Mút độn ngực
Với một người tôi tin tưởng, tôi có thể nói cho cô ấy nghe hết cả những vấn đề của mình mà chẳng lo có ai biết được. Tôi có thể nói cho cô ấy toàn bộ nhật ký bí mật của tôi.
Priya Patel
Kem nở ngực có giá 2,98 đôla một hũ chẳng có tác dụng gì. Cô bạn Carol và tôi tháng nào cũng trung thành đọc những quảng cáo trưng toàn hình những cô gái xinh đẹp đã phát triển đầy đủ, in ở bìa sau những cuốn tạp chí Điện ảnh. Hiện giờ chúng tôi mười lăm tuổi, chúng tôi mơ mình được giống như họ.
Nhặt nhạnh, gom góp tiền công giữ trẻ của hai đứa, chúng tôi phấn khởi gửi đặt mua hai hũ kem cho hai đứa và suốt tháng Sáu năm 1955, ngày nào chúng tôi cũng háo hức chờ ông đưa thư. Chúng tôi phải rình đón ông ấy bên ngoài bởi vì chúng tôi biết cuộc mua bán này không phải là một điều mà mẹ chúng tôi cho phép.
Chúng tôi vui đến phát rồ vào cái ngày hai hũ kem được gửi đến. Sau mười lần sử dụng theo như hướng dẫn, như một quả bóng xì hơi, niềm vui sướng của chúng tôi tan dần vào không khí nóng bức của tháng Bảy. Ít nhất là đối với tôi. Carol rõ ràng là đang phát triển, nhờ có kem hay do tạo hóa (ai mà biết được?) nhưng bằng chứng rành rành khi cô ấy mặc vào bộ đồ bơi. Cô ấy có đầy đủ các đường cong gợi cảm, trong khi tôi, bạn của cô ấy từ hồi học lớp Một, thì phẳng lì như những con đường trải bê tông trong phố.
Thế rồi vào một ngày tháng Bảy oi bức, chúng tôi chọn kế hoạch B.
Thẳng tiến đến cửa hiệu "một đôla" trong vùng, chúng tôi thực hiện cuộc mua bán thứ hai quan trọng nhất trong cuộc đời niên thiếu của tôi: mua miếng độn ngực. Giải pháp bằng mút cao su cho cái tính thích khêu gợi có giá 1,98 đôla một cặp. Thêm một lần nữa một cuộc mua bán lại được thực hiện không phải với mẹ, mà chỉ với bạn thân.
Trong khi tôi vào gian hàng bán đồ dành cho nữ, Carol đứng canh bên ngoài, nhìn hai phía, xem mẹ tôi hay có dì nào, bác nào, bạn của mẹ, có thể đi đâu ngang qua không. Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau về ám hiệu. Ho ba cái nghĩa là chẳng có ai héo lánh đến, hai cái nghĩa là rắc rối đang đến gần. Khi nghe thấy có ba tiếng ho đầy an tâm, tôi thực hiện cuộc mua bán với cô bán hàng. Nhưng chờ một phút nào! Cô ấy đang nói gì thế nhỉ? Cô ấy không còn túi đựng và sẽ quay lại ngay sao? Để những miếng độn ngực ngay trên bàn tính tiền giữa thanh thiên bạch nhật thế à?!
Ôi, Chúa ơi, không! Làm ơn đừng để cho chuyện này xảy ra, trái tim non trẻ của tôi khẩn cầu.
Chẳng những chuyện ấy vẫn xảy ra mà bên ngoài kia còn vang lên hai tiếng ho nữa chứ. Rắc rối, rắc rối thật sự đang đến rất gần mang hình hài của bà MacDoover, người chuyên buôn chuyện của khu phố đang từ phía cánh phải đi đến. Ngay lúc đó tôi thề với Chúa rằng tôi sẽ là một người truyền giáo lặn lội đến tận Trung Quốc nếu như Chúa đưa người bán hàng quay trở lại thật nhanh cùng với mấy cái túi. Và cô ấy đã quay lại thật. Ôi Chúa toàn năng!
Carol và tôi chạy vội về nhà, tay nắm chặt chiếc túi đựng "hình ảnh mới mẻ" sắp có của tôi, vâng ít nhất là ở phần trên của hình ảnh ấy. Khi đã vào phòng tắm, tôi thử mặc bộ đồ tắm cùng với mấy miếng độn ngực đặt ở vị trí của chúng. Chao! Thật tuyệt vời! Carol cam đoan rằng tôi trông hệt như Marilyn Monroe hay thậm chí là như Jane Russell. Có thể là chưa đến mức núi lửa, nhưng thật sự rất nữ tính. Với cái nóng như đổ lửa bên ngoài và bên trong nhà không có máy điều hòa, chúng tôi đổ mồ hôi như tắm. Thật nhanh, chúng tôi đi đến hồ bơi. May mà hôm ấy là ngày dành cho nữ.
Chúng tôi ngâm người trong dòng nước mát và cảm thấy thật tuyệt vời! Chúng tôi bơi, bơi, cho đến khi qua khóe mắt tôi chợt chú ý đến cái vật gì đang nổi lềnh bềnh bên cạnh. Ôi, Chúa ơi! Không thể thế được!Trời ạ, mà đúng thế thật.Một miếng độn ngực cô độc bồng bềnh trôi, chẳng thèm quan tâm đến thế giới hay đến người bạn cùng cặp của mình. Ngay lúc ấy tôi biết là mình phải ở lại trong hồ cho đến tận tối, nhưng rồi tôi sẽ về nhà muộn quá bữa ăn xế mất, bị phạt mất thôi. Sự quê độ lấn át tất cả, tôi leo vội ra khỏi hồ bơi, chạy vào phòng giữ đồ dành cho nữ và thay đồ ngay. Mấy phút sau Carol chạy vào, tay cầm miếng độn ngực ban nãy. Chúng tôi về nhà, lòng buồn bã vì sự cố ấy.
Căn nhà đang rất nóng bức, cái chảo đang tỏa hơi nóng vào mẹ khi mẹ ngồi gọt khoai tây cho món súp của bữa ăn tối. Ai mà nhìn thấy mặt tôi lúc ấy sẽ nghĩ ngay rằng thế giới đã tới ngày tận thế. Ừ thì ít nhất là cái góc thế giới nhỏ bé của tôi. Qua nước mắt, tiếng nức nở và cả tiếng nấc cục, câu chuyện ê mặt được kể ra. Vươn người qua chiếc bàn chuẩn bị thức ăn trong bếp, mẹ nắm lấy tay tôi và nói, "Đi lấy túi kim chỉ ra đây cho mẹ, và mẹ con mình sẽ sửa lại mọi thứ."
Chiều hôm ấy, qua những giọt nước mắt nóng hổi và ly nước chanh mát lạnh, Carol và tôi đã biết được rằng những giải pháp nhanh chóng mà thế giới đưa đến để giải quyết vấn đề thường là giả tạo, nhưng tình yêu được chia sẻ quanh chiếc bàn bếp thường là tình yêu thật nhất trong tất cả.
ALICE COLLINS