London 1819
“Cậu là đồ điên, Ripton!”
Luke Ripton nhún vai và ghì cương ngựa. “Cỗ xe có thể sửa lại được mà, Jarvis. Ít nhất thì mấy con ngựa của cậu cũng đâu có thương tích gì đâu.”
“Cám ơn đã quan tâm!” Jarvis gầm gừ. “Sát sạt qua tôi như - cậu gần như va vào mấy bánh xe của tôi ấy-“
“Nhưng mà có trúng đâu,” Luke lạnh lùng cắt lời. Cái gã này cưỡi chậm như người lần đầu tiên biết cưỡi ngựa vậy. “Đâu cần phải né tránh làm gì. Cậu chỉ cần giữ vững dây thần kinh của cậu là ổn.”
“Giữ dây thần kinh á? Tôi sẽ cho cậu thấy nó đây.” Jarvis bắt đầu tiến lên, nhưng bị những người bạn đến xem cuộc đua để làm chứng – cũng như để cá cược ngăn lại. “Bình tĩnh nào, Jarvis. Huân tước Ripton đã thắng một cách đường hoàng,” một người bạn nói.
“Ai biểu cậu thách cậu ta trước chi,” một người khác nói, đã hơi say nên cách nói sống sượng hơn. “Ai cũng biết Ripton đâu có quan tâm cậu ta sống hay chết. Điều đó làm cậu ta – hic! – bất khả chiến bại.”
Luke nghiêng chiếc mũ của mình với đối thủ vẫn còn đang tức đến bốc khói và phi đi. Đó có phải sự thật? Anh có quan tâm mình sống hay chết không?
Anh nghĩ về câu hỏi đó khi phi ngựa trở lại thị trấn. Không đúng, anh quyết định khi rẽ vào đường Brook Thượng. Anh không chắc mình có xứng đáng để sống hay không. Nhưng anh cũng đã nhiều phen liều lĩnh trêu ngươi số phận. Nhưng dường như số phận đã có kế hoạch khác dành cho anh. Bức thư trong túi anh xác nhận điều đó.
Anh dừng lại bên ngoài ngôi nhà ở thị trấn của mẹ anh. Ngôi nhà này thuộc về anh, tất nhiên – nó đi kèm với tước vị mà anh thừa kế lại khi người chú và người anh họ bị chết đuối cách đây hai năm. Nhưng mặc dù Luke yêu mẹ và đứa em gái út của anh, nhưng anh không thích sống với họ. Mẹ anh có xu hướng hay nhặng xị lên. Luke thích căn hộ độc thân của mình, nó gồm nhiều dãy phòng gọn gàng ở đường Clarges, ở đây không ai hỏi anh đi đâu hay khi nào về.
“Tạ ơn Trời đất!” Lady Ripton kêu lên khi Luke bước vào phòng khách. Bà rung chuông gọi trà và bánh ngọt.
Anh hôn lên má bà đưa ra. “Con không trễ quá chứ?” Bà đã yêu cầu anh đến gặp bà vào buổi sáng. Giờ là gần mười một giờ.
“Không, nhưng mẹ đang lo lắng, tất nhiên. Mấy cuộc đua đáng sợ! Mẹ không hiểu tại sao-“
“-tại sao con lại dính vào những thứ không đáng quan tâm như vậy,” Luke ngắt lời. Anh đã cố hết sức tránh xa chủ đề này từ mẹ anh, khỉ thật.
“Mẹ không được quan tâm sao? Con trai mẹ, con trai duy nhất của mẹ, đã liều mạng mình-“
“Mạng con vẫn còn đây mà, Mama. Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng không cần thiết,” Luke nói quả quyết. Anh mà biết ai đã mách lẻo chuyện này cho mẹ anh biết, anh sẽ vặn cổ cho biết tay. “Giờ thì, mẹ muốn nói gì với con thế?”
Làm như anh không biết chuyện gì. Molly đã tiết lộ chuyện mà mẹ và các chị anh sắp nói tới. Mặc dù Luke đã cho bà được toàn quyền quyết định làm gì bà thích, nhưng mẹ anh vẫn muốn anh phê duyệt tất cả những sắp đặt – theo cách bà nhắc nhở anh rằng anh là trụ cột của gia đình. Không biết bà sẽ phản ứng thế nào nếu anh đưa ra gợi ý thực sự của riêng anh…
Mama trở thành góa phụ kể từ khi Luke vẫn còn đi học và Molly là một bé gái nhỏ xíu. Luke vào quân đội khi anh mười tám, và Mama đã xoay sở để đưa ra mắt và kết hôn thành công cho hai người chị của Luke. Bà đã quen với việc quyết định, dù vậy bất cứ ai quan tâm đến bà cũng đều thấy bà đã phải gánh vác quá nhiều. Đó là công việc của một người đàn ông.
Vì vậy mỗi tuần họ làm cái công việc là Mama đưa ra các kế hoạch và các chi tiêu, còn Luke sẽ phê chuẩn.
Anh uống trà và lắng nghe với một nửa cái tai. Ngày hôm nay anh thậm chí còn thấy ít hứng thú với những sự sắp xếp của bà hơn thường lệ. Anh phải nói cho bà biết về bức thư ở trong túi anh.
Bà sẽ không thích nó.
“Giờ thì, về vũ hội, mẹ nghĩ chúng ta sẽ mời trước bốn mươi người. Molly và mẹ đã lập ra một danh sách, nhưng vẫn muốn hỏi con muốn chúng ta sẽ mời ai. Mẹ không nói đến những người đã thân thiết như Rafe, Harry, hay Gabe, và vợ của họ, tất nhiên – họ đã lúc nào cũng có tên trong danh sách của chúng ta. Molly không bao giờ quên chuyện khi nó còn nhỏ, tất cả các anh đã hứa sẽ khiêu vũ với nó ở buổi ra mắt đầu tiên. Tạ ơn Thượng Đế vì tất cả đã trở về từ chiến tranh.”
Không phải tất cả, Luke nghĩ, vì mẹ anh không biết Michael nhiều lắm.
“Còn ai đặc biệt mà con muốn mẹ mời không? Một quý cô đặc biệt nào đó?” bà nói với sự nhấn mạnh tinh tế.
“Lady Gosforth?” anh nói, gọi tên người cô tuyệt vời của mấy ông bạn của mình.
Mẹ anh vỗ nhẹ lên bàn tay anh. “Không đánh trống lãng, Luke. Con biết rõ ý mẹ là gì mà. Đã hai năm kể từ ngày con kế thừa tước vị của chú con, và cũng đã đến lúc con nên nghĩ nghiêm túc tới chuyện hôn nhân.”
**. Cơ hội tốt đây. Luke đặt tách trà của mình xuống. “Về chuyện đó, con cũng đang nghĩ nghiêm túc về việc kết hôn.” Nghiêm túc một cách chết tiệt, đúng hơn là thế. Mẹ anh nghiên người háo hức về phía trước. “Vậy là con đã để ý tới một cô dâu nào rồi à?”
“Còn hơn cả để ý; gần như là kết hôn rồi mẹ à.” Anh nuốt xuống. Thừa nhận chuyện anh đã làm khó hơn là anh nghĩ.
“Gần như là đã kết hôn? Mẹ không hiểu. Ý con là con đang nói về chuyện hứa hôn?”
“Không. Con kết hôn rồi.”
“Kết hôn á?” Tách trà của bà bị đóng băng giữa chừng trên đường đến miệng. Cổ tay bà run lên và tách trà bị buông lỏng từ mấy ngon tay đột nhiên mất hết lực và kêu lách cách trên bàn, trà bị sóng sánh ra trên mặt bàn được đánh bóng kỹ lưỡng. Mẹ anh không để ý tới nó. Một khoảng im lặng dài, sau đó bà nói trong một giọng hơi run run, “Con không thể nói đùa như vậy được!”
“Con nói thật. Không đùa.” Anh đứng dậy và đi đến chiếc bình pha lê đựng rượu sherry.
“Nhưng con kết hôn khi nào? Và cô gái đó là ai? Và tại sao, lạy Chúa tôi, tại sao chứ?”
Anh rót cho bà một ly sherry và nghĩ xem làm thế nào để nói về cuộc hôn nhân của mình cho nó rõ ràng hết mức có thể. Nhưng đó là chuyện không dễ dàng. Anh không chắc đó có phải là chuyện tốt lành không nữa.
Bà cầm lấy cái ly trong vô thức. “Đừng nói với mẹ - cô ta là loại đàn bà tham lam đã bẫy con-“
“Không có chuyện đó!” anh nói kiên quyết. “Đừng nghĩ con là thằng ngốc như vậy, Mama. Cô ấy là một tiểu thư, rất đáng kính trọng, có xuất thân tốt-“
“Một góa phụ,” mẹ anh nói trong một giọng trống rỗng.
“Không chút nào. Cô ấy còn trẻ, bằng tuổi với Molly, chưa tới hai mốt.”
Mẹ anh nhìn anh bằng đôi mắt thấu xương, một cái nhìn một mà suy ra mười. “Tên cô ta là gì? Cô ta ở đâu?”
“Tên cô ấy là Isabella Mercedes Sanchez y Vaillant, và cô ấy là con gái duy nhất của Bá tước Castillejo.” Đôi mày thanh lịch của mẹ anh châu lại với nhau. “Người nước ngoài á?”
“Tầng lớp quý tộc Tây Ban Nha.” Một lời đáp trả khá gay gắt.
“Người tị nạn.” Bà thở dài. “Mẹ nghĩ cô ta hẳn rất nghèo khổ.”
“Trái lại, cô ấy là một người thừa kế. Và cô ấy không phải là một người tị nạn.”
Bà cau mày, cái nhìn bối rối. “Mẹ không nghe nói về bất kỳ nữ thừa kế người Tây Ban Nha nào đang thăm thú ở London. Con gặp cô ta ở đâu?”
“Ở Tây Ban Nha, trong chiến tranh.”
“Trong chiến tranh?” Mẹ anh chớp mắt. “Vậy là rất lâu rồi phải không? Vậy cô ta đang làm gì lúc này?”
“Chắc là khâu vá và học những bài học của mình, con nghĩ vậy.”
“Khâu vá-“ Bà đột nhiên ngừng sững lại, nheo mắt nhìn anh, sau đó nói với vẻ nghiêm trang, “Đây không phải là lúc đề đùa đâu, Luke. Tại sao mẹ không gặp cô ta? Hay gặp cha mẹ cô ta chứ? Và tại làm sao mà phải giữ bí mật cái đám cưới-“
“Cha mẹ cô ấy chết rồi. Và mẹ không gặp cô ấy bởi vì một lý do rất rõ ràng là cô ấy vẫn còn ở Tây Ban Nha.” Và anh không đang nói đùa.
“Ở Tây Ban Nha?” Bà cau mày. “Nhưng đã hàng năm rồi kể từ khi con ở Tây Ban Nha. Mẹ không hiểu. Làm thế nào mà con có thể kết hôn với một cô gái vẫn còn ở Tây Ban Nha chứ?” Luke nhìn ra xa. “Đám cưới cách đây khá lâu rồi mẹ à.”
Bà nghiêng người về phía trước, khuôn mặt đầy sự thắc mắc. “Bao lâu?”
“Mùa xuân năm 1811.”
Bà nhẩm tính. “Cách đây tám năm á? Khi con mới mười chín?” Bà nhìn chằm chặp, trán bà nhăn lại với vẻ hoang mang. “Và từ đó đến nay con chưa bao giờ nói với mẹ chuyện đó? Tại sao chứ, Luke? Tại sao?”
“Đó là điều đứng đắn phải làm vào lúc đó.” Đây là lời giải thích duy nhất anh chuẩn bị được.
Bà nhắm mắt lại như thể đã quá sức chịu đựng, mẹ anh dựa lưng vào ghế và quạt quạt vào người, mặc dù, bây giờ là tháng Ba, một chút ấm áp cũng không có.
“Thêu vá?” Đôi mắt bà vụt mở và bà ngồi thẳng dậy với một cái giật mạnh. “Cô gái đó bao nhiêu tuổi vậy? Vào năm 1811, Molly vẫn còn là một đứa trẻ-“
“Mười ba. Và đúng rồi mẹ, Isabella cũng gần mười ba khi con cưới cô ấy.”
“Con đã cưới một đứa trẻ á?” Bà gần như rít lên. “Trời ơi, chuyện này mà bị phát hiện thì là một vụ bê bối cho mà xem!”
“Con không có ý định để lộ chuyện này ra.”
“Nhưng mà Luke… Mười ba! Chỉ là một đứa trẻ! Sao con có thể làm vậy chứ?” Bà nhìn anh với cái nhìn một chút kinh tởm.
“Đừng vô lý thế, Mama,” anh nói vẻ cộc cằn. “Tất nhiên con đã không bao giờ chạm vào cô ấy. Mẹ nghĩ con là loại người gì vậy?” Và bởi vì anh vẫn còn nhìn thấy sự bối rối và lo lắng trong đôi mắt mẹ mình, anh tiếp tục, “Con cưới cô ấy là để bảo vệ cô ấy, tất nhiên. Và sau đó con đã giao cô ấy cho người dì chăm sóc, bà ấy là một nữ tu.”
Mẹ anh lắc đầu và nói trong một giọng cam chịu, “Có là người Công giáo thì cũng vậy thôi. Mẹ biết.” Bà lắc lắc ly sherry trầm tư trong một lúc, uống cạn nó, và nói dứt khoát, “Chúng ta sẽ hủy hôn.”
“Không, không được.”
“Nhưng con lúc đó chưa được hai mốt tuổi, chưa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn mà không được sự cho phép của cha mẹ. Và nếu cô gái đó vẫn còn nguyên vẹn, thì sự hủy hôn là-“
“Không.”
“Tất nhiên là con phải làm vậy. Con chỉ đơn giản là nộp-“
“Mẹ.”
Bà cắn môi và ngồi ngã người ra.
Luke nói, “Con đã nộp đơn xin hủy hôn. Nó đã bị từ chối.”
“Vì cớ gì-“
“Cuộc hôn nhân này là hợp pháp, mẹ à,” anh nói trong một giọng không cho phép tranh luận. Luke không có ý định giải thích cho mẹ anh hay bất kỳ a khác biết tại sao việc hủy hôn này là không thể.
Bà nhìn anh với sự mất tinh thần nhưng đã đọc thấy được giải pháp trong đôi mắt anh. “Vậy con sẽ làm gì?”
“Tôn trọng cuộc hôn nhân này, tất nhiên. Con không còn lựa chọn nào khác.”
“Còn cô gái?”
“Cô ấy cũng không có lựa chọn nào khác.”
“Ta biết, Luke, nhưng cô ta nghĩ gì? Cô ta cảm thấy thế nào?”
Anh cho mẹ mình một cái nhìn trống rỗng. “Con không biết. Không quan trọng cô ấy nghĩ gì hay cảm thấy gì – cuộc hôn nhân này là hợp pháp và chúng con đã mắc kẹt với nó – và con hy vọng con không cần phải nói, mẹ chỉ nghe bằng tai, Mama.”
“Dĩ nhiên,” mẹ anh thì thầm.
“Người Tây Ban Nha đã quen với hôn nhân sắp đặt; chuyện này cũng không có gì lạ. Bên cạnh đó, cô ấy lớn lên ở một tu viện.”
Mẹ anh cho anh một cái nhìn bối rối. “Thì sao chứ?”
“Cô ấy sẽ có thói quen vâng lời,” Luke giải thích. “Các nữ tu hiến dâng hết cuộc đời của mình cho sự thiếu thốn, chay tịnh, và vâng lời.”
Mẹ anh chớp mắt. “Ta hiểu,” bà nói yếu ớt.
“Vậy đấy, chỉ có thế. Con đi đây.” Anh đứng dậy để rời đi.
“Luke Ripton, không được bước một chân ra khỏi căn phòng này cho đến khi con giải thích xong.”
Luke nhướng một bên mày. “Con đã nói với mẹ mọi thứ mẹ cần biết rồi.”
Mẹ anh đảo mắt. “Hãy nói như một người đàn ông.”
Nghe có vẻ như là lời buộc tội, nhưng những chuyện khác anh không muốn nói ra. Nhưng rõ ràng là mẹ anh cảm thấy cần phải băm vằm cho rõ ràng hơn. Luke miễn cưỡng ngồi xuống trở lại.
“Tại sao con không cho mẹ biết về cuộc hôn nhân của con?”
“Con nghĩ nó không quan trọng.” Vì anh nghĩ mình sẽ chết. Hoặc cuộc hôn nhân đó sẽ bị hủy.
“Không quan trọng?” Miệng mẹ anh há ra. Mẹ anh chưa bao giờ há miệng.
“Đó là thời kỳ chiến tranh, Mama. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Với cô ấy. Hoặc với con.” Anh nhún vai. “Nhưng nó đã không xảy ra.” Bà khép miệng lại, sau đó mở ra, và anh nhanh chóng nói thêm, “Con đã chuẩn bị những sắp xếp cần thiết trong trường hợp con chết. Ai cũng được quan tâm; mẹ không có gì phải lo lắng.”
Bà nhìn chằm chằm vào anh trong im lặng. “Chỉ có sự mất mát con trai của mẹ.”
Anh nhún vai lần nữa. “Nhưng điều đó đã không xảy ra. Con biết giới quý tộc nếu biết tin về cuộc hôn nhân của con họ sẽ phản ứng thế nào, vì thế con tính sẽ trở lại Tây Ban Nha để-“
“Xem xét lại các tài sản của con ở Tây Ban Nha? Đó chỉ là một phần tài sản mà con đã bỏ bê.”
Anh cứng người lại, không thích lời buộc tội đó, mặc dù đó là sự thật. Anh tính sẽ bán các tài sản ở Tây Ban Nha, không muốn làm gì với chúng. Anh không muốn gợi nhớ tới thời gian anh ở Tây Ban Nha. Anh ghét nó. Nó làm anh cảm thấy muốn bệnh với ý tưởng trở về đó.
Nhưng số phận một lần nữa lại trêu ngươi anh. Đề nghị hủy hôn bị từ chối và anh không còn lựa chọn nào khác là trở lại cái đất nước mà anh đã thề sẽ không bao giờ đặt chân lên lần nữa. Những ký ức mà anh cố gắng đến tuyệt vọng để quên lại trỗi lên.
“Vâng, các tài sản ở Tây Ban Nha, nếu mẹ thích gọi thế. Và sau đó con sẽ trở về với một cô dâu Tây Ban Nha trên cánh tay con.”
“Mẹ nghĩ sẽ ổn thôi,” mẹ anh đồng ý. “Nhưng mà, Luke, mẹ rất buồn đấy. Mẹ đã luôn mong là con sẽ tìm thấy một cô gái dễ thương là-“
“Một cuộc hôn nhân thuận tiện với con cũng ổn,” anh nói trong một giọng khô khan. “Còn giờ thì, mẹ có muốn biết thêm gì trước khi con đi không?” Chẳng còn gì để mẹ anh thực hiện ước mơ của bà là làm cho anh có một cuộc hôn nhân giống như bà đã có với cha anh. Đó là mơ ước của bà, chứ không phải của Luke.
Ước mơ của anh…Một mảnh băng trượt xuống sống lưng anh. Không nói sẽ tốt hơn.
“Ít ra thì cô ta có xinh không?”
Anh nghĩ về Isabella lần cuối anh gặp cô, khuôn mặt cô đầy vết bầm tím và sưng vù, với cái mũi quá to, như một chú chim non hung dữ, mới nở và xấu xí. “Cô ấy chỉ mới mười ba mà mẹ. Cô ấy sẽ thay đổi sau tám năm.” Anh hy vọng thế, ít nhất là vậy.
Mẹ anh đã thấy anh lãng tránh câu hỏi. “Liệu mẹ sẽ thích cô ta?”
“Con không biết,” anh bất lực nói. “Con biết cô ấy vỏn vẹn có một ngày, và dưới một hoàn cảnh bất thường. Ai biết cô ấy giờ thế nào chứ? Giờ thì, con thật sự phải đi-“
“Còn một điều nữa.”
Anh chờ. Một sự im lặng kéo dài. Mẹ anh ngồi không yên trong chỗ ngồi của bà, xoắn chiếc khăn tay giữa những ngón tay của bà. “Luke, mẹ biết con không thích nói về…về…và mẹ tôn trọng sự riêng tư của con, chắc con cũng biết thế, nhưng mẹ phải hỏi con chuyện này. Có chuyện gì xảy ra với con ở Tây Ban Nha vậy, có chuyện xảy ra mà con không nói tới phải không?”
Anh cứng người và quay mặt đi. “Con không biết mẹ có ý gì.”
Bà nói nhẹ nhàng, “Con không thừa nhận không có nghĩa là mẹ con không thể nhìn thấy có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra với con ở Tây Ban Nha.”
“Con đã tham gia chiến tranh, mẹ à,” anh nói trong một giọng khô khốc. “Chiến tranh làm thay đổi con người.”
“Mẹ biết,” bà nói nhẹ nhàng. “Mẹ thấy hết ở tất cả các con. Các con trở về với sự thay đổi. Nhưng với con, con trai yêu quý nhất của mẹ, thì có điều gì đó còn hơn thế; có gì đó rất sâu sắc riêng tư.”
Anh gần như điếng người với mỗi từ ngữ được chọn lọc cẩn thận của bà. Bà không thể biết, anh nhắc mình. Không ai biết hết. Anh đã không nói với bất kỳ ai, thậm chí với cả Rafe, Harry và Gabe.
“Mẹ thấy các bạn con đã hồi phục, và ổn định, từng người một, trừ con… Dù đó là gì, thì nó vẫn còn ám ảnh con.”
Anh buộc mình nói trong một giọng thờ ơ. “Bất kể gì mẹ nghĩ đã ám ảnh con thì đó cũng không phải là cuộc hôn nhân này. Thành thật mà nói, con gần như không nghĩ tới nó. Cô ấy chỉ là một cô bé, bằng tuổi Molly, lúc đó đang gặp rắc rối, và chỉ bằng cách cưới cô ấy con mới có thể giúp cô ấy thoát khỏi một số phận kinh tởm. Con đã nghĩ chúng con có thể hủy hôn sau, nhưng…” Anh giơ hai tay trong một cử chỉ ý nói đó là định mệnh.
Trước khi mẹ anh có thể lên tiếng, anh đứng dậy. “Con có liên lạc với dì của Isabella – một nữ tu, mẹ cũng biết rồi đó – và được khuyên là nên đến gặp Isabella càng sớm càng tốt. Con sẽ đi Tây Ban Nha vào ngày mai.”
“Ngày mai?” Bà đứng dậy, kích động đến chừng mực mà anh biết bà sẽ thế. “Nhưng vũ hội của Molly sẽ bắt đầu trong ba tuần nữa!”
“Con sẽ trở lại vào lúc đó,” anh trấn an bà. “Con đã hứa với Molly lúc mới nhập ngũ, và thêm lần nữa khi con đi Waterloo, là con sẽ trở về để khiêu vũ ở buổi ra mắt của nó. Không có lý do gì để con thất hứa bây giờ. Vẫn còn đủ thời gian để tới Nữ tu viện Các Thiên Thần và trở về nhà. Con sẽ thông báo cho Rafe và Harry các kế hoạch của con, và họ sẽ có mặt nếu mẹ cần bất kỳ hỗ trợ hoặc lời khuyên nam tính nào.”
Mẹ anh làm một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Vậy nếu con bị chậm trễ thì sao?”
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên má bà. “Con đã sống sót với mọi thứ mà Boney (*) ném vào con, Mama. Giờ thì còn gì có thể gây trở ngại cho con nữa đây?”
Luke đi thẳng từ nhà mẹ anh đến Câu lạc bộ Apocalypse ở St. James. Được thành lập một thời gian ngắn sau trận Waterloo, câu lạc bộ này phục vụ chủ yếu cho các sĩ quan trẻ đã từng phục vụ trong chiến tranh. Quán nhỏ, kín đáo, và Luke với các bạn của mình thấy nó là một nơi thích hợp để tụ tập bạn bè. Trái ngược với suy nghĩ của những người không phải là thành viên của câu lạc bộ này, chủ đề duy nhất mà các thành viên của nó không bao giờ thảo luận tới là về chiến tranh. Tối nay sẽ là một ngoại lệ.
Luke tìm ra Rafe và Harry đang ngồi trong một phòng riêng biệt, đang ườn ra trong những chiếc ghế bành da dày, nhấm nháp rượu vang, những đôi ủng xoạc ra hướng về phía lò sưởi, một hình ảnh của sự mãn nguyện đầy nam tính.
Sao họ có thể nhỉ? Tình trạng không yên vẫn còn đang dày vò cuộc sống của Luke, dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chiến tranh kết thúc. Bốn năm. Rafe đứng dậy. “Lẽ ra cậu phải có mặt ở đây từ lâu rồi chứ.”
Harry uống cạn ly vang của mình, cho Luke một cú đấm thân thiện vào vai, và hất đầu về phía phòng ăn. “Thôi nào. Mùi món bít tết kèm bầu dục đã kêu gọi tôi được hai mươi phút rồi đó.”
“Không có thời gian cho việc này,” Luke nói. “Tôi sẽ đi Tây Ban Nha vào sáng nay.”
“Tây Ban Nha?” Cả hai người bạn của anh nhìn anh trong kinh ngạc.
“Cậu đã thề là sẽ không bao giờ đặt chân tới Tây Ban Nha nữa mà,” Rafe nói.
Luke nhún vai. “Có việc cần. Ngồi xuống đi và tôi sẽ giải thích cho mấy cậu,” anh nói.
Anh kể cho họ nghe câu chuyện, chỉ là phần nổi của câu chuyện – về hoàn cảnh của cuộc hôn nhân giữa anh và Isabella, và cho dù họ có là những người bạn thân thiết nhất của anh, thì cũng không cần phải biết các chi tiết bẩn thỉu.
“Kết hôn từ đó đến giờ á?” Rafe hoài nghi. “Và chưa bao giờ cho bất kỳ ai trong chúng tôi biết? Tôi không tin.” Anh ngồi xuống, đôi mắt xanh sáng chán nản nhìn Luke.
“Đó là sự thật,” Luke nói với anh. “Tôi có một nhiệm vụ vào miền núi và đã gặp cô ấy trên đường trở lại trụ sở. Chỉ là” – anh nuốt khan – “Tôi kết hôn với cô ấy chỉ vì bảo vệ cho cô ấy. Việc đó – các cậu cũng biết chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”
“Ý cậu là cậu đã mắc kẹt vào nó? Chúng ta đều vẫn còn khá trẻ lúc đó.”
Luke lắc đầu. “Không phải bị bẫy. Kết hôn là ý tưởng của tôi.”
Sau một lúc, Rafe hỏi, “Vậy cái cô Isabella này hiện ở đâu?”
“Nơi tôi đã để cô ấy lại. Trong tu viện. Ở Tây Ban Nha.”
“Tu viện?”
“Chúa tôi, cô ấy không phải là một nữ tu đấy chứ?” Harry nói.
“Không, cô ấy chắc chắn không phải là một nữ tu,” Luke cáu kỉnh nói, chán ngấy với những câu hỏi, mặc dù anh biết họ không có ý gì. Anh đã đủ từ mẹ của mình.
“Mẹ cậu biết chứ?” Rafe bắt đầu. “Không, dĩ nhiên là bà ấy không biết, nếu không mấy năm qua bà ấy đâu cần cố gắng ép buộc cậu “ra mắt” làm gì.” Anh lắc đầu. “Hèn chi, cậu thu hút hết mấy cô gái xinh đẹp nhất của giới quý tộc, vì cậu chưa bao giờ nhìn họ tới lần thứ hai.”
Luke nhăn nhó. “Tôi không thể kết hôn với bất kỳ ai trong mấy cô gái đó. Họ toàn là trẻ con.”
Rafe khịt mũi. “Cô dâu của cậu mới mười ba tuổi.”
“Cô ấy cùng tuổi với Molly, Rafe,” Luke nói nhanh. “Liệu cậu có bỏ cô ấy bơ vơ ở chỗ núi hẻo lánh đó?”
Rafe biết Molly kể từ khi Luke đưa anh về nhà như là một cậu học sinh đơn độc. Cô bé Molly má phúng phính chập chững mới biết đi đã thu hút ánh nhìn của anh. Rafe im lặng.
“Vậy tại sao cậu để cô ấy ở lại Tây Ban Nha?” Harry hỏi. “Tại sao cậu không đưa cô ấy về nhà với mẹ cậu?”
“Bởi vì tôi không nghĩ đó là một cuộc hôn nhân vĩnh viễn,” Luke nói, bực mình. “Đó chỉ là một biện pháp tạm thời. Tôi – chúng tôi đã nghĩ cuộc hôn nhân này có thể được hủy sau đó. Và ngoài ra-“ anh dừng lại.
Harry xoay xoay ly brandy chầm chậm. “Ngoài ra, cậu nghĩ cậu sẽ bị giết trước khi chuyện đó xảy ra.” Anh liếc nhìn Rafe. “Chúng tôi nhớ cậu trông như thế nào sau khi Michael bị giết.”
Ngọn lửa rít lên và kêu lắc rắc trong lò.
“Chuyện này trước khi Michael chết,” Luke nói.
Ở phía xa, họ có thể nghe thấy tiếng leng keng và loảng xoảng của đồ sành sứ và đồ bạc. Michael là người vui vẻ nhất trong số bọn họ; rạng rỡ, không phức tạp, một chàng trai vàng.
Luke buộc tâm trí mình trở về hiện tại. “Tôi đã cho mẹ tôi biết về Isabella tối nay. Bà rất không vui vì tôi rời khỏi đất nước ngay trước khi Molly ra mắt-“
“Tôi không ngạc nhiên-“ Rafe bắt đầu.
“-vì thế tôi đã nói với bà ấy là bà ấy có thể yêu cầu sự trợ giúp và lời khuyên của các cậu mà bà ấy và Molly có thể cần. Hộ tống họ đến các vũ hội, đi mua sắm hay gì đó đại loại thế.”
Rafe nhún vai để giấu vẻ thất kinh. “Ờ, rất vui được hộ tống Lady Ripton, tất nhiên.”
Harry phá ra cười. “Mấy cậu có nghe chuyện Rafe đã thấy thú vị thế nào ở vũ hội đầu tiên của Ayisha ở London không? Thảo luận bất tận của lụa và ren và mấy cái mũ và những món đồ linh tinh phức tạp của phái nữ.” Anh phẩy tay ám chỉ những thứ không bao giờ kết thúc. “Rafe, cậu bé của tôi, cậu sẽ được ở trong môi trường của mình.”
Rafe cau có nhìn Harry. “Cậu và Nell lẽ ra không bao giờ được giới thiệu Ayisha với Lady Gosforth. Bà ấy sống là để mua sắm thì phải! Bà ấy thậm chí còn tiêm nhiễm cả Ayisha hiểu biết của tôi.”
Harry cười lục khục. “Quyền lực siêu nhiên, bà cô Gosforth.”
“Thật ra tôi cũng có ý nhờ cậu luôn đó, Harry,” Luke nói nhẹ nhàng. “Cậu biết mẹ tôi thích cậu thế nào mà.”
Nụ cười toe của Harry trượt đi mất. “Khỉ thật. Cậu biết là tôi không thích mấy chuyện vớ vẩn đó mà.”
“Nhưng cậu sẽ làm thôi.” Đó không phải là một lời yêu cầu. Anh biết họ sẽ làm.
Bạn anh thở dài rồi gật đầu. Rafe rót thêm vào ly của họ. “Sẽ có nhiều xì xầm về cuộc hôn nhân này cho xem,” anh nói. “Có thể không tốt lắm. Cậu biết là họ đã cá xem ai sẽ kết hôn trước, cậu hay Marcus.”
Luke nhăn nhó. “Tôi biết. Tôi muốn các cậu lái nó theo hướng tôi bị gọi tới Tây Ban Nha gấp là vì vấn đề tài sản – chú tôi đã sở hữu các vườn nho ở phía nam của Tây Ban Nha, nếu các cậu nhớ lại. Không đề cập gì tới chuyện cô dâu; chỉ về vấn đề bất động sản.”
“Một ý tuyệt vời đó chứ,” Rafe tuyên bố. “Vậy thì, khi cậu trở về từ Tây Ban Nha với một cô dâu đỏ mặt trên cánh tay cậu, mọi người sẽ nghĩ hai người gặp nhau, yêu nhau và kết hôn trong vòng có một hai tuần.”
“Thì cứ để thiên hạ đồn về mối tình lãng mạn đó.” Harry gật đầu. “Ta uống vì điều đó nào.” Họ nâng ly.
Sau một lúc Rafe nói, “Cậu biết không, tôi nghĩ là, nếu cậu đem về nhà một cô dâu người Tây Ban Nha, mỗi phụ nữ đủ điều kiện trong giới quý tộc sẽ muốn cào mắt cô ấy. Tôi hy vọng cô ấy có sắc đẹp mê hồn.”
Luke nhấm nháp ly brandy của mình. “Chắc là không. Nhưng cô ấy là một cô bé dũng cảm. Cô ấy chắc sẽ xoay sở được thôi.”
Mẹ của Luke trằn trọc trở mình trong đêm. Con trai bà đã luôn mang về nhà các sinh vật bị lạc và bị thương, từ một con chim non mới sinh mà nó tìm thấy với một bên cánh bị gãy, đến những cậu bé ở trường học, chẳng hạn như Harry và Gabe không có gia đình để về, hay Rafe bị cha bỏ bê không quan tâm.
Bà yêu con vì sự tốt bụng của nó đối với các sinh vật bị thương; nhưng nhìn thấy nó bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân thì lại là một chuyện khác. Trong bốn năm qua bà đã nhìn thấy nhiều cô gái trẻ của giới thượng lưu mỉm cười điệu đà tán tỉnh và làm tất cả trừ việc ném mình vào Luke vì khuôn mặt đẹp trai của nó, và vì tước vị của nó kể từ khi chú nó qua đời. Bà không lo lắng khi Luke cho thấy ít quan tâm đến. Phần lớn chúng đều là những đứa hời hợt, không xứng với con trai duy nhất của bà.
Năm nay, bà tin là sẽ tìm thấy vài cô gái xinh đẹp nết na, yêu Luke vì chính bản thân nó. Bà đang chờ tới lúc để giới thiệu họ.
Giờ thì chẳng thể làm gì được nữa.
Bà với tay lấy ly sữa nóng bà đã gọi, nhưng giờ nó đã nguội với lớp váng nổi bên trên. Bà đẩy nó ra xa. Bà cảm thấy cái giường của bà lạnh lẽo và trống trải hơn bao giờ hết. Bà chưa bao giờ ngừng nhớ cha của Luke; chưa bao giờ ngừng mơ thấy ông trong đêm và tỉnh dậy để thấy bà đang một mình. Tình yêu của đời bà; bà không nên phàn nàn. Họ đã có hai mươi năm hạnh phúc nhất với nhau.
Đó là những gì bà muốn cho Luke, cho tất cả các con bà. Một tình yêu vĩnh cửu.
Bà kéo chăn lên che người và cố ngủ. Luke và các bạn của nó đã trở về từ chiến tranh với những thất vọng và mệt mỏi, nhưng vẫn còn những liều lĩnh đã làm họ thực hiện được những việc táo bạo hoang dã, những điều đủ làm tóc của một người mẹ biến thành màu xám. Trắng xám.
Nhưng Luke thì cố không cho bà thấy điều đó. Nó không bao giờ làm gì trước mặt bà khiến bà lo lắng, nhưng dù vậy, bà vẫn biết.
Cha của Luke cũng từng nổi loạn khi còn thanh niên, vì thế bà đã cố kiên nhẫn với con trai và bạn bè của nó. Và khi Luke và Rafe thực hiện những cuộc đua xe ngựa, với tốc độ gây sốc khủng khiếp, bà phải tự nhắc nhở mình phải cám ơn trời vì ít nhất thì chúng cũng đã trở về an toàn từ chiến tranh. Cho dù chúng có thể bị ngã gãy cổ ở quê nhà. Nhưng bạn bè của Luke từng người một cũng đã lập gia đình và, bà rất vui khi thấy những chàng trai đơn độc, không được yêu thương mà bà biết từ khi chúng còn nhỏ cho tới khi trưởng thành, đều đã lần lượt yêu và được yêu. Bà đã nhìn thấy một sự ổn định, hạnh phúc thay thế cho sự liều lĩnh trước đây của chúng.
Bà cũng muốn đến tuyệt vọng con trai bà cũng tìm thấy điều tương tự.
Nhưng tám năm trước, một hành động tốt bụng của nó đã xích nó mãi mãi với một cô gái nước ngoài xa lạ; một cô gái muốn kết hôn với Luke không nhiều hơn là nó muốn.
Vì lợi ích của bà, và có lẽ cũng vì ích lợi của cô gái không biết đó mà Luke đã bình thản đối mặt với nó, nhưng điều đó cũng chỉ giống như việc đua xe của nó. Bà biết nó đã không nói cho bà biết toàn bộ câu chuyện.
Bà đã có những mối nghi ngại sâu sắc về cuộc hôn nhân này. Có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với Luke ở Tây Ban Nha khi nó còn là một trung úy trẻ. Sự phủ nhận của nó đã không thuyết phục bà tin rằng nó không liên quan gì tới cô gái này.
Con trai bà rất giỏi che giấu cảm xúc. Luke sẽ đảm bảo rằng không ai – không cả với mẹ của nó, không luôn với các chị em của nó, kể cả với các bạn bè của nó – nghi ngờ điều gì.
Hào hiệp đến tận trong xương tủy, và cả kiêu hãnh, nó giống y như cha nó. Nó thà chết còn hơn là để bất cứ ai biết về cô gái nước ngoài đó - đã – cố ý hoặc là vô tình – bẫy nó vào một cuộc hôn nhân không tình yêu. Và điều đó sẽ làm nó bất hạnh.
Lady Ripton nhói lòng.