Bride By Mistake

Chương 6: Chương 6




Cô đã trễ. Luke cất đồng hồ đi và tiếp tục bước tới lui. Đã tám giờ mười sáu phút và vẫn không có dấu hiệu gì của Isabella. Vài nữ tu và các cô gái đang đứng thành một nhóm trong sân, chờ để nói lời tạm biệt.

Anh tính rút đồng hồ ra lần thứ ba thì anh nghe tiếng xôn xao ở góc sân, chỉ có thể nghe thấy giọng nói, trong một vụ tranh luận cố làm cho nhỏ tiếng lại.

“Cháu không quan tâm.” Giọng Isabella, và âm thanh của tiếng bước chân. Cô tiến ra sân. Đôi mắt Luke mở to.

“Isabella!” vài nữ tu kêu lên. Thấy bực bội hơn là ngạc nhiên, anh quan sát từ xa. Nhưng anh không quan tâm tới các nữ tu; chỉ Isabella.

Anh không thể rời mắt khỏi cô.

Mặc quần ống chẽn da hoẵng của đàn ông, cô sải bước về phía anh trên đôi chân dài, rất dài, gót đôi ủng da cổ cao của cô nện trên các phiến đá. Anh chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống như điều này. Áo sơ mi trắng vải batit, áo chẽn da, và một chiếc thắt lưng hoàn toàn phù hợp với trang phục. Cô cầm một túi vải trong một tay và khoác một chiếc áo khoác ngắn, màu xanh đen trên một bên vai.

Cô băng qua sân với một bước chân thoải mái, cởi mở. Chiếc quần ống chẽn vừa khít với cô như một chiếc găng tay. Lớp vải da hoẵng mềm ôm lấy chiều dài của đùi cô, vuốt ve hông cô và phác họa ra mỗi đường cong mảnh mai. Cô dường như không một chút ngượng ngập nào.

Cổ họng anh dày lên.

Làm thế nào mà anh từng nghĩ là cô thiếu các đường cong nữ tính nhỉ? Chúng mảnh mai và tinh tế làm miệng anh đầy nước.

Một số nữ tu kích động vì sự khêu gợi, thách thức của cô.

“Isabella! Cháu không thể rời tu viện mà ăn mặc như thế!” Mẹ bề trên xuất hiện ở cửa khác. “Nó không đứng đắn.”

“Nó thích hợp mà,” Isabella tranh luận. “Bọn cháu phải cưỡi ngựa.”

“Ta không quan tâm nếu cháu có phải bay đi nữa! Cháu sẽ không được rời khỏi đây mà ăn mặc như thế!”

Cô bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Mẹ Bề Trên và hất cằm lên. “Cháu không còn là người của tu viện này nữa.”

Các cô gái thở hổn hển vì sự táo bạo của cô.

“Cháu vẫn là cháu của ta,” vị nữ tu chụp lời, “và cháu sẽ phải vâng lời ta. Đi vào trong và mặc vào một cái váy, ngay.”

Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm nhau trong xung đột. Isabella không nhúc nhích.

“Nếu cháu phải cưỡi ngựa mà dạng chân trong một cái váy thì bắp đùi cháu sẽ bị phồng giộp lên,” cô nói. Với sự đề cập trắng trợn của hai cái bắp đùi, nhiều tiếng thì thầm của các nữ tu vang lên cũng như nhiều người mím môi lại.

Luke cuối cùng cũng để cái lưỡi của mình làm việc. “Cô sẽ không cưỡi ngựa dạng chân.”

Cô quay ngoắt người và nhìn chằm chằm vào anh. “Cái gì? Tôi nghĩ anh có một con ngựa chứ.” Vẻ mặt giận dữ của cô tối sầm lại. “Tôi sẽ không đi trong một cái kiệu!”

“Tất nhiên là không. Tôi đã nói với cô là tôi đã tìm thấy một cái đồ gác chân phù hợp. Tôi cũng có mang theo một cái yên ngựa ngồi một bên.”

“Yên ngựa ngồi một bên?” Đôi mắt cô nheo lại, và Luke ra hiệu phía bên ngoài nơi Miguel đang chờ với hai con ngựa và một con lừa.

Mẹ Bề Trên tiến về phía trước. “Tất nhiên cậu ấy có mang theo một cái yên ngựa ngồi một bên cho cháu rồi. Còn điều gì khác mà một quý ông mong đợi ở một quý cô chứ?” Đôi mắt bà chán nản nhìn Isabella trong một cái nhìn mệnh lệnh im lặng. “Giờ thì, đi và cởi bỏ bộ đồ nam giới gớm ghiếc này đi, rồi mặc vào một cái váy ngay.”

Isabella trông có vẻ muốn nổi loạn trong một lúc, sau đó với một vẻ cam chịu bắt buộc đã quay gót giày và trở lại con đường cô đã đi ra.

Trời ạ, nhìn cô sải những bước dài đi khỏi anh trong chiếc quần ống chẽn, những đường cong tuyệt vời ở mông cô…Luke chỉ có thể nhìn chằm chằm. Và hy vọng cái nhìn chằm chằm của anh không bị nhìn thấy bởi những người kia. Cơ thể anh bắt đầu cứng lại…Anh nghiến răng và bắt nó dừng lại. Thật là đúng lúc và đúng chỗ để mà chiến đấu với cơn cám dỗ này, trong khi đang đứng trong một tu viện, bao quanh bởi các nữ tu.

Khi Isabella khuất dạng, tiếng xì xầm vang lên.

Mẹ Bề Trên rít lên. “Isabella có thể có một chút…nổi loạn, nhưng nó là một cô gái có lòng dạ tốt. Ta hy vọng cậu sẽ không lấy đó làm điều để chống lại nó. Ta có lẽ đã cho phép con bé có một chút tự do hơn là ta nên-“

“Tôi không thấy giận,” anh nói. Nó thoát ra như một tiếng càu nhàu khàn khàn.

Bà ấy có vẻ như không nghe thấy, mà vẫn tiếp tục nói, “Trong suốt thời chiến tranh, mọi thứ đều quá rối ren, cậu cũng thấy đó, và Isabella không có các kỹ năng-“ Bà ngừng lại và hít một hơi sâu. “Cho dù nếu nó không phải là người bà con còn sống cuối cùng của tôi thì tôi cũng vẫn sẽ nói điều này – hãy chăm sóc con bé, Lord Ripton. Isabella là một báu vật. Tôi biết điều đó không hiện hữu rõ ràng ngay lập tức, nhưng-“

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,” Luke hứa.

Mẹ Bề Trên tiến về phía trước và đặt hai bàn tay gầy, mệt mỏi lên tay anh. “Con bé có một trái tim được tạo ra để yêu thương, nó-“

Anh rút tay mình ra khỏi cái nắm của bà. “Tôi đã nói là tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Tôi không có thói quen nuốt lời.”

Bà nhướng mày thành một dấu chấm hỏi, một lời nhắc nhở im lặng về lời thề hôn nhân mà anh đã cố gắng để hủy bỏ.

Anh biết điều bà đang làm – đang cố để làm – nhưng chết tiệt, anh là người cuối cùng để được giao phó cho một trái tim của một cô gái trẻ. Điều mà – không, không bao giờ lần nữa.

Anh sẽ chăm sóc cho Isabella và đảm bảo rằng cô ấy an toàn và được ấm áp, ăn no và trong những chuyện khác mà khía cạnh chăm sóc đề cập tới.

Trái tim cô ấy không phải là mối quan tâm của anh.

Anh nhịp nhịp tay cầm của chiếc roi da vào chiếc ủng của mình. Cô đang ở chỗ quái quỷ nào vậy? Phải mất bao lâu để mặc một chiếc váy đây? Anh muốn đi xa khỏi chỗ này.

Mẹ Bề Trên cho anh một cái nhìn tìm kiếm. “Tôi hy vọng tôi đã làm điều đúng đắn,” bà thì thầm.

Chết tiệt, người phụ nữ này mong đợi điều gì chứ? Bà ấy biết rõ như quỷ rằng cuộc hôn nhân này không phải là ý định của cả hai người họ vào tám năm trước.

Rằng anh tôn trọng những lời hứa ban đầu và đến đây để đưa Isabella đi, rằng anh sẽ sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống với cô, chu cấp đầy đủ cho cô, và có một người thừa kế với cô, đó nên là đủ. Đó là tất cả những gì anh chuẩn bị để cho đi – tất cả những gì anh có thể hứa.

Cho dù cô đã nghĩ gì về Trung úy Ripton trong tất cả những năm qua, thì anh cũng đã không còn chàng trai đó nữa. Anh hiếm khi nhớ tới chàng trai đó.

Anh đã không – phải, không ích gì để mà nhớ lại nó. Cái gì đã qua thì nên cho nó qua. Không ích gì để mà nhìn lại và khóc than cho những chuyện không thể thay đổi.

Anh sẽ bảo vệ và chu cấp cho cháu bà, trân trọng và tôn trọng cô, và như thế là đủ.

Sẽ chẳng còn gì khác đối với anh bây giờ.

Và họ rời khỏi cái đất nước dốt nát này càng sớm chừng nào thì anh sẽ hạnh phúc chừng đó.

Cuối cùng Isabella cũng trở lại trong một chiếc váy dài màu xám, chiếc áo khoác ngắn màu xanh đen cô cầm lúc nãy bây giờ được cài nút tới tận cổ. Một chiếc mũ màu xanh treo lơ lửng trên cổ tay cô. Cô đưa cho Luke túi xách của cô, nhưng trước khi anh có thể hỏi cô về hành lý còn lại của mình, thì cô đã quay người bước đi, nói, “Tôi muốn chào tạm biệt mọi người.”

Một trong những cô gái thốt nhiên khóc òa lên, và trong vài giây, tất cả đều nức nở và ôm nhau, hứa hẹn sẽ viết thư cho nhau, để giữ liên lạc. Thậm chí vài nữ tu cũng đã khóc.

Luke làm mình bận rộn bằng cách cột túi xách của cô vào đằng sau con ngựa của cô. Anh ghét những cảm xúc nhạy cảm của phụ nữ. Nó làm anh cảm thấy bất lực và bối rối.

Isabella ôm mỗi cô gái, từng người một, và sau đó tới mỗi nữ tu – tất cả họ bây giờ đều đã ở đây để tiễn cô đi. Anh nghĩ tám năm cũng là một quãng thời gian dài. Anh không thể nhìn thấy Isabella có đang khóc hay không. Không nghi ngờ là cô có.

Luke, cũng đang thực hiện việc chào tạm biệt của mình với Mẹ Bề Trên và những người khác, đang chờ phía ngoài cánh cổng tu viện với những con ngựa. Roi cưỡi ngựa bật tách nhịp nhàng ở mặt bên chiếc giày đi ngựa của anh. Anh ghét nhìn thấy phụ nữ khóc, vì không biết phải làm gì.

Cuối cùng Mẹ Bề Trên cũng ôm Isabella và hôn lên cả hai má cô. Bà trượt một sợi dây chuyền vàng mỏng qua đầu Isabella và làm dấu ban phúc một cách long trọng cho cô. Các nữ tu và các cô gái cũng làm dấu.

Với một tiếng nức nở nghẹn ngào, Isabella choàng hai cánh tay quanh hông Mẹ Bề Trên và ôm ghì lấy bà. Rồi cô quay người, nhét cái nón lên đầu, và đi một cách kiên quyết ra cửa nơi Luke đang chờ cùng với Miguel và mấy con vật.

“Hành lý của cô đâu?” Luke hỏi cộc cằn. Đôi mắt cô đỏ và da cô lốm đốm vết nước mắt.

Cô cọ tay qua hai má ẩm ướt của mình và chỉ vào cái túi buộc đằng sau yên ngựa của cô. “Đó.”

Anh chớp mắt. “Đó là hành lý của cô á? Tất cả chỉ vậy thôi à?”

Cô gật đầu và nắm lấy dây cương của con ngựa cái.

“Nhưng tôi đã mua một con lừa rồi,” Luke nói, và ngay lập tức cảm thấy thật ngớ ngẩn.

Cô liếc nhìn chú lừa, đang đứng kiên nhẫn với Miguel. “Tôi thấy rồi. Để làm gì?”

“Cho hành lý của cô.”

“Nhưng tôi chỉ có chừng đó.” Cô ra hiệu tới cái túi xách.

“Ừ thấy rồi.” Cuộc nói chuyện này đang trở nên buồn cười. Luke khum hai tay để cô lấy đà bước lên. Cô đặt một chân mang ủng lên hai tay đang bắt lại của anh và nhảy lên yên.

Nhẹ như lông hồng.

Cô trông có vẻ thoải mái trong cái yên ngựa một bên, móc chân quanh cái núm yên ngựa và xếp nếp chiếc váy của cô tự nhiên như thể cô chỉ vừa mới cưỡi ngựa hôm trước thay vì cách đây tám năm. Luke đưa cho cô chiếc roi ngựa và điều chỉnh bàn đạp của cô. Khi anh làm, anh nhận thấy cái gì đó làm miệng anh co giật. Dưới chiếc váy cô vẫn mặc cái quần ống chẽn của mình.

Cô dâu ngoan ngoãn và biết vâng lời trong tưởng tượng của anh đang tan dần đi.

“Anh sẽ làm gì với con lừa đó?” cô hỏi.

Luke gắn yên lên con ngựa của mình. “Miguel có thể dẫn nó.”

Thằng bé, nghe thấy tên mình, liền ngẩng lên. “Dẫn nó đi đâu, señor?”

“Bất cứ nơi nào cậu thích. Tôi không cần con lừa đó nữa.”

Đôi mắt thằng bé mở to. Nó nắm lấy dây buộc đầu con lừa trong cái nắm chặt tay của mình và liếc nhìn từ Luke đến Isabella rồi trở lại Luke. “Bao nhiêu?”

“Không nhiêu hết. Đó là một món quà,” Luke nói với nó.

“Một món quà?” Đôi mắt thằng bé lóe sáng, sau đó sự phấn khích nhạt đi. “Señor, mẹ em sẽ không cho phép một món quà như thế này. Ngài đã trả tiền cho bà ấy, rất hào phóng.”

“Họ có thể nghèo, nhưng họ cũng có tự trọng của mình,” Isabella nhẹ nhàng nói với Luke. Cô nói gì đó với thằng bé trong ngôn ngữ của nó, và Miguel quay sang Luke trong ngạc nhiên. “Đúng không, señor?”

“Hãy nói với nó sự thật, Lord Ripton,” Isabella nói với một nụ cười gợi ý.

“Đó là sự thật,” Luke nói, hy vọng thế. Anh không biết cô đã nói gì.

Khuôn mặt Miguel toét ra với một nụ cười rực rỡ. “Nước Anh ngộ quá hen! Cám ơn ngài, señor, có thể ngài sẽ có nhiều con trai thật ngoan, nhiều con trai thật ngoan!” cậu bé nhiệt tình nói với Luke. “Mẹ em sẽ rất vui. Với một con lừa, em có thể chở nhiều củi hơn cho mùa đông. Với một con lừa, chúng em có thể chở hàng hóa ra chợ. Với một con lừa em có thể-“

“Trở thành một người đàn ông của ngôi làng này,” Luke nói cộc lốc. “Tôi không nghi ngờ chuyện đó.” Anh liếc nhìn Isabella. “Sẵn sàng rồi?”

Cô gật đầu, và họ bắt đầu lên đường, toàn thể tu viện tụ tập trước cổng vẫy tay và nói những lời tạm biệt sau cuối.

Miguel và con lựa chạy dọc theo bên cạnh họ trong một lúc, vẫy tay, hò hét, và chúc họ lần nữa có được nhiều con trai, cho đến khi Isabella nói với Luke, “Con ngựa cái của tôi cần một chút không khí và cần được chạy. Chúng ta chạy nước kiệu nhé?” Không chờ Luke trả lời, cô đã hét lên một lời chào tạm biệt cuối với Miguel và thúc con ngựa của cô chạy nước kiệu. Cô có một chỗ ngồi tuyệt vời.

Luke theo sau, và trong vài phút chỉ còn mình họ trên con đường hẹp, quanh co, hướng xuống núi, để lại tu viện và ngôi làng ở đằng sau.

Sau một lúc con đường mòn mở rộng ra và Isabella đi chậm lại. Luke để cho yên ngựa của mình song song với con ngựa cái của cô vì thế hai con ngựa sẽ đi cạnh nhau. “Không thấy mệt à?”

Cô cho anh một cái nhìn ngạc nhiên. “Không chút nào.”

Họ bước đi trong im lặng trong một lúc. Tới lượt Luke ngạc nhiên vì cô không có vẻ như cảm thấy cần phải lấp đầy sự im lặng này bằng những cuộc trò chuyện vô bổ. Tất nhiên, đó có thể là sự e thẹn, nếu vậy thì đó là bổn phận của anh để gợi chuyện. Chỉ có điều anh không thể nghĩ ra bất cứ gì để mà nói.

Anh kéo ra một bình nước suối lạnh và đưa nó qua cho cô. Cô không dừng lại, uống, và đưa trả lại cho anh với lời cảm ơn lí nhí.

Anh sắp uống thì một câu hỏi nảy ra. “Nãy cô đã nói gì với Miguel về con lừa đó vậy?”

Cô tỏ vẻ một chút thích thú tinh nghịch. “Chỉ là, đó là truyền thống của người Anh để chú rể trao một con lừa đực như là một món quà…” Cô nói tiếp với một chút nghịch ngợm, “để đảm bảo có được một đứa con trai, anh cũng biết đó, lừa có…cái đó to.”

Luke, đang trong động tác uống nước từ bình của mình, bị sặc. Cô bật cười khúc khích và phi đi. Cô dâu tu viện e lệ của anh đó. Càng lúc anh càng mong cho màn đêm mau buông xuống.

Họ cưỡi ngựa suốt buổi sáng, dừng lại đôi lần để nghỉ ngơi và cho ngựa uống nước, cũng như cho Isabella duỗi thẳng chân. Thật ra cô cũng không thật sự cần phải làm vậy. Con ngựa cái của cô có một dáng đi nhịp nhàng uyển chuyển, và cái yên rất vừa với con ngựa của cô, nên đã thấy rất thoải mái.

Niềm vui của việc được cưỡi ngựa lần nữa, được hít thở khí trời trong lành, nghe mùi thông khô của vùng núi, đã xoa dịu đi nhiều tinh thần đã bị bầm dập của cô, và trên con đường mòn hẹp đã buộc họ phải đi từng hàng một hầu hết thời gian đã làm cho cuộc trò chuyện trở nên khó khăn. Chẳng những điều đó không làm cô thấy thất vọng hay buồn chán, mà nó còn cho cô sự xa xỉ được một mình với những ý nghĩ mà không bị ai nói, “Này Isabella Ripton, lại đang mơ mộng đó à?”

Không phải là cô đang cho phép mình mơ mộng thêm nữa. Cô đã bỏ việc đó. Hoặc là đang cố gắng bỏ.

Mà là cô sẽ phải sớm nói chuyện này cho anh biết. Cô sẽ không ngoan ngoãn đi cùng anh tới Anh Quốc. Cô phải đi Valle Verde trước. Nhưng đó không phải là một chuyện để thảo luận trên lưng ngựa.

Và sau đó là vấn đề nhỏ của một đêm tân hôn. Nó chiếm suy nghĩ của cô rất nhiều.

“Chúng ta sẽ dừng ở đây để dùng bữa trưa,” Lord Ripton nói, rời khỏi con đường mòn vào một khoảng rừng trống. Đó là một nơi trông khá thanh bình, với một dòng suối chảy róc rách giữa các tảng đá và những mảng cỏ xanh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rọi qua các cây sồi và cây dẻ gai.

Lord Ripton xuống ngựa và đi tới để giúp cô, nhưng cô đã trượt xuống đất trước khi anh đến nơi. “Tôi có mang theo thức ăn từ tu viện,” cô nói, với tới túi xách.

“Tôi cũng có đem theo đồ ăn của mẹ Miguel.”

Họ làm một bữa ăn ngoài trời trên bãi cỏ, với bánh mì, phô mai, ô liu, và vài lát xúc xích cay, béo. Những chú chim nhỏ xíu nhảy nhót trên bãi cỏ, đang vui vẻ hót líu lo. Chim sẻ? Thuộc họ chim sẻ? Cô không chắc.

“Nơi này làm tôi nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” cô nói, gặm một mẫu bánh mì cứng giòn.

“Tôi đã đi qua chỗ đó trên đường tới đây.” Anh liếc nhìn cô và nói thêm, “Chúng ta sẽ không đi thăm lại nó.”

Cô xé vài miếng bánh mì và rải cho mấy con chim. Anh lấy ra một quả táo và khéo léo cắt nó ra thành tám miếng, bỏ lõi. Anh cắt một miếng phô mai, đặt một miếng táo lên trên nó, và đưa nó cho cô, trên lưỡi dao của anh. “Ăn đi.”

Cô cầm lấy và nhai. Nó rất ngon, vị mặn béo của pho mát đối lập với vị ngọt thanh của táo. “Lord Ripton, tôi tự hỏi, anh có thấy-“ cô bắt đầu.

“Tôi đã bảo cô gọi tôi là Luke rồi mà.” Anh chờ đợi.

“Luke,” cô lặp lại vẻ ngoan ngoãn. “Tôi đang tự hỏi về ngôi mộ. Anh có thấy nó không?”

“Chẳng thấy dấu hiệu gì của nó,” anh nói với cô. “Tôi có dừng lại một chút ở đó trên đường đến tu viện. Không thấy gì – trừ cỏ.” Anh chuyển cho cô miếng phô mai và táo khác.

“Tôi thường nghĩ về ngày hôm đó.”

“Vậy thì thôi nghĩ nữa đi,” anh nói với cô vẻ kiên quyết. “Nó đã là chuyện quá khứ và nên ở lại chỗ đó. Chẳng thu được gì từ việc nhìn lại đó. Hãy nhìn về tương lại, hãy nghĩ về những đứa trẻ.”

Anh lại đưa cho cô miếng táo và phô mai khác.

Anh có ý nói tới những người thừa kế, Isabella u ám nghĩ, nhận lấy phần thức ăn được đưa cho. Anh có khả năng là đang cho cô ăn táo và phô mai để vỗ béo cô cho mục đích này cũng nên. Như phần thưởng là một con ngựa cái.

Cô cũng muốn có con, tất nhiên là thế, nhưng trước hết cô phải giải quyết xong công việc ở Valle Verde.

Và anh cũng đã sai về chuyện quá khứ. Nó rất quan trọng. Bạn không thể chỉ chôn vùi nó đi như chôn vùi một cái xác và hy vọng cỏ sẽ phủ lên nó và làm nó biến mất.

Quá khứ định hình bạn là ai. Không dễ chịu để mà sống với nó, nhưng bạn phải học cách để sống với nó.

Xơ Mary Stella, một nữ tu người Ailen đã che chở cho cô bé Bella bên dưới cánh tay bà khi cô lần đầu tiên đến tu viện, đã dạy cô như thế. “Cho dù đó là những chuyện tồi tệ,” xơ đã nói, “nhưng cũng sẽ chẳng hay ho gì để vờ như nó chưa bao giờ xảy ra. Nếu con làm thế, nó sẽ càng dai dẳng và càng lớn dần lên, nếu con cố gắng để giấu chúng đi, thì nó càng chế ngự con trong bí mật.”

Cô bé Bella biết đó là sự thật. Những cơn ác mộng đó đến mỗi đêm.

“Vì thế hãy lôi những điều tồi tệ đó ra và đặt nó ở chỗ dễ nhìn thấy. Hãy để nó dưới ánh sáng mặt trời. Hãy tưởng tượng nếu nó xảy ra cho một ai đó khác. Ta hứa nó sẽ trông khác hẳn. Sau đó, con có thể cho nó đi, và tha thứ cho chính con – phải, ta biết con đã chẳng làm gì sai, nhưng con không thể nói với ta con đã không đổ lỗi cho mình vì đã để nó xảy ra.”

Xơ nói đúng. Bella đã đổ lỗi cho mình. “Chúng ta đều tự đổ lỗi cho mình, con yêu quý; đừng lo lắng. Nhưng hãy đặt quá khứ trong một cái nhìn thích hợp và con cũng sẽ để lại được tội lỗi ở đằng sau. Và cũng sẽ nhìn về tương lai mà không sợ hãi hay hối tiếc.” Và xơ Mary Stella đã bóp bàn tay Bella và nói, “Và ta biết con sẽ có một tương lai tươi đẹp, Bella yêu quý của ta. Ta có thể cảm thấy nó trong chén nước của ta!”

Lord Ripton đưa cho Isabella miếng táo cuối cùng và cẩn thận lau sạch lưỡi dao của mình. “Giờ thì, nếu cô đã xong…” Anh đứng dậy và đưa tay anh ra để giúp cô đứng lên.

“Thực tế là tôi chưa xong,” cô nói và ngả người trên hai bàn tay cô.

“Vẫn còn đói?”

“Không, nhưng chúng ta cần nói chuyện.”

“Nói chuyện? Bộ chúng ta không thể làm thế trên đường đi à?”

“Không.” Cô chờ, và cuối cùng, chiều lòng cô, anh ngồi xuống trở lại.

“Trước khi chúng ta về Anh, tôi cần phải đến Valle Verde.”

“Không phải chuyện này nữa chứ. Tôi nghĩ là tôi đã làm rõ-“

“Phải, nhưng mà dường như tôi cũng đã nói đủ rõ ràng với anh. Tôi phải đi Valle Verde vì-“

“Cô cảm thấy có trách nhiệm với người của cha cô, tôi biết, nhưng tin tôi đi, chẳng ích gì cho cô ở đó nữa. Nếu cô không sở hữu điền trang đó nữa, cô không thể khắc phục được tình trạng của chúng, và cho dù cô có thể-“

“Tôi có thể nhờ luật sư làm chuyện đó?”

“Chính xác.”

“Vậy thì anh sai rồi.”

Anh cau mày. “Xin lỗi?”

“Anh nghĩ tôi muốn đi và chơi trò Quý Bà Hào Phóng với những người nông dân của cha tôi ư? Tôi không làm chuyện đó. Tôi cũng không có ý định can thiệp vào chuyện điều hành của Ramón với điền trang đó. Nếu hiểu Ramón, sẽ thấy điều đó chỉ làm anh ta tức giận, mà người như Ramón, anh ta sẽ trút giận lên người khác.”

“Vậy thì, có thứ gì đó cô đã để lại đó à?”

“Đại loại thế.”

“Vậy thì chúng ta có thể nhờ người nào đó tới lấy.”

“Không, chúng ta không thể.” Cô nuốt xuống. “Đó không phải là một món đồ.” Cô gặp cái nhìn thẳng trừng trừng của anh. “Đó là một đứa em gái.”

“Một cái gì cơ?”

“Em gái khác mẹ.” Đó, cô đã nói rồi đó.

“Tôi tưởng cô là con một chứ.”

“Phải. Là đứa con hợp pháp duy nhất. Perlita, em gái tôi, là con của người tình của cha tôi.”

Anh cau mày. “Cha cô đã không cung cấp gì cho đứa con và mẹ cô ta sao?”

“Có.” Cô nuốt xuống. Nó khó khăn để thừa nhận hơn là cô nghĩ. Cho tới bây giờ, chỉ có Cha Alvarez là biết câu chuyện đáng xấu hổ này của cô, và nó chỉ được nói ra ở tòa giải tội.

“Vậy thì sao-“

Mọi thứ lại nhào lộn lên, về điều đáng sợ mà cô đã làm. “Khi Papa sắp chết, ông đã gởi tin nhắn cho tôi, bảo tôi ngay lập tức đến tu viện của dì tôi. Ông ấy bảo tôi dẫn theo Perlita và mẹ nó đi với tôi, nhưng tôi đã không làm thế. Tin nhắn của ông rõ ràng, nhưng tôi vờ như không hiểu. Và vì vậy tôi đã để họ lại. Và đó là lý do tôi bị tấn công trên đường.”

“Cái gì?” Anh nhìn chằm chằm vào cô. “Có liên quan gì giữa việc để lại đứa con và người tình của cha cô với việc cô bị tấn công chứ?”

“Tôi đã không vâng lời Papa và bỏ rơi em gái mình cho số mệnh của nó, vì vậy chuyện đó đã xảy ra.”

“Vô lý.”

Cô lắc đầu. “Không phải vô lý. Những người tấn công tôi biết về tin nhắn của Papa. Tôi đã kể cho anh nghe họ đi theo vì các món đồ trang sức rồi mà.”

Một sự im lặng ngắn trôi qua khi anh ngẫm nghĩ về câu chuyện của cô. “Tin nhắn cha cô nói gì?”

“Rằng tôi phải lập tức đến chỗ dì tôi ở Tu viện Thiên Thần Gẫy Cánh – đó không phải là tên chính xác của tu viện, anh cũng biết rồi đó, nhưng những người biết chuyện thì gọi nó thế - và đem các món đồ trang sức của ông theo cùng tôi.”

“Đồ trang sức của ông ấy?”

“Đó là tên ông gọi Esmerelda – người tình của ông – và Perlita. Một viên ngọc lục bảo (emerald) và một viên ngọc trai (pearl) – các món đồ trang sức của ông ấy.”

“Cô có chắc ông ấy không có ý nói tới các trang sức thật sự, như trang sức của mẹ cô, chẳng hạn?”

Cô lắc đầu. “Không, vì nếu vậy ông ấy đã viết là ‘đồ trang sức của con,’ bởi vì trang sức của Mama thì thuộc về tôi. Nhưng mà chúng tôi cũng đã bán các món trang sức của Mama để có thêm tiền trang bị cho quân đội của Papa rồi.”

“Cô đã bán nữ trang của mẹ cô?”

“Tất nhiên.” Cô nhìn thấy cái nhìn của anh và nhún vai. “Chúng tôi cần súng để chiến đấu chống lại người Pháp, và vua của chúng tôi là một kẻ bội phản nhu nhược đã trao đất nước cho kẻ thù.” Cô nhìn thấy biểu hiện của anh và thêm vào, “Cũng không phải là chuyện khó khăn gì lắm. Tôi không thấy có tình cảm gì với hầu hết nữ trang của bà – trừ những món ngọc trai. Chúng là món quà cưới của cha mẹ bà.”

“Giờ chúng ở đâu?”

“Được giấu ở nơi bí mật của Papa ở Valle Verde.”

“Vậy là cô muốn lấy chúng.”

“Không, mấy món ngọc trai của mẹ tôi không phải là nguyên nhân chính. Thành thực mà nói, tôi không muốn trở lại đó. Tôi không muốn gặp anh họ Ramón lần nữa, và nhà tôi cũng đã không còn là nhà tôi, cũng không còn Papa. Nhưng tôi đã hứa sẽ vâng lời Papa, và tôi đã thất hứa khi bỏ chạy khỏi Valle Verde mà bỏ lại Perlita và mẹ nó cho số phận của mình.”

“Cô chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi,” anh nhắc cô nhớ.

“Tôi phải chịu trách nhiệm. Vì Perlita nhỏ hơn tôi hai tuổi.”

“Mẹ cô ấy không nhỏ hơn cô, dù vậy. Bà ấy là người trưởng thành và hoàn toàn có khả năng chăm sóc con của mình.”

Isabella lắc đầu. “Bà ấy không được nuôi dưỡng để là con trai của gia đình,” cô nói, nghe có một chút cay đắng trong giọng cô. “Mẹ Perlita đẹp và không có đầu óc. Bà ấy hoàn toàn phụ thuộc mọi thứ vào Papa. Và ông ấy đã chuyển trách nhiệm đó cho tôi khi ông ra đi. Và sau đó, khi ông hấp hối, ông đã trao họ lại cho tôi chăm sóc…” Giọng cô vỡ vụn, và anh đã nghe xong câu chuyện của cô.

“Nhưng trong lúc cô sợ hãi vì bị buộc phải kết hôn với anh họ Ramón của cô, cô đã hoảng loạn và quên mất họ.”

Isabella nhìn ra xa và không nói gì. Sợ hãi và hoảng loạn có thể được chấp nhận như là lời bào chữa cho một đứa trẻ mười ba tuổi. Hãy để anh tin như thế. Nó tốt hơn so với sự thật.

“Cô có thực hiện những lời yêu cầu sau khi tới tu viện không?”

“Có, dì tôi đã gởi mấy lá thư tới Valle Verde.”

“Và không nhận được lời hồi đáp nào?”

“Không, nhưng trong thời chiến, các bức thư hay bị lạc. Và nếu như Ramón đã nhận được các bức thư đó…” Cô làm một cử chỉ ghê tởm. “Ramón sẽ vờ như không nhận được gì từ dì tôi. Anh ta chắc cũng sẽ nghi ngờ bà ấy che giấu tôi, nhưng chẳng có gì để anh ta có thể làm.”

Lord Ripton có vẻ đang cân nhắc tình huống.

“Papa đã cho Esmerelda và Perlita một ngôi nhà trên điền trang đó. Họ hẳn ở đó. Họ còn có thể đi đâu chứ?”

“Các cô có thân nhau không?”

“Chuyện đó thì có gì quan trọng?” Cô nói, có dấu hiệu phòng thủ trong giọng mình. Cô quét qua khuôn mặt anh, cố đọc biểu hiện của anh. “Số phận của em gái tôi đã làm lương tâm tôi cắn rứt. Tôi phải đi.” Liệu anh có thể không thấy? Anh chắc là đã thấy.

“Không, đã tám năm kể từ ngày cô để em gái khác mẹ của mình lại. Chẳng ích gì để mà thơ thẩn khắp Tây Ban Nha để săn ngỗng trời. Bất kể tình trạng cô ấy thế nào khi cô rời khỏi Valle Verde, thì cũng đã một thời gian rất lâu rồi để mà thay đổi, và tôi không muốn phải hoãn chuyến trở về Anh thêm nữa.”

“Bởi vì những cam kết quan trọng của anh?”

Anh nhìn cô. “Phải.”

“Chuyện gì quá quan trọng đến mức nó ưu tiên hơn lợi ích của em gái tôi vậy?” Isabella chờ đợi. Cô đã phô trần ra hết tâm trí mình với anh – hầu như – và anh đã phủi nó sang một bên như thể điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Và với anh, có lẽ nó là vậy. Nhưng không phải với cô. Đó là một vấn đề danh dự. Và huyết thống.

“Chuyện đó không quan trọng.”

“Rõ ràng là nó quan trọng nếu anh không thèm đếm xỉa gì tới sự quan tâm của tôi đối với em gái tôi vì lợi ích của nó.”

“Ý tôi là, đó không phải là mối quan tâm của cô. Tất cả những gì cô cần biết là tôi đã hứa và tôi có ý định giữ lời.”

Cũng có nghĩa là gián tiếp làm cô thất hứa với cha cô? Dù có chủ ý hay không, thì nó cũng đã chạm vào vết thương của cô. “Vậy thì tôi sẽ tự đi Valle Verde và gặp anh sau ở Anh.”

“Cô sẽ không làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ không để cho vợ tôi lang thang một mình ở một đất nước xa lạ.”

“Đó không phải là một đất nước xa lạ. Anh Quốc cũng là quê hương của tôi. Anh có thể thuê vệ sĩ và một người đi kèm nếu anh không tin tôi.”

“Đó không phải là chuyện tin hay không. Cuộc thảo luận này đã kết thúc, và cô sẽ phải nghe lời tôi. Nếu cô vẫn lo lắng về em gái thì khi nào chúng ta đã trở lại Anh, tôi sẽ cho người làm việc này. Giờ thì, hãy tiếp tục lên đường thôi. Tôi tính sẽ tới thị trấn Berdún trước khi đêm xuống.” Anh đứng lên và đưa ra một bàn tay vơis vẻ độc đoán để giúp cô.

Cô biết là mình trẻ con, nhưng cô đã từ chối nắm lấy tay anh.

Họ thu dọn phần còn lại của bữa trưa và rửa tay và mặt trong dòng suối của khu vực núi lạnh lẽo này. Một lần nữa, Isabella lại nhớ tới cái lần mình đã tắm trong một dòng suối khác vào cái ngày khủng khiếp đó, và cách Trung úy Ripton đến và ẵm cô ra khỏi dòng nước lạnh và bọc cô trong chiếc áo sơ mi của anh và an ủi cô.

Thật khó tin rằng anh và người đó là một.

Nửa ngày còn lại trôi qua chậm hơn. Họ vẫn cưỡi ngựa trong thinh lặng, nhưng đó là kết quả của sự gượng gạo.

Bella nghiền ngẫm về sự từ chối cộc cằn của anh về sự cần thiết để cô đi Valle Verde. Cô không thấy vui về tất cả, nhưng càng nghĩ nhiều về nó, cô càng thấy phải đồng ý với anh về cái ý nghĩ, một đứa em gái ngoài giá thú thì chẳng phải là một chuyện quan trọng.

Và rằng cuộc hẹn của anh ở Anh Quốc thì rõ ràng là rất quan trọng, Nếu cô không đồng ý quyền ưu tiên của anh, thì đó là chuyện của cô.

Vào cuối buổi chiều có một cơn mưa phùn nhẹ. Isabella không than phiền gì; cô chỉ kéo ra chiếc nón màu xanh và chiếc áo choàng len màu xám từ túi xách của mình, mặc vào, và tiếp tục cưỡi ngựa. Còn Luke thì không quá lạc quan như vậy. Chiếc nón chỉ có tác dụng bảo vệ chút ít. Mưa lắc rắc vào các lọn tóc xoăn nhỏ bám dính vào khuôn mặt cô. Nhỏ giọt xuống hai hàng mi của cô. Chiếc áo choàng đã cũ và mòn xơ cả chỉ, và sớm sũng nước.

Dì cô đã nghĩ cái khỉ gì mà cho phép cô làm một chuyến hành trình dài và khó khăn như thế này với chỉ nhiêu đó quần áo vậy? Nó quá thiếu thốn và quá đơn giản.

“Dừng lại,” Luke nói với cô, và với một cái nhìn bối rối, cô kiềm cương con ngựa cái của mình lại. Anh vươn người qua, kéo mạnh chiếc áo choàng của Isabella ra, và ném nó vào bụi cây.

“Anh làm gì vậy? Đó là áo choàng của tôi. Anh không thể-“

Anh cởi chiếc áo khoác lớn của mình ra và đưa nó cho cô. “Mặc cái này vào.”

“Nhưng-“

“Không cãi. Nó ấm hơn và khô hơn cái thứ mòn xơ cả chỉ mà cô đã mặc.”

“Nhưng còn anh thì sao?”

“Tôi đã quen với mọi loại thời tiết.” Anh xắn tay áo lên cho cô. “Giờ thì cài nút lại đi, tất cả từ trên xuống dưới.” Anh nhìn cô cài nút thít chặt tới cổ họng cô, sau đó gật đầu và đi trước dẫn đường.

Họ đi qua một khúc quanh, và một khu dân cư nhỏ hiện ra trong tầm mắt. “Làng Biniés,” Luke nói với cô. “Chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”

“Tôi tưởng anh muốn đi tới Berdún tối nay chứ.”

“Cô đã cưỡi ngựa suốt cả ngày rồi và cô trông đang lạnh, ướt và mệt mỏi.”

Cô liếc nhìn anh. “Anh còn ướt hơn tôi.”

“Tôi quen rồi,” anh nói cộc cằn. “Dù có là một ngôi làng nhỏ thì chắc là cũng sẽ có một nhà trọ nào đó, nhưng có thể có hơi không tiện nghi một chút. Chúng ta sẽ tìm một phòng và chờ qua cơn mưa.” Và anh đang có kế hoạch tối nay sẽ làm ấm cả hai người họ, một cách triệt để nhất.

Cô ngập ngừng, và sau đó nói, “Hai phòng, làm ơn.” Da cô tái nhợt và ướt nước mưa.

Anh kiềm cương con ngựa và nhìn chăm chăm vào cô. “Hai phòng?”

Cô thấm đôi môi lạnh, đỏ hồng. “Anh đã nói đây sẽ là một cuộc hôn nhân thuận tiện.” Cô trông có vẻ căng thẳng, nhưng cằm cô hếch lên cương quyết. “Ừm, nhưng nó…vẫn chưa thuận tiện với tôi để dùng chung một chiếc giường với anh.”

Cô đang trừng phạt anh, Luke nghĩ, vì anh đã từ chối để cô tiếp tục đi tìm kiếm vô vọng đứa em kế và tình nhân của cha cô.

Nhưng chết tiệt anh đi nếu anh muốn dấn thân vào những ngọn đồi hoang dã đầy những kinh nghiệm tồi tệ nhất của cuộc đời anh. Đã đủ tệ để anh phải trở lại Tây Ban Nha đón cô. Nó làm khuấy lên tất cả những ký ức không mong đợi. Nếu phải trở lại những ngọn đồi nơi Michael đã chết quá khủng khiếp…Và tất cả đều là lỗi của Luke. Không.

Bên cạnh đó, câu chuyện của cô thì quá vô lý như anh có thể nói. Loại đàn ông nào lại mong đứa con gái mười ba tuổi của mình chăm sóc cho nhân tình đã trưởng thành và đứa con hoang của cô ta vậy? Chu cấp cho họ trong sự vắng mặt của ông ta, nghe còn có thể. Nhưng hộ tống họ đi qua một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá? Thật là lố bịch.

Đáng lẽ ra người đàn ông đó không bao giờ để cho cô biết về họ ngay từ đầu mới phải.

Luke bị đày xuống địa ngục đi nếu anh để chuyện đó chia rẻ họ. Cuộc hôn nhân này đã bắt đầu trên nền tảng bấp bênh và không chính thống, nhưng anh đã quyết tâm để làm cho nó hoạt động. Và lên giường với cô và thường xuyên đã lớn dần lên trong kế hoạch của anh.

Hai phòng cái gì chứ. Anh mở miệng tính nói với cô như thế và nhận thấy các khớp ngón tay cô trắng bệch ra với việc ghì dây cương. Anh liếc nhìn miệng cô. Cô nhìn thấy cái nhìn của anh và nuốt xuống.

Ồ chết tiệt! Đó là sự căng thẳng, sự căng thẳng của cô dâu. Anh đang nghĩ cái quái gì mà lên kế hoạch cho một đêm làm tình đầy đam mê vào đêm đầu tiên họ bên nhau vậy?

Cô đã bị tấn công khi còn là một đứa trẻ. Và đã trải qua tám năm sống khép kín với toàn là các nữ tu. Cô có khả năng sợ hãi đêm tân hôn.

Anh liếc nhìn cô lần nữa, đôi mắt to, vàng đậm và khuôn miệng tuyệt đẹp dễ bị tổn thương. Tất nhiên là cô đã sợ anh; sợ cái điều xảy ra giữa một người đàn ông và vợ anh ta trong phòng ngủ.

Trong một khoảnh khắc anh muốn bùng nổ với cái ý nghĩ rằng tốt hơn là cứ vờ đi và chỉ cho cô thấy không có gì để mà sợ hãi, giới thiệu cho cô một thế giới của niềm vui…

Nhưng rồi ở khoảnh khắc nhìn vào khuôn mặt trắng bệch và đường hằn thít chặt quanh miệng cô, anh đã mủi lòng. Đó là mong muốn của chỉ mình anh để nói ra, chứ không phải là nhu cầu của cô.

Chết tiệt!

Anh đã hứa với cô một tình bạn, và chuyện buộc một cô dâu sợ hãi vào giường anh không phải là sở thích của anh. Anh nhìn vào khuôn miệng xinh đẹp của cô với một sự tiếc nuối. Có lẽ từ từ anh sẽ giới thiệu cho cô niềm vui của một nụ hôn. Sẽ là một cái gì đó, ít nhất là vậy. Và ai biết nó có thể dẫn tới đâu?

“Đó không phải là giận dỗi gì,” cô nói, làm anh ngạc nhiên. “Khi nào chúng ta về đến Anh, tôi hứa với anh tôi sẽ thực hiện bổn phận người vợ của mình.”

Thực hiện bổn phận của mình. Nghe cũng được. Cơ thể anh có thể đau vì cô, nhưng thực hiện bổn phận của mình đã giết chết cái khao khát muốn có cô trên giường anh tối nay.

Khi anh cuối cùng cũng làm tình với cô, anh thề, bổn phận sẽ là từ cuối cùng trong tâm trí cô.

Họ cuối cùng cũng tìm thấy một quán rượu nhỏ có thể phục vụ du khách. Nó đơn giản và thô sơ, nhưng rất sạch sẽ.

“Hai phòng,” Luke nói với chủ quán trọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.