Bride By Mistake

Chương 7: Chương 7




Phòng ngủ của Bella nhỏ và, với mắt nhìn của cô, thật quyến rũ, nép mình dưới mái hiên hẹp với những bức tường đá quét vôi trắng và một trần nhà nghiêng. Sàn nhà gỗ trần với một tấm thảm cuộn bằng vải vụn, có một lò sưởi nhỏ bằng gang trong góc phòng, và một cái giường trông có vẻ khá mềm với một tấm phủ màu đỏ tươi. Tuyệt nhất trong tất cả là hai khung cửa sổ áp mái nhìn ra ngoài qua các nóc nhà lợp ngói và nhìn xuống thung lũng, mặc dù tại thời điểm này thì tầm nhìn chỉ lờ mờ những nóc nhà ẩm ướt và một màn mưa.

Nó nhìn xa hơn khung cửa sổ hẹp, trống không ở tu viện mà cô có thể tưởng tượng.

Lord Ripton gọi nước nóng và một bồn tắm đem lên cho cô và chiếc lò sưởi cũng đã được thắp lên trong phòng cô. Nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ vui vẻ, cũng như phát ra nhiệt. Bella treo bộ đồ ẩm ướt của mình trước lò sưởi và trượt vào dòng nước êm ái của bồn tắm với một tiếng thở dài khoan khoái.

Tôi sẽ chăm sóc cho cô , anh đã nói thế, và đó là sự thật.

Có thể sẽ còn làm cô cảm thấy đặc biệt hơn nữa nếu Lord Ripton cũng đã không nhìn mấy con ngựa của họ được chải chuốt lại, được cho ăn cám nóng, và được lau khô, làm sạch và thoa dầu.

Lord Ripton chăm sóc tất cả những gì anh sở hữu.

Bella Ripton, thôi than vãn không đâu đi , cô nói với mình. Anh đã có thể là loại người chồng sẽ đánh đập một người vợ không làm hài lòng mình. Anh cũng đã có thể là một lão già bị giang mai. Thay vào đó anh đẹp trai, tử tế, và chăm sóc tốt cho cô. Và mấy con ngựa của anh, và thế cũng là tốt rồi, vì cô cũng rất yêu ngựa.

Nếu anh có là người vô cảm, cứng đầu, và độc đoán, thì cũng không có gì để mà phàn nàn.

Cô không có lý do gì để mà cảm thấy sầu khổ cả. Hoặc là tiếc nuối. Nếu cô đã thể hiện ra vậy, thì đó chỉ là bởi vì cô thấy mệt mỏi.

Và bởi vì trong nhiều năm qua cô đã quay cuồng ngốc nghếch trong những giấc mơ không thực về anh, nơi mà trong đó anh đã trình diễn rất nhiều hành động dũng cảm, hào hiệp, tất cả đều vì người yêu Bella Ripton.

Chứ không phải vì bổn phận.

Vấn đề đã được giải quyết. Hãy thôi mơ mộng và hãy trở về với cuộc sống của mình, cuộc sống thực của mình. Với người chồng thực sự, không phải là người nào đó tưởng tượng ra.

Cô hoàn thành việc tắm rửa và thay bộ đồ khác. Cô chỉ mới vừa tháo các bím tóc ẩm ướt ra, và quỳ trước mặt lò sưởi để hong khô tóc, thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi,” cô nói mà không đứng dậy.

Cô nghe tiếng mở cửa, và rồi không nghe gì thêm. Cô xoay người và nhìn từ bên dưới mái tóc mình. Lord Ripton đang đứng ở ngạch cửa phòng, đang nhìn chằm chằm. Một cái chai và hai ly thủy tinh đang lúc lắc trên tay anh.

“Anh cần gì à?” cô hỏi.

Anh tập trung lại và bước vào trong, đóng cửa. “Cô chắc sẽ không muốn ăn tối ở khu vực công cộng, vì thế tôi đã đặt bữa tối phục vụ trong phòng tôi trong mười lăm phút nữa. Tôi hy vọng sẽ có đủ thời gian cho cô. Tôi mang cho cô một ít rượu ủ của chủ quán, là một loại brandy nhà làm của quả mận gai; hạt hồi cùng với một ít cà phê và vani. Nó lạ, nhưng rất ấm.” Anh rót nửa ly và chuyển nó cho cô.

“Cám ơn anh.” Bella đặt ly của mình lên trên lò sưởi bao quanh lò đúc nhỏ bằng gang. “Tôi chỉ cần hong khô tóc là xong. Tôi sẽ theo anh trong một chút nữa thôi.”

Anh ngập ngừng, sau đó nói, “Tôi sẽ chờ.” Anh ngồi xuống trên giường cô và nhìn cô.

Với anh trên nó, chiếc giường ngủ nhỏ của cô đột nhiên trông như nhỏ hơn rất nhiều. Bella cảm thấy không tự nhiên. Anh nhìn cô với một sự im lặng ngột ngạt khi cô lùa các ngón tay qua mái tóc, tách các sợi tóc bị bện lại để cho nó khô nhanh hơn. Nó đã bện lại do bị ẩm ướt, lược hoặc bàn chải chỉ làm nó tồi tệ hơn.

Bữa tối được phục vụ trong phòng anh? Tại sao? Nó sẽ làm cho bữa ăn rất thân mật. Anh đã không hài lòng với cô lắm vì sự khăng khăng chọn hai phòng. Đây có phải là âm mưu để buộc cô ở một mình với anh không? Để quyến rũ cô? Một sự rùng mình kích thích, một hỗn hợp của căng thẳng, kích động và nhận thức, nhấm nháp qua da cô.

Cô cúi thấp xuống để hong khô phía bên dưới, và khi lớp tóc rũ xuống, mùi hương của bánh xà phòng tu viện bao quanh lấy cô. Cô đã gội đầu vào tối hôm qua. Giờ cô cảm thấy nhớ nhà kinh khủng.

Buồn cười là cô đã rất tuyệt vọng thế nào với mong muốn được ra khỏi tu viện.

“Cô không thích thứ thức uống này sao?” anh hỏi, giọng trầm của anh gởi một cảm giác ngứa ran xuống sống lưng cô.

Giật mình ra khỏi cơn mơ màng của mình, cô cầm cái ly lên và uống nhanh. Cô ho khi cái vị hăng hăng của hạt hồi bốc lên trên đường nó trôi xuống.

Miệng anh xoắn lại gần như là bắt đầu một nụ cười. “Không quen à?”

“Vâng, chúng tôi luôn uống nước lọc, trừ Rước Lễ, tất nhiên,” cô thừa nhận. Thứ chất lỏng cay nồng đó đang đào lỗ trong dạ dày cô, làm ấm máu cô, và cô đột nhiên cảm thấy đói cồn cào.

Tóc cô cũng đã gần khô, vì thế cô xoắn nó lại thành một búi và ghim vào trong nó mấy cây trâm.

Bên ngoài, mưa ngày càng nặng hạt, đập nhẹ vào mấy cánh cửa sổ. Dạ dày cô cũng đang kêu ầm ầm.

Anh có nghe thấy không nhỉ?

“Cũng may là chúng ta đã dừng lại,” anh quan sát.

Cô hy vọng anh đang nói về cơn mưa. “Vâng, cám ơn anh. Anh quả thật rất chu đáo.”

Cô cầm lên một chiếc khăn choàng, nhưng anh đã lấy nó từ cô. Anh đứng đằng sau cô và quấn nó lại cho cô. Đôi cánh tay anh bao quanh cô. Anh đã cạo râu. Mùi nhàn nhạt của nước cạo râu phả vào cô.

“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi.

“Sẵn sàng.” Nó phát ra trong một tiếng kêu the thé. Là do brandy, cô quyết định.

Luke vui vì anh có thể thu xếp một bữa ăn tối riêng tư. Trong một quán trọ làng nhỏ như thế này, anh còn không chắc là họ có thể lo liệu được hay không nữa, nhưng chủ quán và vợ ông đã rất vui vẻ mà hối hả chuẩn bị - chẳng thấy phiền hà gì với một nhà quý tộc Anh và vợ anh ta. Cậu bé giữ ngựa đã đem một cái bàn nhỏ lên lầu vào phòng của Luke, còn vị chủ quán thì đích thân phục vụ họ trong khi vợ ông nấu đồ ăn.

Đó là một bữa ăn tối khá ngon đối với một nơi xa xôi, hẻo lánh như nơi này: súp rau củ, thỏ rừng hầm với quả sung, một bánh pa-tê cừu, và một món trứng tráng nhồi cá tuyết muối và các loại rau thơm. Isabella ăn mọi thứ được dọn ra trước mặt với một sự thích thú, và anh nhớ tới lời Mẹ Bề Trên đã nói: con bé thực sự ăn uống rất ngon miệng. Nó báo trước điềm hay cho các kế hoạch của anh…

Ngọn nến nhảy múa nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô, vuốt ve đôi môi đầy đặn, đỏ thẫm của cô, rọi vào đôi mắt như những cái hồ bí ẩn của cô. Cô ăn trong im lặng, nhưng anh có thể nhìn khuôn mặt cô suốt đêm mà không biết chán.

Luke uống một loại vang địa phương ở bữa tối của mình, nhận thấy nó nguyên chất và rất hợp với khẩu vị của anh, nhưng sau một ngụm, Isabella nhăn nhó và đặt nó sang một bên. Anh cho ông chủ nhà một cái nhìn im lặng và người đàn ông nọ gật đầu và rồi quay trở lại ngay sau đó, nói với Isabella rằng vợ ông gởi cho cô một ít rượu táo riêng của bà ấy, rất hợp cho một quý cô.

Isabella nếm thử nó với một sự thận trọng chắc chắn sẽ gây thích thú cho Luke nếu anh không hoàn toàn tập trung vào cái cách môi cô có vẻ như đang âu yếm cái ly. Cô thích nó, nhoẻn một nụ cười rực rỡ tới người đàn ông, gởi lời cám ơn và khen ngợi nồng nhiệt tới vợ ông.

Cô đã bao giờ mỉm cười như thế với Luke chưa nhỉ?

Tóc cô, được vấn cao trên đầu, ôm quanh khuôn mặt trong một sự lộn xộn của những sợi tóc con tua rua, bám quanh thái dương và cổ cô. Dưới ánh lửa bập bùng, nó như là một dải lụa óng ánh lấp lánh trong bóng tối áp vào làn da tai tái mịn màng ở gáy cô, phủ những cái bóng vân vê giữa những ngón tay mảnh mai của cô như là một thứ gì đó còn sống.

Anh ước gì được trượt tay mình vào khối tóc dày như lụa đó, đặt môi mình lên chiếc gáy mịn màng đó. Thay vì thế, anh chỉ nhấm nháp ly brandy ngon tuyệt này, mùi vị của nó sẽ mãi mãi nhắc anh nhớ về cô. Đó là một sự kết hợp không ngờ: đậm đà, ngòn ngọt và hăng hăng. Mát lạnh bên ngoài; chầm chậm bỏng rát bên trong. Làm nóng lên sự ham muốn của anh.

Cái sự khao khát mạnh mẽ, không mong đợi này đối với cô là một món quà. Anh không thể trao cho cô trái tim anh – anh không có gì, còn ít hơn là không có gì, để cho cô – trừ sự khao khát thực lòng, không giới hạn, mà theo quan điểm của Luke, là một sự thay thế tốt hơn.

Cô quét sạch đĩa của mình với một lát bánh mì và cho ra một tiếng thở dài hài lòng. “Cám ơn anh, Lord Ripton, ngon quá.”

“Luke,” anh nhắc cô.

Ông chủ nhà, đang cười toe toét, thu dọn bát đĩa và thay thế chúng với một bát quả óc chó, một đĩa gồm hai loại phô mai, và một đĩa mứt quả mộc qua. Ông cũng đã mang lên một chai brandy nhà làm và hai cái ly.

Luke rót cho mình một ly brandy và, khi cô gật đầu, rót nửa ly cho cô.

Ông chủ nhà rời đi để họ một mình. Luke nhấm nháp thức uống và tách quả óc chó cho cô, còn Isabella thì cắt những lát phô mai nhỏ, để trên nó là mứt mộc qua hoặc óc chó.

Mưa đang tạnh dần, nhưng gió vẫn rít quanh mái hiên. Ngọn lửa bên trong cái hộp sắt nhỏ phát ra một lượng nhiệt đáng ngạc nhiên. Chúng ấm áp, đầy đủ và dễ chịu.

Bước kế tiếp: quyến rũ vợ mình . Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô, ẩm ướt với thứ chất cồn nóng, cay.

Cô đưa cho Luke một lát phô mai cứng với nửa hạt óc chó ở trên. “Khi nào chúng ta về tới Anh Quốc, chúng ta sẽ về thẳng nhà anh ở miền quê luôn à?”

Anh ép mình tập trung vào cuộc trò chuyện. Cũng có thể dùng nó để quyến rũ. “London trước. Tôi có một ngôi nhà ở quảng trường Grosvenor. Cô sẽ cần quần áo mới, phù hợp với làn da của cô. Sẽ là một cuộc mua sắm thỏa thích. Cô sẽ thích nó.” Anh lẽ ra không nên nói từ “thỏa thích.”

Cô cho anh một cái nhìn nghi ngờ. “Mmm. Molly cũng sẽ ở đó à?” Cô gặm một miếng phô mai cừu với mứt mộc qua.

Anh nhìn cô ăn nó. Mằn mặn-ngòn ngọt, mềm mại và đầy say mê. Anh nuốt xuống, sau đó nhận ra cô đang ngừng nhai và nhìn anh với vẻ chờ đợi.

“Hử? Sao cơ?”

“Molly,” cô nhắc. “Cô ấy cũng sẽ ở London chứ?”

“Ừ, chắc chắn.” Anh thấy mình đang kể cho cô nghe về chuyện Molly đã có một thời gian khá cô độc như thế nào khi mẹ họ để tang và Luke thì đi học ở xa, và cách mà, trong khi Luke và các bạn của anh ra trận, Molly đã viết thư cho tất cả bọn họ - những lá thư vui vẻ, hài hước, đầy tình cảm đã động viên tinh thần họ.

“Anh rất yêu cô ấy, tôi nghĩ thế.”

“Tất nhiên, con bé là em gái tôi mà.”

Cô nhìn lảng đi, đột nhiên im lặng, và anh biết cô đang nghĩ tới em gái mình.

Chết tiệt. Chẳng có chút tương đồng nào.

“Molly là em gái nhỏ của tôi,” anh nói với cô, cố gắng để che lấp đi sự im lặng khó xử. “Tôi ít gần gũi với các chị của mình. Cả hai đều rất hống hách. Cũng may, họ đều đã có chồng và các gia đình mà họ điều hành đã lấy đi hầu hết năng lượng của họ.”

“Anh đã nói ở tu viện rằng Molly sẽ sớm có buổi ra mắt.”

“Phải, đúng vậy.”

“Và đó sẽ là một vũ hội?” Một miếng mứt nhỏ dính ở khóe miệng cô.

Luke nhìn chằm chằm vào nó với vẻ thèm thuồng. “Tất nhiên, vào ngày sinh nhật của nó, ngày 4 tháng 4. Nó và mẹ tôi đã lên kế hoạch hàng tháng nay rồi.”

“Còn không lâu nữa là tới ngày 4 tháng 4 rồi. Anh không thể trở lại Anh kịp lúc được.” Lưỡi cô trượt ra ngoài và quét miếng mứt vào.

Luke trả lời mà không suy nghĩ. “Không có chuyện đó. Tôi đã hứa chắc chắn với nó-“ Anh dừng lại. “Vẫn còn nhiều thời gian,” anh hoàn thành vẻ kiên quyết.

Nhưng thiệt hại đã được xác lập.

“Đó không phải là cuộc hẹn rất quan trọng của anh đó chứ?” cô lặng lẽ nói. “Vũ hội của em gái anh.” Đôi mắt cô lấp lánh.

Anh biết đã quá muộn, nhưng anh thấy mình đang nói, “Đó là một trong số những cuộc hẹn quan trọng, nhưng phải, tôi đã hứa với con bé khi nó chỉ còn là một bé gái rằng tôi sẽ khiêu vũ với nó vào mùa vũ hội đầu tiên của nó. Tôi sẽ không thất hứa nếu tôi có thể giữ lời.”

“Và khiêu vũ với em gái anh thì quan trọng hơn là sự an toàn của tôi.” Cô thong thả gấp khăn ăn lại và đứng lên. Anh di chuyển để kéo ghế ra sau cho cô, nhưng cô khoát tay và lùi lại như thể xua đuổi anh. “Ngủ ngon, Lord Ripton,” cô lạnh lùng nói và lướt ra khỏi phòng.

Chết tiết, chết tiệt, chết tiệt.

Luke rót cho mình một ly rượu khác. Chẳng ích gì để đuổi theo cô. Luke biết một khi phụ nữ đã nổi giận, thì có nói những lời dịu dàng cũng không xoa dịu được tình hình.

Đặc biệt là vì anh cũng không có ý định lùi bước.

Nhưng khỉ thật, cái quỷ gì ám anh, để anh vuột miệng nói ra lý do anh muốn trở lại Anh vậy? Đó là lý do duy nhất anh chuẩn bị để thừa nhận, dù sao đi nữa.

Anh thậm chí còn không nghĩ về cái lý do thực sự.

Anh đúng là gã khờ, anh đã để cho ham muốn làm cho rối rắm, nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng, xinh đẹp đó của cô và nghĩ về việc được hôn cô, anh đã để cho thông tin vũ hội của em gái mình lộ ra với một người mà với người đó nó chẳng quan trọng gì. Khỉ gió thật!

Anh nốc cạn ly rượu và chuẩn bị lên giường.

Bây giờ thì cô ấy giận, nhưng rồi cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi. Hoặc ít nhất thì cũng quên nó đi. Một khi cô đến London, cô sẽ bị phân tâm bởi cơn lốc mua sắm – Không. Nếu Molly bị mất tích, có đi mua sắm bao nhiêu cũng chẳng thể làm phân tâm anh được. Không gì có thể.

Nhưng anh cũng có thể xoa dịu cô. Anh sẽ thuê người, những người đáng tin, thực sự đáng tin để đi tìm tung tích của em gái cô và báo cáo lại tình hình. Và nếu người em gái này cần được giúp đỡ, nếu cô ấy cần được giải cứu, hoặc cần tiền, hoặc bất kỳ sự trợ giúp nào, Luke cũng sẽ lo hết. Cô ấy thậm chí cũng có thể đến và sống ở Anh nếu Isabella muốn cô ấy đến đó. Bất cứ điều gì cũng được.

Miễn là Luke không phải thực hiện việc tìm kiếm này.

Đã đủ tệ để anh trở lại Tây Ban Nha đón Isabella rồi. Anh sẽ không ở lại lâu hơn mức cần thiết.

Mỗi cảnh vật, mỗi mùi hương, mỗi âm thanh của Tây Ban Nha đều nhắc nhở anh về những thứ anh muốn quên.

Vậy ra đó là cuộc hẹn khẩn cấp của anh!Một vũ hội! Một cuộc khiêu vũ! Bella đấm vào gối. Khiêu vũ còn quan trọng hơn cả em gái cô!

Cô đã rất lo lắng sợ những tin đồn kia là sự thật. Rằng nếu Ramón đã đuổi Esmerelda ra khỏi điền trang, và đưa Perita vào nhà chính, ép con bé trở thành tình nhân của hắn, vậy thì Bella sẽ phải gánh chịu một phần trách nhiệm đó.

Ramón đã không thể có Isabella, vì thế hắn đã thay thế em gái cô.

Để trả thù? Hay làm một con tin?

Cô không biết. Nhưng đó là lỗi của cô mà Esmerelda và con gái bà ấy bị tổn thương và không được bảo vệ.

Cô không thể để họ ra ngoài nỗi sợ hãi và hoảng loạn của mình. Không gì có thể tha lỗi. Hoặc tha thứ.

Đó là sự ghen tị, hoàn toàn là sự ghen tị. Và oán hận.

Bây giờ thì trong cô tràn đầy hối hận vì những gì mà cô bé mười ba tuổi là cô đây đã làm.

Cô nằm trong chiếc giường rộng, mềm, cao bên dưới mái hiên với tiếng gió lùa qua mấy cánh cửa chớp kêu lạch cạch, và nghĩ về đứa trẻ mà cô đã từng là nó. Cô đã không thực sự nhận ra mình đã cô đơn thế nào cho đến khi cô đến tu viện và có các cô gái đồng trang lứa để trò chuyện.

Trong hầu hết cuộc đời mình cô chủ yếu là ở cùng Mama, và sau đó, sau khi Mama mất, chỉ có Papa. Cô đã rất yêu mến cha mình và nghĩ rằng mình là con ngươi của mắt ông.

Cho đến khi cô nhìn thấy ông với Perlita.

Cô cuộn người ôm cái gối mềm, nhớ lại cái ngày đầu tiên cô biết về Esmerelda và Perlita, gia đình bí mật thứ hai của ông, đã được giấu kín ở thung lũng kế bên.

Đó cũng là năm sau khi Mama bị giết. Trong những tháng sau đó, Papa đã dẫn Bella đi với ông khắp nơi. Đất nước này đang trong tình trạng tuyệt vọng, ông nói, và gia đình hoàng tộc đã phản bội tất cả mọi người. Chẳng bao lâu nữa ông sẽ lên đường chiến đấu ở trong những vùng núi, và các thanh niên sẽ đi cùng ông. Trong khi ông đi xa, điền trang sẽ là trách nhiệm của Bella.

Ông đã dạy cô bắn súng, để săn bắn, để tồn tại trong bất kỳ tình huống nào, vì nếu quân địch đến lần nữa, cô sẽ không ở trong nhà như Mama đã làm; cô sẽ phải chạy ra mấy ngọn đồi và trốn ở đó. Ông đã dạy Bella nhiều như ông có thể về quản lý điền trang, hướng dẫn cô, kiểm tra cô, làm việc một cách nghiêm khắc với cô.

Bella không quan tâm. Cô nhớ Mama đến tuyệt vọng, nhưng Papa chưa bao giờ quan tâm đến bà ấy nhiều như thế trong đời bà, và cô vui vì được là người quan trọng với ông. Cô làm việc và học hỏi, và luyện tập chăm chỉ, vắt mình đến kiệt sức để làm hài lòng ông.

Và cô đã làm hài lòng ông – thường xuyên. Cô sẽ không bao giờ quên cái ngày ông vỗ vào đầu cô và nói với cô rằng cô giỏi gần như là một đứa con trai. Tim cô đập rộn ràng với niềm tự hào. Gần như là một đứa con trai. Được Papa khen là một chuyện hiếm hoi.

Cô thiếu sắc đẹp, Papa đã nói thế, nhưng với sự huấn luyện và tài sản của Mama cô sẽ là một người vợ tốt cho người thừa tự của ông. Ngày đó, người thừa tự của ông là con trai của em trai ông, Felipe.

Felipe, Papa nói, là một kẻ vô tích sự, vụng về, nhưng vô hại. Anh ta sẽ có con trai với cô, và cô sẽ điều hành điền trang này như Papa đã dạy cô, và tương lai dòng dõi của Papa sẽ được bảo đảm.

Mười hai tháng, Isabella nghĩ, cuộn tròn trên giường trong quán trọ làng; một năm cô đã sống trong sự vui vẻ mà không hiểu biết gì, đứa con gái nhỏ của Papa, rất vui mừng được là người giỏi gần bằng một đứa con trai.

Và một lần, ông trở về nhà từ Barcelona. Ông thường đem về cho cô thứ gì đó khi ông đi xa – thường là những viên kẹo ngọt, có lần là một cuốn sách dạy cách để quản lý tiền bạc, và một lần, cô không bao giờ quên cái ngày đó, ông đã cho cô một cái đồ buộc tóc màu hồng.

Ngày hôm đó, ông đã thả phịch mấy cái túi xách của mình ở lối vào và đi thẳng vào phòng làm việc để bàn bạc với viên đốc công của ông. Isabella đã chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng quát tháo ầm ầm của những giọng đàn ông.

Cô đã rất nôn nóng chào ông, hy vọng ông có mang về cho cô thứ gì đó.

Các túi xách của Papa ở ngay đó. Nắp của một trong số đó đã được mở ra. Bella bị cám dỗ để nhìn trộm.

Khi cô nhìn thấy nó đã lấy mất hơi thở của cô – một con búp bê sứ tóc vàng, thứ đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy trong cuộc đời mình, mặc một chiếc váy nhung màu hồng, với ren thật, đẹp đến nỗi khiến cô suýt bật khóc.

Lần gần đây nhất Papa đã mang về cho cô một chiếc roi ngựa, một vật dụng thật thanh lịch, và tất nhiên, Bellla đã rất vui, cho dù nó là loại quà bạn tặng cho một đứa con trai. Và cô cũng thích cưỡi ngựa.

Nhưng đây là con búp bê đẹp tuyệt vời cho một đứa con gái, một đứa con được yêu thương nhất. Cô không biết cái gì làm cô vui nhất – con búp bê tuyệt đẹp, hay vì Papa đã nghĩ tới việc đem về cho cô thứ gì đó thật đáng yêu, thật đặc biệt. Nó làm cho tất cả những sự chăm chỉ của cô đáng giá trị.

Mỗi chi tiết của con búp bê đó đều hoàn hảo, thậm chí đến cả những chiếc móng tay hồng hồng hình oval bé xíu trên đôi tay sứ cong cong của nó. Đôi giày của nó bằng da màu hồng nhạt, và nó mang đôi vớ trắng làm bằng lụa. Nó thậm chí còn đeo một chiếc vòng cổ làm bằng những hạt ngọc trai nhỏ xíu – giống như vòng ngọc trai của Mama, bây giờ là của Bella.

Đôi mắt con búp bê màu xanh sáng, với đôi hàng mi dài được làm từ tóc thật. Con búp bê dường như mỉm cười với Bella, như một người bạn, như một người em gái. Cô ôm con búp bê vào lòng. Cô đã luôn muốn có một đứa em gái. Cô sẽ gọi con búp bê này là Gloriana.

Cô nhấc chiếc váy len lên để xem con búp bê mặc gì bên dưới – thì nghe tiếng mở cửa. Ai đó đang đến. Nhanh chóng cô đẩy con búp bê vào lại túi xách của Papa và vội vã tránh ra.

Cô sẽ có tất cả thời gian trên thế giới này để chơi với búp bê của mình.

Cô thay vào chiếc váy đẹp nhất của mình và chờ cho đến giờ ăn tối với một sự kìm nén cơn phấn khích.

“Có phải con là một cô gái ngoan không, Isabella?”

“Dạ, Papa.” Cô cảm thấy muốn bệnh với trạng thái này.

“Cha có đem về cho con một cái gì đó từ Barcelona. Con có muốn biết nó là gì không?”

Đôi tay cô rung lên. “Dạ, có, Papa.”

Ông trao cho cô một gói quà, vuông vức và nặng, quá nhỏ để là một con búp bê.

“Ừm, được rồi, mở nó ra đi.”

Cô mở nó ra. Đó là một cuốn sách; Equus, về việc chăm sóc và điều trị cho ngựa. Bối rối, cô liếc nhìn cha, nghĩ có lẽ ông đang chơi một trò gì đó với cô và sẽ đưa ra con búp bê trong một phút nữa. “Đó là tất cả, Papa?”

Ông bật cười, và trong một khoảnh khắc Bella đã nghĩ là ông đang đùa với cô, bởi vì Papa không thường hay cười to như vậy. “Không, tất nhiên đó không phải là tất cả. Không biết mình đã để nó đâu nhỉ?” Và ông bắt đầu vỗ vỗ vào các túi của mình.

Và Bella cũng bật cười với ông, cười rất to trong nhẹ nhõm và vui thích vì Papa đã đùa với cô, khi mà bình thường ông rất nghiêm trang.

“A, đây rồi.” Ông kéo ra từ túi áo một mẫu giấy nhỏ hơi nhàu.

Tiếng cười của Bella tắt hẳn. Cô nhìn vào mẩu giấy nhàu màu nâu đó. Cô biết nó là gì, và nó không phải là một con búp bê.

“Con nghĩ ta đã quên hàm răng ngọt ngào của con rồi, phải không?” Ông đưa cho cô một gói nhỏ kẹo làm bằng mật đường. “Giờ thì, đến đây và cho cha của con một nụ hôn, và sau đó đi lên gác với các báu vật của con đi nhé.”

Bella hôn lên má ông và thì thầm những lời cám ơn. Ông ngửi có mùi nước hoa cạo râu. Ông đã cạo râu. Cô lờ mờ nhận ra ông đã thay vào bộ đồ đi nhà thờ. Nhưng hôm nay không phải Chủ Nhật, và hơn nữa, Papa là người thường miễn cưỡng đi lễ nhà thờ, ông chỉ tham dự vào những dịp đặc biệt.

Cô đã không đi lên lầu như được bảo, mà thận trọng lánh sang một bên và nhìn khi Papa dẫn con ngựa yêu thích của ông ra khỏi chuồng ngựa. Ông gắn yên, sau đó một trong những người hầu chuyển lên hai gói lớn buộc lại với dây bện. Một trong số gói đó có kích thước chính xác của một con búp bê.

Không cần suy nghĩ, Bella chạy đến chuồng ngựa và lắp yên con ngựa của mình.

Giữ một khoảng cách ở đằng sau, cô theo cha cô đi vào thung lũng kế bên và nhìn ông rẽ vào một con đường mòn dẫn đến một ngôi nhà nhỏ nằm trên khoảng đất hoang của ngọn đồi; đó là một ngôi nhà đẹp bằng đá được quét vôi trắng, với những cây hoa phong lữ đỏ thắm ở các cửa sổ và trong các chậu ở bậc thềm.

Thật ngạc nhiên, mặc dù nó khá gần nhà, nhưng Bella chưa bao giờ tới thăm thung lũng này. Cô đã cưỡi ngựa với cha cô qua hầu hết mỗi tấc đất của khu điền trang này. Hoặc như cô nghĩ. Ai đã sống ở đây nhỉ?

Cô nấp ở một bụi rậm các cây bạch dương, nhìn thấy một người hầu chạy ra ngoài và nắm lấy dây cương ngựa và các gói đồ trong khi Papa xuống ngựa. Sau đó từ cửa trước một cô gái nhỏ háo hức chạy ra. Nhỏ hơn Isabella một tuổi hoặc hơn, nó mặc đồ toàn màu hồng và trắng. Nó chạy về phía Papa, mái tóc xoăn dài, bóng mượt được buộc lại với dải ruy-băng hồng nảy lên sau lưng.

Trước sự ngạc nhiên hoàn toàn của Bella, Papa vốc đứa con gái nhỏ đó lên và đánh đu nó, nó kêu ré lên, trong một vòng cung rộng. Và sau đó ông hôn lên mỗi má một cách nồng nhiệt và đặt nó xuống.

Papa không bao giờ đánh đu Isabella lần nào trong đời cô. Và nếu Bella có bao giờ kêu ré lên trong một cách thô lỗ như thế, cô sẽ bị la ngay.

Một người phụ nữ vội bước ra, cũng rất đẹp và ăn bận đẹp. Papa ôm bà ta, đặt một nụ hôn dài lên miệng người phụ nữ. Nụ hôn dường như mãi mãi.

Đứa con gái nhỏ chắc cũng nghĩ vậy, bởi vì nó kéo mạnh tay áo Papa vẻ sốt ruột.

Papa sẽ ghét điều đó, Bella nghĩ với một sự bộc phát của sự hài lòng. Cô chờ cho Papa thực hiện việc làm cho đứa trẻ vô lễ đó đúng mực trở lại.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, Papa cười to – thật sự là cười to trước sự vô phép như vậy – và còn vỗ vỗ đầu con bé. Ông lấy các gói quà từ người hầu đang đứng chờ và đưa một cái cho người đàn bà, cái kia cho con bé.

Con bé ngồi bệt xuống – ngồi bệt xuống trên cỏ trong chiếc váy trắng hồng xinh đẹp của mình! Và chẳng ai khiển trách nó vì điều đó! Nó xé toạc gói quà và hét lên vui sướng và kéo ra… Gloriana.

Ôm chặt con búp bê vào lòng, con bé nhảy lên và chạy tới chỗ Papa lần nữa, và ông đã bồng nó và con búp bê lên, cười to khi nó đặt những nụ hôn lên khắp mặt ông. Lên khắp mặt ông, mà Papa vẫn cười.

Sau đó, bồng đứa con gái nhỏ trong một cánh tay – thậm chí cho dù nó đã quá lớn để bồng như thế - ông trượt một cánh tay qua người phụ nữ và tất cả họ đi vào trong nhà cùng nhau.

Như một gia đình.

Bella nhìn với đôi mắt bỏng rát, đau đớn. Cô cảm thấy khó chịu, giận dữ, thấy bị phản bội.

Và cô ghét cái sinh vật bận đồ màu hồng trắng xinh đẹp đó đã trộm mất con búp bê của cô.

Và cha cô.

Papa đã trở về nhà vào cuối ngày hôm sau. Và khi Bella chạy ra chào ông như cô gái nhỏ kia đã làm, ông cau mày và bảo cô rằng thật không đoan trang khi chạy như thế, và có phải cô là một cô gái ngoan hay không, và cô đã đọc cuốn sách của cô chưa? Không một cái ôm, hay thậm chí là một nụ hôn, chỉ một cái vỗ nhẹ lên đầu.

Một trong số những người hầu hẳn đã nói với ông rằng Bella đã hỏi về những người sống trong ngôi nhà trắng ở thung lũng kế bên, bởi vì Papa đã gọi cô vào thư phòng của ông và giải thích rằng người đàn bà và con gái bà ấy là những người họ hàng.

Bell a đã không tin ông. Họ hàng thì phải đến thăm. Còn họ đã ẩn trốn trong cái thung lũng đó. Không phải là cô quan tâm cái người phụ nữ và đứa con gái đó là ai; cô vẫn ghét họ.

Rồi ngay sau đó, khi cô mười hai tuổi và Papa rời đi chiến đấu ở trong khu vực miền núi, thì ông đã nói với cô sự thật; rằng cô đã đủ lớn để hiểu rằng nhiều người đàn ông có tình nhân, và không nghi ngờ chồng cô rồi cũng sẽ có một người, nhưng cô không thấy lo lắng chuyện đó.

Những chuyện như vậy không bao giờ được thảo luận hay thậm chí là được thừa nhận bởi những phụ nữ trong một xã hội lịch sự, và cô cũng không bao giờ nên đề cập về Esmerelda hay Perlita cho bất kỳ ai khác hơn chính bản thân ông. Nếu cần thiết để nói tới họ trong một bức thư hoặc tin nhắn, ông sẽ thích nói về họ như là những món trang sức của ông – viên ngọc lục bảo và ngọc trai của ông.

Bella hẳn đã trông rất cáu kỉnh lúc đó, bởi vì Papa đã cầm tay Bella và giải thích rằng một người tình và bất kỳ đứa con nào mà cô ta sinh ra, lẽ tất nhiên phải được chăm sóc – đó là bổn phận của một người đàn ông để làm thế - nhưng họ không phải là gia đình thật sự của người đàn ông đó. Perlita, đứa con gái nhỏ đó, là em kế của cô, nhưng Isabella quan trọng với ông hơn là Perlita đã bao giờ có thể.

Bella đã không tin vào sự đảm bảo của ông. Cô đã nhìn thấy những cái ôm, nhìn thấy những nụ hôn, và con búp bê, và trong những năm qua hẳn đã có nhiều món quà khác nữa – cô đã nhiều lần lén nhìn vào túi xách của ông khi ông trở về, và những thứ mà ông mua cho Perlita luôn đẹp hơn nhiều so với những món quà của Bella. Cô biết đứa con gái đó là bổn phận của Papa và đứa con gái đó đã nhận được tình yêu của ông.

Nhưng cô đã hứa sẽ thực hiện bổn phận của mình với Esmerelda và Perlita, và đảm bảo họ được chăm sóc tốt trong khi Papa vắng mặt. Hứa một cách chắc chắn.

Sau một đêm ngủ chập chờn, Luke thức dậy trong ánh bình minh xám lạnh. Trong những trường hợp bình thường anh sẽ đứng dậy, ăn sáng nhanh và tiếp tục chuyến hành trình của mình, nhưng bây giờ anh đã có Isabella để nghĩ đến.

Hôm qua là một ngày dài, vất vả với cô, về cảm xúc cũng như thể chất. Rời khỏi ngôi nhà mình đã sống tám năm là một cuộc chia tay đau đớn, và cô chắc cũng sẽ bị đau nhức từ việc cưỡi ngựa suốt cả ngày. Anh sẽ để cô ngủ thêm chút nữa nếu cô muốn.

Và với một đêm ngon giấc và bữa điểm tâm được đem vào tận giường, cô có thể sẽ có được tâm trạng tốt hơn.

Cô chắc cũng sẽ làm ra vẻ giận dỗi một hai câu gì đó, anh cảm thấy chắc chắn thế, nhưng anh sẽ vẫn duy trì sự cứng rắn. Anh là chồng, và sau tất cả, vai trò của cô là phải vâng lời. Thêm một chuyến hành trình trong ba hay bốn ngày nữa, họ sẽ tới San Sebastian, và từ đó, tùy thuộc vào hướng gió, họ có thể sẽ trở lại Anh trong ít hơn một ngày.

Anh nằm trên giường, lơ mơ ngủ thêm hai tiếng nữa, và vào lúc 9 giờ, anh thức dậy, rửa mặt, thay đồ, thu dọn hành lý, và đi xuống lầu. Anh gọi bữa điểm tâm – theo phong cách người Anh với trứng, giăm bông và những lát xúc xích dày nhiều gia vị của người bản xứ. Người ta không thể cưỡi ngựa hàng giờ với chỉ vài miếng trứng cuộn và cà phê.

Luke hoàn thành bữa sáng của mình, cũng uống xong cốc cà phê thứ ba, và nhìn đồng hồ. Giờ này chắc cô đã thức. Anh gọi bà chủ quán. Anh nhờ bà ấy lên lầu đánh thức – Không. Anh thích cái ý tưởng tự mình đánh thức Isabella hơn, để nhìn thấy vẻ ngái ngủ và ấm áp của cô từ giường mình.

Bà chủ quán bước vào. “ Sí, señor? ”

“Thêm một phần ăn sáng khác, làm ơn. Giống như cái này, chỉ là lần này để trên một cái khay.”

Bà ấy cười rạng rỡ. “Một phần khác, señor ? Ngài chắc hẳn là rất đói.”

“Cho vợ tôi.” Luke hất đầu về hướng cầu thang.

Người đàn bà nhìn theo cử chỉ của anh với một biểu hiện bối rối. “Vợ ngài, señor ? Nhưng cô ấy đã ăn rồi.”

“Đã ăn rồi? Khi nào?”

“Trước khi cô ấy đi, señor. Cô ấy đã uống một cốc cà phê và lấy một ít dăm bông, bánh mì và mấy trái táo cho chuyến hành trình của mình.”

“Trước khi cô ấy cái gì cơ? Khi nào chứ hả?”

“Chỉ sau khi bình minh một chút, señor.” Người đàn bà ấp úng với biểu hiện của anh và lo lắng xoắn cái tạp dề giữa những ngón tay. “Tôi hy vọng chúng tôi đã không làm gì sai, señor. Cô ấy nói hãy để ngài ngủ, rằng ngài đã biết nơi cô ấy sẽ đến.”

“Đúng là vậy,” Luke gầm gừ. Trời đánh Valle với Verde đi.

“Tôi đã nghĩ thật kỳ lạ với một quý cô trẻ như thế mà đi du lịch có một mình mà không có người bảo vệ hoặc người đi kèm, và ăn mặc như thế, nhưng…” Bà ta nhún vai. “Người Anh khác với chúng tôi.” Bà làm dấu thánh với lòng biết ơn.

“Đem ngựa của tôi tới,” anh nói nhanh. Anh lên cầu thang ba bậc một lần và đẩy cửa phòng cô, chỉ để kiểm tra câu chuyện có là sự thật. Trống không. Chiếc giường đã được thu dọn gọn gàng, và một mảnh giấy nhỏ được gấp lại đặt nằm chính giữa. Anh giật lấy nó.

Ngài Lord Ripton thân mến-

Chết tiệt, phải bao nhiêu lần nữa anh phải nói để cô gọi anh là Luke đây?

Tôi xin lỗi vì đã bỏ đi như thế này. Xin hãy tin rằng tôi thực sự có ý định tôn trọng lời thề hôn nhân của mình –

Luke khịt mũi.

- nhưng như tôi đã nói với anh nhiều lần, tôi có trách nhiệm với em gái kế của mình, cũng giống như lời hứa anh phải giữ với em gái Molly của anh. Bây giờ tôi sẽ đi Valle Verde để làm điều tôi phải làm. Sau đó tôi sẽ gặp lại anh ở London.

Cái quỷ gì khiến cô tưởng tượng mình có thể xoay sở được vậy? Cô không có tiền, anh biết vậy.

Xin đừng lo lắng cho tôi. Cha tôi đã dạy tôi cách để tự nuôi mình và tồn tại ở khu vực miền núi này, như những nông dân. Trân trọng, người vợ (vâng lời) của anh, Isabella Ripton.

- không, cô ấy đã gạch đi chữ “vâng lời”; ít nhất thì cô cũng biết điều đó -

Luke vò nát tờ giấy trong nắm tay của mình.

Tự nuôi mình như những người nông dân ư? Bước qua xác anh trước đã.

Anh nắm lấy túi da của mình – cám ơn trời vì nó đã được gói lại – và ào xuống cầu thang. Cô đã đi trước anh ba tiếng, nhưng ngựa anh chạy nhanh hơn và khỏe hơn, và nếu may mắn anh sẽ bắt kịp cô trước khi kết thúc một ngày.

Anh ném xuống một ít đồng xu để trả tiền trọ của họ và mở tung cánh cửa ra. Và dừng lại chết điếng.

Có vẻ như cả nửa làng đang tháp tùng người giữ ngựa để đem con ngựa tới cho anh. Họ đứng chờ, cười toe toét, thúc khủy tay vào người khác, và nhìn anh như thể anh là gánh xiếc đi đến thị trấn.

Và sau đó anh nhìn thấy lý do và chửi thề.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt cô đi! Con bé quỷ quyệt!

“Lấy cho tôi cái yên khác,” anh nói nhanh.

Người giữ ngựa cười toe. “Không còn cái nào khác trong làng, señor. Không có cái yên nào, không con ngựa nào, chỉ có lừa.” Một dàn đồng ca tán thành vui vẻ từ các dân làng. “Chỉ có lừa.”

Luke chửi thề lần nữa, một tràn chua chát.

Tiếng lầm rầm bình luận theo sau có vẻ ngạc nhiên vì thật tuyệt vời khi nghe một người Anh nói thành thạo tiếng Tây Ban Nha như thế, mặc dù thanh âm Andalusian của anh đang nói ra những điều không thích hợp.

Anh ném túi da của mình cho người giữ ngựa đang cười toe toét buộc vào con ngựa, sau đó nhận ra trèo lên con ngựa này sẽ không phải là chuyện đơn giản. Và tất cả mọi người đều đang chờ để xem anh một mình vật lộn với con ngựa. “Được rồi được rồi,” anh gầm gừ. “Có ai trong các vị giúp tôi leo lên không?”

Mấy cơ thể dồn tới khi các khán giả quê mùa của anh tranh giành và xô đẩy nhau, ai cũng muốn là người giúp vị quý tộc người Anh ngồi vào cái yên ngựa một bên của phụ nữ.

Hai chân nép vào phía trước, Luke phi ngựa đuổi theo người vợ của mình với một vẻ đoan trang nhiều như anh có thể tập hợp được.

Đó còn chưa là tất cả.

Anh còn được theo sau bởi một đám nhãi ranh hò hét chế giễu, với tiếng cổ vũ và cười ha hả đến từ các dân làng đang đứng xem.

Anh sẽ siết cổ con bé đó khi nào anh đuổi kịp cô.

Nếu anh không bị ngã gẫy cổ trên cái con ngựa chết tiệt này trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.