Một khoảng lặng dài. Luke có thể nghe thấy tiếng chim lượn vòng trên gió, phát ra những tiếng kêu ảm đạm và thô ráp.
“Nếu em không muốn thì thôi,” anh nói, nhấc mình ra khỏi cô.
Bella nắm cánh tay anh. “Em muốn, nhưng em sẽ không cởi một chiếc nút, một dây buộc, hoặc một cái móc nào hết, trừ khi anh cho em thấy anh đang che giấu cái gì.” Cô chờ. Thầm chắc đó không phải là một cảnh tượng kinh khiếp. Nhưng thậm chí nếu vết thương của anh có gớm guốc đi nữa, thì không gì, không gì có thể làm anh kém hấp dẫn hơn đối với cô. Cô không phải là một người nông cạn.
Và hơn thế nữa, cô yêu anh.
Anh không nói gì, chỉ nhìn ra những ngọn đồi, nét mặt nhìn nghiêng của anh trông đăm đăm dữ tợn, quai hàm anh siết lại.
Cô nói trong một giọng nhẹ nhàng, “Luke, đừng lo lắng. Sẽ chẳng có gì khác biệt-“
“Mây đang kéo đến, chắc là sắp mưa rồi. Về thôi.”
Cô đứng dậy, phủi cỏ ra khỏi chiếc váy của mình. “Anh có lờ nó đi thì nó cũng chẳng biến mất, Luke à. Cho dù đó là gì, thì cũng không quan trọng-“
“Nếu không quan trọng, tại sao lại chú ý đến làm gì?” Giọng anh gần như là cáu kỉnh.
“Em không chú ý đến nó, Luke.” Cô lặng lẽ nói. “Anh chỉ cần tin em.”
Thay cho câu trả lời, anh đi lấy ngựa. Trong im lặng, anh dẫn chúng trở lại, và cũng trong im lặng, anh giúp cô ngồi lên chiếc yên một bên.
Anh lên ngựa và nhìn chăm chăm trong một lúc quang cảnh trải rộng trước mặt họ. Mảnh đất nơi cô sinh ra. “Chúng ta sẽ khởi hành về Anh Quốc vào sáng mai. Đủ lãng phí thời gian ở đây rồi.”
Anh không nhìn vào mắt cô, và khi họ di chuyển, anh giữ khoảng cách đủ xa để mà có thể nói chuyện. Bella đi theo sau, cảm giác tội lỗi và giận dữ đang giằng xé nhau bên trong người cô.
Cuối cùng cơn giận đã chiến thắng, giận dữ vì anh đã quan trọng hóa điều mà cô chắc chắn là không quá khủng khiếp đến vậy. Đó hẳn là vấn đề của một người đàn ông đẹp trai, cô nghĩ. Được sinh ra đã đẹp đẽ, nên giờ anh không thể chịu đựng được sự kém hoàn hảo hơn.
Nhưng cô là vợ anh. Cô không phản đối chuyện anh giấu giếm vết thương của mình với thế giới này, nhưng cô cũng sẽ không lột trần ra, từ bỏ tất cả những bí mật của cơ thể mình với một người đàn ông từ chối cởi áo ra trước cô.
Đó đã không phải là chuyện dễ dàng. Trong tám năm qua cô chưa từng nhìn thấy chính cơ thể mình – các cô gái phải tắm dưới một chiếc váy suông bằng vải lanh – nhưng cô có từ chối khi anh muốn cởi bỏ chiếc áo ngủ ra khỏi người cô không? Không, cho dù cô đã không hoàn toàn cảm thấy thoải mái khi anh nằm với sự trần trụi của cô, vì biết rằng cô gầy, quá gầy, và thiếu những đường cong nữ tính mà đàn ông ưa thích. Nhưng cô tin anh và đã tiết lộ bản thân mình cho anh.
Bởi vì anh là chồng cô.
Nếu anh chịu cởi áo ngày hôm nay, cô sẽ rất hạnh phúc mà gởi những năm được huấn luyện phải kín đáo vào trong gió, và sẽ phơi trần mình trước anh, trước bầu trời và những ngọn đồi bất tận.
Nhưng anh đã không tin cô chỉ với một vết sẹo nhỏ đơn giản? Nó không lớn; cô cảm nhận được. Không lớn hơn lòng bàn tay cô. Nhưng không, Anh Chàng Đẹp-Đến-Không – à không, Ngài Huân tước Đẹp-Đến-Không-Tả-Được đã không tin tưởng vợ ngài với một sự không hoàn hảo nhỏ xíu của ngài.
Chẳng có gì để mà phải xấu hổ. Một vết sẹo trong thời chiến là dấu hiệu của một người anh hùng.
Bên cạnh đó, cô khao khát anh. Thật tuyệt khi được anh lướt hai bàn tay qua mỗi inch trên da cô, chạm vào cô bất cứ nơi nào anh muốn và khiến cô run lên với thỏa mãn.
Anh không nghĩ là cô muốn vuốt ve một chiếc áo đấy chứ?
Khi Bella nói cho Perlita biết họ sẽ chỉ qua một đêm ở Valle Verde, con bé gật đầu. “Vậy thì chúng ta sẽ ăn bận thật đẹp cho buổi tối nay và biến nó thành một sự kiện đặc biệt nhé.”
Ăn bận đẹp cho buổi tối? Isabella tắm rửa, tết tóc thành một dải quanh đầu, và mặc vào chiếc váy đỏ mới. Nó trông khá đẹp, nhưng một chiếc váy mua ở một chợ thị trấn thì không thể cạnh tranh được với ai.
Không phải là cô muốn cạnh tranh với em gái mình. Mà là cô không thể.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và thở dài. “Vậy chắc là được rồi.”
“Chưa.” Luke, đã tắm và đã cạo râu, trông đẹp trai đến đau tim trong chiếc áo khoác màu xanh tối được cắt may thanh lịch, quần ống chẽn màu da bò, và đôi giày mới đánh, sáng bóng. Tâm trạng anh chắc là đã khá hơn, hai gò má anh sạm một màu đồng thiếc nhẹ. Anh trông rất tuyệt. “Cái váy đó cần kết hợp thêm thứ gì đó nữa.”
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô kể từ cuộc cãi cọ của họ trên đồi.
“Em chẳng có thứ gì khác nữa.” Chuỗi ngọc trai của mẹ cô chắc sẽ làm nó trông hoàn hảo lên.
“Cái này thì sao?” Anh choàng một chiếc khăn quanh vai cô. Một mảnh lụa màu kem đậm, với những bông hoa thêu màu đỏ đậm. Bella không thể nói nên lời. Cô chưa bao giờ có được thứ gì quá đẹp như thế này trong đời mình.
Hơn thế nữa, nó như là một lời đề nghị hòa bình.
“Ở đâu mà anh có-“
“Tối qua, sau khi xem những người gypsy nhảy, tôi đã đi dạo một vòng. Một bà lão đã đưa ra một mức giá mà tôi không thể cưỡng lại. Em thấy nó đẹp không?”
Bella nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Những bông hoa màu đỏ cùng màu với chiếc váy của cô, và màu kem đậm của chiếc khăn lụa làm sáng lên làn da cô. Cô có thể bước ra ngoài mà không cảm thấy mình hoàn toàn thua kém cô em gái. Trong chiếc khăn choàng này, cô cảm thấy mình đẹp hẳn lên. “Đẹp quá,” cô thì thầm. “Cám ơn anh.”
Ramón và Perlita đang chờ họ ở thư phòng của cha cô. Bella bước vào phòng trên cánh tay Luke. Perlita mặc một chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo được phủ lớp sa mỏng ở trên. Cô đứng dậy từ chiếc ghế của mình như một nữ thần nổi lên từ lòng biển. Đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã và tội lỗi.
Bella cố nén lại một hơi thở hổn hển. Các ngón tay của cô bấu chặt vào cánh tay của Luke với nỗ lực giữ im lặng. Anh liếc nhìn khuôn mặt cô, sau đó nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Quanh cổ Perlita là một chiếc vòng ngọc trai dài, những viên ngọc trai hoàn hảo từ Vùng biển phương Nam.
Ramón đứng dậy với một cánh tay đầy vẻ sở hữu ở eo Perlita. Anh ta trông rất tự mãn.
Bất cứ gì còn lại trong ngôi nhà này cách đây tám năm, giờ đều thuộc về Ramón và anh ta sẽ làm những gì mình muốn.
Và đúng là vậy, Bella đã thấy. Perlita bắt gặp cái nhìn của cô và đáp lại với một cái lắc đầu khẽ, buồn bã.
Cô ấy đã không biết. Bella gật đầu và trao cho em gái một nụ cười trấn an. Cô hiểu rõ ai mới là người phải nhận lỗi. Ramón biết chính xác ai mới là người sở hữu những viên ngọc trai này. Và anh ta đang nhìn Luke như một con sói, chờ anh bắt đầu một một cuộc chiến đấu vì những viên ngọc này. Đang rất thèm thuồng như thế.
Việc Perlita đeo chúng tối nay là một hành động khiêu khích có chủ ý.
Luke cũng sẽ đánh nhau với anh ta, Bella biết. Anh có thể đã tặng cho cô chiếc khăn choàng này, nhưng anh vẫn còn đang rất cáu vì cuộc tranh luận trên đồi của họ. Tất cả những gì anh cần là một cái cớ.
Luke khom người và thì thầm vào tai Bella. “Ngọc trai của mẹ cô phải không?” Cô mím môi và lắc đầu. Cô sẽ không nói gì.
Một người hầu mà cô không biết đi quanh trao cho họ các ly vang. Cô nhấm nháp với thái độ biết ơn và nhăn mặt ngạc nhiên. Đó không phải là loại vang có vị dễ chịu mà cô biết.
Ramón đang quan sát hơn là đang nhìn. “Cô không thích loại vang này à?”
“Không hẳn,” cô nói với sự mơ hồ cố ý. “Tôi chỉ mong đây là loại vang chính vụ của Valle Verde.”
“Đó là vang của Valle Verde.”
“Thật à?” Vị của nó không giống với loại vang Papa từng làm.
“Nó được làm từ nho của Valle Verde, dù sao đi nữa. Với kích cỡ của vườn nho ở đây, tiếp tục làm rượu vang ở Valle Verde là một điều không thiết thực,” Ramón giải thích. “Để duy trì nhà máy rượu có lợi nhuận, cha cô hẳn phải nên quan tâm nhiều hơn tới các vườn nho, nhưng ông ấy lại thích ngựa hơn, cũng như tôi. Nhưng để nho vẫn được sản xuất, tôi đã bán nho cho một người láng giềng và ông ta làm rượu vang và chia cho tôi lợi nhuận.”
“Tôi hiểu,” Bella nói một cách lịch sự. Đó là một kiểu kinh doanh sai lầm. Người láng giềng này là một người làm rượu vang dở tệ.
Ramón cười. “Nhưng tại sao tôi phải bận tâm giải thích chuyện kinh doanh với một phụ nữ đầu óc trống rỗng nhỉ?” Rồi anh ta quay sang Luke. “Perlita đã cho tôi biết ông đã đi kiểm tra điền trang này vào chiều nay, người Anh. Vậy, ông nghĩ sao”
“Đây là một vùng quê xinh đẹp,” Luke trả lời, nhưng trước khi anh có thể nói gì khác, Perlita đã rung chiếc chuông nhỏ, tín hiệu cho thấy đã đến giờ ăn tối.
Khi hết đĩa này đến đĩa khác được dọn ra, Bella biết Perlita đã rất nỗ lực cho bữa ăn này. Mỗi đĩa là một món ăn yêu thích thời thơ ấu của Isabella. Những người giúp việc hẳn biết phải làm gì, nhưng mệnh lệnh để làm ra chúng phải là của em gái cô.
Một lời xin lỗi thầm lặng cho chuỗi ngọc trai. Bella gởi cho Perlita một cái gật đầu khẽ ghi nhận và cảm ơn.
Một người hầu tiến đến với một chiếc bình bạc đựng rượu nho.
“Tôi muốn được uống rượu vang cũ của Valle Verde,” Bella nói.
“Hết rồi,” Ramón nói. “Tôi đã bán hết rồi.”
“Vậy thì chỉ cần cho tôi nước lọc thôi, cám ơn.”
Trán anh ta tối sầm lại. “Có vấn đề gì với rượu vang của tôi sao?” anh ta gầm gừ. “Không đủ tốt cho cô sao, quý cô đáng kính của tôi?”
Cô ngập ngừng. “Phải,” cô nói, quyết định sẽ trung thực hơn là lịch sự. “Nó thật khủng khiếp. Rượu vang ngày xưa của Valle Verde tốt hơn nhiều.”
Ramón khịt mũi. “Tất nhiên. Đó là lý do tôi bán nó.”
“Bán những trái nho tốt để lấy đi chút tiền còm và vài thùng vang dở tệ là một cách kinh doanh tồi,” cô nói nhanh.
Ramón dựng lông lên và ngả người về phía trước. “Cô nghĩ vậy sao?”
“Phải. Anh tốt hơn là nên tiếp tục sản xuất rượu vang ở đây, tuy ít nhưng vẫn giữ được thương hiệu của Valle Verde, anh cũng biết từ việc bán các thùng vang cũ rồi đó, nó đã rất nổi tiếng và là thứ đáng giá trị. Cũng vậy, nên giữ lại các chuyên gia làm vang ở điền trang này. Một khi ông Luis – người chế biến rượu vang của cha tôi – chết đi, thì các kiến thức và kỹ năng cũng sẽ ra đi với ông ấy, mà ông ấy cũng đã gần bảy mươi rồi đấy. Lúc tôi rời khỏi nơi này, ông ấy cũng đã bắt đầu đào tạo cho cháu nội của mình, nhưng hôm nay theo tôi thấy thì anh bắt Manuel dọn phân trong chuồng ngựa.”
“Nguồn thu nhập chính của Valle Verde hiện tại đến từ mấy con ngựa.”
“Vâng, nhưng để Manuel làm việc với những con ngựa là một sai lầm. Bất cứ ai cũng có thể dọn chuồng ngựa, nhưng với Manuel, anh ấy có cái ‘mũi’ cho rượu vang.” Thấy Ramón không biểu lộ gì, cô nói thêm, “ ‘Khứu giác’ cho người làm rượu vang là một tài năng bẩm sinh. Không phải được dạy mà biết. Manuel đã bị lãng phí hoàn toàn với mấy con ngựa.” Quá nhiều cho việc không thảo luận chuyện kinh doanh với một người đàn bà đầu rỗng, cô nghĩ, nhìn thấy biểu hiện choáng váng của Ramón.
“Làm thế nào mà cô biết tất cả những điều này?”
Bella nhún vai. “Cha tôi đã dạy tôi. Ông ấy biết Felipe không thích thú với việc quản lý điền trang.”
Ramón vừa quắc mắt nhìn vừa ăn ngấu nghiến. Anh ta chùi miệng với lưng bàn tay. “Cô lẽ ra không bao giờ nên kết hôn với tên người Anh chết tiệt này. Với tài sản và sự hiểu biết của mình cô sẽ là một người vợ rất hữu ích của tôi.”
“Cô ấy còn hữu ích hơn khi là vợ tôi,” Luke phía bên kia bàn ngọt nhạt chen vào.
Ramón lầm bầm. “Liệu hồn, người Anh. Tôi vẫn có thể làm cô ấy thành một quả phụ đó.”
Perlita lúc này mới lên tiếng. “Ramón.”
Anh ta liếc nhìn cô, cau mày. Cô nhìn lại anh với ánh mắt bình tĩnh, và đặt tay lên những viên ngọc trai ở cổ, và sau một lúc, anh ta ngoảnh đi, mặt bắt đầu đỏ lên.
Bella nhìn thấy thoáng qua trong mắt anh ta một sự… xấu hổ? Không chắc lắm. Cô nhớ lại những điều Perlita đã nói về khía cạnh khác của người nó yêu.
Không được dừng nghĩ anh ta là một tên trộm.
Trong một tông giọng khác, Ramón nói với Bella, “Cô không phải là một kẻ ngốc như tôi đã nghĩ, em họ, vậy bây giờ cô sẽ làm gì khi biết chồng cô đã không để lại gì cho cô trong di chúc của anh ta?”
“Làm cho anh ấy tiếp tục khỏe mạnh,” cô nói không do dự.
Ramón cười khùng khục. “Tôi gần như là ganh tị với ông đó, người Anh.” Rồi liếc tới Perlita và cái nhìn dịu đi. “Chỉ một chút.”
Trong phần còn lại của bữa tối, anh ta bắt đầu giao chiến với Luke trong những câu chuyện, bắn một loạt những câu hỏi vào anh về cây trồng, vật nuôi và quản lý điền trang ở Anh. Luke trả lời với sự tự tin và thông minh, Bella thấy. Anh sẽ không cần kỹ năng hay kiến thức của cô.
Bella và Perlita, ở phía bên kia bàn, không thể nói gì vì họ không muốn Ramón nghe thấy, trừ khi Luke đề cập tới họ trong câu chuyện, họ trải qua hầu hết của đêm đó trong im lặng.
“Chúng là ngọc trai của mẹ em?” Luke kêu lên sau bữa ăn tối khi họ chỉ còn lại một mình trong phòng ngủ lần nữa. “Tôi biết ngay từ đầu mà, nhưng khi em không phản ứng…”
“Vâng, không thể nhầm lẫn. Nếu em muốn, em có thể chứng minh. Viên lớn nhất có một vết hằn nhỏ em đã cắn vào nó khi còn là một đứa trẻ.”
“Khốn kiếp, tôi sẽ lấy chúng trả lại cho em.” Luke sải bước về hướng cánh cửa.
“Không!” Bella chạy nhanh ra cửa để chặn anh lại. “Kệ nó đi, Luke.”
Anh cau mày. “Nhưng chúng là tất cả những gì còn lại của mẹ em.”
Cô lắc đầu. “Không, mẹ em ở đây.” Cô chạm vào tim mình, sau đó thở dài. “Bên cạnh đó, em đã để số ngọc này ở lại đây khi biết Papa đã bị trọng thương và Ramón sẽ là người chủ mới của điền trang này. Em đã không suy nghĩ. Đó là lỗi của em vì đã làm mất chúng.”
“Em chỉ mười ba tuổi,” Luke gầm gừ. “Với quá nhiều chuyện khủng khiếp để mà nghĩ tới chuyện đó. Tôi không thích cái con bé kia ngồi đó đeo nó với vẻ bảnh chọe để trêu chọc em.” Anh siết chặt hai nắm tay. “Tôi đang rất muốn-“
“Không, không, làm ơn.” Cô túm lấy cánh tay anh. “Em không thể chịu đựng được nếu anh và Ramón đánh nhau. Hơn nữa, Perlita cũng đã không bảnh chọe hay trêu chọc em.”
Anh lầm bầm. “Vậy chứ còn ý gì khác khi cô ta đeo chúng? Nếu cô ta không đeo, chúng ta đã không bị lố bịch như thế.”
“Cô ấy không được lựa chọn để đeo chúng; mà là Ramón. Cô ấy không biết gì về chúng cho đến tối nay, em chắc chắn. Cô ấy hẳn đã hỏi anh ta về nó sau khi em hỏi cô ấy, và sau đó anh ta đã bắt cô ấy đeo chúng. Cô ấy đã không vui vẻ chút nào, em có thể thấy.” Cô cởi chiếc khăn lụa ra và xếp nó lại cẩn thận.
“Đồ lợn bẩn thỉu,” Luke lẩm bẩm. “Cô ta chỉ xấu đi nếu còn đi với anh ta.”
“Đừng đổ lỗi cho con bé. Nó yêu anh ta.”
Luke khịt mũi.
Bella nói. “Nó chỉ là một cô gái mười chín tuổi, chưa bao giờ có gì nhiều, và đang tuyệt vọng với những gì mình có. Nhưng cũng biết rằng tình trạng của mình là rất bấp bênh.”
“Vậy sẽ chỉ đơn giản là bỏ cuộc mà không cần đánh nhau à?”
Chính xác là vậy, Bella nghĩ. Không cần đánh nhau. Tình yêu đã làm cô thành một kẻ hèn nhát.
Cô không thể mạo hiểm mạng sống của Luke vì bất kỳ điều gì.
Cô nhún vai như thể không quan tâm. “Nó không còn quan trọng nữa. Em đã sống mà không có nó trong tám năm…” Những hạt ngọc đó không đáng giá bằng mạng sống của một người đàn ông. Bất cứ người nào. Kể cả Ramón.
“Không giống tính em khi bỏ cuộc quá dễ dàng thế này.”
Những viên ngọc đó là quá khứ. Luke mới là tương lai của cô. Và bên cạnh đó, cô đã có những thứ tốt hơn ngọc trai để mà đấu tranh vì nó.
Cô sẽ không đi ngủ với một chiếc áo.
Cô cởi giày và bắt đầu tháo vớ.
Đôi mắt anh, tối lại và không thể dò được, nhìn đăm đăm vào cô. “Tôi sẽ đi dạo một chút. Em có muốn một cô hầu giúp em không?”
“Không, cám ơn.” Cô đã tự mặc và tự cởi đồ trong tám năm qua, và nếu chồng cô cứ bướng bỉnh và ngốc nghếch để từ chối ở đây giúp cô, cô sẽ tự mình xoay sở lấy.
“Hôm nay tôi chợt thấy mình đã thiếu sót thế nào trong việc kiếm cho em một người hầu nữ. Tôi sẽ rất vui để thuê một cô gái Valle Verde theo em tới Anh Quốc.” Giọng anh đã bớt cứng nhắc một chút. “Cô ta sẽ là ai đó ở quê nhà mà em có thể trò chuyện ở Anh.”
Một ý nghĩ tử tế. Bella nghĩ ngợi trong một lúc. “Không cần đâu, cám ơn anh. Một cô gái sẽ rất cô đơn ở một nơi không có gia đình và không nói được ngôn ngữ xa lạ.”
“Còn em sẽ không cô đơn sao?” anh hỏi, như thể anh vừa phát hiện ra cô phải bỏ lại mọi thứ mà cô biết để đi với anh.
“Em đã luôn cô độc. Em sẽ xoay sở được.” Cô nhìn thẳng vào anh. “Anh sẽ đi ngủ chứ?”
Anh tránh cái nhìn của cô. “Chưa. Tôi muốn đi dạo một chút.”
Đi dạo thì không thể đi lâu được. Mà anh thì đã đi như thể đã hàng năm trời trôi qua. Cây nến mà cô thắp cho anh cũng đã kêu lèo xèo sắp tắt.
Bella ngồi trên giường, chờ đợi, chăn ga đã thành một đống lộn xộn lên đến tai cô. Cô cũng đã gần ngủ gục thì nghe tiếng cửa cọt kẹt mở ra. Rốt cuộc cũng về.
Anh khẽ đóng cửa lại. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lập lòe từ ngọn nến sắp tắt. Anh cởi áo khoác và ngồi xuống để cởi ủng, sau đó tới những thứ khác. Anh đang bắt đầu cởi mấy cái nút trên chiếc áo chẽn.
“Anh có thể thắp nến nếu muốn,” cô nói nhẹ nhàng. “Em chưa ngủ.”
Anh dừng lại. “Không cần. Ánh sáng lò sưởi cũng đủ rồi.” Anh đã cởi xong áo chẽn và treo nó lên thành ghế. Anh là một người đàn ông ngăn nắp.
“Tôi tưởng em đã ngủ rồi.” Kế đó anh cởi nút chiếc quần ống chẽn, tuột nó xuống, và bước ra khỏi nó. Anh giũ nó ra và cũng vắt nó sau thành ghế. Không có vẻ ngượng ngùng nào ở anh; không vì anh chỉ mới trần một nửa dưới.
“Em thức chờ anh về.” Giờ là tới áo. Anh sẽ cởi nó hay không? Bella như nín thở.
Anh kéo nó qua khỏi đầu. Bella nói nhanh một lời cầu nguyện.
Sau đó anh giũ chiếc áo ngủ ra, mặc nó vào, và trèo lên giường bên cạnh cô.
Bella mím môi chặt vào nhau để ngăn sự thất vọng bật ra ngoài. Cô đã xác định không càu nhàu anh về chuyện đó nữa. Niềm tin không thể bị ép buộc được.
Anh đối mặt với cô trên giường, môi anh hé ra như thể muốn nói gì đó, sau đó anh cau mày, bị phân tâm.
“Đó là áo của tôi. Sao em mặc áo của tôi trong giường ngủ vậy?”
“Hãy giải quyết rốt ráo chuyện này.”
Anh với tới chiếc áo. Cô nhích người ra và lòng bàn tay anh sượt qua ngực cô. Cô rùng mình và hai nụ hoa săn lại. Anh nhận thấy. Mắt anh tối lại. “Cởi nó ra,” anh nói nhẹ nhàng.
Cô dịch ra một chút. “Không trừ khi anh cởi áo anh ra trước.” Anh cứng người.
Cô khoanh hai tay. “Khi nào mà anh còn mặc áo trong giường thì em cũng vậy.”
“Nếu em muốn bắt đầu một lần nữa thì…” Anh quay người đi.
“Nhưng-“
“Tôi sẽ không nói về chuyện đó nữa, Isabella,” anh nói trong một giọng thô ráp. “Nếu em không muốn chia sẻ cùng một chiếc giường với tôi nữa, vậy thì đó là quyền của em. Tôi sẽ ngủ ở chỗ khác.” Anh trượt ra khỏi giường, lấy quần áo của mình, và sải bước cứng nhắc ra khỏi phòng.
Bella ngủ không ngon giấc đêm đó. Cô đã chập chờn ngủ, nghĩ rằng Luke sẽ quay trở lại, nhưng anh đã không.
Chỉ mới một thời gian ngắn, mà cô đã quen với việc ngủ cùng một người đàn ông to lớn, ấp áp ở sau lưng cô, cô không thể ngủ ngon mà không có anh. Cái giường quá rộng, quá trống trải, quá lạnh lẽo.
Anh xuất hiện ở bàn ăn sáng ngay sau khi cô bước vào. Cô đã tính hỏi anh đã ngủ ở đâu thì Ramón và Perlita đến.
“Cái này của chị?” Perlita hỏi, đặt một con búp bê bằng vải nhỏ lên bàn bên cạnh Bella.
Bella cầm nó lên. Đó là con búp bê mà người vú cũ của cô, Marta, đã làm nó cho cô sau khi Papa cho Perlita con búp bê mà Bella đã thấy. Bella hẳn đã nói cho Marta nghe điều gì đó về một con búp bê tóc vàng, và Marta đã làm nó cho cô.
Bella đã ném nó đi trong cơn giận dữ. Cô muốn một con búp bê tóc vàng mua ở Barcelona, không phải là thứ ngu ngốc nhà làm này. Nhưng sau đó cô cảm thấy xấu hổ và đã tìm lại con búp bê nhỏ đó và ôm chầm Marta.
Cô đã không nhìn thấy nó trong nhiều năm, nhưng giờ trông nó không giống ngày xưa. Trông có vẻ nặng hơn, và tóc cũng khác – mái tóc vàng bằng lụa, không phải là bằng vải len dày màu vàng. Quần áo của con búp bê này cũng là đồ mới.
Bella liếc từ con búp bê sang em gái. “Tôi không hiểu.”
“Tôi hy vọng chị không phiền. Nó đã rất cũ,” Perlita nói. “Vì thế tôi đã sửa sang lại và may cho nó vài bộ đồ mới.”
Bella nhìn chằm chằm. “Cô đã may những bộ đồ này?” Cô nhìn kỹ chúng. Con búp bê đang mặc một bộ váy truyền thống Aragon, mỗi chi tiết đều được thêu rất đẹp và hoàn hảo.
Perlita mỉm cười. “Sí, tôi thích búp bê và tôi cũng thích may đồ. Tôi đã may tất cả quần áo của mình.”
“Cô may chúng ư?” Bella kêu lên. Perlita đã may tất cả những bộ trang phục tuyệt đẹp này ư?
Perlita cười. “Chị nghĩ Ramón sẽ lãng phí tiền bạc vào các bộ váy lòe loẹt của tôi khi mà Valle Verde cần hơn sao?”
Trước sự ngạc nhiên của Bella, Ramón dừng việc xúc thức ăn và hôn lên tay Perlita với một kiểu cách phong nhã. “Tô điểm cho Perla xinh đẹp của tôi thì không phải là lãng phí.” Khá là lịch thiệp. Nhưng sau đó anh ta tiếp tục nhét thức ăn vào mồm và sự quyến rũ đó bốc hơi.
Phần còn lại của bữa điểm tâm thỉnh thoảng trôi qua trong thinh lặng. Bella không có ý định nói chuyện với chồng về đêm hôm trước với sự hiện diện của nhiều người, và vì họ ít chuyện trò vào buổi sáng, nên không ai nhận thấy sự gượng gạo giữa họ.
Sau khi xong bữa sáng, cũng đã đến lúc rời khỏi Valle Verde. Hành lý của họ đã được xếp gọn trong xe, và mọi người đều tụ tập trước nhà để chào tạm biệt họ.
Bella nói lời tạm biệt với tất cả những người giúp việc. Nó khó khăn hơn là cô đã nghĩ. Cho dù cô đã đi xa trong tám năm, nhưng các lời tạm biệt của họ vẫn rất nồng hậu. “Hãy trở lại sớm nhé, señora, và đừng quên chúng tôi.” Cô không còn là Cậu chủ nhỏ nữa.
Hiện giờ chỉ có một ông chủ duy nhất ở Valle Verde.
Và anh ta cũng đã xoay sở để có một lời chào tạm biệt lịch sự, đã hôn tay cô – anh ta hẳn cũng đã được học những bài học này – và bắt tay Luke một cách nồng nhiệt. Chắc không ai có thể tin nếu chỉ nhìn thấy anh ta bây giờ, mới trước đây một ngày anh ta đã muốn giết chồng cô.
Cô quay lại nói lời chào tạm biệt với em gái, nhưng Perlita đã biến mất vào trong ngôi nhà.
“Chị quên cái này,” cô nói, đã quay trở lại với con búp bê vải. “Hãy đem nó theo để nhớ tới đứa em gái ngốc nghếch của chị.”
Cô ôm Bella thật chặt, hôn lên cả hai má. Bella cố giấu những giọt nước mắt. Còn Perlita thì không cố gắng để giấu nó đi.
Bella quay lại để bước vào trong xe, sau đó đổi ý. Cô bước lùi lại các bậc thang hướng về phía Ramón, tóm lấy phía trước áo anh ta, và kéo anh ta sang một bên.
“Hãy cưới em gái tôi!” cô nói. “Anh là một tên ngốc, một tên đầu đất, một kẻ mù lòa và đáng hổ thẹn, tôi cũng không thể hiểu tại sao nó lại yêu anh nữa, nhưng nó đã yêu và anh không xứng đáng với nó. Tôi muốn đưa nó tới London với tôi và giới thiệu nó đến với xã hội-“
Khuôn mặt Ramón tối sầm lại. “Cô không được đưa Perla của tôi-“
“Nhưng nó không muốn đi.” Bella đấm giận dữ vào ngực anh ta. “Con bé lẽ ra phải được đưa ra mắt trong xã hội. Nó rất xinh đẹp vì thế nó sẽ có tất cả những người đàn ông – những người giàu có, những người có tước vị, những người đẹp trai-“
Ramón nhe răng cười. “Nhưng mà cô ấy đã chọn tôi.”
“Ồ, thu lại giùm cái nụ cười ghê tởm đó đi, anh đúng là đồ ngốc, tự mãn, tự kiêu!” Bella cáu. “Nó chỉ mới mười chín và nó đã phí phạm cuộc đời của mình – bởi vì anh đã hủy hoại nó. Nó không có bạn bè, không người thân – chỉ có tôi, mà tôi thì cũng sắp đi Anh Quốc.”
Ramón quắc mắt. “Cô ấy có tôi.”
“Và anh nghĩ anh là một kẻ đáng giá, đúng không? Anh đã chẳng thèm giấu giếm mà huỵch tẹt ra rằng muốn cưới một phụ nữ giàu có!” Bella chọc vào ngực anh ta. “Perlita là một báu vật, nhưng anh quá ngốc để mà nhìn thấy. Con bé nên là vợ của anh, Ramón, để cùng xây dựng Valle Verde với anh, chứ không không phải là ngồi trong một ngôi nhà trống không, không được gặp ai, và may đồ cho búp bê thay vì cho các con của anh.
Anh, Ramón, là một kẻ to xác mà ngu đần. Anh làm tôi ghê tởm! Tôi cầu cho ngày nào đó Perlita sẽ khôn ra và nhìn thấy anh như là một con lợn ích kỷ. Và khi mà nó nhận ra mình muốn gì trong cuộc đời này, Ramón, tôi sẽ vẫn luôn ở đó để giúp nó có được điều nó muốn, và nó sẽ ra khỏi cái chỗ này nhanh đến nỗi anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Đến lúc đó thì anh chỉ còn có mỗi ngôi nhà to lớn và cái sự ngu ngốc của anh để mà bầu bạn.”
Ramón trừng mắt nhìn, cái trán dày của anh ta nhăn tít lại. “Cô nàng đáo để. Tạ ơn trời đất vì tôi đã không bao giờ kết hôn với cô.”
“Tôi cũng cám ơn Ông Trời vì điều tương tự đấy.” Cô tức giận muốn đánh anh ta. Anh ta không thể nhìn thấy anh ta đã làm gì với em gái cô sao? Cô đã đến đây để giúp con bé, thế mà chẳng thay đổi được gì, chẳng gì thay đổi.
Luke trượt tay mình dưới khuỷu tay Bella. “Thôi nào. Em đã làm những gì có thể rồi.”
Ramón phẩy tay. “Đúng vậy, đưa cô ta đi đi, người Anh. Tôi thấy thương cảm ông rồi đó.”
Bella ôm em gái lần cuối, nói, “Nhớ viết thư nhé. Và đến với chúng tôi bất cứ khi nào cô thích,” rồi sau đó cô bước xuống các bậc tam cấp của Ell Nueva Castillo vàtrèo lên xe ngựa.
“Ít nhất thì em cũng đã nhẹ nhõm được rồi,” Luke nhận xét khi xe chuyển bánh.
“Em lẽ ra nên để anh giết anh ta đi cho rồi,” cô lẩm bẩm. “Vậy thì Perlita đã không còn lựa chọn nào mà đi cùng với chúng ta.”
“Tôi tưởng em muốn cho cô ấy được lựa chọn đấy chứ.”
Cô không nói gì, chỉ vuốt ve con búp bê nhỏ mà Perlita đã cho cô.
“Em không thể cứu một người không muốn được cứu.”
Cô thở dài. “Em biết.”
“Em gái em là một quý cô trẻ tuổi cứng cỏi. Đó cũng là nét tương đồng của gia đình.”
“Anh biết không, em ước gì Perlita đã trộm chỗ ngọc trai đó của em. Điều đó có nghĩa là nó sẽ dễ dàng rời khỏi chỗ đó hơn.”
“Tại sao?”
“Nếu con bé có chúng, vậy thì nếu sau này Ramón tìm được nữ thừa kế cho mình, nó có thể bán chúng và bỏ đi, làm lại cuộc đời ở một nơi khác. Đó là tất cả những gì em thật sự muốn – cho nó có được sự lựa chọn. Nhưng vì chỗ ngọc trai đó là sở hữu của anh ta…”
“Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ anh ta.”
“Em biết.” Cô thở dài.
“Không, ý anh là, cho dù cô ấy có được chỗ ngọc trai đó, có được lựa chọn, và anh ta cũng đã tìm thấy nữ thừa kế của anh ta, cô ấy cũng sẽ vẫn không bao giờ bỏ anh ta.”
“Em biết. Nó yêu anh ta.” Cô liếc nhìn anh. “Mama đã luôn nói tình yêu là một lời nguyền.”
“Mẹ của em nói đúng.” Một vẻ xa xôi, ảm đạm trong đôi mắt anh mà cô chợt nhận ra.
Cảnh vật trôi lướt qua. Họ sẽ trở lại Huesca vào đầu buổi chiều.
Ngồi trong xe ngựa cũng chán gần bằng với việc may các tấm trải giường, Bella nghĩ. Luke đang ngủ lơ mơ, cô thấy, và cô sẽ không ngồi đó, mà buồn đến mất trí, mà bị xóc nảy trong khi anh ngủ. Cô khều cho anh tỉnh lại. “Anh có thể nói cho em biết được rồi.”
Luke duỗi người và đáp trả vẻ ngái ngủ, “Cho biết cái gì?”
“Anh đã để lại cho em những gì trong di chúc của anh. Anh đã nói là sẽ cho em biết khi nào chúng ta rời khỏi Valle Verde, và đã đến lúc rồi. Em muốn biết bây giờ - em cũng cảnh báo anh trước, Luke, cho dù mẹ anh và em gái anh tốt bụng như thế nào, em cũng sẽ không phụ thuộc vào họ đâu.”
Anh thọc sâu hai tay vào trong túi áo và vắt chéo đôi chân dài mang ủng. “Tôi đã nói với Ramón sự thật; tôi đã chẳng để lại gì cho em trong di chúc của tôi.”
Cô nheo mắt lại. Đôi mắt anh đang nhảy múa. Cô bắt gặp một tia sáng xanh trong đôi mắt sẫm màu đó và nó làm cô thấy phấn chấn lên. “Thôi trêu em đi.” Cô cố để làm cho mình trông nghiêm túc.
“Đó là sự thật.”
Cô ném con búp bê vào anh. Nó bật ra khỏi anh và văng xuống sàn xe với một tiếng kêu lớn.
“Ui,” anh khẽ kêu. “Con búp bê này trông vậy mà nặng nhỉ.”
Cô khịt mũi. “Chỉ là búp bê vải thôi mà. Em biết anh đã làm gì đó với cái chúc thư, vậy mau kể cho em ngay, không thì con búp bê sẽ bay tới anh lần nữa đấy.”
Luke nói với vẻ suy nghĩ, “Đối với một con búp bê vải thì nó khá nặng đấy.”
Bella sốt ruột, “Perlita chắc là đã độn thêm khi sửa lại nó. Chắc là mùn cưa hoặc gì gì đó. Thôi nào Luke, đừng có đánh trống lãng nữa – cho em biết đi.”
Luke nhặt con búp bê lên và xem xét nó. “Không phải mùn cưa. Cảm giác như… sỏi hay gì đó đại đoại loại thế.” Anh lấy con dao ra và nhìn cô. “Em có phiền không?”
“Không.” Cô cũng đang tò mò.
Anh kéo váy con búp bê xuống và rạch đường khâu ở giữa thân. Anh mở đường nối, đóng lại, rồi ném cho cô con búp bê. “Tự em xem đi.”
Bella nhìn. Và thở hổn hển. Từ bụng con búp bê cô kéo ra một chuỗi ngọc trai dài, ngọc trai của vùng biển miền Nam. “Con bé đã trộm trả lại cho em.”
Cô lướt các ngón tay qua những viên ngọc trai. Chúng thậm chí còn đẹp hơn là cô đã nhớ, lấp lánh ánh sáng màu kem. Mỗi viên đều hoàn hảo. Cô tròng nó qua đầu, và sau đó vòng hai lần, với những khoảng trống. “Chuỗi ngọc trai của Mama.”
“Tôi tưởng em đã nói là không quan tâm đến những viên ngọc trai này nữa mà,” anh trêu.
“Em nói dối đấy. Tại em không muốn anh đánh nhau với Ramón.”
“Vì Chúa-“
Cô ngước lên, lo lắng. “Chúng hẳn phải vô giá. Ramón mà biết…”
“Cô ấy sẽ tự lo được,” Luke nói. “Em gái em cá tính hơn là tôi nghĩ. Em chắc là cũng muốn để lại gì đó cho cô ấy.”
“Để lại gì đó? Ý anh là sao?”
“Một chút gì đó về phần thừa kế của em.”
“Nhưng mà… Em đâu có phần thừa kế nào. Anh đã nói-“
“Không, tôi đã nói tôi đã chẳng để lại gì cho em trong di chúc của tôi. Bởi vì tôi không cần phải làm thế. Em đã có tài sản của mẹ em để lại cho em rồi.”
Cô há hốc miệng nhìn anh, không nói nên lời. “Nhưng mà, làm sao được? Khi một cô dâu kết hôn, mọi thứ đều thuộc về người chồng theo quy định của pháp luật. Em biết đó là sự thật. Họ dạy chúng em điều đó ở tu viện. Trừ khi gia đình cô dâu có những điều khoản thỏa thuận, và em biết là chẳng có ai thỏa thuận gì cho em cả. Không phải lúc đó.”
Luke cười toe, thích thú với sự ngạc nhiên của cô. “À, chú rể của em đã làm điều đó cho em. Tôi đã hứa là sẽ chăm sóc cho em, nhớ không? Có vài kẻ sau khi có được tài sản thông qua hôn nhân hôm nay, thì ngay ngày hôm sau đã bị giết chết. Trong thời chiến tranh thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Cô làm dấu thánh. “Tạ ơn Chúa là anh đã không. Nhưng em vẫn không hiểu.”
“Tôi sở hữu tài sản của em – bất cứ thứ gì, tôi không biết đó là gì – bởi vì chỉ biết nhau vỏn vẹn có một ngày. Khi chúng ta đến tu viện, tôi đã viết một cam kết sẽ trả lại mỗi xu tài sản của mẹ em cho em, và bất cứ gì khác mà em sở hữu trước khi kết hôn, và nó sẽ được ủy thác cho đến khi em được 21 tuổi. Tôi đã làm thành hai bản và đưa một bản cho dì của em, người đã chứng kiến việc này. Bà ấy chắc là vẫn còn giữ bản sao đó. Còn bản kia thì ở đây.” Anh rút ra một gói giấy từ túi áo ngực của chiếc áo khoác, và chọn một tờ, đưa nó cho cô. “Đó là lý do tôi chẳng để lại gì của tôi cho em cả. Em là một phụ nữ giàu có, Lady Ripton à.”
Sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Nó đúng như anh nói. Anh đã viết trả lại mọi thứ cho cô gần như ngay lập tức sau đám cưới. “Đó là lý do dì em đã rất chắc chắn cuộc hôn nhân này là điều đúng đắn cho em. Bà ấy biết anh là một người trọng danh dự. Nhưng tại sao bà ấy chưa bao giờ nói cho em biết nhỉ?”
Luke nói khô khan, “Có lẽ bà ấy nghĩ nếu em có nhiều tiền em có thể chạy trốn và bỏ rơi tôi cũng nên. Ai biết được bà ấy nghĩ gì?”
Bella bác bỏ điều đó với một cái phẩy tay. “Bà ấy chưa bao giờ nói với em bất cứ-“ Cô dừng lại, như thể chợt nghĩ ra gì đó. “Nhưng mà… nếu em là một quả phụ-“
“Em sẽ là một người rất giàu có, đúng vậy.”
“Đồ ngốc! Anh đúng là một kẻ ngốc nghếch, liều lĩnh!” Cô ném mình vào anh và đấm vào ngực anh.
“Cái gì? Tôi tưởng em phải vui mới phải chứ.”
“Nếu Ramón giết được anh và buộc em phải-!”
“Lại là Ramón.” Anh đảo mắt. “Sao ai cũng cho là tôi không thể xử lý Ramón vậy – em có dừng lại không, hở cô bé thích bạo lực kia? Đây mới là phản ứng đứng đắn đáng để học hỏi của một ông chồng quý tộc.” Nói rồi môi anh áp xuống môi cô, khóa lại tất cả những phản đối.
Sau một lúc anh thì thầm, “Vậy đấy, chỉ có thế. Giờ thì, để tôi giới thiệu cho em một trong những lợi ích của việc đi bằng xe ngựa.”
Ngay sau đó một tiếng rắc lớn vang lên, chiếc xe nghiêng sang một bên và từ từ sà xuống mặt đất. “Có vấn đề với bánh xe, señor,” người xà ích gọi.
Luke chửi thề và buông cô ra.