Cánh cửa mở ra đánh rầm. Ramón sải bước vào trong. Perlita theo sau, cử chỉ lo lắng.
Ramón không phải là người có chiều cao đặc biệt, nhưng có vóc dáng như một con bò, với đôi vai rộng và một lồng ngực sâu rộng. Cùng với làn da sẫm màu, khuôn mặt anh ta nổi bật với cái mũi rộng và hàng ria mép đen dày. Anh ta hầu như không nhìn Isabella. Với cái nhìn chằm chằm như đóng đinh vào Luke, Ramón đường bệ đi tới chỗ anh, bạnh chân ra, nói, “Dám bước thẳng vào phòng khách của tôi à, người Anh kia? Ông ngốc vậy sao?”
Luke lịch sự đứng dậy rồi nói vui vẻ bằng giọng Anh, “Và cũng xin Fee Fi Fo Fum (*) với anh.”
(*: là 1 câu hát của người khổng lồ trong truyện cổ tích ‘Jack và cây đậu thần’ – ND)
Ở đằng sau nghe anh nói thế Isabella nén tiếng cười.
Luke tiếp tục nói bằng tiếng Tây Ban Nha. “Tôi đoán anh là Bá tước Castillejo? Còn tôi là Ripton, chồng của Isabella. Chào anh?” Anh đưa tay ra.
“Chồng? Không lâu nữa đâu.” Ramón không làm cử chỉ bắt tay với Luke.
Luke nhún vai, ngồi xuống trở lại, và cắn vào miếng bánh khác. “Ngon quá,” anh nhận xét.
Như Luke dự kiến, Ramón có vẻ khựng lại trước hành vi này. Sau một lúc nhìn trừng trừng và phát ra một vài cái thở hồng hộc, anh ta gầm lên, “Ngươi đã trộm đi mất kho báu của ta.”
Luke ra vẻ không nghe thấy.
Mặt Ramón đỏ lên.
Isabella xoắn ngón tay lo lắng.
Luke đã ăn xong chiếc bánh và phủi phủi vụn bánh ra khỏi mấy ngón tay. Sau đó nhìn lên với vẻ lơ ngơ, “Ồ, xin lỗi, anh đang nói với tôi à? Làm gì có, tôi nào có trộm gì của anh.”
Vải đỏ bay phất phơ trước mắt một con bò.
Ramón gầm gừ. “Ý tôi là Isabella.”
“Thôi đi, Luke. Đừng khiêu khích anh ta,” Isabella thì thầm.
Luke mỉm cười. Isabella mở miệng tính nói tiếp, nhưng Luke làm cô im bặt với một cái nhìn.
“Sao?” Ramón nói trong một giọng gây sự.
“Ờ phải, vợ tôi đúng thực là một kho báu.” Luke lau mấy ngón tay bằng chiếc khăn ăn và mát mẻ thêm vào, “Nhưng cô ấy không phải của anh, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ.”
Ramón khịt mũi. “Đồ đần độn.”
Luke nhướng một bên mày. “Tôi?”
“Đơn thương độc mã cùng cô vợ trẻ trung giàu có của ông vào hang hùm thì gọi là gì? Đúng là đồ ngu.”
Isabella không thể kiềm chế bản thân nữa. Cô nhảy lên. “Thôi ngay! Anh dám đe dọa chúng tôi à!”
Ramón cười nhạo và ra hiệu tới mấy thanh kiếm đấu tay đôi. “Trên đất của tôi thì tôi muốn làm gì mà chẳng được, cô em họ bé nhỏ. Và nếu tôi muốn cô em là một quả phụ, thì tôi sẽ làm thế.”
“A, thì ra anh muốn đấu như một quý ông sao?” Luke nói lè nhè. “Nếu vậy thì…” Băng đang bắt đầu ca hát trong các tĩnh mạch của anh, luôn luôn là thế trước viễn cảnh một trận đấu.
“Luke, anh ta không phải là một quý ông,” Isabella nói trong một giọng thấp, dữ dội. “Anh ta sẽ không theo bất kỳ quy tắc của quý ông nào hết. Anh ta sẽ không theo luật lệ nào trừ luật của Ramón.”
“Chính xác, em họ bé nhỏ.” Ramón nhếch mép chế nhạo. “Đất của Ramón, luật của Ramón.”
“Không!” Cô cố đứng giữa họ.
Luke nắm chặt hai cánh tay cô và đẩy cô ra sau anh. “Ngồi đó và đừng xen vào,” anh ra lệnh. “Đây là chuyện của đàn ông.”
Cô trắng bệch, nhưng, một cách ngạc nhiên, vâng lời.
Băng đang trôi và đang ca hát rộn ràng trong máu anh bây giờ, Luke sải bước tới chỗ lò sưởi và giật mạnh một trong số những thanh kiếm đang bắt chéo phía trên lò sưởi. “Thật ra cô ấy chỉ là em họ xa, rất xa của anh, tôi tin chuyện đó. Tôi còn có ý định đưa khoảng cách ấy xa hơn thêm nữa đây, vì thế nếu anh khao khát muốn giết tôi, vậy thì cứ việc thử.” Anh thử uốn cong lưỡi kiếm dài.
Đằng sau anh, Isabella phát ra một âm thanh nhỏ lo lắng. m thanh đó làm phân tâm Luke. Anh liếc nhìn cô.
Cô vợ bé nhỏ hiếu chiếu của anh đang ngồi cứng đờ nơi anh đã ấn cô xuống, đang nhìn Ramón, như một con chuột nhỏ bị thôi miên bởi một con rắn. Khuôn mặt cô tái xanh và dúm lại, đôi mắt màu vàng của cô như đậm thêm và bị lấp đầy…
Luke cau mày. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy trông như thế này trước đây. Anh không thích như vậy. Anh nhìn trở lại Ramón, anh ta đang trừng mắt, nghiến răng và siết chặt nắm tay. Sao cô có thể sợ hãi một gã như thế này? Một kẻ cục súc, anh nghĩ.
Anh khẽ lướt nhẹ ngón tay dọc theo cạnh của lưỡi kiếm. Sắc như dao cạo. Anh kiểm tra độ cân bằng của thanh kiếm, sau đó vụt nó vào không khí.
Và từ góc mắt của mình anh nhìn thấy Isabella đang co người lại. Cô nhìn Luke hoảng loạn, cắn mạnh môi dưới, nắm chặt hai tay thành những nắm đấm nhỏ, và một cách kiên quyết quay mặt đi chỗ khác. Với một cú sốc, anh nhận ra anh mới chính là người khiến cô có cái nhìn đó.
Cô đang sợ cho anh.
Anh cứng người. Trong bảy năm qua, anh chộp lấy bất kỳ cơ hội đánh nhau nào, tìm kiếm sự nguy hiểm, thấy hào hứng vì mấp mé ở rìa của sự nguy hiểm đó. Đó là thứ duy nhất làm anh thấy dịu lại cho những bồn chồn, những trống rỗng đang gặm nhấm anh, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn.
Nhưng cái nhìn trong đôi mắt Isabella…
Sự bực bội trong anh như tan biến. Anh đang làm cái quái gì thế này?
Ramón đã tóm lấy thanh kiếm khác và chuyển sang tư thế chiến đấu. “Chuẩn bị xuống địa ngục đi, người Anh.”
Isabella đứng lên và giậm chân mình. “Không phải đánh nhau vì tôi!” Nhưng giọng cô cao và run, và cái âm thanh tuyệt vọng đó như đâm xuyên qua người Luke.
Anh kéo cái nhìn ra khỏi hình ảnh người vợ đang hoảng loạn. Đã đến lúc dùng đầu óc, phải dừng trò chơi ngu ngốc này lại – phải, chỉ là một trò chơi. Nhưng không phải với cô. Và cũng không còn nữa với anh. Anh bây giờ đã là người có vợ.
Anh uốn cong lưỡi kiếm và nói với Ramón, “Anh vẫn được chào đón để thử. Nhưng dù vậy, tôi đang thấy tò mò. Anh nghĩ tôi chết sẽ đem lại lợi ích cho anh ư?”
Ramón cười. “Ông ngốc đến thế à, người Anh? Tôi sẽ cưới Isabella, tất nhiên. Cô ấy chắc chắn đáng giá trị để mà chiến đấu.”
Perlita thất vọng bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ, và Ramón liếc nhanh về hướng cô ta. “Cũng sẽ chẳng có gì khác biệt với chúng ta, Perla.”
Perlita tránh mặt anh ta và không trả lời. Đôi mày anh ta nhíu lại trong một lúc, sau đó anh ta quay trở lại Luke và cái nhìn của anh ta đanh lại. “Sao, người Anh?”
“Bất cứ khi nào anh muốn. Nhưng điều tôi thấy là anh không muốn Isabella vì bản thân cô ấy.”
“Cái gì?”
“Mà là vì tài sản của cô ấy.”
Ramón cau mày. “Tôi muốn cả hai, tất nhiên. Cả hai đi cùng nhau.”
“Ồ, không đúng.” Luke phóng ra một đường kiếm chơi chơi. Lưỡi dao mỏng, chết chóc xoẹt trong không khí. “Anh nhầm rồi.”
“Nhầm?”
“Phải. Isabella không còn dính dáng gì tới tài sản của mình nữa.” Anh vờ làm động tác né mũi kiếm. “Và khi nào tôi chết cô ấy cũng sẽ không một xu dính túi.”
“Không một xu dính túi?” Ramón kêu lên. Đôi mày rậm rạp của anh ta thắt nút lại trong nghi ngờ.
“Không đồng nào?” Bella lặp lại trong cú sốc. Cô nhìn trừng trừng vào Luke. Không thể tin là sự thật.
Luke nhìn cô với vẻ buồn bã. “Không xu nào,” anh xác nhận.
“Không thể nào,” Ramón nói. “Mẹ cô ấy đã để lại khá nhiều-“
“Tài sản, phải, nhưng tất cả đều thuộc về tôi khi chúng tôi kết hôn với nhau. Không có sự thỏa thuận nào hết, anh hẳn cũng biết. Đó là một cuộc hôn nhân vội vã.” Anh liếc nhìn Ramón. “Lỗi của anh mà. Mỉa mai làm sao, phải không?” Anh chạm vào đầu lưỡi kiếm. “Đương nhiên tôi đã lập tức thực hiện một di chúc. Tất cả mọi thứ, đến từng đồng mà tôi sở hữu, đều sẽ thuộc về mẹ và em gái tôi.”
“Là thật?” Bella nhìn chằm chằm vào Luke với cái miệng há ra.
“Danh dự của một quý ông.” Anh nhìn cô vẻ rầu rĩ, và cô nhìn thấy đó là sự thật.
“Vậy còn Isabella thì sao?” Ramón hỏi.
“Phải, còn tôi thì sao?” Bella lặp lại.
“Em sẽ sống với mẹ và em tôi, tất nhiên. Họ sẽ chăm sóc cho em.”
Bella khó mà tin vào tai cô nữa. Nhưng cái nhìn trên gương mặt anh… và cái lời thề mà anh đã tuyên thệ.
Anh sẽ không làm việc đó một cách hời hợt.
Sống với mẹ và em gái anh ư? Phải phụ thuộc vào hai người phụ nữ Anh Quốc xa lạ đó ư? Cô không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai. Đó là tài sản của cô, được mẹ cô để lại cho cô. Nó phải thuộc về cô mới đúng.
Hèn chi anh đã chẳng lo lắng gì về việc đến đây…
Ramón ngờ vực. “Isabella sẽ không có gì của riêng mình sao? Không gì hết? Tôi không tin.”
Perlita nói. “Đó là sự thật, Ramón. Nhìn mặt chị ấy kìa.”
Ramón nhìn, sau đó quay sang Luke. “Thật là vô lý! Không có điều khoản gì cho quả phụ của ông sao?”
“Tôi là người Anh,” Luke hững hờ nói. “Chúng tôi làm nhiều chuyện không giống ở đây. Một quả phụ giàu có là mục tiêu của bọn đàn ông bất lương.” Anh tạo ra một nụ cười mát mẻ, đầy ngụ ý tới Ramón. “Nhưng bản thân Isabella đã là một báu vật rồi, và không một người đàn ông có đầu óc nào phải cần tới của đút lót mới chịu cưới cô ấy.” Anh cho Bella một nụ hôn gió và nâng kiếm lên. “Giờ thì, nếu anh vẫn muốn đánh nhau vì cô ấy…”
Bella chớp mắt. Hôn gió với cô? Đôi mắt anh đang nhảy múa. Anh đang thưởng thức chuyện này!
Một ánh chớp lóe lên trong đầu cô, và cô nhận ra chồng cô đã không muốn đánh nhau, với tất cả những lời nói và hành động của mình, anh không có ý định đấu với Ramón. Tất cả chỉ là một trò bịp!
“Không ai sẽ chiến đấu vì tôi hết!” Bella tuyên bố, đột nhiên nổi giận. Không người đàn ông nào liếc đến cô. Cô không biết điều nào là tồi tệ hơn, là vẻ thích thú trên khuôn mặt chồng cô, hay cái nhìn đầy tham lam trên mặt của Ramón. Nhưng cô biết cô muốn đánh một người, và đó không phải là Ramón.
Ramón trừng mắt. Anh ta quay sang Isabella. “Cô đã không làm thỏa thuận hôn nhân gì sao?”
Isabella ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ. Tất nhiên cô đã chẳng thỏa thuận gì hết. Cô chỉ mới mười ba và đang chạy trốn khỏi một người anh họ khốn kiếp. Quay sang Luke, cô nói, “Vậy là, anh sẽ bỏ lại tôi tùy vào lòng hảo tâm của mẹ anh ư?”
“Sao không? Mẹ tôi rất tử tế,” anh đảm bảo với cô.
Cô nheo mắt nhìn anh. Luke mỉm cười, xác nhận tất cả những gì cô nghĩ.
Cô nhe răng ra với anh, không chính xác là một nụ cười. Ồ, cô sẽ bắt anh trả giá vì việc này.
Ramón phát khùng. “Đồ ngu! Kết hôn với một tên người Anh mà không một chút suy nghĩ hay chuẩn bị gì. Bị lóa mắt vì cái mặt đẹp của hắn mà!” Anh ta vung nắm tay to lớn của mình nện đánh rầm vào tường, làm cho những thứ trên đó rung lên. “Số tiền đó phải thuộc về nơi này, nơi Valle Verde này! Còn bây giờ thì mất hết rồi, cả cô, và Valle Verde.”
“Và mất vì anh, ít nhất là cho một số bồi thường,” Isabella nói.
Ramón siết chặt nắm tay. “Cô lẽ ra phải kết hôn với tôi! Những thứ này là của gia đình cô – vậy mà cô lại kết hôn với một người xa lạ, một người Anh!” Anh ta nhổ nước bọt.
“Vẫn còn tốt hơn là cưới anh!” Isabella đập lại.
“Đầu óc cô như bã đậu ấy, hắn đâu có quan tâm tới cô. Không hiểu sao? Khi hắn chết đi cô sẽ không một xu teng, không hơn gì một kẻ ăn mày, phải phụ thuộc vào lòng hảo tâm của những người xa lạ-“
“Tôi thà không một đồng nào còn hơn là lấy một con heo như-“
Ramón giơ tay lên.
Và nhận thấy một thanh kiếm đang ở cổ họng mình. Anh ta cứng người.
“Đụng một ngón tay vào vợ tôi, anh sẽ thành người chết rồi,” Luke nói nhẹ nhàng.
Ramón siết nắm tay.
“Tôi không đùa đâu đấy,” Luke nói. Một giọt máu rỉ ra ở cổ họng của Ramón.
“Làm ơn, Ramón,” Perlita cầu xin.
Anh ta liếc nhìn cô ta, và sự căng thẳng trong cơ thể to như con bò mộng của anh ta xìu xuống. “Tôi sẽ không chạm vào cô ấy,” anh ta gầm gừ, và Luke hạ thấp thanh kiếm.
Perlita chạy vụt qua căn phòng và ấn một chiếc khăn tay vào vết cắt ở cổ anh ta. Anh ta gạt cô ra và quay sang Luke. “Tôi không thích bị đe dọa ở trong nhà của mình, người Anh kia.”
“Tôi cũng không thích vợ tôi bị xúc phạm, người Tây Ban Nha kia,” Luke đáp trả lạnh lùng.
Hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau trong một lúc lâu, sau đó Ramón nhún vai. “Chúng ta nên ăn trưa,” anh ta tuyên bố, như thể chẳng có gì xảy ra. “Perlita?”
“Đã-đã sẵn sàng rồi,” cô nói, giọng run rẩy. Rồi nhấn một chiếc chuông bạc nhỏ.
Chuông của mẹ, Bella nhìn thấy từ xa. Bây giờ thì cô thấy thực sự bối rối.
Đó là máu thật. Luke sẽ giết anh họ của cô nếu anh ta chuyển động về phía cô.
Cô đã nghĩ tất cả chỉ là một trò đùa cho đến khi anh thật sự chuẩn bị để chiến đấu vì cô.
Cô lẽ ra nên thấy vô cùng hãnh diện. Và một phần trong cô cũng đang thấy thế.
Nhưng giờ cô chỉ muốn bóp cổ anh. Cô chưa bao giờ sợ đến thế trong cuộc đời mình.
“Chị có muốn rửa mặt trước khi ăn?” Perlita hỏi. Hẳn con bé muốn giải phóng bàng quang của mình.
Nó hẳn đã sợ chết khiếp.
“Sao không?” Bella nói. Cô cũng đã hoàn toàn căng lên rồi.
Perlita do dự, ánh nhìn của cô phóng tới chỗ hai người đàn ông. Ramón đứng, với hai tay khoanh lại, chân giang rộng, lưng quay vào phòng, đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ của điền trang. Luke đã đặt thanh kiếm trở lại chỗ cũ và về lại chỗ ngồi của mình, chân nọ vắt lên chân kia, và đang kiểm tra mấy cái móng tay.
Cảnh tượng này làm Bella muốn đánh anh hơn bao giờ hết.
“Chị nghĩ có nên bỏ họ lại một mình với nhau?” Perlita thì thầm hỏi.
“Có!” Bella nói nhanh. “Nếu may mắn, họ sẽ giết nhau và chúng ta sẽ thoát khỏi rắc rối.”
Perlita thở hổn hển. “Nhưng-“
“Ồ, đừng lo,” Bella nói với em gái. “Họ sẽ không đánh nhau đâu. Giờ chẳng còn lý do gì nữa. Ramón chỉ muốn tôi vì tiền mà thôi.”
Perlita ngẫm nghĩ và gật đầu. “Đúng vậy, tất nhiên.”
Tất nhiên rồi, Bella nghĩ khi cô theo em gái ra ngoài. Với một cô nhân tình đẹp như Perlita, ai còn nhìn thấy Bella nữa? Vả lại cô cũng đâu có thích Ramón.
Hơn nữa, cô vừa tức giận vì Luke đã mạo hiểm tính mạng của mình, vừa có chút lâng lâng đang len lỏi vào trong người cô. Anh đã đề nghị chiến đấu vì cô. Nó làm cô như tan chảy ra từ bên trong, và điều đó cũng làm cô bối rối.
Chưa bao giờ cô mơ thấy… Các cô gái trong tu viện sẽ không bao giờ tin rằng: có hai người đàn ông đã chiến đấu vì Bella Ripton.
Chỉ vì tài sản của cô thôi, cô nhắc mình nhớ khi rửa mặt. Vì tài sản không tồn tại của cô.
Luke chỉ đơn giản là cứu mạng mình khỏi bị giết vì nó. Và nếu anh giải thích điều đó ngay từ đầu, có thể đã giúp tất cả bọn họ khỏi nhiều rắc rối. Và lo lắng.
Cô cáu kỉnh chà sát đôi tay đã được rửa sạch của mình. Đàn ông! Họ chỉ sống để đánh nhau.
Thình lình những lời anh thốt ra ào vào trong ngực cô. Isabella tự bản thân mình đã là một báu vật.
Như thể anh không có ý gì, thậm chí chỉ để trêu chọc Ramón…
Cô vuốt lại tóc và chỉnh lại cổ áo. Cô liếc nhìn em gái trong gương. Vóc dáng của Perlita rất hoàn hảo, khuôn ngực căng đầy và còn nhiều hơn là đủ.
Bella thấy vui vì cô đã mua chiếc nịt ngực này, cho dù nó có hơi chật một chút. Ít nhất thì cô cũng trông không giống một cậu bé lắm.
Cô cũng không có cảm giác một người chị. Cô nghĩ rồi cũng sẽ đến lúc, dù cô không mấy hy vọng. Tất cả những năm ở trong tu viện, khi cô nghĩ về Perlita và lo lắng cho con bé, cô đã không tưởng tượng ra bất kỳ ai giống như cô gái trẻ, lạnh lùng đã đối xử với cô với vẻ ngờ vực và một chút thù địch này.
Tất cả vẻ sợ hãi mới đây của Perlita dường như đã biến mất. Khuôn mặt con bé, như cô nhìn thấy trên gương, rất hoàn hảo và thanh thản.
“Cô trông bình tĩnh thế,” Bella nhận xét. “Có phải Ramón hay làm chuyện này? Ý tôi là thách đấu với mọi người ấy?” Đe dọa để làm cho họ trở thành những góa phụ. Ông anh họ của cô đúng là đồ hèn mạt.
Perlita thoáng liếc qua cô. “Tôi sẽ không nói về Ramón với chị.”
“Nhưng-“
“Anh ấy tốt với tôi.”
“Nếu anh ta tốt với cô, anh ta sẽ cưới cô.” Chứ không phải là ăn cắp vợ của người khác.
Perlita cho cô một cái nhìn khó chịu.
“Cô quên là mình đang nói chuyện với ai rồi.” Bella chạm vào cánh tay em gái. “Không phải bởi vì cha tôi – cha chúng ta – giữ mẹ cô như là một người tình thì không có nghĩa là điều đó là đúng.”
“Mẹ tôi đã không phàn nàn gì.” Perlita hất tay cô ra. “Dù thế nào thì cũng thế thôi, còn bây giờ, Ramón và tôi không phải là chuyện của chị.” Cô thấm ướt đầu ngón tay và vuốt một bên chân mày cong hoàn hảo của mình.
“Cô là chuyện của tôi,” Bella nói lặng lẽ. “Cô là em gái tôi. Tôi không có gia đình, chỉ có cô và dì của tôi đang ở trong tu viện.”
“Và Ramón.” Perlita vuốt bên chân mày kia.
“Ramón không phải là gia đình tôi,” Bella gắt gỏng.
Perlita nhướng hai chân mày đã được chăm sóc kỹ lưỡng. “Ghê thế.” Cô chăm chú nhìn hình ảnh của mình trong gương. “Tại sao chị lại đến đây? Lý do thật sự ấy.”
“Tôi đã nói với cô rồi mà. Tôi đến là để giúp cô, Perlita.”
Trong tấm gương, em gái khác mẹ của cô cho cô một cái nhìn ngờ vực. “Tôi không tin chị.” Cô ta nhìn hình ảnh phản chiếu của mình lần cuối. “Hơn nữa, tôi không cần sự giúp đỡ của chị. Đi thôi, Ramón đang đói và anh ấy không thích bị chờ đợi.” Cô ta giữ cánh cửa cho Isabella.
Luke và Ramón đang chờ ở hành lang: Hoàng tử Quyến Rũ và Quái Vật.
Perlita nắm lấy cánh tay Ramón và bước vào phòng ăn phía trước họ.
Luke đưa ra cánh tay của mình cho Isabella trong một cử chỉ thận trọng, như thể cô là một con thú hoang có thể sẽ nhào vào cắn anh vậy. Đôi mắt anh đang nhảy múa.
Cô muốn bạt tai anh ghê nơi. Nhưng thay vào đó cô chỉ cho anh một cái nhìn gay gắt và nắm lấy cánh tay anh. “Phải, tôi đang bực mình đây, và đừng có nhìn tôi như thế. Anh họ tôi không phải là người để bị anh đùa bỡn! Anh có thể đã bị giết rồi cũng nên!”
Miệng anh cong nhẹ. “Không cần phải nhặng xị lên như vậy. Anh họ xa-ơi là xa đó chẳng làm tôi thấy lo lắng chút nào đâu.”
“Nhặng xị?” Cô đánh vào cánh tay anh. “Anh mù à? Anh ta khổng lồ!”
“Tôi chính xác cũng đâu có mong manh dễ vỡ đâu,” anh chỉ ra, cao mét tám, săn chắc, đầy cơ bắp.
“Phải, nhưng anh ta trông như con bò húc ấy, còn anh thì… anh thì…” Cô cau mày, cố nghĩ ra một sự so sánh thích hợp.
“Một con sư tử?” Anh gợi ý. “Một con ngựa thiến? Hay một con hươu đực?”
Cô cho anh một cái nhìn mà cô hy vọng nó có vẻ khinh miệt. “Không, một con chuột.”
Họ bước vào phòng ăn, và Isabella gần như phải kiềm lại một tiếng kêu. Căn phòng này quá nghèo nàn.
Chỉ có một cái bàn rộng, xấu xí và những cái ghế, chẳng có cái nào hợp với cái nào. Đâu rồi bộ đồ nội thất chạm khắc trang hoàng cho phòng ăn này, được lưu truyền trong gia đình cô hàng bao thế hệ nay, và những chiếc tủ ly đi kèm nữa?
Trên tường có những mảng đen. Do thiếu những bức tranh. Niềm tự hào và niềm vui của cha cô, tranh của danh họa Velázquez, đã biến mất. Và của Ell Greco, bức Luis de Morales yêu thích của mẹ cô nữa.
Luke giữ một chiếc ghế chờ Bella ngồi xuống. “Những bức tranh đâu cả rồi?” Cô hỏi Ramón. “Và cả đồ nội thất nữa?”
Ramón khịt mũi. “Bán rồi.” Anh ta nhìn Luke chua chát, sau đó kéo ghế cho Perlita ngồi. Đồ bắt chước, Bella nghĩ.
“Bán? Nhưng-“
“Chứ cô nghĩ tôi đào đâu ra tiền cho những thứ này?” Anh ta phẩy tay khi những người hầu mang các đĩa thức ăn phục vụ cho bữa ăn trưa lớn. “Cô nghĩ tôi trả lương cho những người làm của mình bằng cái gì? Chắc cô nghĩ một điền trang có thể tự chạy nhờ vào không khí chắc?” Anh ta khịt mũi lần nữa. “Không, nhưng nó có thể chạy bằng nghệ thuật.”
“Nhưng những bức tranh đấy đã có trong gia đình này hàng bao thế hệ rồi.”
Ramón cho Isabella một cái nhìn khó chịu. “Cha cô, một quý ngài tốt đẹp, đã điều hành cái điền trang này thành một bãi đất với chính trị và đội quân riêng của ông ta. Còn đứa con gái của quý ngài tốt đẹp đó thì tẩu thoát với một tên người Anh, cầm theo luôn cả tài sản với cô ta. Vậy là nó được để lại cho tên vô lại, Ramón đây, làm điều mà anh ta có thể làm để sửa chữa cái đống hỗn độn này, để xây dựng lại Valle Verde thành một nơi phồn thịnh mà nó phải nên được.” Rồi anh ta bắt đầu ăn uống, ngốn ngấu không chút ý tứ.
Isabella ăn trong im lặng. Có quá nhiều vấn đề để mà tiêu hóa ở đây.
Sau khi ăn xong, Ramón đẩy đĩa của mình ra và nói với sự hài lòng, “Đến lúc ngủ trưa rồi.” Anh ta cho Perlita một cái nhìn nóng bỏng.
Một đốm hồng nhạt xuất hiện trên hai má cô ta, và cô ta quay sang Bella. “Tôi đoán chị cũng sẽ ở lại để nghỉ trưa.”
“Vâng, tất nhiên, cám ơn cô, và cô cũng sẽ không phiền nếu chúng tôi ở đây đêm nay chứ?” Bella nói nhanh. Cô vờ không chú ý tới cái liếc nhanh của Luke.
Perlita nhìn Ramón, đang nhún vai thờ ơ.
Đó không phải là lời mời lịch thiệp nhất, nhưng Bella chấp nhận nó với lòng biết ơn. “Chúng tôi có thể dùng phòng ngủ cũ của mẹ tôi được không?”
“Tất nhiên,” Perlita trả lời. “Ramón-“ cô tự sửa lại với một chút thách thức.
“Chúng tôi sẽ ngủ trong phòng của bá tước, tất nhiên.” Như xác nhận với chị gái mình, nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, rằng cô còn hơn là một quản gia của Ramón.
“Theo tôi.” Bella thuộc lòng đường đến dãy phòng của mẹ cô, phía cuối đối diện ngôi nhà này, nhưng Perlita khăng khăng dẫn đường cho họ. Lịch sự chăng? Hay là để nhấn mạnh ai là chủ ngôi nhà bây giờ. Bella không chắc.
Khi Perlita mở cửa phòng ngủ, Bella liền phóng mắt nhìn về phía trước. Ngay lập tức cảm thấy một sự nhẹ nhõm tràn trề. Chiếc bàn tran điểm được chạm khắc với chiếc kính hình oval vẫn ở đó. Tất cả đồ nội thất vẫn ở đúng chỗ: chiếc giường bốn cọc cao; chiếc tủ quần áo cao, to mà cô đã từng trốn vào đó khi còn là một đứa trẻ.
“Các phòng của mẹ cô không bị ảnh hưởng kể từ lúc cô rời đi,” Perlita nói, chú ý đến hướng nhìn của cô. “Những người hầu chỉ vào để lau dọn.”
“Cám ơn.” Bella thấy cảm động vì họ muốn gìn giữ những kỷ niệm của mẹ cô. Và cũng thấy nhẹ nhõm vì không ai đi vào trong này.
Perlita nói như sửa lại giả định của cô trong một giọng mát mẻ. “Khi Ramón cưới vợ, vợ anh ấy sẽ ở trong những căn phòng này. Cho đến khi đó, không ai bận tâm để dùng chúng. Trừ bây giờ, tất nhiên.” Cô ta bỏ đi, thướt tha đến chỗ bò đực – ông chủ của ngôi nhà này đang đợi.
“Quả là một quý cô điềm đạm,” Luke nói khi họ chỉ còn một mình với nhau. “Hẳn phải rất can đảm mới dám sống công khai với Ramón như thế này. Cô ta sẽ không có ai giao du: không người phụ nữ đáng kính nào muốn giao du với cô ta.”
Bella rùng mình. “Tôi không biết sao con bé có thể chịu đựng anh ta. Dù vậy, có vẻ như nó biết cách để xử lý anh ta, giống như dắt một con bò đi bằng cách nắm vào lỗ mũi của nó ấy.”
Luke khịt mũi. “Cái mà cô ta đang nắm không phải là lỗ mũi của anh ta.” Anh cởi áo khoác. “Nhưng có vẻ như cô ta đã chấp nhận vị trí của mình.”
“Nó có thể. Nhưng tôi thì không,” Bella nói. “Nó quá tốt để dành cho anh ta.”
Một cảm giác xa lạ khi lại ở trong căn phòng này lần nữa, quá lâu rồi kể từ sau khi cô rời nhà đi. Thậm chí còn trước cả khi ấy, kể từ khi Mama qua đời. Papa đã chẳng làm bất kỳ việc gì để bảo trì nó; ông chỉ đơn giản là không quan tâm đến nó, có vẻ như cũng giống với Ramón. Nó sạch sẽ, và không có dấu hiệu của bụi bẩn, nhưng dù vậy, vẫn cảm thấy như nó bị…bỏ hoang.
“Sao cô biết? Cô biết anh ta cũng ít như là biết cô ấy. Tôi phải nói tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Cô còn chưa cả nói chuyện với cô ấy nữa ư?”
Bella hất đầu. “Cô ấy vẫn là em gái của tôi. Gần như là họ hàng duy nhất của tôi. Và chẳng quan trọng nếu tôi chưa bao giờ gặp cô ấy. Đó là lỗi của tôi mà cô ấy phải ở trong tình thế này.”
Cô xem xét chiếc bàn trang điểm được trang trí công phu. Dường như không ai chạm đến. Cô mở ngăn kéo nhỏ ở một bên và trượt những ngón tay vào chỗ mà cô biết là có đòn bẩy ở đó. Nhưng giờ thì rắc rối hơn. Các ngón tay của cô đã to hơn kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.
“Lỗi của cô? Làm thế nào mà lại như vậy?”
Bella cứng người. Cô không có ý nói điều đó. Cô đang tập trung để mở ngăn kéo bí mật và nó đã vô tình vuột khỏi miệng cô. Cô nhắm mắt lại một lúc. Cô sẽ phải nói cho anh biết. Anh vừa mới mạo hiểm mạng sống của mình vì cô, và cô nợ anh một sự thật.
Và nếu anh có xem thường cô sau đó, thì cô cũng xứng đáng bị như thế.
“Tôi đã nói dối anh trước đây.” Cô hít một hơi thật sâu và quay sang đối mặt với anh. “Không phải tôi sợ hãi vì đã bỏ Perlita và mẹ nó lại. Mà là… mà là vì ghen tị.”
Anh dựa người vào một cột giường được chạm khắc, khoanh hai tay, và chờ cô giải thích.
Cô cắn môi dưới một cách căng thẳng. “Tôi… tôi ghét nó vì đã lấy cắp tình yêu của cha tôi. Vì thế tôi đã để nó lại… để nó lại cho số phận của mình.” Cô nuốt xuống và hoàn thành, “Và sau đó khi tôi chạy trốn Ramón, anh ta đã thay thế Perlita để trả thù.”
Một sự im lặng dài. Cô biết anh đang nhìn chăm chăm vào cô, nhưng cô sợ phải nhìn thấy cái nhìn của anh, sợ điều mà cô có thể nhìn thấy.
Anh đứng thẳng lại, vươn hai cánh tay vẻ thư giãn, và nói trong một giọng nhẹ nhàng, “Cô biết đó không phải là để trả thù.”
Bella có hơi choáng váng bởi mức độ chấp nhận vấn đề của anh đối với sự thừa nhận kinh khủng của cô.
“Phải, tất nhiên anh ta muốn có cô ta – cô ta xinh đẹp mà – nhưng anh ta không quan tâm đến cô ta. Anh ta không thể.”
Cô giăng hai tay ám chỉ dãy phòng đã nhạt màu sơn này. “Anh cũng đã nghe con bé nói rồi đó, những căn phòng này được giữ cho vợ anh ta – và nó không có ý nói đó là nó. Ai biết được những gì sẽ xảy ra khi việc đó rồi cũng xảy ra chứ? Anh ta hoặc là sẽ đuổi nó ra ngoài – và sẽ không nếu anh ta vẫn còn tiền để cho nó; anh ta đã bán hầu hết những thứ có giá trị rồi – hoặc là anh ta sẽ sắp xếp cho nó vào ở trong một căn nhà nhỏ ở thung lũng kế bên, ngôi nhà mà nó đã được sinh ra. Nó sẽ sống một cuộc đời như mẹ nó lần nữa, Luka à.” Cô nhìn anh một cách tuyệt vọng.
“Con bé là em gái của tôi, nó chỉ mới mười chín, và nó đang bị hủy hoại. Và đó là lỗi của tôi.”
Luke nói nhanh, “Vậy thì chúng ta sẽ giúp cô ấy vậy.”
Anh nói nghe có vẻ chắc chắn, làm cô cảm thấy tốt hơn lên một chút. Chồng cô là một người đàn ông có thể xử lý những vấn đề khác nhau; cô đang bắt đầu nhận ra điều đó. Anh cũng chưa từng bỏ rơi cô. Có lẽ anh sẽ có vài kế hoạch khác thường nào đó để cứu em gái cô cũng nên.
“Như thế nào?”
Anh kéo đôi ủng ra.
Cô cau mày. Vậy là sao? Kế hoạch khác thường của anh là cởi giày ra ư? “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi không có ý nói là phải làm ngay lập tức.” Anh cởi áo chẽn và treo nó ra sau lưng một cái ghế. “Chúng ta có thể giúp cô ấy bây giờ. Đó là ngủ trưa.”
Cô nheo mắt nhìn anh. “Tôi tưởng anh không thích ngủ trưa chứ.”
Anh hất cái cà vạt lên ghế và kéo áo sơ mi qua đầu. “Cũng còn tùy vào lời chào mời.”
Cô cứng người. “Anh đang tưởng lời chào mời gì vậy?” Nếu anh nghĩ đây là lúc để quyến rũ cô, vào lúc giữa trưa thế này, trên giường của mẹ cô…
“Tôi nghĩ hoặc là lựa chọn giữa việc có một cuộc chuyện trò thú vị khác với chủ của ngôi nhà này – và anh ta sẽ không được vui lắm vì cái kế hoạch ngủ trưa của mình bị phá đám – hoặc là chợp mắt một chút. Cô cũng thấy cái cách anh ta nhìn em gái cô mà, phải không?” Anh nháy mắt. “Tôi thích chợp mắt hơn.”
“Ồ.” Cô cảm thấy một chút ngớ ngẩn. “Phải, Ramón chắc sẽ nổi điên lên.” Cô kéo màn để cho căn phòng dịu lại. “Anh ta chắc sẽ giết anh cho xem.”
“Không, anh ta không thể.” Anh nghe có vẻ thích thú. Đàn ông thật lạ lùng. “Cho dù anh ta có nỗ lực thế nào. Anh ta đã tuyệt vọng rồi.”
“Tuyệt vọng?” Cô cởi giày ra.
“Vì tiền.”
“Anh có nghĩ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì bây giờ không?” Cô đột nhiên có ý tưởng Ramón sẽ bước vào và giết họ trong khi họ ngủ. Cô liền vội đi ra khóa cửa phòng lại.
“Từ Ramón á? Không, tôi không nghĩ anh ta sẽ lo lắng về chuyện trả thù bây giờ đâu.” Luke trở lại với việc cởi đồ. “Anh ta có vẻ như đã thực tế hơn rồi. Ít nhất là nếu anh ta vẫn còn biết cái chết của tôi sẽ chẳng ích lợi gì cho mình, thì chúng ta đủ an toàn.”
“Chuyện đó nhắc tôi nhớ-“
Anh mở nút chiếc quần ống chẽn của mình ra. Cô chớp mắt và quay đi, cố không đỏ mặt. Câu hỏi về ý định của anh đã bị quên.
Anh đi chân trần quanh chiếc giường trong chiếc quần đùi và áo lót. “Có cần giúp đỡ với cái váy của cô không?”
“Không, ơ-“
“Cô sẽ không muốn nó bị vò nhàu đâu, đúng không? Nó sẽ đầy vết nhăn nếu cô ngủ trưa cùng với nó. Sẽ không phải là một tấm gương tốt cho em gái của cô. Để tôi giúp với mấy dải buộc này.”
Anh quay cô lại và tháo những sợi dây buộc chiếc váy của cô từ đằng sau lưng. Cô có thể khá dễ dàng để tự mình tháo ra, Bella nghĩ. Cô đã mặc vào sáng nay mà không chút rắc rối nào. Cô rùng mình khi những ngón tay anh lướt lên làn da trần của cô.
Anh cúi người xuống và hôn vào gáy cô.
“Lạnh?” anh hỏi, nhưng có một câu hỏi khác, không lời, trong giọng trầm sâu của anh.
Đây là thời điểm đó. Nếu cô nói có, anh sẽ thôi ngay lúc này, cô biết. Họ sẽ vào giường và nằm cạnh nhau, mà không chạm vào nhau cho đến khi giấc ngủ trưa qua đi. Hoặc là cô có thể nói không. Có nghĩa là có.
Quá nhiều cho sự chờ đợi. Cô bất lực cưỡng lại anh cũng như thủy triều cưỡng lại sức hút của mặt trăng.
“Không,” cô nói. Nghĩa là có.