Thứ bảy.
Tại phòng triển lãm tranh Quốc gia ở trung tâm thành phố.
Gần đây, phòng triển lãm có mở một buổi triển lãm mới, những bức tranh tại buổi triển lãm này là của các nghệ thuật gia trẻ tuổi xuất sắc từ khắp nơi trên thế giới. Buổi triển lãm chưa chính thức mở cửa cho công chúng tới xem, hôm nay những người đến đây đều là những vị khách quan trọng được ban tổ chức gửi thư mời tới.
Lâm Hoè Hạ mặc một chiếc váy trơn dài, yên lặng đi phía sau Trình Tê Trạch, cùng anh ta xã giao.
Thật ra cô không quá am hiểu và cũng không thích kiểu xã giao thế này.
Nhưng có một số buổi triển lãm tư nhân không mở ra cho công chúng đến xem, dựa vào hình thức này cô có thể nhìn thấy một vài tác phẩm mà thường ngày không thể thấy được, vậy nên cô cũng không đến nỗi quá ghét bỏ.
Cùng Trình Tê Trạch tiếp chuyện xong, Lâm Hoè Hạ mở tập tài liệu nhàu nát trong tay ra: “Em muốn đi xem tác phẩm này.”
Trình Tê Trạch liếc qua nhìn một cái, ánh mắt dừng ở trên dãy số phòng triển lãm, rồi nói: “Đi thôi, anh đi cùng em.”
Hai người đi đến phòng triển lãm, bạn tốt của Trình Tê Trạch cũng ở đó, đang thảo luận xung quanh một bức tranh.
Lâm Hoè Hạ nhìn thoáng qua bức tranh mà bọn họ đang thảo luận, là tác phẩm của một nữ hoạ sĩ có tên là Irene Moreau, thuộc phái ấn tượng, màu mè, cô không thích phong cách này lắm.
Tề Gia Khôn nhìn thấy hai người thì vẫy tay.
Trình Tê Trạch nhíu mày lại, buông Lâm Hoè Hạ ra: “Anh sang bên đó chào hỏi, em cứ thưởng thức bức tranh đi, lát nữa xong anh đi tìm em.”
Lâm Hoè Hạ nghiêng đầu nghĩ: “Không vội, em đi với anh.”
Trình Tê Trạch yên lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Được.”
Lâm Hoè Hạ nhìn ra anh ta có chút do dự, khẽ chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay anh có chút kì lạ thì phải?”
“Không có.” Trình Tê Trạch lảng tránh ánh mắt của cô, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi.”
Lâm Hoè Hạ cũng không nghĩ nhiều, cùng anh ta đi qua đó chào hỏi.
Không chỉ có Trình Tê Trạch, khi qua đó, mọi người nhìn thấy cô ánh mắt đều trở nên kì quái.
Nhất là Tề Duy Khôn, dường như đang kìm nén muốn nói gì đó với Trình Tê Trạch, nhưng sau khi trong thấy cô, anh ta không dám nói nữa.
Tuy rằng Lâm Hoè Hạ hay cùng Trình Tê Trạch tham dự những bữa tiệc, nhưng chưa từng tham gia các buổi tụ họp riêng của anh ta. Lâm Hoè Hạ biết, Trình Tê Trạch nguyện ý đưa cô đi cùng đến các bữa tiệc vì cô “Hữu dụng“. Còn không đi cùng đến những buổi tụ họp bạn bè vì không muốn thừa nhận cô là bạn gái của anh ta.
Cô không phải người trong vòng quan hệ của anh ta.
Lâm Hoè Hạ đang nghĩ xem có nên tránh đi không thì Kiều Linh Quân lại đi tới, thân thiết khoác lấy tay Lâm Hoè Hạ: “Chị Hoè Hạ, mấy người bọn em xem tranh đều không hiểu gì cả, chị là người trong nghề, có thể đi giải thích cho bọn em về bức tranh này được không?”
Kiểu Linh Quân chỉ tay về phía bức tranh trước mặt, cười hì hì một cái.
Lâm Hoè Hạ khẽ nhăn mày lại.
Cô không ngốc, mỗi lần Kiều Linh Quân tỏ ra thân thiết thì đều không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Lâm Hoè Hạ uyển chuyển từ chối: “Tôi không hiểu biết nhiều về những tác phẩm phái ấn tượng đâu, vậy nên không tuỳ tiện bình phẩm được.”
Cô ngẩng đầu lên, đánh giá bức tranh trước mặt.
Trong triển lãm tranh có tổng cộng hai bức tranh của người hoạ sĩ này, bức trước mặt tên là <Tân Hôn> kỹ thuật của người hoạ sĩ này rất thành thạo, hình ảnh màu sắc phong phú, nét vẽ điêu luyện khéo léo, mang lại màu sắc và ánh sáng cho bức tranh vô cùng sinh động.
Chẳng qua, tuy tác phẩm tên là <Tân Hôn> màu sắc cũng vô cùng tươi sáng, nhưng Lâm Hoè Hạ không biết vì sao lại không nhìn ra được sự vui vẻ của đôi tân hôn từ trong bức tranh. Thay vào đó, bức tranh toát ra cảm giác bi thương, nỗi buồn không nói thành lời, làm cho người khác cảm thấy không được thoải mái.
Lâm Hoè Hạ nhịn không được nhăn mày lại.
Cô ghét cảm giác này.
Ngược lại, bên cạnh có một bức tranh của một người hoạ sĩ khác lại tự do, phóng khoáng, không bị gò bó. Khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
“Thật vậy sao?” Kiều Linh Quân bắt được vài nét thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Hoè Hạ, giả vờ thở dài nói: “Em thấy chị hình như không thích bức tranh này, em còn tưởng rằng do người hoạ sĩ này vẽ không đẹp chứ.”
Tất nhiên Lâm Hoè Hạ sẽ không nói cho cô ta cảm nghĩ thật sự của mình, lạnh nhạt nói: “Không phải, do không hiểu biết thôi.”
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt hơn.
“Được rồi.” Trình Tê Trạch trầm giọng ngắt lời hai người: “Hạ Hạ còn muốn xem những bức tranh khác, chúng tôi đi trước đây.”
Kiều Linh Quân lại chỉ vào bức tranh kia: “Anh Trạch, bức tranh này anh đã xem đâu.”
Trình Tê Trạch mất kiên nhẫn liền ôm lấy Lâm Hoè Hạ, nháy mắt ra hiệu cô rời đi.
Giọng điệu anh ta nghiêm nghị: “Không xem, dù sao thì xem tôi cũng không hiểu.”
“Sau khi buổi triển lãm kết thúc còn có buổi đấu giá nữa, anh có tới không?”
Trình Tê Trạch dừng lại một lạt, nhẹ giọng đáp lại: “Biết rồi, có đến.”
Kiều Linh Quân nghe thấy anh ta nói vậy thì cong môi lên, nhìn sang Lâm Hoè Hạ với vẻ mặt đắc ý.
Lâm Hoè Hạ không để ý đến.
Nhất thời cô không hiểu, Trình Tê Trạch có đi đến buổi đấu giá hay không thì liên quan gì đến cô chứ, Kiều Linh Quân đắc ý như vậy là có ý gì?
Trình Tê Trạch cùng Lâm Hoè Hạ đi đến chỗ tác phẩm cô muốn xem.
Không giống như lúc nãy thảo luận, lần này cô quan sát rất chăm chú.
Trình Tê Trạch nhăn mày lại.
Anh ta không hiểu bức tranh trước mặt này đường nét thì hỗn loạn, nhìn không ra rốt cuộc muốn diễn tả điều gì, còn tệ hơn bức <Tân Hôn> vừa rồi nữa.
“Bức tranh này có gì đẹp vậy?” Trình Tê Trạch bất giác sờ tay vào túi quần, đùa nghịch chiếc bật lửa ở trong đó.
Đây là cách anh ta giết thời gian mỗi khi mất hết kiên nhẫn.
Lâm Hoè Hạ kiên nhẫn giải đáp: “Tác phẩm này của Riccardo Bruno là để bày tỏ lòng kính trọng đối với chủ nghĩa Dada của đầu thế kỷ XX và là sự phản đối các tiêu chuẩn thẩm mỹ trong nghệ thuật tại thời điểm đó. Đôi lúc tác phẩm không cần phải mang quá nhiều ý nghĩa, nó tự do và lệch lạc, không phải cũng rất thú vị sao?”
“Nhìn không hiểu.” Trình Tê Trạch thu hồi ánh mắt: “Không ngờ em lại thích thể loại này.”
Lâm Hoè Hạ nghiêng đầu cười, thuận miệng nói: “Chắc là bởi vì anh không hiểu em đó.”
“.....” Ánh mắt Trình Tê Trạch liền trầm xuống.
Lâm Hoè Hạ ý thức được mình đã nói sai, mím môi, ánh mắt một lần nữa nhìn về bức tranh phía trước, làm bộ như lời này không phải do cô nói.
Cô không mong rằng Trình Tê Trạch sẽ hiểu mình, chỉ là vừa rồi tâm tình vui vẻ cho nên nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Một lúc lâu sau, Trình Tê Trạch lại hỏi: “Bức tranh lúc nãy, em không thích sao?”
Lâm Hoè Hạ nghi hoặc: “Bức nào?”
Trình Tê Trạch nâng cằm lên về phía cách đó không xa.
Đó là hướng khi nãy họ đi qua đó chào hỏi mấy người Tề Gia Khôn.
Lâm Hoè Hạ hiểu rồi, Trình Tê Trạch đang muốn nói đến bức tranh <Tân Hôn>
Cô nhất thời không rõ Trình Tê Trạch có ý gì, cũng không biết nên nói “Thích” hay “Không thích” đây.
Nếu mà nói bức tranh trước mặt mang đến cho người ta cảm giác phản kháng và tự do, thì bức <Tân Hôn> lại áp lực và đau khổ.
Không phải cô ghét bỏ bức tranh kia, chỉ là cảm xúc trong đó khiến cô thấy khó chịu thôi.
Trình Tê Trạch nhìn cô, con ngươi màu hổ phách có tia sáng lạnh lẽo như muốn xuyên thấu cô.
Lâm Hoè Hạ biết không thể lừa được anh ta đành nói thật: “Không phải không thích, chỉ là nhìn không thoải mái. Tông màu quá sáng nên hơi khó chịu.”
Trình Tê Trạch đã sớm nhìn ra được cô không thích, nhưng khi nghe chính cô nói ra lý do, trong lòng không tự chủ được mà tức giận.
“Cạp” một tiếng, anh ta đóng lại nắp bật lửa, cười nhạt nói: “Bọn họ đều nói em hiểu những điều này, anh nhìn cũng thấy là như vậy.”
Dứt lời, anh ta quay lưng rời đi không nhìn lại lấy một cái.
Lâm Hoè Hạ hơi giật mình, không hiểu mình đã làm cái gì mà anh ta tự nhiên vô cớ tức giận như vậy.
Cô vô thức đuổi theo anh ta, Trình Tê Trạch cũng không thèm nhìn cô, bước
nhanh rời khỏi phòng triển lãm.
—
Khi lên xe, một sự yên lặng chết chóc đang tràn lan trong không khí.
Lâm Hoè Hạ thận trọng ngồi im ở một bên trên ghế sau, mỗi người ngồi một bên, cách nhau cũng không quá xa.
“Chú Trương, đưa cô ấy về nhà, sau đó đưa tôi qua 'Biệt thự rừng trúc'.” Trình Tê Trạch thấp giọng nói.
Không khí trong xe vẫn còn lạnh lẽo, Lâm Hoè Hạ nắm chặt lấy góc áo.
Vốn dĩ sau khi hai người xem triển lãm tranh xong sẽ đi ăn tối cùng nhau. Nhưng anh ta lại đột nhiên thay đổi kế hoạch không ở cùng cô nữa, mà đi đến câu lạc bộ tư nhân để tụ tập với bạn bè.
Rốt cuộc thì Lâm Hoè Hạ vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhân lúc Trình Tê Trạch không để ý, cô lấy di động ra tra thông tin về bức tranh <Tân Hôn> kia.
—
Hoá ra tên tiếng Trung của Irene Moreau là Tống Hà, là một nữ hoạ sĩ trẻ tuổi xuất sắc, chồng cô ấy là tác giả có sách bán chạy nhất nước Pháp - Andre Moreau.
Chỉ có một vài thông tin mà thôi, cũng không giới thiệu quá nhiều.
Khi Lâm Hoè Hạ nhìn thấy tên cùng bức ảnh của nữ hoạ sĩ ấy, cô đã hiểu ra vì sao Trình Tê Trạch lại tức giận rồi.
Thì ra đó là tác phẩm của Tống Hà.
Lâm Hoè Hạ khẽ nhắm mắt lại, tắt giao diện trên màn hình điện thoại đi.
Trình Tê Trạch ngồi bên cạnh cô, môi mím chặt, sắc mặt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trình Tê Trạch không nói với cô về Tống Hà.
Tất cả những gì mà Lâm Hoè Hạ biết, cũng đều từ Kiều Linh Quân và những người bạn của anh ta.
Mấy người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tống Hà lớn hơn Trình Tây Trạch nửa tuổi, Trình Tê Trạch vẫn luôn thích cô ấy.
Nhưng trong lòng Tống Hà chỉ có vẽ tranh và sự yêu thích lãng mạn đối với nước Pháp. Cho nên khi Trình Tê Trạch thổ lộ tình cảm, rất rõ ràng cô ấy đã từ chối anh ta.
Trình Tê Trạch luôn tự giễu bản thân là một tên lưu manh, không hiểu biết gì về nghệ thuật. Đối với anh ta, Tống Hà là một ánh trăng sáng mãi mãi không thể có được, vĩnh viễn cất giấu trong tim, bất cứ ai cũng không thể chạm tới.
Trình Tê Trạch có thể chấp nhận cô cũng chỉ vì cô khá giống Tống Hà.
Lâm Hoè Hạ và Trình Tê Trạch ở bên nhau khi cô chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Cô không phải người ở đây, từ một thị trấn nhỏ mà đến thủ đô, bơ vơ một mình. Khác với cô, Trình Tê Trạch sinh ra ở thủ đô, tuổi còn trẻ đã gánh vác việc kinh doanh trong gia tộc.
Thân phận hai người khác nhau, đến nỗi lần đầu tiên gặp cô, bạn bè của anh ta đã nghĩ rằng cô chỉ là một tình nhân bé nhỏ mà Trình Tê Trạch nuôi để xoa dịu nỗi đau thất tình.
Lâm Hoè Hạ chưa từng nghĩ tới cô sẽ yêu anh ta.
Hai người ở bên nhau cũng là do ngoài ý muốn, Trình Tê Trạch không có tình cảm với cô, cô luôn cho rằng đến khi Trình Tê Trạch chán anh ta sẽ vứt bỏ cô ngay lập tức.
Vậy mà hai người lặng lẽ ở bên nhau đã được ba năm. Khi tham dự các bữa tiệc, cô sẽ lấy thân phận bạn gái ra để đi cùng anh ta, cô cũng không cần làm những hành động mà các cặp đôi thường làm. Trình Tê Trạch hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của cô, không có nửa phần quá giới hạn.
Nhìn qua hai người rất giống một đôi yêu nhau, nhưng chỉ có Lâm Hoè Hạ hiểu rõ, họ không phải là một cặp.
Cô cảm thấy mình đang thay thế Tống Hà, ở bên cạnh mà an ủi Trình Tê Trạch.
Làm sao cô có thể ngốc như vậy được cơ chứ, không nghĩ tới bức tranh đầu tiên xem lại là của Tống Hà.
Lâm Hoè Hạ khẽ thở dài.
Cô luôn tránh nói đến Tống Hà để không gây rắc rối cho bản thân.
Nếu sớm biết đấy là tác phẩm của Tống Hà thì lúc nãy cô đã không nói ra cảm nghĩ của mình rồi.
Tiếng thở dài nãy đã lọt vào mắt của Trình Tê Trạch.
Khi Lâm Hoè Hạ nhìn anh ta thì phát hiện ra anh ta vẫn luôn nhìn mình, cô thấy xấu hổ mà quay mặt đi.
Lâm Hoè Hạ biết không thể trốn được nữa, cho nên cô liền quay lại, nắm lấy tay anh ta, nhẹ nhàng nói: “A Trạch, em xin lỗi. Em không biết là anh thích bức tranh đó. Anh đừng giận nữa nhé.”
Mỗi khi Trình Tê Trạch tức giận, không cần biết ai đúng ai sai, cô đều sẽ là người chủ động nhận lỗi.
Cô không muốn gây rắc rối cho mình, cũng lười phải đi tìm hiểu xem ai sai. Trình Tê Trạch không phải người dễ cúi đầu nhưng cô biết nên làm thế nào để làm anh ta nguôi giận.
Trình Tê Trạch rũ mắt xuống, sắc mặt hờ hững, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của anh ta lúc này.
Lâm Hoè Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nở nụ cười. Khi cô cười rộ lên, đôi mắt cũng cong lên như như hai vầng trăng non, ai nhìn cũng không nỡ trách mắng.
Cô giơ ngón trỏ ra chỉ vào giữa lông mày anh ta nói: “Đừng lúc nào cũng cau có như vậy, sẽ khiến anh xấu xí lắm đấy.”
Trình Tê Trạch không nói gì, nới lỏng cà vạt ra, duỗi tay bắt lấy ngón tay cô đang chỉ vào lông mày của mình rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Hoè Hạ biết anh ta đã không còn giận nữa rồi.
Lần nào anh ta tức giận Lâm Hoè Hạ đều sẽ làm như vậy.
Tuy rằng tính cách Trình Tê Trạch hay thay đổi nhưng cũng biết kìm chế cảm xúc của mình. Hơn nữa, anh ta rất thích những lúc Lâm Hoè Hạ cười rộ lên.
Thật ra, Trình Tê Trạch đã sớm nguôi giận.
Khi bình tĩnh lại, anh ta cảm thấy mình đang tức giận vô cớ.
Cô ấy cũng chỉ đánh giá khách quan một bức tranh mà thôi, anh ta không có lý do gì để tức giận cả.
Chỉ là lúc đó, cảm xúc xa lạ từ lâu kia lại đột nhiên đến, anh ta vô thức hành động theo bản năng.
Anh ta không biết lúc nãy có phải là thật sự tức giận hay không, hay chỉ là thói quen không muốn người khác nói những điều không hay về Tống Hà.
Trình Tê Trạch muốn xin lỗi Lâm Hoè Hạ, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến anh ta không muốn tỏ ra mình yếu thế mà cúi đầu. Cuối cùng thì anh ta cũng không nói gì cả.
Xe đi thẳng về khu biệt thự phía Đông.
Đến trước cửa nhà, chú Trương dừng xe lại, Lâm Hoè Hạ khẽ hỏi Trình Tê Trạch: “Mình cùng nhau đi vào được không? Em nấu canh cho anh nhé?”
Vẻ mặt Trình Tê Trạch vẫn luôn lạnh lùng, im lặng một lát, anh ta mới nhàn nhạt nói: “Có hẹn với bọn Sở Thần rồi.”
“À ra là như vậy.....” Lâm Hoè Hạ híp mắt lại, trên mặt hiện ra vài tia mất mát.
Trình Tê Trạch mím môi, yên lặng nhìn cô.
Cuối cùng, anh ta vẫn không nói gì nữa, rồi bảo chú Trương đưa anh ta đến biệt thự rừng trúc.
Nhìn Trình Tê Trạch rời đi, Lâm Hoè Hạ thở dài quay người đi vào trong biệt thự.
Dì Trần thấy cô về thì rất ngạc nhiên.
“Cô ăn tối chưa?” Bà hỏi Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ lắc đầu.
Lúc nãy Trình Tê Trạch có gọi điện thoại về nói hai người sẽ ăn ở bên ngoài, không cần phải nấu bữa tối. Dì Trần nghe vậy cũng không chuẩn bị gì cả, cho nên bây giờ bà cũng không biết phải làm sao.
“Cô đợi một lát nhé, tôi làm cho cô hai món.” Dì Trần vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu ạ.” Lâm Hoè Hạ cũng không muốn ăn lắm: “Dì nấu cho cháu chút cháo là được rồi ạ.”
“Được, vậy cô đợi tôi một lát nhé.”
Lâm Hoè Hạ vâng một tiếng, cũng không ở lại tầng một.
Cô đi về phòng mình, trong lòng đầy phiền muộn, cô không rõ Trình Tê Trạch còn giận mình nữa hay không.
Theo lý mà nói chắc là anh ta đã không còn giận nữa rồi. Nhưng anh ta vẫn không giống như thường ngày. Cô cũng không rõ Trình Tê Trạch đang nghĩ gì nữa.
Lần nào cũng phải đoán xem anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Rắc rối thật đấy!
Lâm Hoè Hạ thở dài rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trình Tê Trạch.
[Dạ dày anh không tốt, buổi tối uống ít rượu thôi nhé.]
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Trình Tê Trạch trả lời.
Lâm Hoè Hạ mím môi, lại gửi thêm một tin nữa:
[Đừng giận nữa, về sớm một chút nhé.]
Cô cài âm báo của điện thoại to lên, rồi đặt lên trên bàn để sạc pin.
Lâm Hoè Hạ đứng trước bàn một lát, rồi cô dừng lại mở ngăn kéo đã bị khoá từ lâu, lấy ra một xấp thư đã cũ.
Giấy viết thư chất liệu không tốt lắm, rất mỏng, bên trên chỉ có những dòng kẻ màu đen phổ thông. Trên giấy chữ viết dày đặc, nét chữ rõ ràng, cứng cáp.
Mép giấy đã bị ố vàng, có mấy tờ còn bị dính nước, nước khô rồi còn bị nhăn lại.
Ở giữa những lá thư có một tấm ảnh.
Lâm Hoè Hạ lấy tấm ảnh đó ra, cẩn thận gấp những lá thư lại rồi cất vào trong ngăn kéo.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vết ố vàng trên tấm ảnh, ánh mắt dừng lại trên người con trai trong ảnh.
Trong tấm ảnh, người con trai đứng bên cạnh cô có dáng người cao, gầy, nụ cười ấm áp dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ hào hứng và hồi hộp của cô. Khi đó cô còn cười tươi ngây ngốc.
Tấm ảnh này được chụp tại một cửa tiệm chụp ảnh ở quê cô vào mười mấy năm trước.
Khi ấy, cô sống đạm bạc, tiết kiệm được một tháng tiền sinh hoạt rồi kéo anh hàng xóm cạnh nhà đi chụp ảnh.
Phương Độ không thích chụp ảnh lắm, nhưng không chịu được cô năn nỉ mà vẫn vui vẻ đi chụp ảnh cùng cô.
Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người.
Có thể thấy niềm vui sướng của cô gái tràn ra cả tấm ảnh, chỉ khi cô nhìn tấm hình này, Lâm Hoè Hạ mới nhớ lại được niềm vui sướng và khấn phích ngày đó.
Cô bất giác cong môi lên.
Lúc ấy bản thân ngày nào cũng hồn nhiên, vui vẻ, được sống thoải mái tự do. Bây giờ khi nhớ lại, là do có Phương Độ bên cạnh che chở, bảo vệ cô không phải hay sao?
Phương Độ vẫn luôn như vậy, luôn nhẹ nhàng lễ phép với mọi người, nhưng chỉ khi ở cùng với cô, anh sẽ không để ai ức hiếp cô, anh càng không bao giờ làm cô tủi thân cả.
Không giống như bây giờ.
Ai cũng có thể bắt nạt được cô.
Lâm Hoè Hạ giơ tay lên xoa đôi mắt ươn ướt của mình, mắt vẫn luôn nhìn người con trai trong bức hình không dời.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm ảnh trên tay làm cho người con trai ấy càng thêm dịu dàng.
Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt và lông mày của người con trai ấy có vài phần giống Trình Tê Trạch.
Lâm Hoè Hạ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp anh theo cách này.
Cô không quan tâm Trình Tê Trạch có thích mình hay không, điều duy nhất cô quan tâm là cô không muốn mất đi anh thêm một lần nào nữa.
Cô kìm chế tất cả sự nóng nảy và đanh đá của mình, chịu đựng mọi sự hờ hững và khinh thường của Trình Tê Trạch, chỉ với hy vọng rằng sẽ được ở bên cạnh anh ta, được nhìn anh ta nhiều hơn.
Rốt cuộc thì người ấy trong lòng cô đã không còn cơ hội nào gặp lại được nữa rồi.