“Một phòng ngủ cho tôi và vợ tôi, và một phòng ăn riêng.”
Bella nuốt xuống. Luke đã gần như không nói một lời với cô trong suốt nửa tiếng qua. Anh đã đưa ra những mệnh lệnh cộc lốc cho thằng bé giữ chuồng ngựa của quán trọ chăm sóc cho mấy con ngựa, và bây giờ anh nói với chủ quán, một gã cao to, vạm vỡ với hàng ria mép rất rậm rạp.
“Không có phòng ăn riêng, señor. Ngài có thể ăn ở đây.” Chủ quán ra hiệu tới khu vực ăn uống công cộng. “Hoặc là vợ tôi có thể mang cho ngài bữa ăn tối trên một cái khay.” Lúc ông ta nói, bức màn che khung cửa đằng sau ông kéo ra và một người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa với mái tóc rực rỡ, gần như là đỏ tươi, vấn cao, nhìn ra ngoài và cau có.
“Không, chúng tôi sẽ ăn ở đây,” Luke nói mà không cần tham khảo ý kiến của Bella. Anh nghiêng người về phía trước và thì thầm gì đó với chủ quán, yêu cầu gì đó mà cô không thể nắm bắt. Trong tâm trạng anh hiện giờ, chắc đó sẽ là một yêu cầu không vui vẻ gì, cô chắc chắn.
Người đàn ông cho anh một cái nhìn giật mình, liếc nhìn Bella vẻ tò mò, sau đó gật đầu. “Sí, señor, tôi sẽ sắp xếp.” Giọng ông ta nghe như kinh ngạc. Luke đã yêu cầu ông ta cái gì vậy nhỉ?
“Tốt. Bây giờ, vợ tôi đang chờ bữa tối của cô ấy.”
Ông chủ cúi đầu và bật tách ngón tay, và mấy người hầu vội tới để dọn một cái bàn cho họ - cái bàn tốt nhất gần lò sưởi.
Luke dường như có ảnh hưởng với mọi người, Bella nghĩ. Một sự ra lệnh vô thức, cùng với chiều cao và vẻ ngoài dễ nhìn của mình.
Sự tương phản giữa chỗ trọ này với chỗ trọ tối qua không còn gì rõ ràng hơn. Lúc đó, Luke đã thể hiện sự tôn trọng và quan tâm tới cô sau một chuyến đi dài của họ. Còn bây giờ, ngoài bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy khuỷu tay cô, anh hành động như thể anh không biết tới sự hiện diện của cô.
Là lỗi của mình, cô thừa nhận. Chọc giận chồng cô là một trong những rủi ro cô đã xem xét tới khi cô chọn để thách thức anh. Cho dù có gì xảy ra giữa họ tối nay thì cô cũng sẽ đối mặt với nó với lòng tự trọng. Cô hy vọng thế.
Thấy nhẹ nhõm vì anh đã không đánh cô trên đường nhưng cũng đang cho cô cái ý nghĩ chắc có vài người đàn ông sẽ nghiền ngẫm về những sai lầm của họ và sẽ chọn thời cơ cho sự trả thù. Quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn mà…
Cô tự hỏi lần nữa anh đã yêu cầu gì với ông chủ quán.
Anh dẫn cô đến bàn ăn, dường như không nhận thấy một biển những khuôn mặt đang nhìn họ với sự tò mò không che giấu. Cô cởi nón ra, và cái bím tóc xoắn vòng của cô đã làm cho rõ ràng rằng bên dưới chiếc áo bành tô, cô là một phụ nữ. Bella cảm thấy những cái nhìn chòng chọc của đàn ông trượt lên cô, đánh giá sự nữ tính của cô. Cô ngẩng đầu lên và vờ như không để ý.
Luke kéo một chiếc ghế ra và cô ngồi với lưng quay lại căn phòng, sau đó ngồi đối diện với cô. Anh gọi rượu vang và đặt món ăn. Đó là một phòng ăn ấm áp, và Bella bắt đầu cởi nút chiếc áo khoác.
“Để yên nó,” Luke nói với cô.
“Nhưng-“
“Cô không thực sự nghĩ đây là nơi để cô kiểm tra cái lý thuyết rằng cô trông như một cậu bé trong chiếc quần ống chẽn đó chứ?”
Cô đỏ mặt và thõng người xuống.
Rượu vang tới, và Luke rót cho cô một ly. Cô cầm lấy nó, nhưng trước khi cô có thể uống, anh đã chạm ly của mình với ly của cô và nói, “Cho cuộc hôn nhân của chúng ta.” Anh nhìn vẻ chán nản vào cô.
Vậy là có ý gì? Cô tự hỏi. Cho sự thành công của cuộc hôn nhân của họ? Hay là một sự mỉa mai, kiểu như “cho sự mang gông vào cổ của tôi”?
Khuôn mặt anh biểu cảm như một bức tượng đá. Cô không hiểu anh một chút nào. Anh trông như một người đàn ông đang tiến hành thiết lập vài hành động cứng rắn, và sự căng thẳng trong cơ thể anh làm cô thấy mất bình tĩnh.
Quyết định chấp nhận cái chạm ly của anh với một khuôn mặt hiểu biết, cô nhấm nháp ly vang, sau đó nhìn thấy biểu hiện của anh, cô uống cạn ly và nói, “Tôi muốn một phòng ngủ riêng.”
“Không may rồi.”
“Anh đã hứa sẽ cho tôi thời gian.”
Anh rót thêm rượu vào ly của cô. “Cô đã hứa là sẽ vâng lời, và tôi đã phải trải qua cả ngày hôm nay – trên yên ngựa một bên! – cào xới mấy cái núi để tìm xác cô.”
Cô cắn môi. “Tôi xin lỗi vì đã làm anh lo lắng. Tuy nhiên-“
“Chúng ta đã kết hôn. Từ bây giờ trở đi chỉ có một phòng, một giường.” Giọng anh cho thấy không thể làm cho xiêu lòng.
Món ăn đầu tiên đã đến: những lát mỏng của thịt đùi lợn muối bản địa, những cây xúc xích nhỏ cay vẫn còn nóng trong nước xốt của chính nó, món nấm nướng thơm phức với lá húng tây và các loại gia vị khác, cùng với dầu ô liu đen lấp lánh, và bánh mì tươi, giòn.
Đói bụng cộng với những năm ăn uống khổ hạnh trong tu viện đang làm cô ứa nước miếng. Các món ăn có mùi thật tuyệt vời, và cô chỉ nhớ để thì thầm một lời cầu nguyện nhanh chóng trước khi mải mê vào nó.
“Anh đã yêu cầu chủ quán làm gì vậy?” cô hỏi khi cô gắp cho cả hai người vài miếng nấm.
“Món xúc xích này cô có thích không?” anh hỏi. “Nó hơi cay một chút.”
“Tôi thích thức ăn cay,” cô nói với anh. “Trong tu viện thức ăn của chúng tôi hầu như rất đơn giản và nhạt nhẽo. Chủ quán ấy?”
Anh xỉa vào một cây xúc xích. “Cô sẽ thấy.”
Anh là một người đàn ông bướng bỉnh, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, cái viễn cảnh chia sẻ giường với anh dù sao cũng không… khó chịu lắm. Trái lại.
Đôi lúc trong suốt chuyến hành trình vừa rồi, bên dưới ánh trăng, với việc cưỡi ngựa áp sát vào cơ thể mạnh mẽ, to rộng của anh, với hai cánh tay quấn quanh eo anh, hít vào mùi hương của anh và được sưởi ấm bởi nhiệt độ và sức mạnh của anh, cơ thể cô đã quyết định: đây là chồng cô.
Hôn nhân của họ có thể là một sai lầm, nhưng đó là một sai lầm mà cô, ít nhất, cũng có thể sống chung với nó. Nếu anh không yêu cô, vậy thì cứ như vậy. Mama đã tự làm mình đau khổ bằng cách mòn mỏi mong chờ Papa, ao ước ông ấy yêu bà; và ông ấy đã không bao giờ yêu bà.
Đó là một sự lãng phí, Bella quyết định; một sự lãng phí cuộc đời. Cô sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.
Cô nhìn Luke xé một mẩu bánh mì với những ngón tay dài, thanh lịch, sau đó ăn nó, khuôn mặt anh một phần bị khuất trong ánh sáng mờ, đôi mắt đen bí ẩn của anh, chóp xương gò má của anh được mạ vàng bởi ánh sáng đèn… Một khuôn hàm mạnh mẽ, tối lởm chởm râu.
Anh là một người đàn ông đẹp trai. Và anh là của cô.
Hoặc anh sẽ là như vậy, tối nay. Cơn kích động đang nện trống.
Phần còn lại của bữa ăn cũng đã được dọn ra: thịt cừu nướng với khoai tây, thịt gà hầm với nước sốt đỏ của ớt và cà chua, và salad đậu xanh trần luộc với nước xốt chanh. Đó là một bữa tiệc thịnh soạn cho một vị vua. Hoặc là một nữ hoàng
Họ ăn mà không nói lời nào, nhưng nó không phải là một sự im lặng khó chịu; ai cũng đều mải mê ăn. Thỉnh thoảng Luke lại rót thêm vào ly cho cô hoặc đưa cho cô một ít bánh mì.
Đôi khi, trong việc đưa hoặc rót, tay họ chạm vào nhau, và mỗi lần như vậy, tim của Bella lại nhảy thót lên.
Cô không chắc tối nay sẽ đem lại điều gì, nhưng cô cũng mong muốn trở thành một người vợ, thay vì chỉ là một người vợ nửa vời. Và cuối cùng thì cũng biết là thế nào. Cô đã không biết gì về mối quan hệ giữa một người đàn vợ và vợ anh ta. Điều đó là vô lý.
Luke uống ly vang cuối cùng, và cô nhìn cái cuống họng mạnh mẽ, rám nắng của anh lên xuống khi anh nuốt nó. Cô biết ngựa, chó, gà sinh sản như thế nào, nhưng còn về cái điều cô đã dự kiến sẽ làm trong đêm tân hôn của mình thì…
Nó được cho là sẽ đau, nhưng chỉ như thế nếu bạn còn là một trinh nữ, và vì cô đã không còn…
Vì cô không còn là một trinh nữ nữa nên cô hy vọng cô sẽ thích nó. Một số phụ nữ đã vậy, cô có nghe mấy cô gái thì thầm điều đó. Nhưng đa phần thì không. Chỉ có mấy cô gái hư mới thích làm việc đó.
Bella nghĩ về những lúc cô gặp rắc rối. Liệu cô cũng sẽ là một cô gái hư trong chuyện này không nhỉ? Cô dứt khoác hy vọng như thế.
Cô nhặt nhạnh miếng gà cuối cùng và nước sốt tiêu với một mẩu bánh mì, lau miệng, và ngồi tựa lưng vào chiếc ghế của mình với một tiếng thở dài hài lòng. “Thật tuyệt vời. Tôi không nghĩ là mình đã từng có một bữa ăn ngon như vậy, ồ… tôi không thể nhớ ra.”
“Đúng vậy, thức ăn ở đây luôn rất ngon.”
Luôn? “Anh đã từng ở đây trước đây à?”
“Một hai lần gì đó,” anh nói hững hờ. “Cách đây cũng hàng năm rồi, vào lúc chiến tranh.”
“Vậy là anh biết chúng ta đang đi về hướng đông.”
Anh cho cô một cái nhìn lạnh lùng. “Mặt trăng đã làm cho điều đó khá rõ ràng rồi còn gì.”
Vậy là anh có nhận ra họ đang đi về hướng Valle Verde, không phải là đi khỏi nó. Điều gì làm anh quyết định để cô đi Valle Verde sau tất cả?
“Vì vậy ngày mai chúng ta sẽ-“
“Señorita?” Một cái chạm lên vai cô.
Bella ngước lên. Một quý ông ăn bận khá bảnh bao khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh ghế cô.
“Sí?”
Anh ta cúi chào. “Cô là con gái của Conde de Castillejo, phải không ạ?”
“Phải,” Bella thở. Không suy nghĩ, cô đưa tay cô ra.
“Don Francisco Espinoza de Cadaval hân hạnh được phục vụ cô. Tôi từng vinh dự được chiến đấu dưới sự chỉ huy của cha cô. Tôi đã ở đó khi ông ấy qua đời. Thật là một niềm vui tuyệt vời khi được gặp cô, señorita.” Anh ta nâng tay cô lên và hôn nhiệt tình lên nó, cô có thể cảm thấy hàm ria mép mỏng, thanh lịch cù nhẹ lên cô.
Mấy chân ghế sột sạt đột ngột trên sàn nhà khi Luke đứng dậy. “Anh nhầm rồi,” Luke nói trong một giọng khàn khàn.
Bella và Don Francisco ngạc nhiên nhìn anh.
“Cô ấy không còn là señorita nữa. Cô ấy là vợ tôi, Lady Ritpton, và chúng tôi tính nghỉ qua đêm ở đây. Đến đây, em yêu.” Anh đưa một bàn tay có vẻ hống hách ra cho Isabella.
“Ồ, nhưng mà tôi muốn-“
“Nào, Isabella.” Cái nhìn đen tối chán nản của anh chiếu vào cô, và cô chợt nghĩ mình có lẽ đã không tuân lời anh đã đủ cho một ngày rồi. Và ở một phòng ăn công cộng như thế này không phải là nơi tranh luận với chồng.
Don Francisco nhìn nhanh vào khuôn mặt Luke, lùi lại một bước và cúi đầu chào một cách duyên dáng với cả hai người họ. “Vậy thì chào buối tối, Lady Ripton. Có lẽ sáng mai…”
Bella cho anh ta một nụ cười ấm áp để bù đắp cho sự thô lỗ của chồng cô. “Vâng, có thể-“
“Tôi nghi ngờ chúng tôi có thời gian. Chúng tôi sẽ khởi hành rất sớm.” Luke nắm lấy tay Bella, đẩy Don Francisco qua một bên, và đưa cô về phòng.
“Thật sự thì không cần phải quá thô lỗ như vậy.”
“Cần đến mỗi từ. Cô không có ý tưởng gì về người đàn ông đó là ai.”
“Có, tôi có. Anh ấy là một trong số những người của cha tôi.”
“Tôi có nghe anh ta nói anh ta là ai. Anh ta có thể nói bất cứ gì và cô tin anh ta.”
“Anh ấy đã có mặt lúc Papa chết,” cô nói. “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, để nghe thêm-“
Anh dừng lại đột ngột và quay người cô đối mặt với anh. “Có hai người đàn ông đã tấn công cô khi cô còn là một đứa trẻ và đó là người của cha cô, và cũng là người ở bên ông ấy khi ông ấy chết, và nhìn xem tốt thế nào khi chuyện đó lại hóa ra thế này.”
Cô cắn môi và nhìn đi chỗ khác.
Giọng anh mềm lại. “Tôi xin lỗi, tôi không muốn nhắc cô nhớ chuyện đó, nhưng… cô quá tin người vì bản chất tốt đẹp của mình. Có những điều khủng khiếp đã xảy ra trong đất nước này trong khi cô còn ở trong tu viện.”
“Trước đó cũng thế,” cô nói trong một giọng thấp, nghĩ về Mama.
“Tôi biết.” Tay anh trên tay cô, ấm áp và an ủi. “Nhưng mặc dù Napoleon đã bị đánh bại và đã có một vị vua Tây Ban Nha trên ngai vàng lần nữa, nhưng mọi thứ vẫn còn chưa ổn định, và đó là những gì cô không hiểu. Tây Ban Nha đã bị chia cắt thành hàng ngàn các phe phái, và nếu không hiểu rõ, cô không thể biết gã đó là ai và anh ta có thể muốn gì ở cô.”
Điều anh nói cũng có lý, nhưng Bella không thích cái ý tưởng phải đối xử với mọi người như kẻ thù cho đến khi chứng minh khác đi. “Làm sao anh biết Tây Ban Nha hiện giờ là như thế nào? Anh đã ở Anh Quốc hàng năm nay.”
“Tin tôi đi, tôi biết. Đó là công việc của tôi để biết,” anh nói với cô. “Và khi hoàn cảnh thay đổi, thì có những phe cánh liên minh. Cho dù gã đó có từng là cánh tay phải của cha cô đi nữa, thì không gì bảo đảm lòng trung thành của anh ta hiện đang nằm chỗ nào. Đàn ông làm những gì họ có thể để tồn tại.”
“Phụ nữ cũng vậy,” cô nhắc nhở anh.
Một sự im lặng trong chốc lát, sau đó anh nói, “Tôi không muốn nói về chuyện này thêm nữa. Tôi biết nhiều hơn cô về tình hình trong đất nước này, và những nguy hiểm của việc tin cậy người khác mà cô không biết, vì vậy trong khi chúng ta còn ở đây, cô sẽ làm những gì tôi nói với cô.”
“Tôi không phải là một đứa bé.”
Một sự im lặng đột ngột. Cái nhìn của anh càng dữ dội hơn. Bella liếc chỗ khác, bất ngờ cảm thấy quá ấm áp.
Tiếng loảng xoảng của nồi chảo từ nhà bếp, tiếng leng keng của ly chạm nhau và âm thanh của một người phụ nữ trách móc ai đó. Từ khu vực công cộng, âm trầm thì thầm của những giọng nam trôi dạt. Cái nhìn của Luke trượt qua cô, và trong một khoảnh khắc, cô tưởng như mình có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập.
“Không phải, cô không phải,” chồng cô nói, giọng anh trầm và thấp. “Và lúc này cả hai chúng ta đều biết điều đó. Giờ thì, muộn rồi. Đã đến giờ chúng ta đi ngủ rồi.”
Đã đến giờ chúng ta đi ngủ rồi. Cái cụm từ này xóa hết mọi ý nghĩ khác trong đầu cô.
Họ chậm rãi đi lên cầu thang. Tay cô lạnh; tay anh ấm. Rượu vang đã không làm cô thư giãn sau tất cả. Thực tế là, cô đang thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Căn phòng ngủ nhỏ và chỉ có một cái giường ngủ lớn, một cái ghế, một tấm gương lớn trên một giá đỡ xoay được, và một cái bàn nước kẻ ô có một cái bình nước lớn, sơn màu sáng và một cái bát không đồng bộ. Không tủ quần áo, chỉ có một hàng móc để treo quần áo. Vật dụng duy nhất khác trong phòng này một cái lò men nhỏ. Ngoài một tấm thảm được bện, cuộn từ giẻ vụn phía trước lò sưởi, sàn nhà trống trơn, dù sạch và được đánh sáp kỹ.
Bella liếc nhìn xung quanh, tự hỏi những sắp xếp mà người chủ quán đã làm theo chỉ thị của Luke là gì. Là đốt lò sưởi? Hay nước nóng trong chiếc bình nước kia? Chẳng có gì xấu xa như cô lúc đầu đã tưởng tượng.
Người ta hay tưởng tượng những điều thật lố bịch trong lúc đang mệt, đói và bực mình.
Luke mở cái lò sưởi ra và cho thêm các khúc củi từ cái thùng bên cạnh đó. Anh thắp thêm khoảng nửa tá nến nữa và bóng tối rút đi.
Một tiếng gõ cửa vang lên, và viên chủ quán bước vào với một cái chai và hai cái ly trên một cái khay. “Vợ tôi nghĩ quý cô đây có thể thích những thứ này,” ông ta nói, chỉ vào một cái đĩa kẹo hạnh nhân, và dù Bella đã no từ bữa ăn tối, cô không thể cưỡng lại mà nhón lấy một miếng trước khi người đàn ông đặt cái khay xuống.
Vậy ra đó chỉ là brandy Luke yêu cầu khi họ đến. Lẽ ra cô phải biết vậy.
“Vui lòng cám ơn vợ ông dùm tôi nhé,” cô nói với người đàn ông. “Tôi rất thích kẹo hạnh nhân.” Cô lấy thêm miếng khác.
Luke thả cho người đàn ông một đồng xu và theo ông ta ra cửa, khóa nó lại sau anh. Anh quay lại, và cái nhìn trong đôi mắt anh gởi một cơn rùng mình vào thẳng trong mấy lỗ dạ dày của Bella.
“Đến đây.”
Cô nuốt xuống quả hạnh cuối, chẳng thấy vị gì, và tiến lại gần anh.
“Cô ấm chứ?”
Cô gật đầu, đột nhiên thấy khó thở. Tối nay cô sẽ đi từ việc là một cô dâu đến một người vợ.
Anh bắt đầu cởi nút chiếc áo khoác cô vẫn đang mặc. Một nút… hai nút… ba nút… Đôi mắt anh đang đốt cháy cô. Anh tuột chiếc áo ra khỏi vai cô và ném nó lên ghế.
Anh đặt hai tay mình lên vai cô, và cô võng người về phía trước, nghĩ anh sẽ hôn cô, nhưng thay vào đó anh xoay cô lại. Cô thấy mình nhìn vào cái gương dài.
“Cái gì-?”
“Tôi có một cái gương đặc biệt được đem vào đây để dùng cho việc này. Nhìn đi.”
Bối rối, cô nhìn vào. Tất cả những gì cô thấy là hình ảnh phản chiếu của cô và Luke đang đứng sau cô. Anh nhìn chằm chằm vào tấm gương qua vai cô. Cô phải chú ý gì đây?
Đã tám năm kể từ khi cô nhìn thấy mình trong một tấm gương to như thế này, và cô đã thay đổi phần nào. Da cô đã được cải thiện, và tóc cô đen hơn và khá mượt dưới ánh nến, nhưng cô vẫn không bao giờ là một người đẹp. Hoặc thậm chí là xinh. Cô nhìn khá giống Mama, thật sự. Vậy thôi. Chẳng có gì mới.
Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh, tất cả các góc cạnh và dấu vết trong ánh nến. Anh không nhìn vào gương mặt cô hay anh, nhưng nhìn chằm chằm vào tấm gương với một biểu hiện kỳ lạ, ủ ê. Như một người đang đói nhìn vào cửa sổ một gia đình giàu có. Nhìn vào bữa cơm mà anh ta không thể có.
Những suy nghĩ xa xôi, cô nghĩ. Về thời gian khác, về nơi khác. Về người phụ nữ khác.
Cái nhìn của anh va vào cái nhìn của cô trong tấm gương và cô đột ngột cảm thấy như bị cháy sém.
“Sao?” anh hỏi cộc lốc.
“Sao, cái gì?” Cô cố để quay lại, nhưng đôi tay anh buộc cô tiếp tục nhìn vào tấm gương.
“Đó có phải là những gì cô cho là mình giống một cậu bé?”
“Ồ.” Trong gương hai má cô hồng lên trong ánh nến. Cô cho cái bóng của mình trong gương một cái nhìn bình phẩm. Cô đã phát triển trong những năm qua, cô phải thừa nhận như thế. Bộ đồ không còn rộng như trước đây nữa, nhưng so với các bạn mình trong tu viện, thì cô vẫn khá gầy và ngực vẫn phẳng. Cô không chính xác trông như một cậu bé, nhưng cũng không giống như một phụ nữ. “Hầu hết mọi người không nhìn gần như anh thế này,” cô bắt đầu.
Anh làm một âm thanh nhỏ bực tức.
“Và khi nón tôi trùm hết tóc tôi lại-“
Anh cho cô một cái lắc nhỏ. “Cô vẫn không trông giống như một thằng con trai!” Hai tay anh thả xuống đến đến eo cô. “Con trai có cái eo như thế này không?”
Cô nuốt xuống và nhìn vào tấm gương ở chỗ đôi tay to lớn đang bao quanh eo cô.
“Và ở đây thì sao?” Đôi tay anh buông xuống đường cong mảnh mai của hai bên hông cô. “Cô có bao giờ nhìn thấy một tên con trai với cái hông như thế này không?”
Bella không thể trả lời. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm, như bị thôi miên với hai bàn tay đang di chuyển chầm chậm trong ánh nến, cảm thấy nhiệt của hai lòng bàn tay anh khi chúng trượt xuống hông cô, nhiệt của cơ thể anh đằng sau lưng cô.
Đôi tay anh vuốt ve nhẹ nhàng từ chỗ nhô lên của hông cô đến thắt lưng và trở lại. “Con trai không có eo, không có hông; tất cả đều suôn đuột từ trên xuống dưới, chứ không…cong,” anh thì thầm. “Con trai chỉ có da với xương, chứ không… nảy nở.”
Hơi thở cô đã bị tắt nghẹn trong cổ họng khi đôi tay anh chu du chầm chậm lên phía trên cơ thể cô, nhẹ nhàng định hình đường cong của hông cô, chỗ lõm vào của eo cô, và lên cao hơn. Cái chạm vào của anh rất nhẹ, và người cô tuy bao phủ với những lớp quần áo, nhưng đau đớn nhận thức với mỗi cái chuyển động dù vô cùng nhỏ.
Anh vuốt hai lòng bàn tay mình lên chiếc áo chẽn da cô mặc. “Ngực của con trai thì phẳng…cứng…với xương.” Hơi thở anh ấm áp trên tai cô. “Ngay cả trong chiếc áo da xấu xí này, cô cũng không giống chút nào một thằng con trai trơn nhẵng và xương xẩu.” Đôi tay anh chạm nhẹ lên lớp vải, gần như là không chạm vào cô, nhưng đỉnh ngực cô ngứa ran như thể cô trần truồng.
Cô thấm môi mình. “Nhưng các cô gái trong tu viện-“
“Là mấy cô nhỏ không biết gì. Và họ không nhìn cô với đôi mắt của một người đàn ông. Một người đàn ông rất nhạy cảm với hình dáng của một người đàn bà, thậm chí khi nó chỉ là phảng phất và ẩn dưới hàng lớp lớp vải. Một người đàn ông sẽ nhìn vào cô và biết bên dưới cái này…” Anh mở nhanh mấy chiếc nút phía trước chiếc áo chẽn da. “Anh ta sẽ tìm thấy điều này.”
Anh kéo ra hai nửa vạt của chiếc áo chẽn để lộ chiếc áo sơ mi trắng cô mặt bên dưới. Hơi thở cô thoát ra trong những tiếng hổn hển khô khốc. Cô có mặt một chiếc áo lót bên dưới áo sơ mi, nhưng ngay cả vậy, cũng có thể thấy hai đỉnh cứng của hai bầu ngực cô và quầng thâm mờ bao quanh nó.
Anh khum ngực cô trong cả hai tay, và cô thở hổn hển khi anh lướt ngón cái nhẹ nhàng qua hai cái đỉnh đang đau lên của cô, chỉ một lần, nhưng cảm giác như thể anh đã chạm một con dao nóng vào cô. Cô giật người dưới tác động đó và lảo đảo tựa vào cơ thể anh.
Anh thả hai tay ra để giữ cô đứng vững. Cô cố để xoay người vào trong cánh tay anh, để hôn anh, để… cô không chắc đó là gì.
“Tôi chưa xong.” Anh cũng đang thở khó khăn, quai hàm nghiến chặt. “Tôi muốn chắc chắn rằng cô hoàn toàn hiểu.” Anh quay cô sang một bên và chạy một tay qua mông cô. “Thấy không? Không một người đàn ông còn sống nào mà đầy đặn như thế này, một cái mông nữ tính.” Anh khum một bên mông của cô, và hai đầu gối Bella gần như oằn xuống. “Khiến muốn ăn,” anh thì thầm, như thể cho chính mình.
Anh xoay người cô lần nữa để nhìn vào tấm gương. Hai tay anh nắm chặt hông cô; những ngón tay chỉ về phía trung tâm của cô. Cô giờ như một con búp bê, tâm trí và cơ thể cô đang run rẩy từ hiệu ứng của những lời anh nói, của những cái chạm vào của anh.
Cô cảm thấy như muốn bốc lửa, sẵn sàng để bùng cháy như giấy để quá gần ngọn lửa, không chạm vào, nhưng sức nóng vượt ra ngoài giới hạn chịu đựng.
“Như ở đây…” anh đặt lòng bàn tay lên bụng cô và trượt chầm chậm xuống. “Ở đây cô hoàn toàn và hoàn toàn là phụ nữ.” Lòng bàn tay to lớn, ấm áp của anh bao phủ đũng quần cô và khum chặt nó.
Bella vô thức cong người lại, tựa vào anh. Hai chân cô run lên, gần như là quá yếu để mà đứng, nhưng anh không thả ra và cũng không di chuyển.
Một cánh tay mạnh mẽ đang choàng quanh người cô, giữ cô đứng thẳng nhìn vào tấm gương soi. Tay khác thì siết chặt và thô bạo giữa hai chân cô.
“Quần ống chẽn thì không làm một chàng trai như thế này.” Miệng anh quá gần tai cô đến nỗi cô có thể cảm thấy mỗi hơi thở. Giọng anh sâu và run rẩy xuyên qua người cô, vào tận trong mỗi cái xương của cô. “Thực tế, mấy cái quần ống chẽn sẽ phát họa cái sự nữ tính của cô với những nét trung thực đáng yêu như thế này.” Anh thả đũng quần của cô ra, và cô đột nhiên cảm thấy lạnh, nhưng sau đó một ngón tay dài, nam tính di chuyển, chầm chậm lần theo hình chữ V ở đỉnh của hai đùi cô, xuống hết bên này rồi lại lên tới bên kia. Và sau đó từ từ dọc theo đường chia đôi nó.
Cô run rẩy bất lực trong sự đánh thức của nó.
Anh đứng gần như sát sạt bên cô bây giờ, cánh tay trái anh giữ cô, khi anh chầm chậm vuốt ngón cái lên xuống giữa hai chân giờ gần như đã vô dụng. Anh hầu như không chạm vào cô, nhưng cảm thấy như thể những ngón tay đang để lại một lằn lửa.
Cái nhìn của cô trôi dạt đến đôi tay và các ngón tay của anh đang chầm chậm… đầy ma thuật… trộm mất tất cả kiểm soát của cô… trêu chọc cô ở bên ngoài lớp vải.
Cô đã có thể nhìn thấy sự khác nhau quá rõ bây giờ; hình dạng chữ V ở cái quần ống chẽn của cô, và chỗ phình cứng của anh. Cô nhìn chằm chằm vào đó, cố tưởng tượng ra hình dạng chính xác bên dưới lớp vải.
Với một nỗ lực cô kéo cái nhìn ra chỗ khác và nhìn vào anh, muốn cầu xin cho điều gì đó… bất cứ điều gì… cô không biết là gì.
Và nhìn vào cái biểu hiện trong đôi mắt anh.
Cô không phải là người duy nhất bị thôi miên… bị đốt cháy.
Anh đã hoàn toàn không biết gì về cái nhìn chăm chú của cô; sự chú ý của anh đang hoàn toàn vào cơ thể cô. Đôi mắt anh như muốn nuốt sống cô cho dù đôi tay đang lang thang trên người cô, đang bóc cô ra thành từng mảnh…
Đang bóc anh ra thành từng mảnh…
Và sau đó đôi tay anh sững lại, và cái nhìn của anh vụt ngước lên, gặp cái nhìn của cô. Đó là một cái nhìn ngắn, một sự tạm dừng đông cứng, sau đó một màn trập mờ rớt xuống đằng sau đôi mắt anh và anh đột nhiên khó chịu và xa cách và… lạnh lùng.
Anh đặt hai bàn tay lên vai cô và đẩy cô ra một chút. “Và đó là-“ giọng anh nghe cay nghiệt, và anh bước lùi lại rồi hắng giọng. “Đó là một bài học. Dù là quần ống chẽn hay không, thì cô cũng không giống một cậu bé.”
Cô chớp mắt với sự lạnh lùng đột ngột của anh. Đôi mắt cô rớt xuống cái quần ống chẽn của anh, tới chỗ phình nam tính của anh.
Anh nhìn thấy cái nhìn của cô. Anh nghiến hàm và quay nhanh người khỏi cô. “Hãy thay đồ đi ngủ,” anh nói khi tiến ra cửa. “Tôi sẽ trở lại trong mười phút nữa.” Sau đó rời đi và cô nghe thấy tiếng chìa khóa xoay vào ổ khóa.
Không lối thoát nào khả dĩ.
Cô phát ra một tiếng cười miễn cưỡng, run rẩy. Bỏ trốn là điều cuối cùng trong tâm trí cô.
Bella không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu khi cô đột nhiên nhận ra mình vẫn đang đứng trước gương, đang nhìn vào nó với hai cánh tay cô đang ôm người và một nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt cô.
Anh nói sẽ trở lại trong mười phút nữa.
Cô nhanh chóng động đậy tay chân, cởi đôi ủng, tất chân, và quần ống chẽn ra. Cô mở túi xách của mình và lôi ra chiếc áo ngủ. Sàn gỗ bóng láng đang lạnh lên và làm cho mấy ngón chân trần của cô cóng lại, vì thế cô đứng trên tấm thảm nhỏ trước lò sưởi mà thay quần áo. Trong vài giây cô đã lột hết phần còn lại của quần áo và kéo chiếc áo ngủ qua đầu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cô ước gì cô mình là một người thêu giỏi. Tất cả các cô gái khác đã làm những bộ đồ ngủ thêu rất đẹp. Còn của cô chỉ là vải bông trơn.
Tuy nhiên, nếu anh đã thấy thèm muốn cô trong một cái quần chẽn và một chiếc áo chẽn, thì chắc anh sẽ không quan tâm tới một chiếc áo ngủ vải trơn. Cô đột nhiên cảm thấy lạnh và muốn nhảy vào giường, nhưng cô không thể cưỡng lại một cái liếc nhanh vào tấm gương.
Tóc cô! Cô rút nhanh các cây kim cài giữ các bím tóc cô ra, và gỡ các bím tóc bằng các ngón tay làm lược. Cô nên chải nó, nhưng cô chắc mười phút đã trôi qua, và cô không muốn bị bắt đang chưa sẵn sàng cho anh.
Một cái liếc khác vào trong chiếc gương và cô ước gì cô đã không nhìn. Trước đó, anh đã cho cô thấy ai đó là một người bí ẩn hấp dẫn. Còn bây giờ thì đó là một Bella Ripton xấu xí trở lại, trong chiếc áo ngủ vải bông trắng làm cô trông tái nhợt và che mất bất kỳ đường cong nữ tính nào mà cô có thể đã có. Và tóc cô giờ như là của một nữ thần rắn thay vì là vẻ rực rỡ của một phụ nữ.
“Ôi, Mama,” cô thở dài. “Tại sao chúng ta không thể sinh ra đã là người xinh đẹp?” Chân cô đang lạnh cóng, vì thế cô đã liều thêm một vài phút nữa trên tấm thảm kế lò sưởi.
Cô đứng để sưởi ấm mình, kéo chiếc áo ngủ lên để làm ấm phần trống bên dưới. Khi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, cô đã với tới được chiếc giường chỉ bằng một cú nhảy xa.
Cô chui vào bên dưới tấm chăn và chờ.
Tiếng các bước chân xa dần. Không phải Luke. Nhưng anh sẽ không lâu nữa.
Bella nằm giữa các tấm chăn lạnh lẽo, run rẩy một chút và tự ôm mình để làm ấm, dù vậy cái lạnh chỉ là ở bên ngoài. Bên trong cô vẫn đang còn nóng hổi và phấn khích và… tan chảy.
Bấy lâu nay, mọi người – thậm chí chồng cô – đã đối xử với cô như là trẻ con. Cuối cùng thì cô cũng sắp trở thành một người phụ nữ.
Ai biết được anh có thể làm cô cảm thấy như thế này, chỉ bằng cách nói… và chạm vào… và nhìn cô?
Cô chờ. Bên trong cô là một mớ hỗn độn.
Luke để mình bước ra ngoài cửa sau của nhà trọ và đi bộ trong một lúc để hạ nhiệt. Quá nhiều cho ý định làm một bài học của anh.
Làm thế nào mà nó lại quay ra mất kiểm soát nhanh chóng như thế nhỉ?
Khi anh yêu cầu ông chủ nhà trọ cung cấp một tấm gương lớn, Luke có kế hoạch cho cô vợ của mình một bài học ngắn gọn, súc tích; rằng bất kể trong quá khứ cô đã trông như thế nào trong những chiếc quần ống chẽn, thì cô cũng đã không còn giống như là một cậu bé khi mặc nó thêm nữa. Anh đã tính nó sẽ chỉ diễn ra trong một lúc. Anh sẽ chỉ ra rõ ràng, và cô sẽ hiểu.
Nhưng cô lại có chiều hướng cãi về quan điểm đó, và Luke cảm thấy bắt buộc phải chỉ cho cô biết cô đã đánh giá mình sai như thế nào.
Và sau đó…
Anh lắc đầu. Làm thế nào mà anh lại để những điều đó xoắn ra khỏi anh như thế?
Chúa biết – ừm, chuyện này không cần phải làm phiền đến Chúa – bất kỳ tên ngốc nào cũng biết chuyện sẽ đến đâu nếu Luke không tình cờ nhìn vào khuôn mặt cô và bắt gặp tia nhìn chiến thắng, về quyền lực của phụ nữ, trong đôi mắt cô khi cô nhìn thấy anh đã bị áp chế như thế nào với cô. Cái cơ thể của anh ấy.
Luke sẽ không bị áp chế với bất kỳ phụ nữ nào, không với ngay cả vợ anh.
Con đường làng mất dần vào một lối mòn nhỏ bẩn thỉu dẫn vào bãi đất hoang. Anh dừng lại, nhìn vào bóng tối lờ mờ của những ngọn đồi, vào những ngôi sao như rắc vào bức màn nhung của bóng đêm, và thở mạnh, không khí lạnh tràn sâu vào phổi anh.
Tiếng đàn ghita đâu đó rất gần. Hương vị của ớt và thịt nướng bay trong gió.
Đó là nơi này, nơi đất nước chết tiệt này; đó là tất cả. Những điều anh đã cất giữ cẩn thận, dưới sự kiểm soát, đang bị khuấy lên. Sự khuấy đảo trạng thái cân bằng của anh – phải, là nó.
Trong vài ngày qua, những ký ức và cảm giác đã trỗi dậy để tấn công anh ở khắp mọi nơi.
Isabella vô tình đã bắt đầu quá trình này. Hoàn cảnh cuộc gặp gỡ của họ, điểm yếu của anh đối với một phụ nữ bị gặp nạn, đã làm anh chơi trò anh hùng.
Nhưng đó không phải là lỗi của cô trong việc đã tháo xích cho những con quỷ của anh.
Cô không phải là con quỷ đã ám ảnh anh.
Cô chỉ là cô dâu ngây thơ của anh đã bị tấn công khi còn là một đứa trẻ và đã trải qua tám năm tiếp theo trong một tu viện. Anh đã đối xử với cô như một…
Anh quay gót giày và đi trở lại con đường anh đã đến. Chẳng có thiệt hại nào đã xảy ra cả. Anh đã không để trần một inch nào làn da của cô, và điều đó làm cô không bị gây hại – mà thực tế là nó còn làm cho cô cảm thấy niềm vui của sự kích thích.
Không phải là thứ niềm vui của sự thích thú tốt cho anh. Anh nhăn nhó và điều chỉnh lại cái quần của mình. Không phải là dễ chịu tất cả. Nhưng điều đó khác với một phụ nữ.
Miễn là anh không vồ vào cô – và anh sẽ không – tự trọng của anh vẫn còn nguyên vẹn.
Anh sẽ không chạm vào cô lần nữa như thế cho đến khi họ về đến Anh. Anh đã hứa cho cô thời gian để làm quen với anh, và cô sẽ nhìn thấy cô đã kết hôn với một người quân tử. Cô có thể đã không còn là một trinh nữ nhưng cô có thời gian để quen với anh, để quen với ý tưởng có một người đàn ông trên giường cô, trong cơ thể cô.
Anh Quốc, một vùng đất xanh tươi và dễ chịu (*), những cảm xúc của anh sẽ không sống sượng, lởm chởm và mấp mé ngoài tầm kiểm soát, mà sẽ an toàn nằm trong bóng tối. Phải, anh sẽ quyến rũ cô ở Anh, nhẹ nhàng, cẩn thận, như là điều một quý ông nên làm.
(*: nguyên văn ‘In England, that green and pleasant land’ – là một câu trong bài thơ ‘Jerusalem’ của William Blake – ND)
Luke sẽ không cho phép những con quỷ trong quá khứ của anh làm ô uế cuộc hôn nhân của anh. Hoặc là cô dâu của anh.
Anh trở lại nhà trọ, đã bình tĩnh, đã nguội, và chắc chắn là đã kiểm soát được cơ thể và cuộc hôn nhân của mình.
Anh đã đi lâu hơn mười phút. Anh lặng lẽ gõ cửa trước khi mở khóa, vì không muốn đánh thức cô. Khi anh bước vào, cô ngồi dậy, mái tóc đen tràn qua đôi vai nhạt màu, một nữ thần quyến rũ nguy hiểm dưới ánh nến. Chết tiệt.
“Tôi tưởng cô đã ngủ rồi chứ,” anh nói.
“Chưa.” Đôi mắt cô rất to.
“Tôi sẽ không lâu đâu.” Anh quay lại với cô và nhanh chóng cởi chiếc áo mặc trong và chiếc quần ngắn ra. Anh thường ngủ khỏa thân. Không có cơ hội ở tối nay. Hoặc bất kỳ tối nào khác cho đến khi họ về tới Anh, anh nhắc nhở mình.
Anh thổi nến và leo lên giường, cẩn thận để không chạm vào cô trong bất kỳ cách nào.
“Ngủ ngon, Isabella.”
“Anh sẽ đi ngủ à?”
“Tất nhiên.” Cơ thể anh đau nhức đòi giải thoát.
“Nhưng tôi tưởng…”
Anh siết chặt quai hàm. Anh biết cô nghĩ gì. Chết tiệt anh như một thằng ngốc. “Tôi đã hứa cho cô thời gian,” anh nhắc cô. “Tôi giữ lời hứa của mình.”
Im lặng theo sau, và chỉ khi anh đang bắt đầu hy vọng cô đã ngủ, thì cô nói, “Tôi vui vì anh đã đi với tôi, hôm nay.”
Người ta sẽ nói gì với chuyện này đây? “Tốt,” anh nói cộc lốc. Và sau đó, trước khi cô có thể biến nó thành một cuộc trò chuyện, anh nói tiếp, “Ngủ ngon.”
Sự thật là, sự thân mật này quá chết tiệt, nằm kề nhau trong bóng đêm, nói chuyện. Anh chưa bao giờ chia sẻ giường ngủ với phụ nữ. Không phải để ngủ. Và chắc chắn không phải để nói chuyện. Một sự…thân mật không mong đợi.
“Thế mai chúng ta sẽ đi hướng nào?”
Anh tính không trả lời, vờ như đã ngủ, nhưng cuối cùng cũng nói, “Chúng ta chỉ còn một ngày rưỡi nữa là đến Valle Verde, vì thế chúng ta cứ tiếp tục hướng đó.”
Cô thở gấp. “Nhưng tôi cứ nghĩ-“
“Cô nói đúng,” anh thừa nhận. “Nếu Molly bị rơi vào tay mấy kẻ ác độc nào đó, không gì ngăn được tôi đi cứu nó. Nhưng nếu em gái cô không có ở Valle Verde, tôi cảnh báo cô ngay từ bây giờ là chúng ta sẽ quay lại và đi thẳng về Anh. Chúng ta sẽ không tiếp tục đi săn ngỗng trời-“
“Ôi, cảm ơn anh, cảm ơn anh!” Cô ôm lưng anh.
Anh cứng người lại. “Đừng làm vậy!”
“Nhưng tôi chỉ cảm ơn-“
“Trừ khi cô muốn đây là đêm tân hôn của mình-“ Anh đánh rơi các từ. “Hãy ở yên trên phần giường của cô đi.”
Một sự im lặng dài. Cuối cùng, Luke nghĩ cô chắc là đã nói xong cho đêm nay.
Và sau đó giọng cô thoát ra khỏi bóng tối, mềm mại và thấp, nhưng rất, rất rõ ràng. “Tôi sẽ không phiền.”