Trước khi cô biết, anh đã nhấc chiếc váy qua đầu cô và kéo nó ra khỏi hoàn toàn. Anh treo nó cẩn thận trên một chiếc ghế và sau đó xoay cô lại đối mặt với anh.
Anh nhìn cô và đôi mắt anh tối lại. Không còn dấu vết của sự nhẹ nhàng mà cô đã thấy nhìn thấy trước đó. Nó hoàn toàn tập trung, với một cường độ thiêu đốt.
Cô vẫn còn tươm tất trong chiếc áo lót dài và chiếc coocxê, nhưng bằng cách nào đó, Bella cảm thấy… đã phơi bày hết ra. Cái nhìn của anh rớt xuống ngực cô. Cô nhìn xuống. Hai bầu ngực của cô trông gần như là trần trụi, chúng bị đẩy lên bởi chiếc coocxê. Từ góc độ này, cô gần như có thể nhìn thấy hai đầu ti của mình. Anh cũng vậy?
Dựa người vào cạnh thành giường cao, anh chậm rãi kéo cô vào giữa hai đùi anh. “Tôi nghĩ chúng ta tốt hơn là tháo cái này ra,” anh thì thầm. “Siết chặt thế này thì khó mà ngủ.” Giọng anh đơn giản, nhưng đôi mắt anh… đôi mắt anh thì lại có ý nói khác.
“Không có, tôi nghĩ –“ cô mới vừa bắt đầu thì thầm, thì đôi tay anh đã ở đó, đang với tới chiếc móc ở phía trước của chiếc nịt ngực. Anh dừng lại. Bella nín thở.
“Em thật đẹp,” anh thì thầm, và mặc dù cô biết cô không hẳn là đẹp, nhưng trong khoảnh khắc này cô tin điều đó, cô tin anh. Anh đã làm cho cô cảm thấy mình đẹp. Rất nhẹ nhàng, anh lướt mặt sau của những ngón tay qua khoảng da nhạy cảm bị hằn lên từ chiếc áo nịt ngực bằng vải lanh trắng.
Cô rùng mình lần nữa.
Các khớp ngón tay anh trượt xuống, trên lớp vải lanh, và cô cảm thấy hai đầu ngực cô căng lên, cứng lại và mong mỏi để gặp chúng. Các khớp ngón tay to lớn của anh di chuyển tới lui, một sự ma sát gần như là không chạm vào cô, nhưng hai bầu ngực của cô thì như là trên lửa.
Anh cúi người và hôn lên chỗ da trần đó và sau đó mon men theo cách của mình lên đến cổ họng cô để đòi hỏi miệng cô, và khi những cảm giác kỳ lạ đó tỏa ánh sáng lung linh qua người cô, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác tự do, mơ hồ.
Anh tháo chiếc coocxê. Cô cảm thấy một luồng khí lướt qua hai chân mình khi anh dừng hôn cô và kéo chiếc áo lót lên… lên… và qua khỏi đầu cô.
Cô khoanh tay che ngực, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, khi phô trần ra hoàn toàn trước đôi mắt xanh đen đang đi lang thang một cách nóng bỏng qua người cô.
“Đừng ngại, em rất đáng yêu,” anh nói với cô, trượt hai tay quanh eo cô và kéo cô lại gần hơn. “Hoàn hảo, ngọt ngào và đáng yêu.”
Một sự ấm áp tuyêt vời tràn qua cô. Cô háo hức tựa người vào anh, trượt hai tay quanh hông anh, nâng miệng mình lên cho nụ hôn của anh. Một cách mò mẫm, luống cuống, cô tìm thấy lai áo anh và bắt đầu kéo nó lên.
“Không.” Anh bắt hai tay cô lại và đưa chúng lên ngực anh, ấn hai lòng bàn tay cô vào lớp vải trơn. Cô cảm thấy hai nụ hoa cứng lên dưới những ngón tay cô. Đầu vú đàn ông. Nhớ lại sự thích thú với sự vuốt ve của anh qua lớp vải chiếc áo ngực của cô, cô cũng nhẹ nhàng cào móng tay mình qua những chỗ nhô lên nho nhỏ đó. Chúng cứng lại và cô nghe thấy tiếng rên rỉ thích thú của anh.
Anh lướt hai bàn tay của mình xuống sống lưng cô và khum mông cô. “Sẵn sàng?” Cô gật đầu, thở hổn hên, không chắc anh đang tính làm gì, nhưng đã sẵn sàng đi tới cùng với nó.
Anh nhấc cô lên, và cô cảm thấy hai đùi của mình chạm vào vật rắn cứng của đàn ông. Anh xoay người và đặt cô nằm xuống chiếc giường cao, mềm mại của mẹ cô. Một chỗ phồng lên thấy rõ bên dưới lớp vải quần lót. Cô đã trần trụi dưới cái nhìn của anh; cô cũng muốn nhìn anh y như thế.
Cô với tay lên chiếc áo của anh lần nữa, nhưng anh lại bắt lấy nó và hôn vào lòng bàn tay cô, một cách chậm rãi, từng cái một. Cô rùng mình với sự nhạy cảm đó, và những ngón tay của cô vô tình khum vào quanh hàm anh, uốn quanh khuôn mặt anh, như thể đang giữ nụ hôn đó trong tay mình. Ai có thể ngờ lòng bàn tay của mình nhạy cảm đến thế?
Anh ấn cô trở lại giường, môi anh ngấu nghiến môi cô trong khi đôi bàn tay to lớn, ấm áp của anh trượt xuống hai bên sườn của cô, rồi trượt lên lần nữa, vuốt ve cô trong một nhịp điệu như thôi miên không ngừng.
Ở bất cứ nơi nào anh chạm vào cô, bên trong cô lại trào lên những gợn sóng nóng hổi, dồn lại ở nơi sâu thẳm nhất.
Và tất cả những lúc đó cô cũng cảm thấy sự cứng, nóng của anh cũng đang ấn vào trung tâm cô.
Anh khum hai ngực cô, trêu chọc những núm vú với những ngón tay cho đến khi cô kêu lên, không thật sự biết cô đang muốn gì cho đến khi khuôn miệng nóng bỏng của anh khép lại ở một bên ngực và mút nó, và cô thở hổn hên, cong người, rùng mình dữ dội, tay nắm chặt tóc anh và giữ anh gần hơn.
Anh dừng lại, đôi mắt cô run rẩy mở ra. Cô thấy choáng váng, thở hổn hển tìm không khí, và cô nhìn thấy một tia sáng trắng khi anh cười. Anh cũng đang thở hổn hển, nhưng anh vẫn còn gần như là đầy đủ quần áo.
Cô muốn cảm nhận anh, cảm nhận anh bên cô, da liền da.
“Làm ơn,” cô nghe tiếng mình rên rỉ. “Làm ơn.”
Anh lùi lại. “Không… vẫn chưa,” hơi thở anh khản đặc. Đôi mắt anh như bùng lửa nhìn vào đôi mắt cô, anh cởi chiếc quần con ra và đá nó đi.
Cô đưa tay lên áo anh. Miệng anh lại khép lại ở bên vú kia của cô, và cô gần như hét lên khi một thứ gì đó giống như tia chớp lóe qua cô. Cô nắm lấy vai anh và giữ nó thật chặt, nhưng như thế cũng vẫn chưa đủ, vì thế cô mở hai đùi mình ra và quấn nó quanh anh.
Cô oằn người bên dưới anh, muốn được gần hơn, khát khao được gần hơn.
Anh rên rỉ. Hôn và nhấm nháp làn da mềm mại của bụng cô, tiếp tục công việc chậm rãi của mình xuống thấp hơn trên cơ thể đang run rẩy của cô, cho đến khi những ngón tay của anh trượt vào khu vực trung tâm, vào giữa những nếp gấp, vuốt ve cô ở đó cho đến khi cô thấy khó mà chịu đựng thêm được nữa.
Cô rên rỉ và nâng người lên, chống lại những ngón tay của anh. “Bây giờ, Luke, bây giờ,” cô thở hổn hển.
Và sau đó, anh tách cô ra và đặt miệng mình lên cô, và cô mất hết kiểm soát. Cơ thể cô không còn là của cô nữa. Mỗi lần miệng anh di chuyển, cô run lên và rùng mình với niềm vui bất lực. Nó dày lên và dày lên cho đến khi cô nghĩ là mình sẽ bùng nổ, và chỉ khi cô nghĩ là cô không thể chịu đựng thêm được nữa, thì anh nhấc miệng ra khỏi cô và đi vào cô trong một lực đẩy dài, suôn sẻ.
Cô thở hổn hển, kéo anh lại gần hơn, quấn chân mình chặt hơn quanh anh khi anh đẩy vào cô lần nữa và lần nữa. Với mỗi lực đẩy, những cơn co thắt lại nhói lên trong cô, và cô không biết cô đã kết thúc và anh bắt đầu ở chỗ nào khi cô đã hoàn toàn kiệt sức và hét lên, rồi rơi vào vô thức.
Bella không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu trước khi cô trôi dạt trở lại với nhận thức đầy đủ. Cô thấy những bóng mờ trên rèm cửa chứng tỏ mặt trời đã di chuyển khá xa, vậy là cô đã ngủ trong một lúc.
Luke đã kéo chăn lên cho cả hai người. Cô nằm gối đầu trên ngực anh, cánh tay anh choàng quanh cô.
Cô duỗi người, cảm thấy mình như một con mèo đang rất hài lòng. Và bật cười.
“Chuyện gì vậy?” Luke thì thầm.
“Mama sai rồi,” cô nói. “Việc này cũng giống y như mấy con vật đã làm. Em thấy mình như một con mèo đang lên cơn động tình khi đó, còn anh-“ cô dừng lại.
“Còn tôi thì sao?” anh nhắc. “Mặc dù tôi biết là tốt hơn không nên hỏi.”
Cô mỉm cười và cọ má lên lớp vải chiếc áo lót của anh, như một con mèo đang nhấm nháp sữa. “Anh như một con ngựa đực.”
Cô cảm thấy anh cười bật cười, hay nói đúng hơn là cảm thấy, với sự rung động sâu bên trong ngực anh.
“Vậy là tôi đã tốt nghiệp từ một con chuột?”
Câu này nhắc cô nhớ. “Anh có dự liệu phần của em trong di chúc của anh, đúng không?”
“Em sẽ không nhận được từ tôi đồng nào hết,” anh nói nhẹ nhàng.
Nhưng cô không bị lừa. Cô nhấc đầu lên và nhìn vào mắt anh. “Nhưng em sẽ không phụ thuộc vào mẹ và em gái anh, đúng không?”
Đôi mắt anh lấp lánh. “Không.”
“Em đã nhận ra trước khi ăn trưa, đó chỉ là một lời nói dối.” Cô nằm trở lại lên ngực anh và vẩn vơ xoay tròn một mảng lông xoăn nhỏ thò ra từ cổ áo của anh.
Anh vuốt ve vai cô. “Sao em biết?”
“Khi anh nói với em, mẹ anh rất tử tế, cũng là lúc em biết anh đang nói dối.”
“Nhưng mẹ tôi đúng thật là một phụ nữ tử tế.”
Cô có thể nghe tiếng cười trong giọng của anh. Cô giật chỏm lông ngực của anh.
“Đau!”
“Vậy, anh đã để lại gì cho em?”
“Tôi đã nói rồi mà, không gì cả.”
Cô đập nhẹ lên ngực anh.
Anh hôn cô. “Tôi sẽ nói cho em biết khi nào chúng ta về tới Anh Quốc.”
“Tại sao không là bây giờ?”
“Bởi vì, em yêu à, em là một người nói dối dở khủng khiếp, chúng ta không muốn ông anh họ xa của em lại lên cơn kích động và đòi giết người lần nữa, đúng không?”
“Nói cho em biết ngay hoặc là em sẽ làm cho anh bị hói ngực đấy.” Cô trượt tay vào bên trong áo và đụng phải một mảng da gồ lên ở hõm bên dưới vai anh. “Cái gì vậy?”
Anh giật tay cô ra và ngồi bật dậy, làm cô ngã ra giường. “Không có gì,” anh trả lời với vẻ khó chịu.
“Nhưng-“
“Ngủ trưa xong rồi.” Anh giật chăn ra, kéo chiếc quần đùi và quần dài lên, và tròng áo qua đầu. “Em muốn chúng ta ở lại Valle Verde và tìm ra giải pháp gì đó đối với em gái em, hay là chúng ta sẽ đi bây giờ và bắt cóc cô ta vì lợi ích của cô ta?” Anh nắm lấy chiếc cà vạt và thắt nó với độ chính xác khéo léo.
Bella ngồi dậy, kéo chăn quanh người, nhìn chồng mình vờ như chẳng có gì vừa mới xảy ra. Có gì ẩn dưới chiếc áo mà anh không muốn cởi nó ra vậy? Anh không phải là người e dè.
Vào lần đầu tiên cô gặp anh, anh đã cởi áo ra vì nóng. Khi đó anh chẳng có vấn đề gì về bộ ngực trần của mình. Anh có một bộ ngực khá đẹp, như cô còn nhớ.
Nhưng còn bây giờ? Do bị những vết sẹo chiếc tranh xấu xí mà anh phải giấu nó đi không cho cô thấy? Anh nghĩ cô là loại người nông cạn nào vậy? Có phải anh nghĩ cô không biết về chuyện những người lính có thể bị thương và mang những vết sẹo?
Anh tránh cái nhìn của cô và hoàn tất việc mặc đồ. Cô có thể thấy với cái cách miệng anh mím lại, anh sẽ không nói về điều đó nữa.
Nhưng cô sẽ không để chuyện này trôi qua. Cô sẽ không trải qua cuộc hôn nhân của mình với một người đàn ông ngủ mà vẫn mặc áo. Nhưng giờ không phải là lúc đó.
“Em muốn cưỡi ngựa đi loanh quanh một chút, nếu Ramón để chúng ta làm thế,” cô nói. “Em cũng muốn chỉ cho anh thấy ngôi nhà thời thơ ấu của em. Em sẽ hỏi Perlita.”
Cô liếc nhìn tấm gương ở bàn trang điểm và nhớ ra mình đang muốn làm gì trước khi Luke làm cô phân tâm. Cô mặc vào áo lót dài và chạy tới chiếc bàn trang điểm.
“Em đang làm gì vậy?”
Cô trượt mấy ngón tay vào bên trong chiếc ngăn kéo mở. “Có một ngăn bí mật và em đã giấu nó ở đây trước khi em bỏ đi. Lúc ăn trưa em đã sợ hết hồn khi nhận ra Ramón đã bán đồ nội thất – em chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ làm thế. Tạ ơn trời vì anh ta đã không bán thứ này.” Cô nhăn nhó, cố đẩy cái đòn bẩy ẩn bên trong. “Em đâu có biết mình sẽ đi tới tám năm, và Papa cũng không nói là có nguy hiểm trong cuộc hành trình đó. Hơn nữa, em chắc cũng chẳng phải sử dụng chúng trong tu viện.”
“Sử dụng cái gì?”
“Ngọc trai của Mama - ồ!” Chiếc ngăn bí mật bật mở ra và cô nhìn chằm chằm vào nó, thất vọng.
“Không có gì hết. Ngọc trai của Mama mất rồi.”
Luke đi ra ngoài ngay khi anh đã tề chỉnh để có thể ra khỏi phòng ngủ, để lại Isabella tự mặc đồ và suy đoán chuyện gì đã xảy ra với số ngọc trai của cô.
Luke không ngạc nhiên khi chúng biến mất. Cô thật ngây thơ khi nghĩ chúng sẽ vẫn còn ở nơi cô đã để chúng lại, dù có là ngăn bí mật hay không. Ramón chắc hẳn đã rà soát nơi này với một chiếc lược răng khít, sẽ cào ra bất cứ cái gì có thể bán được. Số ngọc trai đó chắc hẳn đã mất từ lâu, anh nghĩ. Thật đáng tiếc, nhưng nó cũng đã mất rồi.
Anh sẽ mua cho cô còn nhiều hơn số ngọc trai đó khi nào họ trở lại London.
Còn lúc này, anh cần phải đi đâu đó. Anh đang bắt đầu cảm thấy… anh không chắc nó chính xác là cái gì. Một chút mất kiểm soát, có lẽ. Thường thì anh thích cái cảm giác bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng hôm nay thì lại khác.
Anh bước ra ngoài sân hiên. Cỏ dại mọc đầy. Ramón đã không lãng phí một đồng nào cho bất cứ gì khác trừ việc canh tác.
Luke hít thở không khí mát lạnh sà xuống từ những ngọn núi. Những lúc như thế này anh rất muốn làm vài điếu xì gà nhỏ, như nhiều đàn ông hay làm trong suốt thời chiến. Anh nghĩ hẳn sẽ dễ chịu hơn khi bước ra ngoài trời và rít thuốc. Một kiểu tuyên bố riêng tư.
Nhưng anh đã không chọn thói quen đó. Còn sự riêng tư… chậc, càng nói ít về nó càng tốt hơn.
Bởi có nhiều nguy cơ ẩn bên dưới nó.
Luke sải bước dọc theo một con đường dẫn vòng ra phía sau ngôi nhà. Thật là ngu ngốc với cái ý tưởng chỉ đến Tây Ban Nha một mình anh. Anh lẽ ra nên đưa theo một người hầu gái, hoặc ít nhất cũng là một đầy tớ trai, một ai đó để không để họ một mình với nhau suốt ngày thế này. Anh chắc là nên thuê cho cô một người hầu gái.
Anh có thể làm điều đó bây giờ, thuê ai đó ở Valle Verde này, ai đó mà cô có thể chuyện trò, ai đó từ ngôi nhà này. Ý tưởng tuyệt vời. Anh sải bước về phía trước, cảm thấy đã tốt hơn.
Nó cũng sẽ giúp anh giữ tay mình ra khỏi cô, anh nghĩ. Nhưng anh không thể. Cơ thể mảnh mai, mềm mại, với làn da như lụa và ấm áp, với những háo hức đáp trả lại. Anh nhớ lại cảm giác chân tay cô quấn lấy anh, với khuôn mặt đê mê cô nâng lên cho anh khi anh đi vào cô, cảm thấy cơ thể cô khép lại quanh anh và siết chặt… Anh rên rỉ. Anh đã sẵn sàng, ngay bây giờ, để trở lại, quay lại phòng ngủ, và lên giường với cô lần nữa.
Hãy kiểm soát. Anh cần phải kiểm soát mình nhiều hơn.
Sẽ chẳng quá tệ nếu như chỉ có cơ thể cô ám ảnh anh, nhưng ở cô còn có một sự… lôi cuốn mà anh không thể cưỡng lại được; một sự trung thực, một sự thích thú với cuộc sống đã làm anh thấy xúc động.
Và cô cũng là người bạn đồng hành rất thú vị. Anh thích nói chuyện với cô cũng nhiều gần bằng lên giường với cô. Gần bằng.
Chúa tôi, anh không thể nhớ lần cuối cùng anh đã mất kiểm soát hoàn toàn với một người phụ nữ là khi nào. Mất hoàn toàn nhận thức anh là ai và anh đang ở đâu. Chưa bao giờ trước đây…
Anh cố đẩy những suy nghĩ đó qua một bên.
Luke đi ngang qua chuồng ngựa. Anh muốn bước vào trong, xem thử trong đó có gì. Ramón có vẻ cũng sành về ngựa, anh có thể thấy, nhưng chuồng ngựa của một người đàn ông là chốn riêng tư. Cần phải có một lời mời.
Anh tiếp tục đi. Trong bước chân anh đã có một sự linh hoạt, anh đã không như thế này trong… anh cũng không nhớ là đã bao lâu rồi nữa. Những sự bồn chồn và ám ảnh đã cản bước anh kể từ khi…
Cô vợ bé nhỏ cứng đầu của anh đã làm anh bận rộn, đó là tất cả. Đã làm anh nháo nhào chạy khắp vùng quê này.
Những cơn ác mộng của anh cũng đã bớt trầm trọng hơn. Isabella đánh thức anh gần như là ngay khi chúng bắt đầu.
Cô có vẻ như biết được, thậm chí là trong khi đang ngủ, rằng anh lại đang mơ lần nữa.
Vậy mà từ đó tới giờ anh đã không nghĩ đến giải pháp này, đó là không ngủ một mình. Một giải pháp thật đơn giản.
Về nhiều mặt thì cuộc hôn nhân này phù hợp với anh một cách đáng ngạc nhiên. Chỉ là hơi có chút… gần gũi quá.
Anh gần như vẫn còn cảm thấy những ngón tay của cô chạm vào cái sẹo chết tiệt của anh. Khỉ thật. Cô thế nào rồi cũng muốn nhìn thấy nó. Và sau đó những câu hỏi sẽ bắt đầu. Và rồi bóc trần anh ra.
Phía sau dãy chuồng ngựa có khoảng một chục phụ nữ đang ngồi quanh một cái bàn, nói cười và lột vỏ ngô. Họ cười với Luke và khẽ cúi đầu. Luke chào họ và tiếp tục bước, với những suy nghĩ của mình.
Một lần anh bị một vết thương, vết thương đó đã được xử lý rồi băng lại và để cho tự lành. Nhưng miếng băng gạc ấy đã bị dính chặt vào vết thương của anh. Nói chung thì cũng không sao; nó không gây đau, chỉ nhoi nhói, có thể chịu đựng được, và hơi có mùi, chỉ ngửi thấy khi tới gần nó.
Cuối cùng Rafe và Gabe khăng khăng đòi anh phải loại bỏ nó đi. Nó giờ đã dính khô cứng, như là một phần của da thịt anh. Anh đã cố ngâm mềm nó, nhưng nó cũng không bong ra. Luke cuối cùng cũng chịu thua, nghĩ cứ để nó tự tróc ra; vì cũng chẳng gây hại gì.
Nhưng Rafe đã tìm về một bác sĩ, và gã này sau khi nhìn nó một lúc đã giật toạc miếng băng ra, làm anh đau điếng, cũng đồng thời làm mở miệng vết thương cũ và giải phóng một lượng mủ thoát ra.
Vết thương đó lại bắt đầu lành lại lần nữa, và lần này nó đã lành nhanh hơn, nhưng Luke nghĩ nếu cứ để nó vậy tự nó cũng sẽ lành lại. Và ít đau hơn.
Anh sẽ không để bất kỳ ai xé toạc lớp bảo vệ của anh ra một lần nữa. Không cả với vợ của anh.
Đặc biệt là không với vợ anh. Cô vẫn còn những… ảo tưởng.
Ảo tưởng, với cái tên của Luke, anh buồn bã nghĩ. Anh đã lấy đi nhà của cô, đất nước của cô, và bất kỳ sự lựa chọn nào đối với cuộc hôn nhân này, thế nên anh không muốn phải tước đi nốt những ảo tưởng cuối cùng của cô về chồng mình.
Ảo tưởng ư? Không phải, anh nghĩ. Mà là hèn nhát.
Cứ để nó thế. Một người đàn ông được quyền có được riêng tư của mình.
Anh sẽ kiếm cho cô một người hầu gái để chuyện trò. Điều đó sẽ đặt một dấu chấm hết cho… sự gần gũi đang tiến triển rất nhanh này.
Bella đi tìm em gái và đề cập tới những viên ngọc trai.
“Vậy là đã lộ ra lý do thực sự chị quyết định ‘hạ cố’ tới Valle Verde rồi nhé,” Perlita nói trong một giọng khô khan. “Những viên ngọc trai.”
“Không, không phải,” Bella phản đối. “Chỉ là… trong khi tôi ở đây, tôi nghĩ –“
“Chị cứ lấy những gì chị có thể. Nhưng mà, chắc chẳng được gì đâu. Bất cứ gì còn lại trong ngôi nhà này cách đây tám năm giờ đều thuộc về Ramón và anh ấy được quyền làm những gì anh ấy thích.”
“Tôi không về đây để lấy những gì tôi có thể lấy. Hơn nữa, những viên ngọc trai ấy thuộc về tôi, không phải thuộc về điền trang này.”
Perlita nhún vai. “Chị quan tâm tới nó chi vậy nhỉ? Chị đã kết hôn với một người đàn ông giàu có; anh ta có thể mua cho chị còn nhiều ngọc trai hơn thế.”
“Chuyện này không giống nhau. Chúng là quà cưới của ông bà ngoại tôi cho mẹ tôi. Ông tôi đã tự mình sưu tập những viên ngọc trai đó từ các vùng biển miền Nam.”
“Tệ nhỉ. Lẽ ra chị phải đem chúng theo cùng lúc chị rời đi mới phải.”
“Tôi đồ là Ramón đã bán chúng rồi. Anh ta bán mọi thứ có giá trị.”
“Ramón làm những gì anh ấy phải làm để cho điền trang này đứng vững.”
“Bao gồm cả kết hôn với nữ thừa kế nào xuất hiện trước mắt anh tasao? Vậy còn cô, Perlita? Vậy cô và lòng trung thành của cô thì được đặt ở đâu?”
“Đừng có chen vào chuyện của Ramón,” Perlita lóe lên. “Anh ấy đâu có khác cha cô – cha chúng ta.”
Bella cảm thấy bị xúc phạm. “Papa không có giống như Ramón! Ông ấy-“
Perlita làm một cử chỉ gay gắt. “Hah! Papa đã cưới mẹ chị vì tài sản của bà ta, không phải sao? Vì lợi ích của Valle Verde này, không phải ư? Giống nhau cả thôi.”
“Không phải!”
“Không, là bởi vì Papa đã hy sinh vô ích. Ông ngoại chị đã lừa ông ấy bằng cách làm cho ông ấy không động tay được vào hầu hết số tài sản này, bằng cách đảm bảo nó sẽ thuộc về các đứa con của cuộc hôn nhân đó. Chính là chị đấy.”
“Ông ngoại tôi?” Bella không biết gì về chuyện này. Cô biết tài sản của Mama sẽ thuộc về cô chứ không phải là người thừa kế của Papa, nhưng không biết Papa đã cảm thấy ông bị lừa. Ông chưa bao giờ nói những chuyện như thế này với cô, và có lẽ cô thấy sợ - cũng như còn quá nhỏ - để hỏi.
“Đó là lý do ông ấy không bao giờ cho phép ông ngoại chị đến thăm.”
“Họ không đến thăm bởi vì họ đã qua đời một thời gian ngắn sau khi Mama chết.”
“Vậy à?” Perlita nói với vẻ thờ ơ. “Đó không phải là điều mẹ tôi nói.”
“Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ cho Papa bất cứ gì ông ấy cần-“
Perlita khịt mũi. “Ông ấy đã cố để có thể chạm tay vào vài thứ trong suốt thời chiến tranh. Tôi nghe ông ấy và Mama nói về chuyện đó. Nhưng cả chị và ông ấy đều không thể. Nó được ủy thác cho đến khi chị 21 tuổi, hoặc đã kết hôn.”
“Tôi không biết chuyện này.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, vì giàu có và được nuông chiều trong suốt cuộc đời mình, nên chị chưa bao giờ nghĩ số tiền đó đến từ đâu.”
Bella cho em gái kế của mình một cái nhìn ngờ vực. Giàu có và được nuông chiều trong suốt cuộc đời? Cô chỉ giàu có trong lý thuyết, còn chuyện được nuông chiều, Papa đã như một đốc công khó chịu còn hơn cả những nữ tu khó tính nhất trong tu viện. Và trong gần hết tám năm qua cô đã sống trên bờ vực của chết đói. Đó là lý do tại sao cô chỉ có da bọc xương thế này.
Cô không phải là người có vóc dáng đầy đặn. Hoặc có những bộ quần áo đẹp. Perlita đã thay một bộ váy khác sau khi ngủ trưa dậy. Bộ này có màu vàng nhạt. Nó làm nổi bật mái tóc vàng của cô ta.
Ramón có thể phải bán các bức tranh và những viên ngọc trai của người khác để có tiền cho điền trang này, nhưng anh ta cũng đã không hà tiện với quần áo của Perlita.
Cô mở miệng định giải thích cho Perlita biết cô đã giàu và được nuông chiều như thế nào, nhưng Perlita đã quay người và bước xuống thềm. Bella vội đuổi theo. “Tôi không biết bất cứ điều gì về chuyện đó,” cô lặp lại. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã khám phát tất cả những chuyện này từ đứa em gái khác mẹ của mình.
Perlita liếc Bella qua vai và hỏi, “Chị có bao giờ tự hỏi tại sao Papa ghét ông ngoại của chị không?”
“Không thực sự. Hầu như ông ấy chẳng bao giờ nói chuyện về ông ngoại. Một lần tôi nghe ông ấy nói rằng cha của Mama là một cướp biển và là một tên trộm, như tất cả những người Anh.”
Perlita cong môi. “Bởi vì ông ta đã lừa ông ấy với những thỏa thuận hôn nhân và đã cướp đi của ông ấy sự kiêu hãnh của mình. Papa lẽ ra nên có tất cả số tiền đó. Đó là lý do ông ấy cưới mẹ chị, tất cả chỉ có vậy. Chúa biết ông ấy chưa bao giờ yêu bà ta, cái thứ đồ xấu xí.”
“Cô dám xúc phạm mẹ tôi!” Bella lóe lên, hai nắm tay siết chặt.
Một khoảng im lặng. “Tôi xin lỗi. Mẹ tôi đã nói như thế. Bà ấy… ghen tị.” Perlita đặt tay lên cánh tay Bella và nói nhẹ giọng, “Tôi xin lỗi. Không phải tôi nói thế.”
Bella buộc mình thả lỏng nắm tay ra. Cô gật đầu cộc lốc, chấp nhận lời xin lỗi. Đó là lần đầu tiên Perlita thực hiện bất kỳ cử chỉ nào với cô, và cô sẽ không khước từ nó.
Dù vậy, cô vẫn thấy bị xúc phạm vì cha cô đã nói những điều như vậy với tình nhân của ông trước mặt Perlita mà không bao giờ giải thích bất kỳ điều gì với cô. Không nghi ngờ là bởi vì cô cũng là cái thứ đồ xấu xí.
Perlita nói, “Tất cả những tôi biết là Papa đã rất cay đắng, vì tất cả những gì ông có là một đứa con gái sẽ đem số tài sản đó vào hôn nhân với một tên đàn ông nào đó.”
Bella hiểu. Đó là lý do Papa đã có kế hoạch gả cô cho Felipe. Nhưng Felipe đã chết, và người thừa kế đó trở thành Ramón. Và điều đó là một sự khác biệt rất lớn.
Lúc đầu cô đã rất ngạc nhiên tự hỏi tại sao Ramón lại không thể kết hợp với cô. Mặc dù anh ta thô thiển và thiếu vẻ lịch sự tao nhã, nhưng anh ta vẫn là người thừa kế.
“Papa đã không muốn tôi kết hôn với Ramón,” cô nói. “Khi ông ấy biết Ramón sẽ là người thừa kế, ông ấy đã gởi tin đến tôi, bảo tôi phải đi tới tu viện ở khu vực miền núi đó, để trốn khỏi anh ta. Giờ thì tôi đã biết lý do.”
Perlita bật cười giễu cợt. “Chị không biết sao? Bởi vì họ ở trên hai chiến tuyến khác nhau, về mặt chính trị ấy. Papa dẫn đầu một nhóm guerilleros (*); còn Ramón thì vẫn trung thành với Hoàng Thượng-“
(*: du kích quân - ND)
“Nhưng Hoàng thượng thì bị giật dây bởi anh trai của Napoleon!” Bella kêu lên, bị sốc. “Ông ta là một con rối!”
Perlita phẩy tay vẻ không quan tâm. “Ramón không quan tâm đến chuyện chính trị. Anh ấy chỉ làm điều mà anh nghĩ là tốt nhất cho Valle Verde.”
Và bất kể Ramón làm gì thì rõ ràng cũng đều đúng hết đối với Perlita, Bella nghĩ. Cô ta đang say mê người đàn ông này. Nhưng tại sao chứ, cô không thể hiểu nổi.
Họ cùng đi bên nhau, bước ngang qua cái ao đã từng được lấp đầy với hoa súng, còn bây giờ thì nó đầy nghẹt với cỏ dại, đi qua những bụi hồng mọc lộn xộn, không được xén tỉa và bị bỏ mặc. Bella cố gắng không nghĩ về ngôi nhà cũ của cô đã từng đẹp nhiều như thế nào, còn giờ thì nó đang bị bỏ mặc cho cái thiết thực hơn. Các vườn cây ăn trái, các cánh đồng và vườn rau đều có vẻ tốt lên và thu hoạch tốt. Cô có thể không thích những lựa chọn mà Ramón đã làm, nhưng rõ ràng là anh ta rất quan tâm tới Valle Verde. Nhưng anh ta quan tâm nhiều bao nhiêu đối với em gái cô thì lại là một vấn đề khác.
“Tôi không phải về Valle Verde vì ngọc trai của tôi,” cô nói với Perlita. “Tôi về vì cô.”
Perlita dừng bước và xoay người lại đối mặt với cô. “Chị đã nói trước đây, nhưng tôi vẫn không tin. Tại sao chị về vì tôi?”
Bella hít một hơi thật sâu và thực hiện lời thú nhận của mình lần thứ hai. “Tám năm trước, khi tôi rời khỏi Valle Verde để ẩn náu trong Tu Viện Các Thiên Thần, đó là lệnh của Papa.”
“Thì sao?”
“Tôi lẽ ra nên đưa cô và mẹ cô theo cùng. Đó là những gì ông muốn. Và tôi đã luôn cảm thấy thật tệ hại vì đã không vâng lời-“
“Ông ấy bảo chị đưa mẹ tôi và tôi đi cùng chị?” Perlita ngắt lời.
“Phải.”
“Đến một tu viện?”
“Phải, ở đó cô sẽ được an toàn.”
“Với các nữ tu?”
“Đương nhiên là với các nữ tu. Dì của tôi là một nữ tu ở đó. Dì ấy hiện giờ là Mẹ Bề Trên-“
Perlita cười phá lên. “Chúa tôi, tôi muốn xem thử chị sẽ cố gắng thế nào. Đưa Mama vào một tu viện á? Bà ấy thà chết còn hơn.”
Bella chớp mắt. Phản ứng này là điều cuối cùng cô dự kiến tới.
“Còn tôi ư, tôi cũng ghét thế,” Perlita cười lục khục. “Trước tiên là những bộ quần áo. Sau đó tất cả chỉ có cầu kinh và cầu nguyện và quỳ gối.”
“Và may vá,” Bella thêm vào với vẻ chán chường.
Perlita ngừng cười và nhìn cô với ánh mắt sắc sảo. “Chị cũng ghét nó?”
“Mỗi phút tôi ở trong đó,” Bella thừa nhận. “Và hầu hết những lời cầu nguyện tôi đã làm là xin cho tôi được đi ra ngoài.”
Cả hai người đều phá ra cười, và cuối cùng họ nhìn vào nhau với một sự thông cảm mới mẻ.
“Lúc nào tôi cũng cảm thấy tội lỗi,” Bella thú nhận. “Tôi đã rất oán giận Papa bởi vì ông ấy đã lo lắng cho cô và mẹ cô nhiều hơn tôi. Tôi đã để cô lại bởi vì tôi rất ghét cô. Tôi đã rất hối hận kể từ khi đó.”
Perlita làm một cử chỉ không quan tâm. “Chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ lúc đó. Tôi cũng đã rất ghen tị với chị.”
“Đó là lần duy nhất trong đời tôi không vâng lời cha.”
Perlita càng cười dữ hơn. “Nói bừa.”
Bella cho cô ta một cái nhìn phẫn nộ.
Perlita nói. “Chị không vâng lời thường xuyên là khác.”
“Không có!”
“Thế cái lần chị cưỡi con ngựa giống màu đen lưng trần thì sao?”
“Ồ.” Cô đã bị đánh đòn một trận vì chuyện đó.
“Và khi chị bắt đầu dậy thì, Papa đã bảo chị phải cưỡi ngựa bằng yên một bên, và phải học để trở thành một tiểu thư thì ngày tiếp theo chị đã-“
“Thôi được rồi, tôi đã không phải lúc nào cũng vâng lời Papa trong tất thảy mọi chuyện. Nhưng tôi vẫn cần phải-“
Perlita lắc đầu. “Cần cái gì? Đưa Mama và tôi – đang vùng vẫy và la hét – đến một tu viện ư? Khi mà chị chỉ mới có 13 tuổi? Toàn bộ cái ý tưởng đó ngay từ đầu đã rất lố bịch rồi. Thôi quên nó đi, Isabella. Hãy tiếp tục cuộc sống của chị đi.”
Và cùng với những từ ngữ đơn giản như vậy, gánh nặng tội lỗi và sự xấu hổ mà Bella phải mang trong những năm qua đã được nhấc lên.
Phải, cô cũng muốn tiếp tục cuộc sống của mình. Mơ ước của tất cả những năm qua…
Một trong những mơ ước của cô đó là được là một phần của gia đình một lần nữa. Cô nhìn em gái. Mười chín tuổi, hư hỏng, và đang bị mắc vào nanh vuốt của Ramón. Và một ngày không xa nó sẽ bị bán rẻ cho một nữ thừa kế nào đó. Đó không phải là cách sống của một cô gái trẻ. Perlita có bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi Valle Verde?
Cô đặt tay lên cánh tay em gái và nói, “Đi Anh Quốc với Luke và tôi nhé. Chúng tôi sẽ giúp cô tìm một người chồng ở đó.”
Perlita cho cô một cái nhìn ngạc nhiên, và Bella vội vàng nói thêm, “Hoặc nếu cô thích, chúng tôi cũng có thể đưa cô tới Barcelona nơi mẹ cô đang ở, hoặc Madrid cũng được.”
Perlita không nói gì trong một lúc. Cô bứt một nhánh hoa hương thảo và ngửi ngửi, sau đó nghiền nát nó trong những ngón tay thanh lịch của mình. “Cám ơn chị. Thật là một lời đề nghị hào phóng. Nhưng tôi sẽ vẫn ở đây.”
“Với Ramón?”
“Với Ramón.”
Bella ngập ngừng, sau đó nói, “Như một người tình sao, Perlita? Giống mẹ cô?”
“Tôi yêu anh ấy,” Perlita nói.
Bella nhớ tới nắm tay đã giơ lên. “Anh ta không có đánh cô chứ?”
Perlita lắc đầu. “Chưa bao giờ.” Cô có thể thấy Bella vẫn còn nghi ngờ nên thêm vào với một nụ cười khẽ, “Ramón đã rất giận dữ – và tôi nghĩ anh ấy sẽ rất vui nếu giết được chồng chị trong một cuộc đấu – nhưng hầu hết thời gian anh ấy chỉ giận dữ và la lối. Thật sự thì, với tôi, anh ấy luôn dịu dàng như một chú mèo con, trừ lúc trên giường - anh ấy là một con sư tử.”
Bella cố gắng không đỏ mặt với một lời nói huỵch tẹt thế này.
“Vậy khi nào thì Ramón cưới nữ thừa kế của anh ta?”
“Trước tiên thì phải tìm ra một người phụ nữ giàu có muốn lấy anh ấy đã.” Con bé nhún vai thản nhiên. “Không quá dễ dàng ở thời chiến tranh thế này. Những nữ thừa kế sẽ không có nhiều.”
“Nhưng với tước vị của mình, anh ta sẽ tìm được ai đó thôi, và sau đó cô sẽ ở đâu? Trong ngôi nhà màu hồng nhỏ ở thung lũng kế bên?”
Perlita quay lại và nhìn về phía những ngọn đồi. “Tôi được sinh ra trong ngôi nhà đó. Nó cũng cũng chẳng quá tệ.”
Nhưng cô chỉ mới mười chín tuổi, Bella nghĩ. Mười chín tuổi mà muốn sống trong cùng ngôi nhà tranh bị cô lập nơi nó được sinh ra, trong cùng vị trí cô độc như mẹ mình? Thậm chí mẹ cô ta bây giờ cũng đã kết hôn và đang sống ngoài thành phố.
“Tôi luôn nghĩ rằng mẹ cô và cô hẳn đã phải rất cô đơn.”
Perlita không nói gì.
“Nếu cô đi với chúng tôi-“
“Không! Tôi ở đây.”
Với Ramón, Bella thấy. “Anh ta không xứng đáng với cô,” cô nói khẽ.
“Anh ấy là một người tốt, theo cách của anh ấy,” Perlita gần như là thì thầm. “Anh ấy tốt với tôi.”
Và điều đó đã nói lên tất cả, Bella nghĩ. Con nhỏ đã yêu anh ta. Và có lẽ Ramón cũng có yêu Perlita.
Nhưng anh ta sẽ cưới một người phụ nữ khác vì tiền, như Papa. Làm cả hai người phụ nữ không hạnh phúc, cũng như Papa. Và cô chẳng thể làm gì được nữa.
“Nếu cô đã khẳng định thế, vậy thì chúng tôi sẽ đi vào sáng mai. Và nếu cô thay đổi ý định-“
“Tôi sẽ không thay đổi ý định.”
“Nếu cô muốn, lời đề nghị luôn còn giá trị.” Bella nhón chân và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cô đã hôn lên má em gái khác mẹ của mình. “Em gái.”
Perlita cho cô một cái ôm vụng về, vội vã và quay đi. Bella nghĩ cô đã nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trên hai hàng mi dài của đứa em gái, nhưng cô không chắc có phải thế không bởi vì chính mắt cô cũng đang mờ đi.
“Cô nghĩ Ramón có phiền không nếu chúng tôi cưỡi ngựa đi loanh quanh khu Valle Verde? Tôi muốn chỉ cho chồng tôi thấy nơi tôi đã sinh ra.” Cô cũng muốn nói lời chào tạm biệt một cách chính thức. Khi cô chạy trốn, khi còn là một đứa trẻ, cô đã không nhận ra cuối cùng cô sẽ rời đi mãi mãi, đã không nhận ra nỗi đau chia ly khi phải rời khỏi mảnh đất mà cô đã yêu rất nhiều.
Perlita thanh lịch nhún một bên vai. “Cứ đi đâu chị muốn.” Giọng nghe khàn khàn.
“Cô có muốn đi cùng chúng tôi không, Perlita?” Nếu em gái cô không rời khỏi Valle Verde, Bella muốn dành nhiều thời gian hơn với nó.
“Tôi chưa bao giờ được dạy cưỡi ngựa.”
Bella chớp mắt. “Chưa bao giờ?”
“Papa nói tôi không cần phải học, vì tôi sẽ là loại phụ nữ luôn được ở trong một cỗ xe đẹp.”
Khi Isabella và Luke cưỡi ngựa lên những ngọn đồi, cô đã kể cho anh nghe những gì Perlita đã nói. “Thật kỳ lạ,” cô kết luận. “Papa đã dạy em để quản lý điền trang và sống như một nữ du kích, sống nhờ vào đất, còn Perlita thì ông ấy dạy như một tiểu thư, để mong đợi những người khác chăm sóc cho.”
“Em không kém hơn một quý cô dù có những kỹ năng khác thường,” Luke nói với cô. Cha cô hẳn có nhiều lý do.
Cô thuộn mặt. “Nhưng khi khủng hoảng xảy ra, Papa đã ra lệnh cho em phải đi đến tu viện. Nhưng em đã không thấy lo lắng,” cô nói như thể đang tiếp tục những tranh luận trong đầu mình. “Em không bao giờ có thể hối tiếc vì đã được học cưỡi ngựa. Nó là một trong số những niềm vui của cuộc sống, và vui hơn nhiều với việc bị nhốt lại trong một chiếc xe ngựa cũ kỹ. Anh không biết em đã muốn được làm điều này nhiều như thế nào khi còn ở trong tu viện đâu.” Và với một cái nhìn tinh nghịch, cô đã giục con ngựa của mình phi nước đại dọc theo thung lũng.
Cô đã đưa Luke đi khắp khu điền trang, cho anh thấy những thứ đã thay đổi và đưa ra những lời bình luận về cách quản lý của Ramón, về những điều mà cô thấy mình càng lúc càng phải miễn cưỡng chấp nhận.
Những hiểu biết sâu sắc của cô về cách quản lý bất động sản làm anh ngạc nhiên. Anh biết không có người phụ nữ nào khác tìm thấy nhiều điều thú vị như vậy. Khi họ dừng lại để chiêm ngưỡng quang cảnh một đỉnh đồi, Luke đã nói với cô điều đó.
Cô bật cười. “Có lẽ sẽ rất khác biệt nếu Mama đã sinh cho Papa một đứa con trai. Vậy thì em sẽ là một tiểu thư không biết gì về các vấn đề này.”
“Cha em hẳn đã rất tự hào về em.”
Cô ngẫm nghĩ trong một lúc. “Papa đã không có nhiều lời khen ngợi. Điều tốt nhất ông ấy từng nói với em đó là em đã rất lãng phí vì là con gái.” Khuôn mặt cô trông rất buồn khi nhìn chằm chằm qua những dãy đồi, Luke không thể ngăn mình.
“Tôi không đồng ý,” anh nói. “Nếu là con trai, em không có gì nổi trội. Nhưng là phụ nữ, tin tôi đi, em là… độc nhất.” Và anh nghiêng người qua hôn cô.
Anh chỉ tính làm một nụ hôn nhẹ, một cử chỉ an ủi, nhưng cô dựa vào anh, choàng hai cánh tay quanh cổ anh, và đáp trả lại nụ hôn đó với một cảm xúc nồng nàn khiến cả hai quên mất họ đang ở đâu và gần như té khỏi hai con ngựa của mình khi chúng nhích ra xa.
Họ bật cười, một chút ngượng ngập, nhưng đôi mắt cô vẫn như níu lấy anh, với khuôn miệng ướt, đẹp và hơi sưng lên, và trước khi anh nhận thức thì Luke đã xuống ngựa và kéo cô ra khỏi con ngựa của mình vào hai cánh tay của anh.
Bật cười, trong khi vẫn hôn anh, cô trượt chầm chậm xuống theo chiều dài cơ thể anh, quấn tay chân vào anh, một sự ma sát tuyệt vời. Cơ thể cô mềm mại và như uốn lượn, hương vị của cô như đang say lên.
Họ trượt xuống đất, và mùi của cỏ tươi bị nghiền, hòa lẫn với hương thơm và hương vị của cô khi anh ép xuống cô bên dưới anh, phủ lên cô với cơ thể anh, ngấu nghiến cô với miệng của anh. Anh vội vã kéo quần áo cô ra, háo hức để bóc trần cô ra khỏi nó, để lộ ra cơ thể nhỏ nhắn với bộ ngực nhỏ nhưng hoàn hảo, vung cao của cô, nhưng cô đẩy tay anh ra.
“Anh trước,” cô thì thầm, với tới chiếc cà vạt của anh. Cô kéo nó ra, ném nó sang một bên, và bắt đầu với những chiếc nút áo của anh.
“Không.” Luke lùi lại đột ngột.
Cô vẫn nằm, cỏ bên dưới lưng cô. “Tại sao?”
Thay cho câu trả lời, anh phủ miệng cô với miệng anh, cố gắng để lấy lại sự đam mê vô thức mới trước đó mấy phút. Nhưng câu hỏi của cô vẫn nằm giữa họ. Luke lờ nó đi. Anh với tới những dây thắt của vạt trên áo của cô.
“Không.” Cô bắt lấy hai tay anh và dừng anh lại. “Không cho đến khi anh cởi áo anh ra trước.”