“Thánh thần ơi!” Dolores đứng bất động ở lối vào phòng ăn. Cô quay lại và nói với Alejandra, “Anh ấy đẹp như một thiên thần.”
Alejandra nhìn chằm chằm qua vai Dolores. “Mẹ ơi, đúng vậy! Một thiên thần bị rơi xuống trần. Môi này, mắt này, xương gò má này. Rất lạnh lùng và có chút gì đó…nguy hiểm.” Cô thở dài.
Ngay lập tức tiếng xì xào vang lên khi các cô gái khác chen lên phía trước, cố gắng để xem người chồng bằng xương bằng thịt của Isabella.
“Các cô gái!” Xơ Ignazia gọi, và khi họ không ngay lập tức đáp lời, xơ liền nói trong một giọng cảnh báo, “Các quý cô! Từ hành vi không đứng đắn này của các quý cô, tôi cho là các cô không muốn ăn tối đúng không?”
“Không ạ, thưa xơ.” Họ vội vào phòng ăn trong sự im lặng tương đối, bắn nhanh những cái nhìn thèm thuồng vào chồng của Isabella.
“Mấy bạn có nghĩ anh ấy cũng lạnh lùng như vậy trong phòng ngủ không?” Alejandra thì thầm.
“Ai quan tâm chứ?” Luisa khúc khích.
“Ồ, mình thích một người đàn ông hách dịch,” Dolores nói với giọng run rẩy phóng đại.
Isabella siết chặt nắm tay. Anh ấy là chồng của cô, cho dù anh có không muốn cô thì cũng vậy.
Trung- à không, Lord Ripton đứng đằng sau cái ghế của anh ở bàn của Mẹ Bề Trên, trong bộ phục trang chỉnh tề và nhìn anh đẹp trai hơn bao giờ hết. Là người đàn ông duy nhất trong một căn phòng toàn là phụ nữ, anh là trung tâm của sự chú ý. Còn chưa đủ tệ với mấy cô gái đang run rẩy kích động rồi thầm thì to nhỏ, và cười khúc khích khi họ dõi theo anh khắp phòng, mà đến cả mấy nữ tu cũng đang sửa lại khăn trùm đầu của mình và mỉm cười với anh.
Và anh, Isabella nghĩ một cách móc máy, hoàn toàn thoải mái với sự ồn ào này. Người này là tương lai của cô. Người đàn ông này là những giấc mơ của cô, người mà mỗi cô gái nhìn thấy anh đều phải xiêu lòng. Và cho dù vậy thì cô thậm chí cũng không thể ghét anh.
“Nhìn xem, thậm chí cả xơ Gertruda cũng đang tỏ ra vui vẻ với anh ấy,” Luisa nói rít lên. “Mình nghĩ xơ ghét đàn ông chứ.”
Isabella cũng nhìn thấy xơ Gertruda, bình thường môi luôn mím lại, nghiêm nghị ít cười nói, nhưng đứng bên cạnh Lord Ripton lại chuyện trò vui nhộn. Anh lắng nghe với sự chăm chú nghiêm túc, gật đầu và đưa ra những câu trả lời ngắn, nhưng cái nhìn của anh thì đi lang thang khắp phòng đến chỗ các cô gái tụ tập, đôi mắt đen của anh như rây bột qua từng người một.
Xơ Josefina đã ra sắc lệnh rằng họ sẽ phải mặc bộ y phục thường ngày ở tu viện, không có trang phục hay kiểu tóc lạ mắt nào, không diềm đăng ten, không nước hoa, không trang điểm – thật là đau lòng – vì thế nếu ở xa và chỉ nhìn thoáng qua, sẽ không nhận ra được sự khác biệt của mỗi người.
Isabella cảm thấy được cái khoảnh khắc anh nhìn cô – một cảm giác kim châm gợn nhẹ qua da cô. Mẹ Bề Trên đã thấy cô đến, và ra hiệu cho Isabella đến tham gia cùng bà và Lord Ripton ở bàn.
“Hãy đưa anh ấy đến giới thiệu với bọn mình sau bữa tối nhé,” Alejandra nói khi Isabella đi. “Mình muốn gặp anh ấy.”
“Đúng thế.” Paloma thở dài và chớp chớp mi. “Mình cũng muốn gặp một thiên thần sa ngã.”
“Mmmm, mình muốn nghe anh ấy nói chuyện, cho dù nó có bằng tiếng Anh đi nữa.”
“Bao lâu rồi nhỉ kể từ khi bất kỳ ai trong chúng ta nói chuyện với một người đàn ông không phải là một linh mục?”
“Mình sẽ cố,” Isabella ngắt lời, và cô bước qua căn phòng để tham gia cùng chồng mình. Mọi người đều biến thành ngớ ngẩn hết cả rồi. Anh khiến tất cả quay đầu ngoái nhìn.
Đôi mắt đen của anh dường như thu nhận hết mọi thứ, nhưng anh không nói gì, chỉ thì thầm một lời chào lặng lẽ. Giọng trầm sâu của anh làm lạnh sống lưng cô.
Căn phòng rơi vào im lặng trong khi tất cả đều chờ ở đằng sau ghế của mình, sau đó Mẹ Bề Trên ra hiệu, và với tiếng kéo ghế ồn ào mọi người ngồi xuống.
Mẹ Bề Trên sau đó đã nói lời cầu nguyện trước khi dùng bữa. Đó là một lời cầu nguyện dài và bằng tiếng Latin, và Isabella quá căng thẳng đến nỗi không thể tập trung. Cô chưa bao giờ thích thú tiếng Latin, chỉ biết vài từ trệu trạo. Cô liếc nhìn Lord Ripton và thấy sốc khi thấy anh đang nhìn cô, ánh nhìn tối và dữ dội.
Cô ngay lập tức khép chặt mắt lại. Có phải anh cũng là một người ngoại đạo vô thần như Papa nên đã không nhắm mắt lại ở lời cầu nguyện?
Mẹ Bề Trên hoàn thành lời cầu nguyện; sau đó, ngay khi mọi người chạm vào thức ăn của mình, bà nói, “Chúng ta hãy chào đón Lord Ripton đã tham gia cùng với chúng ta bữa ăn tối nay.”
Họ đặt dao nĩa xuống và chờ đợi. “Không nghi ngờ là tất cả mọi người đều đã nghe nói, ngài ấy tới để đón vợ là Isabella – người đã ở đây với chúng ta trong tám năm qua.” Bà mỉm cười với Isabella. “Tám năm có nhiều sự kiện quan trọng nhất, ta có thể nói như thế.” Tiếng xì xào thích thú gợn qua căn phòng.
Isabella nhìn chằm chằm vào một điểm trên vân gỗ mặt bàn, thầm cầu nguyện Mẹ Bề Trên không nói thêm gì nữa về thời gian cô ở tu viện này. Anh không cần phải biết điều đó. Vả lại, thức ăn cũng đang nguội. Không phải cô đang đói; dạ dày cô đang quặn thắt lại. Tại sao anh cứ nhìn cô hoài vậy? Cô đưa tay lên tóc, vuốt vuốt nó xuống. Đôi tay cô đang run run. Ngốc nghếch. Không phải là đã không thể thay đổi gì nữa rồi sao. Cô đã là định mệnh với người đàn ông này. Anh cũng là định mệnh của cô.
Một cuộc sống hoàn toàn mãn nguyện.
Mẹ Bề Trên tiếp tục, “Lord Ripton đã cho ta biết ngài ấy có kế hoạch sẽ rời đi vào ngay sáng mai vì thế đây sẽ là bữa tối cuối cùng của Isabella với chúng ta trước khi bắt đầu một cuộc sống hôn nhân mới của mình ở nước Anh. Chúng ta hãy chúc cô ấy hạnh phúc.” Mọi người đều nâng cốc hoặc ly lên – đa số đều là nước lọc, trừ Mẹ Bề Trên, Lord Ripton, và một vài các nữ tu lớn tuổi là đang uống rượu vang – để uống chúc mừng Isabella và Lord Ripton.
Isabella buộc miệng mình thực hiện cái điều mà cô hy vọng là nó như một nụ cười hạnh phúc, sau đó uống. Tất cả các khuôn mặt đều đang cười rạng rỡ với cô và Lord Ripton. Tất cả đều thể hiện thiện chí vui vẻ. Miệng cô như đang nếm mật. Tất cả đều là một trò chơi đố chữ, một trò hề. Anh đâu có muốn cô. Đó không là gì trừ một sai lầm kinh khủng.
Cô đang ngồi giữa Mẹ Bề Trên và Lord Ripton, nhìn chằm chằm vào thức ăn trên đĩa của cô. Sẽ có tội nếu lãng phí thức ăn – và có Chúa biết trong thời chiến tranh họ đã đủ tuyệt vọng vì nó – nhưng cô không thể nào nuốt xuống nổi một miếng thịt hầm.
Cô xé nhỏ một mẫu bánh mì và cố nhai. Nó mắc nghẹn lại lưng chừng giữa đường xuống cổ họng. Cô uống nước từ cốc của mình và cố gắng để nuốt trôi nó xuống.
Luke buộc mình kéo cái nhìn ra khỏi cô. Anh không thể tin được sự khác biệt trong diện mạo của cô. Quần áo thật kinh khiếp, tất nhiên – xám xịt, kín mít, và tồi tàn – nhưng chính cái sự giản dị này lại hợp với cô hơn là những lớp đăng ten kiểu cách kia. Và bây giờ thì anh mới có thể thực sự nhìn thấy cô.
Không phải là một con vịt con xấu xí trong một đàn thiên nga, nhưng có một cái gì đó hoàn toàn khác biệt.
Da cô có màu ngà nhạt, và mịn màng, với sắc hồng phơn phớt mà trước đó đã bị che lại bởi lớp phấn sặc sỡ cô đánh. Cô đã bỏ kiểu tóc cầu kỳ, phức tạp. Tóc cô bây giờ được tết lại trong một kiểu đơn giản quấn quanh đầu, các bím tóc dày và bóng mịn. Cô hẳn vừa mới gội đầu, vì trông nó có vẻ ẩm ướt. Các lọn tóc nhỏ lõa xõa quanh thái dương và gáy cô.
Kiểu tóc không cầu kỳ đã tiết lộ khuôn viền thanh lịch của đầu và cổ cũng như khuôn mặt hoàn hảo của cô. Cô không có một vẻ đẹp theo kiểu thường thấy – thực tế có thể gọi là không đẹp. Với đôi gò má cao, cằm nhọn, cái mũi nhỏ nhưng mang vẻ uy nghi được thừa hưởng từ tổ tiên người La Mã, và đôi mắt vàng đã từng giao nhau với mắt anh với một sự pha trộn của vẻ thẹn thùng và thách thức, cô có một nét gì đó còn thú vị hơn cả đẹp. Anh không thể rời mắt khỏi cô.
Anh đã cưới cái người mảnh mai, lộng lẫy trong bộ quần áo kinh khiếp. Anh muốn chạm vào cô, để xem thử làn da màu ngà đó có trông mềm mại và mượt mà như anh nhìn thấy hay không. Xương gò má của cô đã làm cho cô trông hơi có vẻ kiêu kỳ, và cái mũi của cô trông có vẻ táo bạo chỉ huy.
Nhưng miệng cô – ôi Chúa ơi, cái miệng… Anh đã không nhận ra trước đó, khi nó được tô vẽ như một cái cung tên nhỏ của thần Cupid. Còn bây giờ thì anh không thể kéo cái nhìn của mình ra khỏi nó. Không lớp son môi, đôi môi cô đỏ mọng như một trái chín tươi nguyên trên cành. Căng mọng, ngon lành, ăn được.
Anh hẳn đã rên rỉ, vì Mẹ Bề Trên quay sang anh với một cái nhìn có chút nghi ngờ. Anh xoay sở để hắng giọng và nghiêm nghị nhìn lại bà.
“Vậy là ngày mai hai người sẽ chào tạm biệt chúng tôi rồi,” Mẹ Bề Trên nói. “Ngài đã có kế hoạch đi đâu chưa, Lord Ripton?”
Isabella quay đầu sang nhìn dì cô, và Luke chú ý thấy một nốt ruồi son nhỏ, nằm ngay bên dưới vành xoắn tai trái thanh lịch của cô. Miệng anh khô ran.
“Lord Ripton?”
Anh nhìn Mẹ Bề Trên. “Đi đâu cơ?”
“Tuần trăng mật của hai người.”
Tuần trăng mật? Anh thậm chí còn chưa nghĩ về một tuần trăng mật. Đây hẳn là một nghĩa vụ. “Chúng tôi sẽ ngay lập tức về Anh, về nhà tôi ở đó.”
Mẹ Bề Trên liếc nhìn cô gái đang im lặng giữa họ. “Ta chắc Isabella hẳn đang mong muốn được nhìn thấy ngôi nhà mới của mình, đúng không Isabella?”
Isabella làm một vài âm thanh thể hiện sự đồng ý, và người nữ tu tiếp tục, “Và ta chắc con bé hẳn thích được đi ra ngoài hưởng không khí trong lành. Con bé rất thích không khí trong lành.”
“Thật ư?” Luke liếc nhìn Isabella, nhìn thấy khuôn miệng cô và ngay lập tức quên khuấy mình đang nói gì.
“Ngài hẳn đã thuê ngựa, tôi đoán thế?”
Luke chớp mắt và, với một nỗ lực, đã lấy lại chú ý của mình tới câu chuyện. “Vâng, tôi hy vọng Isabella sẽ không thấy mệt mỏi với chuyến hành trình này.” Dễ dàng để nói chuyện với người nữ tu này hơn là với vợ của anh. Cô có vẻ như là kiểu người thích yên tĩnh – anh không phàn nàn về chuyện đó; nó hữu ích – và dễ dàng hơn để duy trì một cuộc trò chuyện văn minh mà không bị… mất tập trung. Anh đang lúng túng ở chuyện đó nhất.
“Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối con bé cưỡi ngựa. Không nghi ngờ cô ấy sẽ rất khó khăn lúc đầu.”
“Ồ, nhưng-“ Mẹ Bề Trên bắt đầu.
“Một con ngựa?” Isabella nhìn lên. “Loại ngựa gì vậy?”
Anh liếc nhìn xuống cô, ngạc nhiên. “Chỉ là một con ngựa thuê, không có gì đặc biệt. Tôi phải mất một lúc để tìm ra cách cưỡi thích hợp. Thưa Mẹ Bề Trên, bà đang nói?”
“Thích hợp?” Isabella cau mày.
“Khá thích hợp,” anh trấn an cô. Anh quay trở lại người nữ tu. “Mẹ Bề Trên?”
Nhưng Mẹ Bề Trên chắc là cũng đã quên mất điều bà đang nói hoặc là đã nghĩ ra gì đó tốt hơn.
“Ngài không tính ở thêm một thời gian ở Tây Ban Nha sao?” bà hỏi. “Isabella có nói tới người chú quá cố của cậu có sở hữu vài bất động sản ở Andalusia. Tôi đoán giờ nó hẳn đã thuộc về cậu.”
“Vâng, tuy nhiên-“
“Tuyệt vời. Hay là cậu đi thăm quan chúng đi, dù gì thì cậu bây giờ cũng đang ở Tây Ban Nha mà.”
Luke không nói gì. Anh không muốn đến đó chút nào. Anh chuyển sang chú ý cái món hầm của mình.
Mẹ Bề Trên cau mày một chút. “Cậu không muốn xem thử chúng đã thế nào trong suốt thời kỳ chiến tranh vừa qua sao?”
Luke uống một chút vang miền núi hơi chua.
Mẹ Bề Trên hạ cái kính kẹp mũi của bà xuống và cho anh một cái nhìn nghiêm nghị qua cái mũi dài của bà. “Tình hình có một chút… chúng tôi gọi là “bất ổn” ở Tây Ban Nha hiện giờ, Lord Ripton. Sẽ tốt hơn nếu cậu củng cố lại quyền sở hữu của mình.”
Luke cứng người, bị kích thích bởi lời khuyên và bài học đạo đức bóng gió. Anh có một người quản lý để kiểm tra những chuyện đó cho anh, nhưng anh không có ý định biện minh bản thân cho bất kỳ ai, huống hồ gì là một nữ tu hống hách, thậm chí cho dù là bà ấy có liên hệ với anh bởi cuộc hôn nhân này.
“Tôi cần trở lại Anh,” anh nói cộc cằn. “Tôi có hẹn cần phải có mặt ở đó.” Và anh sẽ không trải qua thêm một đêm nào nữa ở cái đất nước chết tiệt này.
“Có vẻ như anh ngại-“
“Một cuộc hẹn rất quan trọng,” anh nói trong một giọng quả quyết. “À, tôi để ý thấy khi tới đây, các bức tường của tu viện đã bị hư hại. Chỗ này đã bị tấn công sao?”
Anh nghĩ đó chỉ đơn giản là thay đổi chủ đề, nhưng bên cạnh anh, tiếng động bâng quơ trên đĩa thức ăn của Isabella đã ngưng lại.
Luke thấy lạnh người. Việc tấn công vào các tu viện và nhà thờ là chuyện không còn hiếm thấy ở thời chiến tranh. Trong thời chủ nghĩa hậu cách mạng Pháp, nhà thờ không còn là nơi được coi là linh thiêng nữa, và các nữ tu, các tu sĩ và các linh mục chỉ đơn giản là đàn ông và đàn bà. Các nữ tu bị cưỡng hiếp và giết chết, còn nhà thờ thì bị cướp phá.
Đôi môi mỏng của Mẹ Bề Trên xoắn lại với sự khinh miệt. “Pháp và số kẻ đào ngũ muốn gia nhập với họ. Mấy kẻ tiện dân. Bọn chúng nghe đồn có kho báu ở đây. Kho báu!” Bà khịt mũi. “Chúng tôi chỉ đơn giản là những lễ vật. Kho báu duy nhất của chúng tôi là các cô gái.”
Nghe bà nói, Luke thấy thoải mái. Giọng bà chỉ đơn thuần là phẫn nộ, không có tiếng vọng quá khứ kinh hoàng. Isabella ngồi im lặng như một con thỏ, vờ như không có mặt ở đó.
“Tôi nghĩ cậu nên thu xếp để nán lại.”
“Vâng, mặc dù-“
Isabella ho. Mẹ Bề Trên liếc nhìn cô và nói nhẹ nhàng, “May thay họ đã bị thuyết phục để rời đi.”
“Các bạn tôi muốn gặp anh, Lord Ripton,” Isabella đột ngột nói.
“Cô phải gọi tôi là Luke ,” anh nói với cô.
Cô quay sang người nữ tu. “Con có được sự cho phép của xơ không ạ, thưa Mẹ Bề Trên?”
Vị nữ tu gật đầu, và Isabella đứng lên, cầm cái đĩa của mình đến một tủ bát đĩa.
Khoảnh khắc đó đã trôi qua. Anh có lẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không quan tâm. Không việc gì phải xáo trộn những ký ức cũ.
Anh nhìn Isabella cẩn thận trút phần thừa bữa tối của mình vào một cái thùng – có lẽ có heo hay gà ở đâu đó – và đặt đĩa và dao của mình chồng lên những cái khác. Cô có vẻ như đã hồi phục lại được sự thất vọng của mình và bây giờ xuất hiện để chấp nhận số mệnh của mình với thái độ vui lòng. Như anh đã hy vọng, tu viện đã đào tạo cô thành một cô gái ngoan ngoãn và biết vâng lời.
Sự thu hút mãnh liệt mà anh cảm thấy ở cô giống như lớp kem ngọt ngào phủ lên trên cái bánh.
Anh ngồi trở lại, vẻ hài lòng, nhìn cô vội vã băng qua góc cuối của bàn ăn nơi các cô gái khác đang ngồi. Cô rất gầy, thân hình cô, bên dưới lớp vải dày, kín đáo của trang phục tu viện, trông như một thiếu nữ hơn là một phụ nữ.
“Cô ấy gầy quá,” anh nhận xét. Và trông kém phát triển so với tuổi của mình. Các cô gái Tây Ban Nha mà anh biết đều đầy đặn và nhiều đường cong. “Cô ấy không ốm gì chứ?”
“Tất cả chúng tôi ở đây đều gầy,” người nữ tu nói vẻ lạnh nhạt. “Chúng tôi gần như bị bỏ đói trong thời chiến, và đất nước này đã hồi phục rất chậm. Tin tôi đi, Isabella ăn ngon miệng hơn bất cứ thanh niên khỏe mạnh nào.”
Đánh giá của bà về sự ngon miệng của Isabella làm Luke nghĩ đến khía cạnh khác của cái sự thèm ăn này. Cơ thể anh khuấy động với cái ý nghĩ này. Thật là không đúng khi cảm thấy giai đoạn đầu của sự kích thích trong khi ngồi ở bàn ăn với một nữ tu đứng tuổi. Nhưng có cái gì đó về cách Isabella di chuyển…thật hấp dẫn.
Việc tìm người sinh ra người thừa kế sẽ không phải là một nhiệm vụ sau tất cả.
Cô ấy đang nói gì nhỉ? Biểu hiện của Isabella trông khá lạnh nhạt khi cô nói chuyện với các bạn của mình. Một trong số họ, một cô gái khá xinh, liếc nhìn anh và nói gì đó. Tất cả đều cười, trừ Isabella. Cô dường như giống họ…mà cũng không giống họ. Một chút gì đó tách biệt.
Những cô gái khác nhanh chóng dọn đĩa ăn của mình rồi vội vã đi về hướng anh như một bầy ngỗng kêu quàng quạc, vuốt tóc và nhìn anh trong một điệu bộ quyến rũ, tán tỉnh làm anh thở dài. Vậy thì cũng không khác lắm với mấy cô gái ở London. Trẻ trung, được che chở bảo vệ, và ngớ ngẩn. Bất kỳ mối lo ngại còn lại nào về những kẻ tấn công đã xâm chiếm tu viện cũng đã bị lu mờ đi.
Anh đứng lên và cúi chào lịch thiệp với bàn tay của mỗi cô gái khi Isabella giới thiệu họ với anh. Sau đó dưới ánh mắt rộng lượng của Mẹ Bề Trên, các cô gái ném cho anh những câu hỏi háo hức.
“Anh đã đi từ xa đến đây phải không ạ?” Họ nói bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha chậm, rõ ràng, nhìn anh như thể họ cần phải lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Không, chỉ từ ngôi lànng phía dưới con đường,” anh nói trong một giọng Tây Ban Nha bản ngữ, trôi chảy. Những tiếng khúc khích dấy lên, như thể anh là một gã có tài ăn nói nổi tiếng.
“Nhưng họ nói anh là người Anh mà,” cô gái xinh đẹp nhất – Alejandra? – nói trong ngạc nhiên, và nhìn Isabella như thể cô ấy đã nói dối bọn họ.
“Tôi đã học tiếng Tây Ban Nha khi còn là một cậu bé,” anh giải thích. “Tôi đã trải qua vài mùa hè ở điền trang của chú tôi ở Andalusia.” Anh cho là hầu hết các cô gái lớn lên trong một môi trường có tính kỷ luật chặt chẽ và chỉ toàn nữ giới sẽ phản ứng thái quá với sự hiện diện của nam giới. Họ hành động trẻ hơn so với tuổi.
Còn Isabella thì không đang cười khúc khích cũng không tỏ vẻ ve vãn. Trong im lặng cô nhìn các bạn mình đang tranh thủ vui vẻ với anh, không hỏi câu nào, cũng không tham gia vào câu chuyện. Cô quan sát họ - hoặc có lẽ là đang quan sát anh – như một con chim ưng nhỏ trong bộ quần áo xấu xí.
“Anh có bất kỳ anh em trai nào không?” Câu này đến từ một cô gái có cái nhìn rất mãnh liệt. Dolores? Những cô khác nghển cổ về phía trước, nín thở, bám theo mỗi từ của anh.
Anh lắc đầu. “Chỉ có chị em gái.”
“Mấy người?”
“Ba.”
“Họ đều đã kết hôn cả rồi?”
“Ừm, hai người đã kết hôn; còn em gái út, Molly, sẽ ra mắt trong năm nay.”
“Molly mấy tuổi ạ?”
“Bằng tuổi với Isabella.”
“Lớn thế à!” họ kêu lên trong ngạc nhiên. “Ở Anh tất cả các cô gái đều ra mắt khi đã lớn thế à?”
“Không, thường thì khoảng mười tám, mười chín,” anh giải thích. “Năm ra mắt đầu tiên của Molly phải hoãn lại bởi chú tôi mất, và phải hoãn thêm lần nữa vào năm tiếp theo bởi con bé bị bệnh. Năm nay nó hy vọng sẽ là lần thứ ba may mắn.”
“Cô ấy có đẹp không, Molly ấy?”
“Đẹp.”
“Cả các chị anh cũng đều đẹp à?”
“Vâng, họ đều đẹp.” Chị cả của anh là một người đẹp nổi tiếng. Và cũng là một phụ nữ hống hách nhất mà anh từng thấy.
“Khi nào anh trở lại Anh, anh và Isabella sẽ sống ở London à?”
“Chỉ phần nào thời gian thôi. Tôi có một ngôi nhà ở miền quê và thích sống ở đó nhiều hơn.” Anh liếc nhìn Isabella. “Chúng tôi sẽ, tất nhiên, đến London vào mùa vũ hội.”
“Mùa vũ hội ở London!” họ kêu lên. “Isabella, bạn thật may mắn!”
Anh liếc nhìn cô lần nữa, và cô cho lại một nụ cười lịch sự, không nói lên điều gì. Nhìn thấy sự trao đổi đó, một cô gái được gọi là Alejandra hỏi, “Isabella có thay đổi nhiều không kể từ lần anh gặp cô ấy, thưa ngài Ripton?”
“Cũng có,” anh nói khô khan. “Cô ấy lớn hơn.”
Câu này gây ra một tràn cười khúc khích nữ tính. “Có lẽ anh và Isabella sẽ dành một thời gian nào đó trong năm để đến Tây Ban Nha, như khi anh còn nhỏ. Vì thế cô ấy có thể đến thăm chúng em.”
“Không.” Họ trông có vẻ giật mình. Anh hẳn đã nói cộc cằn hơn là anh mong đợi. “Tôi sẽ không trở lại Tây Ban Nha nữa.”
“Nhưng mà-“
Anh liếc nhìn Mẹ Bề Trên.
“Đủ rồi, các cô gái,” bà nói ngay lập tức. “Lord Ripton và Isabella sẽ có một chuyến hành trình dài phía trước vào ngày mai-“
“Và một cuộc hội ngộ dài vào tối mai,” một cô gái tóc xoăn nói, gây ra một tràn cười khúc khích khác.
“Luisa!” Mẹ Bề Trên nói vẻ nghiêm khắc, và các cô gai ngay lập tức nghiêm sắc mặt. “Hãy chúc Lord Ripton có một đêm an lành; ngài ấy không nghi ngờ là đã mệt mỏi vì cuộc trò chuyện ngớ ngẩn của các cô.”
Từng người một đến nói lời chào tạm biệt với anh, Isabella chờ để là người cuối cùng.
Mẹ Bề Trên đứng lên. “Chúc ngủ ngon, Lord Ripton. Isabella sẽ tiễn cậu ra ngoài. Tôi nghĩ cậu sẽ có một hai điều gì đó muốn nói riêng tư với nhau. Hẹn gặp cậu vào sáng mai. Tôi hy vọng phòng trọ trong làng đủ tiện nghi.” Bà bước ra khỏi phòng trong một dáng vẻ trang nghiêm, bắn cái nhìn vào những cô gái vẫn còn đang nấn ná ở cửa.
Luke ra hiệu cho Isabella cánh tay của anh.
Cô lưỡng lự. “Lord Riton-“
“Luke,” anh nhắc nhở cô.
“Tôi không muốn đi thẳng đến Anh từ đây,” cô nói thẳng thừng với anh. “Tôi muốn về thăm nhà mình trước.”
Luke cau mày. “Cô đã nói với tôi khi chúng ta lần đầu gặp nhau là cô chẳng còn nhà nữa mà.” Anh nhét tay cô vào trong khuỷu tay mình và sải bước về phía cửa.
“Phải. Đó không phải là nhà tôi nữa. Nhưng tôi vẫn muốn về đó.”
“Không phải là có hơi muộn một chút khi nghĩ lại về Ramón sao?”
Cô giật tay ra khỏi anh, dừng lại chết trân. “Ramón! Chuyện này không phải là về Ramón. Tôi khinh Ramón. Tôi chưa bao giờ muốn gặp lại anh ta.” Cô khoanh tay lại. “Nhưng tôi phải trở lại ngôi nhà cũ của mình.”
Anh nheo mắt nhìn cô. “Tại sao?”
Cô ngập ngừng. “Tôi cần kiểm tra xem tất cả mọi thứ có được ổn không. Mọi người có ổn không.”
“Thật vô ích khi muốn biết bây giờ,” anh nói khô khan. “Ngoài ra, nếu nó không ổn, nếu chỗ đó bây giờ là một đống hỗn độn, thì cô còn có thể làm gì nữa chứ? Bây giờ đó là trách nhiệm của Ramón.”
Họ đã bước vào khoảng sân chính.
“Nhưng-“
Anh vỗ nhẹ vào tay cô và nói bằng một giọng kiên quyết, “Không, chẳng có ích gì khi trở lại. Tin tôi đi; nó sẽ chỉ khiến cô thêm thất vọng mà chẳng được ích lợi gì.”
“Không, anh không hiểu-“
Một nữ tu vội băng qua để mở khóa cổng tu viện và, như bị phân tâm, Isabella ngừng lại. Người nữ tu lấy ra một chiếc đèn lồng từ một cái móc, thắp sáng nó, và trao nó cho Luke. Bà chờ đợi, mỉm cười, sẵn sàng để khóa cửa khi anh rời đi.
Cơ hội để được nói chuyện riêng tư đã hết. Luke không thể hối tiếc cho chuyện đó. Anh đã nói hết tất cả các ý định của mình về vấn đề này; cũng chẳng còn gì nữa để mà nói.
Anh cúi đầu, chạm môi vào sống lưng của bàn tay Isabella, và khi đôi môi gặp làn da, khao khát đã âm ỉ trong anh trong suốt bữa tối tăng vọt.
Cô rùng mình, chớp đôi mắt to, sau đó rụt tay lại. Luke cố không cười. Chắc là cô cũng đã cảm nhận được.
“Mai sẽ là một chuyến đi dài, khó khăn. Tôi sẽ đón cô lúc tám giờ,” anh nói với cô. “Ngủ ngon.” Vì, anh nghĩ, tối mai cô sẽ không được ngủ nhiều.
Không được tốt lắm, Bela nghĩ khi cô chầm chậm trở lại ký túc xá của mình với các cô gái. Anh đã không lắng nghe cô tất cả.
Cô phải trở lại Valle Verde. Tội lỗi đang gặm nhắm vào cô.
Cô sẽ phải làm cho anh chịu nghe cô. Đó là một vấn đề đơn giản của sự tôn trọng.
Cô có thể không biết cách làm cho một người đàn ông yêu cô – từ tất cả những gì cô từng nhìn thấy là phụ thuộc vào sự xinh đẹp và biết cách để tán tỉnh và nhấp nháy lông mi. Ừm, cô đã chẳng bao giờ được gọi là đẹp, và cô cảm thấy thật ngớ ngẩng để mà cô gắng tán tỉnh – như một con chó cố gắng để trình diễn ba-lê – và dù sao thì lông mi của anh cũng dài hơn của cô.
Sự tôn trọng, tuy nhiên, là một vấn đề của sự cứng cỏi. Mẹ Bề Trên không đẹp một chút nào, nhưng tất cả mọi người đều kính trọng bà- kể cả Lord Ripton. Và người tiền nhiệm của bà – Mẹ Bề Trên trước đây, cũng là một người nhỏ nhắn và nhẹ nhàng với một khuôn mặt nhăn nheo ít ngọt ngào nhất, như một quả nho khô héo quắt, nhưng thậm chí Ramón cũng phải nghe lời bà. Cả hai người phụ nữ đó, theo những cách khác nhau, đều là những người phụ nữ mạnh mẽ. Họ chỉ đơn giản là khiến mọi người vâng lời họ, và mọi người đều vâng lời họ.
Ngày mai cô sẽ nhìn vào mắt Lord Ripton, nói rõ ràng rành mạch với anh rằng cô cần phải làm gì, và yêu cầu sự hợp tác của anh.
Cô hy vọng anh sẽ không yêu cầu một lời giải thích – cô sẽ phải nghĩ ra một cái gì đó có sức thuyết phục mới được. Cô quá xấu hổ để cho anh biết sự thật, cũng như để anh biết cô thật sự là một người ích kỷ, hèn hạ, bội tín như thế nào. Và cô cần thiết phải bù đắp lại cho những gì cô đã làm như thế nào.
Cô hy vọng là vẫn còn có thể.
Cô không muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình với lương tâm còn nặng gánh ở Valle Verde.
Cô vào đến khu nội trú của các cô gái, cũng vừa lúc xơ Josefina bước ra. “Đến giờ ngủ rồi, Isabella,” xơ nói.
“Vâng, thưa xơ. Chúc xơ ngủ ngon.” Isabella hướng về phòng riêng của mình. Cô chỉ ngủ trong ký túc xá vài lần khi cô mới tới tu viện, khi mà các cơn ác mộng làm phiền các cô gái thì cô được chuyển đến một nơi ở riêng trong cùng một gian phòng, nơi cô có riêng cho mình một cánh cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài bầu trời, nhưng phải thừa nhận là, không khí trong lành và nhìn thấy những ngôi sao cũng đã giúp ích cho cô. Cô không thể chịu được ở trong một nơi kín mít, đặc biệt là trong bóng tối.
Nhưng cô cũng thích ở qua đêm trong ký túc xá, với các cô gái thì thầm những bí mật và cùng cười với nhau, và cô chắc là xơ Josefina, một người tốt bụng và ngọt ngào, sẽ cho phép chuyện đó.
Tuy nhiên, theo một cách khác. Cũng thật nhẹ nhõm để tránh những câu hỏi. Sau cuộc gặp mặt anh, các cô gái sẽ có khối câu hỏi đầy ganh tị dành cho cô, và cả phấn khích, và sẽ đưa ra tất cả các thể loại câu hỏi về người đàn ông là chồng cô, và cô không nghĩ là mình có thể chịu đựng được điều đó. Đặc biệt là khi biết rằng anh không muốn cô sau tất cả.
Ngoài ra, cô còn phải thu dọn hành lý.
Thu dọn hành lý chỉ mất chưa tới mười phút. Cô đã đến tu viện mà không đem theo gì, và cô cũng sẽ rời đi mà không đem gì nhiều hơn. Cô đem theo vài bộ đồ để thay đổi và vài vật dụng có ý nghĩa với cô: một cái lược được trang trí và một chiếc trâm bạc nhỏ - quà tặng của các cô gái trong những năm qua – và một quyển Kinh Thánh nhỏ được khảm xà cừ trên trang bìa, quà tặng của dì cô.
Nó đã từng thuộc về mẹ của Papa.
Về nữ trang, cô không sở hữu gì, không cả rương hồi môn chứa đầy các áo vải lanh thêu như những cô gái khác đều có. Cô cũng không có nhiều khăn tay thêu chữ lồng hoặc đăng ten. Cô nhồi tất cả vào một túi vải và cột chặt nó lại với một dải da. Không có gì nhiều để trưng ra trong tám năm quá. Gần một nửa cuộc đời cô.
Sự nghèo khó, khiết tịnh, vâng lời: tất cả sẽ được thay đổi.