Tu viện Thiên thần gẫy cánh, Tây Ban Nha, năm 1819
“Mình không muốn chết như là một gái già,” tiếng nói ai oán bắt đầu.
Isabella Mercedes Sanchezy Vaillant, còn được các bạn học biết đến như là Isabella Ripton, cúi người xuống miếng vải khâu của cô, ước gì cô có thể làm cho mấy câu nói này không phát ra. Cô đã thuộc lòng nó luôn rồi. Đó là một nghi lễ hàng ngày, thường xuyên như bất kỳ nghi lễ nào khác trong các hoạt động thường xuyên của tu viện. Cô đã chán ngấy với hầu hết những điều đó, nhưng đặc biệt là với cái phần này. Chẳng có gì hay ho cả; chỉ là cọ xát mũi họ trong sự đau khổ của riêng họ.
“Và mình cũng không muốn trở thành một nữ tu.”
Bây giờ Paloma sẽ xen vào và nói gì đó về việc có đức tin và về những gì mà một cô dâu đáng yêu Dolores sẽ làm. Như xát muối vào các vết thương, nếu như cô nhận ra, nhưng cô không bao giờ làm. Paloma cũng đần độn nhiều bằng với sự tốt bụng của mình.
Bella đâm mũi kim qua lớp vải lanh trắng đã cũ mòn. Cô ghét may. Cô muốn đứng dậy và rời đi, nhưng cô bị mắc kẹt ở đây trong ít nhất một giờ nữa. Cô có một đống mấy tấm vải đã cũ mòn chờ cô khâu, nối chúng lại với nhau, để cho chúng một cơ hội khác được tái sinh. Nói đền tội hay thứ gì đó đại loại thế cũng được. Chạy đi. Hoặc nói gì đó bất kính, hay gì gì đó đại loại thế. Nhưng mà thở, chắc dễ hơn.
“Bạn phải có đức tin, Dolores,” Paloma nói nhẹ nhàng. “Cha bạn sẽ đưa bạn về. Mình chắc chắn thế. Tại sao lại không chứ, bạn sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ hãnh diện vì bạn.”
Bella nghiến răng. Chẳng có gì để bàn với vẻ đẹp của Dolores hay những điều tương tự thế. Đó là về tiền. Và sự kiêu hãnh của gia đình. Đó cũng là lý do tất cả các cô gái vẫn còn bị mắc kẹt lại trong tu viện này, một thời gian dài sau khi khóa học đã hoàn tất và hàng năm sau khi chiến tranh kết thúc.
Tây Ban Nha có thể đã được tự do khỏi tay người Pháp, họ đã có thể có được một vị vua người Tây Ban Nha lên ngai một lần nữa, chứ không phải là một con rối của Napoleon hoặc em trai của ông ta, nhưng nó cũng đã không còn giống với đất nước trước chiến tranh. Nhiều gia đình giàu có đang trên bờ vực của sự phá sản, một số trong đó là bởi vì ở cùng phe với người Pháp và những kẻ phản bội Tây Ban Nha, còn số khác là bởi vì họ đã tiêu tốn tài sản của mình để nuôi cho riêng mình một đội quân để chống lại một cuộc chiến tranh du kích, và một số là do họ có nhà và bất động sản – và điều đó cũng có nghĩa đó là phương tiện để kiếm sống của họ - đã bị phá hủy; một phần của thảm họa của chiến tranh.
Những gia đình dòng dõi quý tộc của những cô gái vẫn còn ở trong tu viện này thì đã trở nên quá nghèo để cho con gái họ một của hồi môn kha khá, và cũng quá kiêu ngạo để cho phép con gái cưới người thuộc tầng lớp thấp hơn. Không, trừ khi người chồng tương lai đó có khối tài sản lớn, nhưng cho dù có vậy thì một số gia đình cũng đã từ chối bôi nhọ dòng dõi huyết thống cổ xưa của mình với máu của những nông dân mới phất.
Thay vì để con gái của mình được thay đổi số mệnh, thì họ lại để cho con gái mình thối ra trong một tu viện miền núi hẻo lánh: không ai cần đến, bị lãng quên, bị bỏ rơi.
Các con trai của giới quý tộc, tất nhiên, chỉ chộp lấy những cô dâu là con gái của những gia đình có khối tài sản tương đương họ, của những nông dân mới phất. Dòng máu của họ có thể bị pha tạp, nhưng tên tuổi của gia đình quý tộc đó sẽ không bị biến mất, và sự giàu có của cô dâu sẽ giúp họ gầy dựng lại gia sản của gia đình.
Bella đã giải thích điều này cho Paloma nghe hàng tá lần, nhưng tất cả những gì mà Paloma đã làm là mỉm cười và nói, “Tất cả chúng ta đều phải có đức tin.”
Cô ấy sẽ là một nữ tu tốt, Isabella nghĩ. Hoặc là một vị thánh. Thánh Paloma bị thiếu của hồi môn. Anh trai của Paloma đã đánh bạc thua hết của hồi môn của Paloma, và bây giờ anh ta còn từ chối để cô trở về nhà. Mọi chuyện đã khác kể từ khi Papa qua đời, anh ta viết như vậy. Không có người chồng thích hợp nào cho cô, vậy nên cô tốt hơn là ở trong tu viện, trong môi trường yên tĩnh mà cô đã quen.
Bella nhặt lên một tấm trải giường đã cũ sờn và cáu kỉnh xé đôi nó ra. Thật là một môi trường yên tĩnh làm sao! Cô rất muốn nhốt anh trai của Paloma vào đây, để cho anh ta nếm thử mùi vị của môi trường yên tĩnh là như thế nào. Những lời cầu nguyện bất tận, không ngừng lặp đi lặp lại một cách ảm đạm, những cuộc chuyện trò vô nghĩa, và những buổi khâu vá vô cùng tận.
Cô bắt đầu khâu lại hai mảnh vải với nhau. Bella chỉ làm công việc khâu vá. Những cô gái khác và các nữ tu hầu hết đều thêu rất giỏi. Tu viện này nổi tiếng vì điều đó. Các giám mục trên khắp Tây Ban Nha, và thậm chí cả ở Rome, đều mặc áo lễ và dùng các tấm khăn trên bàn thờ được thêu ở đây, trong một tu viện miền núi hẻo lánh này.
Trước khi vua Ferdinand lên ngôi, các cô gái chủ yếu dùng tài may thêu của mình để làm những món đồ đem về nhà chồng. Còn bây giờ sản phẩm của họ hầu như là đồ lễ và áo lễ. Giống như các nữ tu.
Tài năng của Isabella nằm trong các lĩnh vực khác, Mẹ Bề Trên luôn nói thế. Còn các cô gái thì nghĩ bà ấy chỉ nói thế, vì là dì của Isabella, nhưng Bella và Mẹ Bề Trên cũng rõ điều đó.
“Mình ước mình cũng có đức tin như bạn, Paloma,” Dolores nói với cô ấy. “Mình nghĩ tất cả bọn mình sẽ vẫn còn ngồi ở đây khi đều đã già và nhăn nheo, rồi ban ngày cũng ngủ như xơ Beatriz kìa.”
“Đừng nói hộ người khác thế, Dolores,” Alejandra nói nhanh. “Mình, chắc chắn thế, sẽ không bị chết già trong một cái tu viện. Vì bây giờ cha mình đang nói chuyện với một gia đình quý tộc ở Cabrera.”
Dolores cáu kỉnh luồng mũi kim của cô. “Người đàn ông đủ điều kiện còn lại duy nhất ở Cabrera – thuộc dòng dõi quý tộc, mà mình biết – là một tử tước già, hơn sáu mươi, hai lần góa vợ, và tuyệt vọng để có được một người thừa kế. Nếu đó đúng là ông ta mà anh trai bạn đang cố tranh thủ, thì thật là tội nghiệp cho bạn.”
Alejandra nhún vai. “Mình chẳng thà cưới một ông già còn hơn là bị buộc phải trở thành một nữ tu.” Các cô gái liếc nhìn xơ Beatriz, nhưng người nữ tu lớn tuổi đó chỉ khụt khịt mũi, không biết gì. “Bên cạnh đó,” Alejandra tiếp tục, “như cha mình nói, ông ấy giàu, và sẽ sớm chết thôi. Vậy thì mình sẽ được tự do làm điều mình muốn.”
Một cô gái lên tiếng. “Họ nói lão tử tước già đó bị giang mai nên đó là lý do lão ta không thể có được một đứa con trai ở cả hai bà vợ trước.”
Các cô gái trao đổi những cái nhìn.
“Đó không phải là sự thật. Cha mình sẽ không để mình kết hôn với người mắc bệnh giang mai,” Alejandra nói trong sự im lặng. “Ông ấy sẽ không làm thế.”
Những người khác gật đầu, thì thầm trấn an. Nhưng tất cả bọn họ đều đã nghe được những câu chuyện bốc phét rằng ngủ với một trinh nữ có thể chữa khỏi bệnh giang mai cho một người đàn ông…
“Papa sẽ không làm một chuỵện như thế,” Alejandra lặp lại. “Ông ấy rất yêu mình, mình chắc chắn điều đó.” Nhưng niềm tin của cô rõ ràng đang bị lung lay, và nó có vẻ giống một lời cầu nguyện hơn là một sự chắc chắn.
Đó sẽ là quyết định của cha cô và ngài tử tước, chứ không phải của cô. Cô chỉ là một đứa con gái, sẽ chỉ ở nơi nào làm cho gia đình cô những điều tốt đẹp nhất. Và Tây Ban Nha vào những ngày này là những ngày đầy tuyệt vọng.
“Nếu ông ấy làm vậy, bạn phải từ chối,” Bella nói với cô ấy.
“Từ chối?” Alejandra thở hổn hển. “Dám không vâng lời cha mình ư? Bạn có điên không đó? Mình không thể!”
“Tại sao không?”
“Tại sao không ư?” Alejandra lặp lại. “Bởi vì mình không thể.” Cô thêm vào, sau một lúc, “Mình chưa bao giờ không vâng lời ông trong bất cứ sự gì. Chưa bao giờ.”
Bella thắt nút đường may của mình. “Vậy thì đó sẽ là một cơ hội tốt cho ông ấy để trải nghiệm điều gì đó mới mẻ.”
Tất cả các cô gái nhìn chằm chằm vào cô, bị sốc.
“Bạn có nghĩ ông ấy sẽ phản ứng ra sao?” cô hỏi Alejandra.
“Ông ấy sẽ giết mình!” cô ấy nói với một cái rùng mình.
“Giết bạn, hay chỉ đơn thuần là đánh bạn thôi?”
“Chỉ đơn thuần ư? Ông ấy sẽ đập từng inch lên mạng sống của mình!”
“Dù sao thì bị đánh cũng vẫn còn hồi phục được. Chứ một lão già bị giang mai…” Bella bỏ lửng câu nói. “Vậy chứ cha bạn đã bao giờ đánh bạn trước đây chưa?”
“Chưa bao giờ,” Alejandra hãnh diện nói.
“Vậy sao giờ bạn lại nghĩ ông ấy sẽ đánh bạn chứ?”
Alejandra trông có vẻ ngạc nhiên, sau đó trầm ngâm. “Đó là bổn phận của mình đối với gia đình để có được một cuộc hôn nhân tốt.”
“Đó là bổn phận của một người cha để tìm cho bạn một tấm chồng tốt,” Bella phản đối.
Alejandra cắn môi. “Mình không biết… Papa chắc sẽ rất thất vọng về mình.”
Bella khịt mũi. “Ông ấy đâu có chết với sự thất vọng của mình. Ông ấy cũng phải biết tôn trọng bạn.” Cô nhún vai lần nữa. “Không phải chuyện của mình về chuyện bạn sẽ làm gì, nhưng nếu là mình, mình sẽ từ chối.”
“Đó là lý do tại sao bạn luôn luôn gặp rắc rối,” Alejandra vặn lại.
Xơ Beatriz khịt mũi và ngồi dậy. “Có chuyện gì? Mấy cái lưỡi đang huyên thuyên cái gì đó? May đi, mấy cô! May đi!” Bà vỗ hai tay vào nhau trong một phong cách nhanh nhẹn, và các cô gái lại cúi xuống đồ may thêu của mình. Các mũi kim thoăn thoắt trong im lặng, và chỉ sau một lúc người nữ tu già lại ngủ lơ mơ lần nữa.
“Chồng của Isabella sẽ sớm đến đây thôi,” Paloma nói trong một giọng kiểu nào-thay-đổi-chủ-đề-đi-thôi, và Bella âm thầm rên rỉ. Cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Alejandra cho một cái khịt mũi khinh bỉ. “Ai cơ, cái người tưởng tượng ấy hả?”
“Anh ấy không phải là tưởng tượng, phải không Isabella?” Paloma quay sang Bella.
Bella không trả lời. Họ đã nói về chuyện này cả trăm, cả ngàn lần rồi. Lúc đầu, cô sẽ chiến đấu với lời buộc tội đó bằng cả răng và móng tay, nhưng giờ thì, sau tất cả những năm qua, cô đang có khuynh hướng nghĩ rằng có lẽ cô đã mơ, nằm mơ thấy anh. Nhưng Mẹ Bề Trên có những giấy tờ hôn thú của cô trong ngăn bàn của bà ấy, và chữ ký của anh trên đó, rắn rỏi, rõ ràng. Lucien Alexander Ripton, Trung úy.
“Tất nhiên rồi,” Alejandra nhấn mạnh. “Trung úy người Anh cao ráo, với đôi vai to rộng và khuôn mặt đẹp như một thiên thần!” cô nói trong một giọng móc mỉa. “Một thiên thần mà lại đi cưới Isabella Ripton?” Tất cả các cô gái đều cười.
Bella kiên nhẫn ngồi may tiếp. Cô hiểu tại sao họ chế giễu cô. Cô có thể cũng sẽ tấn công một ai đó, nếu cô sắp sửa kết hôn với một lão tử tước già, bị giang mai. Ngoài ra, đó cũng là lỗi của cô. Cô không nên kể cho họ nghe chuyện này.
Sau cái đám cưới vội vã, Trung úy Ripton và dì cô đã quyết định để cô ở tu viện này dưới cái tên Ripton, Bella đã lấy tên anh như các bà vợ người Anh hay làm, thay vì giữ lại tên riêng của cô, như truyền thống của phụ nữ Tây Ban Nha.
Dì cô đã dặn Bella không được nói cho ai biết cô đã kết hôn – không với Mẹ Bề Trên vào lúc đó, không với cả các nữ tu khác, không với bất kỳ cô gái nào. Vậy thì, bà nói, nếu anh họ Ramón đến tìm Isabella Mercedes Sanchez y Vaillant, con gái của Bá tước Castillejo, Mẹ Bề Trên có thể nói với anh ta sự thật rằng không có cô gái đó trong tu viện này; chỉ có em gái của một trung úy người Anh.
Đó là một điều kỳ lạ, nhưng thú vị, khi có một cái tên mới. Và đủ đảm bảo rằng, anh họ Ramón đã đến, và Mẹ Bề Trên đã đảm bảo với anh ta rằng không có cô gái nào có tên đó trong tu viện cả. Mẹ Bề Trên tử tế, lớn tuổi, rõ ràng là đã rất tin vào câu chuyện của anh ta về một cô gái trẻ ngây thơ đã bỏ trốn khỏi nhà mình để chạy qua Tây Ban Nha vào thời gian khủng khiếp như thế này – bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với cô ấy, cô gái trẻ ngây thơ, tội nghiệp. Thật khủng khiếp, thật khủng khiếp! Bà lập tức đưa ra đề nghị sẽ cầu nguyện cho cô gái bị mất tích đó được trở về an toàn, và thậm chí cả anh họ Ramón cũng đã tin bà.
Vì vậy lúc đầu, Isabella đã không bao giờ kể cho bất kỳ ai biết cô đã kết hôn, và khi Mẹ Bề Trên già cả đó qua đời và dì của Isabella đảm nhiệm vị trí của bà ấy, sự an toàn của Isabella mới được bảo đảm – nhiều như bất kỳ sự bảo đảm của người nào trong thời kỳ chiến tranh.
Nhưng một vài năm sau đó chiến tranh cũng đã kết thúc ở Tây Ban Nha. Con rối của Napoleon đã bị tống ra, và vua Ferdinand lên ngôi, và các câu chuyện tập trung vào các cô gái. Tu viện toàn nói chuyện về của hồi môn và những thỏa thuận, về những cuộc hôn nhân đã được sắp đặt. Các cô gái nhộn nhịp với sự phấn khích và căng thẳng với những suy đoán lãng mạn.
Vào độ tuổi gần mười sáu, Isabella vẫn còn bị nổi mụn và ngực vẫn trước sau như một, và khi các cô gái bắt đầu tỏ vẻ hạ cố và thương hại cô, thì cô không thể chịu đựng thêm nữa. Trong những thì thầm bí mật vào một đêm tối trời, cô đã tâm sự với bạn cô, Mariana, về trung úy Ripton, một người Anh cao ráo, ngăm đen, đẹp như một thiên thần, người đã giết một người đàn ông để bảo vệ Isabella, và sau đó đã cưới cô để cứu cô khỏi người anh họ Ramón xấu xa. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, anh ấy chắc chắn sẽ quay lại đón cô và đưa cô về Anh.
Nhưng Mariana đã thì thầm các bí mật của Isabella với một cô gái khác, và ngay sau đó cả tu viện đều biết, và tất nhiên, không ai tin cô cả. Một Isabella Ripton khẳng khiu, ốm nhom ốm nhách mà lại có một cuộc hôn nhân bí mật với một người Anh đẹp trai ư? Làm như ai cũng tin chuyện đó vậy.
Vậy chứ tên cô thì sao? Xùy! Thì cô có một cái họ Anh thôi – nhiều người Tây Ban Nha cũng có họ Anh mà. Nó chẳng chứng minh được gì cả.
“Anh ấy có thấy ảnh của cậu không vậy – ảnh thực tế ấy?”
“Sao anh ấy muốn lấy một cô gái trông như một đứa con trai chứ?”
“Anh ấy biết mình trông như thế nào. Anh ấy đã chọn mình,” Bella đã từng nói với họ với vẻ tự hào, hy vọng cô sẽ hết mụn và ngực cô sẽ phát triển vào lúc anh tới tìm cô. “Không có ai sắp đặt chuyện đó cả.”
“Vậy nên bạn chẳng biết gì về anh ta cả. Nếu bạn mà biết về gia đình anh ta, thì anh ta có thể là một tên nông phu nào đó cũng nên!”
“Anh ấy là một sĩ quan, vì thế tất nhiên anh ấy không phải là một nông dân. Và anh ấy là người cao lớn, khỏe mạnh, và không hề sợ hãi; là người đàn ông đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy trong đời mình!”
“Đẹp á?” Các cô gái khác phá ra cười.
“Đẹp như một tổng lãnh thiên thần,” Bella khẳng định. “Đẹp và dễ sợ. Một thiên thần chiến binh! Cứ chờ anh ấy tới. Mấy bạn sẽ thấy.” Và một số cô gái tiếp tục chế giễu, một số thở dài và bí mật ghen tị với cô.
Vào ban đêm, trong căn phòng đá nhỏ, trên chiếc giường hẹp, cứng của mình, Bella sẽ hướng giấc mơ của mình tới Trung úy Ripton…
Trung úy Ripton nằm đó bị thương rất nặng, và Isabella sẽ tìm thấy anh và chăm sóc cho anh, và anh sẽ được chữa khỏi một cách thần kỳ bởi sự chăm sóc dịu dàng của cô, và sẽ yêu cô say đắm.
Trung úy Ripton bị tấn công bởi kẻ thù, và Belle sẽ đứng bên cạnh anh, và họ sẽ cùng nhau chiến đấu chống lại chúng, và khi kẻ thù bỏ chạy, anh ấy sẽ quay sang cô và nói, “Isabella, nếu không có nàng cuộc sống của ta sẽ kết thúc. Ta yêu nàng.”
Rất nhiều và đa dạng những hành động dũng cảm và táo bạo mà cô thực hiện trong các giấc mơ của mình, và cuối cùng lúc nào cũng là câu mà trung úy Ripton luôn nói, “Isabella, ta yêu nàng.”
Trung úy Ripton biết Isabella không còn ai trên cõi đời này. Và anh sẽ yêu cô. Yêu cô thật sự. Và cô cũng sẽ yêu trả lại anh bằng cả trái tim mình. Và họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi, mãi mãi.
Ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, Bella cầu nguyện cho Trung úy Ripton trở lại – thậm chí chỉ là viết thư, nhưng không có một từ nào, một dấu hiệu nào.
Dù vậy, cô vẫn giận dữ bảo vệ mình, bảo vệ anh – rằng anh đúng là đẹp như một thiên thần, anh ấy đang bận rộn đánh giặc, anh ấy là một anh hùng, anh ấy có quá nhiều việc quan trọng để làm, nhưng anh ấy sẽ đến vì cô, anh ấy sẽ đến!
Dần dần thì da cô đã láng mịn trở lại. Nhưng ngực cô thì vẫn nhỏ đến thất vọng, và cô đã biết được từ việc lén nhìn vào ly thủy tinh rằng cô sẽ không bao giờ là một cô gái đẹp, thậm chí cũng không thể là xinh. “Thú vị” là từ nhận xét hào phóng nhất cho dung mạo của cô.
Tuy nhiên, Trung úy Ripton đã không đến, và sau nhiều năm trôi qua, giấc mơ về người chồng đẹp trai sẽ yêu cô – phải yêu cô – đã từ từ bắt đầu chết yểu.
Sự thật đã rành rành ra đó. Cũng giống như các người cha và các anh em trai của các cô gái vẫn còn ở lại trong tu viện này, Trung úy Ripton đã lấy tiền của cô và bỏ rơi cô. Anh chẳng tốt đẹp gì hơn Ramón. Anh đã làm nhiều việc tử tế hơn Ramón, có lẽ vậy, nhưng tóm lại thì, kết quả là như nhau.
Có những đêm, trằn trọc trên chiếc giường cứng, hẹp của mình, Bella đã âm thầm khóc cho các giấc mơ tan vỡ của mình. Nhưng nước mắt chẳng ích lợi gì, vì thế cô đã lau sạch chúng di. Cô nhìn ra ngoài qua những chấn song trong khung cửa sổ trên cao, và nhìn vào những vì sao bên ngoài.
Có một thế giới ngoài đó, và cô muốn được trở thành một phần của nó.
Các cô gái tiếp tục chế nhạo cô, trêu chọc cô về người chồng tưởng tượng của cô. Và Bella vẫn bảo vệ anh, vẫn ngoan cố tuyên bố rằng phải có một lý do quan trọng để anh không thể đến – ai cũng có lòng tự tôn của mình, sau tất cả - nhưng không ai tin cô; không thậm chí ngay cả bản thân Bella. Đó là chuyện thường xảy ra cũng giống như mọi thứ đã xảy ra trong cái tu viện này.
Cô nói với Alejandra, “Bạn có thể đi với mình, nếu muốn.”
“Đi đâu?”
“Mình sẽ rời khỏi tu viện.” Thông báo của cô theo sau là một sự im lặng sửng sốt.
“Có phải anh ấy đang đ-“ Paloma bắt đầu.
“Không phải. Không ai đến đây vì mình cả, Paloma.” Isabella liếc nhìn xơ Beatriz, vẫn đang ngủ, và nói trong một giọng thấp, “Mình sẽ đi khỏi đây.”
“Mẹ Bề Trên sẽ không cho phép đâu,” Alejandra nói.
Bella nhún vai. “Bà ấy không thể cản mình. Mình đã là một phụ nữ có chồng rồi mà, và trong hai tuần nữa mình hai mốt tuổi rồi.” Và nếu Mẹ Bề Trên có cố cản cô, thì cô cũng sẽ làm thế. Không phải là cô chưa từng làm như thế trước đây, và Mẹ Bề Trên biết vậy.
Alejandra khụt khịt mũi. “Mình không tin bạn. Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ làm thế nào để sống đây? Ai sẽ bảo vệ bạn? Rất nguy hiểm-“
“Mình sẽ tự kiếm sống,” Bella nói. “Và mình sẽ tự bảo vệ mình. Mình sẽ không ở đây, chờ đợi mãi mãi ai đó tới giải cứu mình. Đời không phải là một câu chuyện cổ tích.”
“Isabella Ripton,” một giọng nói từ cửa ra vào.
Tất cả các cô gái đều giật mình hoảng hốt.
“Isabella,” xơ Josefina lặp lại khi bước qua cánh cửa. Xơ là một trong số những nữ tu trẻ nhất và đẹp nhất, trạc tuổi các cô gái, vui vẻ và sống động, nhưng quyết sống đời ơn gọi của mình. “Chỉnh trang lại con đi. Tóc rối hết rồi kìa. Mẹ Bề Trên muốn con đến văn phòng của mẹ ngay lập tức. Con có khách đến thăm!”
“Khách ư? Ai ạ?” Trong tám năm qua, Belle chưa bao giờ có một người khách. Không kể từ khi Ramón đến tìm cô, và thất bại trong việc tìm thấy cô. Vậy tại sao Ramón lại đến đây lần nữa sau ngần ấy thời gian?
Xơ Josefina mỉm cười. “Con không thể đoán ra sao?”
Hoang mang, Bella lắc đầu.
“Một người Anh.”
Bella cứng người.
Xơ Josefina gật đầu. “Cao, ngăm đen, và đẹp như một tổng lãnh thiên thần.”
Bella không thể nhúc nhích lấy một cơ bắp. Cô không thể thốt ra từ nào hay thậm chí là sắp xếp suy nghĩ cho mạch lạc.
“Một tổng lãnh thiên thần rất lạnh lùng, rất nam tính.” Xơ Josefina thở dài. Và một đốm đỏ xuất hiện trên hai má xơ.
Trung úy Ripton đến đây ư?
“Isabella?” Xơ Josefina nói.
Bella giật mình. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô cố tập trung. “Mình đã nói với các bạn là anh ấy sẽ đến mà,” cô xoay sở để nói và hướng về phía cửa.
“Sửa lại tóc con đi,” xơ Josefina nhắc nhở cô, và Isabella bắt đầu nhét lại các sợi tóc bị bung ra ngoài từ bím tóc của mình.
“Tóc bạn ấy?” Alejandra kêu lên. “Xơ không thể để bạn ấy ăn mặc như thế được!”
“Như cái gì cơ?” Isabella liếc nhìn xuống mình, bối rối. Cô vẫn trông như thường ngày; gọn gàng hơn thường ngày, thực tế là vậy. Cô vuốt nhẹ tóc.
“Trong bộ đồ …” – Alejandra ra hiệu – “bộ đồ tu viện! Bạn ấy đã không gặp được chồng trong tám năm qua. Bạn ấy không thể đi gặp anh ta trong bộ đồ đó được!”
“Đúng vậy, bạn ấy cần thứ gì đó đẹp hơn,” Dolores đồng ý.
Bella nhìn xuống bộ áo xanh xám trơn của mình. “Mình không có bộ nào đẹp hơn.” Cô đã đến tu viện này mà không đem theo gì cả, và tu viện đã cho cô ăn mặc kể từ đó. Sự thiếu hụt này chưa bao giờ làm cô thấy phiền lòng. Cho tới bây giờ.
“Mình có,” Alejandra nói. Cô quay sang xơ Josefina. “Xơ ơi, để bọn con làm cho Isabella thật xinh đẹp để đi gặp chồng cô ấy nhé. Làm ơn đi, xơ, sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ.”
“Đúng vậy, nhé xơ!!!!” Các cô gái khác cũng tham gia.
Người nữ tu trẻ tuổi liếc nhìn các gương mặt háo hức của các cô gái, rồi đến Isabella đang đứng đó trong bộ quần áo xám xịt của mình. “Vậy thì nhanh lên,” cô nói. “Mẹ Bề Trên đang chờ đấy.”
Luke ngồi ở bàn làm việc đối diện với dì của Isabella và cố hết sức để trông không bồn chồn. Bà ấy bây giờ đã là Mẹ Bề Trên và có vẻ như không vội vàng gì. Anh đã để mấy con ngựa của mình bên ngoài tu viện cho một thằng nhóc bẩn thỉu chăm sóc. Tây Ban Nha lúc này cũng vẫn chưa tốt lên gì mấy, và những ngọn núi không nghi ngờ gì sẽ đầy rẫy bọn trộm cướp. Và hầu hết những tên trộm đều bắt đầu từ những đứa trẻ.
“Con bé sẽ không lâu nữa đâu, Trung úy Ripton.” Dì của Isabella đã có nhiều thay đổi trong những năm qua, Luke nghĩ. Khuôn mặt của bà, bên dưới lớp quần áo tu, trông ốm hơn, nước da màu ngà của bà trông nhợt nhạt với xương gò má nhô cao và lờ mờ những nếp nhăn. Chiến tranh đã không phải là điều dễ dàng với bà.
“Lord Ripton,” anh sửa lại bà. Đôi mày bà nhướng lên và Luke giải thích. “Tôi thừa kế tước hiệu từ người chú đã không may bị chết đuối trong một tai nạn chèo thuyền.”
“Tôi không nhận ra cậu là một người thừa kế của…?”
“Nam tước. Tôi đã không mong gì cái tước vị này, nhưng hai người con trai của chú tôi cũng bị chết đuối với ông, vì thế tước vị và các bất động sản của ông ấy thuộc về tôi.”
“Các bất động sản?” bà hỏi một cách tế nhị, một sự nhắc nhở rằng cuộc hôn nhân này vẫn còn hiệu lức, bất kỳ liên minh nào thì tựu chung lại vẫn là về dòng dõi và sự giàu có. Bà ấy dù sao cũng vẫn là dì của Isabella.
Luke, tuy vậy, không có ý định thảo luận về vấn đề này. “Nói vậy chỉ để nói rằng tôi không cần tới tài sản của Isabella. Cô ấy thế nào ạ?”
“Isabella khỏe. Đã trưởng thành. Hai tuần nữa là con bé hai mươi mốt tuổi. Con bé sẽ, tôi chắc chắn thế, rất ngạc nhiên khi gặp cậu sau ngần ấy thời gian.” Lời nói có mùi axit.
Giọng điệu của bà làm Luke thấy khó chịu. Anh rút ra lá thư anh đã nhận và thẳng thừng đi vào vấn đề. “Lá thư này đã bác bỏ đơn xin hủy hôn của tôi. Nó nói rằng, ‘Theo thông tin nhận được từ Mẹ Bề Trên của Tu Viện những thiên thần.’” Anh đập nhẹ lá thư lên bàn. “Tám năm trước xơ đã nói với tôi rằng hủy hôn sẽ là một sự sắp xếp đơn giản.”
Bà nhìn anh với một cái nhìn chằm chằm. “Tôi đã không biết rằng Isabella đã không còn là một trinh nữ nữa.”
Không còn là trinh nữ? Chết tiệt. Thằng khốn đó hẳn đã đạt được ý đồ sau tất cả. Vậy mà Luke đã nghĩ chắc chắn rằng anh đã cứu được cô vào lúc đó. Nhưng rõ ràng là không. Đôi mày anh chụm lại với nhau khi một suy nghĩ khác bất chợt nảy ra với anh. “Đừng nói với tôi là cô ấy-“
“Không, chẳng có hậu quả đáng tiếc nào cả,” Mẹ Bề Trên nói trong một giọng điệu khổ hạnh. “Chính Isabella đã kể cho tôi nghe về vụ tấn công đó – nó đã có những ác mộng sau đó, cậu biết không. Nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, và vì thế…” Bà trải đôi tay gầy hằn những lằn gân xanh trong một cử chỉ số mệnh.
Luke gật đầu. “Isabella đã đón nhận tin tức đó như thế nào?”
“Isabella là một quý cô có giáo dục.”
Nói cách khác, Isabella phải chấp nhận số mệnh của mình, như anh. Thì đành phải vậy.
Mẹ Bề Trên chống hai tay và gác cằm lên trên những ngón tay, nhìn anh chăm chú qua cái mũi dài của bà. “Vậy kế hoạch của anh là gì, Lord Ripton?”
“Chúng tôi sẽ lập tức về Anh.”
Đôi mày cong thanh lịch hầu như biến mất vào cái khăn trùm đầu. “Ngay lập tức?”
“Sáng mai,” anh bổ sung. Cô ấy sẽ cần thu dọn hành lý, anh nghĩ. Nhưng anh muốn rời xa cái đất nước đáng tởm này càng sớm càng tốt.
Người nữ tu nghiêng đầu ân cần. “Vậy thì đây sẽ là buổi tối cuối cùng của Isabella ở tu viện này. Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ cho con bé. Anh, tất nhiên, cũng được mời.”
Một khoảng im lặng trôi qua. Luke gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Mẹ Bề Trên nhìn mấy ngón tay anh vẻ trầm tư. Luke ngừng gõ. Isabella đang ở chỗ quỷ nào vậy? Cô ấy phải nhanh lên chứ.
Mẹ Bề Trên bắt đầu kể cho anh nghe về lịch sử của tu viện và nguyên nhân của thiên thần gẫy cánh. Bà nhìn anh vẻ quan tâm khi anh ngọ nguậy không ngừng đến lần thứ ba.
Ngồi im không phải là sở trường của Luke. Nghe truyền thuyết về tu viện này cũng không. Ít nhất là câu chuyện này.
Mẹ Bề Trên chuyển đến chủ đề về cô dâu của anh. Cô dâu của anh.
“Isabella là một cô gái ngoan, thật sự. Hơi có chút bốc đồng và nóng nảy – y như cha nó. Nó sẽ chín chắn hơn một khi nhận lấy những trách nhiệm của một người trưởng thành. Cũng có chút rắc rối là nó không phù hợp với cuộc sống ở tu viện. Nó không phải là loại người thích chiêm niệm.”
Cũng không với Luke. Tia nhìn của anh đi lang thanh quanh căn phòng. Chúa tôi, anh chắc sẽ điên mất nếu ở chỗ này trong tám năm.
Anh nhớ lại Isabella đã đột ngột khiếp sợ như thế nào khi anh đưa cô ấy tới đây. Cô đã hoảng sợ và van xin anh lần nữa đừng bỏ cô ở lại đây, hãy đưa cô theo anh. Tất nhiên, điều đó là không thể.
Anh nhớ cô với hình hài bé nhỏ, bị đánh đập, với đôi mắt to và đầy dấu chấm hỏi, con chim bé nhỏ của anh. Liệu cô có lớn lên thành một con thiên nga trong tám năm qua? Chỉ có thể hy vọng.
Tám năm…Chúng đã bay được tới đâu rồi? Anh vẫn không thể tin cô bây giờ thật sự sẽ là vợ anh. Cho đến hết phần còn lại của cuộc đời họ.
“Cũng như việc may vá.” Mẹ Bề Trên dừng lại, và Luke biết là bà đang kiểm tra sự tập trung của anh.
“May vá?” anh nhắc lại, cố để có cái nhìn ra vẻ quan tâm. Cô gái đang ở cái xó xỉnh nào vậy? Anh muốn giải quyết cho xong việc này, gặp cô, làm vài cuộc sắp xếp, và sau đó rời khỏi cái đất nước chết tiệt này càng nhanh càng tốt. Anh nhận thấy mình đang chà tay vào một điểm bên dưới vai trái của mình nên dừng lại.
“Tôi hy vọng anh không mong đợi có được một sản phẩm thêu tinh tế từ vợ anh.”
“Đồ thêu tinh tế?” Luke lặp lại vô thức.
“Tu viện này nổi tiếng với các sản phẩm thêu,” bà nói với sự khiển trách nhẹ nhàng. “Nổi tiếng thế giới.”
Làm như anh phải biết ai là ai trong cái nghề thêu này vậy.
“Xin chúc mừng,” anh nói một cách lịch sự. Con bé đó đâu rồi nhỉ? Đang bị kéo lê đi? Hay là cô ta có kế hoạch khác rồi? Kết hôn với một gã người Tây Ban Nha nào đó chẳng hạn?
Không, cô ấy không thể gặp bất kỳ ai vì bị mắc kẹt ở đây, trong cái tu viện miền núi hẻo lánh với chỉ toàn nữ tu là nữ tu. Mặc dù người Tây Ban Nha có xu hướng sắp xếp những chuyện như thế này…
“Isabella, trời ạ, sẽ không bao giớ có được một kỹ năng may thêu giỏi.”
“Tôi không quan tâm cô ấy có thể may thêu được hay không,” anh nói thẳng thừng. Giờ anh chỉ đang tự hỏi cô ấy đang dạo bước ở đâu. Cô ấy đâu rồi?
Nếu anh không hiểu rõ mình, anh chắc nghĩ là mình đang căng thẳng. Tất nhiên, làm gì có chuyện đó. Chẳng có gì phải lo lắng cả. Đó là một thỏa thuận đã được thực hiện. Họ đã kết hôn. Không còn cách nào để thoát khỏi nó được nữa. Như bị xích chặt hai chân.
Nếu anh có đang cảm thấy bồn chồn, thì đó cũng không phải là việc gặp lại vợ sau tám năm, và cũng chẳng muốn làm gì với cái đất nước chết tiệt này nữa. Anh cần phải đi. Ngay lập tức.
“Vậy thì tôi hy vọng anh sẽ quan tâm đến những gì vợ anh làm tốt,” bà nói vẻ nghiêm khắc. Luke bị nhắc phải quay ý nghĩ trở lại tu viện. Bà tiếp tục. “Thể hiện sự thích thú quan tâm hàng ngày đến vợ là cách để củng cố một cuộc hôn nhân. Một người vợ bị lãng quên là một người vợ không hạnh phúc.”
Khỉ thật. Anh đang bị thuyết giảng về hôn nhân bởi một nữ tu.
“Isabella đã ở đây một thời gian dài,” anh nói lạnh lùng. “Vậy đó có là vấn đề?”
Bà cho anh một cái nhìn trầm ngâm sau đó vươn người tới cái chuông nhỏ, nhưng trước khi bà có thể bấm, thì một tiếng gõ cửa vang lên. Luke giật mình như thể đó là tiếng súng. Anh chỉnh lại ca vát, chạy một bàn tay lên cằm, và vuốt lại tóc.
“Vào đi,” Mẹ Bề Trên nói, và cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề từ từ mở ra.
Một cô gái ốm, nhỏ người trong một chiếc váy cầu kỳ, diềm đăng ten bước vào, mái tóc được quấn cúp lại một cách trau chuốt và được phủ lên bởi một chiếc khăn choàng ren. Khuôn mặt cô được trang điểm, trông tái nhợt với phấn phủ, đôi môi được tô màu sáng rỡ nhìn như một cái nơ nhỏ, hai gò má cũng phát sáng lên với màu sắc tương tự. Cô khẽ nhún đầu gối cúi chào và phóng một tia nhìn nhút nhát từ đôi mắt rất lớn màu vàng. Anh nhớ đôi mắt này. Người này, đúng là cô dâu của anh.
Luke lịch sự đứng lên, hy vọng sự thất vọng của mình không bị lộ ra.