Món quà của Ute
Tôi vội vã lái xe đi, tôi không thể tin được nơi mình sắp đi. Đó là một sáng thứ Bảy, tháng Chín năm 1991, chuông điện thoại reo và tôi được thông báo là Ute thân yêu của tôi đã bị một kẻ lái xe đâm rồi bỏ trốn khi cô ấy chạy bộ buổi sáng. Cô ấy đang hôn mê và trông chẳng có vẻ gì là có thể qua được cơn nguy kịch này.
Tôi vẫn còn choáng váng khi đến được bệnh viện và thấy chồng cô ấy cùng một số người bạn tôi láng máng nhận ra đang trong phòng chờ dành cho người nhà bệnh nhân. Cùng ngồi chờ trong phòng là Linda, bạn thân của Ute. Chúng tôi đã gặp nhau vài tháng trước trong một buổi tiệc sinh nhật không báo trước mà Ute tổ chức cho chồng mình.
Ute không có nhiều bạn gái. Hầu hết các phụ nữ đều rụt rè trước sắc đẹp lộng lẫy của Ute và chẳng bao giờ chịu tìm hiểu một sắc đẹp tương tự trong tâm hồn của cô ấy. Linda là bạn thân của Ute đã được hai mươi năm. Tôi gặp Ute khi cả hai con trai của chúng tôi cùng học ở ngôi trường nội trú tại New England, không lâu trước khi Ute và tôi tạo dựng được một mối quan hệ bằng hữu khắng khít.
Giờ đây, nơi hành lang của bệnh viện, Linda và tôi ôm nhau khóc như thể chúng tôi là bạn bè lâu năm lắm rồi. Tuần kế tiếp là ác mộng đối với tất cả mọi người, những buổi thức canh hàng ngày kéo chúng tôi gần hơn đến điều không thể tránh khỏi. Thứ Sáu, cả gia đình đi đến một quyết định đau lòng là rút các thiết bị kéo dài sự sống của Ute ra. Trước đó một tuần, Linda và tôi biết rất ít về nhau, còn giờ đây chúng tôi tay nắm tay đi theo hành lang dài, mắt mờ đi vì nước mắt, nói lời từ biệt đến người bạn thân thiết của chúng tôi. Khi những giờ phút cuối của Ute trôi qua, chuông bắt đầu cất lên bệnh viện. Đó là giây phút rất siêu thực, như thể mọi người cần phải biết về sự mất mát của chúng tôi. Chính vào lúc ấy, thế giới đã mất đi một con người rất đỗi duyên dáng và điềm đạm. Điều khủng khiếp ấy đang diễn ra và đè nặng lên tôi.
Tình bạn giữa Linda và tôi có thể đã kết thúc ngay lúc ấy, nhưng điều kỳ lạ nhất đã xảy ra: suốt những tuần kế tiếp, chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi ngày, thỉnh thoảng có ngày gọi điện những hai lần.Chúng tôi an ủi và hỗ trợ nhau vượt qua cảm giác sốc trước cái chết của Ute. Tâm trí chúng tôi lúc nào cũng có hình bóng của nhau.
Chúng tôi bố trí thời gian trong lịch để gặp nhau, thường là ra ngoài ăn tối với chồng của chúng tôi, Herb và Hal. Chẳng mấy chốc chúng tôi khám phá ra cả hai chúng tôi đều có những chiếc đĩa trắng giống nhau, những tấm khăn ăn giống nhau, những ca uống cà phê giống nhau và cả cái lò nướng bánh mì có tay nắm đỏ xấu xí cũng hệt nhau. Cả hai chúng tôi đều có tính nghệ sĩ và sáng tạo, đều yêu thú vật và những cái đẹp. Trên tất cả là chúng tôi đều yêu thương Ute.
Thời gian trôi qua, hai cặp vợ chồng chúng tôi cùng đi du ngoạn với nhau, yêu thích gia đình của nhau, cùng tổ chức ăn mừng các ngày lễ, ngày kỷ niệm, và thực hiện một truyền thống bắt đầu từ nhiều năm trước đây giữa Ute và Linda và chồng của hai người. Mỗi năm chúng tôi sẽ đón Giao thừa cùng nhau, chỉ có bốn chúng tôi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Linda và tôi đã hun đúc một tình thân rất hiếm hoi, còn hơn cả tình cảm giữa hai chị em gái. Khiếu hài hước của chúng tôi khiến chúng tôi cười ngày này qua ngày khác. Chúng tôi cực kỳ tin tưởng và bảo vệ nhau, cứ như sự thoải mái của một tấm chăn ấm áp mang lại. Linda luôn nằm ở trung tâm của nhiều tình bạn. Mỗi một người bạn đều cảm thấy mình có phúc và có vinh dự khi được xem là một phần của cuộc sống của cô ấy. Cô ấy giúp tôi có thể nói lời yêu thương với những người quan trọng trong cuộc đời tôi, điều mà tôi thường thấy thật khó làm.
Cả hai chúng tôi đều có cuộc sống bận bịu. Tôi là nhà thiết kế các tấm thiếp nghệ thuật thủ công, có phòng làm việc tại nhà. Linda, một y tá chăm sóc người bệnh tâm thần, trở lại trường học ở tuổi bốn mươi mốt để lấy bằng tiến sĩ tâm lý. Trong khi Ute luôn có mặt bên Linda trong suốt những năm học tập và nghiên cứu, thì tôi có mặt trong giờ phút kết thúc. Vào ngày vui tốt nghiệp cũng có Ute hiện diện giữa gia đình Linda nơi hàng ghế khán giả.
Năm năm sau bi kịch lại đến. Hal, chồng cô ấy, người bạn thân yêu của chúng tôi phát bệnh ung thư và mất chỉ trong vòng bảy tuần. Linda bị bỏ lại, không còn người bạn tâm giao ba mươi mốt năm. Có những lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng, khi trái tim tôi như vỡ ra thương cho cô ấy và hai cậu con trai tuyệt vời. Nhưng tôi biết mình vẫn có ích chỉ bằng việc luôn có mặt bất cứ khi nào cô ấy cần đến tôi.
Cái ngày trước khi Hal mất, một điều khó tin đã xảy ra. Linda, sau khi từ bệnh viện về nhà vào chiều hôm đó, bắt đầu phân loại thư từ trong ngày. Trong số rất nhiều phong bì, cô tìm thấy một bức thư quảng cáo cũ về một cuộc hội thảo sắp tới. Khi cô tính vứt nó đi thì cô bỗng sững người. Bức thư gửi đến cho Ute nhưng bằng địa chỉ của Linda. Địa chỉ của Ute đã bị gạch bỏ và địa chỉ của Linda được viết tháu bằng bút chì vào, chữ viết tay trông thật bất thường và của người hầu như mới biết viết. Sao lại thế được và điều này có nghĩa là gì? Trong suốt năm năm qua Linda chưa từng nhận được bức thư nào gửi đến cho Ute. Tất cả chúng tôi đều choáng váng và sững sờ, và đến ngày hôm sau, sau khi Hal mất, chúng tôi chỉ có một giải thích duy nhất: đó là cách Ute cho chúng tôi biết Ute có mặt và chờ đợi Hal.
Như thể hiện tượng này cũng chưa đủ, dường như Ute còn biết chắc chắn là chúng tôi đã hiểu được điều đó. Khi đã sẵn sàng cho tang lễ của Hal, các con traicủa Linda đề nghị bỏ một tấm hình của Ute vào quan tài của Hal cùng với những vật kỷ niệm có ý nghĩa khác. Họ đã tìm khắp và cuối cùng chỉ tìm thấy một tấm. Thật kinh ngạc, đó là một tấm ảnh của Ute đã bị quên từ rất lâu, trong hình là Ute đang tươi cười rạng rỡ, tay cầm một quả bóng to, trên có đề chữ, "Chào mừng về nhà." Chúng tôi biết bạn của chúng tôi rất gần bên chúng tôi, gần đến mức chúng tôi có thể chìa tay ra và chạm được cô ấy. Có thể cô ấy cũng đang chạm vào người chúng tôi.
Niềm vui có được tình bạn của Ute không chết đi. Thay vào đó nó sống mãi trong tình bạn quý giá mà Linda và tôi giờ đây đang sẻ chia với nhau. Suốt sáu năm qua, chúng tôi ngày thêm trân trọng tình bạn của chúng tôi và luôn nhận thấy nó hiện diện trong các tình huống đặc biệt. Chúng tôi giữ tình bạn của chúng tôi ở vị trí cao nhất và cả hai đều củng cố một niềm tin rằng tình yêu, lòng tôn trọng và niềm vui mà chúng tôi đem đến cho cuộc sống của nhau sẽ không bao giờ có thể có nếu như không có cái "Món quà của Ute" này.
WENDI R. MORRIS