Bùa May Mắn

Chương 13: Chương 13




Làm điều đúng

Điều duy nhất phải làm là ôm bạn của mình thật chặt và làm công việc của mình.

Edith Wharton

Vào một sáng tháng Tư, lúc tôi biết tin về mẹ của Lucy là trời đang mưa. Một cơn mưa phùn lạnh lẽo làm xám xịt cả bầu trời Texas. Lúc ấy tôi không biết bác Hastings mắc phải loại bệnh ung thư gì, song tôi biết tình trạng của bác rất nghiêm trọng - cực kỳ nghiêm trọng.

Bây giờ xin đừng cho rằng tôi đã làm sai. Tôi thương bác trai và bác gái Hastings lắm, tình thương yêu ấy hầu như giống với những gì tôi dành cho bố mẹ của tôi, và Lucy là bạn thân nhất của tôi. Nhưng cái ngày hôm ấy tôi chẳng muốn đi học chút nào. Và tôi chắc chắn là mình không muốn đi thăm Lucy.

Tôi có thể nói gì với bạn ấy đây? Người ta hay nói gì với bạn bè của mình trong những hoàn cảnh thế này? Tôi sợ không dám gửi cho bác Hastings một tấm thiếp chúc bác sớm hồi phục, vì tôi không chắc bác sẽ khỏe trở lại được. Tôi thử đủ mọi mánh khóe tôi biết để không phải đến trường. Nhưng mẹ cứ buộc tôi phải đi.

"Kristin, sáng nay con có bài kiểm tra lịch sử mà," mẹ vừa nói vừa nhìn tôi như thể mẹ đang đi guốc trong đầu tôi và mẹ biết là tôi chỉ viện cớ mà thôi. "Con quên à?"

"Đâu có mẹ, con đâu có quên."

Mẹ cười, "Nhớ là phải ở bên Lucy đấy, đặc biệt là hôm nay, bởi vì đứa bạn đáng thương ấy sẽ cần đến sự mạnh mẽ của con."

Sự mạnh mẽ ư? Mẹ đang nói cái gì ấy nhỉ? Tôi làm gì có sự mạnh mẽ. Đến cả chuyện phải nói gì với bạn thân của tôi, tôi còn không biết nữa là.

Tôi trốn vào trong phòng hợp xướng giữa các tiết học với hy vọng tránh mặt Lucy, nhưng tâm trí tôi không thôi nghĩ đến bạn ấy.

Tôi vẫn cố nghĩ ra điều gì đó phù hợp để nói với bạn ấy, vì thâm tâm tôi vẫn muốn hành xử đúng đắn. Thậm chí tôi còn viết ra cả một cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, nhưng cuối cùng tôi lại xé đi, đơn giản là vì trông chẳng giống với con người của tôi chút nào.

Lucy và tôi có tiết học cuối cùng là tiếng Anh trong phòng của cô Green. Dù cả ngày hôm ấy tôi đã thoát được bạn ấy, nhưng tôi vẫn sẽ phải gặp bạn vào tiết cuối này, ấy thế mà tôi vẫn chưa có một kế hoạch nào cả. Tuy nhiên, tôi đã lo lắng một cách phí công bởi vì Lucy không hề ló mặt vào lớp.

Khi giờ học tiếng Anh kết thúc, cô Green nói, "Kristin, cô biết Lucy Hastings là bạn thân của em, và cô muốn biết bạn ấy đang xoay xở ra sao với căn bệnh của mẹ bạn ấy."

"Em chẳng biết bạn ấy đang xoay xở ra sao nữa," tôi nói, "Bởi vì hôm qua đến giờ em vẫn chưa gặp và cũng không nhận được tin tức gì từ Lucy."

"Thế à, chút nữa em sẽ gặp được Lucy thôi, vì vài phút nữa bạn ấy sẽ đến đây để lấy bài tập về làm."

"Bạn Lucy đến đây hả cô?"

Cô Green gật đầu. Trái tim tôi quặn thắt và tôi run bắn cả người. Tôi vẫn không biết phải nói gì với Lucy, mà thời gian thì đã cận kề.

"Em xin lỗi, thưa cô," cuối cùng tôi nói, "Nhưng em phải đi ngay bây giờ đây." Tôi vội chạy ra khỏi lớp.

Tôi chạy như bay xuống đại sảnh và ra ngoài cửa trước của trường chỉ trong tích tắc, nói theo nghĩa đen, nhập vào toán học sinh đang tiến về phía khu đậu xe của trường.

Trời đã ngừng mưa, và không khí thơm mùi tươi mới, sạch sẽ. Một cầu vồng vắt ngang bầu trời vẫn còn sẫm tối vì những đám mây đen, và cơn gió thổi tung mái tóc tôi lòa xòa khắp hướng mãi cho đến khi tôi kéo mũ trùm của cái áo mưa màu vàng của mình lên.

Xa xa tôi nhìn thấy có ai đang tiến về phía tôi. Tôi biết đó là Lucy dù không thể nhìn thấy mặt của bạn ấy. Bạn ấy bước đi, đầu rũ xuống, người mặc một cái áo mưa màu vàng y hệt như tôi. Bạn ấy cũng kéo chiếc mũ trùm lên; có lẽ bạn ấy chẳng nhìn thấy tôi. Nếu tôi chạy ngược trở vào và trốn vào phòng hợp xướng trở lại, bạn ấy sẽ chẳng tìm thấy tôi.

Thế rồi tôi nhận thấy đôi vai của bạn rung lên theo từng bước chân. Và tôi biết hẳn bạn ấy đang khóc bởi vì tôi cũng đang khóc đây. Mưa lại rơi. Những giọt mưa hòa với những giọt nước mắt tôi. Trái tim của Lucy đang tan nát, còn tôi lại chẳng làm gì để giúp bạn ấy. Khi tôi lê bước lại gần bạn, cổ họng tôi nghẹn cứng, chẳng nói được lời nào, dù cho nếu như tôi biết nói gì đi nữa. Trái tim tôi đau thắt lại. Tôi cầu xin cho có được sức mạnh, cái sức mạnh mà mẹ cam đoan là tôi hiện có, và tôi buộc mình tiến về phía trước, hai cánh tay chìa ra.

"Ôi Kristin," Lucy khóc. "Tớ đang mong người đó là cậu."

Chúng tôi ôm nhau, nhưng tôi vẫn không thể thốt được lời nào.

Giờ ngồi nhớ lại, tôi thấy hôm ấy tôi đã học được một điều mà có thể chẳng bao giờ học được bằng bất kỳ cách thức nào khác. Bạn biết không, tôi đã liên tục tập trung vào mình:Mình nên làm gì đây? Mình phải hành động ra sao? Mình sẽ nói gì với Lucy?

Nhưng đến khi mặt giáp mặt với nhau, tôi quên mất mình, tập trung vào Lucy và những nhu cầu của cô ấy. Khi làm như thế, tôi đã có thể chia sẻ nỗi buồn của Lucy - cho bạn ấy biết rằng bạn ấy rất đặc biệt và rằng tôi thật sự quan tâm đến bạn ấy.

Kể từ đó, Lucy hay kể với mọi người là bạn ấy thấy rằng tôi đã tặng bạn ấy món quà thật sự khi nói đúng những lời cần nói và đúng lúc. Tôi vẫn không nghĩ rằng bạn ấy đã nhận ra vào cái ngày mưa tháng Tư chúng tôi ôm nhau ấy, tôi chẳng hề nói lấy một lời.

MOLLY NOBLE BULL

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.