo ra sự vui vẻ, hài hước nhưng thất bại thảm hại.
Sự tò mò của Bella hầu như vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng cô không thể từ chối anh, đã không nhìn vào cái thứ đẹp đến ghê tởm được khắc trong da thịt trơn mịn, ấm áp của anh. Xuất hiện chỉ một năm sau khi anh cưới cô.
Cô kéo áo sơ mi đang mặc ra và ném nó lên sàn trên chiếc áo của anh. Cô khỏa thân hoàn toàn. Cô kéo anh xuống với cô, phủ lên mặt anh những nụ hôn, như thể bằng cách nào đó cô muốn bù đắp lại cho cái điều tồi tệ đã làm với anh.
Anh áp mặt mình vào ngực cô trong một lúc lâu, ôm chặt cô vào với anh, trong khi một cơn rùng mình dài rắc qua cơ thể anh.
Bella lướt hai tay mình lên cơ thể anh, hôn lên mỗi chỗ cô có thể với tới, tự hào vì anh, biết rằng vô ích để an ủi anh vì chuyện gì đó đã xảy ra cách đây 7 năm, nhưng không thể bắt mình ngừng cố gắng.
Anh nhẹ nhàng cọ mặt mình lên ngực cô, sau đó miệng anh khép lại nóng bỏng trên ngực cô và cô thở dốc. Anh trêu chọc nó nhẹ nhàng với lưỡi và răng của mình, và sau đó mút mạnh vào nó. Cô cong người bên dưới anh khi một cơn rùng mình truyền qua người cô. Anh tiếp tục mút và trêu chọc cho đến khi cô ngọ nguậy không ngừng bên dưới anh.
Anh trượt tay xuống bụng cô, giữa hai chân nơi cô đang đau nhức vì anh.
“Không,” cô nói, và với mỗi chút kiểm soát có thể tập hợp được, cô nhích ra.
“Có gì không ổn sao?”
“Không có gì,” cô thở hổn hển. “Đến lượt em.”
Cô đẩy chăn ra, anh trần truồng dưới cái nhìn của cô trong ánh nến, người chiến binh vạm vỡ, màu đồng của cô.
Cô lướt những ngón tay nhẹ nhàng lên ngực anh, như tìm hiểu làn da săn chắc, những cơ bắp săn cứng của anh, khám phá hai nụ hoa phẳng lì nam tính của anh. Cơ thể anh cứng và nóng, và cô yêu cái cảm giác ấy, cảm giác của anh.
Cô khom người và nhấn nhá lưỡi lên hai nụ hoa nhỏ, săn cứng ấy, nếm vị mặn và hương vị đặc trưng nam tính của Luke. Cô yêu cái vị ấy của anh. Cô trêu chọc những núm vú của anh như anh đã trêu chọc cô, gặm và cắn nhẹ nhàng lên chúng, cà răng mình lên chúng, và cô mỉm cười khi anh rùng mình và cong người, như cô.
Cô vuốt hai lòng bàn tay lên những múi cơ săn chắc vắt ngang bụng anh và cào nhẹ nhàng như một con mèo xuống đường lông đen hình mũi tên từ bụng đến bẹn của anh.
Hai tay cô lang thang xuống thấp hơn, và cảm thấy sự khuấy động, cô vuốt một ngón tay nhẹ nhàng dọc theo chiều dài rắn cứng của anh. Anh rùng mình dưới cái chạm vào của cô. Cô vuốt ve cái đỉnh nhạy cảm, rê một ngón tay nhẹ nhàng qua một giọt lỏng nhỏ và thấm nó qua anh. Cảm giác vừa nóng rát vừa như lụa của anh làm cô thích thú, và lòng bàn tay cô siết chặt quanh anh.
“Phù thủy,” anh rên rỉ, nhưng đôi mắt anh nhắm hờ với khoái lạc, và anh rùng mình trong một cách mà cô nhận ra. Như được khuyến khích bởi vẻ khoái cảm rõ ràng của anh, cô bọc toàn bàn tay mình quanh anh và siết lại.
“Đủ rồi.” Cơ thể anh đang cứng lại, run rẩy với nhu cầu hầu như không kiểm soát nổi. “Em muốn anh nổ tung ra đấy à?”
Anh trượt hai tay vào giữa hai đùi cô. “Bây giờ,” anh lẩm bẩm.
“Vâng, bây giờ, tình yêu của em.”
Đôi mắt anh vụt mở ra, nhưng cô đã không đủ can đảm để lặp lại. “Bây giờ.” Cô mở chân mình ra và đón anh vào trong, và với một tiếng rên, anh đẩy và đẩy, cái nhìn của anh như khóa vào cô, không ngừng nghỉ, cho đến khi cô vỡ ra trong vòng tay anh và anh cũng tan ra trong cô.
Hai lòng bàn chân của anh bị đốt, lục phủ ngũ tạng của anh đau đớn như bị nấu chảy ra, mỗi phần của cơ thể anh đều thét lên trong thinh lặng, và cho đến khi cái lưỡi dao đó cắt vào anh, anh đã nghĩ mình không thể còn cảm thấy đau thêm nữa.
Vì quá đau.
Lưỡi dao cắt vào da thịt anh trong một hình cung lạnh đến bỏng da, chậm rãi và tỉ mỉ trong sự chính xác của nó.
Anh cứng người lại, cắn chặt răng để ngăn không cho mình hét lên. Anh thà chết còn hơn là la hét.
La hét là mục đích của cuộc tra tấn này.
La hét và thông tin.
“Ta muốn kết hợp công việc với niềm vui,” La Cuchilla thì thầm vào tai anh. Và cắt thêm một nhát nữa vào da thịt của Luke.
Cơ thể anh rung lắc với nỗ lực không kêu la. Anh cắn vào lưỡi, và miệng anh đầy máu.
“Đẹp quá.” La Cuchilla vốc một nắm muối đen và chậm rãi, từ từ xát nó vào vết cắt, đắp nó lại bên dưới mỗi miếng thịt gồ lên. Hình thành nên các cánh hoa.
Luke cong người và rung mình chống lại sự bỏng rát của muối.
“A, chàng đã chiến đấu với nó, nhưng chàng sẽ thấy thích nó cho mà xem.” La Cuchilla ngồi xuống và chờ cho đến khi cơn đau xé đó hạ dần đến một mức độ có thể chịu đựng được, sau đó mỉm cười nhìn vào mắt anh và rạch thêm một nhát nữa.
Luke hét lên.
Thở hổn hển, mồ hôi vã ra, và cứng người lại với cơn sợ hãi, anh đối mặt với bóng đêm, đôi vai anh như trên lửa, hai cánh tay và chân anh đang quẫy, xấu hổ, dơ bẩn, và tuyệt vọng để thoát khỏi.
“Luke, Luke, ổn rồi,” một giọng mềm mại rót vào tai anh. “Chỉ là một giấc mơ. Anh không sao đâu.”
Anh vùng vẫy, chiến đấu với những thứ không tên, cơ thể anh như đang rực cháy. Anh quay người và ở đó, được chiếu sáng bởi một ngọn nến, anh nhìn thấy cô, xanh xao và đáng yêu, đôi mắt rõ ràng và có màu vàng, tỏa sáng với sự chân thật và tình yêu như một ngọn hải đăng trong đêm.
Anh vô thức nắm lấy cô, sử dụng cô để kéo anh ra khỏi đầm lầy tăm tối kinh dị.
Anh chiếm hữu cô một cách thô lỗ, đẩy hai chân cô ra, và chôn mình vào trong cơ thể mềm mại tiếp nhận của cô.
Cô trượt những ngón tay vào tóc anh và khép mắt lại, nhưng anh lắc cô thô bạo và hét lên, “Không, nhìn tôi! Hãy nhìn tôi, khốn kiếp!”
Và cô mở đôi mắt to, sáng, trong trẻo và vàng rực, và bám vào anh khi anh như cơn bão vùi mình vào cô, chôn vùi bản thân mình vào trong cô, gột sạch bản thân vào trong sự mềm mại và ấm áp của cô, cố hất cẳng những con quỷ đang cản trở anh.
Cho đến khi anh hoàn toàn kiệt sức và được an toàn.
Anh nằm đó, thở hổn hển, trên ngực cô, và cuối cùng đôi mắt cô cũng run rẩy đóng lại.
Từ từ, Luke đã trở lại với chính mình. Qua cánh cửa chớp ở khung cửa sổ, anh có thể thấy những khe sáng lạnh trước lúc rạng đông.
Anh vẫn còn bên trong vợ anh, vẫn còn đè cô bên dưới tấm nệm u cục, cứng sần. Chúa tôi, anh đã làm gì, anh đã thô bạo với cô ư? Đã tóm lấy cô như một con vật, đã đánh cô.
Đã la hét với cô.
Sự xấu hổ quặn lên trong bụng anh.
Anh nhẹ nhàng nhấc người và rời khỏi cô.
“Isabella,” anh bắt đầu.
Cô cựa quậy vẻ ngái ngủ. “Nếu đó là một cơn ác mộng, vậy thì cố gắng thường xuyên hơn nữa nhé.” Cô duỗi và xoắn người quanh anh. “Chúng ta ngủ một chút trước khi trời sáng được không?”
“Em không sao chứ?”
Cô khẽ mở mắt và nhìn anh, khẽ cong một nụ cười hài lòng như một con mèo. “Anh có muốn em kêu grừ grừ không?”
Một tiếng cười ngạc nhiên bùng ra khỏi người anh, và đột nhiên anh thấy mình đang phá ra cười và cười.
Rồi anh kinh hoàng nhận ra mình đang suýt rơi nước mắt. Tiếng cười biến thành những âm thanh nấc nghẹn, và cô quấn hai cánh tay mình quanh anh và ôm anh thật chặt khi anh chiến đấu với những tiếng cười-nấc đang tàn phá anh.
“Thôi nào, tình yêu của em,” cô thì thầm. “Ổn rồi. Hãy để nó đi, hãy để nó đi.” Cô kéo anh xuống ngực cô, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của anh trở lại trán, và thì thầm nhẹ nhàng cho đến khi cơn cảm xúc đó trôi qua và anh bình tĩnh trở lại.
Và an toàn.
“La Cuchilla?”
Anh gật đầu.
“Loại người gì mà có thể làm điều này với con người vậy?” Cô không thể tin là một người đàn bà có thể làm một điều ác độc đến thế.
Anh không trả lời. Cô vuốt tóc anh. “Làm thế nào mà chuyện đó lại xảy ra?”
Anh lắc đầu. “Đó chỉ là… những việc ngu ngốc. Bọn anh còn quá trẻ và ngu ngốc.”
“Bọn anh?”
“Michael và anh.”
Cô chờ đợi. Và anh biết anh sẽ phải giải thích, một vài điều, ít nhất là vậy. Tất cả những năm qua anh đã giữ nó sâu kín bên trong anh, và bây giờ…
Nhưng nếu anh cứ vẫn giữ kín nó thì sẽ còn tiếp tục đánh thức cô ấy dậy với những giấc mơ tệ hại như thế này…
Hãy tin tưởng , cô đã nói vậy. Nhưng điều đó không dễ dàng.
“Michael là một trong số bọn anh, Những thiên thần của Wellington, hoặc Những tay đua ma quỷ, tùy vào việc người ta muốn gọi ai. Năm người bọn anh học chung trường với nhau, Gabe, Harry, Rafe, Michael, và anh.” Anh có thể nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô và tiếng dịch chuyển của than trong lò sưởi đã sắp tàn.
“Michael là người duy nhất đã không được về nhà.”
Cô nhét chăn quanh cả hai người để ấm hơn và chờ đợi.
“Đó là năm 1812. Không lâu sau chiến thắng của chúng ta ở Salamanca. Anh cũng vừa bước sang hai mươi mốt tuổi; Michael được hai hai. Chiến tranh vẫn đang leo thang, bọn anh còn trẻ và tràn đầy sự tự tin của tuổi trẻ…” Anh thở dài. “Tự tin đến kỳ quặc. Bọn anh tham chiến trong nhiều năm, và mặc cho những tổn thất nặng nề lên tất cả mọi người xung quanh, nhưng không ai trong số bọn anh – những người bạn, năm người bọn anh học cùng trường và gia nhập quân đội cùng nhau – từng bị thương nghiêm trọng.”
Anh nằm lặng lẽ, hồi tưởng lại thời gian đó. Chỉ mới bảy năm, mà đôi lúc cứ ngỡ như đã hàng trăm năm trôi qua. Cũng có khi lại ngỡ như mới hôm qua. “Bọn anh đã gần như tin là mình bất khả chiến bại. Cuộc sống đối với bọn anh đầy màu sắc sống động, không có bóng dáng của màu xám. Tất cả là một cuộc phiêu lưu lớn; bọn anh sống vì nguy hiểm.” Anh lắc đầu. “Các chàng trai trẻ có thể đều là những kẻ ngu ngốc như vậy.”
“Hãy cho em biết chuyện gì đã xảy ra,” cô nói nhẹ nhàng.
“Bọn anh là những giao liên – những sứ giả đầy vinh dự, thật sự là vậy - nhận những tin tức từ sở chỉ huy, giữ liên lạc giữa các tiểu đội, cung cấp tin tức, tiền bạc, mệnh lệnh – bất kể gì được yêu cầu.
Ngày hôm đó bọn anh – Michael và anh – đã ra đi sau một cuộc họp quan trọng, và bọn anh được lệnh đem tin tức đến-“ Anh dừng lại. Ngay cả chừng ấy thời gian, thói quen giữ bí mật vẫn còn rất mạnh mẽ. “Chỉ cần biết rằng Michael sẽ cưỡi ngựa đi gặp một tướng lãnh và anh sẽ đưa tin tức tương tự cho các liên minh người Tây Ban Nha của bọn anh trên các ngọn đồi.”
“Các phiến quân.”
“Đúng vậy. Nhưng chỉ vừa ra khỏi doanh trại thì bọn anh bị… mai phục. Thật ngu ngốc; lẽ ra bọn anh nên cẩn thận hơn. Đó là một… một phụ nữ bị nạn.”
“Đó là một cái bẫy?”
Anh gật đầu. “Kế đó, Michael và anh bị đưa vào một căn phòng trong một ngôi nhà để… thẩm vấn.”
“Bị tra tấn,” cô thì thầm.
“Cậu ấy ở phòng kế bên. Anh có thể nghe tiếng cậu ấy… nghe thấy những điều chúng làm với cậu ấy. Và cậu ấy có thể nghe những điều chúng làm với anh.” Anh thở khó khăn hơn với cái ký ức đó. “Rất… tệ.” Anh đã nghĩ anh sẽ chết vì đau đớn. “Anh muốn chết.”
Cô ôm chặt anh, áp môi lên thái dương anh. “Nhưng anh đã không nhượng bộ,” cô thì thầm, “đã không tiết lộ thông tin.”
Luke nhắm mắt. Bị cám dỗ để lướt qua nhanh chuyện này, để cô ấy vẫn nghĩ anh là một anh hùng như cô mong muốn.
Hãy tin tưởng , cô ấy đã nói thế.
Vì thế anh đã nói với cô. “Anh không biết. Anh nghĩ mình đã nói. Anh không nhớ.”
“Ý anh là anh không biết?”
Anh làm một cử chỉ bất lực. “Bọn anh đã được tìm thấy, Michael và anh, trong căn hầm của ngôi nhà nhỏ đó vào một tuần sau. Michael đã chết một tuần sau đó. Còn anh thì không biết gì với cơn sốt. Cơ thể của Michael và anh bị mang nhiều dấu vết của tra tấn, nhưng cậu ấy đã bị cắt cổ còn anh – anh đã bị để lại với một tấm chăn, nước uống và cái này.” Anh ra dấu tới đóa hồng gớm guốc.
“Rồi bọn anh biết ngay sau đó người Pháp đã có thông tin kia.” Sự xấu hổ cay đắng dội vào anh khi anh buộc mình thừa nhận, “Có vẻ như đã rõ ràng ai nói ra.” Anh chờ phản ứng của cô. Isaeblla là con gái của một nhà lãnh đạo nhóm phiến quân.
Cô không bình luận gì, không tỏ ra ghê tởm hay kinh hãi, và cũng không đưa ra những lời an ủi giả tạo hay cảm thông vô nghĩa. Cô chỉ ôm chặt anh trong một lúc lâu, sau đó hôn anh.
Hơi thở mà anh đã vô thức nén lại đã thoát ra trong một tiếng thở dài.
“Anh chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai nghe chuyện này. Không với bạn bè, không cả gia đình.” Anh đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Các cấp trên của anh biết bọn anh đã bị tra tấn, tất nhiên, và rằng người Pháp đã có thông tin kia, nhưng không biết ai đã khai ra – Michael và anh không phải là những người duy nhất biết tin đó – vì thế chẳng có hành động nào được thực hiện.” Không có tòa án binh, ý anh là vậy.
“Tất nhiên là không có hành động nào bị đề ra,” cô nói. “Họ biết anh là một anh hùng.”
Anh quay đầu và nhìn cô chằm chằm. Cô không hiểu điều anh vừa kể với cô sao?
Cô làm một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Michael là người đã khai ra, tất nhiên.”
“Em đâu có biết được,” anh cất giọng khàn khàn.
Cô nhún vai. “Em đã không biết Michael, tất nhiên, nhưng em biết anh.” Cô vuốt những ngón tay mát lạnh qua chân mày nhíu lại của anh và nói nhẹ nhàng. “Luke à, cho dù là trong mơ anh cũng đã chiến đấu với La Cuchilla. Anh đã không nhượng bộ, tình yêu của em, em biết, và nếu anh không quá khó khăn với bản thân mình, anh cũng sẽ biết vậy. Giờ anh hãy ngủ đi. Dù trời cũng sắp sáng rồi nhưng em nghĩ bọn mình cần ngủ thêm một chút nữa trước khi cưỡi ngựa.” Rồi cô xích lại, kéo anh vào với cô.
Luke nằm trong vòng tay cô, cảm giác trống rỗng, kiệt sức, và không thể ngủ. Như vậy thì đơn giản quá. Được xá tội như vậy thì quá dễ dàng. Anh muốn đến tuyệt vọng để chấp nhận nó, để nắm lấy cơ hội tất cả không phải là lỗi của anh.
Bởi vì anh đã không kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện. Vẫn chưa hết. Vẫn chưa phải là sự xấu hổ nhất của anh.
Họ đã khởi hành muộn vào buổi sáng hôm đó và tới Ayerbe khi mặt trời đã xuống thấp.
Luke dừng lại ở ngoại ô của làng. “Em có mệt không?”
“Sao anh hỏi vậy?”
“Anh biết chúng ta đã rất thoải mái ở nhà trọ Không Có Bọ Chét, nhưng nếu em không quá mệt, chúng ta có thể đi thêm một chút nữa và ghé thăm Castillo de Rasal.”
Bella đã rất thèm một bữa ăn nóng và một chiếc giường, nhưng viễn cảnh được nhìn thấy Marqués de Rasal lần nữa, khiến cô thấy năng lượng của mình như được nạp mới lại. “Ồ vậy thì tốt quá, chúng ta đi tiếp nào. Em rất muốn gặp lại marqués. Ông ấy là bạn thân nhất của cha em, và gần như là chú của em khi em còn là một đứa trẻ.”
Hài lòng, anh gật đầu nhanh, và họ lại tiếp tục chuyến hành trình.
An đã gần như không nói lời nào suốt ngày hôm nay. Bella đã âm thầm quan sát anh. Một cách tự nhiên giữa họ đã có một sự thoải mái mới, nhưng nó đến từ Luke hay chính bản cô thì lại là một câu hỏi khác.
Trong giờ phút thống khổ nhất của mình, anh đã quay sang tìm cô theo bản năng, tìm kiếm cơ thể cô, tìm kiếm sự an ủi của cô, để giúp anh tống khứ những con quỷ dữ… Nhu cầu trong tăm tối, tuyệt vọng của anh đối với cô đã làm nhức nhối trái tim cô. Và cơ thể cô vẫn còn ngân lên với nó.
Và câu chuyện đáng sợ đó… Anh chưa bao giờ kể nó cho những người khác, không cả với những người bạn thân thiết nhất của anh.
Anh có thể không yêu cô, nhưng theo bản năng, anh đã tin cậy cô.
Thậm chí lời đề nghị ở lại một nơi mà anh không biết, với những người mà anh không biết, cũng là một dấu hiệu nhỏ của sự tin tưởng. Đó như là một lời xin lỗi gián tiếp cho việc anh đã từ chối để cô đến thăm nó trong thời gian vừa qua.
Nhận thức được việc này làm người cô tràn đầy một sự ấm áp thầm lặng.
Cô nhìn qua anh, đang cưỡi ngựa theo hướng bầu trời đang càng lúc càng tím rịm, khuônmặt anh tối sầm và ũ rũ, như của một người đang sắp lên đoạn đầu đài. Đó không phải là nét mặt của một người đã trút ra hết những gì cần nói. Thay vì cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản hơn từ việc chia sẻ một bí mật khủng khiếp, thì cô thấy có vẻ như anh đang càng lúc càng xấu hổ thêm.
Tuy vậy, nếu dò hỏi thêm điều đó bây giờ chỉ khiến anh càng im lặng.
Giường ngủ mới là nơi thích hợp để nói chuyện. Sau khi anh đã có cô, khi mà giữa hai người không thể gần nhau thêm hơn nữa, khi những rào cản giữa họ dường như mềm đi và vô hình đi, và thế giới này thu hẹp lại chỉ còn một chiếc giường, một nơi của khoái lạc, của những lời thì thầm, của những cái chạm vào chậm rãi, dịu dàng.
Cô đã không biết là có tồn tại một nơi như thế.
Cô giờ đã hiểu tại sao những người phụ nữ đã lập gia đình hay nói tách bạch kiểu khi họ còn là con gái, thậm chí họ chỉ mới kết hôn có một hai tháng. Cô đã nghĩ họ thật điệu bộ, ra vẻ ta đây đã có chồng. Còn giờ thì, chỉ mới trải qua cuộc hôn nhân này có mấy ngày, cuộc hôn nhân thực sự của cô, thì cô biết là không phải như vậy.
Cô đã không còn là cô gái cách đây vài tuần. Không chỉ đơn giản là một phần của một ai đó khác – không hẳn như vậy; cô và anh bây giờ là một cá thể riêng biệt, đôi khi rất riêng biệt. Nhưng cô bây giờ đã là một người khác, với những cái nhìn sâu sắc vào bản chất của cô – và của anh – những điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Cảm xúc khi anh có cô là cảm xúc bản năng nguyên thủy nhất, bỏ đi tất cả những gì gọi là văn minh, những gì được dạy… Sức mạnh của cơ thể anh khi anh đi vào cô hết lần này đến lần khác, sức mạnh của cô khi cô tiếp nhận anh, rung chuyển theo niềm vui, theo chiều sâu, theo mồ hôi trong những hành động đó.
Và được tự do hét lên, cào, cắn và thể hiện những gì hoang dã nhất mà cô đã cố giấu đi trong suốt cuộc đời mình, và anh thích nó. Còn hơn là thích. Đã bùng nổ trong nó.
Kết hôn giống như là bước ra khỏi cái vỏ kén, bỏ đi cái lớp vỏ cũ, và tìm thấy một thế giới tràn đầy sắc màu cầu vồng. Và có thể bay.
Cô liếc nhìn qua gương mặt đăm đăm của chồng mình.
Hoặc là không.