Những từ đó treo lơ lửng trong bóng đêm tĩnh lặng. Cô ấy không phiền?
Cơ thể của Luke phản ứng trước khi anh có thể nghĩ ra điều gì để nói. Chậc, tất nhiên rồi; cả buổi tối nay nó đã không ngừng đòi hỏi.
Anh đấu tranh tư tưởng với chính mình. Tại sao không? Họ đã cưới nhau rồi mà, sau tất cả. Tại sao phải kiềm chế trong khi cô ấy thấy không phiền? Cơ thể anh đã nóng như lửa lên vì cô. Tất cả những gì anh phải làm là xoay người qua. Cô ấy ở đó, ấm áp, xinh đẹp và sẵn sàng, sẵn sàng để nhận.
Anh nén một tiếng rên. Liệu anh còn có thể chịu đựng thêm?
Hãy làm những điều mình đã định. Tâm trí anh phủ quyết.
Nhưng cô nằm đó với cơ thể ấm áp, mềm mại và mùi hương thoang thoảng. Anh có thể cảm nhận được hương vị lôi cuốn, cám dỗ của cô, trong căn phòng này, trên giường này.
Cô ấy không phiền.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng chống lại sự kêu gọi ngọt ngào của cô.
Anh sẽ không bị cám dỗ vì một phụ nữ nào nữa.
“Không.” Anh nghiến răng thốt ra. “Ngủ tiếp đi.”
“Ồ,” cô nói trong một giọng nhỏ. Và sau đó, sau một lúc, “Vậy thì ngủ ngon.” Nghe như… thất vọng? Chăn giường bị kéo đi khi cô xoay người, cách xa anh.
Anh không nhúc nhích. Anh không thể nhúc nhích. “Ngủ ngon.” Nhận ra mình đáp trả cộc lốc, cảm giác hối hận đâm chọt vào anh, dù vậy một phần của trí não đang vỗ tay khen ngợi anh đã kiểm soát tốt.
Nhìn từ bề ngoài, hôn nhân có vẻ đơn giản vậy đấy.
Anh nhắm mắt lại lần nữa và cố để ngủ. Bên cạnh anh Isabella cứ ngọ nguậy và vặn vẹo.
Và lại ngọ nguậy.
Họ nằm cách xa nhau trên giường, dù không chạm vào nhau nhưng Luke đang đau lên với mỗi chuyển động đó.
Cô phát ra những tiếng ồn nho nhỏ trong cổ họng và hai chân cứ đập lung tung. Cái quái gì…?
Anh hết chịu nổi. “Ngủ đi,” anh ra lệnh.
“Tôi đang cố đây.”
“Tốt hơn hết là cô thôi vặn vẹo người đi.”
“Tôi không thể,” cô nói. “Tôi nghĩ… Ối! Có gì đó đang cắn tôi. Cắn hai chân tôi.”
Là rệp? Nhưng chẳng có gì cắn anh cả. Hẳn là mưu chước gì đây, anh nghĩ. Chắc là cái cớ để thu hút sự chú ý của anh thôi, để hành hạ anh, để tra tấn anh. Mặc dù anh phải thừa nhận là bị thế này cũng là lỗi của mình.
Anh ra khỏi giường và kéo chiếc đèn lồng lên. “Để tôi xem.” Anh lật tấm trải lên và khom người xuống chân cô. Không còn nghi ngờ gì, anh có thể thấy nửa tá nốt mẩn đỏ. Và một đốm đen nhảy lên.
“Bọ chét!” anh kêu lên. “Chết tiệt, có bọ chét trong giường này!”
“Thì tôi đã nói với anh là có gì đó cắn tôi mà.” Isabella nhảy ra khỏi giường và nhìn qua vai Luke vào tấm trải giường. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Bắt lão khốn chủ nhà đổi cái giường chết tiệt này!” Luke sải bước ra cửa, mở tung nó ra, và hét gọi ông chủ nhà. Isabella tóm lấy cái áo khoác của anh, choàng nó vào, và đứng chờ trên tấm thảm bên cạnh lò sưởi.
Một lúc sau, lão chủ nhà vừa hấp tấp đi lên vừa kéo chiếc quần dài qua một chiếc áo ngủ sọc. Theo sau ông là một cái đầu tóc đỏ đến khó tin, đang mặc một chiếc áo ngủ màu hồng sáng và choàng khăn. Người phụ nữ thấp người, tròn trỉnh, và mái tóc đỏ thẫm vấn lên cẩu thả, bà khoanh tay và nhìn Luke với vẻ không hài lòng. “Señor?”
Anh trừng mắt vào chồng bà ta. “Có bọ chét trên chiếc giường này, chết tiệt!”
Người đàn bà khịt mũi. “Không hề! Làm gì có trong nhà trọ của tôi!”
“Sí, Señor, đây là một nhà trọ rất sạch sẽ-“ lão chủ đảm bảo với anh.
“Sạch nhất Aragon này!” vợ lão nói, đôi mắt đen như muốn nổ ra với tức tối.
“Và không bọ chét, cũng không có rệp,” lão kết thúc.
“Vớ vẩn!” Luke bất bình. “Nó đã cắn vợ tôi và chính mắt tôi thấy một con. Nhìn xem!” Anh tóm lấy cánh tay lão chủ nhà, kéo ông ta đi băng qua căn phòng đến chỗ chiếc giường, và chỉ. “Bọ chét!” Sau đó quay sang bà vợ. “Và bà, nhìn vào chân vợ tôi xem!” Người đàn bà khịt mũi lần nữa và cáu kỉnh đi tới chỗ Isabella đứng, mỗi inch trên vóc người nhỏ thó của bà đều phát ra vẻ hoài nghi. Bà cúi xuống, phát ra một từ cảm thán, rồi cúi xuống thấp hơn.
“Bọ chét, Carlos!” bà giận dữ. “Bọ chét, trong quán trọ của tôi!” Bà nhảy lên, ấn một ngón tay vào mắt cá chân, sau đó là tiếng bóc của một con bọ chét ở giữa các móng tay cái của bà. Bà chăm chú nhìn vào đôi chân trần của Isabella, và sau đó vào đôi chân đi dép lê của mình, và rồi tới tấm thảm làm từ giẻ vụn.
“Nó trong tấm thảm này!” bà bất ngờ kêu lên. “Carlos, đến đây nhìn đi.”
“Carlos, mở cửa sổ,” Luke ngắt ngang.
Ông chủ nhà, bị kẹt giữa bà vợ và Luke, đã chọn tuân lệnh Luke.
Ngay tức khắc Luke cuộn tấm thảm đầy rệp lên và ném nó ra ngoài cửa sổ vào con đường bên dưới.
Isabella giậm và nhấc mấy ngón chân cô liên tục, chuyển từ chân này đến chân kia.
Quý bà bé nhỏ hung tợn đang cằn nhằn đức ông chồng của mình. “Hôm nọ tôi đã nói với ông là không được để người đàn ông đó đem mấy con chó của ông ta vào trong nhà, nhưng rồi thì sao, ông đã bị lóa mắt bởi tước hiệu, bởi vẻ hạ mình của ông ta mà nhận đút lót cho qua – giờ thì nhìn xem xem! Bọ chét trong quán trọ của tôi! Hãy nhìn vào đôi chân của quý cô tội nghiệp này xem!”
Lão khom người để nhìn và bà liền ký vào đầu lão. “Trời ạ!” bà rít lên. “Không được nhìn chằm chằm vào chân trần của một quý cô! Ông không hiểu à? Nó đã cắn vào cô ấy, cô gái tội nghiệp, và cô ấy sẽ nghĩ gì về chỗ này đây hả?”
Luke chợt nhận ra tại sao vợ anh cử động kỳ lạ như vậy. Cô ấy vẫn còn đang bị cắn, chết tiệt. Luke nhấc cô lên và ôm cô tựa vào ngực mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cô vẫn đang nhảy cà tưng lên kìa. Tôi cho là cô vẫn còn đang bị cắn.”
Cô mỉm cười. “Chân tôi lạnh, không có gì đâu.”
“Ồ.” Anh vẫn không làm động tác để thả cô xuống. Sàn nhà vẫn lạnh, sau tất cả. Và cô không thể chờ trong một chiếc giường đầy bọ chét được.
“Tôi không nặng sao?”
Anh khịt mũi. Cô nhẹ như một lông hồng.
“Tôi muốn một phòng khác,” anh thông báo với chủ nhà. “Các tấm trải sạch và mới. Và không có tấm thảm nào hết. Ngay!”
Bà vợ nói với anh. “Ngàn lời xin lỗi, señor, nhưng đây là một nhà trọ nhỏ và không còn phòng ngủ riêng tư nào khác, chỉ còn phòng công cộng, không phù hợp cho một quý ông và quý cô như hai vị đây. Nhưng tôi sẽ sắp đặt lại ổn thỏa, bảo đảm.” Bà đi ra cửa, đặt hai ngón tay vào miệng, và phát ra một tiếng huýt chói tai. Trong vài giây những người giúp việc chạy đến.
“Tống khứ tấm nệm và bộ đồ giường này,” bà ra lệnh. “Vào chuồng ngựa. Cô, hãy làm hài lòng quý ông đây bằng một tấm nệm mới. Cô, đi lấy mấy tấm trải sạch, mấy tấm mới được đem phơi hồi sáng đấy, và bộ đồ giường mới. Còn cô-“ bà chọt một ngón tay vào một người giúp việc vẫn còn ngái ngủ. “Lau sàn nhà. Lấy nước sôi, cho vào một ít cây ngải đắng, hai hoa oải hương, và một cây bạc hà, ngâm trong năm phút, sau đó lọc lấy nước để lau cái sàn này.”
Trong khi những người kia vắt chân lên thi hành nhiệm vụ bà ta giao, bà ta quay sang Luke và Isabella. “Cho tôi gởi lời xin lỗi sâu sắc nhất, señor , señora, nhưng tuần vừa rồi lão chồng ngu ngốc của tôi đã cho phép một quý ngài mang mấy con chó săn của ông ta vào trong.” Bà phóng một cái nhìn khó chịu vào ông chồng.
“Làm lơ các quy tắc của tôi. Hôm đấy tôi đi thăm chị tôi!”
“Ông ấy đảm bảo với tôi là chúng không có bọ chét-“ người đàn ông to lớn giọng muốn khóc biện hộ.
“Hứ! Ông có nhìn thấy con chó nào mà không có bọ chét chưa?” Bà khinh bỉ nói và quay lại Luke. “Mấy con chó hẳn đã ngủ trên tấm thảm, và bọ chét đã sinh sôi nảy nở trong chỗ ấm áp đó. Đừng bận tâm, tất cả sẽ sạch sẽ và tươi mới lại trong vài phút nữa thôi, Carlos sẽ đem cho ngài một ít brandy ngon nhất, señor, và có thể một ít sô cô la nóng cho quý cô của ngài.”
Carlos lỉnh đi, và mấy người hầu lấy tấm nệm và bộ đồ giường cũ đi rồi mang vào một cái mới.
“Len nhồi,” Bà chủ nhà nói với Luke và Isabella. “Mới giặt và phơi nắng cho khô. Tương tự với mấy tấm trải và chăn.” Bà nhìn Isabella cười. “Giờ thì, quý cô của tôi, hãy để người đàn ông tuyệt vời của cô chăm sóc cho cô trong khi tôi đi lấy thuốc mỡ để làm cho cô bớt ngứa ngáy nhé.”
“Có lẽ tôi sẽ chờ trên ghế,” Isabella đề nghị.
Luke đặt cô lên ghế. Bọ chét có thể vẫn còn trên sàn nhà.
Cô ngồi, kéo hai đầu gối lên đến cằm, và chờ, quấn mình trong chiếc áo khoác của anh. Cô nhìn như một đứa trẻ bụi đời trong chiếc áo khoác quá rộng của anh, với những ngón chân trần bị cắn thò ra ngoài.
Người giúp việc đến với một giẻ lau và một xô nước còn phả khói. Dưới sự giám sát của bà chủ nhà, cô ta lau rất kỹ cái sàn trong khi những người giúp việc khác trải ga giường và mền gối mới sạch vào.
Trong vài phút, chiếc giường đã được dọn xong, sàn nhà cũng đã sáng bóng, và căn phòng thoảng mùi hoa oải hương và bạc hà. Bà chủ nhà đưa cho Isabella một lọ nhỏ thuốc mỡ, nói, “Cái này sẽ giúp ích với các vết ngứa. Ngủ ngon, tiểu thư của tôi. Một lần nữa, tôi rất xin lỗi, señor . Còn giờ thì, ra ngoài, ra ngoài hết đi, quý ông và quý cô đây muốn ngủ.” Bà ta lùa mọi người ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại đằng sau lưng bà, họ nghe, “Còn ông, Carlos, có lý do nào để tôi không cho ông ngủ trên tấm nệm giường đầy bọ chét trong chuồng ngựa không?”
Isabella cười khúc khích. “Carlos tội nghiệp, anh có nghĩ bà ấy sẽ làm thế không?”
“Thật đáng đời lão,” Luke gầm gừ.
Isabella mở nút chiếc lọ và thận trọng ngửi mùi chất bên trong. “Không tệ.” Cô bắt đầu thoa thuốc mỡ lên các vết cắn.
Cô lúng túng xoay trở người để với tới mặt sau đùi.
“Cô có muốn giúp không?” Luke hỏi.
“Vâng, làm ơn.”
Cô đưa cho anh cái lọ, quay lưng lại, và kéo vạt chiếc áo ngủ lên, để lộ hai chân mảnh mai, mịn màng làm miệng anh khô lại.
“Đằng sau đầu gối tôi,” cô nói, và anh lấy một ngón tay nhúng vào hỗn hợp và chấm nhẹ lên nốt đỏ ở mặt sau đầu gối. Da cô rất mịn và mềm ở đó, và anh vuốt ve nó dưới vỏ bọc của việc thoa thuốc mỡ.
“Anh có thể thấy không?” cô hỏi và nâng chiếc áo ngủ lên cao hơn, gần chạm đến mông.
Anh muốn chạy hai bàn tay mình lên đôi chân cô, vuốt ve sự mềm mại của cô, nhưng anh đã quyết tâm và sẽ bám dính vào nó.
“Xong rồi,” anh nói. Giọng khàn đi. Anh đậy lại nắp lọ lại và đặt nó xuống chỗ giá rửa mặt. “Giờ thì, có lẽ chúng ta cuối cùng cũng chợp mắt được rồi.” Nhưng anh biết trước khi cô quay người lại trên chiếc ghế để đối mặt với anh, trước khi cô có thể nói, “Cám ơn anh,” trong một giọng dịu dàng, thì anh thấy mình đã thua trong cuộc chiến này.
Cô xoay người và quay về phía anh. Hay anh quay về phía cô? Anh cũng không biết nữa. Tất cả những gì anh biết là hai cánh tay anh đã ôm lấy cô gần như theo cách riêng của chúng, như tách biệt ra với ý muốn của anh.
Anh ôm cô một lúc lâu, áp mặt anh vào bụng cô, hít vào mùi hương của cô qua lớp vải chiếc áo ngủ. Anh cảm thấy các ngón tay cô trong tóc anh, vuốt ve anh, và anh mang cô đến giường, đặt cô xuống tấm trải có mùi thơm ngọt ngào. Tóc cô trải ra trên gối, với những lọn xoăn đen lõa xõa, như những cảm xúc đang sôi sục bên trong anh.
Anh hôn cô, cái chạm vào nhẹ như tơ nhện, gần như một sự nếm thử - cô là một cô gái ngây thơ, anh phải nhớ để mà chậm rãi – nhưng cô phát ra một âm trầm sâu trong cổ họng, ôm chặt lấy cổ anh, và kéo anh lại gần hơn.
Nhiệt tăng nhanh qua người anh. Anh trượt những ngón tay mình qua khối tóc mượt mà của cô và chiếm đoạt miệng cô với những nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng, trong khi cô đáp trả lại từng nụ hôn của anh với những cái hôn vội đầy nhiệt tình của một chú chim nhỏ.
Sự vụng về ngọt ngào của những nụ hôn này buộc anh phải kiềm chế những ham muốn đang bùng lên trong anh. Tuy cô dâu của anh không còn là trinh nữ, nhưng dù sao cũng là một cô gái ngây thơ. Cô không biết gì về chuyện ái ân.
Anh trêu chọc cho đôi môi cô mở ra, và khi lưỡi họ quấn vào nhau, cô nắm lấy vai anh và rùng mình áp vào anh. Anh hôn sâu hơn. Hương vị của cô lung linh như ngọn lửa chạy dọc theo các tĩnh mạch anh.
Cô trở lại việc vuốt ve mơn trớn anh, một sự háo hức, cho đi của một học trò mới nhập môn.
Anh mút vào môi dưới đầy đặn của cô, và cô oằn người và bám chặt vào hai cánh tay anh với những ngón tay bấu chặt. Hai nụ hoa cô, dưới lớp vải chiếc áo ngủ, đã nhọn cứng lên. Anh chải nhẹ qua chúng, và khi cô cong người và làm một âm trầm sâu trong cổ họng. Anh chải qua lần nữa, và lần nữa, cọ các khớp đốt ngón tay mình qua chúng, và cô rùng mình và thở hổn hển.
Anh hôn và gặm nhấm theo cách của mình qua chỗ hõm thơm tho ở dưới cổ họng cô, đến bóng râm thung lũng giữa hai ngực cô. Cuộc chu du đi xa hơn bị cản lại bởi các dây ruy-băng buộc trong những nút thắt cầu kỳ. Tay anh vụng về. Cô giúp anh tháo chúng ra.
Anh với tới vạt chiếc áo ngủ của cô, và với sự thiếu vắng hoàn toàn của sự rụt rè e lệ, cô giúp anh kéo nó qua đầu mình, và cô hoàn toàn trần trụi dưới cái nhìn của anh.
Hình ảnh cô mảnh mai, với màu ngà mềm mại bên tấm trải giường trắng nhàu nhỉ, đã lấy đi hơi thở của anh. Đôi mắt cô mở to, đen, và bị khuấy động, sáng lên ánh vàng trong ánh nến, đang nhìn anh như anh đang nhìn cô. Anh hẳn đã nhìn chằm chằm quá lâu, quá thô thiển, bởi vì cô có vẻ bối rối và da cô từ từ ửng đỏ lên. Hai tay cô đưa lên che chắn cho sự trần trụi của mình.
“Không, đừng,” anh thì thầm, ngăn cô. “Em đẹp quá.” Trong một khoảnh khắc trông cô như thể sắp khóc, sau đó cô quay đầu đi và đôi mắt cô ru rẩy nhắm lại. Trông cô đẹp đến nỗi khiến anh phải hôn cô lần nữa. Và lần nữa.
Phút bối rối kia cuối cùng đã cũng biến đi khi cô tan chảy trong vòng tay anh lần nữa, đáp trả lại anh với một sự chân tình và toàn tâm toàn ý khiến anh nhói tim. Cô chẳng có vẻ gì là mưu mẹo ở đây cả – à không, nhiều là khác; cô đầy các mánh lới như mấy con khỉ làm trò, nhưng không phải trong lúc này, không phải ở đây, không phải bây giờ. Cô cảm nhận thế nào, cô đều đã cho thấy thế ấy.
Anh chạy lòng bàn tay mình lên làn da lụa là ấm áp của cô, lướt nhẹ qua chỗ tam giác tôi tối bên dưới bụng cô, lướt lên bụng cô, dọc theo những đường cong của xương sườn – cô rất gầy, gầy đến độ làm anh đau nhức cho sự thiếu thốn khiến cô trở nên như thế. Cô run lên bên dưới những cái chạm vào của anh. Quá ấm áp, quá nhiệt tình.
Anh khum tay bộ ngực nhỏ, ngọt ngào và trêu chọc hai đỉnh hồng của cô với ngón tay cái của mình. Cô thở hổn hền, và sau đó anh hạ miệng mình xuống một bên ngực, vuốt ve nó với môi và lưỡi, và mút, cắn nhẹ nhàng. Cô nảy người và bật ra một tiếng thét lên nho nhỏ và sau đó rơi xuống trở lại, thở hổn hển, đôi mắt cô tối lại và trông như buồn ngủ với ham muốn.
Anh cởi chiếc quần ngắn và đá nó ra. Cô với tiếc chiếc áo lót của anh. “Không,” anh nói và dừng lại hai bàn tay đang đòi hỏi của cô bằng cách bắt lấy nó và ép để nó phía trên chiếc gối, giữ chúng lại bằng một tay. Trước khi cô có thể thắc mắc, anh đã phủ lên miệng cô bằng miệng anh, cướp bóc cô, ngấu nghiến cô.
Anh huých nhẹ hai chân cô tách ra với bàn tay còn rảnh rang của mình và vuốt ve làn da như sa tanh ở phía bên trong đùi cô, rà tay lên trung tâm ấp áp của cô, hầu như không chạm vào và sau đó rời đi… như trêu chọc, cám dỗ.
Anh vuốt ve giữa hai chân cô và nhận thấy cô đã nóng, ẩm và sẵn sàng. Anh cho vào một ngón tay. Với mỗi cái đẩy vào của miệng mình trên ngực cô, anh cảm thấy sự co thắt phản hồi sâu bên trong cô. Anh tìm thấy cái nút nhỏ thú vị bên trong các nếp gấp nữ tính của cô và vuốt ve nó. Cô thoát ra một tiếng thở hổn hển thô ráp và đôi mắt cô bùng lên vì sốc. Hai chân cô run rẩy mở ra trong nhu cầu không thốt nên lời.
Mùi hương của sự khuấy động của cô đang đốt cháy các giác quan của anh. Anh lẽ ra nên dành thời gian để làm cho cô đạt cực khoái trước, như anh vẫn hay làm thế, nhưng anh đang bị điều khiển bởi sự cấp thiết, bởi cơn nóng rừng rực và nhu cầu đòi giải thoát. Anh không thể chờ thêm một khắc nào nữa. Anh định vị mình giữa hai chân cô. Cô quấn chân quanh anh và bám chặt anh, hôn lên quai hàm anh, cổ anh, trượt lòng bàn tay bên dưới lớp áo lót dọc theo lưng anh, qua hai bên mông anh, háo hức, khuấy động. Cô dâu của anh. Vợ anh.
Anh đang đau lên, và sự căng thẳng bắt đầu lên tiếng.
Cám ơn Chúa cô không phải là một trinh nữ, anh nghĩ khi anh định vị mình ở lối vào của cô và đẩy sâu.
Cô cứng người lại và hét lên. Và không phải trong một cách mãn nguyện.
Anh đã đi quá xa để mà dừng lại. Cơ thể anh tự đi vào theo cách riêng của nó, một lần, hai lần, vào cơ thể bé nhỏ đang cứng đờ ra của cô, và sau đó thế giới bùng nổ.
Khi anh đã giải thoát chính mình, anh kéo người ra khỏi cô, nhận thấy cô nhăn mặt với mỗi chuyển động của anh. Anh liếc nhìn xuống và, với một cảm xúc thẫn thờ, nhìn thấy một vết máu.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt tối lại và đau đớn. Của màu vàng bị hoen rỉ. “Cô là một trinh nữ!” giọng anh cáo buộc.
“Tôi… tôi không thể nào.” Bella rùng mình. Làm thế nào mà cuối cùng tất cả lại hóa ra thế này? Mới khắc trước, cô đã có thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình, còn bây giờ cô đang nằm trên giường với một người xa lạ với đôi mắt giận dữ.
Cảm giác trần truồng. Cô tóm lấy tấm chăn, phủ lên sự trần trụi của mình, muốn đào lỗ để trốn khỏi cái nhìn buộc tội của anh.
“Tất nhiên cô không phải là một trinh nữ bây giờ nữa. Nhưng cô đã là thế.” Giọng anh như có axit. Đôi mắt đen, khắc nghiệt của anh như đâm vào cô.
Không lẽ nào. Cô chưa bao giờ đặt câu hỏi rằng cô có phải… Nhưng bằng chứng đang nằm ở đó, cái vệt máu đỏ trên tấm trải giường. Cô sẽ phải tẩy nó trước khi bà chủ nhà trọ nhìn thấy. Thật xấu hổ sau khi đã nhặng xị cả lên để yêu cầu có được những tấm trải sạch sẽ.
“Sao?” Giọng nói khó chịu xâm nhập vào suy nghĩ của cô.
“Sao, cái gì?”
“Cô có giải thích gì không?”
“Giải thích điều gì?”
“Tôi đã được cho biết cô không còn là một trinh nữ. Tuy nhiên…” Anh ra hiệu vào tấm trải.
“Tôi không biết! Đó không phải lỗi của tôi.” Cô ném cho anh một cái nhìn giận dữ, bị tổn thương. “Loại chú rể nào mà lại đi than phiền về sự trong trắng của cô dâu vậy?”
Anh nghiến hàm và quay mặt đi.
Cô trả lời dùm anh. “Là loại đã nghĩ anh ta bị bẫy vào một cuộc hôn nhân.”
“Nghĩ?” miệng anh cong lên.
Cô đấm vào vai anh. “Tôi cũng là người đã bị mắc kẹt vào nó mà!”
“Cô?” anh khịt mũi.
“Phải, tôi. Và tôi cũng là người bị mắc kẹt vào một người Anh tính khí xấu xa, sẽ đưa tôi tới một đất nước xa lạ mưa suốt cả ngày và tôi chẳng biết đến một ai.”
Hàm anh rớt xuống.
“Anh cũng không phải là một phần thưởng to tát gì,” cô nổi giận, rơi nước mắt – những giọt nước mắt tức giận – làm mờ đi tầm nhìn của mình. “Tôi là một người thừa kế trước khi tôi kết hôn với anh! Tôi có thể có bất kỳ người đàn ông nào ở Tây Ban Nha, gần như là thế.”
Anh cau mày, vẻ chú ý.
“Đừng có nhìn tôi như thế. Sao anh dám nhìn tôi như thế! Tôi biết tôi không xinh đẹp, nhưng với tài sản của mẹ tôi, tôi có thể có một cuộc hôn nhân tốt. Rất tốt!” Tài sản của mẹ cô khá nhiều. Gồm các trái phiếu, đất đai một số đầu tư khác – một nhà máy gì đó và một xưởng len. Bella nghĩ thậm chí còn có thể có một hoặc hai con tàu, vì ông của mẹ cô đã từng là thuyền trưởng, và là người Anh, vì thế hầu hết các khoản đầu tư đều ở Anh.
Papa đã từng nguyền rủa nó. Nó làm ông tức giận vì có khối tài sản quá lớn mà ông không thể đụng tay vào. Sau khi Mama qua đời, nó đã được ủy quyền cho Bella, cho đến khi cô được hai mươi mốt tuổi, hoặc đã kết hôn.
Đó là lý do Papa đã tranh cãi rất dữ dội với ông bà cô và đã cấm họ đến Valle Verde. Ông bà của cô cũng đã qua đời ngay sau đó. Cô đã rất buồn khi Papa bảo cô, bởi vì họ muốn chết cô độc, không gia đình. Như cô bây giờ.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông là chồng cô. “Tôi không cần phải bẫy ai vào hôn nhân, nói chi đến một người Anh kinh khủng, đáng ngờ. Hơn nữa, đó là ý tưởng của anh để kết hôn với tôi! Tôi chỉ mười ba tuổi. Tôi đã biết gì đâu chứ?”
Miệng anh thít chặt lại.
“Phải, đúng, tôi biết tôi đã đồng ý. Tôi thậm chí còn thấy hạnh phúc về điều đó, Chúa giúp tôi vì đã là một đứa ngây thơ ngốc nghếch như vậy. Vì muốn cứu tài sản của tôi khỏi Ramón – vì sự rộng lượng của anh! Hơn nữa, tôi không phải là người đã từ chối việc hủy hôn. Tôi thậm chí còn không biết về chuyện đó.”
Anh phát ra một âm thanh bực tức, và cô muốn đánh anh thêm cái nữa.
“Tôi biết anh không tin tôi, nhưng tôi quả thực đã không biết gì hết.”
“Nhưng cô hẳn phải nói với ai đó-“
“Rằng tôi không còn là một trinh nữ? Không đúng! Mà là Mẹ Bề Trên đã bảo tôi như thế.”
“Bà ấy bảo cô?”
“Phải.” Cô dụi mắt với nắm tay giận dữ. “Khi tôi mới tới tu viện, tôi đã có những giấc mơ tệ hại, những ác mộng về… anh cũng biết rồi đó, về cái ngày đó. Tôi thức dậy la hét, và đã làm phiền các cô gái, vì thế họ đã chuyển tôi vào một căn phòng chỉ có mình tôi.”
“Tiếp đi.”
“Mẹ Bề Trên – à bà ấy không phải là Mẹ Bề Trên khi đó, chỉ là Dì Serafina của tôi – bà ấy hỏi tôi về những giấc mơ của tôi và chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, và tôi đã kể cho bà ấy nghe.” Môi cô run run, và trong một khoảng khắc khủng khiếp Bella nghĩ mình chắc sẽ khóc òa mất thôi, và chết tiệt cô đi nếu cô muốn làm cho anh toại nguyện. “Và sau đó bà ấy nói đó là điều tốt vì tôi đã kết hôn bởi vì tôi không còn trong trắng nữa. Rằng cái người đàn ông đã tấn công tôi đã ăn nằm với tôi – theo nghĩa của Kinh Thánh, anh cũng hiểu đó – và do đó…”
Anh nhìn cô trong một lúc lâu, không rõ nghĩa, những cái nhìn mà cô bắt đầu thấy ghét.
Cô làm một cử chỉ thất vọng. “Làm sao tôi biết có gì khác nhau chứ? Họ không bao giờ nói cho chúng tôi biết thứ gì! Tôi biết ngựa chó và gà làm chuyện đó, nhưng khi tôi hỏi Mama về nó, bà đã thất kinh và bảo tôi rằng chúng ta không phải là những con vật và chuyện đó không giống chút nào giữa một người đàn ông và một người đàn bà.” Cô ngừng lại, cau mày. “Nhưng nó giống như thế, không phải vậy sao? Chỉ mặt đối mặt và nằm xuống.”
Anh không nói gì.
“Nhưng tôi không biết là một trinh nữ thì có nghĩa gì cho đến khi anh làm đau tôi như mới nãy. Ý tôi là, tôi biết nó sẽ đau, nhưng người đàn ông trong rừng cũng đã làm đau tôi. Họ không bao giờ nói cái sự đau nó sẽ như thế.”
Anh vẫn không nói gì; chỉ nhìn cô với ánh nhìn chằm chằm, đáng sợ.
“Vì thế tôi đã không nói dối. Hoặc là cố gắng để lừa anh.”
Một sự im lặng dài, và cô chờ anh nói thôi được rồi, anh hiểu rồi, anh không đổ lỗi cho sự hiểu lầm đó. Nhưng tất cả những gì anh nói là, “Muộn rồi và chúng ta còn có một chuyến hành trình dài phía trước. Chúng ta tốt hơn là đi ngủ.” Và sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể thế giới của cô không phải vừa mới bị sụp đổ, anh kéo chiếc quần ngắn lên, đưa cho cô cái áo ngủ, thổi tắt nến, đi vòng qua phía bên kia giường, và leo lên.
Và sau đó là sự im lặng.
Bella ngờ vực. “Đó là tất cả những gì anh phải nói sao?” cô nói sau vài phút nằm căng thẳng và chờ đợi trong bóng tối.
“Ngủ ngon,” anh nói một cách lịch sự, như thể cô là bất cứ ai, không phải là người vợ mà anh vừa mới cáo buộc đã bẫy anh.
Trong cơn tức giận, cô đấm vào lưng anh. Nhưng dù vậy anh cũng không nói một từ.
Bella quay người khỏi anh. Cô cuộn người bên mép chiếc giường, không muốn chạm vào anh. Và rồi nước mắt rơi ra, âm thầm và lặng lẽ, thấm vào gối.
Cô cố nén tiếng nấc, từ chối tạo ra âm thanh. Cô sẽ không cho anh vừa ý.
Luke nằm trong bóng tối, cơ thể anh đã thỏa mãn, nhưng cảm xúc thì đang bị khuấy tung lên.
Anh không quan tâm liệu cô có phải là một trinh nữ hay không. Cái anh quan tâm là những điều dối trá. Anh không thể chịu đựng được những lời nói dối, đặc biệt là từ một phụ nữ. Và đặc biệt là từ vợ anh.
Và anh cũng không kết hôn với cô vì cái tài sản chết tiệt của cô!
Vậy cô có nói dối hay không? Một điều anh không thể tha thứ cho phụ nữ, đó là dối trá. Một số phụ nữ đã làm thế, đã quấn bản thân và cơ thể mình quanh trái tim một người đàn ông, và trong khi anh ta đã phơi trần mình ra, đã tin tưởng và dễ bị tổn thương nhất thì họ dối trá, quyến rũ, lừa dối anh ta, đùa bỡn anh ta như một thằng ngốc…
Nếu Isabella làm điều đó…
Anh lật lại trong tâm trí mình tất cả những điều cô đã nói với anh.
Anh đã nghĩ nếu có ai đó không biết gì về mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, thì đó sẽ là một nữ tu và một cô gái trẻ. Nhưng tại sao phụ nữ cứ phải là không biết gì? Anh không hiểu. Còn con trai thì nói về chuyện đó tất cả thời gian. Anh cứ tưởng con gái cũng thế. Nhưng có lẽ giữ cho các cô gái không biết là để họ khỏi lo lắng về những nguy hiểm của việc sinh nở. Dù điều đó là vô nghĩa. Ai cũng biết phụ nữ có thể chết trong lúc sinh con. Phụ nữ phải gánh chịu tất cả các hậu quả nghiêm trọng…
Isabella có thể đã thụ thai con anh vào đêm nay.
Bất luận cho những rối ren đã đưa lối dẫn đường anh đến với cuộc hôn nhân này, thì hiện tại nó cũng thật sự rất tuyệt. Anh không thể bỏ đi – và bỏ cô – lúc này. Thậm chí nếu anh có thể, anh cũng sẽ không làm thế, anh nhận ra trong ngạc nhiên. Bất kể cô có phần gì trong việc này – nhưng anh đã nghiêng về cái ý nghĩ cô vô tội như cô đã nói – thì cô cũng đã là của anh.
Quyết định xong, anh nhắm mắt lại và chuẩn bị ngủ.
Anh cảm nhận rất rõ cô đang nằm trên giường, cảm nhận được âm thanh hơi thở của cô, mùi hương của cô bao phủ quanh các giác quan của anh. Anh cau mày. Có phải đó là tiếng khụt khịt? Anh chăm chú lắng nghe.
Hơi thở của cô không đều, khò khè, run rẩy.
Cô ấy đang khóc; cô dâu của anh đang khóc âm thầm trong bóng tối.
Anh muốn quay qua, với tới cô, kéo cô lại gần anh, thì thầm rằng ổn rồi, cô đã được tha thứ. Nhưng anh không nhúc nhích. “Cô đang khóc?”
“Không.”
Anh xoay qua nhìn cô. “Cô đang buồn, tôi biết, nhưng-“
“Buồn?” Cô ngồi dậy và đối mặt với anh. “Chú rể nào cũng đều vui mừng vì cô dâu của họ còn trong trắng. Tôi không biết ở Anh thế nào, nhưng ở Tây Ban Nha, một cô dâu mang trinh tiết của mình vào hôn nhân thì cũng có nghĩa là đã đem lại sự đảm bảo về thanh danh, là dấu hiệu của sự-sự thuần khiết.” Trong ánh sáng mờ mờ từ lò sưởi anh nhìn thấy hai hàng lệ chảy xuống má cô. Cô lao chúng đi với một cử chỉ giận dữ và tiếp tục, “Họ sẽ không bị các ông chồng kinh khủng, ngu ngốc, nghi ngờ, cáo buộc họ là một t-trinh nữ như thể đó là điều đáng phải xấu hổ!”
“Tôi không có cáo buộc.” Nhưng mà anh có, anh biết.
Cô đẩy anh ra. “Ồ, đi ngủ đi. Chỉ cần đi ngủ đi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Anh đã tính làm thế, nhưng bây giờ, nhìn thấy cô khóc, thấy cô chiến đấu với những giọt nước mắt thay vì dùng nó như là một vũ khí chống lại anh… Anh thấy mình không chỉ làm cô thất vọng; mà anh còn làm tổn thương cô. Và xúc phạm nghiêm trọng tới cái ý thức danh dự của cô.
Anh chưa bao giờ xem xét tới việc phụ nữ cũng có ý thức danh dự. Anh đã không nghĩ nhiều về chuyện đó. Nhưng mặc dù hoàn cảnh dẫn đến cuộc hôn nhân của anh không được như ý, nhưng anh cũng không thể giữ sự tức giận của mình với cô, không muốn nhìn cô như thế này.
“Tôi xin lỗi,” anh nói một cách cứng nhắc. Anh không quen nói lời xin lỗi. Nhưng anh phải thừa nhận cô đã đến với cuộc hôn nhân này khi còn trong trắng, và anh đã không đánh giá cao điều đó như lẽ ra anh phải nên thế.
Không phải lẽ ra, anh bất ngờ nhận ra. Anh thấy vui vì mình là người đầu tiên của cô. Anh chỉ ước gì anh đã biết điều đó.
“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý công kích danh dự của cô. Tất nhiên tôi hài lòng vì thấy rằng cô vẫn còn nguyên vẹn. Ở Anh thì cũng tương tự như ở đây, và tôi thấy rất vui, và tự hào-“
Cô thực hiện một âm thanh thất vọng. “Ồ, đừng nói dối tôi! Anh chẳng tự hào một chút nào hết. Anh vẫn bực mình và nghĩ anh đã bị lừa. Nhưng Lord Ripton, tôi không nói dối, và không những thế anh còn có một cô dâu không có vết nhơ nào cho thanh danh của cô ta mà còn được hời vì có thêm tài sản, vì thế anh có thể cứ giữ lấy cái sự kiêu ngạo, lời xin lỗi không thật lòng của anh và… và… bóp nghẹt nó đi!” Cô nằm xuống, sống lưng cứng nhắc và không muốn tha thứ cho anh.
Buổi sáng cuối cùng cũng đã đến, và nếu anh không ngủ ngon thì chắc cô dâu của anh cũng vậy, Luke nghĩ. Khoảng gần sáng hơi thở cô đã đều trở lại và anh biết cuối cùng cô cũng đã ngủ. Chỉ khi đó anh mới có thể thấy nhẹ người trở lại.
Nhưng ngay lúc này thì anh không thấy thư giãn; anh đã bị đánh thức hoàn toàn. Trong trường hợp bình thường anh đã chầm chậm đánh thức cô dậy và trêu chọc cô và họ sẽ lại làm tình.
Còn giờ thì… Anh lắc đầu và cố làm nó nguội đi. Hôn nhân của anh… Chỉ mới vài ngày và vẫn chưa có gì có thể gọi là sai lầm. Chúa biết cô sẽ còn làm anh thấy bất ngờ thế nào cho những ngày tiếp theo.
Anh trượt ra khỏi giường và xỏ vào quần ống chẽn, áo sơ mi và đôi ủng. Nếu may mắn anh sẽ ra được khỏi phòng trước khi cô thức dậy.
“Anh đi đâu đó?”
Anh quay lại. Cô đang ngồi dậy, ngái ngủ và rất hấp dẫn, với mái tóc xõa quanh vai và chiếc áo ngủ bị kéo lên hết một nửa. Dưới cái nhìn chằm chằm của anh – hoặc cũng có thể chỉ vì buổi sáng trời lạnh – mà hai đỉnh hồng của cô chọc lên, và anh cảm thấy mình lại phản ứng.
Cô nhìn thấy nơi anh đang nhìn và kéo chăn lên đến cằm. “Anh bỏ tôi lại sao?”
“Không, chỉ là đi yêu cầu nước nóng và đặt bữa điểm tâm. Tôi muốn một bữa sáng thích hợp, không phải chỉ là một chút bánh mì hoặc bánh ngọt.”
“Thế còn chúng ta?”
“Tôi thừa nhận mình đã hiểu lầm do thiếu suy xét,” anh nói với cô.
Cô nhìn anh như thể đánh giá trong một lúc, sau đó khẽ gật đầu. “Tốt lắm, tôi tha thứ cho anh.” Cô trèo ra khỏi giường và đi về phía giá rửa mặt, hai cái đỉnh hồng đung đưa bên dưới lớp vải.
“Cô tha thứ cho tôi?” Thái độ kiêu hãnh của cô làm anh thấy thích thú. Lẽ ra anh mới nên là người tha thứ cho cô mới đúng. Anh nhìn hai bầu ngực cô lắc lư theo cách của nó khi băng qua căn phòng và chắc là cô cũng đã nhận ra thế.
“Được rồi. Vậy thì đi đặt bữa điểm tâm béo ngậy kiểu Anh của anh đi. Tôi muốn có bánh churros* và sô cô la nóng.”
(*: giống món bánh giò chéo quẩy của Việt Nam – ND)
Một lát sau, Isabella đi xuống cầu thang với chiếc váy dài của bộ đồ đi ngựa vắt gọn gàng qua cánh tay cô. Cô trông tươi trẻ và trang nhã, và bước đi có chút nhún nhảy tạo cảm giác những chuyến đi dài ngày đã qua. Cũng như cái đêm dài hôm trước.
Bà chủ nhà trọ vội vàng bước ra để hỏi thăm cô, và Luke nghe Isabella trấn an người phụ nữ rằng những vết cắn của cô đã không còn ngứa nữa và rằng lọ thuốc mỡ đó rất hiệu nghiệm, và vâng, tất nhiên tất cả đều đã được thứ tha.
Câu hỏi là, ý cô là gì ở tất cả? Thời gian sẽ trả lời.
Cô ngồi vào bàn với một nụ cười thăm dò. “Anh có đặt bánh churros cho tôi không?”
“Có, và sô cô la, như cô muốn.” Anh quyết định kiểm tra thử. “Bà chủ nhà của chúng ta có vẻ quá xấu hổ bởi sự việc tối qua nên bà ấy sẽ đáp ứng bất cứ gì em yêu cầu, bao gồm cả đầu của lão chồng trên một cái đĩa.”
Isabella bật cười, một tiếng khúc khích vui vẻ. “Vậy tôi sẽ yêu cầu, đặc biệt là đầu của chồng bà trên một cái đĩa đó nhé. Carlos tội nghiệp. Nhưng bà ấy sẽ tha thứ cho ông ấy thôi.” Cô sắp đặt khăn ăn và nói thêm, “Ông ấy rất sủng mộ bà ấy, chắc chắn.”
“Ông ấy?”
Cô gật đầu. “Đúng vậy, có thể thấy rõ mà.”
Ông chủ nhà – với cái đầu vẫn còn nguyên vẹn – đem đến bữa ăn sáng cho Luke gồm giăm bông, trứng, xúc xích và cà phê. Vợ ông theo sau với một rổ lót khăn ăn của bánh churros, rất nóng và vàng ươm, cùng với sô cô la nóng, đen, đậm và thơm phức.
Ông chủ nhà trọ vẫn còn lảng vảng, có vẻ như muốn nán lại và nói chuyện, nhưng bà vợ đẩy ông đi, nhẹ nhàng nói, “Họ muốn ăn bữa sáng của mình, Carlos, không phải là một cuộc chuyện trò.”
Isabella chỉ để mắt tới bữa ăn sáng của mình. Cô nhìn mấy cái bánh churros với đôi mắt thèm thuồng, Luke không thể nén một nụ cười.
Cô nhận thấy. “Sao?”
“Chắc là hàng năm trời rồi cháo không được ăn ở trong tu viện?”
Cô cười. “Chỉ có bánh mì, thường đã cũ. Và không bao giờ có sô cô la nóng.” Cô chấm miếng churros cuối cùng trong sô cô la và mút nó với một khuôn mặt hạnh phúc, anh gần như bật lên tiếng rên.
Tối nay anh sẽ chỉ cho cô thấy tất cả những thú vui của chiếc giường hôn nhân. Và lần này nó sẽ kết thúc rất khác.
Luke chú tâm vào bữa ăn sáng của mình. Isabella đã không giận anh; anh phải cho cô điều đó. Cô là một chiến binh – anh cũng thích điều đó. Anh thích rằng cô cứ xé toạc anh ra nếu cô nghĩ anh đã không công bằng với cô. Cô giận và cô nói cho anh biết tại sao. Không cần phải đoán. Không nóng nảy phật ý rồi im lặng, không hờn dỗi vu vơ. Cô đã làm cho anh một trận và vài cú đấm giận dỗi. Thẳng thắn và cởi mở.
Và bây giờ chuyện đó cũng đã qua. Cám ơn Chúa.
Anh nhìn Isabella liếm đường từ mấy ngón tay. Cô không phải là cô dâu trầm lặng và dễ bảo ở tất cả. Anh rất vui vì cô không như thế. Bởi có một điều chắc chắn: anh sẽ không thấy chán. Cô sẽ còn quay anh – một tiếng cười rầu rĩ bật ra khỏi anh - dài dài.
Cô nghiêng đầu với một cái nhìn chế nhạo. “Có gì buồn cười à?”
“Chỉ đang tự hỏi cô có biết khiêu vũ không.”
Cô lắc đầu. “Chỉ những điệu nhảy đồng quê tôi học khi còn nhỏ. Khiêu vũ không được dạy trong tu viện. Có gì quan trọng không?”
“Không, tôi sẽ dạy cô.”
“Tôi rất vui chờ tới lúc đó,” cô nói nhẹ nhàng, và cái nhìn trong đôi mắt cô nói cho Luke biết cô đã thật sự tha thứ cho anh vì đã buộc tội cô bẫy anh. Như được nhấc thứ gì đó ra khỏi lồng ngực.
Anh đặt khăn ăn xuống và đẩy ghế ra sau. “Nếu cô cũng đã xong rồi, chúng ta tốt hơn là đi thôi.”
Cô dâu của anh là một bạn đồng hành tốt trên đường, Luke phát hiện ra. Cô nói lời nhận xét chỗ này chỗ nọ, nhưng chúng là những điều thú vị. Cô không giống một số phụ nữ mà anh biết, họ nghĩ vai trò của mình là lấp đầy sự im lặng – bất kỳ sự im lặng nào – bằng những câu chuyện vô bổ. Cô cũng không phải là loại người mong đợi một bạn đường để giải trí cùng cô.
Với Isabella, đôi khi họ đi trong im lặng, đôi lúc thì họ trò chuyện với nhau. Một sự tự nhiên, không chút nỗ lực. Có chút gì đó giống như là đi du lịch với những người bạn của mình, chỉ thấy càng lúc càng thú vị, bởi vì anh không bao giờ biết cô sẽ nói những gì.
Cô hỏi anh về gia đình, và anh đã nói cho cô biết về Mẹ và Molly và cuộc ra mắt của Molly, vốn đã bị hoãn nhiều lần. “Cô sẽ thích Molly,” anh hoàn thành. “Con bé vui vẻ và rất ngọt ngào. Ai cũng thích nó, và nó cũng sẽ thích cô, tôi biết vậy.”
Isabella dài mặt vẻ châm biếm. “Có thể.”
“Cô nghi ngờ sao?”
“Có khả năng những người bạn của cô ấy đã xếp hàng để được kết hôn với anh cũng nên. Cô ấy chắc sẽ không vui vẻ gì khi anh đem về nhà một cô vợ người nước ngoài đến xinh cũng còn chưa được.”
Anh lắc đầu. “Molly không phải người như vậy. Miễn là tôi thấy hạnh phúc với cô, nó cũng sẽ thấy hạnh phúc.”
“Vậy thì đó còn là câu hỏi rồi, phải vậy không?”
Trước khi anh có thể trả lời, cô bắt đầu phi nước kiệu và vượt lên trước anh. Anh đuổi theo, bắt kịp và cùng chạy nước kiệu song song với cô cho đến khi ngựa của họ bắt đầu thấm mệt. Khi họ chậm lại, anh nghiêng người qua và nắm lấy cương ngựa của cô, bắt họ dừng lại.
“Molly sẽ thích cô.”
Cô cho anh một cái nhìn hài hước. “Mặc dù tôi khó chịu, không vâng lời và hay gây gổ?” Cô không đang nói về quan điểm của em gái anh.
Anh cười. “Tôi không có ý diễu cợt điều gì cả.”
“Anh đã khá vui vẻ khi tôi lần đầu gặp anh,” cô nói nhẹ nhàng. “Không phải lúc đánh nhau, tất nhiên, cũng như lúc sau đó, khi chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Anh nhún vai và quay mặt đi. “Ai cũng sẽ thay đổi.” Anh thúc ngựa tiến lên.
Họ đi trong im lặng trong vài phút, sau đó cô nói, “Vậy sao anh không nghĩ Molly sẽ thấy rất khó chịu với tôi?”
Anh không trả lời. Có phải cô nghĩ anh ngu ngốc đủ để cho phép cô toàn quyền hành động đó chứ?
“Mẹ Bề Trên đã từng nói là tôi gây rắc rối cho bà ấy nhiều hơn tất cả các cô gái khác trong tu viện.”
“Bà ấy nói với tôi cô là một báu vật cần được yêu thương.”
Isabell quay khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh. “Thật sao? Mẹ Bề Trên nói thế à?” Cô suy nghĩ. “Dì Serafina, Mẹ Bề Trên? Về tôi ư? Một báu vật? Anh chắc chứ?”
Anh thấy mình lại đang mỉm cười. “Đúng vậy. Bà ấy nói với tôi hãy chăm sóc cho cô.”
“Ồ!” Cô rõ ràng là kinh ngạc. Một nụ cười khẽ hiện ra trên khuôn mặt cô. Sau đó cô lắc đầu. “Tại sao người ta chỉ nói những điều tệ hại trước mặt người khác, mà không phải là điều tốt lành nhỉ? Bà ấy chưa bao giờ gọi tôi là một báu vật cả. Mà là một bệnh dịch hạch, phải, một loài sâu hại, một tiểu quỷ-“ Cô ngừng lại, rõ ràng đang cảm thấy mình nói quá nhiều.
Anh bật cười. “Có lẽ bà ấy nghĩ khen ngợi sẽ làm hư cô.”
Cô lắc đầu. “Không phải, tôi nhận rất ít lời khen trong suốt cả cuộc đời mình. Tôi cứ vướng vào các rắc rối suốt.”
Anh lại cười lần nữa. “Sao tôi không thấy ngạc nhiên nhỉ?”
Cô nhìn anh cười nhanh. “Theo như tôi thấy và nhìn lại thời gian đã qua, tôi chẳng bao giờ làm hài lòng Papa.” Một biểu hiện tiếc nuối thoáng qua trên gương mặt cô. “Không quan trọng tôi làm gì, tôi cũng chẳng bao giờ làm đủ để hài lòng ông ấy.”
“Tại sao?”
Cô nhăn nhó. “Tôi lẽ ra phải được sinh ra là con trai.”
Anh nhớ lại trông cô thế nào trong những chiếc quần ống chẽn, về vẻ đẹp khỏa thân của cô trên giường, về sự háo hức khi làm tình với anh, liền nói với vẻ chắc chắn, “Giờ thì tôi phải nói là không đồng ý với ý kiến đó.”
Cô cho anh nụ cười nửa miệng. “Rất hào hiệp, thưa ngài. Nhưng Papa thích Perlita hơn. Nó rất đẹp, rất nữ tính.” Cô nói với vẻ nhẹ nhàng, nhưng ẩn bên dưới nó là một nỗi đau thật sự.
Luke cau mày. Một lần nữa, cô lại nói rằng cô không đẹp. Một phần nào đúng là sự thật – cô không phải là người mà thế giới này gọi là đẹp – mà có vẻ như vẻ đẹp đó thuộc tiêu chuẩn riêng. Các đường nét trên người cô rất đậm đà, không chỉ đơn thuần gọi là đẹp, nhưng khiến người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Luke khó có thể kéo mắt mình ra khỏi cô.
“Về chuyện đẹp xấu,” anh bắt đầu.
Cô cắt lời anh. “Làm ơn đừng cho tôi những lời khen ngợi trống rỗng,” cô nói nhanh. “Tôi biết tôi trông như thế nào, và tôi không thể thay đổi điều đó.”
“Nhưng-“
“Không.” Cô dữ dội nhìn anh.
Một cái nhìn phòng thủ, anh thấy. Đó là một chủ đề nhạy cảm. Tại sao chứ, anh không hiểu, nhưng anh có thể hiểu giá trị của những chủ đề nhạy cảm. Anh cũng có một chủ đề nhạy cảm của riêng mình. Nhưng có nhiều hơn một cách để xông qua một thành lũy. Dù bây giờ không phải là thời điểm đó.
“Vậy còn chuyện em khi còn là một đứa trẻ đã rất nghịch ngợm thì sao?”
Cô bật ra tiếng cười khúc khích. “Ồ, tôi thích cụm từ ‘khi còn là một đứa trẻ’. Vì điều đó, tôi xin cảm ơn anh, cho dù có khả năng anh đã bội phản chính linh hồn của mình. Nhưng sự thật là, khi còn là một đứa trẻ tôi cũng đã khổ sở rất nhiều. Tôi rất khao khát nhận được sự tán thành của Papa. Nhưng điều đó cũng đã chưa bao giờ làm tôi thấy tốt lên. Ông không thể nhìn tôi, tôi cho là thế. Vì ông chỉ thấy Mama trong tôi, mà ông lại không yêu Mama.” Lại một biểu hiện buồn bã, sau đó cô lắc đầu, như thể xóa đi những ký ức không vui, và tiếp tục, “Còn ở trong tu viện, mọi người đều cố làm vui lòng Chúa trong mọi cách, nhưng Ngài cũng không bao giờ cho thấy bất kỳ sự phê duyệt nào. Vì thế cuối cùng tôi quyết định sẽ không làm hài lòng bất cứ ai nữa, mà sẽ làm điều tôi cho là đúng.” Cô thêm vào với một cái nhìn tinh nghịch, “Đó là điều anh có vì đã bỏ lại tôi trong tám năm qua.”
Luke cười. “Cô gái tinh ranh. Vậy nếu cô làm tôi mệt lử thì đó cũng là lỗi của tôi?”
“Chính xác.” Cô mỉm cười. “Thật thú vị khi nghe anh cười, Luke. Có lúc tôi cứ tưởng anh đã quên mất cách cười rồi đấy.”