Bụi Bặm

Chương 2: Chương 2: Triển lãm tranh




Sau một ngày làm việc, Lâm Hoè Hạ nhận được tin nhắn của Trình Tê Trạch hỏi cô bao giờ tan làm.

Lâm Hoè Hạ đã dán miếng dán nhiệt mà Chu Nhiễm Nhiễm đưa và dùng đường đỏ phủ gừng của cô ấy cả ngày nay, vậy nên hiện tại đã ổn hơn rất nhiều.

Cô thu dọn đồ đạc rồi trả lời Trình Tê Trạch:

[Bây giờ.]

[Được, anh chờ em ngoài cửa.]

Lâm Hoè Hạ không nghĩ rằng Trình Tê Trạch sẽ qua đón cô.

Vừa ra cửa đã nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc kia, cô giật mình rồi ngồi vào ghế sau.

Trình Tê Trạch ngồi ở bên trong cùng, đang cầm máy tính bảng xem email công việc.

Người đàn ông mặc một bộ vest đen thẳng tắp, tư thế cao quý tao nhã. Chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt cũng không khó để hình dung ra vẻ ngoài anh tuấn xuất chúng của anh ta. Đặc biệt nhất là đôi mắt kia, đuôi mắt hơi nhọn, con ngươi màu nâu, sâu thẳm như đại dương mênh mông khiến cho người ta say đắm.

Nhìn thấy Lâm Hoè Hạ, anh ta tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, cất máy tính bảng đi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không dao động: “Thân thể em đã khá hơn chưa?”

Lâm Hoè Hạ gật đầu đáp: “Tốt hơn rồi.”

Sự quan tâm của Trình Tê Trạch chỉ dừng lại ở đó, cô cũng không muốn nói gì thêm: “Anh không cần phải đi qua đây đâu.”

Trình Tê Trạch đưa chiếc túi ở bên cạnh qua cho cô, đánh giá cách ăn mặc của cô: “Lát nữa thay bộ này đi.”

“Ồ, cảm ơn.”

Hoá ra là tặng váy cho cô à.

Cô mở túi giấy ra xem, bên trong là một chiếc váy đuôi cá màu đen và một chiếc áo khoác dạ.

Thời tiết dạo này không cần phải mặc áo khoác, chắc hẳn Trình Tê Trạch nghe nói cơ thể cô không được khoẻ nên mới mua cho cô.

Cũng không bạc tình như cô nghĩ.

Lâm Hoè Hạ đóng túi giấy lại, hỏi: “Tối nay là tiệc xã giao gì vậy?”

“Ông Tưởng tổ chức tiệc mừng thọ 70 tuổi. Gần đây đang nói đến chuyện hợp tác.” Trình Tê Trạch dừng lại một chút, rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Dạo này bà Tưởng vừa mua được một lô tranh mới, em qua tán gẫu nhiều với bà Tưởng một chút. Nếu quan hệ tốt với bà Tưởng, chuyện hợp tác cũng sẽ dễ dàng hơn.”

“À, được thôi.” Lâm Hoè Hạ hiểu ý anh ta rồi.

Trình Tê Trạch sẽ đưa cô tham dự các buổi tiệc xã giao không phải để chứng minh cô là bạn gái của anh ta. Đơn giản là bởi vì Lâm Hoè Hạ hiểu lễ nghi và có tri thức, lĩnh vực nghệ thuật lại phong phú, cho nên việc trò chuyện với các ông chủ, bà chủ sẽ dễ dàng hơn. Nó như là lớp kem trên mặt bánh cho việc kinh doanh của anh ta vậy.

Bảo sao biết rõ cô đang không khoẻ nhưng vẫn muốn cô đến tham gia cùng.

Đối với anh ta, chuyện làm ăn lúc nào cũng quan trọng hơn phụ nữ.

Trình Tê Trạch thấy dáng vẻ doanh nhân của cô, hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Lâm Hoè Hạ, khoé môi cong lên: “Nói chuyện đã lâu như vậy rồi, em không nhớ anh sao?”

Lâm Hoè Hạ không giống những người phụ nữ khác, không bao giờ quấn quanh anh ta ầm ĩ để gây sự chú ý, cô ngoan ngoãn nghe lời, biết điều.

Vậy nên ở chung rất hoà hợp.

Chưa kể.....

Đôi mắt anh ta ngưng trệ lại một chút.

Mắt khép hờ, hàng mi cong vút, làn da màu trắng sứ không có một chút khuyết điểm.

Trời sinh cô đã có khuôn miệng cười, khoé môi luôn nhếch lên tự nhiên, mặc dù tính tình lạnh lùng nhưng không gây phản cảm cho người khác.

Thay vào đó, khiến người ta luôn muốn lại gần.

Lâm Hoè Hạ quay đầu lại, nhìn vào mắt anh ta.

Đôi mắt của Trình Tê Trạch rất đẹp, dưới ánh nắng con ngươi nẫu thẫm chuyển thành màu hổ phách. Nếu không phải tính cách anh ta luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách, chỉ cần cười nhiều hơn, đáy mắt sẽ mang theo vài phần thâm tình lưu luyến, khó có thể chống đỡ được.

Cô nhìn thật kỹ mắt anh ta, như là nhìn không đủ.

Lâm Hoè Hạ nở nụ cười nhàn nhạt, hai núm đồng tiền bên môi càng trở nên mỹ lệ: “Rất nhớ.”

Trình Tê Trạch lấy lại tinh thần, xoa xoa lông mày, nhàn nhạt nói: “Tháng này anh không bận lắm, sẽ ở lại thủ đô.”

“Thật vậy sao? Tốt quá.” Lâm Hoè Hạ nhích lại gần ngực anh ta: “Nếu không về, chắc chúng ta sẽ phải yêu xa mất.”

Trình Tê Trạch mỉm cười.

“Chủ nhật anh rảnh, muốn đi đâu không?”

Lâm Hoè Hạ nghĩ: “Cuối tuần này phòng tranh Quốc gia mở một buổi triển lãm nghệ thuật mới, anh đi cùng em được không?”

Tay Trình Tê Trạch đặt bên hông cô khẽ giật, mắt hiện lên vài tia do dự.

Một lát sau, anh ta nhỏ giọng nói: “Cô Lâm, mỗi lần hẹn hò chúng ta đều đến những nơi đó có phải hơi nhàm chán không?”

Cô thích đi xem triển lãm tranh.

Lâm Hoè Hạ cong mắt: “Không được, anh không đi thì bỏ đi.”

“Anh đi cùng em.”

Anh ta cúi đầu, hôn lên tóc cô.



Bữa tiệc tối nay được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại ô. Khoảng sân được thiết kế cổ kính, mái ngói gạch đỏ, chỗ rẽ ở hành lang có giếng nước. Những chiếc đèn lồng trên hành lang rực rỡ, thỉnh thoảng có một vài chiếc lá nổi lên mặt hồ trong vắt.

Cũng tại vì bệnh nghề nghiệp, sau khi Lâm Hoè Hạ xuống xe, cô đã đánh giá vài lần phong cách thiết kế và bố cục ở trong sân.

Trình Tê Trạch đợi một lúc, có chút không kiên nhẫn, giơ tay sửa sang lại áo khoác trên người cô, nắm lấy tay cô: “Mau lên.”

Lâm Hoè Hạ thu hồi ánh mắt, gật đầu, bước nhanh đi theo anh ta.

Khác với sự yên tĩnh ở ngoài sân, trong phòng chật ních người. Lâm Hoè Hạ đi bên cạnh Trình Tây Trạch, nhìn thấy vợ chồng ông Tưởng.

Tất cả mọi người đều đang nói chuyện xã giao lịch sự, Lâm Hoè Hạ ngoan ngoãn nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Mấy người đi qua tham quan bộ sưu tập của bà Tưởng, Trình Tê Trạch không hiểu phương diện này lắm, nhưng Lâm Hoè Hạ và bà Tưởng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau khi từ phòng trưng bày đi ra, bà Tưởng đã nhiệt tình rủ Lâm Hoè Hạ lần sau tới uống trà chiều.

Đối với biểu hiện của cô, Trình Tê Trạch rất hài lòng.

Sau khi chia tay vợ chồng nhà họ Tưởng, Trình Tê Trạch còn có xã giao khác. Thân thể Lâm Hoè Hạ không thoải mái, đi qua hỏi anh ta xem có thể sang bên cạnh nghỉ ngơi không.

Nhiệm vụ của cô đã xong, đi theo anh ta cũng chẳng để làm gì. Trình Tê Trạch gọi giúp cô một cốc trà nóng, không đưa cô đi cùng nữa.

Lâm Hoè Hạ tìm một chỗ khuất trên sofa rồi ngồi xuống.

Mặc dù đã mặc áo khoác, nhưng cô vẫn cảm nhận được khí lạnh từ điều hoà trong phòng, thái dương toát ra mồ hôi lạnh.

Vì để bảo quản tác phẩm, nhiệt độ trong phòng trưng bày thấp hơn mấy độ so với phòng tiệc bên ngoài. Cô vẫn cố nén cơn đau bụng, chịu đựng tới tận bây giờ.

Cô ôm cánh tay, lấy vỉ thuốc giảm đau đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra.

Uống thuốc bằng trà nóng không có tác dụng, cô bèn gọi nhân viên phục vụ đem cốc trà nóng kia đổi thành nước ấm, rồi nuốt viên thuốc xuống.

Cô cuộn mình trên sofa, chờ thuốc phát huy hiệu quả.

“Ôi, nhìn xem đây là ai này.” Một giọng nữ nũng nịu từ trên đầu truyền đến.

Lâm Hoè Hạ ngước mắt lên, mấy cô gái nhà giàu kiêu căng ngạo mạn đang đứng trước mặt cô.

Đứng đầu là một cô gái mặc bộ váy màu trắng cao cấp của hãng C, tay khoanh trước ngực, khinh thường nhìn cô, chế nhạo: “Đúng là chui ra từ quê, ngồi hẳn hoi cũng không ngồi nổi.”

Nhìn rõ người tới, Lâm Hoè Hạ chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Thân thể cô duỗi ra, một tay chống cằm để lên tay vịn trên ghế sofa: “Ồ, thì ra là cô Kiều, đã lâu không gặp nhỉ.”

Không phải dáng ngồi nết na, đoan trang, nhưng bất kỳ ai nhìn qua đều không nhịn được mà liếc mắt đưa tình với mỹ nhân tư thế lười biếng đang ngồi trên sofa.

Giản dị mà lại quyến rũ.

Kiều Linh Quân cong môi: “Đúng vậy cô Lâm, đã lâu không gặp rồi. Tôi còn tưởng cô và anh Trạch chia tay rồi chứ.”

“Mượn lời tốt lành của cô nhé, tạm thời không chia tay.”

Hiệu quả của thuốc vẫn chưa có tác dụng, bụng vẫn âm ỉ đau.

Kiều Linh Quân ghét nhất dáng vẻ không rõ tốt xấu của cô, bĩu môi, lời nói ra thêm vài phần sắc bén: “Cô Lâm à, cô cũng chỉ là thế thân mà thôi, tôi khuyên cô không cần phải kiêu ngạo như vậy đâu. Nếu chị Tống Hà trở lại, cô còn nhảy có thể nhảy nhót được sao?”

Nghe thấy cái tên Tống Hà, Lâm Hoè Hạ cong môi không chút che giấu.

Đúng rồi, Tống Hà.

Mối tình đầu của Trình Tê Trạch, ánh trăng sáng trong lòng anh ta.

Kể từ khi Lâm Hoè Hạ và anh ta ở bên nhau, không bao lâu sau cô đã biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Lâm Hoè Hạ luôn biết Trình Tê Trạch không thích mình. Anh ta sẽ để ý đến cô, sẽ ở bên cô, cũng chỉ vì khí chất và khuôn mặt của cô rất giống Tống Hà.

Cô đứng lên.

Thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau không nhịn nổi kia rốt cuộc cũng thuyên giảm.

Cô lười biếng vươn vai đi đến trước mặt Kiều Linh Quân.

Bởi vì đang đi giày cao gót, cho nên cô cao hơn Kiều Linh Quân khá nhiều.

Lâm Hoè Hạ hơi cúi người xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Kiều Linh Quân cau mày, một luồng khí lạnh lẽo xoẹt qua sau lưng cô ta. Cô ta lui về phía sau vài bước: “Cô... Cô định làm gì? Tránh xa tôi ra, nhìn cô tôi thấy thật ghê tởm.”

Lâm Hoè Hạ cười tươi, vươn tay ra nắm lấy cằm cô ta.

Kiều Linh Quân muốn tránh nhưng lực của cô rất lớn, tránh thế nào cũng không tránh được, chỉ cảm thấy ở cằm truyền tới cảm giác đau.

Lâm Hoè Hạ nhìn sang trái rồi lại sang phải, cười nói: “Mở góc mắt, nâng mũi, tiêm môi, ồ gò má còn hạ một chút, cằm độn. Cuối cùng là hút mỡ này, có thể nói cô giống chị Tống Hà của cô đến ba phần đấy.”

“Cô...” Kiều Linh Quân được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ trải qua tức giận như lúc này đâu, vậy nên cô ta bỗng nhiên oà khóc.

Nhưng Lâm Hoè Hạ xem như không có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cẩn thận đánh giá ba toà năm mắt, còn không quên thở dài tặc lưỡi hai cái: “Đáng tiếc thật đấy, khí chất lại không thể học được.”

Kiều Linh Quân đã hoàn toàn bị cô chọc giận, Lâm Hoè Hạ chớp chớp mắt, dáng vẻ không biết mình đã làm gì sai.

Kiều Linh Quân hai mắt đẫm lệ, trong chốc lát không phân biệt được Lâm Hoè Hạ đang tức giận mình hay đang chân thành cho ý kiến nữa.

Tiếng khóc của cô ta thu hút mấy người đang đứng cách đó không xa.

Tuy Trình Tê Trạch đang xã giao, nhưng vẫn thường xuyên để ý về phía Lâm Hoè Hạ.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, khi anh ta nhìn về phía cô lần nữa, thì thấy cô đang bị một đám con gái vây quanh.

Tề Gia Khôn đứng bên cạnh Trình Tê Trạch đi tới trước, ôm lấy bả vai Kiều Linh Quân, cười an ủi cô ta: “Em gái Kiều, sao em lại khóc rồi? Đến đây, đừng khóc, anh đau lòng lắm đấy.”

Kiều Linh Quân giãy giụa, thoát khỏi vòng tay anh ta, tủi thân chạy đến trước mặt Trình Tê Trạch mách: “Anh Trạch, Chị Hoè Hạ bắt nạt em.”

Trình Tê Trạch ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hoè Hạ cũng đang nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không định lên tiếng.

Mấy người Kiều Linh Quân và Trình Tê Trạch lớn lên cùng nhau, so ra thì cô chỉ là người ngoài, cho nên cô cũng không muốn giải thích gì cả.

Trình Tê Trạch cau mày, kéo giãn khoảng cách với Kiều Linh Quân, đi về phía Lâm Hoè Hạ trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Không có gì cả, chỉ là Linh Quân nói với em.....”

Lời còn chưa nói hết, Kiều Linh Quân đã vội vàng ngắt lời: “Chị Hoè Hạ bảo em làm phẫu thuật thẩm mỹ! Đúng là quá đáng mà!”

Nghe cô ta nói xong, mấy người đàn ông ở phía sau Trình Tê Trạch đều cười thành tiếng.

Kiều Linh Quân tức giận trừng mắt với bọn họ.

Tề Gia Khôn không cho là chuyện lớn, trêu đùa nói: “Chị dâu nói cũng không sai đâu, em gái Kiều phẫu thuật thẩm mỹ xong là trở thành một người đẹp bé nhỏ.”

“Anh...” Kiều Linh Quân tức đến ngứa răng.

Hiện tại cô chính là người đẹp ok?!

Lâm Hoè Hạ cong môi cười, không nói gì thêm.

Ở đây cũng không có ai ngốc đến nỗi nói về chuyện của Tống Hà và Trình Tê Trạch trước mắt Lâm Hoè Hạ

Mặc dù Kiều Linh Quân rất ghét cô, cũng sẽ không đem chuyện vừa mới nói với cô mà kể cho Trình Tê Trạch nghe.

“Thôi được rồi.” Trình Tê Trạch trầm giọng ngắt lời mấy người, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Linh Quân: “Bao nhiêu tuổi rồi, không có việc gì lớn đừng có khóc lóc sướt mướt như thế.

Vốn dĩ Kiều Linh Quân đang cùng Tề Gia Khôn đấu khẩu, nghe thấy Trình Tê Trạch đang nói đến mình, cô ta lập tức im lặng, tủi thân ưm một tiếng.

“Em cũng thật là.” Trình Tê Trạch ôm Lâm Hoè Hạ vào lòng, nói: “Từ nhỏ em ấy đã không thích bị trêu chọc rồi, em đừng trêu chọc em ấy.”

Kiều Linh Quân thấy Trình Tê Trạch đang nhắc nhở Lâm Hoè Hạ, cô ta nhìn về phía Lâm Hoè Hạ vênh mặt lên.

Dáng vẻ kiêu ngạo như vừa đánh thắng được một trận chiến.

Có lẽ Trình Tê Trạch cũng không thích chị ta lắm.

Nếu không phải khuôn mặt chị ta giống với Tống Hà, Trình Tê Trạch còn lâu mới liếc mắt lấy một cái, khinh khỉnh đắc ý cái gì chứ.

Kiều Linh Quân đã bình tĩnh lại, giả vờ khoác lấy cánh tay Lâm Hoè Hạ, cố ý nói: “Chị Hoè Hạ, em biết không phải chị cố tình nói như vậy mà, em cũng không giận chị đâu. Cuối tuần có một buổi triển lãm tranh của những nghệ thuật gia trẻ tuổi tổ chức ở triển lãm Quốc gia, chắc chị sẽ đi cùng anh Trạch đúng không? Đến lúc đó, chúng ta cùng đi nhé. Chị xinh đẹp như vậy, em sẽ chụp ảnh cho chị.”

Lâm Hoè Hạ hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía Trình Tê Trạch.

Không phải là buổi triển lãm lúc nãy ở trên xe cô nhắc đến sao? Nghe ý của Kiều Linh Quân, có vẻ như anh ta đã sớm biết đến triển lãm tranh này, thế nhưng cũng không định rủ cô đi cùng sao?

Ngoại trừ yêu cầu xã giao, Trình Tê Trạch rất ít khi đi xem triển lãm tranh.

Mà mỗi lần đi, anh ta đều sẽ đưa Lâm Hoè Hạ đi theo.

Nhưng hình như lần này anh ta không có ý định đưa cô đi thì phải?

Anh ta biết rõ cô rất thích đến những nơi như vậy.

Lâm Hoè Hạ chớp mắt, phát hiện ra sắc mặt Trình Tê Trạch rất khó coi, giống như đang kìm chế cái gì đó.

Kiều Linh Quân im lặng xem phản ứng của Lâm Hoè Hạ.

Có vẻ như Trình Tê Trạch không có ý định đưa chị ta đi.

Làm sao Trình Tê Trạch có thể đưa chị ta đến đó được chứ.

Chính lúc này....

Kiều Linh Quân thầm cười một cái, cô ta giả vờ ngượng ngùng nói: “Ôi... Chị Hoè Hạ, chị không biết chuyện này sao?”

Không khí xung quanh liền chìm vào im lặng đến kì lạ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Hoè Hạ, vẻ mặt đều mang theo sự tò mò.

Lâm Hoè Hạ không biết vì sao Trình Tê Trạch không bảo cô đi cùng.

Nhưng nói thật, cô cũng không quan tâm. Nếu anh ta không đi cùng cô, cô cũng sẽ tự đi một mình.

Không đợi cô lên tiếng, Trình Tê Trạch đã lạnh lùng nói: “Cuối tuần này tôi sẽ đi cùng Hạ Hạ tới đó. Hôm nay thân thể cô ấy không được khoẻ, chúng tôi trở về trước.”



Hai người về đến nhà thì đã là đêm khuya rồi.

Lâm Hoè Hạ tắm rửa xong, cô đi xuống nhà uống nước.

Dì Trần còn đang ở trong bếp, lúc Lâm Hoè Hạ bật điện lên cô có hơi giật mình.

“Ôi, dì Trần, sao dì không bật đèn lên?” Lâm Hoè Hạ thở ra một hơi, đưa tay lên xoa lồng ngực.

“Tôi vẫn thấy được mà, tiết kiệm điện.” Dì Trần quay đầu lại cười với cô: “Đúng lúc cô xuống, tôi nấu nước gừng đường đỏ cho cô, uống xong lại đi lên ngủ nhé.”

Trong lòng Lâm Hoè Hạ ấm áp, cô nở nụ cười: “Cũng không phải cô trả tiền điện, tiết kiệm điện làm gì chứ.”

Dì Trần cười nói: “Tiền của cậu chủ cũng không phải là lá đa, tiết kiệm được gì thì phải tiết kiệm.”

Bà dùng thìa khuấy nước trong nồi: “Tôi bỏ thêm đường vào cho cô, vị gừng sẽ không còn nồng nữa. Bụng có đỡ hơn chút nào không?”

“Uống thuốc hai lần nên không còn đau nữa rồi ạ.”

Dì Trần không khỏi lải nhải một trận: “Trong thuốc có ba phần độc, cô chịu khó uống ít đi một chút. Hàng ngày cũng đừng thức đêm để bị cảm lạnh, chú ý giữ ấm, đến khi tới kỳ kinh nguyệt cũng sẽ không bị đau như vậy nữa.”

Không biết có phải do hơi nóng bốc lên không mà chóp mũi Lâm Hoè Hạ hơi đau nhức, cô xoa xoa mũi, nhẹ giọng nói: “Dì Trần à dì tốt quá! Dì là người lo lắng cho cháu nhất.”

“Đừng nói nhảm vậy.” Dì Trần khẽ mắng cô: “Cậu chủ lo lắng cho cô nhất đấy. Biết cô không được khoẻ, cậu ấy còn bảo tôi đưa thêm áo cho cô. Chỉ là cậu ấy không muốn nói cho cô biết thôi.”

“Anh ấy mới là người không lo lắng cho cháu ấy.” Lâm Hoè Hạ cong mắt, trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng: “Anh ấy có nấu nước gừng đường đỏ cho cháu đâu. Chỉ có dì mới lo lắng cho cháu nhất thôi!”

“Vậy sao?”

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

Lâm Hoè Hạ và dì Trần không hẹn mà cùng nhau rùng mình.

Hai người tựa lên trước bệ bếp nói chuyện say sưa, tất nhiên không thấy được Trình Tê Trạch đã đi vào từ lúc nào.

Lâm Hoè Hạ ném cho dì Trần một ánh mắt, dì Trần buồn bã lắc đầu, dáng vẻ không còn cách nào khác.

Trình Tê Trạch thu hết những hành động nhỏ của hai người vào trong mắt, khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, yên lặng chờ Lâm Hoè Hạ giải thích.

Lâm Hoè Hạ trông thấy sắc mặt anh ta hờ hững, tưởng rằng anh ta đang tức giận, nhếch mép nói: “Em với dì Trần đang nói đùa với nhau... Sao anh lại đứng đây nghe lén thế?”

Trình Tê Trạch nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi chứa ý cười như có như không.

...... Chắc là không thật sự tức giận đâu đúng không?

Lâm Hoè Hạ giống như đã làm chuyện xấu, tim đập nhanh, đang nghĩ phải làm sao để anh ta nguôi giận mới được.

Không đợi cô nói ra, Trình Tê Trạch đã đi đến trước hai người: “Dì Trần, để cháu làm cho. Dì đi nghỉ trước đi, lát nữa cháu sẽ thu dọn sau.”

Dì Trần lập tức phản ứng lại, nhường chỗ cho anh ta: “Được, nấu tiếp hai phút là có thể uống được rồi, cẩn thận bị bỏng đấy nhé.”

Bà vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Hoè Hạ chớp chớp mắt.

Lâm Hoè Hạ không nhìn thấy ánh mắt của dì Trần, cẩn thận quan sát động tác của Trình Tê Trạch, không hiểu anh ta đang muốn làm cái gì.

Trình Tê Trạch nhận lấy chiếc thìa từ tay dì Trần, thong thả khuấy nước đường đỏ trong nồi.

Sau khi nấu xong, anh ta hớt bỏ gừng, đổ ra bát rồi đưa cho Lâm Hoè Hạ.

Lâm Hoè Hạ sững sờ, không động đậy.

Trình Tê Trạch múc một thìa nước đường đưa lên bên môi nhẹ nhàng thổi vài cái, rồi dùng bát đỡ trước mặt Lâm Hoè Hạ: “Giận à?”

Rốt cuộc Lâm Hoè Hạ cũng khôi phục lại được trạng thái, máy móc cúi đầu mà uống một ngụm: “Giận cái gì?”

“Bởi vì không rủ em đi cùng đến buổi triển lãm tranh đó.”

Hoá ra là vì cái này sao?

Lâm Hoè Hạ nhận lấy cái bát từ trong tay anh ta, bát nóng nên làm ấm tay cô: “Không đâu, anh muốn đi một mình à? Nếu đi cùng em không tiện, em đi một mình cũng được thôi.”

Trình Tê Trạch im lặng.

Anh ta cúi đầu xuống, chăm chú đánh giá thái độ của cô, muốn nhìn ra một chút manh mối từ vẻ mặt cô.

Nhưng cô chỉ nhàn nhạt uống hết bát nước đường đỏ, không có điểm gì bất thường cả.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, sẽ không bao giờ hỏi quá nhiều, quá mức nghe lời.

Trình Tê Trạch thở dài, cho rằng chính mình suy nghĩ nhiều.

“Không cần đâu, cuối tuần chúng mình cùng nhau đến đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.