Người này, là chồng cô. Isabella cố gắng không nhìn chằm chằm.
Anh thậm chí còn đẹp hơn là cô đã nhớ. Tám năm trước, cô nhìn anh với con mắt của một đứa trẻ, và anh là vị cứu tinh của cô, và cô phải thừa nhận là, cô có hơi nhầm một chút khi trong trí nhớ của mình anh là hình ảnh của một bức tượng thiên thần. Dù sao thì, cô cũng chỉ biết anh có một ngày mà.
Nhưng cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, và anh đúng là thật…thật đẹp. Cao, ngăm ngăm đen, nước da bóng do ánh mặt trời, một màu tối vàng tuôn ra dọc theo xương gò má, làm hoàn hảo thêm hai khung xương gò má.
Mũi anh đậm nét, cánh mũi thẳng; miệng anh, nghiêm nghị và đẹp. Và đôi mắt anh, đen, rất đen, nhưng cô biết từ trước đó rằng chúng có màu xanh đen nhất mà cô từng thấy. Giờ thì chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nó có màu xanh.
Tất cả những đêm mơ về anh… và bây giờ. Anh chẳng giống như tưởng tượng.
Cô nhớ anh rất cao và khỏe mạnh với những chuyển động thanh lịch mà thoải mái. Bây giờ anh dường như cao lớn hơn, săn chắc hơn, vai anh rộng hơn, ngực anh sâu hơn. Một người đàn ông, chứ không phải là một chàng trai, với một tác phong của một người lính – không phải, tác phong của một thợ săn. Cảnh báo, căng thẳng, cảnh giác.
Cô có thể nhìn thấy những thay đổi khác trong anh, với cái nhìn của cô bây giờ. Vẻ rực rỡ, kiên cường của tuổi trẻ đã bị đốt cháy đi, để lại sự cứng cáp của xương và những kinh nghiệm cay đắng đằng sau. Và sự hoài nghi, cô nghĩ, với cái nhìn ở khuôn miệng cứng rắn như được chạm trỗ.
Chiến tranh đã chẳng để lại một ai mà không bị ảnh hưởng.
Trung úy Ripton có thể đã là một người đẹp như thiên thần – một người lạnh lùng, như xơ Josefina đã nói – nhưng trong đôi mắt đen sậm đó của anh chẳng có gì giống với một thiên thần. Trừ cái khía cạnh bị gẫy vỡ.
Đôi mắt anh, đôi mắt đã nhảy múa trong ký ức của cô, giờ đang nhìn cô với một cái nhìn tẻ nhạt, xem xét.
Cô nuốt xuống và ngẩng đầu cao hơn, biết điều anh sẽ nhìn thấy ở cô, biết rằng họ là một đôi không phù hợp. Các cô gái đã làm hết sức mình để làm cô trông đẹp hơn lên như họ có thể. Đó không phải là lỗi của họ khi cô trông như thế này bây giờ. Cô biết cô chưa bao giờ là một cô gái đẹp. Cô tuyệt vọng ước gì mình đã đẹp hơn cho anh.
Nhưng cô có thể đọc thấy trong đôi mắt anh rằng cô đã không được vậy.
Chúa tôi, đó lại là Mama và Papa lần nữa, Papa như một đại bàng đẹp trai với khát vọng bay cao bay xa, còn Mama chỉ là một con chim bồ câu bé nhỏ, bình thường, đau đớn với tình yêu dành cho một người chồng đã chưa bao giờ nhìn bà tới lần thứ hai.
Những lời nói của Mama lại tự động dâng lên trong tâm trí cô. Hãy bảo vệ trái tim con, con gái bé bỏng của mẹ, vì yêu là đau khổ. Yêu không là gì trừ nỗi đau.
Trung úy Ripton vẫn là một người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy. Thánh thần ạ, các cô gái chắc sẽ ăn mất lưỡi của mình khi họ nhìn thấy anh.
Và cô không phải là mẹ cô.
“Isabella, cô khỏe không?” anh nói, và giọng anh sâu trầm, ồ phải, cô đã nhớ ra, nhớ lại cái cách nó đã gởi một cơn rùng mình qua cô thế nào, cho dù bây giờ anh chỉ đang nói với cô lịch sự như với một người xa lạ.
Cô xoay sở để có thể đáp trả lại một cách lịch sự - một cái gì đó trống rỗng, cô chắc chắn thế, nhưng đây là lý do tại sao trẻ em cần phải được tập luyện cách cư xử cho phù hợp, cô nghĩ vu vơ; vì vậy khi chúng không thể nghĩ ra được gì để nói, thì cứ nghĩ gì nói đó là được.
Anh khom người cúi xuống bàn tay cô.
Tóc anh đen và dày, và được chải mượt gọn gàng. Cô nhớ nó đã từng bị rối tung bởi gió. Bây giờ nó hầu như…đi vào khuôn khổ. Cô muốn chạm vào nó, làm rối nó lên như nó đã từng như thế. Mẹ Bề Trên chắc sẽ ngất xỉu mất.
Tự dưng cô nghĩ rằng có lẽ Trung úy Ripton cũng không thích như vậy. Không có sự ấm áp trong đôi mắt anh, theo cái cách mà cô còn nhớ. Nhưng có lẽ anh cũng đang căng thẳng.
Anh áp đôi môi vào lưng bàn tay Isabella, một cái chạm nhẹ, khô khan và kết thúc gần như trước khi cô cảm nhận được. Nó hầu như không xứng đáng với tên gọi là một nụ hôn.
Chắc chắn đó không phải là kiểu nụ hôn cô đã mơ ước trong những năm qua. Nó giống như một cuộc gặp gỡ của những người xa lạ với nhau hơn là một cuộc đoàn tụ cảm động. Anh thậm chí còn không cười với cô.
Cô cũng đã không cười với anh, cô nhắc mình. Đó là vì căng thẳng, chỉ vì căng thẳng.
Đôi mắt cô lướt qua anh khi anh đứng thẳng lên, cố gắng ghi nhận những thay đổi, từ một chàng trai trở thành một người đàn ông. Anh vẫn là một người đàn ông trẻ, trẻ hơn là cô mong đợi. Anh có thể chưa tới ba mươi, cô chắc chắn. Khi còn nhỏ, cô đã nghĩ anh phải lớn tuổi hơn nhiều.
“Anh bao nhiêu tuổi?” cô buộc miệng.
“Xin lỗi?” anh nói, và cùng một lúc cô nghe tiếng Mẹ Bề Trên thở dài. Isabella Ripton, đang đặt bàn chân vào miệng lần nữa.
Tệ thật, Isabella nghĩ. Nhưng cô muốn biết, và đó không phải là quá thô lỗ để hỏi. Anh là chồng cô. Chồng của cô.
“Anh bao nhiêu tuổi?” cô muốn biết mọi thứ về anh.
“Hai mươi tám.” Chỉ vậy.
“Vậy là anh hai mươi khi chúng ta kết hôn.” Nhỏ hơn cô bây giờ.
“Mười chín, trên thực tế. Vài tuần sau đó tôi mới đủ hai mươi.”
Cô gật đầu. Điều đó giải thích cho sự khác biệt ở anh; anh đã thậm chí còn chưa đủ tuổi trưởng thành khi họ kết hôn, mà đang ở vào độ tuổi đẹp nhất, tràn đầy niềm vui của cuộc sống. Còn bây giờ anh là một người đàn ông, vẫn có một vẻ đẹp trai khó cưỡng nhưng đã nhuốm màu phong trần của những vết tích chiến tranh.
Cô cảm thấy đột nhiên ngực mình thít lại và phồng lên, như thể tim cô đang sưng lên. Người đàn ông này, người đàn ông lạnh lùng, nghiêm trang, đẹp trai này, sẽ là chồng cô. Là chồng của cô.
Những giấc mơ thời con gái của cô đã không chết sau tất cả, cô run rẩy nhận ra. Chúng chỉ như một lớp da bảo vệ. Bây giờ anh ở đây, cao lớn, cái nhìn nghiêm nghị, và rất đẹp, đang nhìn cô chăm chăm cũng gần như cô đang chăm chăm nhìn anh. Một chuỗi những kỷ niệm về anh lại bị triệu hồi về bởi sự hiện diện bằng da bằng thịt của anh.
Cô ngấu nghiến nhìn anh với đôi mắt của mình. Trung úy Ripton, trung úy Ripton của cô, đã ở đây, đã đến đây vì cô sau một thời gian dài, rất dài. Anh đã không quên cô. Anh đã ở đây.
“Cô trông lớn hẳn lên,” anh nói, chiếu tia nhìn màu đen lên cô, và cô đột nhiên nhớ đến hai rèm mi dài, rất dài của anh và thật không công bằng chút nào khi một người đàn ông lại có đôi hàng mi đẹp như vậy. Chúng làm cô khó thở, đôi rèm mi…
Những hy vọng và mơ ước bí mật thời con gái của cô lại khuấy động trong cô lần nữa, lại trở về trong cô như những bông hoa nằm ẩn mình trong đống tuyết phủ suốt mùa đông, âm thầm đâm chồi, nảy lộc và vươn lên đón ánh mặt trời.
Tia nhìn đen tối của anh chạy qua cô, ghim cô vào anh như cô cũng đang ghim anh vào cô. Anh đang nghĩ gì? Anh có thích cái mà anh thấy? Và anh đã nhìn thấy cái gì?
Cô lại ước gì mình có sẵn một bộ trang phục thích hợp, một bộ đồ mà cô thích thay vì là bộ đồ cầu kỳ và phức tạp, toàn diềm là diềm thế này. Cô đã phải mặc một trong những bộ đồ của Paloma; của những người khác thì quá ngắn.
Cô cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói, một điều gì đó thông minh và thú vị, một điều gì đó để làm cho người đàn ông cao lớn, nghiêm trang này nhìn vào cô, thấy cô, chứ không phải thấy một con búp bê mặc cái bộ đồ ngớ ngẩn mà các cô gái đã trang hoàng lên cô.
“Chiến tranh…chiến tranh thế nào?” cô nói, và cô âm thầm rên rỉ với cái câu hỏi vụng về này. Giá như cô có thể quay ngược thời gian và bắt đầu lại từ đầu toàn bộ cuộc gặp gỡ này.
Cái nhìn của anh thay đổi, và anh liếc nhìn về phía cửa sổ hướng ra sân. “Như cô thấy, tôi vẫn sống.” Đột nhiên căn phòng có một chút lạnh lẽo.
Quá nhiều cho chủ đề này, cô nghĩ. Cô lẽ ra nên hỏi về chuyến đi của anh. Người ta hay hỏi thế đối với những người vừa làm một chuyến đi dài mệt mỏi.
Anh thật sự là một người xa lạ. Cô đã nghĩ là cô biết anh bởi anh đã sống trong những giấc mơ của cô quá lâu rồi, nhưng người đàn ông này không phải là chàng hoàng tử đẹp trai của cô, là trung úy Ripton trong những giấc mơ của cô. Mà anh là ai đó khác, một người khách lạ lạnh lùng, dè dặt. Cô không biết gì người trung úy Ripton này. Và người này đến để đưa cô đi.
“Tại sao lại là bây giờ?” Những từ ngữ cứ bật ra không cần suy nghĩ.
“Isabella,” Mẹ Bề Trên nói trong một tông giọng nghiêm khắc.
“Xin lỗi?” Trung úy Ripton cho cô một cái nhìn lạnh lùng, điềm tĩnh có ý nói, cô đột ngột nhận ra, rằng cô nên rút lại câu hỏi, thay đổi chủ đề.
Cái nhìn đó làm cô khó chịu. Đặc biệt là khi nó đến từ đôi mắt có rèm mi dài, đẹp như thế. Đôi mắt như vậy không nên có những cái nhìn lạnh lẽo như thế.
Cô mở miệng.
“Isabella, đủ rồi,” Mẹ Bề Trên nói trong một giọng cảnh báo, kèm theo cái nhìn Đàn Áp nổi tiếng của bà. Nó thường làm Isabella và mỗi cô gái trong tu viện phải im lặng lúng túng. Nhưng Isabella không còn là một cô nữ sinh nữa. Đây là chồng cô, và cô phải biết tại sao anh bỏ cô lại trong cái tu viện này trong tám năm đằng đẳng, lâu đến nỗi cô đã không còn hy vọng được gặp lại anh lần nữa, thì giờ anh lại đột nhiên xuất hiện.
“Tại sao anh lại đến đây bây giờ, trung úy Ripton?”
“Không phải là Trung úy Ripton nữa. Tôi đã giải ngủ như là một đại úy,” anh sửa lại cô. “Và hồi năm kia, tôi đã thừa kế tước vị và các bất động sản của chú tôi nên đã trở thành Lord Ripton. Điều đó có nghĩa là bây giờ cô là Lady Ripton.”
Cô quay thông tin đó trong đầu mình. Đó không phải là điều cô muốn hỏi. “Tuy nhiên trong tám năm qua tôi đã không nhận được một tin tức nào từ anh. Chiến tranh cũng đã kết thúc mấy năm qua rồi, vậy tại sao lại chờ tới bây giờ mới tới đón tôi chứ?” Có điều gì đó để làm với tước vị của anh chăng? Do phải phục vụ Triều đình? Hay một vết thương cần phải qua vài năm chữa trị mới khỏi? Dù anh trông đang trong tình trạng thể chất hoàn hảo nhất.
Anh cau mày, như thể câu hỏi của cô không có ý nghĩa gì. “Tại sao bây giờ ư?” anh lặp lại hơi lớn tiếng. “Bởi vì tôi chỉ vừa mới phát hiện ra lá đơn xin hủy hôn bị từ chối.”
Lời nói đó như một cú đánh quật vào cô. “Hủy hôn?”
“Phải, hủy hôn,” anh lặp lại, như thể cô bằng cách nào đó đã trở nên kém thông minh đi.
“Anh đã cố để hủy cuộc hôn nhân này sao? Hôn nhân của chúng ta? Và anh đã phát hiện ra anh không thể?”
“Phải.” Anh cho cô một cái nhìn tìm kiếm, và cái cau mày của anh sâu thêm.
Cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh nói quá ư đơn giản về chuyện này. Những tàn tích của những giấc mơ của cô, vừa mới được đánh thức dậy, đã bị kết tủa khi đặt chung lại với nhau. “Vậy ra anh đến đây đón tôi bây giờ chỉ bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì anh không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này và - ồ! – tất nhiên, bởi vì anh là Lord Ripton bây giờ, nên anh sẽ cần một người thừa kế hợp pháp – đúng không?”
Anh cứng người và gật nhẹ đầu. “Phải, nhưng-“
“Và vì cần một người thừa tự hợp pháp nên anh cần một người vợ, và anh đã nghĩ, ồ phải rồi, mình đã có một người cách đây tám năm và mình đã để cô ta ở… Ở đâu nhỉ? À, đúng rồi, một tu viện, nơi cô ta được chăm sóc bởi các nữ tu và không bận tâm đến bất cứ ai. Và bây giờ, bởi vì anh đã bị mắc kẹt với tôi, nên anh mới đến để lấy tôi về như một món hàng anh đã để trên kệ và quên mất – đúng chứ?”
Những giọt nước mắt nóng hổi của sự nhục nhã cay đắng ậng lên trong đôi mắt cô. Cô ép chúng không rơi ra. Cô thà chết còn hơn là để anh thấy anh đã làm cô bị tổn thương thế nào. Hoặc cho bất kỳ ai khác thấy. Ồ, cô đã thấy kiêu hãnh thế nào…Đã thấy hân hoan thế nào khi rời phòng may đồ mới cách đây mấy phút. Hoàng tử của cô cuối cùng cũng đã tới. Bởi vì chàng đã cố thoát khỏi cô và thất bại.
Anh im lặng trong một lúc lâu. “Tôi có thể thấy cô đang thất vọng, nhưng-“
“Tha lỗi cho tôi. Tôi cảm thấy… không khỏe.” Bám lấy chút tàn dư cuối cùng của lòng tự trọng còn lại, cô vội vã rời khỏi phòng.
Bella chạy qua các hành lang yên tĩnh. Sẽ phải sám hối nếu bị bắt gặp đang chạy, nhưng cô không quan tâm. Cô không còn là một cô nữ sinh nữa. Cô phải đi, để suy nghĩ, để hiểu… Cô hướng tới nơi ưa thích của mình, một góc sân nhỏ nằm phía xa của tu viện, là nơi râm mát trong mùa hè, là một cái hồ ấm áp của ánh mặt trời rọi xuống trong mùa đông. Một nơi cho sự chiêm niệm, Mẹ Bề Trên đã nói thế vào một lần bà tìm thấy Bella ở đó.
Và cô cũng sẽ khóc ở đó. Trong nỗi cay đắng vì để bảo vệ danh dự của người chồng vắng mặt. Danh dự của anh ta…
Cái ý nghĩ ấy đã làm cho những giọt nước mắt cay đắng, giận dữ trong cô tuôn trào ra khi cô ném mình vào băng ghế đá lạnh lẽo đã chứng kiến rất nhiều những đau khổ của cô.
Các bạn cô đã nói đúng. Phải mất tám năm để Bella Ripton ngốc nghếch, cứng đầu mới biết được sự thật mà họ đã thấy ngay từ đầu. Anh đã không muốn cô. Anh đã bỏ mặc cô cho số mệnh của mình. Và anh đã cố để hủy hôn sự giữa họ, để xóa đi tất cả các dấu vết.
Nhưng thất bại.
Cô cảm thấy muốn bệnh. Cảm thấy bị tàn phá. Giận dữ. Anh đã nghĩ rằng anh chỉ việc tới và cầm cô lên. Bella là một Món hàng. Mặc kệ cô trên kệ cho đến khi anh nhớ tới cô.
Bởi vì anh cần một người thừa kế.
Không cần cô, chỉ cần một người vợ.
Không muốn cô, chỉ muốn một người thừa kế.
Vậy mà tất cả những năm qua cô đã lo lắng cho anh. Cô mới ngốc làm sao.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn ra trên hai gò má cô. Các ngón tay cô đã hằn đỏ lên.
Này là son môi của Paloma. Cô kéo chiếc khăn tay từ vạt trên của chiếc áo dài và cọ nó vào mặt, cố để chùi hết lớp phấn gạo và môi son. Tại sao, phải, tại sao cô lại để cho các cô gái trang điểm cho cô như một con búp bê khờ khạo vì anh chứ? Cô lẽ ra nên mặc bao bố vì tất cả những quan tâm của anh ta.
Nỗi tê tái cuộn lên trong ruột cô giống như một con rắn đang giận dữ. Cô cảm thấy muốn bệnh. Cô thật ngốc nghếch, vì đã ăn bận đẹp, đã trang điểm cho một cuộc hội ngộ lãng mạn.
Quá nhiều lần cô đã ngồi trong khoảnh sân nhỏ, râm nắng này, nhớ lại ngày đám cưới của cô. Nói thật ra thì cô đã không nhớ hết tất cả, chỉ nhớ là đã đứng trong một ngôi nhà thờ nhỏ của làng quét vôi trắng, với vị linh mục nói những lời rì rầm bằng tiếng Latin. Cô nhớ là mình đã cầm tay Trung úy Ripton; nó rất lớn và ấm áp, còn tay cô thì quá nhỏ và lạnh lẽo. Trời rất lạnh bên trong nhà thờ, và anh đã cọ nhẹ nhàng ngón tay cái của mình qua lại vào bàn tay cô, một sự trấn an im lặng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, cũng giống như những gì anh đã hứa với cô trong cánh rừng thông đó.
Vị linh mục đã đặt ra một câu hỏi, và ngay vào lúc Trung úy Ripton trả lời, một tia nắng đã xuyên qua khung cửa sổ hẹp của ngôi thánh đường nhỏ chiếu vào khuôn mặt anh, và trông anh lúc đó rất giống một thiên thần. Anh đã liếc nhìn xuống Bella và mỉm cười, chỉ với đôi mắt mình, vậy mà cô đã cảm thấy rất an toàn, như thể mình vừa mới được ban phước.
Cô đã rất chắc chắn rằng tia nắng đó là dấu hiệu cho thấy cuộc hôn nhân của cô được ban phước lành, như định mệnh là thế.
Thật là ngốc nghếch, hão huyền…
Khi mọi người phát hiện ra anh đã cố để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, hẳn họ sẽ thấy thương hại cô thế nào. Cô sẽ không thể chịu đựng được.
Đã từng có những lời thì thầm bàn tán, về chuyện người bà con của ai đó đã bị hủy hôn bởi vì cô ta đã không làm hài lòng chồng mình. Cô gái đó đã bị trả lại về nhà, xấu hổ và nhục nhã.
Còn chuyện bị chồng cố gắng hủy hôn mà không được thì sẽ nhục nhã tới chừng nào đây nhỉ? Hẳn sẽ là tất cả sự nhục nhã, không còn đường nào êm ái để trốn thoát. Cô sẽ trở thành một trong những chủ đề bàn tán mà các cô gái thầm thì. Sẽ là một sự nhục nhã mà ai cũng biết không bao giờ kết thúc.
“Isabella?” Giọng Mẹ Bề Trên vang lên từ lối vào sân.
Isabella vội vàng lau nước mắt và quay mặt về phía bà, mong chờ một lời trách mắng, nhưng người đang bước về phía cô không phải là Mẹ Bề Trên, mà đó là dì cô, đang dang ra đôi cánh tay yêu thương, cảm thông, nói trong một giọng dịu dàng, “Ôi, cháu yêu của ta.” Isabella thả mình vào trong nó, thổn thức.
“Cháu yêu, ta nghĩ là cháu đã biết rồi chứ,” Mẹ Bề Trên nói khi Isabella cuối cùng đã thôi nức nở. Bà đưa cho Isabella một cái khăn tay sạch. “Lau nước mắt và hỉ mũi đi.”
“Dì nói cháu biết là sao ạ? Sao cháu biết chứ?” Isabella ồn ào hỉ mũi.
“Lord Ripton đã nói đúng; sự hủy hôn này đã có ý định ngay từ lúc đầu.”
“Sao ạ?” Isabella thì thầm.
Dì cô gật đầu. “Ta nghĩ cháu đã biết.” Bà cho cô một cái ôm thương xót. “Nhưng cháu đã phải chịu nhiều điều không hay vào ngày hôm đó, ta biết, và cháu vẫn còn là một đứa trẻ, vì thế ta cho rằng cũng dễ hiểu thôi vì cháu đã không hiểu ra ý định đó.”
“Nhưng…” Isabella nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng mình.
“Lord Ripton kết hôn với cháu chỉ để bảo vệ cháu khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc với Ramón.”
Isabella gật đầu. “Cháu biết. Nhưng cuộc hôn nhân này vẫn còn mà.” Không phải vậy sao?
“Nó hợp pháp, tất nhiên, nhưng vào lúc đó thì đây chỉ là một giải pháp tạm thời. Ý định của cậu ấy – ý định của chúng ta – là sẽ hủy hôn khi nào cháu được hai mươi mốt tuổi.” Bà vỗ nhẹ vào tay Isabella. “Cậu ấy có kế hoạch để cháu tự do mà làm một sự lựa chọn của riêng cháu, cháu yêu à.”
Bella khụt khịt. “Tại sao dì không cảnh báo cho cháu – dì phải… Không phải dì đã biết cháu đã cảm thấy – cảm thấy thế nào về anh ấy sao chứ?”
Một biểu hiện thương xót thoáng qua trên mặt Mẹ Bề Trên. “Ta có thể thấy cháu đã có một sự hâm mộ - không có gì đáng ngạc nhiên khi một người đàn ông trẻ hào hùng đã giải cứu cháu, và người đó cũng rất đẹp trai. Nhưng ta tin cháu sẽ từ từ không còn tình cảm đó khi đã trưởng thành, và đúng là vậy.” Bà nhìn Bella với một sự pha trộn giữa sự quan tâm và nghi ngờ. “Không phải vậy sao?”
“Vâng,” Bella nói không rõ rệt. Cô đã thế, cô tự nói với mình. Cô chẳng cảm thấy gì với anh hết – bây giờ. Tê tái đang xoắn lên trong ruột cô. Thật là khờ khạo vì đã thấy thất vọng về một cuộc hôn nhân được sắp đặt trong tám năm trước, chỉ có cô là quá ngu ngốc để mà còn nhớ tới nó.
Tất cả những giấc mơ, tất cả những câu chuyện lãng mạn ngọt ngào mà cô đã nói về chồng của cô.
Tất cả đều ngốc nghếch, hão huyền, trẻ con… tất cả đều dối trá.
Cô nhìn chằm chằm xuống lớp đá cuội mòn của khoảng sân và ước gì mình có thể chui vào giữa các vết nứt và biến luôn vào lòng đất.
“Bất luận thế nào,” Mẹ Bề Trên tiếp tục, “chỉ sau một thời gian ngắn cháu tới đây ta đã biết hủy hôn là không thể.”
“Sao dì biết?”
“Cháu yêu, cháu đã kể cho ta nghe về…vụ tấn công đó.”
“Vâng, nhưng… nhưng việc đó thì có vấn đề gì chứ? Có phải là bởi vì Trung úy Ripton đã giết người đàn ông đó? Hắn là một kẻ đào ngũ và-“
“Không phải, cháu yêu, đó là bởi vì người đàn ông đó… ờ…đã làm hại tới trinh tiết của cháu và đó là lý do hủy hôn không thể được cho phép.”
“Nhưng Trung úy Ripton đã không-“
“Không, không, tất nhiên là không. Nhưng sau đó, không một người đàn ông nào – không một quý ông nào, ý ta là thế - sẽ chấp nhận cưới cháu làm vợ.”
Bella cau mày. “Trung úy Ripton là một quý ông.”
“Đúng vậy, và bây giờ còn là người có tước vị - cháu thật sự phải học cách để gọi cậu ấy là Lord Ripton – và vì vậy chúng ta phải biết ơn cậu ta vì sự độ lượng trong vấn đề này.”
Bella vặn vẹo chiếc khăn tay giữa các ngón tay. Vậy ra bây giờ cô phải biết ơn anh vì đã sẵn sàng bỏ qua vết ô nhục này của cô – bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác. Biết ơn vì anh đã tới nhận lại gói hàng mà không một người đàn ông nào khác mong muốn. Biết ơn vì cô không có lựa chọn nào trong việc này, rằng cô phải đi với một người đàn ông đã rõ ràng rằng không muốn cô nhưng phải đón nhận cô với một sự độ lượng.
Isabella Ripton ngu ngốc, đã mơ mộng một tình yêu khi mà số mệnh của cô ta là phải bị chịu đựng.
Cô vò nhàu cái khăn, siết chặt nó quanh các ngón tay cho đến khi thấy đau. Cô sẽ mắc kẹt vào một cuộc hôn nhân không mong muốn cũng giống như bị kẹt vào trong các bức tường tu viện này vậy.
“Isabella? Cháu có hiểu điều ta đang nói không vậy?”
Bella gật đầu, như thể đã rõ, nhưng dì cô không bị lừa. “Đó là một cuộc hôn nhân đáng mong muốn,” bà khẳng định. “Lord Ripton tuy không có vị trí cao như cha cháu, nhưng cậu ấy là một người có tước vị, một người đàn ông tốt của gia đình, và trong thời gian tại ngũ cậu ta rất đàng hoàng.”
“Làm thế nào dì biết về thời gian tại ngũ của anh ấy vậy?”
Bà khịt mũi. “Bộ cháu nghĩ ta không tìm hiểu gì về người kết hôn với cháu gái của ta à?” Bà đứng dậy. “Vì Chúa, Isabella, hãy thôi trông quá bi thảm vậy đi. Cháu sẽ sống một cuộc sống giàu có và một cuộc đời vinh dự với một quý ông tử tế và đẹp trai. Cháu sẽ đi tới các buổi tiệc hoa lệ ở London và được mặc những bộ đồ tuyệt vời. Không một cô gái nào ở đây có được một nửa cơ hội như cháu – và bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ giành vị trí của cháu ngay nếu có thể. Giờ thì chỉnh trang lại đi. Lord Ripton đang chờ để nói chuyện với cháu đó.”
“Giờ ạ?” Hai tay Isabella đưa lên vuốt nhanh tóc. Cô hẳn phải trông rất kinh khủng. Nhưng các nữ tu thì không kiên nhẫn với sự phù phiếm.
“Phải, bây giờ. Cháu đã bắt cậu ta chờ đủ lâu rồi đấy.”
Luke đi tới lui trong hành lang. Anh thấy khá thất vọng với phản ứng của Isabella. Rõ ràng cô ấy đã rất… mong chờ được gặp anh. Kiểu mong chờ lãng mạn.
Phụ nữ thường hay thế - nhìn vào khuôn mặt anh rồi tưởng tượng về anh là một người nào đó hoàn toàn khác, thuộc tuýp anh hùng Byronic (*), rồi khao khát, si mê. Nói chung là quay cuồng với những tưởng tượng.
(*: nổi tiếng trong các tác phẩm của nhà thơ lãng mạn người Anh Lord Byronic; nói tới tuýp anh hùng Byronic là nói tới kiểu nam nhân vật bí ẩn, đẹp trai, kiêu ngạo, nổi loạn… - ND)
Anh không phải là đối tượng phù hợp cho sự tưởng tượng của bất kỳ cô gái trẻ nào. Anh nhớ lại cách khuôn mặt cô đã thất vọng thế nào khi nhận ra anh đã cố làm cho cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ. Anh khẽ chửi thề. Một cô gái bị mất cả cha lẫn mẹ trong một cuộc chiến, phải bỏ trốn khỏi ngôi nhà của mình trong sợ hãi bởi cuộc hôn nhân ép buộc với một người anh họ đáng khinh, rồi bị tấn công dã man trên đường, cô đã đủ tuyệt vọng để đồng ý một cuộc hôn nhân giả mạo với một người xa lạ - làm thế nào mà một cô gái như thế lại có những mong đợi lãng mạn cổ tích, đó là còn chưa nói tới tám năm dài đăng đẳng sau sự kiện đó? Nhìn vào phản ứng của cô, có thể thấy điều đó. Và Luke sẽ phải đối phó với chuyện này.
Sẽ là một sự tàn nhẫn nếu khuyến khích bất kỳ những mong đợi nào của cô. Càng sớm chừng nào cô nhận ra cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân sắp đặt thì sẽ càng tốt chừng đó. Dù có thể đây không phải là chuyện cả hai đều mong muốn, nhưng với một thái độ đúng đắn họ sẽ có thể cải thiện được tình hình và cố làm cho cuộc hôn nhân này một sự…một sự hài lòng.
Với tất cả những gì cô đã trải qua, cô hẳn sẽ nhận ra – một cách sâu sắc – làm như thế sẽ tốt hơn. Mơ mộng và ảo tưởng là nguy hiểm, là một cạm bẫy cho sự thiếu thận trọng.
Cuộc sống là một sự khắc nghiệt, vẻ bề ngoài có thể - và có khi – là một sự lừa dối. Những điều xấu xa có thể xảy ra với bất kỳ ai, cho dù người đó không đáng để bị như vậy. Đặc biệt là với những người không đáng bị. Cô phải biết điều đó.
Và nếu cô không biết, Luke sẽ làm cho cô biết. Bởi vì cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích.
“Huân tước Ripton?”
Luke quay người. “Mẹ Bề Trên?”
“Isabella đã sẵn sàng để nói chuyện với cậu bây giờ.”
Anh tìm thấy cô đang ngồi trên một băng ghế đá trong một khoảng sân nhỏ.
“Tôi xin lỗi vì đã làm cô thất vọng,” anh nói với cô. “Tôi không nhận ra cô đã không hiểu về sự hủy hôn đó. Đó không phải là một bí mật.”
“Tôi hiểu,” Isabella nói trong một giọng nhỏ, kiềm chế. Khuôn mặt cô quay đi. “Đó không phải lỗi của anh.”
“Tôi biết. Mẹ Bề Trên đã giải thích với tôi.” Luke gật đầu. Anh cảm thấy lúng túng, bởi vì cô rõ ràng là vẫn còn đau khổ, nhưng anh đã quyết tâm nói lên quan điểm của mình. “Nhưng không phải bởi vì chúng ta không thể kết thúc nó như dự tính thì có nghĩa là nó sẽ không thể khá hơn lên. Miễn là chúng ta biết mình mong đợi gì.” Anh hít vào một hơi và thêm vào, “Và không mong đợi điều gì.”
Cô không nói gì, và ngầm hiểu sự im lặng của cô như là một sự đồng ý, anh tiếp tục. “Chẳng hạn như, sẽ là một sự ngốc nghếch nếu cả hai chúng ta mong đợi kiểu tình yêu như các nhà thơ hay viết. Hôn nhân của chúng ta sẽ không phải là kiểu hôn nhân như thế.”
Cô vẫn không nói gì.
“Nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ trở thành bạn,” anh nói. “Hôn nhân là một sự cộng tác, và nếu chúng ta hợp tác cùng nhau chúng ta có thể có một cuộc sống…” Anh dừng lại, tìm từ thích hợp. “Một cuộc sống hoàn toàn mãn nguyện, thậm chí có thể gọi là hạnh phúc. Đó không phải là một mục tiêu đáng được cân nhắc sao?” Cô không trả lời, và anh chạm vào vai cô. Nó cứng ngắc. “Isabella?”
Cô cuối cùng cũng quay mặt lại anh, đôi mắt cô sũng nước và đỏ hoe. Kiểu tóc tỉ mỉ của cô bây giờ là một mớ hỗn độn, còn khuôn mặt điểm trang của cô, thì như mặt hề. Kỳ lạ thay, nó lại gợi nhớ tới anh khuôn mặt bị đánh thâm tím của cô gái nhỏ mà anh đã cưới, và không suy nghĩ, anh trượt một cánh tay an ủi quanh đôi vai cô.
“Thôi nào, thôi nào, cô bé, việc đó cũng không quá tệ đâu, tôi hứa với cô. Tôi sẽ chăm sóc cho cô. Cô không cần phải lo lắng.”
“Không có,” cô nói không tự nhiên, lau hai má. Đôi tay cô gầy, màu nâu, và không đeo nhẫn. Luke sờ vào chiếc nhẫn trong túi anh. Nhẫn của mẹ anh. Mặc cho những mối nghi ngại của bà về cuộc hôn nhân này, bà cũng đã hỏi anh về chuyện nhẫn cưới, và khi anh nhìn chỗ khác, bà đã đưa cho anh nhẫn của bà.
Anh nắm lấy bàn tay Isabella. “Tôi có đem cho cô một chiếc nhẫn cưới.”
“Nhưng tôi vẫn còn chiếc nhẫn anh đã đưa cho tôi.” Cô kéo nó ra từ cổ áo của mình, chiếc nhẫn cũ có khắc ký tự của anh được buộc vào một sợi dây ruy băng đã cũ mòn. Anh nhớ là mình đã đưa nó cho cô khi vị linh mục hỏi nhẫn. Nó quá lớn với cô lúc đó và bây giờ vẫn vậy.
“Chiếc này sẽ vừa hơn.”
“Anh muốn lấy lại chiếc này sao?” Cô nắm chặt chiếc nhẫn một cách sở hữu, đã cho anh câu trả lời của mình.
“Không, cô cứ giữ nó.” Anh cầm lấy bàn tay cô lần nữa và trượt chiếc nhẫn vàng vào ngón tay cô, và sau đó, trong cơn bốc đồng, anh hôn vào lòng bàn tay cô.
Cô rùng mình và giật tay lại. “Anh thậm chí còn không biết gì về tôi.”
“Nhưng chúng ta đã kết hôn với nhau.”
“Nhiều cuộc hôn nhân cũng đã bắt đầu như thế này,” giọng dì cô từ lối vào sân. “Như hôn nhân của cha mẹ cháu, là một ví dụ, Isabella.”
“Cái này khác,” Isabella nói.
“Đúng vậy,” Luke đồng ý. “Đây là hôn nhân của chúng ta, và chúng ta sẽ làm những gì cần làm.” Anh vỗ nhẹ vào tay cô và rời đi.
Isabella quắc mắt nhìn một cách dữ dội. Anh thật tử tế. Thật hiểu biết. Cô thích bị anh ta đánh còn hơn. Nó sẽ dễ chịu hơn là như vầy… Sự bẽ bàng này đang làm bỏng người cô.
Tất cả đều là lỗi của cô. Bởi vì Isabella là một đứa ngốc, ngốc, ngốc! Đã ngốc nghếch mơ mộng ảo tưởng thay vì chú ý đến chuyện đã thực sự xảy ra.
Cô ước gì anh đã không quá tử tế như vậy. Sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu cô có thể tỏ ra giận dữ với anh, đổ lỗi cho anh. Nhưng anh đã cho cô một sự bảo vệ bằng tên của anh trong suốt tám năm qua, và bây giờ đã đến lúc cô trả món nợ này.
Anh đã trao tặng cho cô một cuộc sống yên ổn, mãn nguyện, và Mẹ Bề Trên đã đúng – nó còn hơn thế nữa. Cô sẽ được hòa nhập vào xã hội Anh. Cô sẽ có nhiều quần áo đẹp và được đi đến nhiều vũ hội và…
Cô cắn môi. Cô không quan tâm đến quần áo và vũ hội.
Nhưng điều đó không quan trọng, cô tự nói với mình. Thật chẳng ra làm sao để mà ngồi đây tự thương hại mình vì đã kết hôn với một người đẹp trai và tử tế, trong khi Alejandra tội nghiệp có thể bị buộc phải cưới một lão già kinh khủng bị bệnh giang mai. Và những cô gái khác có thể không bao giờ lấy được chồng.
Cô đã may mắn. Có quá nhiều lý do để cô nên cảm thấy hạnh phúc cực độ khi Lord Ripton đã đến đây đón cô.
Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên má cô. Cô vội lau đi. Cô là con gái của cha cô và cô sẽ không khóc than cho chuyện không thể thay đổi.
Cô không còn là một đứa trẻ để mà ngồi đây mắng nhiếc cái số phận của mình. Cô là một phụ nữ và cô sẽ tự tạo ra hạnh phúc cho mình.
Thằng bé nhỏ thó, bẩn thỉu như xuất hiện từ hư không lần nữa, khi cánh cổng tu viện khép kín lại đằng sau Luke.
“Ngài muốn những con ngựa của ngài bây giờ chứ ạ, señor?”
Luke nghĩ ngợi. “Từ đây đến làng bao xa?”
“Chỉ vài bước chân thôi,” cậu nhóc đảm bảo với anh.
“Có nhà trọ chứ?”
Thằng nhóc bật cười với cái ý tưởng đó. “Nhà trọ gần nhất cũng phải hơn mười dặm nữa, señor. Nhưng ngài muốn dùng bữa… hay một cái giường cho buổi tối ạ?”
“Một cái giường.”
“Vậy thì hãy ở nhà tôi,” thằng bé nói. “Tôi là Miguel Zabala, và là trụ cột của gia đình.”
Thằng bé nhỏ người và gầy nhom, và xem như thể chưa tới mười tuổi, nhưng Luke không cười. “Vậy thì đưa tôi tới đó và chúng ta sẽ tính sau,” Luke nói với nó.
Anh sớm nhận ra “vài bước chân” của Miguel là một khái niệm trừu tượng, nhưng Luke không ngại đi bộ xuống một con đường mòn hẹp, đầy bụi bặm. Thằng bé nhảy chân sáo bên cạnh anh, nói chuyện không ngừng, thuyết minh về những nơi họ có thể nhìn thấy trên đường, và quan điểm của nó về cuộc đời và vô số những người khác mà nó biết.
Luke nghe với chỉ nửa cái tai. Phản ứng của Isabella với sự tới đón cô của anh có hơi đáng lo ngại một chút. Đã rõ ràng với anh rằng cô muốn cuộc hôn nhân này cũng ít như anh. Một tình huống không thể được cho phép để tiếp tục.
Tước vị của anh rõ ràng đã chẳng gây ấn tượng gì với cô. Ừ thì, cô ấy là con gái của một bá tước mà.
Cô đã nhìn thấu anh ngay lập tức. Anh đúng là cần một người thừa kế. Không có gì xấu hổ về chuyện đó. Đó là bổn phận của anh đối với tên họ của gia đình. Bản thân cô cũng được sinh ra bởi một dòng họ cổ xưa, cô nên hiểu điều đó.
Và nếu không có gì khác, bổn phận là điều cô được dạy hàng ngày ở tu viện. Đặc biệt là những bổn phận của một người vợ như: yêu, kính trọng và vâng lời.
Họ đã bị mắc kẹt với nhau và sẽ phải làm những gì tốt nhất có thể. Anh cần thiết phải giải hòa với cô về tình hình của họ, một cách nhanh chóng. Anh không có ý định ra mắt một cô dâu bất đắc dĩ đầy giận dữ.
Hầu như anh không thấy cô có một chút thu hút nào – không vì cách thể hiện mình của cô, với bộ áo lỗi thời khủng khiếp với diềm và ren, cũng như kiểu tóc và lớp trang điểm. Nhưng điều đó không quan trọng. Anh sẽ không cho cô ấy lý do để hối tiếc cuộc hôn nhân của họ. Anh sẽ đối xử tốt với cô và là người chồng trung thành của cô. Và theo thời gian những đứa con sẽ ra đời, họ có thể chấp nhận với kiểu tình yêu như vậy. Nhiều người cũng đã như vậy.
Anh nghĩ tới đôi mắt nâu vàng kỳ lạ của cô nhìn chằm chằm từ đằng sau lớp phấn và lớp trang điểm như một con chim ưng nhỏ giận dữ ẩn mình trong một chùm hoa nhỏ. Cô có thể đã thay đổi tất cả để mà nhận ra, nhưng đôi mắt của cô vẫn chính xác như anh nhớ, đặc biệt là khi chúng lóe lên với giận dữ hoặc ướt sũng với tổn thương.
Chỉ riêng phần không bị can thiệp đó của cô đã nhắc anh nhớ tới cô bé dũng cảm mà anh đã kết hôn. Thay đổi là điều không thể tránh khỏi, anh nghĩ, sau tám năm. Anh sẽ phải tìm hiểu người phụ nữ trẻ mà cô đã trở thành. Và cô cũng sẽ phải bắt mình tập cho quen với người đàn ông mà anh đã trở thành.
Một sự khởi đầu mới cho cả hai người họ, bắt đầu từ bữa ăn tối.
Họ vòng qua một dốc đứng lổn nhổn đá, và một ngôi làng nhỏ hiện ra trong tầm mắt: vài ngôi nhà tranh rách nát nằm lô nhô trên triền núi. Không phải là một nơi phồn thịnh.
Miguel chỉ về phía ngôi nhà nhỏ nhất và tồi tàn nhất. “Tôi sẽ bảo với mẹ tôi ngài đến,” thằng bé nói và chạy đi trước.
Luke sẵn sàng trải qua một đêm làm bạn với rệp và bọ chét. Anh còn ở trong tình trạng tồi tệ hơn vào thời chiến tranh.
Lúc Luke tới ngôi nhà, thì người mẹ đang đứng chờ ở cửa. Cô ta còn khá trẻ, chắc chưa tới ba mươi. Hai đứa nhỏ khác rụt rè nhìn chăm chú anh từ đằng sau váy mẹ. Miguel, với một khuôn mặt đã được rửa sạch, giới thiệu họ với nhau, sau đó đưa Luke đi vòng qua phía bên kia ngôi nhà để anh có thể nhìn thấy mấy con ngựa của mình đang được chăm sóc đàng hoàng.
Chúng được buộc trong một chái nhà chứa gia súc và được cho ăn rơm và uống nước sạch. Dây cương được móc vào mấy cây đinh trên tường, và mấy con ngựa cũng đã được lau rửa sạch sẽ. Luke gật đầu hài lòng, và Migue dẫn anh trở lại cửa trước ngôi nhà tranh, bước sang một bên với một cử chỉ mời Luke bước vào.
Ngôi nhà bên trong rất tối, nhưng khi mắt Luke đã quen, anh thấy rằng dù tồi tàn nhưng ngôi nhà rất sạch sẽ và ngăn nắp. Mùi duy nhất anh có thể phát hiện là mùi thứ gì đó đang được nấu, một thứ gì đó cay cay hăng hăng của tỏi và các loại rau củ. Anh đã ngủ trong những điều kiện còn tồi tệ hơn nhiều trong chiến tranh.
“Ngài có thể ngủ ở đây,” Miguel thông báo, kéo một tấm rèm và chỉ vào một nệm rơm trên một tấm ván được kê lên trong góc phòng. Nó đủ lớn cho hai người và được phủ lên trong một tấm vải dệt tay. Túi đồ bằng da của Luke được đặt bên cạnh.
Anh đã được mời vào cái giường duy nhất trong ngôi nhà này, giường của người mẹ. Mà cũng có thể là của bọn trẻ.
“Không, không, tôi không thể-“ anh bắt đầu.
“Cái giường sạch, señor, nó vừa mới được rửa hôm nay, và đem phơi nắng, rơm còn mới và thơm,” người phụ nữ bảo với anh. “Và bọn trẻ sẽ không làm phiền ngài đâu – chúng sẽ im như tờ. Còn nếu ngài muốn, chúng tôi sẽ ngủ bên ngoài.” Cô cắn môi và xoắn hai tay trong cái tạp dề.
“Không còn chỗ nào tốt hơn trong làng đâu ạ,” Migue đảm bảo với anh. Bốn cặp mắt to màu nâu nhìn Luke lo lắng.
Họ cần tiền của anh. Một cách tuyệt vọng.
“Được rồi,” Luke đồng ý. “Và tôi không muốn phải để cho bất kỳ ai phải ra ngoài.” Anh hất đầu về phía hai cái đầu nhỏ tóc xoăn đang thập thò sau váy mẹ, và chúng lập tức lỉnh đi mất.
Luke kéo đồng hồ ra xem giờ. “Có nước nóng không?”
“Ngài ấy muốn nước nóng để uống trà,” Miguel, ra vẻ hiểu biết người Anh, giải thích cho mẹ và các em mình hiểu.
“Không phải trà,” Luke nói, xoa xoa tay quanh cằm. “Tôi cần cạo râu.”
Một giờ sau, Luke đã sẵn sàng lên đường trở lại tu viện, anh cũng đã thay bộ đồ cưỡi ngựa ra, cạo râu và gọn gàng như anh có thể làm trong điều kiện thiếu thốn của ngôi nhà này. Mỗi cử động của anh đều bị nhìn đăm đăm bởi hai cặp mắt đen láy của hai bé gái – không quan tâm đến sự riêng tư ngăn cách bởi cái màn.
Anh nhờ người đàn ông bé nhỏ của gia đình này đi ra ngoài mua rượu vang, bánh mì, thịt và bất cứ gì anh có thể nghĩ tới, chỉ để thoát khỏi nó và cái mồm lảm nhảm không ngừng của nó. Gia đình này có thể làm bữa liên hoan với mớ đồ ăn đó.
Nhưng bây giờ, khi anh đang chuẩn bị lên đường trở lại tu viện, thì Miguel tham gia với anh. “Ngài trông rất đẹp trai, señor. Và ngài có mùi cũng rất thơm. Ngài đang tán tỉnh với một trong những quý cô đó à?”
“Không,” Luke nói dối.
Miguel nhìn anh ngạc nhiên. “Nhưng vậy sao ngài phải cạo râu?”
“Cô ấy đã là vợ của tôi,” Luke giải thích với Miguel đang ngước lên nhìn anh.
“Cô ấy là một người vợ xấu?”
“Không.” Luke nói dối.
“Vậy sao ngài lại để cô ấy trong tu viện với các nữ tu chứ?”
“Chuyện phức tạp lắm.”
Miguel bước bên cạnh anh trong một lúc. “Cha tôi đã bỏ chúng tôi lại khi tôi còn nhỏ, khi đó mấy đứa con gái còn nhỏ xíu.”
Luke nhìn cậu bé. “Ông ấy không bao giờ quay lại sao?”
“Không.” Thằng bé đá một hòn đá bên vệ đường và dừng lại để nghe tiếng nó va vào vách núi.
“Ông ấy bị giết chết rồi à?”
“Không phải, ông ấy đang sống ở Bilbao. Ông đã tìm thấy người đàn bà khác mà ông thích hơn Mama. Có phải ngài cũng đã tìm thấy người đàn bà khác mà ngài thích hơn, phải không señor?”
“Không.” Luke tăng tốc độ của mình. Những lời nói ngây thơ của thằng nhỏ bằng cách nào đó đã làm anh cảm thấy tội lỗi. Thật vô lý. Anh chẳng làm gì để cảm thấy tội lỗi cả.
“Vậy là ngài đến để đưa cô ấy trở lại nước Anh với ngài.”
“Phải.”
“Tôi có biết cô ấy không, señor? Tôi biết vài cô gái trẻ trong tu viện ấy. Tên cô ấy là gì ạ?”
Anh nghĩ chẳng có gì quan trọng nếu anh cho thằng bé biết tên cô. “Señora Ripton.”
“Isabella Ripton?” Khuôn mặt Miguel toét ra với một nụ cười. “Chị ấy là bạn em.” Và sau đó nụ cười thằng bé nhạt dần và biến mất. “Ngài đã để chị Isabella lại trong tu viện và rời đi sao? Chị ấy đã sống trong đó còn trước cả khi cha em bỏ mẹ em nữa.”
Lời buộc tội trong ánh mắt thằng bé làm Luke thấy khó chịu, tại sao ai cũng nhìn anh như thể cái sự lộn xộn này tất cả đều là lỗi của anh hết vậy? Anh đã tưởng mình là anh hùng, chết tiệt! Đầu tiên anh đã cứu mạng cô và sau đó anh đã cưới cô. Anh đâu cần phải cưới cô. Đó là cách duy nhất để bảo vệ cô khỏi một cuộc hôn nhân bị ép buộc với người anh họ Ramon quỷ quyệt của cô ấy. Đó chẳng phải là mối lợi lộc gì của anh cả.
Bằng cách nào đó mà chuyện này đã bị quên đi và anh đã trở thành một người đàn ông bỏ rơi vợ mình. Nhưng mà anh không có. Hoặc là đúng là có, nhưng mà không cố ý.
Chậc, thôi được, có cố ý, nhưng mà cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.
Nhưng giải thích thế nào cho một thằng bé mười tuổi hiểu đây?
Hoặc, cũng vậy, cho một cô gái gần hai mươi mốt tuổi cũng sẽ hiểu như vậy. Anh nhấn chuông vào cánh cửa tu viện.