Luke cố vùng vẫy, để thoát khỏi cái chốn kinh khủng này, nhưng anh đã bị trói gô lại cả tay và chân, như một con vật trước khi bị xẻ thịt, và tất cả những gì anh có thể làm là ném đầu và phun nước bọt phỉ nhổ.
Arrgh! Cái lưỡi dao đó đâm chọt vào lần nữa, bỏng rát nhưng lại rét thấu xương. Anh nghiến răng cố ngăn lại tiếng thét đang chực chờ bùng nổ. Mùi máu hòa lẫn với mùi hoa hồng nồng nặc.
Hoa hồng, luôn luôn là hoa hồng, mỗi khi ả ở đây. La Cuchilla. Anh không biết đã bao lâu trôi qua…
“Đừng có vùng vẫy, anh chàng xinh xắn của ta ơi.” Giọng nói của ả, rất ấm áp, rất vuốt ve. “Hãy thả hồn vào cơn đau. Hãy tìm niềm vui trong nó.” Ả cúi người qua anh, cau mày tập trung. Ngực ả trong chiếc váy cổ trễ cách mặt anh vài inch.
Đau thấu xương với mỗi vết cắt chậm chạp, từ từ của lưỡi dao trong tay ả, cái lưỡi dao mà ả đặt tên là: La Cuchilla. “Đó là một nghệ thuật,” ả nói với anh. “Chàng nên cám ơn ta. Bạn chàng đã không may mắn như vậy.” Ả mỉm cười khi thêm một lát nữa vào da thịt anh.
“Michael? Cái gì-“ Anh cắn răng. Cơn đau dữ dội làm anh muốn ngất đi, nhưng anh sẽ không… chịu thua… Không… cho… ả ta hài… lòng…
“Thật là một chàng trai bướng bỉnh, tình yêu của ta.” Cái giọng khàn khàn khá quyến rũ cất lên khi ả xẻo thêm một lát cắt nữa vào da anh.
“Michael ở đâu?” anh cố thở.
“Chết rồi.”
Chết rồi? Anh nhìn dữ dội vào ả ta và ả mỉm cười. “Phải, chàng trai dễ thương, chàng thua rồi. Bạn chàng đã chết. Tất cả chẳng để làm gì…” Ả ngả người trở lại và nhìn kỹ vào vai anh, sau đó gật đầu. “Ta nghĩ vậy là được. Cũng đẹp đó chứ, n’est-ce pas (*), René?”
“Sí, Rosa.” Giọng một người đàn ông.
(*: phải không? – ND)
Rosa . La Cuchilla. Luke cố đưa nó vào trong bộ nhớ đang xoay tít của mình. Có thể là điều quan trọng. Nếu anh còn sống.
Ả lấy ra một nhúm gì đó. Màu đen… là cát? Anh nheo mắt nhìn nó trong ánh sáng mờ mờ. Một kiểu tra tấn mới?
Ả thấy anh đang nhìn. “Muối và tro, cưng à. Không gì ngoài muối và tro. Đây là cái vuốt ve cuối cùng. Ta thích để lại cho những người ta yêu quý một món quà nhỏ, một vật lưu niệm nhỏ.” Ả đắp một nhúm muối đen vào các vết thương đang hở miệng trên ngực anh. “Thứ gì đó để nhớ đến ta.” Muối cắn rỉa vào da thịt đang rách bươm của anh, và tiếng hét của Luke cuối cùng cũng thoát ra…
“Luke? Luke, tỉnh dậy đi! Chỉ là mơ thôi, Luke.” Cô nắm lấy hai vai anh. Mùi hoa hồng lấp đầy lỗ mũi anh. “Khốn kiếp!” Anh đẩy mạnh cô ra như anh có thể và – tỉnh dậy, thở hổn hển khi thấy ánh bàng bạc của bình minh. Vợ anh ngã ra giường với cú đẩy. Anh rên rỉ và nhắm mắt lại. Các xúc tu của cơn ác mộng vẫn còn đang quấn vào các ý thức của anh, vẫn còn bám vào, kéo anh xuống. Tim anh đang nện ầm ầm, lòng bàn tay ướt lạnh vì sợ hãi. Anh hít sâu vào vài hơi và cố làm mình bình tĩnh lại.
“Luke?”
Anh mở mắt ra. Cô quỳ ở cuối giường, nhìn anh lo lắng.
“Tôi xin lỗi,” anh cất giọng khàn khàn. “Đó chỉ là-“
“Một cơn ác mộng, tôi biết.” Và trước khi anh biết, cô đã choàng hai cánh tay quanh anh, thì thầm nhẹ nhàng rằng mọi chuyện đã ổn. Với mùi nồng nặc của hoa hồng.
“Xin lỗi,” anh nói và đột ngột đẩy cô ra. Anh nhảy ra khỏi giường.
“Chuyện gì vậy?” Cô cũng nhảy ra khỏi giường và đi theo anh.
“Không! Đừng đến gần tôi!”
Cô dừng lại chết trân, đôi mắt đen mở ra lo lắng. “Tại sao? Có chuyện gì? Tôi đã làm gì sao?”
Anh nhắm mắt lại trong một lúc. “Không có gì. Chỉ là… cái mùi hoa hồng.” Anh rùng mình. “Tôi không thích nó.” Nói đúng hơn là không thể chịu nổi nó.
Cô nhìn anh bối rối. “Tôi hiểu rồi. Anh có muốn tôi-?” Đôi mắt cô mở to khi phát hiện ra chiếc bánh xà phòng hương hoa hồng đã biến mất khỏi chiếc dĩa. Cô liếc tới cửa sổ đang mở. “Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi. Tôi không biết.”
“Không sao.”
Trán cô nhăn lại vẻ quan tâm. “Anh có đang đau ở đâu không?”
Anh nhận ra mình đang miết chỉ một điểm bên dưới vai trái và giật tay ra. “Không.” Rồi anh nhận thấy hai tay cô đang khoanh lại trước người, anh nói thêm. “Cô đang lạnh. Trở lại giường đi.”
“Tôi không sao,” cô lặng lẽ nói. “Vẫn là câu hỏi đấy, anh không sao chứ?”
“Vâng, tất nhiên, đó chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn.” Anh nói cộc cằn, nhưng anh không thể ngăn mình. Anh ghét phải phô bày bản thân cho cô thấy như thế này. “Trở vào giường đi trước khi cô đóng băng bây giờ.”
Cô vuốt thẳng tấm trải rồi leo lên giường. “Anh không vào sao?”
“Không.” Anh mặc quần ống chẽn vào và mang ủng. “Ngủ tiếp đi. Tôi đi dạo một chút.” Tóm lấy phần còn lại của quần áo, anh rời khỏi phòng ngủ.
Anh dậm mạnh chân đi qua các đường phố yên tĩnh, giăng giăng mờ với làn sương mù buổi sáng. Anh thấy xấu hổ vì đã gây ra một sự ồn ào như vậy. Cô đã nghe được những gì? Vô ích để ước gì cô chưa bao giờ thấy điều đó. Và giờ thì cô ấy đã thấy, và cũng đã hỏi. Cũng là điều nhiều phụ nữ đã làm, anh cay đắng nghĩ.
Khi Isabella xuống ăn sáng cùng anh vào sáng muộn hôm đó, Luke nhìn thấy các lọn tóc ẩm báo vào gáy và thái dương cô.
“Tôi vừa mới tắm,” cô giải thích. “Bà chủ nhà của chúng ta nghĩ là tôi bị điên.” Cô cười làm lộ lúm đồng tiền. “Hoặc là bà ấy nghi ngờ anh đã làm gì đó thật sự kỳ quặc với tôi tối qua. Vì tôi đã hỏi mượn xà phòng loại thường nhất của bà ấy. Vầy được chứ?” Cô đưa cổ tay ra cho anh ngửi.
Anh ngửi. Mùi xà phòng thường và mùi của Isabella. Các giác quan của anh khuấy động một cách vui vẻ. Anh gật đầu khô khan, cảm động vì sự chấp nhận một cách đơn giản một điều hẳn phải là một sự vô lý. “Tuyệt, cám ơn.”
Một bình sô cô la và một giỏ bánh ngọt được đem đến. Isabella giũ khăn ăn của mình ra, cầm lên một chiếc bánh, và nói, “Michael là ai?”
“Không ai cả.” Rồi tự dưng thấy áy náy nên anh sửa lại. “Ừm, không phải không ai cả. Đó là một người bạn của chúng tôi. Cậu ấy đã chết.”
“Anh ấy đã chết trong chiến tranh?”
“Ừ.” Luke tập trung vào bữa ăn sáng của mình.
Họ im lặng ăn uống trong vài phút. Sau đó, “Anh nói, ‘bạn của chúng tôi.’ “
“Chúng tôi là bạn học với nhau – Gabe, Harry, Rafe, Michael, và tôi. Và tất cả chúng tôi cũng đã ra trận cùng nhau.” Anh nhấp một ngụm cà phê, đậm, nóng, và đen, như cách anh thích.
“Chỉ có Gabe, Harry, Rafe, và tôi là trở về.”
“Và anh đã mơ thấy cái chết của Michael vào sáng nay?”
“Thỉnh thoảng nó xảy ra,” anh nói cộc lốc. “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
Cô phẩy tay lời xin lỗi của anh. “Tôi không thấy phiền. Tôi thỉnh thoảng cũng có những cơn ác mộng. Bởi vậy họ đã cho tôi ở riêng một mình vì đã đánh thức mọi người dậy.”
Anh nhớ cô đã kể với anh, nhưng nói về các cơn ác mộng làm anh thấy không thoải mái, và anh cũng không muốn mở rộng chủ đề này. Nó đã thuộc về dĩ vãng, hãy để nó ngủ yên. Anh thay đổi đề tài. “Tôi đã thuê một cỗ xe.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Để đưa tôi đến Valle Verde?”
Anh gật đầu và hoàn thành miếng thịt đùi cuối cùng của mình. “Tôi không biết liệu em gái cô có cưỡi ngựa giỏi như cô không. Sẽ dễ dàng hơn nếu cô tìm thấy cô ấy và đưa cô ấy đi trong một cỗ xe. Xe sẽ có mặt ở đây lúc 9:30. Vì cô đã nói là mất hai tiếng để đến đó.”
Mắt cô sáng lên. “Thật là một ý tưởng tuyệt vời, Luke à – cám ơn anh. Vâng, đúng vậy, đi mất khoảng hai tiếng. Tôi cũng đã yêu cầu bà chủ nhà thay tất cả đồ trải giường để căn phòng không còn mùi đó nữa, nếu anh muốn chợp mắt một chút trong khi tôi đến Valle Verde-“
“Ý cô là sao? Tôi sẽ đi cùng cô.”
Cô cau mày và trông có vẻ bối rối. “Không, không, anh không thể đi. Tôi phải đi một mình.”
“Cô sẽ không đi bất kỳ đâu mà chỉ một mình, và càng chắc chắn đó không phải là Valle Verde.”
Đôi mắt cô nheo lại. “Anh không tin tôi sao? Có phải anh nghĩ tôi sẽ chạy trốn khỏi anh không?” Hai đốm hồng xuất hiện ở hai bên má cô.
Anh nhún vai, một cách khiêu khích. “Tất cả những gì tôi biết là cô có thói quen làm chuyện đó.”
“Ồ, đừng có lố bịch.” Cô nhìn anh trừng trừng, miệng mở tính tranh luận, nhưng rồi nhìn thấy phòng ăn đầy các thực khách. “Chúng ta sẽ nói về chuyện này ở trên lầu.”
“Chúng ta sẽ không thảo luận gì nữa hết,” anh nói với cô. “Chẳng có gì để mà thảo luận.”
Cô bật ra một âm thanh thất vọng nhưng từ chối nói thêm lời nào ở nơi công cộng. Anh có thể thấy những biểu hiện lướt qua khuôn mặt cô, biểu thị cô đang sắp xếp những lập luận để thuyết phục anh.
Cô có cơ hội để thấy quả cầu tuyết trong địa ngục. Nhưng cũng khá thú vị để xem cô cố gắng thế nào.
“Anh biết là rất nguy hiểm để anh đi đến Valle Verde mà,” cô nói với anh ngay khi họ trở lại căn phòng của mình và đóng cửa lại. “Không hiểu sao anh lại cứng đầu như vậy nữa.”
Tấm phủ giường đã được lột bỏ và các bộ đồ giường cũng đã được đem đi. Luke ngồi lên một chiếc ghế cạnh cửa sổ, bắt chéo chân, và dựa lưng. “Cô đi đâu, tôi đi theo đó.” (*)
Cô nheo mắt nhìn anh. “Ruth là một góa phụ, chứ không phải là một người chồng. Các ông chồng không có đi theo vợ.”
(*: một câu trong Kinh Thánh, trong đó nàng dâu Ruth đã nói với mẹ chồng ‘Mẹ đi đâu con đi theo đó’, khi bà khuyên cô trở về nhà mẹ ruột sau khi chồng qua đời – ND)
Anh xoắn môi lại. “Trí nhớ của em ngắn thiệt .”
Cô đỏ mặt. “Nghiêm túc đi. Anh biết là tôi phải đi. Đó là việc quan trọng.”
“Tôi đâu có ngăn không cho cô đi. Nhưng không gì cô đã kể cho tôi biết về ông anh họ duyên dáng Ramón của cô-“
“Anh con bác. Bác họ. Và anh ta không có duyên dáng; anh ta kinh khủng.”
Anh nói vẻ chế giễu, “Rõ ràng là ai đó đã cố tránh xa anh ta ra nhưng đã không làm được tốt lắm. Và một ông anh con bác kinh khủng từng bị tránh xa một cách không bình thường, không phải là người tôi cho phép cô đi thăm một mình.”
“Nhưng tôi phải-“
Anh thực hiện một cử chỉ thiếu kiên nhẫn và ngồi thẳng lên. “Cô đã nói với tôi rằng cha cô bảo cô phải tránh xa Ramón; rằng anh ta là một kẻ vũ phu, một kẻ cục súc, một kẻ du côn.”
“Phải. Anh ta là một tên khốn kiếp.”
“Vậy mà cô còn nghĩ là tôi sẽ để cô đi thăm một tên khốn kiếp một mình ư?” Luke khịt mũi.
Cô xoắn hai tay. “Nhưng nếu Ramón gặp anh, anh ta sẽ muốn giết anh.”
Anh ngồi dựa người trở lại và lại tiếp tục trêu cô. “Không thích khách tới chơi à? Tệ nhỉ. Nhưng mà tôi vẫn cứ đi.”
“Anh không hiểu. Ramón sẽ làm bất cứ gì để nhúng được tay hắn vào tài sản của tôi. Hắn sẽ giết anh để làm tôi thành một góa phụ.”
“Bây giờ?” Sự lo lắng của cô đối với anh làm Luke thấy xúc động.
“Vâng! Và sau đó hắn sẽ buộc tôi cưới hắn!”
Anh nhướng một bên mày lười biếng nói. “Thật sao? Hắn có thể làm điều đó sao? Ấn tượng đó. Đến tôi mà cũng chỉ có thể buộc được cô có chút xíu. Cô bướng bỉnh thế kia mà.”
Cô giậm chân. “Anh nghiêm túc có được không? Anh không thể đi Valle Verde với tôi được. Tôi tuyệt đối cấm anh.”
Anh cười. “Cấm?”
“Phải. Bởi vì nếu anh đi Valle Verde, anh ta sẽ giết anh.”
Luke ngáp. “Cứ để anh ta thử.”
Isabella trừng mắt nhìn Luke từ chỗ ngồi đối diện. Cô bồn chồn, căng thẳng và cáu kỉnh suốt trên đường đi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe tới lần thứ một trăm và nói, “Chúng ta sắp tới rồi. Chỉ qua ngọn đồi tiếp theo nữa thôi.” Luke gật.
“Anh đổi ý vẫn còn chưa muộn,” cô nói với anh.
“Biết rồi.” Họ đã đối đáp qua lại thế này cũng là lần thứ một trăm. Anh sẽ không để cô đi tới Valle Verde mà không có anh, chắc chắn là thế. Anh không có ý định tranh cãi.
“Anh thật là một người đàn ông cứng đầu,” cô nói một cách cáu kỉnh.
Anh cười nhạt.
Họ vượt qua những dặm cuối cùng trong im lặng.
“Những cánh cổng này cần phải sơn lại,” Isabella quan sát khi cỗ xe đi qua lối vào điền trang Valle Verde. “Và chỗ đá đó cần phải được sửa chữa lại.”
Luke dựa lưng vào chiếc ghế đệm dày thoải mái và nhìn cô. Cô mặc chiếc váy mới màu kem và xanh, và mặc chiếc coocxê làm ngực cô đẩy lên, cô trông ngon lành đến nỗi tất cả những gì anh có thể làm là không nghĩ đến chuyện làm tình với cô trong suốt chuyến đi này. Nhưng cô đang rất căng thẳng và lo lắng cho cái việc mà cô gọi là nguy hiểm cho anh, bởi nên cô không có tâm trạng để bị quyến rũ.
Dù Luke vẫn luôn thích thú những thách thức.
Nhưng ngay lúc này thì anh quan tâm đến những phản ứng của cô đối với Valle Verde. Đôi mắt cô nhìn khắp nơi, so sánh, đánh giá, tìm kiếm những dấu hiệu của quản lý yếu kém.
Chiếc xe nảy lên hết ổ gà này đến ổ gà khác, và môi cô mím lại. “Con đường này đã luôn êm mịn như lụa.”
Nhưng khi họ vào sâu hơn trong điền trang, thì đã trở nên rõ ràng hơn không phải mọi thứ đều bị bỏ bê.
Vườn nho được cắt tỉa gọn gàng, thẳng hàng và không thấy cỏ dại. Những con ngựa tò mò nhìn họ qua dãy rào vững chắc, không sơn. Chúng trông khá bắt mắt, Luke quan sát. Lông sạch mượt.
“Ramón đã gầy dựng đàn ngựa này,” Isabella thừa nhận. “Chỗ này nhiều gần bằng hồi trước chiến tranh.”
Miệng Luke co giật với sự miễn cưỡng thừa nhận của cô. “Có khả năng anh ta đã trộm chúng cũng nên,” anh nói trong một giọng an ủi. Cô chớp mắt ngạc nhiên, sau đó nhận ra anh đang trêu cô nên liền cho anh một cái nhìn kiêu kỳ. Nhưng cái lúm đồng tiền đã tố giác cô.
Họ đi ngang qua một cánh đồng mới được cày, có khoảng một tá đàn ông và phụ nữ đang làm việc, chuẩn bị cho công việc trồng trọt. Cỗ xe lạ hẳn đã gây sự chú ý cho họ, và họ ngừng việc để nhìn nó đi qua. Rõ ràng không có nhiều khách đến thăm Valle Verde.
“Ô, ô!” Isabella nghiêng người nhìn ra cửa sổ và vẫy tay chào. “Tôi biết những người này.” Một trong những người nông dân đang làm việc hét lên, thả rơi cái cuốc xuống, và, với một nụ cười rộng toe, chạy về phía chiếc xe, vẫy tay chào. Những người khác cũng bỏ xuống công cụ làm việc của mình và đi theo sau, vội vàng để chào mừng Isabella trở về nhà.
Luke gõ vào trần xe để bảo người đánh xe ngừng lại. Anh mở cửa và đỡ Isabella xuống. Trong vài phút, cô đã được vây quanh.
“Cậu chủ nhỏ, cô đã trở về-“
“Chào mừng cô trở về, cậu chủ nhỏ! Chào mừng trở về nhà!”
Cậu chủ nhỏ? Nghĩa là sao, Luke tự hỏi.
“Señorita Isabella, chúng tôi không bao giờ nghĩ là sẽ gặp lại cô -“
Isabella chào từng người một bằng tên của họ, mỉm cười, khóc, bắt tay, và ôm ghì lấy một vài người trong số đó.
“Đã rất lâu rồi mới gặp được cô, cậu chủ nhỏ,” một ông lão nói, nước mắt rưng rưng. “Huyết thống thật sự của Valle Verde này.”
“Ôi, Đức Maria, sao mà cô giống mẹ cô lúc trưởng thành thế này, một bản sao y đúc,” một người phụ nữ giọng điệu như một bà mẹ kêu lên.
Một phụ nữ khác gật đầu, lau nước mắt với một miếng giẻ màu xanh. “Đúng là hình ảnh của condesa (*) thân yêu của chúng ta, rất giống bà ấy.”
(*: nữ bá tước – ND)
Isabella trông không có vẻ quá vui mừng vì nghe thấy sự tương đồng này, Luke quan sát, nhưng cô đã hỏi thăm từng người một cách háo hức, hỏi thăm về gia đình của họ và kêu lên với những tin tức đó. Cô đã không kể cho anh nghe bất cứ gì về cô ở Valle Verde, nhưng cô được những người này yêu mến, anh thấy. Và cô cũng mến họ.
Vậy mà anh đang tính đưa cô đến Anh Quốc, nơi cô được xem là một người nước ngoài và là một người xa lạ.
Cuối cùng, khi tất cả các câu hỏi đã xong, và cô đã giới thiệu anh như là chồng cô, và anh đã được chấp thuận một cách thận trọng – ít nhất là vì anh nói tiếng Tây Ban Như như một người Tây Ban Nha, cho dù trọng âm của nó thuộc về một khu vực miền Nam – rồi cuộc chuyện trò chuyển sang Ramón.
“Anh ta không phải là một quý ông, như cha tiểu thư, nhưng anh ta cũng đã rất chăm chỉ,” một người đàn ông nói.
“Anh ta có thể không phải là một conde chính thống, nhưng-“
(*: bá tước – ND)
“Anh ta không phải là một quý ông chút nào hết,” một phụ nữ cắt ngang, và nhiều tiếng xì xào đồng ý. Vậy là, Luke nghĩ, cũng có những mức độ khác nhau của sự chấp thuận. Thú vị đây.
Trật tự cũ đang bị thay đổi.
“Anh ta là một kẻ tội đồ và sẽ bị thiêu ở hỏa ngục,” một người phụ nữ khác lẩm bẩm. “Đã đưa cô gái đó lên giường rồi sau đó không nói gì tới chuyện cưới xin.”
Isabella bắn một cái nhìn sang Luke. Em gái cô?
“Conde cần tiền để làm đám cưới, bà cũng biết vậy mà. Trang viên này cũng cần tiền.” Vài người liếc những cái nhìn ngụ ý với Isabella. Luke tự hỏi cô có để ý thấy không. Rõ ràng Ramón không phải là người duy nhất nghĩ cô nên lấy anh bà con của mình. Anh con bác họ.
“Nhưng cũng chẳng phải là lý do để anh ta sống trong tội lỗi, đúng không?” người phụ nữ đầu tiên tức giận nói. Bà lắc đầu. “Anh ta là một kẻ vô thần.”
“Về chuyện đó, ngài Bá tước quá cố cũng không phải là một trụ cột của Giáo hội-“ người đàn ông nọ im bặt và liếc nhìn Isabella trong bối rối. “Xin thứ lỗi, cậu chủ nhỏ,” ông nói. “Tôi không có ý xúc phạm.”
Cô lắc đầu. “Không sao, Elí. Tôi biết cha tôi nghĩ gì về Nhà thờ. Còn giờ thì, chúng ta phải nhanh nhanh lên, nếu không ngài bá tước Castillejo mới sẽ thắc mắc người của anh ta đâu cả rồi.”
Cô chào tạm biệt và trở vào xe, và họ tiếp tục xóc nảy trên con đường đầy ổ gà.
Isabella ngồi lặng lẽ, những suy nghĩ của cô đang ở chỗ xa xôi nào đó, trán nhíu lại.
“Cậu chủ nhỏ?” Luke nói sau một lúc.
Cô cho anh một nụ cười nửa miệng. “Chỉ là biệt hiệu.”
“Tôi đoán nó nhiều ý nghĩa hơn.” Luke chờ phần còn lại.
Cô lưỡng lự, sau đó giải thích. “Cha tôi đã luôn muốn có một đứa con trai. Khi đã trở nên rõ ràng hơn là mẹ tôi sẽ không bao giờ cho ông một đứa được, ông đã bắt đầu đối xử với tôi như một người thừa kế. Ông đưa tôi ra ngoài gặp mọi người cùng với ông và dạy tôi cách điều hành điền trang và… và tất cả những gì mà một đứa con trai nên biết.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ trong một lúc. “Và sau khi Mama qua đời, ông thậm chí còn cho tôi ăn mặc như con trai, và đó là khi mọi người bắt đầu gọi tôi là Cậu chủ nhỏ, chỉ cho vui thôi, anh cũng thấy đó.”
Anh thấy còn nhiều hơn là cô nhận ra, và không chỉ là sự gắn bó của cô với mấy cái quần ống chẽn của cô, nhưng tất cả những gì anh nói là, “Những người đó yêu quý cô.”
Cô gật đầu. “Tôi đã quên mất cảm giác thân thuộc này.” Cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô lấp lánh những giọt lệ chưa rơi xuống và thêm vào trong một giọng khàn khàn, “Và quên mất Valle Verde đẹp như thế nào.”
Một ngôi nhà lớn, vuông vức bằng đá hiện ra trong tầm mắt. Những cổng đá tò vò duyên dáng ở hai bên dọc theo lối vào phía trước, cùng với khoảng 5 cái ban công ở tầng phía trên. Những cây dương theo hàng thẳng lối với đường xe chạy tiến lên phía trước, và một cái ao cảnh nằm ở một bên.
“Ngôi nhà đẹp quá,” Luke nói.
“Gia đình tôi đã xây ngôi nhà này vào thế kỷ 16,” Isabella nói với anh, với niềm tự hào rõ ràng trong giọng cô. “Nó được gọi là Ell Nuevo Castillo (*) trong khoảng 300 năm, nhưng vào một ngày nọ ông cố tôi đã thông báo rằng mọi người phải gọi nó là Ell Castillo de Castillejo (**).” Cô không nói gì thêm, nhưng cái lúm đồng tiền ẩn hiện cho Luke biết câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
(*: Lâu đài mới – ND)
(**: Lâu đài của bá tước Castillejo – ND)
“Và bây giờ mọi người gọi nó là…?” anh nhắc.
“Ell Nuevo Castillo.” Cô bật cười. “Mọi người ở đây đã từ từ chấp nhận sự thay đổi của đất nước này.”
“Họ có vẻ như cũng đã chấp nhận Ramón,” anh nhẹ nhàng chỉ ra.
Nụ cười của cô nhạt dần. “Họ không có lựa chọn. Anh ta đã thừa kế tước hiệu và điền trang này. Không quan trọng anh ta có đê tiện và là một kẻ côn đồ hay không, thì anh ta vẫn là Bá tước Castillejo.”
Luke không nói gì. Những người ở đây có vẻ như không yêu thích Ramón như cái cách họ đã yêu Isabella, hoặc là kính trọng anh ta như họ đã kính trọng với ba mẹ quá cố của cô, nhưng họ cũng không tạo một ấn tượng rằng họ nghĩ anh ta là một kẻ côn đồ hay đê tiện.
Chiếc xe dừng lại phía trước những cổng tò vò duyên dáng. Isabella lau lòng bàn tay ẩm ướt của mình với một chiếc khăn tay. “Anh có súng phải không?”
“Anh ta sẽ không bắn tôi ngay lập tức đâu,” Luke trấn an cô.
“Anh không biết được đâu.” Cô cầm lên chiếc áo choàng mà cô đã gấp, và siết chặt nó vào ngực.
“Tôi cầm cho.” Anh lấy chiếc áo từ hai tay cô, dò tìm giữa những nếp gấp, và lấy đi khẩu súng mà anh biết là nó ở đó.
“Nhưng-“ cô bắt đầu.
“Cô sẽ không đến thăm em gái đã thất lạc trong tám năm qua với một khẩu súng trong tay.”
“Nhưng nếu Ramón-“
“Cứ để Ramón cho tôi.” Anh đưa chiếc áo choàng cho cô và cất khẩu súng trở lại ở chỗ hõm nơi cất giấu vũ khí.
Những người hầu chạy ra và kéo bậc thang cỗ xe xuống. Luke xuống trước sau đó đưa tay đỡ Isabella. Cô bước xuống các bậc thang như một người đấu bò trẻ tuổi bước vào vòng đấu.
Khi cô bước ra ngoài ánh sáng mặt trời, những tiếng thở hổn hển phát ra từ những người hầu đang đứng chờ. Và cảnh tượng trước đó được lặp lại, với những giọt nước mặt và những tiếng kêu “Cậu chủ nhỏ!” và “Señorita Isabella!”. Cô gọi tên từng người, ôm vài người, đưa tay cho những người khác hôn.
“Marta đâu?” Cô hỏi, nhìn quanh để tìm bà vú già.
“Marta đã không sống ở đây nhiều năm rồi, señorita.”
“Vậy còn con gái bà ấy, Carmen?”
“Đã lấy một người đàn ông ở thung lũng kế bên. Marta đến sống với họ.”
Khi Isabella nghe những tin tức đó, cô thấy rõ ràng là có nhiều người làm cũ mà cô nhớ đã không còn làm ở Valle Verde nữa. Cô cho Luke một cái nhìn ngụ ý. Ramón.
Và sau đó đột nhiên những người hầu đột ngột im lặng và lùi lại khi một phụ nữ trẻ cao lớn, nghiêm nghị bước tha thướt trên lối vào.
Không cần phải giới thiệu; cũng biết được người này là ai, dù chẳng có nhiều nét tương đồng giữa các chị em với nhau. Cô em cùng cha khác mẹ.
Perlita cao và đẹp lộng lẫy, với mái tóc suôn mượt đỏ vàng trong một búi tóc thanh lịch ở đằng sau và đôi mắt màu xám xanh được viền quanh bởi hai rèm mi dài, đen đậm.
Luke bước lùi lại. Đây là khoảnh khắc quan trọng của Isabella; lý do họ đến đây. Anh chờ cho một cuộc hội ngộ vui vẻ.
Nhưng không ai di chuyển.
Một sự im lặng dài khi cả hai cô gái trẻ nhìn vào mắt nhau. Không có một cuộc đoàn tụ nào ở đây. Luke nhớ tới hình ảnh hai con mèo đang vờn nhau, thù địch và cảnh giác, mỗi “con” đều chờ con kia ra đòn trước – chỉ có điều hai người này không có lấy một nhúc nhích. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Những người ở điền trang cũng đang tiến tới gần hơn, nghển cổ để xem, để nghe. Họ biết về hai cô gái này từ ngày họ vừa mới sinh ra. Con gái của người tình thì giờ là chủ nhà. Còn con gái của chủ nhà thì giờ là một vị khách.
Perlita bật tách ngón tay và đưa nhanh những mệnh lệnh cho cỗ xe ngựa đánh vòng quay lại, cũng như những con ngựa phải được chăm sóc. Tất cả đều tản đi trừ những người hầu trong nhà . Perlita rất có quyền hành ở đây, Luke nhìn thấy; rất ra dáng bà chủ nhà. Isabella đã nói em gái cô mười chín tuổi, nhưng chỉ có số tuổi của cô gái này là nhỏ hơn Isabella. Cô ta có vẻ như thạo đời hơn, phức tạp hơn, và không chỉ đơn giản như bộ đồ cô ta đang mặc.
Và trông cô không có vẻ gì là một người ngây thơ bất lực cần được giải cứu.
Perlita có đôi mắt của Papa. Bella nhìn chằm chằm vào cô em gái khác mẹ, cái nhìn gần đầu tiên trong cuộc đời cô.
Không chỉ đôi mắt của Papa, mà còn là hàng mi dài của ông ấy, và có gì đó trong cái cách nó ngẩng đầu cũng nhắc cô nhớ tới Papa. Đó gần như là một nỗi đau đớn khi nhìn thấy những nét tương đồng đó. Lẽ ra cô mới nên là người có đôi mắt của Papa chứ không phải-
Không. Bella trách mình. Cô không được có những suy nghĩ thế này. Cô ở đây là để giúp đỡ em gái, không phải đắm mình trong những oán hận cũ. Vẻ ngoài của Perlita không phải là lỗi của con bé. Hơn nữa, đôi mắt của Papa là bằng chứng duy nhất cho mối quan hệ giữa họ.
Nhưng mà, có phải con bé rất đẹp? Bella có thể nhìn thấy cách Luke nhìn nó. Perlita mặc một chiếc váy màu xanh tinh tế, rất hợp với màu mắt cô.
Chiếc váy này rất hợp thời trang, cổ thấp và ôm trưng bày ra một bộ ngực căng đầy, một vòng eo nhỏ nhắn, và một vóc dáng của chiếc đồng hồ cát. Con bé không đeo trang sức; mà cũng chẳng cần phải đeo. Y như mẹ mình, con bé rất xinh đẹp.
Bên cạnh nó, Bella cảm thấy mình thật nhỏ nhắn và xấu xí, ăn bận tồi tàn. Cô cố đẩy cái ý nghĩ đó sang một bên và tập trung lại. Ngoại hình không quan trọng, cô nhắc nhở mình. Tính cách mới là những gì được tính đến.
Một lời an ủi rỗng tuếch làm sao.
Dù vậy, cô vẫn ước gì em gái cô không quá xinh đẹp thế này. Đẹp đến đáng sợ, đặc biệt là với đôi mắt của Papa đang nhìn chằm chằm vào cô với thái độ thù địch hầu như không che giấu.
Vô ích thôi, cô là chị, và cô là người hợp pháp, là người có quyền đến thăm lại ngôi nhà thời thơ ấu của mình. “Chào cô, Perlita.” Cô nghiêng đầu một cách không tự nhiên.
“Seno – Isabella,” Perlita trả lời và cũng làm một cái nghiêng đầu không tự nhiên tương tự. Cô ta không di chuyển.
Giờ thì sao đây? Bella tự hỏi. Cô khó mà đẩy Perlita sang một bên và lách người để vào trong nhà.
Luke khẽ tằng hắng và bước lên. “Còn tôi là chồng của Isabella, Huân tước Ripton.” Anh cúi chào.
“Chồng chị ấy?” Perlita chớp mắt và liếc nhìn từ Bella đến Luke và ngược lại. Gương mặt cô hiện lên sự nhẹ nhõm thấy rõ. Cô ta không biết Isabella đã kết hôn.
“Phải, chồng của cô ấy. Cô có thể gọi tôi là Luke, vì theo luật, thì bây giờ chúng ta là anh em với nhau.”
“Anh em?” Perlita ngây người lặp lại.
“Đại loại vậy,” Luke nói trong một phong thái bình thản mà Bella thấy ghen tị. “Isabella và tôi đang trên đường trở về Anh Quốc, nhưng cô ấy nghe nói cô đang ở Valle Verde nên muốn đến thăm, để xem cô sống thế nào.” Anh nói với vẻ rất bình thường, như chợt nảy ra. Bella thấy biết ơn vì điều đó.
“Tôi thế nào ư?” Perlita cho Bella một cái nhìn bị sốc. “Chị đến để gặp tôi?”
“Chuyện đó lạ đến vậy sao?” Bella cởi nón và găng tay, và kéo mạnh chiếc váy của cô để làm thẳng nó lại.
Perlita không vòng vo. “Phải, tôi thấy vậy, vì chúng ta còn chưa từng nói chuyện với nhau trước đây nữa mà.”
Bell a cảm thấy cái nhìn của Luke. Cô có thể gần như nghe thấy điều anh đang nghĩ, Chưa bao giờ nói chuyện với nhau? Cô kéo tôi đi nửa vòng đất nước để giải cứu đứa em mà cô chưa bao giờ nói chuyện?
Má cô nóng lên. Cô tránh cái nhìn của anh và cố gắng để nói với giọng bình thường, “Ừm, nhưng tôi quyết định đã đến lúc chúng ta gặp nhau.”
Mày Perlita nhướng lên. “Tại sao?”
Isabella liếc nhìn những người hầu, đang chăm chú nhìn và nghe, không nói gì. Perlita khẽ nhún vai, như thể nói, tại sao không, và mời họ vào trong.
Bell a bước vào trong, và những ký ức ùa về trong cô. Không có gì thay đổi. Các đồ nội thất vẫn được bố trí như cũ, vẫn mùi hương đó, vẫn không khí mát mẻ tĩnh lặng, tất cả đều như cũ. Ngay cả những vật treo tường cũng là những thứ xưa cũ trước giờ vẫn treo ở đó, dù đã ít nhiều nhạt màu đi. Sàn nhà được ốp gạch tàu trông bóng lên hơn bao giờ hết. Đôi chân cô ngứa ngáy muốn đi lên những viên gạch cũ mòn vẹt đó như cô đã làm hàng ngàn lần khi còn nhỏ; đi dọc theo những đường hoa màu đỏ, sau đó tới những trái tim màu xanh, tránh những viên màu vàng và nâu nhìn như một con sư tử.
Tất nhiên là không phải sư tử thật, nhưng cô đã luôn giả vờ như thế…
Cô đã không nghĩ tới những viên gạch này trong hàng năm trời, nhưng giờ thì… Nó như đang chào đón một người bạn chơi cũ. Những bước chân của thời thơ ấu.
Cô buộc mình quay trở lại hiện tại. Ngôi nhà này trông như miễn nhiễm với thời gian.
“Chào mừng tới Ell Nuevo Castillo,” Perlita lạnh lùng nói.
Thật kỳ quặc khi được chào đón như là một người xa lạ với chính ngôi nhà của mình.
Nhưng giờ nó không còn là nhà cô nữa, Bella nhắc mình nhớ.
Sau khi cho phép họ nghỉ một chút sau chuyến hành trình dài, Perlita dẫn họ về phía phòng khách lớn. Bella ngập ngừng ở ngưỡng cửa. Đây là căn phòng yêu thích của Papa.
Như thể biết cô cảm thấy thế nào, Luke đưa tay anh vào dưới khuỷu tay cô. Thấy ấm lên bởi sự đụng chạm đó, cô bước vào trong. Nó cũng không thay đổi. Nó đã luôn rất lỗi thời – Mama muốn thay đổi nhưng Papa luôn từ chối. Đó là một căn phòng của một người đàn ông, với đồ gỗ được đánh vẹc-ni sáng bóng, khảm viền bạc, và những chiếc ghế bọc da. Thậm chí những thanh kiếm đấu đôi cũ được truyền hàng thế hệ vẫn còn bắt chéo và treo phía trên lò sưởi, vẫn lấp lánh sáng như cô thấy suốt từ thời thơ ấu của mình.
Căn phòng này đã giữ hàng ngàn những kỷ niệm. Ngay cả mùi của nó cũng vẫn là một mùi cũ.
Đó như thể Papa chỉ vừa mới bước ra ngoài. Cổ họng Bella nghẹn lại với những cảm xúc mà cô đã cố gắng ngăn lại, cuối cùng đã trào lên. Đã tám năm rồi kể từ lần cuối cô ở trong căn phòng này. Cô đã nghĩ mình cô hẳn đã quên lãng nó rồi, nhưng bây giờ, khi đang ở trong này… Lưỡi cô dày lên. Cô không thể nói.
Perlita mời họ ngồi và gọi thức uống. Trong vài phút trà được đem ra cùng với một đĩa bánh nhỏ. Đây là một người quản lý giỏi, Bella thừa nhận khi Perlita rót trà.
Một phần trong cô hy vọng Perlita thật ra chỉ là một quản gia, nhưng chắc là không… không phải trong trang phục thế này.
“Mẹ cô thế nào?” Bela hỏi một cách lịch sự, điềm tĩnh hơn sau khi nhấp vài ngụm trà nóng.
“Đã lấy chồng và đang sống ở Barcelona,” Perlita nói. Cô chờ cho đến khi người hầu lui ra và nói một cách thẳng thừng. “Sao chị lại đến đây?”
“Bởi vì tôi lo lắng cho cô.”
“Lo lắng?” Perlita cong đôi mày thanh mảnh của mình. “Cho tôi?” Cô tạo ra một tiếng khịt mũi vẻ không tin.
“Đó là sự thật.” Bella đặt tách trà của mình sang một bên và quyết định nói thẳng. “Tôi nghe nói cô đang… sống với Ramón. Tôi thấy lo lắng.”
“Không cần chị phải lo. Ramón rất tốt với tôi.” Đôi mắt cô nheo lại. “Và tại sao chị lại quan tâm tới tôi chứ?”
Thật khó chịu với đôi mắt của Papa nhìn vào cô với sự thù địch và nghi nhờ như thế, nhưng chính cái sự thật chúng là đôi mắt của Papa lại làm cho Bella lấy lại can đảm. “Perlita, tôi biết chúng ta không biết nhau, chúng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau, hoặc thậm chí là gặp mặt nhau, nhưng tôi biết cô kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ, và cô có khả năng là cũng biết về tôi. Tôi đã mất hết mọi người và-“ Cô dừng lại. “Cô là em gái tôi và tôi đến đây để gặp cô. Để tận mắt nhìn thấy cô ổn.”
Một sự im lặng dài. Perlita nhìn chằm chằm, khuôn mặt cô tái nhợt như đá cẩm thạch và, mặc dù có lò sưởi, trông như thể bị lạnh. Sau đó môi cô run run. “Tôi ch-chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe chị nói thế này.”
“Tôi đã luôn muốn có một em gái,” Isabella nói nhẹ nhàng. “Tôi đã rất cô đơn khi còn là một đứa trẻ.”
Perlita mím môi và lắc đầu. “Chị ghét tôi. Chị đã từng nhìn vào nhà chúng tôi từ trên đồi, theo dõi chúng tôi.”
“Tôi biết,” Isabella thừa nhận. “Tôi đã rất ghen tị với cô.”
Hàm Perlita rớt xuống. “Ghen tị với tôi? Nhưng chị là con gái của cha.”
“Cô cũng vậy,” Isabella nói. “Và cô là đứa con được ông ấy yêu.”
Perlita lắc đầu. “Ông ấy chưa một lần gọi tôi là con gái ông ấy. Tôi chỉ luôn là viên ngọc trai bé nhỏ của ông ấy, hoặc là một cô bé xinh đẹp, hoặc chỉ đơn giản là Perlita, mà chưa bao giờ, không bao giờ ông ấy gọi tôi là – hoặc thậm chí là ám chỉ đến tôi – như là con gái ông ấy. Không một lần.”
Isabella chớp mắt, bối rối. “Nhưng ông ấy yêu cô.”
“Ông ấy có thích tôi, một chút.” Perlita nhún vai. “Nhưng chị mới là người thật sự quan trọng với ông ấy.”
Hàm Isabella rơi xuống. “Quan trọng? Papa chưa bao giờ coi trọng tôi. Tôi không bao giờ làm đủ tốt. Không chuyện gì tôi làm đủ tốt.”
Hai cô gái nhìn chằm chằm vào nhau, cố gắng hiểu quan điểm trái ngược về nhau. Bên cạnh Isabella, Luke ngồi lặng lẽ, chăm chú nghe những gì họ đang nói với nhau. Anh không xa lạ với những khúc mắc và hiểu lầm của các thành viên trong gia đình.
Đồng hồ phía trên lò sưởi gõ một tiếng, và Perlita bắt đầu nhìn chằm chằm vào nó. “Ramón sẽ có mặt ở đây bất kỳ lúc nào.” Cô đứng lên, trông lo lắng và lúng túng. Isabella cũng đứng lên như thể sẵn sàng chiến đấu.
Luke tự rót cho mình một tách trà khác. Anh cảm thấy điềm tĩnh và thản nhiên, như anh vẫn hay thế mỗi lần Định mệnh đưa anh vào nguy hiểm.
Những bước chân nặng nề vang lên trên sàn nhà lót gạch tàu bên ngoài.
“Tôi- tôi sẽ nói chuyện với anh ấy,” Perlita nói và chạy ra khỏi phòng.
Họ nghe thấy các giọng nói, thấp trầm lúc đầu và sau đó vang lên trong tranh luận.
“Ngồi xuống,” Luke bảo Isabella đang đi tới lui căng thẳng. “Uống trà của mình đi. Dùng thử bánh xem. Cũng ngon lắm đấy.”
Cô quay sang anh. “Sao anh có thể nghĩ tới chuyện ăn uống vào lúc như thế này?”
“Vậy cô muốn Ramón biết cô sợ anh ta sao?”
Cô giật mình nhìn anh, sau đó rơi phịch xuống chiếc trường kỷ bên cạnh anh. “Tôi không sợ anh ta,” cô tuyên bố và dán một vẻ kiêu kỳ, bình thản một cách không tự nhiên lên trên mặt mình.