Thư gửi cho Lois
Lois thân mến,
Hôm nay tớ nghĩ ngợi rất nhiều về tình bạn của bọn mình và mọi thứ đã làm cho tình bạn ấy trở nên thật đặc biệt. Dù bọn mình quen biết nhau từ hồi học lớp Bảy, nhưng chỉ khi lên lớp Mười thì bọn mình mới thật sự bắt đầu thân thiết nhau. Cứ khoảng hai ba giờ là cậu lại chờ đợi tớ. Tớ vẫn có thể nhìn thấy cảnh cậu đứng nơi cuối hành lang, tay ôm đầy sách, trông thật ung dung và tự tin. Cậu còn nhớ Brandon Johnston không? Cái anh chàng thỉnh thoảng vẫn hay đứng chờ với cậu đấy. Dù anh ấy có lớn tuổi hơn nhưng anh ấy vẫn rất ngưỡng mộ cậu. Dĩ nhiên là anh ấy phải ngưỡng mộ cậu rồi; anh chàng nào mà chẳng ngưỡng mộ cậu! Mấy tay bán hoa kiếm khối tiền từ việc đi giao hoa hồng vàng đến nhà cậu ấy chứ.
Tớ thường thắc mắc không biết điều gì khiến cậu chọn tớ làm bạn. Tớ ngược với cậu ở mọi mặt. Không chỉ khác cá tính, mà cả dung nhan, diện mạo cũng so le. Cậu thấp người, tóc sẫm, cặp mắt nâu, to đầy biểu cảm. Nếu bảo mô tả về cậu thì có thể nói là xinh xắn. Tớ cao to, tóc vàng, mắt xanh kỳ dị. Xinh đẹp không phải là một tính từ mà tớ có thể dùng để miêu tả về tớ. Hơn thế, cậu trông rất tự tin, mạnh mẽ, cứng đầu và chững chạc hơn so với tuổi, cậu như là cô gái mười tám tuổi hơn là cô bé mười lăm. Còn tớ thì ngược lại, luôn lo lắng, vụng về và hoàn toàn là một con bé mười lăm tuổi! Tớ đoán là cậu từng nghĩ ngợi về tớ và quyết định rằng cậu sẽ cố gắng để trở thành niềm hy vọng duy nhất của tớ.
Tớ nhớ là bọn mình còn rất khác nhau về tình trạng sức khỏe nữa. Tớ rất dễ bị cảm, cứ đôi ba hôm lại chảy nước mũi và có khi kèm theo chứng ho. Cậu có thể bị tớ lây cho và ốm đến cả tuần. Một tối nọ sau giờ làm việc tớ đến nhà cậu, tớ cứ nhảy dựng lên khi cố quyết định những gì bọn mình sẽ làm vào đêm đó. Cậu, tóc xõa xượi, mắt sụp xuống, năn nỉ được đi nghỉ một chút. Tớ nói, "Thôi được, một tiếng thôi đấy, và bọn mình sẽ ra khỏi đây!" Thế là tớ nằm xuống và lập tức tớ thiếp ngủ. Đúng một tiếng sau tớ thức dậy, và cậu thì đang nhìn tớ chăm chăm. "Tớ ghét cậu quá. Cậu nói tớ là người mệt mỏi, thế mà cậu lại ngủ!" Cậu nói cậu ghét nhìn thấy những gì làm tớ mất ngủ. Ấy thế mà cách đây chín năm tớ đã có lần thức trắng cả đêm. Dù cậu là nguyên nhân của cái đêm dài mất ngủ ấy, cậu cũng không có ở đấy mà chứng kiến nó.
Khi tớ có con đầu lòng, đúng theo nghĩa đen là tớ một mình vượt biển suốt quá trình mang thai. Chưa từng lúc nào trong chín tháng ấy tớ cảm thấy có chút nào buồn nôn do thai nghén. Một ngày nọ tớ trả lời điện thoại khi cậu có thai bé Ryan để nghe thấy một giọng nói nghe như từ bên kia địa ngục vọng tới, "Làm thế nào mà có người lại có thể vượt qua được điều này mà CHẲNG KHI NÀO BỊ NÔN cơ chứ?! Ngày nào tớ cũng chiếm lĩnh phòng vệ sinh suốt ngày và mắng cậu suốt. Ai đặt tên cho cái chứng ốm nghén chết tiệt này là 'căn bệnh buổi sớm'(1) hẳn là một tên đàn ông!" Nghe xong câu này tớ đáp lại, "Tớ xin lỗi." Tớ đã không thể làm bạn của cậu suốt từng ấy năm nếu không biết được khi nào thì tốt nhất là giữ mồm giữ miệng. Cậu là người duy nhất tớ biết đã phải vào bệnh viện vì ốm nghén.
Đến ngày hôm nay, khi tớ nghe "Tin Man" của nhóm America, tớ có thể cảm nhận trọn vẹn cái mùa hè tuyệt vời năm 1974 ấy, lúc bọn mình đang giữa giai đoạn từ năm ba chuyển sang năm cuối và bọn mình đã quyết định rằng vui vẻ là chính tiền bạc là phụ, thế là bọn mình bỏ mọi công việc! Cậu nhớ không? Bọn mình đã có làn da rám nắng thật tuyệt vời, những chiếc quần cụt cắt ra từ quần jean xanh chắp vá, áo yếm, những đôi hoa tai to tròn, và chiếc xe Mustang đời 67; đó là mọi thứ bọn mình cần! Mọi thứ ở đây có nghĩa là ngoại trừ tiền bạc! Tớ không nghĩ là một cái Whopper với rau dưa và hành củ ở một bên và tương cà ở một bên là những gì tiệm bánh Burger King nghĩ tới khi họ nói, "Hãy ăn theo cách của bạn." Bọn mình đã sống cả mùa hè năm ấy bằng tình thương của những người khác, và của những bồ tèo của bọn mình khi bọn mình thật sự đói bụng.
Thi thoảng tớ lại chơi bản "I shot the Sheriff" của Eric Clapton chỉ để cảm thấy cái tuổi mười sáu quay trở lại. Đó là thời khắc đẹp nhất để bắt đầu một tình bạn sẽ kéo dài cả đời.
Bọn mình đã có rất nhiều chuyến phiêu lưu và niềm vui, những lần vui vầy mà tớ sẽ không đời nào đánh đổi để lấy bất kỳ thứ gì trên thế giới này, nhưng những gì tớ nhớ nhất là những cảm xúc mà chúng ta đã chia sẻ với nhau. Cậu là một người bạn mà tớ có thể thổ lộ được bất kỳ điều gì. Tớ có thể thổ lộ những suy nghĩ thầm kín nhất, những mong ước bí mật và những cảm xúc mong manh nhất. Tớ có thể phô bày với cậu mọi điều này và biết rằng cậu sẽ vẫn yêu thương tớ. Tớ không phải là một người xinh đẹp nhất hay nổi tiếng nhất. Tớ chẳng bao giờ muốn là một người khiêu vũ mồi hoặc tham dự vũ hội cuối năm. Tớ đọc những quyển sách kỳ lạ và sử dụng những ngôn từ mà hầu như mọi thiếu niên mười lăm tuổi nào cũng chưa từng nghe thấy. Nhưng cậu chẳng xét nét những chuyện ấy; cậu cũng đọc những quyển sách đó và thích thú những từ vựng trong sách như tớ vậy! Bọn mình có lẽ là những thiếu niên duy nhất hâm mộ mục: Cải Thiện Năng Lực Dùng Ngôn Từ Của Bạn của tờ tạp chí Reader's Digest.Tớ luôn biết là những đứa con gái khác hay thắc mắc tại sao cậu chẳng thấy chán tớ. Tớ cũng biết, dù chẳng bao giờ cậu nói ra, là bọn chúng cũng đã làm cho cậu khốn khổ với điều đó. Nhưng vì "yêu ai yêu cả đường đi lối về"(2)của cậu nên bọn chúng cũng chấp nhận tớ vì cậu đã chấp nhận tớ.
Cậu dạy tớ phải tự tin. Cậu tin tưởng ở tớ và làm cho tớ phải tin tưởng ở mình. Từ lúc bọn mình mới có mười lăm tuổi đến khi bọn mình trưởng thành và có con có cái, bọn mình vẫn là những người bạn thân thiết có thể nói cho nhau những cảm xúc sâu kín nhất, có thể cười cho đến phát khóc, và là những người bạn chẳng bao giờ bỏ nhau.
Cái ngày cậu kết hôn với Chris, tớ từ bên Đức gọi điện về cho cậu, nhưng cuộc gọi điện thoại ấy quá dài, đến tận giờ cậu phải ra nhà thờ làm lễ. Nhưng cậu sẽ không đi nhà thờ trừ khi cậu nói chuyện được với tớ. Một khi bọn mình bắt đầu trò chuyện với nhau, bọn mình không còn muốn nói câu tạm biệt nữa, thế là hầu như cậu đã trễ giờ đến hôn lễ của chính mình. Điều đó trở thành một mẫu hình của chúng ta: Không bao giờ muốn nói lời tạm biệt.
Tớ vẫn còn giữ cái lâu đài cát mà cậu đã tặng tớ vào cái đêm cậu điTexas. Bọn mình đã đến nhà Darryl dùng cơm tối và đã rất vui vẻ ở đó. Suốt đêm bọn mình tránh nói về cái lý do ở bên nhau lần này. Dù thế nhưng cái lý do ấy vẫn còn đó, vẫn hiện diện nơi bàn ăn như một vị khách không mời mà đến. Lát sau, khi bọn mình đứng trên con đường phía ngoài nhà tớ, đã đến lúc phải nói lời từ giã. Rồi thì nước mắt vòng quanh, bọn mình vừa khóc vừa cười với nhau. Bọn mình lên kế hoạch cho lần gặp kế tiếp; bằng cách đó chúng ta có thể nói "Gặp lại cậu sau nhé," thay vì nói "Tạm biệt cậu." Bọn mình chẳng khi nào thấy thoải mái khi phải nói lời từ giã. Tấm thiệp cậu tặng tớ vào đêm ấy cùng với cái lâu đài nói lên rằng chúng ta là: "Những người bạn chí cốt, và những người bạn chí cốt không bao giờ rời xa nhau."
Có vẻ như dù bọn mình có sống ở đâu, gọi điện cho nhau hay đến thăm nhau bất kỳ lúc nào thì mọi thứ vẫn vậy. Thế giới có đổi thay và đường đời có đưa chúng ta đi muôn nẻo khác nhau nhưng tình bạn của chúng ta vẫn bất biến. Tớ biết mình có thể luôn tin tưởng ở cậu.
Đặc biệt là một lần nọ, khi cuộc sống thật sự làm tớ suy sụp; tớ cảm thấy ngột ngạt như đang bị ngạt thở. Lúc ấy cậu đang sống ở Dallas, và mới sinh bé Ryan. Tớ đã gọi cho cậu vào một ngày thứ Hai để xem cậu sẽ làm gì vào thứ Năm. Cậu nói cậu chẳng làm gì, thế là tớ hỏi xem cậu có thể đến đón tớ ở phi trường không. Tớ không cần để người trợ giúp của công ty điện thoại nghe thấy câu trả lời của cậu. Bốn ngày hôm đó là những ngày tuyệt vời nhất của đời tớ. Tớ không nghĩ là bọn mình đã ngừng nói chuyện từ lúc cậu đón tớ về nhà cho đến khi cậu đưa tớ trở ra phi trường vào ngày Chủ nhật. Cậu thậm chí còn ngủ trên cái "ghế-giường" với tớ nữa chứ. Tớ vẫn giữ tấm hình Chris đã chụp bọn mình vào lúc hai giờ sáng, khi mà bọn mình vẫn thức ngồi nói chuyện với nhau. Nó đã được lồng vào khung và ngự trên cái kệ trong phòng ngủ của tớ, bên cạnh cái hộp giữ ký ức mà cậu đã làm cho tớ. Tớ thấy thật khôi hài khi cậu lại làm cho tớ "cái hộp" giữ ký ức. Một cái hộp thì đời nào có thể chứa được tất cả mọi ký ức của tớ về mọi giây phút tớ có với cậu được. Chẳng gì có thể chứa được các ký ức của tớ: Chúng làm phồng trái tim của tớ và ngập đầy như nước lũ trong tâm hồn tớ bằng những cảm xúc ngọt ngào hay cay đắng của lúc trưởng thành và mất đi sự thơ ngây.
Thật buồn cười, cậu luôn nghĩ là cậu sẽ thấy nó đến, như trong phim vậy. Sẽ có một cảm xúc kỳ bí khó có thể giải thích nào đó, một cảm giác lo lắng, bất an hiện diện khắp nơi, một loại dấu hiệu nào đó. Nhưng cuộc sống không theo cách đó; nó chỉ va vào bạn khi bạn không để ý. Chỉ trong nháy mắt cuộc sống của bạn có thể thay đổi mãi mãi.
Cú điện thoại ấy đến vào khoảng mười giờ của cái đêm khủng khiếp ấy. Chị gái của cậu gọi đến và nói với tớ là cậu vừa bị tai nạn nghiêm trọng. Cậu chỉ có 50% cơ hội sống sót. Khi gác máy, tớ biết là cậu sẽ vượt qua; chẳng có giây phút nào mà tớ nghĩ ngược lại. Tớ đã lên kế hoạch đến Dallasđể giúp cậu bình phục. Trong khi tớ đang chuẩn bị cho chuyến đi của mình thì điện thoại lại réo. "Bác sĩ không cứu được nó; con bé đã đi rồi," là những gì chị cậu nói mà tớ còn nhớ. Khi tớ ngồi trên sàn phòng bếp, cánh tay tớ bó quanh đầu gối, chầm chậm lắc lư người ra trước, về sau. Làm thế nào mà cậu lại ra đi được cơ chứ? Tớ đâu có nói lời từ giã cậu. Đêm đó tớ nhìn từng khắc trôi qua trên chiếc đồng hồ để cạnh giường; tớ chẳng hề chợp mắt. Đó là lần đầu tiên tớ thức cả đêm.
Hai ngày sau, Chris đưa cậu về nhà. Tớ sợ quá không dám bước vào căn phòng đó. Lần đầu tiên tớ không làm được điều đó. Tớ chạy đi và đứng nhìn qua cửa sổ một cách vô hồn, tay tớ nắm chặt, đút vào túi và im lặng cầu xin được thoát ra khỏi ác mộng kinh khủng này, để thoát khỏi những gì tớ biết là tớ sắp phải chứng kiến. Đứng đó, bên cửa sổ, nước mắt chảy thành dòng trên mặt, tớ nhận thấy mình đang nhìn vào người bán lốp xe bên kia đường, cái người mà một đêm nọ đã bị bọnmình "khoắng" mất một cái lốp xe để trêu chọc suốt mùa hè kỳ diệu năm 1974. Tớ cảm thấy cậu hiện diện ngay bên cạnh tớ chắc chắn như thể cậu đang đứng đó. Bám víu một cách vô vọng vào ký ức về hai cô gái trẻ ấy, nghe thấy tiếng cười của họ, tớ quay người và bước đến nơi cậu đang nằm. Tớ nhìn xuống cậu và cảm thấy trái tim lẫn tâm hồn mình nát vụn, chẳng bao giờ còn có thể trở thành một khối như trước. Sau đó tớ đặt vào tay cậu một cành hồng vàng để cậu sẽ luôn có một thứ gì đó cậu yêu thích, một thứ gì đó từ tớ. Phần khó khăn trên hết sắp xảy đến vào ngày hôm sau, khi tớ phải ra đi và bỏ cậu lại nghĩa trang. Tớ đã cố, nhưng khi tớ quay đi, tớ nhận ra một điều kinh khủng là nếu tớ ra đi, những ngày vừa qua ấy sẽ là sự thật. Tớ sẽ chẳng bao giờ còn được cười vang với cậu, được khóc với cậu hay được chia sẻ cuộc sống với cậu. Khi tớ ra đi, cậu sẽ biến khỏi tớ mãi mãi.
Đến tháng này là đã mười bốn năm kể từ ngày ấy. Tớ đã có thêm hai cậu con trai, tớ đã chứng kiến con trai của cậu trưởng thành và trở thành một chàng trai trẻ đẹp; cậu hẳn sẽ tự hào về thằng bé. Mỗi lần tớ nhìn vào cặp mắt sẫm màu xinh đẹp của nó, tớ lại thấy cậu đang nhìn lại tớ. Không nghi ngờ gì nữa, thằng bé mang dấu ấn của cậu, và bàn tay cậu sẽ vẫn mãi nằm trên trái tim thằng bé. Bà tớ, bố tớ, mẹ tớ đã mất rồi. Tớ đã ly dị rồi lại tái hôn. Không một ngày nào trôi qua mà tớ không nghĩ đến cậu và mong ước có cậu ở bên. Tớ vẫn đặt hoa hồng vàng lên mộ cậu, và tớ không quên gửi đến mẹ cậu một tấm thiếp vào ngày lễ "Các bà mẹ" suốt mười ba năm qua. Năm ngoái tớ đã đặt một tấm thiếp và một cành hồng lên bậu cửa trước nhà bà cụ để bà bắt gặp chúng. Tớ nghĩ là cậu sẽ thích chuyện này.
Thi thoảng tớ lại thắc mắc không biết nếu cậu còn đến giờ thì các cuộc trò chuyện của bọn mình sẽ ra sao nhỉ? Tớ cho rằng bọn mình hẳn sẽ khôn ngoan hơn một tẹo và chín chắn hơn một chút. Tớ chắc rằng cậu vẫn sẽ xinh đẹp, tự tin, và vẫn là người giúp tớ tìm ra lối đi cho mình. Một điều tớ biết mà không mảy may băn khoăn là chúng ta sẽ vẫn là những người bạn thân thiết có thể nói cho nhau những cảm xúc sâu kín nhất, có thể cười cho đến phát khóc, và là những người bạn chẳng bao giờ bỏ nhau như hồi chúng ta là những bé gái mười lăm tuổi đến những cô gái hai mươi sáu tuổi. Tớ cũng biết mà không mảy may nghi ngờ là tớ đã trở thành một con người tốt hơn vì đã quen cậu.
Tớ nhớ cậu quá, Lois ơi, đến ngày hôm nay, đã mười bốn năm trôi qua tớ vẫn nhớ cậu nhiều lắm. Có một khoảng trống vắng đau đớn sẽ không bao giờ dịu đi trong trái tim tớ. Tớ yêu cậu; tớ sẽ luôn yêu cậu.
Tớ nghĩ là tớ vẫn chưa biết cách nói lời từ giã. Tớ ngờ rằng tớ sẽ chẳng bao giờ biết cách ấy.
BETH SHERROW
1. Nguyên văn: "morning sickness" (ND)
2.Nguyên văn: "Love me, love my dog" (ND)
Bùa may mắn
Katie và tôi gặp nhau vào ngày đầu tiên ở lớp Cao học. Chúng tôi kết đôi với nhau để sống chung trong một căn hộ, và gần như ngay lập tức không rời nhau nữa. Một bộ đôi chẳng giống gì nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên - một người thì thấp bé, có làn da rám nắng của người California, còn một người thì cao lớn, da nhợt nhạt, như bà chúa nơi băng giá - nhưng chúng tôi lại có nhiều điểm chung với nhau hơn những gì ban đầu chúng tôi trông đợi. Katie trẻ nhất lớp chúng tôi, và tôi, đứa con độc nhất trong gia đình, luôn khao khát có chị có em. Tôi nhanh chóng thay thế làm bà chị của Katie, người mà Katie rất thương nhớ, còn tôi thì có được đứa em gái mà tôi hằng mong muốn.
Tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu và sẽ kéo dài mãi mãi kể từ sau một đêm, khi tôi bị tiếng động chói tai của sàn phòng ngủ đánh thức. Ánh đèn đường len qua mấy khe của tấm màn sáo lọt vào phòng tôi, và tôi có thể nhận ra Katie đang trong bộ đồ ngủ trông như trẻ con, đứng bên cạnh giường tôi, nức nở không nói.
"Chuyện gì thế Katie?" Tôi hốt hoảng kêu lên vì nghĩ là có chuyện gì kinh khủng xảy ra.
"Em gặp ác mộng," con bé nức nở. "Em ngủ với chị được không?"
Tôi nghệch mặt, nhấc tấm mền lên và xích người qua lấy chỗ cho con bé nằm cạnh. Con bé bò vào, và tôi, có chút gì đó ngượng ngập, bắt đầu vỗ nhè nhẹ lưng và vuốt tóc nó cho đến khi tiếng nức nở dịu dần rồi tắt hẳn. Cuối cùng, hơi thở nhịp nhàng cho biết con bé đã thiếp ngủ. Còn tôi, vẫn nằm thức, tôi bỗng nhận ra rằng thật dễ chịu biết bao khi có con bé trong đời mình.
Dù thế nhưng sau khi tốt nghiệp thì cuộc đời đã đẩy chúng tôi đi hai ngả khác nhau - ban đầu là khác bang, sau là khác đất nước, và thậm chí còn khác cả châu lục nữa chứ - chúng tôi vẫn quyết giữ tình bạn bền vững qua các múi giờ khác nhau. Vì cả hai chúng tôi đều rất say với chuyện du lịch đó đây nên chúng tôi dễ dàng quyết định kế hoạch gặp nhau ở những vùng đất xa lạ trên thế giới - và suốt chặng đường đi chúng tôi luôn dấn thân vào đủ kiểu mạo hiểm.
Khi thì chúng tôi làm cho nhau khiếp hãi khi chơi trò nhảy bungee ở New Zealand, hay khi xe chúng tôi bị sa lầy vào cát và sau đó lại bị lũ khỉ đột ở Kenya rượt đuổi, khi gặp động đất ở dãy Capcade, hoặc khi cầu nguyện xin được sống sót trong giây phút nguy hiểm lúc chạy trên chiếc xe hơi thể thao nhỏ xíu của Ý xuyên qua những con đường ngoằn ngoèo gấp khúc trên dãy Alps ở Ý - bằng cách nào đó chúng tôi đã luôn xoay xở để trở về an toàn với tinh thần sảng khoái và thích thú. Chưa từng có điều gì gây trở ngại cho chúng tôi, vì chúng tôi thật sự tin rằng chúng tôi bất khả xâm phạm khi chúng tôi bên nhau - chúng tôi đều là bùa may mắn của nhau. Dù cả hai chúng tôi bao năm qua đều gặp những xui xẻo và khó khăn, nhưng chỉ một chuyến viếng thăm, bùa may mắn của chúng tôi thường khiến cho tình hình có tồi tệ cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Cách đây vài năm tôi là phù dâu danh dự của Katie trong hôn lễ của cô ấy với người bạn trai quen từ rất lâu. Đúng kiểu Katie, cô ấy đã báo với tôi lúc tôi đang trên đường đến rằng tôi có nhiệm vụ trang điểm và làm tóc cho cô bởi vì cô không tìm đâu ra chuyên viên trang điểm trong thời hạn ngắn ngủi ấy. Tôi nghe mà sợ muốn xỉu nhưng cô ấy cứ trông cậy vào tôi.
"Nào, nào! Chị em mình đã sống qua bao hiểm nguy, thử thách với nhau rồi còn gì. Lần này chị cũng sẽ không bỏ rơi em đúng không? Chị chưa từng than thở về bất cứ chuyện gì cơ mà - không hề than van khi em quên đón chị ở Lisbon, hay khi em làm cho chúng ta lạc đường ở Morocco, thậm chí cả khi em bỏ rơi chị một mình để làm tiểu luận. Thế thì tại sao chị lại sợ chuyện sấy và tạo nếp cho tóc em và chuyện giúp em vuốt chút mascara cho mắt?"
Cô ấy nói đúng. Dù gì thì đó cũng là Katie - người chưa từng làm cho cuộc sống quá nghiêm trọng và chẳng bao giờ tuân thủ các quy tắc trừ phi cô ấy hoàn toàn chắc chắn rằng chúng phục vụ cho mục đích gì.
Khi tôi đi ra sau lưng Katie, chúng tôi được chụp một tấm hình mà tôi rất thích - cảnh Katie quay lại nhìn tôi. Gương mặt Katie được trang điểm rất nhẹ và giữ gần như nguyên vẹn nét đẹp tự nhiên và mái tóc vàng óng ả xõa dài ra sau, bồng bềnh ôm nhẹ đôi vai làm bật lên nét khả ái và nụ cười rạng rỡ. Trong lần gặp nhau cuối cùng của chúng tôi, cái lần dừng chân khá ngắn ngủi ở thành phố New York, cô ấy phấn khởi nói với tôi rằng cô ấy và chồng đang bắt đầu lên kế hoạch có con. Tôi, vẫn còn độc thân và giật mình trước viễn cảnh trở thành một "bà cô," đã không nhận ra rằng điều này có thể thật sự sẽ chấm dứt quãng đời vô tư và chấm dứt luôn cái chương tình bạn quan trọng của chúng tôi.
Dù vẫn mừng cho hạnh phúc của người bạn thân yêu của mình nhưng tôi bất giác thấy cô đơn và già cỗi. Những ký ức về những chuyến du hí của chúng tôi và những trận cười nghiêng ngả của chúng tôi dần trôi vào quá khứ, và tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi thấy giận mình vì đã tỏ ra rầu rĩ như thế này. "Thay đổi là điều tốt cơ mà!" Tôi tự nhủ, và "Chúng ta cần tiến về phía trước. Chúng ta cần giữ kỷ niệm của quá khứ nhưng vẫn phải nhìn về tương lai." Tôi buộc mình nghĩ đến những kỷ niệm vui vẻ, nghĩ đến những giây phút hạnh phúc và biến mình thành tên khùng trong suốt chặng cuối của chuyến bay khi tôi cứ bật cười từng hồi khi nhớ lại những kỷ niệm vui tươi thuở trước. Tôi quyết định không thổ lộ với Katie về những lo lắng của mình, và vài ngày sau đó tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn khi nghĩ đến chúng - dù rằng thi thoảng tôi vẫn rơi nước mắt.
Thế rồi một sáng nọ tôi nhận được một tin nhắn của Katie trong hộp thư đến của mình. Không biết có chuyện gì, tôi lo lắng nhấp chuột vào và đọc ba câu ngắn ngủi quen thuộc: "Một chuyến lướt sóng một tuần ở Dominican Republiccho những người mới học. Hai tuần nữa. Chị có tham dự không?"
Chết thật. Tôi có lãng phí không khi để mất hết mấy ngày lo lắng không đâu cho tình bạn của chúng tôi khi sợ rằng nó biến đổi? Tôi thật ngốc làm sao khi nghĩ rằng bùa may mắn của mình sẽ, hoặc có thể, bay đi mãi mãi. Chúng tôi rồi sẽ trở thành bà nội bà ngoại và cô ấy vẫn sẽ làm tôi hú tim với trò leo núi Whitney, và sẽ không ngừng cho đến khi cô ấy đuổi theo tôi lên được đến đỉnh.