Họ đi im lặng trong vài dặm, sau đó dừng lại bên cạnh một bờ suối để ăn trưa. Bà chủ quán trọ đã chuẩn bị cho họ đầy ắp thức ăn cho suốt chuyến hành trình: rượu nho, bánh mì, thịt nguội, một góc dày món trứng chiên ớt và khoai tây, nửa con gà, và vài trái cam. Họ tấn công bữa tiệc một cách nhiệt tình, và sau đó, nằm dưới ánh mặt trời, sưởi nắng.
Luke đã ra chỉ thị họ sẽ đi tiếp trong nửa giờ nữa. Và bây giờ anh đang hối hận vì đã nói thế.
Isabella đang nằm ngửa lưng trên cỏ, một đầu gối cong lên, chân bên kia vắt qua trong một tư thế rất trẻ con. Cái quần ống chẽn và đôi ủng có thể nhìn thấy rõ, nhưng vì không ai khác có thể thấy, nên Luke không quan tâm.
Thực tế, anh cũng sẽ không quan tâm nếu cô có trần trụi thêm một chút nữa. Anh đứng lên, duỗi người và ngồi xuống bên cạnh cô.
“Người đã được khai hóa thì nên lịch sự ngủ trưa ,” Isabella thì thầm vẻ ngái ngủ.
“Kẻ đen tối thì có ngủ cũng không yên,” anh thì thầm, nhìn chân cô đung đưa qua lại chầm chậm. Anh nhớ lại cách cô đã run rẩy thế nào với những cái chạm vào của mình.
Anh lăn người, kết thúc với việc nằm dài chân kề chân với cô. “Tôi biết có những chuyện vui hơn là nghỉ trưa,” anh thì thầm và duỗi một bàn tay lười biếng về phía mấy cái nút áo chẽn của cô.
Cô đẩy tay anh và nhích ra một chút.
Vẫn còn thẹn thùng, Luke nghĩ. Vợ chồng họ có lẽ còn quá sớm để nghĩ đến chuyện âu yếm nhau ở ngoài trời. “Kể cho tôi chuyện về mấy cái quần ống chẽn đi.”
“Có gì mà kể?”
“Em đã nói Mẹ Bề Trên đã cho em ra ngoài tu viện mà ăn bận như con trai. Tại sao?”
Cô có chút thích thú. “Chính xác thì bà ấy không có cho phép, ít nhất là ở lần đầu tiên.” Cô hơi xoay người vì thế họ có thể đối mặt với nhau và nhìn anh vẻ tinh nghịch. “Mà là tôi đã trốn ra.”
Môi anh xoắn lại. “Sao tôi thấy mình không có chút ngạc nhiên vậy ta?”
Cô nhăn mũi. “Tôi ghét cái cảm giác ngột ngạt vì bị nhốt. Mà tu viện đó thì được xây kiểu nội bất xuất ngoại bất nhập – các nữ tu muốn vậy. Để đảm bảo giá trị cho các cô gái được dạy dỗ ở đó. Vì thế nó không phải là một nhà tù. Nhưng với tôi thì chẳng khác gì một nhà tù.”
Trong tám năm, anh nghĩ.
“Lúc đầu tôi chỉ đi ra ngoài trong khoảng một tiếng -“
“Để làm gì?”
“Ồ, chỉ là ngồi đó và hít thở khí trời buổi đêm, rồi ngắm sao, hoặc là ngắm trăng, rồi tản bộ và chạy nhảy. Không được phép chạy nhảy trong tu viện – ‘Thong thả, thong thả thôi, các quý cô!’ “ cô giả giọng. “Cũng không khó khăn gì, vì tôi không ngủ trong ký túc xá với các cô gái khác, vì thế không ai nhận ra nếu tôi không có trên giường của mình.”
“Vậy làm thế nào mà Mẹ Bề Trên phát hiện ra?”
“Cũng không lâu sau đó, và hoàn toàn là do lỗi của tôi. Thức ăn rất khan hiếm trong thời kỳ chiến tranh. Tu viện cũng đã cạn kiệt thức ăn, và tôi đang chết đói, muốn đến phát bệnh được ăn thứ gì đó không phải là súp loãng như nước chỉ có vài ba hạt đậu lăng và một cây cỏ dại trong đó. Vì thế tôi đã bắt đầu đặt bẫy.”
“Bẫy?”
“Bẫy thú. Papa đã dạy tôi cách tự sinh tồn.” Cô dừng lại. “Anh không tin, đúng không?”
Anh lẩm bẩm đáp trả điều gì đó, nhưng cô không bị lừa. Cô bật dậy. “Tôi sẽ cho anh thấy.” Từ túi xách của mình, cô lôi ra một ống chỉ. “Đây là tơ được se lại, nó rất chắc. Cho mượn dao nhé?”
Như bị thôi miên, anh chuyền nó cho cô.
“Làm như thế này này, tất nhiên trừ khi anh muốn chọn một vị trí tốt hơn thế này. Và cắt những cái này.” Cô cắt hai cái chạc cây. “Khô, hay tươi đều được miễn là có thể làm chúng dính vào.” Cô chọn một nhánh cây dễ uốn từ một bụi cây gần đó. “Và sau đó anh uốn cong nó xuống và buộc chặt nó như thế này.” Cô gắn nó qua chỗ chạc cây chia ra. “Và bây giờ anh đặt cái này ở đây…”
Anh nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn, thành thạo đang tạo ra một cái thòng lọng và thiết lập một cái bẫy thú.
Không có người phụ nữ nào mà anh từng quen làm – hay biết làm – một việc thế này. Anh đã sai lầm khi nói to điều này ra.
Ngay lập tức cô quay mặt đi và nói trong một giọng không cảm xúc, “Tôi đã cảnh báo anh là tôi thường làm những điều sai trái rồi mà.”
“Ý tôi nó như là một lời khen.”
Cô nhìn anh hồ nghi. “Thật?”
“Thật. Tôi nghĩ cô là một cô gái đặc biệt.”
Cô đỏ mặt và cúi đầu, như thể không quen với những lời khen dù là nhỏ nhất. Tuy nhiên miệng cô thì cong lại đủ để anh biết cô rất hài lòng.
Anh nhìn cô tháo cái bẫy của mình ra và khi cô hoàn thành, anh vỗ vỗ vào mặt đất bên cạnh anh. Cô cau mày một chút nhưng cũng ngồi xuống, ôm hai đầu gối vào ngực. Cô có vẻ hơi lo lắng với anh. Có lẽ cô đọc được suy nghĩ của anh.
Suốt từ đầu đến cuối cuộc thuyết trình và biểu diễn của cô, anh đã tưởng tượng ra cảnh mình lột hết quần áo ra khỏi người cô. Một cô gái đi săn mồi một mình trong đêm khuya chắc chắn có thể thuyết phục được để yêu nhau ngoài bãi cỏ.
“Cô vẫn chưa kể xong. Mẹ Bề Trên?” anh nhắc và hài lòng khi nhìn thấy vẻ thư giãn của cô.
“Vào lần đầu tiên thử nghiệm, tôi đã bắt được hai con thỏ rừng béo ú,” cô nói, không thể che giấu niềm tự hào trong giọng nói của mình. “Tôi đã để lại chúng trong nhà bếp cùng với một túi đầy hạt thông. Không ai biết chúng đến từ đâu.” Cô mỉm cười tinh nghịch. “Đầu bếp nghĩ đó hẳn là một phép lạ, rằng thiên thần đã gởi chúng xuống để cứu chúng tôi – vị thiên thần ở ngoài cổng ấy, anh cũng biết đó. Vị thiên thần đó trông rất giống anh.”
“Giống tôi?” Anh thấy buồn cười. “Tôi không giống một thiên thần.”
Cô bật cười. “Có; ai cũng nói vậy.” Trước khi anh có thể tranh luận, cô nói tiếp, “Vì vậy tôi đã đi ra ngoài săn bắn và tìm kiếm thức ăn mỗi đêm. Nhưng mấy cái váy của tôi có vấn đề - chúng sẽ vướng vào những thứ gì đó và bị rách hoặc bị vấy bẩn. Vì thế tôi đã kiếm mấy cái quần ống chẽn và đôi ủng từ một ngôi nhà trong làng. Đừng nhìn tôi như thế - tôi không có ăn trộm chúng.”
Anh xòe hai tay trong một sự giả vờ vô tội, tỉnh bơ nói, “Tôi đâu có nói như vậy.”
“Chúng là của con trai bà ấy – cậu ấy đã bị giết trong chiến tranh, và tôi đã đổi chúng cho-“ cô dừng lại.
“Cho cái gì?”
Cô cho anh một cái nhìn có tội. “Cho một khắc sợi dây chuyền vàng anh đã trao cho tôi vào ngày cưới của chúng ta. Cuối cùng tôi cũng đã đổi hết nó, cho những thứ khác mà chúng tôi cần. Nhưng tôi vẫn giữ chiếc nhẫn; anh cũng biết rồi đó.” Cô kéo nó ra từ cổ chiếc áo khoác. Nó treo lơ lửng trong một sợi chỉ se lại, lấp lánh trong ánh mặt trời.
Anh gật đầu, nhớ lại anh đã cảm thấy sốc thế nào khi biết cô vẫn đeo chiếc nhẫn khắc dấu riêng của anh trong tám năm. Còn giờ thì anh chỉ cảm thấy một cám giác của sự sở hữu.
Cô nhét chiếc nhẫn trở vào và tiếp tục câu chuyện. “Nhưng sau vài ngày của sự xuất hiện kỳ diệu của mấy con thỏ rừng, trứng chim và sóc-“
“Sóc?”
“Chúng tôi đang sắp chết đói,” cô nhắc anh nhớ. “Sóc tuy nhỏ nhưng ngon. Tất nhiên, đầu bếp không bao giờ thừa nhận đó là thịt sóc, nhưng một khi nó đã ở trong một món hầm, thì không thể nói được đó là thịt gì. Rồi một đêm Mẹ Bề Trên bắt gặp tôi đang lẻn ra ngoài lần nữa. Bà đã chờ trong phòng tôi. Ồ, tôi đã phải thực hiện những hành động để sám hối tội lỗi…” Cô nhăn mặt. “Nhưng rồi bà ấy cuối cùng cũng đã để tôi ra ngoài lần nữa.”
“Vì tình trạng đói khát?”
Cô gật đầu. “Mặc dù tôi đóng góp cũng không nhiều nhặn gì, nhưng dù sao cũng đã tạo sự khác biệt giữa việc bị đói hay là không.”
“Không ngạc nhiên khi bà ấy gọi cô là một kho báu.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Thực phẩm rất quan trọng.”
“Ý tôi là hành động dũng cảm,” anh nói nhẹ nhàng.
“Dũng cảm ư? Chẳng có gì gọi là dũng cảm về việc lắp đặt một vài cái bẫy cả.”
Đúng vậy, Luke nghĩ, nhưng một cô gái trẻ lang thang một mình ở vùng núi trong thời chiến tranh, để tìm và săn bắt thức ăn cho các bạn của mình thì quả thực đó là một hành động dũng cảm.
Cô gây hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô vợ của anh.
Cô nằm lại lên cỏ, nheo mắt nhìn mặt trời, và thở dài. “Tôi nghĩ đã đến lúc đi rồi.”
Cám dỗ đang khuấy động trở lại. Chẳng có ai quanh đây trong hàng dặm, vì thế sự riêng tư không phải là một vấn đề. Và cô ấy thích ở ngoài trời. Vậy còn nơi nào tốt hơn nữa? “Thật dễ chịu khi ở dưới mặt trời thế này; từ từ hẳn đi. Tôi sẽ chỉ cho em thấy các cặp vợ chồng làm gì trong khi nghỉ trưa,” anh thì thầm và với tới cô.
Cô giật mình như thể anh sắp cắn cô, và nhích ra, ngồi thẳng dậy. “Chuyện đó... tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục… cho tới khi chúng ta trở lại Anh Quốc.”
“Cái gì?” Anh ngồi lên.
“Thêm hai tuần nữa thì cũng đâu có gì khác biệt.”
Hai tuần? Quỷ tha ma bắt. Anh tưởng có lẽ đã đến kỳ hàng tháng của cô, nhưng tới hai tuần?
“Sau tất cả thì anh cũng đã bỏ tôi lại trong tu viện trong suốt tám năm qua-“
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện này? Trả đũa cho những năm đó sao?”
“Trả đũa? Không, tất nhiên là không. Tôi chỉ có ý nói anh rõ ràng là chẳng vội vàng gì đối với việc có một người thừa kế, vì thế vài tuần cũng chẳng có gì quan trọng.”
“Có một người thừa kế?”
“Vâng, là mục đích chính của việc này, không phải chuyện đó – cũng giống như phối giống ngựa thôi sao?” Đôi mắt cô cụp xuống và thêm vào, “Tôi không muốn làm chuyện này trong ít lâu nữa, nếu anh không phiền.” Đôi tay cô đặt trong lòng cô, nhưng chúng xoắn chặt lại với nhau.
Luke nhìn chăm chăm vào cô, bối rối. Anh chẳng có ý tưởng chết tiệt nào về người thừa kế cả. Khi anh đưa cô vào giường, một người thừa kế là ý tưởng cuối cùng xuất hiện trong tâm trí anh. Tất cả chỉ về cô, và cần chiếm hữu cô, cần nếm cô, cần đi vào- Ồ, tất nhiên! Chỉ vậy. Anh là tên chết tiệt, anh đã quá vội vàng, anh đã làm cô sợ hãi, nếu không phải suốt đời, thì chí ít cũng là vài tuần.
Anh hẳn đã làm cô tổn thương, anh là cái đồ chết tiệt vụng về.
“Được rồi,” anh nói. “Chúng ta sẽ chờ cho đến khi về đến Anh.” Càng hoãn lại chừng nào thì cô sẽ càng lo lắng hơn thêm chừng ấy thôi.
“Nhưng mà-“
Anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng, “Tôi đã vụng về tối qua. Nếu tôi biết cô còn trong trắng, tôi sẽ cẩn thận hơn, chậm hơn, nhẹ nhàng hơn. Sẽ không đau vào lần tới đâu.”
Cô cau mày, cân nhắc lời nói của anh, sau đó cằm cô vênh lên và những ngón tay cô cuộn lại thành những nắm đấm. “Anh có ý định ép buộc tôi?”
“Không, tất nhiên là không.” Anh chưa bao giờ ép buộc một phụ nữ nào trong đời mình.
“Tốt, bởi vì nếu anh làm thế, tôi sẽ chiến đấu với anh.”
Mày anh nhướng lên với tông giọng của cô, nhưng tất cả những gì anh nói là, “Tôi đã nói tôi sẽ không ép buộc cô.”
“Tốt, vậy thì chúng ta nên chờ cho đến khi-“
“Tôi không có ý định chờ.”
“Cái gì? Nhưng anh vừa mới nói-“
“Tôi sẽ không ép.” Anh nhìn cô cười chậm rãi. “Tôi không cần phải làm vậy.”
Cô cau mày, suy nghĩ lời nói của anh, sau đó đột ngột nổi giận. “Anh sẽ đánh thuốc tôi? Tôi đã nghe nói về những chuyện khủng khiếp như thế.”
“Đừng có lố bịch. Tất nhiên tôi sẽ không thuốc cô! Chúa tôi! Không, tôi hứa với cô, cô sẽ hoàn toàn tỉnh táo và hoàn toàn đồng ý.”
Cô nhìn anh với con mắt nghi ngờ. “Tại sao tôi phải làm điều đó?”
“Tôi sẽ quyến rũ em.” Anh không nghi ngờ chuyện đó. Phải, cô chống đối bây giờ, nhưng tối qua cô đã đáp trả với sự hài lòng một cách tự nhiên – cho đến khi anh đã vội vàng, hậu đậu. Anh đã chẳng phải là anh lúc đó. Anh vốn tự hào mình là người rất có kỹ năng trong yêu đương. Anh đã không đối xử với một phụ nữ quá vụng về như vậy kể từ khi anh còn là một thanh niên mới lớn và bộp chộp. Anh không biết tại sao mình lại mất kiểm soát như tối qua, nhưng chắc chắn điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra lần nữa.
Cô nheo mắt nhìn anh, sau đó nhún vai như thể không tin và mát mẻ nói, “Anh được chào đón để thử.” Cô bắt đầu thu dọn những phần còn lại của bữa ăn ngoài trời.
Môi anh xoắn lại. Cô nàng lém lỉnh, dám quăng trả lại lời nói của anh.
Họ hướng về thị trấn Huesca ngay khi ngủ trưa xong. Đường phố nườm nượp người đi cùng hướng với họ, và khi đến trung tâm thị trấn thì họ đã biết tại sao.
“Chợ kìa.” Bella háo hức quay người nói với Luke. “Chúng ta có thể dừng lại và xem một chút được không? Anh biết không lâu lắm rồi tôi mới được đi đến chợ đấy.”
Luke có thể thấy cô đang rất háo hức để nhảy vào trong đám đông đó. “Ừ, thì đi,” anh nói. “Cùng mua sắm nào.” Anh đã dự tính mua cho cô một cái áo choàng, và đây có thể là một cơ hội.
“Mua sắm?” Đôi mắt cô lấp lánh. “Chúng ta cần mua gì sao?”
“Thì cũng phải nhìn xem có gì đáng mua không đã chứ? Nhưng trước hết hãy kiếm chỗ gởi mấy con ngựa và tìm một căn phòng cho buổi tối.”
Rốt cuộc họ cũng tìm thấy một chỗ, một phòng riêng trong một quán trọ phía bên ngoài quảng trường trung tâm, có lẽ đây là nơi tiện nghi nhất, ở trong thị trấn đầy người vì có khu chợ, vả lại cũng chẳng chỗ nào còn phòng. Sau khi rửa mặt, thay đồ và uống nước, họ bước vào khu quảng trường và hòa vào đám đông.
Isabella quét mắt nhìn khắp nơi; thậm chí cả gian hàng xoàng xĩnh nhất cũng làm cô thích thú, và Luke cũng được nhắc lại lần nữa là cô đã bị tách biệt khỏi thế giới này trong tám năm qua. Cô hít ngửi trái cây, nếm thử mọi thứ được chào mời, và nghiên cứu các con vật từ ngỗng, lợn, đến các lồng vẹt sặc sỡ và một thùng các con mèo con. Cô thích thú thì thầm thủ thỉ với mấy con mèo, đến nỗi anh phải nói với cô là họ không thể đi du lịch với một con mèo con.
“Tôi biết. Chỉ là bọn chúng dễ thương quá.”
Isabella đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Cô vui vẻ nhận xét, quan sát hàng hóa và đáp trả những lời chào mời và nói đùa với những người chủ gian hàng. Và cô sờ vào các loại vải và đưa mắt nhìn những bộ đồ may sẵn với sự thèm thuồng không che giấu.
“Có vừa với cô không?” Luke hỏi khi cô cứ nấn ná trước một cái váy đơn giản có màu đỏ sậm sặc sỡ.
“Sao cơ?” Cô quay lại nhìn anh trong ngạc nhiên, và nhìn thấy ý anh hỏi gì, cô kiểm tra chiếc váy cẩn thận hơn, sau đó áp nó vào người. “Tôi nghĩ chắc là vừa,” cô nói mà không thở.
“Señorita có muốn thử không?” Vợ người chủ gian hàng tiến đến. “Chúng tôi có một chỗ thử đồ ở đây, rất an toàn.” Cô ta chỉ vào một góc rèm nhỏ được quây lại bởi một tấm vải sát vào một chiếc xe bò ở sau lưng gian hàng.
“Señora,” Luke sửa lại cô ta. Anh kiểm tra cái góc đó, gật đầu, sau đó đứng bảo vệ phía bên ngoài khi Isabella và người phụ nữ bước vào bên trong.
“Anh thấy sao?” Isabella bước ra từ bức rèm.
Chiếc váy này rẻ tiền, cắt may đơn giản, và đã lỗi thời với giới thời trang London, nhưng anh có thể thấy cô thích nó, và cũng thấy nó thật sự hợp với cô. Màu đỏ sẫm rất hoàn hảo với làn da ngâm của cô, và đường viền trang trí đơn giản màu vàng nhạt tạo một sự thanh nhã, tươi tắnrất hợp với tính cách của Isabella.
“Rất dễ thương,” anh nói.
“Nó có hơi rộng ở đây một chút.” Isabella kéo kéo ở vạt trên của chiếc áo.
“Señora chỉ cần một chiếc coocxê,” người phụ nữ thì thầm.
“Một chiếc coocxê? Cô ấy đâu có béo!” Luke kêu lên vẻ phẫn nộ.
Người phụ nữ nói với vẻ hòa hoãn. “Señora gầy như một cây sậy ấy, chắc chắn, nhưng một chiếc coocxê sẽ giúp ích chỗ này.” Cô ta khum khum tay vào bộ ngực đáng kể của mình.
“Cô ấy không cần-“
“Tôi muốn thử một cái,” Isabella nói cùng một lúc với anh. Và không chờ đợi, cô cùng vợ người bán hàng biến mất lần nữa vào sau bức rèm. Người phụ nữ hét lên gì đó với cô con gái, và cô ta ném một gói màu trắng qua bức rèm.
Luke chờ. Những âm thanh sột soạt và thì thầm phát ra từ chỗ quây màn.
“Giờ thì trông tôi thế nào?” Isabella kéo màn ra.
Luke nhìn chằm chằm. Và nuốt xuống. Thay vì là một đường cổ áo rộng thì nó lại thấp thoáng những đường cong mềm mại bên dưới, hai cánh ngực phập phồng nhô lên phía trên đường viền cổ. Nó đã là một chiếc váy hoàn toàn chấp nhận được trước đó, còn giờ thì nhìn nó… mà không khỏi nuốt xuống.
Anh đang há hốc miệng, anh đột ngột nhận ra. Anh đóng nó lại cái cộp với tiếng răng va vào nhau.
“Sao?” Isabella nhìn anh dò hỏi.
Anh rà lưỡi lên đôi môi đang khô ran. “Đừng mua,” anh bảo cô. “Nó trông… lố bịch.”
“Lố bịch?”
Đôi mắt cô nheo lại chỉ còn hai vạch màu vàng. Cô nhìn xuống cổ áo của mình sau đó để cái nhìn của cô trôi chầm chậm qua anh, từ đầu tới chân, nấn ná ở khúc giữa. Luke cảm thấy cái nhìn của cô như một cái vuốt ve chậm rãi, nóng bỏng.
Anh nhướng một bên mày. “Đùa với lửa hả vợ?”
Cô bắt gặp cái nhìn của anh, đỏ mặt, hất đầu, và rụt nhanh lại sau tấm rèm. “Tôi lấy hai cái,” cô nói. “Chồng tôi sẽ trả.”
Luke cười. Anh không phải là người duy nhất bị khuấy động ở đây, nhưng anh là người duy nhất nhận ra. Anh được chào đón để thử, à ha. Đến đêm, cô sẽ khám phá ra hậu quả của lời chào mời táo bạo của mình.
Luke chưa bao giờ thất bại với một lời thách thức.
Người chủ gian hàng xuất hiện trở lại từ bức rèm với một nụ cười hiểu biết và, trong khi Luke đang chờ Isabella trở ra, đã chỉ cho anh một cái váy khác, cùng kích cỡ và kiểu với cái kia nhưng trong một loại vải có hoa văn màu xanh da trời, trắng, và cà phê sữa. “Cái này sẽ hợp với señora một cách hoàn hảo,” cô ta nói với anh.
“Gói nó lại.”
Họ đi thơ thẩn xuyên qua khu chợ, nghiên cứu tỉ mỉ mỗi gian hàng. Họ mua bánh trứng sữa nhỏ được làm bởi các nữ tu. Họ cũng mua quả hạch ngào đường, mơ khô, và chà là tươi. Isabella tìm thấy một số xà phòng thơm mà cô nói không ngửi thấy mùi giống như mùi xà phòng ở tu viện, và Luke cũngn mua cho cô một đôi bông tai bằng đá ngọc mắt mèo rất giống với màu mắt của cô.
“Tôi biết anh đang làm gì,” cô nói khi cô vui vẻ đeo vào đôi bông tai. “Nhưng không ích gì đâu.”
“Làm gì là làm gì?” Anh gỡ một lọn tóc vướng vào một bên tai.
“Hah! Ngây thơ chưa! Anh chắc nghĩ là sẽ quyến rũ được tôi với những món quà thế này.”
Anh lắc đầu. “Tôi không cần những món quà mới dụ dỗ được em.”
Cô cho anh một cái nhìn suy đoán, đi kèm với lời thách thức. “Vậy anh sẽ dùng gì?”
Anh cho cô một nụ cười chậm rãi. “Tôi.”
Vẻ tự tin tuyệt đối của anh làm Bella thoáng rùng mình, ngay cả khi cô đã cố gắng cứng rắn chống lại nó.
Tuy nhiên mặc kệ những gì anh đã làm với cô, mặc kệ anh dùng những từ ngữ gì để cố gắng quyến rũ cô, cô vẫn sẽ không ngủ với anh. Không phải tối nay.
Cô cần thêm thời gian. Để chuẩn bị, để sẵn sàng, trước khi cô nằm trong vòng tay anh lần nữa. Tối qua anh đã làm cô tổn thương, thật sự.
Không phải nỗi đau thể xác. Cô không quan tâm tới cái đau thoáng qua ấy. Mỗi cô gái, mỗi phụ nữ đều phải trải qua lần đầu tiên như thế. Chỉ là bước chuyển giao. Nếu có bất kỳ điều gì cô thấy hài lòng về việc đó, thì đó là, sau tất cả, cô đã đi đến chiếc giường hôn nhân của mình khi vẫn còn là một trinh nữ.
Và những giây phút đầu tiên… những nụ hôn, những cái đụng chạm…
Trong tất cả những tưởng tượng thời con gái của mình, cô chưa bao giờ mơ thấy điều gì ngọt ngào đến vậy. Xúc động đến vậy.
Bên trong cô run rẩy, khi mới chỉ nghĩ đến. Những ham muốn mãnh liệt anh dành cho cô. Những đòi hỏi dịu dàng, chậm rãi, thận trọng, nâng niu của anh… Với cơ thể của mình, em tôn thờ anh.(*) Nó đã làm cô sáng tỏ, xóa tan mọi nghi ngờ, làm sống lại mỗi giấc mơ cô đã từng có với người đàn ông này, với cuộc hôn nhân này. Cô bị lấp đầy… sự phấn khích… tràn ngập với tình yêu.
(*: một câu trong lời thề ngày cưới – ND)
Nhưng rồi sau đó…
Một cảm giác lạnh lùng, đau đớn khi nhớ lại.
Những lời anh nói, những phản ứng của anh như vết cứa sâu. Sự giận dữ của anh khi nhận ra cô còn trinh trắng, cay đắng nhận ra anh đã bị bẫy vào một cuộc hôn nhân không mong muốn. Bị lừa dối.
Anh đã cố gắng thu hồi lại những lời lẽ đó, nhưng với sự nhạy cảm của mình, cô vẫn cảm thấy cơn giận ở anh. Nó tỏa ra từ anh, một loại nhiệt hữu hình nhưng lạnh như băng.
Cô đã mở bản thân mình cho anh, cả trái tim, cơ thể, và linh hồn, để rồi, khi cô ở trạng thái phơi bày nhiều nhất và dễ tổn thương nhất thì-
“Cô có muốn một chiếc bánh?” Luke hỏi, chỉ vào một người bán bánh đang đi ngang qua với một chiếc khay.
Bella lắc đầu. “Không, cảm ơn.”
Họ tiếp tục đi qua khu chợ.
Không có dấu hiệu của cơn thịnh nộ đó bây giờ. Anh đã kiềm chế nó, đã chôn vùi nó, đã ẩn nó đi đằng sau lớp lịch sự lịch lãm. Đã khoác lên nó một bộ mặt mới tốt nhất. Ngay cả lời tuyên bố quyến rũ cô cũng là một cách để đền bù cho đêm trước. Tử tế và chu đáo, mặc cho mọi thứ - và điều đó có nguy cơ cũng sẽ bóc trần cô ra.
Cô lẽ ra nên biết ơn vì điều đó. Cô có biết ơn. Chỉ là…
Bella Ripton đang xây dựng những tòa lâu đài trong không khí lần nữa. Và nếu anh có vô tình đánh sập nó xuống – tất nhiên là rất có khả năng – cô có lẽ cũng ngốc nghếch mà bắt đầu xây dựng lại cái khác.
Nhưng đã đến lúc để khôn lên, đã đến lúc thôi mơ mộng những điều không thể.
Một thùng những con cún con đập vào mắt cô. Ba con kia có lông mịn, mềm màu nâu nhạt, con còn lại có khuôn mặt vằn vện nhàu nhỉ, tai lệch và một cái bớt ở một bên mắt. “Xin chào, cướp biển bé nhỏ,” cô nói và cúi xuống vỗ vỗ vào chú.
“Đừng có nghĩ đến chuyện đó nhé,” Luke nói với cô. “Cô không thể đưa một con cún về Anh Quốc. Lại còn là một con chó lai xấu xí.”
“Tôi biết, nhưng nó dễ thương quá đi.” Chú cún sung sướng ngoáy tít cơ thể mềm mại bé nhỏ của mình, ve vẩy đuôi và liếm các ngón tay của cô với một sự phấn khích điên cuồng. Rất đáng yêu; rất háo hức để được yêu. Cô cho nó một cái vỗ cuối cùng. “Chúc may mắn, anh bạn nhỏ. Ta hy vọng mi sẽ tìm được ai đó yêu mi.” Rồi họ tiếp tục đi qua khu chợ.
Hầu hết các cuộc hôn nhân đều là hôn nhân không tình yêu. Chúng được sắp xếp, liên minh, để củng cố sự giàu có của các gia đình với nhau. Và vì trẻ con.
Bella cần làm những gì mà chồng cô đã làm; chấp nhận một hoàn cảnh không mong muốn và làm những gì tốt nhất cho nó. Và cô sẽ làm vậy. Cô có mỗi ý định làm cho cuộc hôn nhân này thành một cuộc hôn nhân tốt, làm cho anh – và cả cô – được hạnh phúc.
Cô bước lùi lại để một cặp vợ chồng và ba đứa con bước qua, hai bé gái và một bé trai. Bọn trẻ được mặc những bộ đồ ngày Chủ nhật đẹp nhất, tóc chúng đều mới được gội sạch và sáng bóng. Người cha công kênh bé gái nhỏ nhất trên vai, dường như không thấy phiền hà với với những ngón tay nhỏ xíu nắm chặt mái tóc mỏng của mình.
Đúng vậy, cô sẽ xây dựng một gia đình với Luke Ripton, và họ sẽ hạnh phúc, như gia đình đó, và sẽ yêu thương con cái mình. Và như vậy là đủ. Cô sẽ làm cho nó được đủ.
Nhưng trước tiên, cô cần phải tìm cách để tiếp tục, để trao bản thân cô cho anh hết đêm này qua đêm khác, và bằng cách nào đó bảo vệ con tim yếu đuối, thiếu thận trọng của mình trước sự thờ ơ của anh. Cô sẽ là một đứa ngốc nếu cứ để mở bản thân mình để rồi bị tổn thương, cũng như không phủ nhận người đàn ông này có sức mạnh để làm tổn thương cô.
Đó không phải là lỗi của Luke, cô thừa nhận. Anh chưa bao giờ vờ yêu cô, thậm chí chỉ một dấu hiệu cho khả năng đó cũng không. Tất cả đều là lỗi của cô. Đã dệt những giấc mơ của mình bằng những sợi rơm.
Cô cúi xuống nhìn một lồng các chú gà con có màu nâu vàng, đang kêu chíp chíp rân lên.
Cô biết anh đang ở sau cô, đang lo lắng cho sự an toàn của cô. Rồi tưởng tượng anh quan tâm tới mình. Nhưng anh chỉ quan tâm tới sự vâng lời. Anh là một sĩ quan. Một người vợ không được phép không vâng lời.
Và cái bài học phía trước tấm gương đó… Đó cũng là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình đặc biệt, mình nữ tính, và gần như là xinh đẹp. Nhưng cô cũng đã sai. Cô đã có sự vâng lời. Cô đã không mặc quần ống chẽn nữa.
Và cuộc ái ân đó… Người đàn ông này đã hôn cô như trong mơ… đã khiến cô cảm nhận được những điều mà cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra. Nhưng đó cũng chỉ là những thứ cô phải quen dần. Cô phải học cách để cho đi bản thân mình mà không khao khát gì hơn, để thưởng thức những gì được trao tặng – là cơ thể anh, chứ không phải trái tim anh. Và không cảm thấy sự vỡ nát và trống rỗng sau đó.
Cô có thể làm điều đó, cô chắc chắn. Đó chỉ đơn giản là trở nên quen thuộc với anh, quen với vẻ đẹp trai từ đầu đến chân, đến nụ cười từ tốn, sáng rỡ làm cho tim cô xao xuyến. Vào mỗi phút giây thấy anh.
“Cẩn thận,” anh thì thầm và ôm cô lùi ra khi một con lừa chất đầy các tấm thảm cuộn được dẫn qua đám đông.
Cô rồi sẽ quen với âm trầm sâu của giọng anh, cô nói với mình. Rốt cuộc thì cuối cùng nó cũng sẽ không gởi những cái rùng mình ấm áp, thích thú qua xương của cô nữa. Và những hành động che chở của anh thì chỉ là những bổn phận của một người chồng. Chỉ bởi vì nó làm cô cảm thấy ấm áp, an toàn và… được yêu thương thì không có nghĩa là anh yêu cô. Chỉ là cô thấy mới lạ về nó, đó là tất cả, cô kiên quyết tự nhủ.
Cô nhìn anh rẽ đám đông, cao lớn, toát ra một sự ngạo mạn vô thức, không để ý gì tới tất cả những cái nhìn và thở dài từ những phụ nữ và các cô gái mà anh đi qua. Bella như vô hình. Đó sẽ là cô trong suốt cuộc đời này, để nhìn những người phụ nữ khác khao khát chồng mình. Và anh thậm chí còn không hề cố gắng.
Anh thậm chí còn như mê hoặc luôn cả những bé gái. Phía trước họ là một phụ nữ đang bế một bé gái tóc xoăn đen và đôi mắt nâu to tròn. Đứa bé nhìn Luke chăm chăm qua vai mẹ.
Bella liếc nhìn anh xem thử anh có để ý không.
Trông anh nghiêm khắc và giống tượng thiên thần hơn bao giờ hết, và trong một lúc cô nghĩ anh không chú ý tới đứa trẻ đó, nhưng sau đó cô nhìn thấy một bên mắt xanh đen nheo lại, trong một cái nháy mắt chậm rãi, cố ý. Cô bé nhìn chằm chằm. Và sau đó cố gắng để nháy mắt trả lại. Cô nhỏ chớp cả hai mắt. Luke nháy với con mắt khác. Khuôn mặt đứa bé dúm lại với nỗ lực bắt chước anh. Nó nhíu cả hai mắt sau đó đẩy một bên mắt mở ra với những ngón tay của mình.
Luke khẽ cười. Cô bé đá bật giày của mình ra, và trước khi Bella có thể di chuyển, Luke đã nhặt nó lên và rất tự nhiên mang lại vào chân cho đứa bé. Mẹ nó rối rít cảm ơn anh, như bị mê hoặc bởi anh như cô con gái mình.
Bella nhìn, tim cô ngập đầy yêu thương. Đó là vấn đề. Không thể cưỡng lại người đàn ông này.
Tim cô như bị siết lại. Làm thế nào cô có thể chịu đựng được, khi cô yêu anh rất nhiều mà chỉ nhận được sự tử tế đáp trả lại?
Cũng giống như Mama, chỉ có điều Papa còn không có cả tử tế.
“Đây là cái tôi đang tìm,” Giọng Luke cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh hướng cô đến một đống áo choàng không tay đang chất trên một chiếc bàn. Anh cầm lên một cái. Nó được làm từ len merino rất ấm và được nhuộm màu đỏ sáng, bên trong được lót thêm một lớp cho ấm và có một mũ trùm bằng lông màu đen mềm mại. Bella trượt những ngón tay qua lớp lông mềm mịn.
“Lông chồn vizon,” người chủ gian hàng nói với cô.
“Lông thỏ,” Luke và Bella cùng hợp xướng. Họ trao đổi những cái nhìn và bật cười.
“Mặc thử xem,” Luke nói với cô và choàng chiếc áo quanh người cô.
Nó rất mềm và ấm áp với hàng nút chạy dọc xuống thân áo phía trước ẩn trong các nếp gấp tinh tế và kết thúc ở mắt cá chân cô. Anh lùi lại và ngắm kỹ nó, sau đó chỉnh lại cái mũ. Các ngón tay anh mát lạnh lướt qua da cô. Một sự ấm áp chảy tràn vào dạ dày cô.
Luke gật đầu nhanh, rồi không chờ cô phản hồi, mà bắt đầu trả giá với người chủ.
Cơn gió lạnh của buổi chiều tối đang lướt xuống những rặng núi, vì thế Bella tiếp tục mặc cái áo choàng đó. Cô yêu nó, yêu tất cả những món quà mà cô nhận được. Yêu cả người đàn ông đã trao tặng chúng.
Tôi không cần những món quà mới dụ dỗ được em. Anh đã nói đúng.
Cô thích rất thích chuyến đi mua sắm này, nhưng không phải số lượng quà tặng có thể gây nguy hiểm cho trái tim cô. Mà chính là bản thân người đàn ông này.
Nhưng cái hạnh phúc đó cũng đang nổi bong bóng bên trong cô, vang lên một lời cảnh báo, và khi anh quay lại cho cô một nụ cười nghiêng nghiêng rạng rỡ, tim cô nhói lên, thật khó với cái quyết tâm của mình.
Tuy nhiên cô sẽ không ngủ với anh. Không phải tối nay. Không cho đến khi các cảm xúc của cô đã được kiểm soát hơn. Hoặc cho đến khi họ về tới Anh quốc.
Màn đêm buông xuống, và trong khi vài khu vực của chợ đóng cửa, thì những chỗ khác lại mở cửa. Đèn lồng và các ngọn đuốc hòa thành một hồ ánh sáng vàng xuyên qua những lối đi trải sỏi, biến khu chợ thành một nơi ấm áp và có nhiều bóng người. Mùi thức ăn cay phảng phất trong khí trời đêm se lạnh.
Luke và Bella ăn gà nướng từ một gian hàng, gần như cắn phải tay trên những miếng gà da giòn rụm. Họ gặm các quả hạch nướng muối, bánh ngọt nướng và uống loại rượu vang ngọt đậm đà được làm từ nho trồng ở các thung lũng bên dưới.
Có một trận đánh nhau xảy ra gần một quán rượu.
Mấy ngọn đuốc đang lụi dần. Từng cái một bắt đầu chỉ còn khói phả ra. Bella cố giấu mấy cái ngáp của mình.
“Tôi nghĩ đó là tín hiệu để chúng ta đi về nghỉ ngơi,” Luke thì thầm vào tai cô.
Bella gật đầu. Cô đã rất mệt. Cô đã cố kéo dài buổi tối này lâu tới chừng cô có thể, cố trì hoãn thời điểm cô phải đối mặt với anh trên giường và nói không với anh. Và sau đó cố gắng để cưỡng lại anh.
Họ rời khu chợ và tản bộ xuống các con phố tối mờ, yên tĩnh. Đi ngang qua một con hẻm tối, Bella nghe tiếng nhạc và tiếng dậm của những gót giày. Ở cuối con hẻm là ánh lửa bập bùng, như đang vẫy tay mời gọi.
“Chắc ai đó đang nhảy. Vào xem đi,” cô nói và kéo Luke tiến về phía có tiếng nhạc.
“Em chỉ cố trì hoãn lại điều không thể tránh được.” Giọng anh như một thỏi sô cô la đắng. Nó như đang quấn dây vào hàng rào ý chí của cô. “Chẳng có lý do gì để căng thẳng, Isabella.”
Anh không biết ư. “Tôi muốn xem,” cô nói, bướng bỉnh.
Anh nhún vai một cách lười biếng và để cô dẫn anh xuống con hẻm, con hổ cho phép con dê buộc dây dẫn đi.
Trong một khoảnh sân bỏ hoang, một ban nhạc của những người gypsy đang tụ tập quanh một đống lửa. Ánh sáng của ngọn lửa đang nhảy múa hắt vào những bộ quần áo sặc sỡ, lòe loẹt của người gypsy. Một sự im lặng đột ngột. Một, hai người gypsy nhìn vào họ, nhưng không ai cử động.
“Chắc là hết rồi -“ Luke bắt đầu. Rồi gần như cùng một lúc, tiếng đàn guitar rung lên một âm đơn nức nở, khẩn bách và sự im lặng kia có một màu âm mới. Một phụ nữ bắt đầu hát, giọng khàn khàn, một bài hát thê lương trong một thứ tiếng mà Bella không biết. Cô ấy hát một mình, không nhạc đệm trừ tiếng đàn guitar thỉnh thoảng đệm theo, hướng khuôn mặt đầy biểu cảm một cách vô thức vào bầu trời đêm, hát về tình yêu và nỗi đau và cái chết.
Những sợi tóc sau cổ Bella dựng lên khi cô nghe cô ấy hát. Cô có thể không hiểu lời, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc đó. Giọng người phụ nữ bay bổng với những nốt cao và rớt xuống trong nhịp điệu than vãn như thôi miên, như trút ra câu chuyện tình đam mê và bội phản của mình.
Cô ấy kết thúc bài hát với một nốt dài, nức nở như cạo vào các dây thần kinh của Bella, một nỗi đau thô ráp.
Và sau đó là sự im lặng. Ánh lửa nhảy nhót cùng với màn đêm. Không khí lạnh áp vào người cô. Cô có thể cảm thấy Luke đang đứng đằng sau cô, cảm nhận được cơ thể nam tính, rắn chắc ấm áp dọc theo chiều dài cơ thể mình.
Trong một lúc lâu dường như không ai cử động. Sau đó một tiếng vỗ vang lên. Rồi một tiếng khác. Từ một đôi tay. Của một người đàn ông. Chậm nhưng dứt khoát. Clap! Clap!
Bella tính tham gia vào tràng pháo tay đó thì đôi tay Luke phủ lên tay của cô. “Chờ đã,” anh thì thầm. Anh kéo cô lùi sát vào anh.
Tiếng guitar bập bùng lên một hợp âm. Clap! Clap!
Người đàn ông vỗ tay chậm rãi oai vệ đứng lên, một cách ấn tượng, bước vào vòng sáng. Mái tóc anh ta dài, rối, và có ánh bạc. Nó xõa xuống lưng anh ta như một cái bờm sư tử.
Clap! Clap! Quần áo anh ta xơ xác, nhưng phong thái như một vị vua đầy kiêu hãnh. Clap! Clap!
Nhạc lại bắt đầu. Người đàn ông vung cánh tay mình lên trong một cử chỉ khẩn thiết - Clap! Clap! – rồi chậm rãi dậm gót giày của mình trong một nhịp điệu căng thẳng, có chủ ý. Một nhịp điệu như thôi miên. Bella thấy mình như ngưng thở.
Anh ta nhảy như cho chính mình, người đàn ông đó, ném đầu mình, cong nghiêng cơ thể như một cánh cung, căng ra, duyên dáng và có kiểm soát. Đôi giày nhịp xuống trong một nhịp điệu đam mê.
Một sự bùng nổ. Mạnh mẽ đầy nam tính. Nó làm tim Bella như đập theo điệu nhạc đó.
Điệu nhạc càng lúc càng nhanh. Người vũ công xoay và xoay, như những tia lửa búng lên và xoay trong một vòng xoắn ốc về phía bóng tối khi điệu nhạc dần dần tiến đến cao trào. Anh ta cong người, hướng khuôn mặt lên trời, hai cánh tay giơ lên, thẳng đứng. Cái bờm tóc ánh bạc của anh ta nảy trên lưng khi những gót giày nện xuống, hai bắp đùi anh ta căng cứng và đầy sức mạnh cũng rung lên như một cái máy. Máu Bella cũng đang rung lên.
Sau đó một người phụ nữ gypsy bước vào vòng tròn. Mặc một chiếc váy đỏ cổ trễ, chiếc váy lót ren đen ôm sát theo đường khuôn ngực đầy đặn, cô ta cột một chiếc khăn choàng thêu tua rua màu đen quanh hông.
Cô ta giơ hai tay lên đầu và dậm chân, hai lần. Một cách khẩn thiết.
Người vũ công nam xoay đầu mình ra sau và nhìn chằm chằm qua cái mũi dài, kiêu hãnh của mình xuống cô ta.
Người phụ nữ nhấc váy môt cách điệu hạnh, dậm chân theo một điệu vũ dồn dập khiêu khích với những gót giày của mình, và ném cho người vũ công nam một cái nhìn đầy thách thức. Sau đó, cô ta cũng bắt đầu nhảy.
Người đàn ông cho cô ta một cái nhìn dài, gợi cảm, sau đó hiên ngang đi quanh cô khi cô vẫn tiếp tục nhảy. Gót giày cô dậm xuống trong một nhịp điệu dồn dập. Lấn lướt. Sở hữu. Tôi là chủ nhân của anh.
Cô gởi tới anh ta một cái nhìn khiêu khích qua vai nhưng vẫn tiếp tục điệu nhảy thách thức của mình. Đột nhiên, anh ta vươn ra một cánh tay kiêu ngạo và nắm lấy cô, kéo mạnh cô vào ngực mình. Ngay tức khắc, cô ta nhìn chằm chằm lên anh ta từ bên dưới những rèm mi của mình, sau đó hất cánh tay anh ta ra và xoay người, hai gót chân của cô ta vẫn đang dậm đối trọng với anh. Anh ta theo sau, xoay quanh cô.
Bella xem quên cả thở.
Anh nắm lấy thắt lưng người phụ nữ và kéo mạnh cô vào người mình. Cô ta cong người duyên dáng ra sau, đầu gần như chạm vào mặt đất, những ngón tay kéo lê trên lớp sỏi. Tiếng guitar rên rỉ và rộn ràng.
Người phụ nữ bĩu môi với người đàn ông, âm thầm thách anh ta dám làm nhiều hơn nữa. Anh ta cúi người và hạ đôi môi mình xuống dưới cổ họng cô, nhưng cô kéo mình ra khỏi cái kìm kẹp của anh ta trong cái xoay người làm chiếc váy xòe ra . Nhưng cô không rời xa ra, Bella nhìn thấy. Mà cô vẫn nhảy quanh anh, một cách kiêu hãnh, trêu chọc, thách thức anh ta bắt lấy cô nếu có thể. Cô ta đã sẵn sàng để được chinh phục. Nhưng không muốn điều đó một cách dễ dàng.
Anh ta nhìn như thôi miên cô ta trong mỗi chuyển động, gót chân khua lên trong một cường độ không thể chịu đựng nổi. Ai có thể kháng cự lại anh ta đây?
Trong một chuyển động bất ngờ, anh ta bắt lấy cô ta lần nữa và ném mạnh cô xuống đất. Bella thở hổn hền, nhưng anh ta vẫn giữ cô gái an toàn trong cái nắm chặt của mình. Đó là một bài học.
Người phụ nữ gypsy nằm dài trong bể ánh sáng, đôi mắt đầy nhục cảm và kiêu hãnh, nhưng cô ta là của anh ta; bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Một cách chậm rãi, đầy cuốn hút, anh ta kéo cô vào người mình, cho cô ta thấy ai mới là chủ, hứa hẹn cho cô ta một cảm xúc đê mê. Cô ta đứng dậy như một con rắn lượn lờ, xoắn xít quanh anh ta, đầy chiếm hữu, tự hào. Một cách khẳng định, nhưng không phải là sự chinh phục.
Tiếng guitar gảy lên một điệu dài, ngân vang, và kết thúc. Các vũ công đứng như những bức tượng, mồ hồ túa ra bất chấp cái lạnh của đêm. Đám đông bắt đầu vỗ tay.
Nhưng nó vẫn chưa kết thúc, Bella thấy hai vũ công đó vẫn đứng bất động, cái nhìn của họ khóa chặt vào nhau, ngực phập phồng. Rồi người đàn ông ném người đàn bà qua vai và họ biến mất vào màn đêm.
Ai đó khác bắt đầu cất tiếng hát. Bella gần như không nhận ra; cô vẫn còn bị mê hoặc bởi điều cô đã nhìn thấy. Cô có nghe nói tới những vũ công gypsy này, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một ai, chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này. Cô cảm thấy nóng bức, khó thở, muốn đứng không vững, và trống rỗng bên trong.
Luke kéo cô về phía anh, xoay cô về phía lối ra. “Tới giờ đi ngủ rồi.” Giọng anh khàn khàn. Anh cũng đang thở khó khăn, như thể anh vừa mới nhảy xong.
“Thật là kỳ diệu phải không?” cô thở. Một cái rùng mình ấm áp, tuyệt vời gợn sóng qua cô. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như vậy.”
Trong một lúc lâu, anh đã không trả lời. Anh bắt đầu nhìn xuống cô, cái nhìn chằm chằm của anh khóa vào cái nhìn của cô trong tiếng vọng của cuộc trình diễn của những vũ công kia. Sau đó với một tiếng rên rỉ, anh hạ thấp miệng mình xuống miệng cô.
Nụ hôn quá bất ngờ khiến Bella không có thời gian để củng cố hàng phòng thủ của mình. Đó không phải là một nụ hôn dịu dàng cũng không nhẹ nhàng, mà đầy sự tự tin chiếm hữu và táo bạo. Môi anh nóng hổi, đòi hỏi, máu của anh như bị đun lên bởi điệu nhảy đó. Cũng như cô. Nó chiếm đoạt các giác quan của cô và phá hủy sức đề kháng của cô.
Đôi bàn tay to lớn của anh trượt lên cơ thể cô, dọc theo sóng lưng cô, ép cô vào cơ thể đang căng lên của anh, tạo ra một sự nhức nhối nóng bỏng, trống rỗng sâu bên trong cô.
Những cảnh báo chỉ còn là một đốm lửa lập lòe trong tâm trí cô. Như những con đom đóm trước một cơn bão, chúng nhạt dần dưới sự tấn công dữ dội đến cháy da của môi anh. Say sưa, mạnh mẽ, nóng hổi như bơ tan chảy của anh, của khuôn hàm lởm chởm râu chưa cạo cọ vào da cô. Cô không thể suy nghĩ, chỉ cảm nhận và thưởng thức hương vị. Và cho đi toàn bộ bản thân mình cho khoảnh khắc này… và cho người đàn ông này.
Cô nắm lấy ve áo khoác của anh, kéo anh lại gần hơn, nâng mình lên một cách tham lam để cho đôi môi đói khát, tìm kiếm của anh dễ dàng tiếp cận hơn. Cô muốn bám lên cơ thể anh như một cô gái gypsy, để ôm ghì quanh cơ thể nam tính rắn chắc của anh, để được bao bọc trong đôi tay mạnh mẽ của anh và cuốn vào bóng đêm…
Một tiếng lạo xạo của đá trong con hẻm, tiếng những bước chân, và mùi hăng của thuốc lá đã làm Luke thấy sốc khi đột ngột nhận ra mình đang làm gì. Trong một chuyển động nhanh chóng, anh dừng hôn và đẩy Isabella ra đằng sau anh, dựa vào bức tường, đặt anh vào giữa cô và phần còn lại của thế giới này.
Anh đang nghĩ cái chết tiệt gì vậy, nghĩ gì mà hôn vợ anh ở một nơi công cộng trong một thị trấn xa lạ ởTây Ban Nha thế này?
Anh đã không còn nhớ tới gì trừ hương vị ngọt ngào của cô. Không nhớ rằng trời đã tối và họ đang đứng trong bóng tối. Đó là một sự cẩu thả không chấp nhận được. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Các giác quan đều đang trong tình trạng báo động, Luke quét mắt xung quanh tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm. Đằng sau anh, Isabella thở hổn hển.
Ha người đàn ông đang lảng vảng ở lối vào khoảng sân, đang hút thuốc, nói chuyện rì rầm. Anh nhìn họ, chuẩn bị tinh thần cho sự rắc rối, con dao trong tay, nhưng họ không di chuyển. Họ tiếp tục nói chuyện và hút thuốc, sau đó một trong hai người bật cười gay gắt và căng thẳng bốc hơi ra khỏi anh. Họ không quan tâm đến anh và vợ anh.
Anh quét mắt quanh họ một lần nữa. Một con chuột chạy vụt qua rãnh nước và biến mất vào một cái cống. Không gì khác nữa.
“Đi thôi.” Nắm lấy cánh tay Isabella, anh dắt cô đi ra. Không có gì xảy ra, nhưng sự việc vừa rồi cũng đã làm anh mất bình tĩnh. Chưa bao anh để mình hoàn toàn quên mất môi trường xung quanh như thế này. Và lại là ở Tây Ban Nha, nguồn gốc của quá nhiều cơn ác mộng của anh…
“Chậm lại,” cô nói, giật mạnh cánh tay anh.
Anh liếc nhìn xuống cô.
“Chân anh dài hơn chân tôi.” Cô gần như phải chạy mới theo kịp anh.
Anh điều chỉnh lại tốc độ của mình.
“Cám ơn.”
Họ đi ngoằn ngoèo qua những con đường hẹp, tối lờ mờ. Luke quét mắt qua các chỗ tối và cố nghĩ ra gì đó để nói. Cần nói gì đó. Nhưng không thể nghĩ ra một chuyện gì.
Isabella cũng im lặng. Cô ấm áp bên cánh tay anh, thỉnh thoảng hông họ va vào nhau trong lúc bước đi. Hương vị của cô vẫn còn trong miệng anh, như một chất cháy trong máu anh. Phản ứng của cô rất rõ ràng… Háo hức tìm kiếm, cơ thể mảnh mai, uyển chuyển đó như đúc vào cơ thể anh.
Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô với mỗi cái đẩy vào của lưỡi anh.
Cơ thể anh vẫn còn rừng rực vì cô.
Họ đi qua những cánh cổng chặn cao và tiếng một con chó đang sủa. Trong ánh sáng của một chiếc đèn lồng treo ngoài một ô cửa, anh bắt được một cái nhìn thoáng qua khuôn mặt cô. Cô dường như đang chìm sâu trong một suy nghĩ, một cái khẽ cau mày làm nhíu trán cô.
Có phải cô đang nghĩ lại?
Anh bước nhanh hơn. Cô đã không phản đối, nhưng mày cô cau sâu hơn. Anh không quan tâm cô có nghĩ lại hay không. Quyến rũ cô là một quyết định có thể thấy trước.
“Tôi muốn tắm,” cô nói khi họ về tới nhà trọ. Khuôn mặt cô, khuất sau chiếc nón lông đen mịn, đỏ lên. Môi cô, căng đầy, ẩm ướt, nhìn muốn ăn, trông nó còn đỏ hơn cả chiếc áo mà cô đang mặc.
Họ lên cầu thang vào phòng ngủ của mình. “Em không cần phải tắm.” Luke cố dằn xuống sự sốt ruột của mình. Cô đang trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Sẽ chẳng ích gì cho cô. Cô càng tránh né việc lên giường bao nhiêu, thì càng làm anh quyết tâm lên giường với cô bấy nhiêu. Anh đâu có ý định để cho sự vụng về của mình đuổi cô ra khỏi giường.
Bên cạnh đó, cô cũng đã bị khuấy động như anh bởi những người vũ công đó. Anh có thể ngửi thấy nó ở cô, có thể nếm thấy nó trong nụ hôn của cô. Cơ thể anh đang gõ nhịp với nhận thức, với sự mong đợi đó.
“Tôi phải tắm. Tôi đã cưỡi ngựa suốt cả ngày rồi. Và tôi sẽ gặp em gái mình vào ngày mai.”
“Nếu cô ta có ở đó.”
“Con bé sẽ ở đó. Tôi chắc chắn. Và tôi muốn trông mình tươi tắn nhất có thể.” Cô đang đeo vào cái nét mặt bướng bỉnh đó; là cái người mà anh đã nhanh chóng thấy quen thuộc.
Đột nhiên Luke nhận ra anh có thể sử dụng sự tắm táp này như là một lợi thế cho mình. “Được thôi, nếu em muốn,” anh nói và nhấn chuông gọi đem lên một bồn tắm. Anh nằm dài trên giường, nhấm nháp brandy trong khi những người hầu đem lên một chiếc bồn tắm bằng thiếc, khăn tắm, và những thùng nước ấm bốc hơi đến phòng ngủ của họ. Anh bắt đầu nghĩ tới việc cọ lưng cô, và sau đó…
“Nếu anh không phiền,” Isabella nói khi những người hầu rút lui. Cô giữ cửa mở một nửa.
“Tôi sẽ không đi đâu,” anh nói với cô, lắc lắc ly brandy.
Cô khoanh tay. “Tôi sẽ không tắm nếu anh ở trong này.”
Luke thở dài. Kết quả của việc được nuôi dạy trong tu viện. Sẽ còn mất nhiều thời gian để cô ấy quên nó đi, anh nghĩ. Anh nốc cạn ly rượu và nhìn đồng hồ bỏ túi của mình. “Tôi cho em 15 phút.”
Để giết thời gian, Luke tản bộ trở lại khu chợ và đi vơ vẩn một cách sốt ruột.
Hầu hết các gian hàng đều đã dọn dẹp và đi về. Tất cả những gì còn lại là một vài chiếc xe đẩy và những người cắm trại qua đêm với những con thú của mình.
“Một món quà cho người yêu của ngài nhé?” một giọng ồ ề phát ra bóng tối.
Luke lờ đi. Một món quà không phải là những gì anh muốn cho Isabella. Hơn nữa, cô ấy là vợ anh, chứ không phải người yêu của anh.
“Một chiếc khăn choàng đẹp cho một quý cô xinh đẹp,” người phụ nữ lớn tuổi tiếp tục, rung rung chìa ra một chiếc khăn choàng Tây Ban Nha đã được gấp lại. Nó rất đẹp: bằng lụa màu kem đậm, đính nhiều tua rua, thêu khá nhiều bông hoa trên đó. Sắc sảo, nhưng không sặc sỡ. Isabella sẽ thích nó.
“Bao nhiêu?”
Bà ta đưa ra con số mà nghi ngờ là nó xứng với giá trị đó. Luke khịt mũi.
“Cho cô dâu của ngài vào đêm tân hôn,” bà già nói, đôi mắt như hai chiếc nút màu đen lấp lánh trên gương mặt nhăn nheo như quả óc chó của mình. “Vào đêm tân hôn thật sự của cô ấy.” Như thể, bằng cách nào đó, mà bà ấy biết.
Với một cảm giác mơ hồ, Luke trả tiền cho chiếc khăn choàng mà không mặc cả. Anh quay về phòng trọ, leo lên cầu thang, và khẽ mở cửa, hy vọng nhìn thấy vợ mình vẫn còn đang tắm. Cơ thể anh gõ nhịp với dự đoán.
Căn phòng một nửa chìm trong bóng tối. Hai cánh mũi của anh phập phồng và anh cau mày. Có mùi gì? Ngọt ngào, nhưng… Anh rùng mình. Mùi hoa hồng, chết tiệt. Anh có thể ngửi thấy mùi hoa hồng. Anh liếc khắp phòng, thấy nổi gai ốc. Nhưng không có gì, không có dấu hiệu gì-
Trong một chiếc đĩa ở bàn rửa mặt có một bánh xà phòng nhỏ, là loại xà phòng mà Isabella thấy tại khu chợ. Anh đã không nghĩ tới việc ngửi thử nó. Anh thận trọng tiến tới và khụt khịt mũi. Mùi thơm hoa hồng. Kinh khủng! Nó đủ để làm nghẹt thở một người đàn ông.
Anh mở cửa sổ và ném cái bánh xà phòng ra xa nhất có thể, sau đó rửa sạch hai tay với cái mùi khó chịu đó. Anh trở lại chỗ cửa sổ mở và hít vài hơi để lấy chút không khí sạch. Trời lạnh, nhưng lạnh còn tốt hơn là bị hâm nóng với cái mùi hoa hồng.
Anh rời khỏi cửa sổ vẫn còn mở.
Anh quay trở lại cô vợ, vẫn đang nằm im trên giường nãy giờ, thậm chí còn không nói lời nào về việc anh ném xà phòng của cô đi. Cơ thể anh đã bớt bị khuấy động như trước khi nghe thấy mùi hoa hồng đó, nhưng nó cũng vẫn còn đủ tốt. Kế hoạch của anh là sẽ từ từ.
“Isabella?” Anh cúi người qua cô.
Cô không nhúc nhích. Chắc là đang giả vờ, anh nghĩ. Sẽ chẳng ích gì đâu.
Anh mở nút cổ áo của mình và dừng lại để xem nhịp thở của cô. Sâu, đều đặn.
Khỉ thật, không phải giả vờ. Cô ấy đã ngáp cách đó vài giờ.
Đầu tiên là cô từ chối anh, sau đó là ngủ trước anh. Luke không thể tin được. Anh chưa từng bị phụ nữ cự tuyệt; không thể nhớ nổi lấy một người. Và không một phụ nữ nào có thể ngủ trước anh, không trước khi anh làm tình với cô ta.
Anh nhìn xuống khuôn mặt thanh bình trong giấc ngủ của cô, và một tiếng cười mai mỉa đột ngột bật ra khỏi anh. Vợ anh thì có thể.
Anh lặng lẽ cởi áo mặc trong và quần đùi. Tóc cô xõa ra trên gối. Anh cẩn thận tém chúng lại, nhấc chúng lên và đặt vào chỗ anh không thể nằm đè lên nó và làm đau cô. Anh trượt người vào giường và nằm nghiêng một bên, nhìn cô.
Những lọn tóc ẩm bết lại thành những bím tóc. Anh nghiêng người về phía trước áp miệng anh vào chiếc gáy mịn màng của cô, và hai lỗ mũi anh xoắn lại. Chết tiệt, cô có mùi hoa hồng. Cô cựa người và lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ.
Anh quay lưng lại và nằm ở rìa xa nhất của chiếc giường, nhưng cái mùi hoa hồng đó vẫn với tới được chỗ anh. Anh nhặt lên chiếc áo sơ mi của mình, và vắt nó qua mặt, cố gắng để ngủ.