Bạn bè là phải thế!
Một người bạn là người biết tất cả về bạn và dù bạn có thế nào cũng vẫn yêu thích bạn.
Christi Mary Warner
Thế nào, cậu đang vui hưởng giai đoạn nghỉ hưu ra sao rồi?"Crystal hỏi nơi đầu kia của đường dây điện thoại đường dài. Mặc dù cô ấy sống ở Coloradocòn tôi sống ở Florida, tôi vẫn xem cô ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi.
"Tớ chỉ mới nghỉ hưu được có hai tuần thôi," tôi nói. "Tớ vẫn chưa biết nó ra sao nữa."
"Thế cậu sẽ làm gì để ăn mừng vụ nghỉ hưu này?"
"Tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc tối vào Chủ nhật."
"À há!"Crystal, bà nội trợ tài năng, reo lên, "Thế cậu sẽ đãi món gì?"
"Tớ đang nghĩ sẽ đãi món tráng miệng là súp củ hành và khoai tây chiên, và vì đức ông chồng của một người bạn là người ăn chay nên tớ sẽ làm món bánh Iasagna(1) chay cho ông ấy, và lasagna mặn cho những người khác."
"Chờ chút nào! Giờ cậu đã nghỉ hưu rồi và cậu sắp đi đãi món ăn nấu sẵn à?"
"À thì khách khứa đều là bạn thân của tớ. Ai cũng biết là tớ không thể nấu nướng mà."
"Nếu như cậu biết đọc, cậu sẽ biết nấu ăn thôi,"Crystalchỉnh lại. "Hừm, chỉ có sáu người với vợ chồng cậu là tám, một bữa tiệc nhỏ ấy mà."
"Chỉ cần số thực khách vượt quá số ghế tớ có hai người là tớ gọi đó là đại tiệc rồi."
"Đây là một danh sách các thứ cần mua. Khi nào cậu mua tất cả những thứ kê trong đó về nhà, tớ sẽ chỉ cậu phải làm gì với chúng."
Tôi nghe theo, viết danh sách những thứ cô ấy đọc.
"Tớ chẳng biết làm sao cám ơn cậu cho đủ,Crystal," tôi nói.
"Cưng ơi, bạn là phải thế," cô ấy nói và cúp máy.
Lát sau, với hai xe đẩy đầy nghẹt đồ, tôi lên đường về nhà, chuẩn bị bắt đầu nấu nướng.
Chuông điện thoại reo.
"Chào. Tớ nghe nói cậu sắp tổ chức tiệc mừng cậu nghỉ hưu."
"Ai ở đầu dây đấy?"
"Marty ở Washington đây. Thế cậu sẽ làm món khai vị gì đấy?"
"Tớ đang nghĩ."
"Cậu nên bắt chước như Chertrong tờ Mermaids và chỉ đãi độc có món khai vị cho toàn bữa ăn."
"Tớ không nhớ chuyện ấy ra sao."
"Nó cực kỳ vui. Còn điều này nữa. Hãy ghi lại cái này nhé. Cậu mua một ổ bánh mì lúa mạch đen dành cho tiệc..."
Cô ấy tiếp tục nói cho tôi thành phần nguyên liệu còn lại.
"Cám ơn cậu nhiều lắm, Marty."
"Không có gì đâu bạn thân mến. Bạn bè là phải thế."
Tôi lại đến cửa hàng và quay trở về vừa kịp trả lời điện thoại.
"Chào cưng. Marge đây. Cậu có một chiếc khăn trải bàn đủ lớn cho bữa tiệc của cậu không?"
"Đúng ra là tớ vừa mới mua một vài tấm khăn ăn mới. Chúng dễ thương lắm... có mấy sọc đỏ và trắng cùng với những ngôi sao màu trắng trên nền màu xanh dương."
"Cậu mua cờ Mỹ à? Cậu dùng cờ Mỹ làm khăn ăn sao?"
"Không, không! Tin tớ đi, chúng rất xinh."
"Thôi được, chỉ cần cậu nhớ là lúc nào cần thì cứ hỏi tớ. Bạn bè là phải thế."
Tôi dỡ mọi thứ xuống và gọi cho Crystal để xem xem phải làm gì với những thứ này.
Crystal rất vui vẻ. "Cậu bắt đầu bằng cách trộn bột với bơ. Cậu chắc biết trộn bột với bơ chứ?"
"Thì đổ hai thứ vào với nhau chứ gì?" Tôi hào hứng hỏi.
Một sự im lặng đầy khinh thường bên kia đầu dây, và rồi điện thoại mất tín hiệu.
Trước khi tôi kịp gọi lại cho cô ấy thì điện thoại lại reo. Cô ấy biết là mình chỉ đùa thôi mà. Nhưng không phải Crystal gọi.
"Chào cưng. Samantha đây. Tớ nghe nói cậu sắp tổ chức tiệc."
"Cậu đang ở đâu đấy?"
"Dĩ nhiên là ở Luân Đôn rồi."
"Tớ cứ nghĩ cậu buồn vì cậu không được mời."
"Dĩ nhiên là không rồi. Cậu mặc gì đấy?"
"Bây giờ ấy à?".
"Không, ngốc ạ, trong bữa tiệc ấy chứ."
"Có thể là một cái tạp dề. Tớ sẽ ở trong bếp cả buổi ấy chứ."
"Cậu cần phải mặc một cái gì đó ấn tượng vào. Cậu không muốn bọn họ nghĩ bây giờ cậu đã trở thành một bà luộm thuộm khi nghỉ hưu đấy chứ?"
"Cậu làm nghề gì đấy, cố vấn trang phục à? Tớ phải quay ra cửa hàng tạp hóa đây. Tớ quên mua rau mùi rồi. Tạm biệt nhé."
Đã 5g30 chiều. Còn hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa là khách khứa của tôi sẽ đến. Phòng bếp nhà tôi thật là hỗn độn với nào khoai tây chiên, sốt củ hành, kem chua, kem đặc, phó mát bừa bộn khắp nơi.
Khi điện thoại reo, tôi lờ nó luôn. Tôi không thèm bắt máy. Nhưng nó cứ reo mãi và cuối cùng tôi đành cầm ống nghe lên.
"Chào bạn thân mến. Karin đây. Sao rồi?"
"Karin à! Tớ đang căng đầu đây. Cậu gọi để nói với tớ là cậu không thể đến vào tối mai phải không?"
"Không không, dĩ nhiên là bọn tớ sẽ đến cả. Nhưng đám con gái bọn tớ vừa nảy ra một ý! Giờ đây cậu đã nghỉ hưu, thế thì tại sao cậu lại phải làm việc cả ngày để chuẩn bị cơm nước cho bọn tớ? Tại sao chúng ta không đến dùng bữa thử ở một nhà hàng mới xem? Chúng ta sẽ chia nhau trả tiền. Như thế không vui hơn sao?"
"Cậu nghĩ như thế à?" Tôi giãy nảy. "Nhưng tớ không thể yêu cầu các cậu làm thế được..."
"Được chứ. Thế nhá. Bạn bè là phải thế!".
PHYLLIS W. ZENO
1.Một loại bánh của Ý gồm: sốt, phó mát, thịt hoặc rau rải trên một chiếc bánh tròn dẹt. (ND)
Tài sản của bạn bè
Bạn bè phải đi đến một sự thỏa thuận. Bạn khoan dung với bản chất con người của tớ, và tớ sẽ khoan dung với bản chất con người của bạn.
Pam Brown
Judy trông chẳng có vẻ gì cho thấy cô ấy là một người bạn của tôi. Chúng tôi cân nặng xấp xỉ bằng nhau, chỉ có điều cô ấy cao hơn tôi 13cm. Suốt thời niên thiếu của chúng tôi, cô ấy có nhiều bạn trai, được bố mẹ ra lệnh giới nghiêm trễ hơn tôi, có công việc bán thời gian ngon lành hơn (cô ấy khai gian tuổi và là một trong những tay bán nước hoa thứ xịn của một cửa hiệu ở khu mua sắm Brooklyn; còn tôi nhận quần áo bẩn ở tiệm giặt ủi của ba tôi).Judy giỏi giang ở những thứ mà tôi phải đánh vật với nó một cách khó khăn - như toán, tiếng Tây Ban Nha,...
Sau khi tốt nghiệp trung học, cả hai chúng tôi đều theo học ở Đại học Brooklyn. Ngày ngày, chúng tôi đi đi về về cùng nhau và hai đứa đều tốt nghiệp cử nhân khoa giáo dục sơ cấp. Vào một ngày tháng Chạp giá lạnh, chúng tôi sắp xếp cùng nhau đi khám sức khỏe - điều kiện cần có để chúng tôi được cấp phép làm giáo viên. Chúng tôi đi chuyến tàu điện đến Phòng Giáo dục và đứng vào hàng người chờ dài dằng dặc như bất tận, kẻ này sau người kia. Hàng người xếp hàng khiến tôi liên tưởng đến quân đội. Cả trăm đứa chúng tôi xếp thành hàng đơn, đi từ phòng bác sĩ này sang bác sĩ kia để được đóng dấu vào tờ đơn xin việc của chúng tôi.
Đến giữa cái ngày dài dằng dặc hôm ấy, chúng tôi láo nháo đứng tạm nghỉ tại phòng vệ sinh.Chúng tôi đi vệ sinh, rửa ráy mặt mũi, thoa lại son - màu son của tôi là màu hồng nhạt, còn của Judy là màu quýt nóng - rồi nhanh chóng cùng các bạn xếp vào hàng.
"Từ A đến F, theo tôi" một bà vạm vỡ la oang oác. Bà này trông có vẻ như nghề tay trái vào ngày nghỉ cuối tuần của bà ta là cai ngục trong mấy bộ phim hình sự vậy.
Tuyệt thật. Forman và Finkelstein, chúng tôi vâng lệnh đi theo khi bà dẫn nhóm chúng tôi trở lại cái phòng vệ sinh mà chúng tôi mới từ đó ra. Rồi bà trao cho mỗi đứa một cái ly giấy.
"Tôi cần mẫu nước tiểu" bà ta bẳn gắt, "vui lòng nhanh lên. Lịch làm việc sít sao lắm đấy, đừng có mà câu giờ."
Điều cuối cùng trên thế giới này mà tôi muốn làm bây giờ là câu giờ. Tôi mới vừa từ phòng vệ sinh ra cách đây chưa đầy năm phút. Chẳng có cách nào làm tôi có thể lấy được nước tiểu lại.
Judy và tôi vào ngồi trong hai gian vệ sinh liên kế nhau. Không tới năm giây sau tôi đã nghe thấy Judy hoàn thành nhiệm vụ. Thế là tôi lại càng thêm căng thẳng.
"Cậu làm thế nào đấy?" Tôi thì thào.
"Dễ thôi mà", cô ấy không nhịn được cười. "Chúng ta ra khỏi đây thôi. Cái bà hắc xì dầu ấy làm tớ sợ quá". Rồi tôi nghe thấy tiếng cô ấy giật nước dội cầu.
Chẳng cái gì trong những cái mà tôi từng khâm phục, ngưỡng mộ ở Judy - mái tóc đen dầy, khả năng nhớ lời bài hát chỉ sau một lần nghe, kinh nghiệm tình trường của cô ấy - có thể đọ lại được sự nể phục của tôi dành cho khả năng đi vệ sinh theo yêu cầu của cô ấy.
"Tớ chẳng thể đi được", tôi rít lên. "Làm thế nào mà một người vừa mới đi xong lại có thể còn dư chút gì để làm mẫu nước tiểu chứ?" Tôi cố pha trò, nhưng chẳng có gì vui với hoàn cảnh của tôi lúc ấy.
"Gặp tôi tại cầu thang", bà giám thị nói vang vang. "Chúng ta sẽ đến phòng xét nghiệm để thử máu trong ba phút nữa".
Tôi bắt đầu toát mồ hôi. "Cứ đi đi, đừng đợi tớ" tôi thì thào với bạn tôi ở phòng bên. "Tớ không muốn cậu dây vào rắc rối".
"Tớ sẽ không đi mà không có cậu. Bình tĩnh đi. Chẳng sao đâu. Tớ sẽ hiến cho cậu một quả thận nếu cậu cần; cậu không nghĩ là tớ có thể chia bớt cho cậu nước tiểu sao? Đưa cái ly của cậu qua bên dưới khe cửa đi. Tớ sẽ chia phân nửa những gì tớ có cho cậu."
Tôi đưa ly qua, và cô ấy chia cho tôi. Cả hai chúng tôi thoát ra khỏi phòng vệ sinh và trao ly của mình cho một bà đang đứng gác ở cửa.
Nhẹ hết cả người, tôi ôm chặt lấy Judy khi chúng tôi tiếp tục đi về phía cầu thang.
"Tớ rất sẵn lòng đền đáp cho cậu và cho cậu máu tớ để xét nghiệm", tôi nói thế và ước mong mình có thể làm điều đó cho bạn.
Judy chỉ mỉm cười. "Dù gì thì cũng đừng có phấn khởi. Rất có nguy cơ họ sẽ thông báo cho cậu là có chất albumin trong nước tiểu của bọn mình đó. Chẳng hay gì đâu. Căn bệnh đái tháo đường của mẹ tớ và cuộc sống tình dục linh tinh của tớ đôi khi sẽ thể hiện đấy. Quên nó đi".
Albumin? Một bức thư sẽ gửi đến nhà tôi, căn nhà mà ba tôi đang sống, và thông báo rằng nước tiểu của tôi có chất albumin ư? Albumin chỉ ra rằng có chuyện quan hệ tình dục đã diễn ra? Rồi mẹ tôi sẽ bắt tôi đi khám phụ khoa? Cuộc đời tôi tiêu rồi.
Tôi thắc thỏm toát mồ hôi hột suốt cả tuần sau đó. Rồi tuần kế tiếp, một thông báo rồi cũng đến, mang theo tin tôi thật sự là một giáo viên khỏe mạnh, không có chất albumin trong nước tiểu, của thành phố New York. Có người từng nói, một tình bạn thật sự là khả năng, thiên tài, hay sự cẩn trọng của một người cũng là tài sản chung của cả hai. Judy và tôi đã trải nghiệm cái định nghĩa ấy với nghĩa rộng hơn một chút.
MARCIA BYALICK