Bùa May Mắn

Chương 26: Chương 26




Những viên kẹo M&M

Dù bà ngoại đã hôn mê gần sáu tháng nay nhưng việc bà ra đi vẫn khiến mọi người thấy sốc. Năm trước bà đã bị trận đột quỵ lần thứ ba và sau đó chìm vào giấc ngủ câm lặng, bỏ gia đình suốt ngày ngồi bên giường bệnh của bà đau đớn, than khóc và cầu nguyện. Khi bà mất tôi chưa tròn mười ba tuổi, và điều đầu tiên tôi nhớ rõ nhất là cú sốc trước việc bà ra đi mãi mãi. Tôi hiểu thần chết chờ đợi bà, nhưng trong những khoảnh khắc đầu tiên nhận thức được vấn đề ấy tôi vẫn không thể tin được "phút cuối" ấy cuối cùng cũng đã đến.

Những gì diễn ra tiếp theo đó là lễ nghi tiễn đưa theo kiểu Công giáo. Đầu tiên sẽ là lễ canh thức người đã khuất. Có bốn người thức canh. Ngày đầu tiên có hai người, một người từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, và một người từ bảy giờ tối đến chín giờ tối. Lịch canh cũng lặp lại như vậy trong ngày hôm sau. Ngày thứ ba sẽ là ngày đưa tang, đưa tang tại nhà thờ và sau đó là lễ chôn cất tại nghĩa trang. Có vẻ như có quá nhiều việc phải làm. Trong vài ngày ngắn ngủi sắp tới, cả cuộc đời của tôi như cũng chết đi: nhìn chăm chăm vào cơ thể của bà giữa mùi hương thơm nồng của biết bao là hoa tươi, cảm thấy được sự yên lặng một cách đáng sợ của nhà tang lễ và mỗi đêm đều mơ về bà, hồn bà cứ lởn vởn quanh tôi khi tôi cố gắng thiếp ngủ một cách vô vọng. Cuộc sống thật sự của tôi, cuộc sống của một đứa trẻ học lớp tám với toàn là những buổi học dường như không bao giờ có thể xa rời tôi được.

Tại nhà tang lễ, bè bạn và bà con lối xóm từng đoàn đi vào nói lời vĩnh biệt đến ngoại và an ủi mẹ tôi.

Chẳng biết đứng đâu cũng chẳng biết làm gì, tôi đứng nép sang một bên, không muốn làm mẹ bực mình. Sự lạc lõng của tôi không còn nữa khi bạn Kelly của tôi đến.

Bạn ấy sống ở phố dưới; chúng tôi làm bạn với nhau từ hồi Kelly lên ba còn tôi lên bốn. Mẹ tôi rất vui khi bà phát hiện ra có một gia đình có một cô con gái nhỏ mới chuyển đến sống ở phố dưới - rốt cuộc cũng tìm ra được một bạn để chơi với tôi! Mẹ và cô Patti, má của Kelly, nhanh chóng kết thân với nhau cũng như tôi và Kelly vậy! Dù tôi lớn hơn bạn ấy một tuổi và trong trường chúng tôi học khác lớp nhau nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Chúng tôi là bạn "ở nhà" của nhau, là bạn cùng nhau đạp xe về nhà sau khi tan trường và cùng soạn những vở kịch để lũ nhóc Cabbage Patch của chúng tôi biểu diễn. Khi lớn lên một chút, chúng tôi ma mãnh hơn và bắt đầu rủ nhau lỉnh trốn ăn tối, ra khỏi khu nhà cách vài dãy phố để ăn kem xi rô, dù vẫn biết chúng tôi không được phép rời khỏi khu nhà ở của mình. Thời gian sau, chúng tôi cũng được phép ra khỏi khu nhà ở, chúng tôi thường đi lăng quăng góc phố ăn pizza, và hai đứa thường dừng ở lối nhỏ để thoa son hồng lên môi và tô mí mắt.

Tại nhà tang lễ, ba má Kelly đi đến quan tài và quỳ gối cầu nguyện. Kelly chạy ngay đến chỗ tôi. Trong tay bạn là hai gói sôcôla M&M, loại có hạnh nhân. Kelly biết kẹo là một trong những thứ tôi rất ưa thích; chúng tôi thường đến cửa hiệu trong phố để chọn mua sôcôla và kẹo que. "Mình nghĩ cái này sẽ làm cậu thấy đỡ hơn," Kelly nói. Đến cuối buổi thức canh hôm ấy và những buổi khác mà Kelly có tham dự, chúng tôi ngồi phía sau trong phòng canh, cùng ăn M&M và nói chuyện khe khẽ với nhau. Một biến cố gây choáng váng bỗng chốc trở nên dễ dàng chịu đựng đối với tôi khi có những viên kẹo sôcôla và có một người bạn thân bên cạnh.

Hai năm sau, khi bà nội của tôi qua đời, một lần nữa Kelly lại có mặt bên tôi trong suốt những đêm thức canh và trong ngày tang lễ, và lại đem M&M cho hai đứa. Thật khó nghĩ ra cái gì để có thể an ủi cho một người đang đau khổ... bạn sẽ làm gì cho một người vừa mới mất đi một trong những người thân trong đời của họ? Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng Kelly đã hiểu rằng bạn ấy chẳng thể làm được gì nhiều để xoa dịu nỗi buồn đau trong tôi ngoài việc ở bên tôi và đem đến thứ gì đó có thể làm cho tôi mỉm cười. Một năm sau đến lượt bà của Kelly mất, tôi đến với bạn trong buổi bạn thức canh cùng với một bịch M&M nặng 0,453 kg.

Giờ đây bất cứ khi nào Kelly và tôi có mặt trong nhà tang lễ tiễn đưa một thành viên trong gia đình của chúng tôi thì người kia luôn xuất hiện cùng với M&M, một món quà an ủi tinh thần đưa ta ra khỏi nỗi buồn đang xâm chiếm lòng ta. Chúng tôi đùa với nhau rằng khi nào chúng tôi về già, đứa nào trong hai chúng tôi chết trước thì đứa còn lại nhớ ném theo vào huyệt những viên kẹo sôcôla M&M, mặc cho những người đang thương khóc khác phải ngạc nhiên. Đó là một ý nghĩ ngây ngô, nhưng giờ đây M&M sẽ luôn quan trọng đối với tôi. Chúng sẽ nhắc tôi nhớ rằng thậm chí khi điều gì đó đau đớn và đầy quyền năng như cái chết đến để lấy đi những gì quan trọng nhất đối với tôi thì tôi vẫn có sôcôla... và Kelly.

JENNIFER STEVENS

BẠN BÈ CHÍ CỐT

Chúng ta mãi mãi là bạn của nhau. Nói như thế có lẽ không đúng lắm, vì phải có một quãng thời gian trước khi chúng ta là bạn bè của nhau, nhưng tớ chẳng thể nào nhớ được cái khoảng thời gian ấy. Cậu đã nằm trong ký ức đầu tiên của tớ và trong mọi ký ức tốt đẹp nhất mà kể từ đó tớ có được.

Linda MacFarlane

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Những viên kẹo M&M

Dù bà ngoại đã hôn mê gần sáu tháng nay nhưng việc bà ra đi vẫn khiến mọi người thấy sốc. Năm trước bà đã bị trận đột quỵ lần thứ ba và sau đó chìm vào giấc ngủ câm lặng, bỏ gia đình suốt ngày ngồi bên giường bệnh của bà đau đớn, than khóc và cầu nguyện. Khi bà mất tôi chưa tròn mười ba tuổi, và điều đầu tiên tôi nhớ rõ nhất là cú sốc trước việc bà ra đi mãi mãi. Tôi hiểu thần chết chờ đợi bà, nhưng trong những khoảnh khắc đầu tiên nhận thức được vấn đề ấy tôi vẫn không thể tin được "phút cuối" ấy cuối cùng cũng đã đến.

Những gì diễn ra tiếp theo đó là lễ nghi tiễn đưa theo kiểu Công giáo. Đầu tiên sẽ là lễ canh thức người đã khuất. Có bốn người thức canh. Ngày đầu tiên có hai người, một người từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, và một người từ bảy giờ tối đến chín giờ tối. Lịch canh cũng lặp lại như vậy trong ngày hôm sau. Ngày thứ ba sẽ là ngày đưa tang, đưa tang tại nhà thờ và sau đó là lễ chôn cất tại nghĩa trang. Có vẻ như có quá nhiều việc phải làm. Trong vài ngày ngắn ngủi sắp tới, cả cuộc đời của tôi như cũng chết đi: nhìn chăm chăm vào cơ thể của bà giữa mùi hương thơm nồng của biết bao là hoa tươi, cảm thấy được sự yên lặng một cách đáng sợ của nhà tang lễ và mỗi đêm đều mơ về bà, hồn bà cứ lởn vởn quanh tôi khi tôi cố gắng thiếp ngủ một cách vô vọng. Cuộc sống thật sự của tôi, cuộc sống của một đứa trẻ học lớp tám với toàn là những buổi học dường như không bao giờ có thể xa rời tôi được.

Tại nhà tang lễ, bè bạn và bà con lối xóm từng đoàn đi vào nói lời vĩnh biệt đến ngoại và an ủi mẹ tôi.

Chẳng biết đứng đâu cũng chẳng biết làm gì, tôi đứng nép sang một bên, không muốn làm mẹ bực mình. Sự lạc lõng của tôi không còn nữa khi bạn Kelly của tôi đến.

Bạn ấy sống ở phố dưới; chúng tôi làm bạn với nhau từ hồi Kelly lên ba còn tôi lên bốn. Mẹ tôi rất vui khi bà phát hiện ra có một gia đình có một cô con gái nhỏ mới chuyển đến sống ở phố dưới - rốt cuộc cũng tìm ra được một bạn để chơi với tôi! Mẹ và cô Patti, má của Kelly, nhanh chóng kết thân với nhau cũng như tôi và Kelly vậy! Dù tôi lớn hơn bạn ấy một tuổi và trong trường chúng tôi học khác lớp nhau nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Chúng tôi là bạn "ở nhà" của nhau, là bạn cùng nhau đạp xe về nhà sau khi tan trường và cùng soạn những vở kịch để lũ nhóc Cabbage Patch của chúng tôi biểu diễn. Khi lớn lên một chút, chúng tôi ma mãnh hơn và bắt đầu rủ nhau lỉnh trốn ăn tối, ra khỏi khu nhà cách vài dãy phố để ăn kem xi rô, dù vẫn biết chúng tôi không được phép rời khỏi khu nhà ở của mình. Thời gian sau, chúng tôi cũng được phép ra khỏi khu nhà ở, chúng tôi thường đi lăng quăng góc phố ăn pizza, và hai đứa thường dừng ở lối nhỏ để thoa son hồng lên môi và tô mí mắt.

Tại nhà tang lễ, ba má Kelly đi đến quan tài và quỳ gối cầu nguyện. Kelly chạy ngay đến chỗ tôi. Trong tay bạn là hai gói sôcôla M&M, loại có hạnh nhân. Kelly biết kẹo là một trong những thứ tôi rất ưa thích; chúng tôi thường đến cửa hiệu trong phố để chọn mua sôcôla và kẹo que. "Mình nghĩ cái này sẽ làm cậu thấy đỡ hơn," Kelly nói. Đến cuối buổi thức canh hôm ấy và những buổi khác mà Kelly có tham dự, chúng tôi ngồi phía sau trong phòng canh, cùng ăn M&M và nói chuyện khe khẽ với nhau. Một biến cố gây choáng váng bỗng chốc trở nên dễ dàng chịu đựng đối với tôi khi có những viên kẹo sôcôla và có một người bạn thân bên cạnh.

Hai năm sau, khi bà nội của tôi qua đời, một lần nữa Kelly lại có mặt bên tôi trong suốt những đêm thức canh và trong ngày tang lễ, và lại đem M&M cho hai đứa. Thật khó nghĩ ra cái gì để có thể an ủi cho một người đang đau khổ... bạn sẽ làm gì cho một người vừa mới mất đi một trong những người thân trong đời của họ? Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng Kelly đã hiểu rằng bạn ấy chẳng thể làm được gì nhiều để xoa dịu nỗi buồn đau trong tôi ngoài việc ở bên tôi và đem đến thứ gì đó có thể làm cho tôi mỉm cười. Một năm sau đến lượt bà của Kelly mất, tôi đến với bạn trong buổi bạn thức canh cùng với một bịch M&M nặng 0,453 kg.

Giờ đây bất cứ khi nào Kelly và tôi có mặt trong nhà tang lễ tiễn đưa một thành viên trong gia đình của chúng tôi thì người kia luôn xuất hiện cùng với M&M, một món quà an ủi tinh thần đưa ta ra khỏi nỗi buồn đang xâm chiếm lòng ta. Chúng tôi đùa với nhau rằng khi nào chúng tôi về già, đứa nào trong hai chúng tôi chết trước thì đứa còn lại nhớ ném theo vào huyệt những viên kẹo sôcôla M&M, mặc cho những người đang thương khóc khác phải ngạc nhiên. Đó là một ý nghĩ ngây ngô, nhưng giờ đây M&M sẽ luôn quan trọng đối với tôi. Chúng sẽ nhắc tôi nhớ rằng thậm chí khi điều gì đó đau đớn và đầy quyền năng như cái chết đến để lấy đi những gì quan trọng nhất đối với tôi thì tôi vẫn có sôcôla... và Kelly.

JENNIFER STEVENS

BẠN BÈ CHÍ CỐT

Chúng ta mãi mãi là bạn của nhau. Nói như thế có lẽ không đúng lắm, vì phải có một quãng thời gian trước khi chúng ta là bạn bè của nhau, nhưng tớ chẳng thể nào nhớ được cái khoảng thời gian ấy. Cậu đã nằm trong ký ức đầu tiên của tớ và trong mọi ký ức tốt đẹp nhất mà kể từ đó tớ có được.

Linda MacFarlane

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.