Tây Ban Nha năm 1811
Cái sự phiền phức đó đến không phải là điều Luke đã dự kiến. Anh đã đề phòng kẻ thù – người Pháp – cũng như quân du kích người Tây Ban Nha và các kẻ cướp đường đa chủng tộc, ở những ngọn núi như thế này rất nhiều, và đôi khi anh không thể phân biệt được ai là ai. Là quân đồng minh, người Anh hay là du kích quân bản xứ, nhưng dù là ai thì một người đàn ông đơn độc trên lưng ngựa là một món béo bở cho những kẻ liều mạng, và những ngọn núi này đầy những kẻ liều mạng.
Cái sự phiền phức đó là tiếng thét run rẩy yếu ớt trong gió. Cao và trong trẻo. Một phụ nữ, hay đúng hơn là một bé gái.
Luke Ripton, một trung úy mới bổ nhiệm trong Đội quân địa phương của Hoàng thượng, lưỡng lự. Đây không phải là lần đầu tiên một phụ nữ được dùng làm mồi nhử, nhưng anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Anh không mang thông điệp bí mật nào hay có tiền vàng trong người bây giờ.
Tiếng hét lại vang lên, vang vọng với sự hoảng sợ thật sự. Luke phi ngựa xuống sườn dốc hướng về âm thanh đó, len lỏi qua rừng thông và sồi.
Xuyên qua khoảng trống trên những cái cây, anh nhìn thấy một người đàn ông to bè, chắc nịch đang cúi gập người trên một phụ nữ nhỏ người, mảnh mai. Cô gái bị trói tay chân, nhưng đang vùng vẫy như một con cá mắc câu.
Luke rút khẩu súng lục ra, nhưng anh không thể có được tầm bắn tốt qua những cái cây. Hơn nữa, anh không muốn làm bị thương cô gái. Anh thúc ngựa tiến về phía họ.
Người đàn ông mở quần ống chẽn của gã và ném người thô bạo lên cô gái. Cô gái vặn vẹo và vung nắm tay bị trói vào mặt người đàn ông. Hắn hét lên và lùi lại, khum tay vào khuôn mặt mình. Hai bàn tay hắn có màu đỏ. Hắn tóm lấy hai cổ tay cô gái và buộc chúng trở lại. Cô gái cắn vào tay hắn, hắn chửi thề và cho cô một cái tát vào mặt.
Máu bắn ra trên khuôn mặt cô, và cô ngã trở lại, choáng váng, và tên đàn ông lại ném mình lần nữa vào cơ thể nằm ngửa của cô.
Hét lên, Luke nhảy khỏi ngựa và chạy về phía họ. Có vẻ như mất một thời gian dài. Do tập trung vào con mồi của mình, kẻ tấn công có vẻ như không nghe thấy. Với một tiếng gầm giận dữ, Luke lao người trong vài mét cuối cùng, tóm lấy gáy người đàn ông, và lôi mạnh hắn ra khỏi người cô gái.
Hắn ngã sóng soài trong bụi, lăn mấy vòng, và kết thúc với khẩu súng trong tay, bắn vào Luke trước khi cả đứng dậy được trên chân. Một luồng nhiệt đột ngột sượt qua cổ Luke, như thể bị một thanh sắt cời lửa chạm vào da thịt. Người đàn ông lao vào anh. Luke nổ súng.
Gã đàn ông giật mạnh người ra sau và loạng choạng, như thể bị bắn trúng, nhưng vẫn còn đứng vững. “Trang sức biến mất rồi,” hắn gầm gừ trong một phương ngữ thô thiển mà Luke cố lắm mới hiểu. “Và con bé là của tao.” Bộ đồ hắn mặc đã rách nhưng vẫn còn dấu tích của một bộ quân phục. Mũi hắn đã tẹt bẹt với máu, còn hai gò má thì đầy các vết cào còn mới.
Một kẻ đào ngũ, Luke nghĩ. Một người đàn ông không còn gì để mất.
“Tôi không quan tâm tới đồ trang sức gì hết,” Luke nói, bằng tiếng Tây Ban Nha. Từ khóe mắt anh có thể nhìn thấy cô gái đang đánh vật để tháo các dây cột mình ra. “Chỉ cần cô kia.”
“Mày muốn chết vì cái con chó cái còm nhom đó à?” Gã đàn ông kéo quần lên với một tay và liếc nhìn khắp khoảng rừng thưa. Luke biết hắn đang nghĩ gì. Một con ngựa. Một gã đàn ông. Cược gì cũng cược.
Gã lớn tuổi hơn, trông khỏe hơn, khéo léo hơn Luke. Và khẩu súng khác của Luke nằm trong bao yên ngựa của anh. Nhưng Luke không di chuyển. Vẫn đứng giữa gã và cô gái, anh chuẩn bị tinh thần.
“Thì đành vậy.” Tên đào ngũ thả rơi khẩu súng hết đạn và giơ ra một con dao nhọn. Hắn để lộ ra một hàm răng súng vàng khè trong một nụ cười không vui vẻ gì và lao nhanh người vào Luke.
Lưỡi dao lóe lên trong ánh mặt trời, và Luke phản ứng theo bản năng, khom lưng. Nó trượt qua anh trong đường tơ kẽ tóc. Luke đá mạnh vào một bên đầu gối của gã đàn ông khi anh sượt qua. Tốt hơn là cú đá đó làm gẫy chân luôn thằng con hoang đó đi. Nhưng không hề hấn.
Hắn suýt ngã, loạng choạng sang một bên, và vung dao vào Luke một lần nữa.
Luke vốc một nắm cát, ném vào mặt gã, và vụt lao vào, bóp cổ gã. Hắn nghẹt thở và cố đâm dao vào mặt Luke.
Luke đập mạnh tay xuống cổ tay gã và quyết liệt giành lấy con dao. Họ quần nhau, khóa chặt nhau trong trận đấu một mất một còn. Lưỡi dao lóe lên cách cổ họng Luke trong gang tấc. Luke cố hất nó ra, dùng hết sức lực, các khớp xương cổ tay anh như muốn nứt ra. Gương mặt gã đàn ông chỉ cách mặt anh vài inch. Hắn có mùi rất khó chịu. Hơi thở hắn nóng và hôi thối.
Đột ngột nắm tay của gã đào ngũ lỏng ra, như thể bị đánh trúng, sau đó hắn đột ngột vặn vẹo mình và cố để đẩy lưỡi ra. Luke, với sự cảnh giác, buông hông hắn ra, thả hắn xuống, và loạng choạng lùi lại, khó chịu.
Trong khoảnh khắc mọi chuyện đã kết thúc: con dao đã đâm trượt vào, gọn gàng như xắt bơ.
Gã đàn ông thở hổn hển và đổ sập người từ từ xuống đất, phun ra những từ tục tĩu. Đôi mắt vẫn ánh lên vẻ gian tà, hoài nghi, thậm chí cả khi ánh sáng trong nó đã từ từ mờ đi. Cơ thể hắn cuộn lại như bảo vệ quanh con dao, con dao của hắn, đã lún sâu trong ruột của gã.
Luke bước lùi lại, hai lá phổi của anh như muốn bốc cháy. Anh nhìn trong một lúc, sau đó quay lưng lại với gã đàn ông đang hấp hối.
Cô gái nhìn thấy anh đang quay về phía cô, nên càng cố vật lộn điên cuồng hơn bao giờ hết với các mối dây buộc. Người cô lấm lem bụi bẩn và rách rưới, gần như trần truồng, gầy trơ xương, xương sườn bị mấy vết cào sướt.
“Đừng sợ,” Luke nói bằng tiếng Tây Ban Nha. “Không ai làm cô đau nữa đâu, señorita.”
Cô liếc nhìn anh qua vai cô, trừng đôi mắt giận dữ, sợ hãi vào anh, cố xé toạc các dây buộc ra, cho dù chúng hẳn đang cắt vào da cô. Tim Luke như xoắn lại trong lồng ngực mình. Cô bé này hầu như vẫn còn là một đứa con nít.
“Dừng lại, từ từ thôi. Cô chỉ đang làm đau mình thêm thôi.” Luke cởi áo khoác ra và thả nó lên cơ thể trần truồng của cô. Cô lưỡng lự, đôi mắt màu vàng đầy thách thức và cảnh giác.
“Ổn rồi,” Luke nói nhẹ nhàng. “Tôi sẽ không làm đau cô đâu.” Anh quỳ xuống, rút con dao của mình ra, và giải phóng cho hai chân cô. Ngay lập tức hai bàn tay bị trói của cô giơ lên trong tuyệt vọng, đôi tay vẻ phòng thủ với các móng bị gẫy và đầy máu.
“Khẽ thôi, niña. Đừng sợ,” Luke nói trong một tông giọng tử tế mà anh thường hay dùng để dỗ dành một con ngựa bất kham. “Tôi chỉ đang cố cắt dây trả tự do cho cô thôi.”
Đôi mắt cô bé liếc sang bên, và anh nhìn thấy một hòn đá dính máu nằm bên cạnh cô. Anh cười. “Vậy ra đây là cách cô đã đập vỡ mũi cái tên cục súc đó. Cô gái thông minh. Giờ thì để tôi cởi trói cho cô.” Với những chuyển động nhẹ nhàng, thận trọng, anh cắt mấy miếng giẻ trói chân cô.
“Giờ thì tới tay cô.” Một cách ngập ngừng cô đưa nó ra cho anh, và anh cắt miếng vải ra.
Cô xoay sở với cái áo khoác của anh, kéo nó lên che cơ thể trần trụi của mình.
Cơ thể cô gầy nhom, chưa phát triển đầy đủ, và như của một đứa trẻ. Bên dưới làn da lấm lem bụi bẩn của mình là những vết tím đen, cào xước, và lấm tấm máu. Cô hầu như chưa có ngực, bụng và đùi cô đều bị cào xước và lốm đốm máu.
Tim Luke thít lại. Có phải anh đã đến quá muộn?
Cô bò trên hai chân. Nắm chặt hòn đá dính máu trong một nắm tay bẩn thỉu, cô cài nút chiếc áo khoác của anh bằng một tay, cái nhìn của cô liếc nhanh vào khoảng giữa cái thân người bất động của kẻ đã tấn công cô và Luke.
“Hắn đã chết,” Luke nói khẽ. “Tôi đã giết hắn. Cô giờ đã an toàn, niña. Mọi chuyện đã qua.”
Đôi mắt cô rất to và vàng, như một chú chim ưng nhỏ đang giận dữ; một bên khuôn mặt cô bị thâm tím và đang bắt đầu sưng lên. Đôi môi cô bị rách xước và vẫn còn rỉ máu.
Cô bé trẻ con đến đau lòng, có lẽ chỉ mới khoảng mười hai hay mười ba tuổi. Cùng tuổi với em gái út của anh, Molly. Nhưng có một sự khác biệt một trời một vực giữa đứa em gái bé nhỏ vui vẻ, được che chở của anh và cô nhỏ hung tợn bị đánh đập tàn nhẫn này.
Cổ họng Luke nóng lên. Chiến tranh không phải là chỗ dành cho các cô bé.
“Cô bây giờ đã an toàn,” anh lặp lại, không biết phải nói gì khác. Anh thậm chí còn không biết liệu cô bé có hiểu anh nói gì hay không. Cô trông như người Tây Ban Nha, nhưng cũng có thể là người Basque. Hoặc thậm chí cũng có thể là người Pháp, anh nghĩ. Cô đã không nói một từ nào suốt từ nãy đến giờ.
Bằng tiếng Pháp, anh lặp lại rằng cô đã an toàn, và anh sẽ không làm hại cô. Đôi mắt cô lóe lên tia nhìn hận thù với giọng tiếng Pháp của anh – vậy là cô là người Tây Ban Nha –, vì vậy anh nói, “Tôi là người Anh. Tôi sẽ không làm hại cô.” Anh không biết tiếng Basque, vì thế anh lại dùng tiếng Tây Ban Nha.
Một khoảng lặng kéo dài, sau đó một cơn rùng mình kéo qua cô và cô bắt đầu run rẩy. Theo bản năng anh vươn người ra định ôm cô, nhưng cô đã né người, hòn đá đưa lên sẵn sàng để tấn công. Anh lùi lại, ngửa lòng bàn tay lên. “Xin lỗi. Tôi chỉ muốn an ủi cô.”
Đôi mắt vàng sáng rực vẻ nghi ngờ.
“Cô trông như cùng tuổi em gái của tôi,” Luke nói vô vọng. Anh nhìn chằm chằm trong một lúc, âm thầm nguyền rủa mình. Nói những điều ngốc nghếch đó làm gì. Cô ta quan tâm gì tới em gái anh chứ?
Anh gần hai mươi tuổi – một người đàn ông – một sĩ quan – và chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên trong đời anh, anh không biết phải làm gì.
Anh không xa lạ gì với cánh phụ nữ, vì đã lớn lên cùng với ba chị em gái, anh đã tưởng là mình hiểu giới nữ khá tốt. Nhưng anh chưa bao giờ phải đối mặt với việc gì như việc này trước đây.
Anh ước gì mẹ anh ở đây. Bà sẽ biết cần phải làm gì với cô gái này, hoặc làm thế nào để bảo vệ cô. Anh thậm chí còn nghĩ đến các bà chị hống hách của anh, Susan và Meg. Tất cả đều đã kết hôn, trừ Molly. Nhưng không nghĩ tới đứa út, sẽ tròn mười ba vào tháng tới. LạyChúa đừng để Molly phải lâm vào cảnh như thế này.
Đôi chân của cô gái trẻ dài và mảnh khảnh, và trần trụi thảm thương bên dưới chiếc áo khoác của anh. Với một tay, cô cố kéo cái lai áo xuống, vẫn còn cầm cục đá trong tay kia.
Quay lưng về phía cô, Luke đi tìm lại quần áo cho cô gái, nó đang rơi rải trong cánh rừng thưa này. Anh nhặt lên một chiếc váy dài, một phần của bộ đồ cưỡi ngựa. Những mảnh bị xé rách đang lòng thòng từ tay anh. Anh còn tìm thấy một chiếc áo khoác ngắn màu nâu, làm từ chất liệu vải tốt. Nhưng cũng đã bị phá hỏng. Mỗi mảnh quần áo của cô đều đã bị rách nát, không thể mặc được nữa. Cái thằng con hoang ấy hẳn đã cắt mỗi mẫu vải ra từ người cô. Nhưng tại sao lại cắt nó ra thành từng mảnh như vậy?
“Anh sẽ không tìm thấy món trang sức nào ở đó đâu,” một giọng nói nhỏ khàn phát ra từ phía sau anh.
Đồ trang sức biến mất rồi.
“Tôi không biết gì về bất kỳ đồ trang sức nào cả,” Luke nói với cô. “Tôi chỉ đơn giản là đi tìm quần áo lại cho cô. Cầm lấy sơ mi của tôi này. Nó dài – dài hơn chiếc áo khoác kia – nên chắc sẽ che chắn được cho cô. Nó vẫn còn sạch hồi sáng này.” Anh kéo áo sơ mi của mình ra khỏi đầu và ném nó cho cô.
Cô không làm động tác nào để bắt lấy nó. Nó hạ cánh xuống đất dưới chân cô. Đôi mắt cô rực sáng lên.
Cô bé cần thời gian để bình tĩnh lại. “Bình tĩnh đi, chiquita.” Anh hất đầu tới một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách ở góc xa của khoảng rừng thưa. “Trong khi chờ đợi cô đi rửa ráy cho sạch máu và bụi bặm, tôi sẽ đi chôn con lợn này. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh huýt sáo, và trong chốc lát con ngựa của anh, Brutus, xuất hiện. Anh có giữ một cái xẻng nhỏ trong gói đồ của mình – một món đồ tiện dụng cho hỏa hoạn và đào hào quanh lều trong những đêm ẩm ướt.
Từ góc mắt của mình, anh thấy cô gái đang vốc lên cái áo sơ mi của anh và khom người xuống gã đàn ông nọ. Chắc là để tự mình kiểm tra xem hắn đã thực sự chết chưa, Luke nghĩ. Anh không trách cô.
Anh tìm thấy một cái rãnh to phía đối diện của khoảng rừng và bắt đầu đào rộng nó ra thành một cái hố đủ lớn để chôn gã nọ. Không phải con người; một con thú đúng hơn. Sau vài phút, anh thấy cô gái đang ở bờ suối, đang nhìn anh suốt từ nãy giờ. Tốt. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn khi cô đã sạch sẽ.
Anh vét và đào cho đến khi mồ hôi lăn dài xuống trên cơ thể mình. Lớp đất núi mỏng cứng và nhiều đá. Một ngôi mộ nông là cũng đủ xứng đáng cho cái tên con hoang này.
Anh dừng lại trong một lúc, tận hưởng làn gió làm mát cái lưng trần của mình, và liếc nhìn về phía dòng suối. Cô bé rửa mình nãy giờ cũng đã lâu rồi. Cô ngồi với lưng quay về phía anh, eo ngập sâu trong dòng suối lạnh, đang kỳ cọ mạnh mẽ vào người.
Một cảm giác râm ran khó chịu chạy qua người anh khi anh nhìn cô, và cũng không hiểu tại sao mà anh lại thấy mình đang lặng lẽ hướng tới con suối. Áo sơ mi và áo khoác của anh đang được xếp lại gọn gàng trên bờ, và bên cạnh là con dao nhọn của gã đào ngũ, lưỡi dao giờ đã sạch máu. Trời ạ, chắc cô nàng đã rút nó ra khỏi người gã nọ.
Cô đang kỳ cọ mình với lớp cát thô ở con suối, nắm lớp cát thô đó mà chát xát, mạnh mẽ vào làn da mềm mại.
“Dừng lại, niña! Dừng lại!” Luke tiến một bước về phía cô, do dự bởi cô đang trần truồng, kéo lấy chiếc áo sơ mi của anh từ bờ suối, và lội xuống, mang luôn cả đôi ủng và tất cả. Hai nắm tay cô đập vào anh một cách mù quáng, nhưng anh chỉ thả cái áo sơ mi qua đầu cô, bọc hai cánh tay áo quanh người cô thật chặt, và nhấc cô lên khỏi mặt nước. Và bế lên bờ.
Cô đã chiến đấu với anh như một con mèo rừng nhỏ, vặn vẹo, đấm đá, và đã cố cắn anh, nhưng anh đã tiên liệu được việc này, sau khi đã thấy cô định tấn công anh thế nào trước đó, nên đã bọc kỹ cô hết mức có thể trong chiếc áo sơ mi của mình.
Anh chỉ đơn giản là quấn chặt cô, thì thầm những lời nhẹ nhàng trong một hỗn hợp của tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. Từ từ, lời nói của anh cũng đã xuyên thủng được cơn hoảng loạn của cô, và cô có vẻ như đã nhận ra anh đã chẳng làm gì để làm cô đau cả. Dần dần những cú đánh của cô cũng nhẹ đi, và cuối cùng là dứt hẳn.
Anh cũng nới lỏng cái kẹp chặt của mình. Cô trợn đôi mắt nâu vàng to tròn của mình nhìn anh, lóe lên sự kiệt sức.
“Cô không cần phải trừng phạt mình, niña,” anh nói nhẹ nhàng. “Đó không phải lỗi của cô. Không phải lỗi của cô.”
Cô nhình chằm chằm vào mắt anh trong một lúc lâu.
“Tất cả các dấu vết của hắn đã biến hết khỏi người cô rồi,” Luke nói với cô, hy vọng đó là sự thật.
Cô cắn môi và nhìn ra chỗ khác, sau đó hắt ra một tiếng thở dài, run rẩy. Và đột nhiên nỗi sợ hãi của cô đột ngột kết thúc và cô lại là một cô bé, khóc ngon lành trong vòng tay anh.
“Được rồi, được rồi. Tất cả đã qua,” Luke thì thầm một cách bất lực, chà chà một bàn tay nhẹ nhàng tới lui trên lưng cô và ước gì có một người phụ nữ nào đó ở đây để biết phải làm gì.
Những giọt nước mắt của phụ nữ luôn luôn làm mềm lòng anh, thậm chí ngay cả những giọt nước mắt mít ướt mà anh đã quen thấy từ các chị em gái của mình. Những tiếng nức nở khô khốc, giật cục thoát ra từ cô. Cái cơ thể xương xẩu nhỏ bé run rẩy tựa vào anh khi cô chiến đấu với những giọt nước mắt.
Anh ôm chặt cô và tạo ra những âm thanh dịu dàng. Sau đó, sau một tiếng thở dài, run run, cô đã thôi khóc.
“Cám ơn anh, señor. Tôi xin lỗi vì…sự bộc phát của mình,” cô nói một cách lịch sự trong một giọng từ tốn có chút lạnh lùng, tương phản gần như là hoàn toàn với tình trạng hiện giờ của cô. “Anh có thể đặt tôi xuống bây giờ.”
Áo khoác của anh đang trên khoảng cỏ mềm ở bờ suối. Luke đặt cô xuống bên cạnh đó. “Hãy ở đây và nghỉ ngơi,” anh bảo cô. “Hãy mặc áo khoác vào để giữ ấm, và trải áo sơ mi ra cho khô. Sẽ không còn ánh nắng mặt trời lâu nữa đâu. Tôi sẽ đi lấp cho xong ngôi mộ.”
Anh tiếp tục đào. Một chút sau, anh nghe thấy một tiếng động và nhìn lên. Con ngựa anh đang lặng lẽ gặm lớp cỏ mềm gần bờ suối. Cô gái đang lại gần Brutus, thì thầm dịu dàng và đưa tay ra như thể có thức ăn trong đó.
Brutus vươn cổ ra một cách tò mò, sau đó, khi cô gái đến gần hơn, thì lắc lắc đầu và lồng lên rụt cổ lại. Luke cười toe và quay trở lại với cái hố đào của mình. Trò chơi đó có thể tiếp diễn cả ngày. Luke đã huấn luyện cho con ngựa đó chỉ có thể cho mình anh cưỡi.
Luke đã gần hoàn thành xong nấm mồ thì anh nghe thấy một chuyển động đằng sau và quay lại.
Cô đã mặc chiếc áo sơ mi của anh. Nó dài tới đầu gối cô, nhàu nát và vẫn còn ẩm ướt. Cô có đôi chân dài, nói cô trông xương xẩu thì đúng hơn là nói cô mảnh mai, bước rụt rè như một đứa trẻ lẫm chẫm mới biết đi. Đôi chân nhỏ của cô trần và bám đầy bụi. Mái tóc đen, ướt đã được tết chặt lại và vụng về quấn lại quanh đầu.
Anh thấy đau lòng cho sự tổn hại của cô. Bên ngoài chiếc áo sơ mi là chiếc áo khoác của anh đã được cài nút đến tận cổ. Đó là một chiếc áo khoác ngắn, được cắt may vừa đến thắt lưng anh. Khoác lên người cô thì nó dài tới bên dưới cái hông không tồn tại của cô. Hai bên vai phồng ra, và cô đã xắn tay áo lại trông gọn nhất có thể. Một cô gái nhỏ đang chơi trò ăn diện.
Chỉ có cái nhìn nghiêm nghị trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh đập của cô là khác.
Cho dù không có những dấu tích sưng húp do kẻ tấn công cô tàn bạo gây ra, thì cô cũng có chút gì đó trông rất khác biệt; là một bộ sưu tập các đường nét không ăn nhập gì với nhau, với đôi mắt vàng to, với cái miệng quá rộng so với khuôn mặt, cái cằm nhọn, và cái mũi đậm, to khỏe là di sản của tổ tiên La Mã cổ đại. Với mái tóc cuốn vòng quanh đầu, đôi môi sưng nứt ra, một bên má bầm tím, và đôi mắt bầm đen, nhìn cô hết sức thê thảm, giống như một chú chim mới nở và dễ bị tổn thương vừa mới bị rớt khỏi tổ.
Luke vừa mới giải cứu được một con chim non mới nở và lạc bầy.
“Giờ cảm thấy tốt hơn chưa, cô bé?” anh hỏi nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô khẽ nhăn. Câu hỏi ngu ngốc – tất nhiên là không rồi. Anh cho cô một nụ cười trấn an và tiến một bước về phía cô.
“Không được nhúc nhích, señor,” cô nói và chĩa một khẩu súng lục vào tim anh.
Khẩu súng của tên đào ngũ. Cô hẳn đã giấu nó trong áo khoác của anh. Súng đã hết đạn, nhưng cô không biết. “Đừng lo,” anh nói. “Tôi sẽ không làm đau cô vì bất kỳ lý do nào.”
Thay cho câu trả lời, cô lên cò súng. Có vẻ thông thạo.
Anh nhướng mày. “Tôi thấy cô có vẻ quen thuộc với mấy khẩu súng đó. Nhưng mà cái này không có đạn.”
“Sí, nó có.”
“Không,” anh giải thích. “Đạn đã hết rồi khi hắn bắn tôi. Nhìn này, nó đã sượt qua cổ tôi.” Anh chỉ cho cô thấy nơi vẫn còn bỏng đỏ.
“Tôi biết. Tôi thấy hắn bắn anh. Nhưng tôi đã nạp đạn lại rồi.”
“Cô cái gì cơ?”
Cô hất cằm vào hướng người đàn ông đã chết. “Tôi đã lấy khẩu súng và thuốc súng từ hắn.”
Hàm anh rớt xuống.
“Hắn đã chết,” cô nói vẻ phòng thủ, như thể anh đã cáo buộc cô tội ăn cắp.
“Tôi biết. Tôi chỉ ngạc nhiên vì cô biết cách nạp đạn một khẩu súng.”
Cô nhún vai như thể chuyện đó không có gì đặc biệt. “Cha tôi đã dạy tôi cách dùng súng khi tôi còn là một đứa trẻ.”
Khi tôi còn là một đứa trẻ. Như thể giờ cô không còn là một đứa trẻ vậy.
“Tôi phải rời khỏi chỗ này bây giờ,” cô nói, bắn nhanh một cái nhìn xuống núi. “Lấy ngựa của anh đi. Tôi không thể chạm vào nó.”
Luke mỉm cười. “Không việc gì phải vội.”
“Sí, có.” Cô ngập ngừng, quan sát anh trong một lúc, sau đó giải thích. “Có mấy người đàn ông đang săn đuổi tôi. Nếu họ bắt được tôi-“ Cô nuốt xuống và hất cằm về phía ngôi mộ. “Anh họ Ramón của tôi cũng sẽ làm điều tương tự với tôi như con heo đó!”
“Anh họ của cô?”
“Sí. À, anh ta sẽ phải cưới tôi trước, cho dù anh ta có ghét tôi và cũng biết là tôi ghét anh ta. Anh ta sẽ nói đó là bởi vì anh ta là một người trọng danh dự!” Cô nói. “Nhưng sự thật là, đó là cách duy nhất anh ta có thể có-“ cô dừng lại.
Đồ trang sức? Luke tự hỏi. Cô bé này là một nữ thừa kế gì đó?
“Và sau khi anh ta cưới tôi, để đảm bảo, anh ta sẽ…sẽ làm chuyện đó.” Giọng cô để lộ một sự tuyệt vọng trong đó.
“Không, anh ta sẽ không đâu,” Luke nói chắc chắn. “Không nếu tôi có thể giúp.”
“Anh sẽ giúp tôi ư?” cô nói vẻ hoài nghi.
“Ừ.” Anh đặt tay mình lên tim. “Lời nói danh dự của một người Anh.”
“Người Anh?” Cô nheo mắt mình lại. “Anh nói nghe không giống người Anh.”
Luke nhún vai. Anh có tóc đen, mắt đen, và nói bằng giọng Tây Ban Nha bản ngữ. Đó là lý do tại sao anh được giao cho nhiệm vụ này. “Người anh cũng có thể nói tiếng Tây Ban Nha mà.”
Cô khịt mũi. “Không phải như thế này. Anh nghe chẳng giống gì một người Anh cả. Đó là một giọng của người Andalusian.”
Cô bé này có một cái tai tốt. “Tôi đã trải qua những tháng hè lúc còn nhỏ ở điền trang của một người bà con ở Andalusia,” anh thừa nhận. Anh và hai người em họ đã được gởi đến nhà chú anh, bá tước Ripton, để học nghề kinh doanh rượu. Anh đã yêu Tây Ban Nha từ những ngày ấy.
Cô cau mày, không tin. “Anh nhìn không giống người Anh. Người Anh có khuôn mặt đỏ và đôi mắt xanh lơ.”
Luke mỉm cười, thích thú, mặc cho tình hình hiện tại. “Không phải ai cũng vậy, tôi đảm bảo với cô. Tôi thật sự là người Anh. Trung úy Luke Ripton, người liên lạc đặc biệt dưới sự đích thân chỉ huy của ngài tư lệnh Arthur Wellesley, rất hân hạnh được phục vụ cô.” Anh chào.
Cái nhìn ngờ vực vẫn không nhạt đi, cả khẩu súng lục cũng vậy. “Vậy thì nói gì đó bằng tiếng Anh đi.”
“Cô là một cô gái cực kỳ đa nghi,” anh nói với cô bằng tiếng Anh, “nhưng tôi không thể trách cô, không sau tất cả những gì cô đã trải qua.” Cô không đáp trả, và anh cảm thấy một chút ngốc nghếch.
“Vậy, tôi đã nói tên tôi cho cô biết rồi,” anh tiếp tục bằng tiếng Tây Ban Nha. “Thế tên cô là gì?”
“Isabella,” cuối cùng cô cũng nói.
“Tốt, Isabella, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này sớm thôi, nhưng trước tiên tôi phải chôn gã này cái đã.”
Cô lẩm bẩm điều gì đó trong một giọng thấp trầm tức giận bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Tôi biết, nhưng phải làm cho xong,” anh nói cứng rắn.
Lát sau anh ngước lên nhìn, thì cô đã cất khẩu súng. Cô đứng nhìn anh, khẽ run và ôm lấy người như thể bị lạnh. Đó là một ngày không lạnh.
Cuối cùng cái hố cũng đủ lớn. Luke phủi phủi bụi ra khỏi tay – tay anh bây giờ đã xuất hiện vài vết phồng rộp – và kéo cái thi thể kia xuống hố. Anh lăn nó xuống. “Giờ thì, nói vài lời nào.”
Cô cho anh một cái nhìn bốc khói. “Hắn không xứng đáng lấy một từ!”
Luke quay về hướng ngôi mộ. “Lạy Chúa, kẻ nằm đây là một tên vô lại, bao gồm, phản bội tổ quốc và tấn công dã man một đứa trẻ. Có thể hắn sẽ nhận được sự phán quyết của Ngài.” Anh liếc nhìn Isabella và thêm vào bằng tiếng Anh, “Và có thể cô gái trẻ dũng cảm này sẽ nhận được phước lành và sự chữa lành cho cả thể xác và linh hồn. Amen.”
“Cô có muốn nói gì không?” anh hỏi cô.
Cô bước tới mép ngôi mộ, chăm chú nhìn vào trong, lẩm bẩm điều gì đó tức giận mà anh không bắt kịp, nhổ nước bọt vào ngôi mộ, sau đó làm dấu thánh.
“Tốt.” Anh bắt đầu xúc cát vào hố và liếc nhìn cô đang đứng đó xem. “Càng xong sớm chừng nào thì chúng ta càng rời đi sớm chừng đó.”
Cô ngay lập tức sút bụi vào ngôi mộ. Bụi cát phủ lên mặt người đàn ông đã chết. Biểu hiện của cô khô khốc. Cô đá lần nữa và lần nữa. Ngay sau đó cái gò chẳng là gì ngoài một ụ đất dài bụi bẩn.
“Giờ thì chúng ta sẽ nện nó xuống. Nện cho cứng. Như thế này.” Luke giậm xuống với đôi ủng của mình, và sau một lúc, cô cũng bước tới trước và ngập ngừng giậm xuống với một bàn chân trần nhỏ nhắn. Nó để lại một dấu chân hoàn hảo trong đất đen của vùng núi. Cô nhìn chằm chằm vào nó trong một lúc, và gương mặt cô khẽ run với một số cảm xúc thoáng qua.
Cô ngước lên và nhìn thấy anh đang nhìn; sau đó, với một dáng vẻ thách thức, cô giậm lần nữa. Lần nữa. Và lần nữa.
Giống như đang nhảy múa trên ngôi mộ, với vẻ giận dữ, báo thù. Có thể đây là điều hoàn toàn sai trái. Khuyến khích một quý cô rất trẻ tuổi giậm chân trần lên một ngôi mộ chắc chắn sẽ làm mẹ anh thấy ghê sợ, nhưng mẹ anh đâu có phải đối mặt với những gì đã xảy ra với cô gái này. Tức giận còn hơn là âm thầm chịu đựng. Giận dữ có thể làm bỏng rát, nhưng nó sẽ lành.
Cuối cùng cũng xong. Trong vài tháng tới, cỏ sẽ xóa sạch tất cả dấu vết những gì đã xảy ra ở đây. Tất cả các dấu hiệu bên ngoài thôi. Luke đi đến dòng suối và rửa ráy mình mẩy. Anh vốc nước sạch, mát lên từ hai bàn tay và uống. Đằng sau anh vang lên một tiếng click. Khẩu súng đã được lên đạn. Anh quay lại và đối mặt với con chim non bé nhỏ bầm dập của mình.
“Và bây giờ, señor, không trì hoãn thêm nữa. Lấy ngựa của anh đi. Chúng ta phải đi thôi.”
“Cất cái thứ đó đi. Tôi không thích bị dọa nạt.” Anh rút con dao nhíp của mình ra và bắt đầu làm sạch các móng tay, huýt sáo khe khẽ.
Sau một lúc, cô phát ra một âm thanh nhỏ thất vọng, giậm dân, sau đó cẩn thận cất khẩu súng. “Rồi đó.”
Anh cười, bỏ lại con dao nhíp vào túi áo, và, đặt các ngón tay lên môi, phát ra một tiếng huýt sáo chói tai. Brutus ngẩng đầu lên và phi lại chỗ họ. “Cô cưỡi ngựa được không?” Luke hỏi cô.
“Kể từ khi tôi biết đi.”
“Dạng chân?”
Cô khịt mũi. “Tất nhiên.”
Thú vị đây. Các quý cô trẻ quý phái không cưỡi ngựa dạng chân. Cô bé này là một mớ những mâu thuẫn. Luke kéo ra một cái quần đùi cô-tông từ bao yên ngựa của mình ra và đưa cho cô. “Mặc cái này vào.”
Cô cho anh một cái nhìn hồ nghi.
“Nó sạch,” anh bảo cô. “Và nó sẽ ngăn không cho đùi cô bị trầy xước.”
Cô mặc vào chiếc quần của anh, khuôn mặt nhíu lại khi cố gắng giữ nó khỏi rớt xuống. Luke rút ra một sợi dây dài từ bao yên ngựa của mình và đưa nó cho cô. Cô cau có khi buộc nó lại quanh eo. “Tôi hy vọng mấy con lợn đó sẽ bị thiêu trong hỏa ngục vì đã cắt bỏ quần áo của tôi.”
Luke cau mày. “Mấy con lợn á? Vậy là có hơn một tên sao?”
“Sí. Hai người. Chúng biết người hộ tống của tôi.”
“Người hộ tống?”
Cô cho anh một cái nhìn kiêu kỳ; một chút kỳ công với tình trạng khuôn mặt cô bây giờ. “Đương nhiên cha tôi đã gởi một đoàn hộ tống. Và tôi cũng đã đem theo người đi kèm với tôi, mà Marta lại quá béo để cưỡi ngựa. Papa đã gởi ba người tin cậy nhất của ông: Esteban, Diego, và Javier. Nhưng cái con lợn đó và bạn hắn, biết họ. Họ cũng đã từng phục vụ cho cha tôi.” Cô phun nước bọt xuống. Một hành động khác mà một quý cô trẻ quý phái sẽ không bao giờ làm. “Mấy kẻ đào ngũ, nhưng chúng tôi đã không biết vào lúc đó. Họ nói rằng Papa đã gởi cho họ một tin nhắn, và khi chúng tôi dừng lại, không nghi ngờ chút nào, họ đã giết Esteban, Diego, và Javier.” Cô cho anh một cái nhìn tội lỗi. “Lúc đầu tôi đã thoát được – ngay khi bị bắn Javier đã bảo tôi chạy đi – nhưng con ngựa của tôi đã bị khập khiễng và họ đã bắt được tôi.”
Luke quan sát kỹ khoảng rừng thưa. Không có dấu hiệu của bất kỳ người đàn ông nào khác, dù sống hay chết. “Chuyện gì xảy ra với gã thứ hai?”
“Họ cãi nhau, và hắn bỏ đi với con ngựa và tất cả đồ đạc của tôi.”
“Ý cô là những đồ trang sức?”
Cô đảo mắt. “Anh cũng vậy nữa à. Tôi phải nói bao nhiêu lần là không có đồ trang sức nào hết! Làm như tôi sẽ cưỡi ngựa băng xuyên qua đất nước mà đem theo đồ trang sức vậy! Đó là lý do tại sao quần áo của tôi bị cắt rách hết.” Cô lẩm bẩm điều gì đó bên dưới hơi thở của mình.
“Thế họ lấy đâu ra ý tưởng đó?” Luke tò mò hỏi. Kẻ tấn công cô đã nói với vẻ đặc biệt về các đồ trang sức, chứ không phải tiền hay bất cứ của cải gì khác.
“Ai biết mấy kẻ ngu xuẩn đó lấy đâu ra chứ?” cô nói, nhưng cái nhìn của cô trượt sang một bên. Cô biết nhiều hơn những gì cô nói, nhưng Luke chỉ muốn cô gái này được an toàn và trở lại trụ sở chỉ huy của mình đúng hẹn, vì thế anh không truy đến cùng. Cô cứ giữ các bí mật của mình.
Cô thêm vào vẻ sốt ruột, chỉ vào trang phục của mình, “Tôi đã mặc vào mấy thứ kinh khủng này rồi, vậy chúng ta có thể lên đường được chưa? Ramón sẽ không ở sau tôi bao xa nữa đâu, và anh ta sẽ phi mà không màng quan tâm tới con ngựa của mình. Tôi phải đi đến tu viện.”
“Tu viện?” Luke nhảy lên ngựa và đưa một tay xuống để giúp cô leo lên.
“Tu viện Broken Angel (*). Ở trên dó.” Cô hất cằm hướng mấy ngọn núi, sau đó nắm lấy bàn tay đưa ra của anh, đặt một bàn chân trần lên chiếc ủng của anh, và nhún người nhảy lên đằng sau anh. Không chờ đợi, cô thúc gót bàn chân nhỏ xíu lấm lem bụi của mình vào hai bên sườn con Brutus và họ rời đi.
(*: “Thiên thần gẫy cánh” – ND)
Thật kỳ lạ, càng tiến dần vào mấy ngọn núi mà họ hướng đến, anh cảm thấy sự căng thẳng của cô càng tăng lên. Cô bấu chặt lấy anh, và cái nhìn lo lắng dáo dác của cô trở nên thường xuyên hơn.
“Tu viện Thiên thần gẫy cánh à?” Luke nói. “Tên thú vị nhỉ.”
“Đúng ra tên nó là Tu viện các thiên thần, nhưng kể từ khi sét đánh trúng các bức tượng thiên thần và làm gẫy mấy cái cánh, mọi người đều gọi nó là Tu viện Thiên thần gẫy cánh.”
“Cô có ý định trở thành nữ tu à?”
Cô trả lời với một tiếng khịt mũi. “Không. Tôi đến đó theo sự hướng dẫn của cha tôi. Vì sự an toàn…có lẽ thế.”
“Có lẽ thế?”
“Dì tôi ở đó. Một bà xơ.”
“Hiểu rồi. Tôi có thể suy ra bà ấy không có họ hàng gì với gã Ramón này phải không.”
“Phải, dì ấy là một người họ hàng phía khác của gia đình tôi – phía mẹ của cha tôi.”
“Vậy là ổn rồi,” Luke nói trong một giọng trấn an mơ hồ.
Một sự im lặng ngắn, sau đó Isabella thêm vào, “Nhưng tôi không biết dì ấy rõ lắm. Và các nữ tu đã tuyên thệ để thực thi vâng lời.”
Miệng Luke co giật. “Tôi thấy là cô không chấp nhận sự vâng lời.”
Cô khụt khịt. “Cũng tùy. Tôi vâng lời-“ giọng cô do dự “-vâng lời cha tôi trong tất cả mọi chuyện. Nhưng dì tôi, bà ấy không phải là Mẹ Bề Trên, nên tôi không biết Mẹ Bề Trên sẽ đứng về ai.”
“Tại sao?”
“Vì bây giờ Papa đã…đã chết rồi, và Felipe, cũng vậy, giờ Ramón là người thừa kế của cha tôi và cũng là hôn phu của tôi, giờ anh ta là chủ gia đình, và nếu anh ta yêu cầu dì tôi gả tôi cho anh ta… Tôi không biét liệu Mẹ Bề Trên sẽ làm gì. Đây là thời điểm nguy hiểm ở Tây Ban Nha, và tôi không biết Mẹ Bề Trên có ở cùng bên chính trị với Papa hay không, hay là đang chống lại nó. Và thêm tôi là thêm một miệng ăn. Nếu bà ấy không phải là người yêu nước, hoặc Ramón quyên tiền cho bà ấy…”
Có nhiều vấn đề trong câu nói của cô, Luke thừa nhận. Tây Ban Nha là một đất nước đang có chiến tranh và bị chia cắt bởi các phe phái chính trị. Nhưng chắc chắn là, nếu Ramón thật sự có định buộc một đứa trẻ vào hôn nhân, thì không cần phải có bà xơ, hay không quan trọng cô thuộc phe phái nào, Isabella cũng sẽ lọt vào tay anh ta.
“Các nữ tu đã tuyên thệ phải luôn khiết tịnh,” Luke nhắc cô. “Có lẽ bà ấy sẽ ở về phía cô.”
“Có lẽ,” cô lặp lại với vẻ nghi ngại. Rõ ràng cô cũng không tin tưởng lắm.
“Nếu đó là ước muốn của người cha đã mất của cô, rằng muốn cô đi đến tu viện, thì ước muốn của ông ấy phải được tôn trọng.”
Cô không nói gì trong một lúc, sau đó cô nói, rất nhỏ đến nỗi anh hầu như không nghe thấy, “Có lẽ.”
Sau vài phút đi đường, họ đã tìm thấy phần còn lại của hành lý của cô đang rơi rải rác. Luke dừng lại để cô đi xem thử có còn gì đó có thể dùng được nữa không.
Nhưng không có gì. Tất cả mọi thứ, thậm chí cả bộ yên ngựa, cũng bị băm nhỏ trong việc tìm kiếm các đồ trang sức được nghe nói. Một cái yên ngồi nghiêng một bên dành cho nữ được chạm khắc và trang trí tinh xảo, nhưng giờ cũng đã hỏng. Luke có thể nhìn thấy vài miếng kim loại trang trí – có thể bằng bạc – bị giật mạnh ra và các đường khâu cũng bị xé toạc. Không có gì có giá trị còn để lại.
Một điều rất rõ ràng là: nếu đặt tất cả các câu hỏi về đồ trang sức sang một bên, thì với quần áo và cái yên ngựa ngồi nghiêng có chất lượng tốt nhất, Isabella hẳn phải xuất thân từ một gia đình có vị trí trong xã hội. Hẳn cô là một nữ thừa kế.
Cô kiểm tra kỹ mấy món đồ của cô đã bị phá hỏng, sau đó nhặt chúng lên và ném vào bụi cây. Cô quay lại anh và nói, “Hãy đưa tôi đi cùng anh.”
“Cái gì?” Và sau đó anh nhận ra cô đang nói tiếng Anh. “Cô nói tiếng Anh?”
“Không tốt lắm, nhưng mẹ tôi có một nửa dòng máu Anh, và tôi hiểu mọi thứ.” Cô phủi bụi sang một bên và nắm chặt lấy cái bàn, nói nhanh, “Hãy đưa tôi đi cùng anh, đến quân đội của anh. Tôi sẽ là người hầu của anh, sẽ ăn mặc như một cậu bé – tôi nhìn giống như một cậu bé, tôi biết. Tôi sẽ cắt tóc, và sẽ không ai biết tôi là con gái. Xin làm ơn, tôi cầu xin anh-“
“Tôi không thể làm điều đó,” Luke nhẹ nhàng cắt lời cô. “Không thể được.”
“Nhưng Ramón sẽ đến đây,” cô nói trong tuyệt vọng. “Anh ta sẽ bắt tôi ra khỏi tu viện và…và…”
“Tôi không thể đưa cô đi với tôi,” Luke nói với cô. “Cuộc sống của tôi rất nguy hiểm.”
“Của tôi thì không sao? Xin làm ơn, Trung Úy Ripton.” Cô nhìn chằm chằm vào anh trong lời cầu xin câm lặng.
“Không được.” Luke đưa một tay ra để giúp cô leo lại lên ngựa. Anh không phải là không muốn giúp cô, nhưng anh không thể lén đưa cô vào doanh trại như là một người hầu của anh được. Tất cả những gì anh có thể làm là đưa cô đến tu viện, đến chỗ dì cô. Cha cô hẳn phải biết ông đang làm gì khi gởi cô đến đó. Chắc chắn.
“Vậy thì tôi sẽ ở lại đây,” cô nói, không nhúc nhích.
“Ở đây? Trong vùng núi này sao? Đừng có vô lý. Cô không thể sống nổi một tuần ở ngoài này.” Anh làm cử chỉ đến quang cảnh vùng đồi núi lởm chởm.
“Tôi có thể. Tôi biết làm thế nào để sống trên mảnh đất này. Cha tôi đã dạy tôi cách sống kiểu du kích.” Cô ra hiệu với quanh cảnh xung quanh. “Ở đây trong vùng đồi núi này còn tốt hơn là ở trong tay của Ramón. Cha tôi cũng đã dạy tôi săn bắn và-“
“Không. Giờ thì lên ngựa đi,” Luke ra lệnh. “Tôi hứa với cô tôi sẽ chăm sóc cho cô. Không ai được đem cô đi đâu hết; không ai được ép buộc cô.”
Đôi mắt cô nheo lại.
“Anh hứa?”
“Bằng danh dự của một sĩ quan người Anh và của một quý ông.” Anh đang làm cái quái gì vậy, hứa hẹn một điều chết tiệt gì thế này?
Cô cho anh một cái nhìn dài, tìm kiếm, sau đó gật đầu hài lòng và leo lên ngựa đằng sau anh. Khi họ di chuyển, cô áp má mình vào lưng anh, và đôi cánh tay gầy gò bé nhỏ của cô vòng quanh người anh vẻ tin cậy.
Luke cảm thấy tim mình chìm xuống Anh đã làm gì vậy? Và làm thế quái nào để anh giữ được lời hứa bộc phát của mình đây?
Câu trả lời đến với anh khi họ cưỡi ngựa vào trong một ngôi làng nhỏ. Tòa nhà đầu tiên họ nhìn thấy là một ngôi nhà thờ đá nhỏ. Một linh mục đứng ở ngạch cửa ra vào, khuôn mặt ông hướng về phía họ, như thể đang chờ họ.
Đó là Định Mệnh, Luke nghĩ. Định Mệnh đã chăm sóc cho anh rất nhiều trong suốt cuộc chiến này. Anh sẽ tin nó một lần nữa.
“Isabella,” anh nói. “Tôi nghĩ tôi biết một cách để cứu cô khỏi Ramón.”
“Cách gì?”
“Cô sẽ cần phải tin tôi. Tôi hứa là cô có thể làm chuyện này, nhưng cô cần phải làm bằng sự tự nguyện của mình.”
“Làm gì cơ?” Giọng nhỏ nhưng tràn đầy hy vọng. Trọng lượng của sự kỳ vọng của cô làm anh lưỡng lự.
Anh xuống ngựa và đỡ Isabella xuống để anh có thể nói chuyện mặt-đối-mặt với cô. Cô quay người để khuôn mặt nhỏ bị thâm tím và méo mó đối diện với anh.
“Làm gì cơ?” Sự tin tưởng trong đôi mắt vàng trong vắt của cô làm anh lo ngại.
Tầm quan trọng của điều mà anh sắp làm đang ngập tràn tư tưởng anh. Anh đang mạo hiểm mọi thứ, nghề nghiệp của anh, sự tôn trọng của các đồng nghiệp… nhưng anh không thể đơn giản là bỏ đi để mặc cô cho số phận của mình.
Anh giải thích. “Nếu tôi cưới cô, Ramón sẽ không thể.”
Đôi mắt cô vụt to lên. “Cưới anh? Anh muốn tôi kết hôn với anh?”
Anh gật đầu. “Nếu cô muốn.” Luke nuốt khan, cảm thấy toàn bộ cuộc sống cơ bản của mình đang chầm chậm trượt đi. Bạn bè anh sẽ nói gì? Mẹ anh sẽ nói gì. Anh cũng không nghi ngờ sĩ quan chỉ huy của anh sẽ nói gì.
“Vâng, tôi sẽ kết hôn với anh, Trung úy Ripton.” Cô nói vội vã, như thể cô sợ anh sẽ đổi ý.
“Đó chỉ là một cách để ngăn chặn Ramón mà thôi,” anh cảnh báo cô.
Cô gật đầu. “Tôi hiểu. Và sau đó tôi sẽ đi và đến ở với anh trong quân đội như là một người vợ.”
“Không, tôi đã nói với cô, rất nguy hiểm.”
“Nhưng mà-“
“Sau đó cô sẽ đi đến Tu viện các thiên thần và sống ở đó cho đến khi an toàn.”
“Nhưng-“
“Cô sẽ không đi với tôi. Cô chưa đủ tuổi để kết hôn. Việc này chỉ là để giữ cô tránh Ramón thôi, hiểu không?”
Cô gật đầu. “Tôi hiểu rồi.” Cô liếc nhìn nhà thờ. “Chúng ta sẽ làm điều đó ở đây? Bây giờ?”
“Nếu cô muốn.”
“Tôi muốn.”
Vị linh mục đã nói một số điều thuyết giảng về hôn nhân với họ. Ông nói riêng với Isabella và Luke, và khi có hai người với nhau. Các chấn thương của Isabella là lo lắng lớn nhất của ông, nhưng cô đã rất thiết tha nói rằng cô muốn kết hôn, và cô đã thề rằng Luke đã không làm hại đến một sợi tóc trên đầu cô. Mà ngược lại.
Và cuối cùng, trong thời chiến tranh, có một cặp đôi được kết hợp trong tội lỗi – trong đó có một quý ông người Anh là một kẻ ngoại đạo – và một cô gái trẻ người Tây Ban Nha bị đánh đập tồi tệ.
Họ đã lặp lại những lời thề thiêng liêng, Isabella trong chân trần, mặc sơ mi và quần đùi của Luke được giữ chặt bằng một sợi dây. Luke ký các loại giấy tờ, vị linh mục làm chứng cho họ, và trong vòng một giờ Luke và cô dâu trẻ con của chàng đã cưỡi ngựa về phía bắc đến Tu viện các thiên thần, nơi anh đã trao một cô gái trẻ kiệt sức và một tập giấy tờ cho người dì đang rất sửng sốt của cô.
Isabella đã được an toàn.