Bảy giờ sáng, ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua những kẽ hở trên chiếc rèm, rọi vào bên trong ngôi nhà.
Trên tủ đầu giường, điện thoại di động đang vang lên từng hồi chuông báo thức.
Vài giây sau, một bàn tay mảnh khảnh cổ tay hơi xương xẩu vươn ra ném chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi đi.
Ở trên giường, Lâm Hoè Hạ vẫn còn đang nhắm mắt, giãy giụa trên giường vài giây, bụng âm ỉ đau, cô không khỏi nhíu mày vài cái, sau đó liền dứt khoát ngồi dậy kéo rèm cửa ra.
Một mảng ánh sáng lớn tràn vào theo động tác của cô.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, hàng cây ngô đồng đang vươn cành lá ra đung đưa theo làn gió nhẹ.
Cô khẽ thở ra một hơi, đi qua tủ đầu giường lấy ra một hộp Ibuprofen mới, rồi ném vào trong túi xách.
Sửa soạn đơn giản xong, Lâm Hoè Hạ thay sang bộ quần áo làm việc thoải mái.
Áo sơ mi trắng phối với quần jean đen.
Nhìn lại thấy quá đơn giản, cô bèn đeo thêm chiếc vòng cổ màu xanh lục đậm. Lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Tuy rằng, quần áo của cô chủ yếu là đồ vừa đơn giản vừa thoải mái. Nhưng cho dù sự kết hợp giản dị và thanh lịch đó vẫn tôn lên được vóc dáng mảnh mai và khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô lớn lên rất đẹp, mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào, làn da thì trắng nõn đến phát sáng. Chỉ là đôi mắt kia dù rất đẹp nhưng luôn có đôi chút lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cô khá khó gần.
Lâm Hoè Hạ đi xuống dưới nhà. Trong nhà, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng.
Thấy cô đi xuống, dì Trần thân thiện đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Dì Trần nhìn qua khuôn mặt không có khí sắc của cô, không khỏi lải nhải quanh cô như một người phụ huynh: “Sao sắc mặt của cô lại kém như vậy? Vốn dĩ thân thể cô đã yếu rồi, thức đêm nhiều sẽ bị cảm lạnh đấy!”
“Không sao đâu ạ, kỳ kinh nguyệt của cháu tới thôi.” Lâm Hoè Hạ nở một nụ cười dịu dàng, khoé mắt liếc qua cốc cà phê đã được uống một nửa, hơi giật mình: “A Trạch về rồi ạ?”
Dì Trần đang nghĩ đến việc đi nấu trà gừng đường đỏ cho cô, nhìn theo ánh mắt của Lâm Hoè Hạ thì trông thấy cái cốc kia.
“Ôi, xem cái trí nhớ của tôi này! Tôi quên rửa nó rồi.” Bà cầm lấy cái cốc, rồi tươi cười trả lời câu hỏi của Lâm Hoè Hạ: “Đêm qua cậu ấy có trở về, nói là sáng nay có cuộc họp quan trọng cho nên từ sáng sớm đã đi rồi.”
“À! Thì ra là như vậy.” Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng đáp.
Hai người đã hơn một tuần chưa gặp nhau rồi.
Trình Tê Trạch hiếm khi trở về được một lần, nhưng cũng không nói với cô lời nào.
Biết rằng cả hai người đang hẹn hò, ai không biết còn nghĩ rằng hai người là đang thuê nhà ở chung mất?
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một cặp đôi đúng nghĩa.
Thấy Lâm Hoè Hạ im lặng, dì Trần sợ cô suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Tôi thấy cậu ấy rất gấp gáp, chắc là sợ đánh thức cô nên mới không nói cho cô biết.”
Lâm Hoè Hạ biết rằng dì Trần đang lo lắng cho cô, cô chỉ cười cười không nói thêm gì cả.
Trình Tê Trạch thừa biết mỗi ngày 7 giờ cô đều sẽ dậy, anh ta chỉ cần nán lại một chút là đã có thể gặp được nhau.
Ngay cả một phút cũng không muốn bố thí cho cô.
Lâm Hoè Hạ liền cong môi dưới cười tự giễu, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi, trong lòng cũng không xao động quá nhiều.
Dì Trần âm thầm thở dài một hơi, tự trách bản thân đã nói sai rồi.
Bà chuyển từ nhà cũ của Trình Tê Trạch qua đây, hơn nửa cuộc đời của bà cũng là nhìn anh ta lớn lên.
Bởi vì chuyện gia đình nên từ nhỏ tính cách của Trình Tê Trạch đã điềm đạm, lạnh lùng hơn so với các bạn cùng lứa, cũng chưa từng có bạn gái. Hai năm trước, khi anh đưa Lâm Hoè Hạ về nhà, dì Trần rất vui mừng vì biết anh ta đã bắt đầu yêu đương.
Khi ở Trình gia, dì Trần đã gặp qua không ít người. Nhưng khi lần đầu tiên gặp Lâm Hoè Hạ, dì Trần đã biết cô là một cô gái tốt hiếm có.
Dì Trần thật lòng mong rằng hai người sẽ đồng hành cùng nhau trên một chặng đường dài, nhưng đáng tiếc là, một người tính tình lại lạnh lùng, người kia tính cách lại nhu nhược. Rất việc nhiều hai người không thổ lộ ra cho đối phương, rõ ràng bên nhau được ba năm, nhưng dường như hai người chả có điểm gì chung, không giống như một cặp đôi đang yêu nhau cho lắm.
Bà an ủi Lâm Hoè Hạ: “Là do tôi nói không đúng, cô đừng nghĩ nhiều nhé. Trước khi đi cậu ấy còn hỏi thăm cô, tôi nói gần đây giấc ngủ của cô không tốt lắm nên cậu ấy mới không nỡ đi qua đánh thức cô. Cậu chủ vẫn rất quan tâm cô đấy!”
“Dì Trần à, cháu không sao đâu ạ.” Lâm Hoè Hạ mỉm cười nói.
“Ôi cái tính này của cô.” Dì Trần khuyên bảo cô: “Cô nên học cách làm nũng mới phải, nếu cô làm nũng với cậu chủ, bảo đảm cậu chủ sẽ quấn quýt lấy cô cả ngày.”
Lâm Hoè Hạ cười to thành tiếng: “Anh ấy sẽ chê cháu phiền mất.”
“Sao có thể vậy được! Đấy là may mắn của cậu ấy.”
Lâm Hoè Hạ ăn xong bữa sáng, dì Trần ở một bên bắt nàng uống hết bát nước gừng đường đỏ vừa mới nấu xong rồi mới để cô đi làm.
Lâm Hoè Hạ vừa uống nước gừng vừa trêu dì Trần dong dài nhiều y như bà nội.
Dòng nước ấm từ từ chảy vào trong bụng, thật ra cô không quá thích vị của nước gừng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy người mình ấm lên, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Trước khi đi, dì Trần còn nhắc cô phải mặc nhiều quần áo.
Khi Lâm Hoè Hạ chuẩn bị rời đi, dì Trần nhớ ra việc Trình Tê Trạch đã dặn bà: “À đúng rồi, cậu chủ có dặn tối nay có tiệc xã giao bảo cô phải đi cùng đấy.”
Lâm Hoè Hạ nghe vậy, chân mày khẽ nhăn lại: “Không đi có được không ạ?”
Hôm nay cô đến kỳ nên bụng rất đau, còn định sẽ tan làm sớm một chút để về nhà nghỉ ngơi.
“Cái này....” Dì Trần hơi ngập ngừng.
Chuyện này bà không thể quyết định được.
“Cháu biết rồi, để cháu nói với anh ấy.” Lâm Hoè Hạ cũng không làm khó bà, nói tạm biệt dì Trần rồi vội vàng đi ra cửa.
Cô lái xe ra khỏi gara. Trong gara tràn ngập những chiếc xe thể thao kiểu dáng khác nhau, so với chiếc xe nhỏ này của cô quả thật quá khác biệt.
Nhưng Lâm Hoè Hạ rất thích chiếc xe này của mình. Đây là món quà cô đã tự tặng cho bản thân nhân ngày kỷ niệm tròn 1 năm đi làm.
Ngồi trên xe, cô đeo tai nghe bluetooth lên, sau đó gọi cho Trình Tê Trạch.
Điện thoại vang lên hai tiếng rồi mới có người nghe máy, là giọng nói đã lâu không được nghe. Giọng người đàn ông trầm thấp, êm tai, lại mang theo chút mệt mỏi lười biếng.
Bỗng nhiên Lâm Hoè Hạ có cảm giác không chân thật lắm.
Hai người đã bao lâu rồi chưa nói chuyện nhỉ? Cô không chủ động liên lạc với anh ta, anh ta cũng không gọi điện cho cô.
“Alo? Hạ Hạ?” Giọng nói trầm thấp ấy gọi cô lại, hình như bên cạnh đang có người nói gì đó, nhưng anh ta vẫn tiếp tục hỏi Lâm Hoè Hạ: “Sao tự nhiên lại gọi vậy?”
Lâm Hoè Hạ lấy lại tinh thần nói: “À, em nghe dì Trần nói, tối nay có tiệc xã giao à?”
“Đúng vậy.”
“Em không khoẻ, có thể không đi được không?”
Đầu bên kia im lặng, một lát sau, Trình Tê Trạch mới trầm giọng nói: “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, xong chúng ta về sớm. Buổi tối anh bảo chú Thúc qua đón em.”
Quả nhiên là vậy.
Lâm Hoè Hạ cười nhẹ.
Ở bên anh ta ba năm, Trình Tê Trạch không cho phép cô từ chối bất cứ đề nghị nào, anh ta không bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà suy nghĩ.
Anh ta không có thời gian đó.
Lâm Hoè Hạ cũng không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Được.”
—
Buổi sáng ở thủ đô, không có ngày nào là không tắc đường.
Bụng lại bắt đầu dấy lên cơn đau, Lâm Hoè Hạ nhăn mày lại, nhìn qua con đường trước mặt tâm tình liền trở nên bực bội.
Sau khi đi qua được những cung đường đông đúc, cuối cùng cô cũng đến được hầm để xe của công ty.
Bác bảo vệ đã quen biết cô từ lâu, thấy cô đến thì nhiệt tình chạy qua chào hỏi.
Lâm Hoè Hạ cùng bác ấy nói chuyện đôi ba câu, rồi cô lái xe vào chỗ đỗ xe.
Sau khi lấy được bằng nghiên cứu sinh, giáo sư đã đề bạt cô làm việc tại Viện nghiên cứu và Thiết kế kiến trúc ở đại học Hoàng Gia, công việc chủ yếu là thiết kế và tu sửa lại các toà nhà cổ. Tuy chỉ vừa mới tốt nghiệp được hai năm, nhưng bằng năng lực xử lý công việc xuất sắc của mình, cô đã có thể độc lập phụ trách các dự án trong tay.
Vừa đến văn phòng, Chu Nhiễm Nhiễm đã nhìn thấy cô, lấy một thứ từ trong túi xách ra rồi chạy về phía Lâm Hoè Hạ: “Chị Hoè Hạ.”
“Xin chào.” Lâm Hoè Hạ cười, mắt cong lên.
Chu Nhiễm Nhiễm là trợ lý kiến trúc mới tới của cô. Vì là người mới nên khi làm việc còn hay hấp tấp, hậu đậu nhưng tính tình lại đơn thuần, năng động, Lâm Hoè Hạ rất thích cô ấy.
Chu Nhiễm Nhiễm đưa thứ lấy ra từ trong túi cho cô: “Hôm qua em thấy chị bị đau bụng kinh, cho nên hôm nay em mang đường đỏ phủ gừng bà ngoại em làm tới cho chị. Ăn xong chắc chắn sẽ đỡ đau hơn nhiều đó ạ, lát nữa chị có thể thử xem.”
Lâm Hoè Hạ nhìn xuống, trong túi có mấy viên đường đỏ bên trên còn có ít gừng vàng, tay nghề rất tốt.
Chóp mũi thoang thoảng ngửi thấy mùi gừng cùng đường đỏ, thậm chí bụng có cảm giác đã bớt đau đi phần nào.
Một đồng nghiệp từ nước ngoài về đi qua, nhìn thấy túi đường đỏ trong tay Chu Nhiễm Nhiễm liền mỉa mai nói: “Cô không biết ở nhà bạn trai Lâm Hoè Hạ đã làm gì sao? Thiếu gì vài ba viên đường đỏ này?”
Chu Nhiễm Nhiễm không quan tâm, chỉ cười nói: “Cái này của tôi có tiền cũng không mua được đâu! Đúng không chị Hoè Hạ?”
Lâm Hoè Hạ không muốn ở công ty nói về việc riêng, cô mỉm cười rồi nhận lấy túi đường đỏ của Chu Nhiễm Nhiễm nói: “Cảm ơn Nhiễm Nhiễm nhiều nhé! Mau đi làm việc thôi nào.”
Chu Nhiễm Nhiễm quay sang lè lưỡi với người đồng nghiệp kia, sau đó đi theo Lâm Hoè Hạ, cùng cô đến phòng làm việc.
Cô ấy vuốt mép bàn làm việc, ôm đầu rồi nghiêng người qua nhìn Lâm Hoè Hạ nói: “Chị Hoè Hạ, giáo sư Phương đã trả lời lại mail của chị chưa?”
“Chị vẫn chưa kiểm tra.” Lâm Hoè Hạ vừa sắp xếp lại bàn làm việc vừa nói.
“Chị mau kiểm tra đi! Bản thảo này chúng ta đã mất hai ngày hai đêm để chỉnh sửa lại đó, em rất muốn biết anh ấy sẽ khen ngợi em như thế nào!”
Lâm Hoè Hạ bật cười: “Chúng ta và giáo sư Phương chỉ là mối quan hệ hợp tác, em muốn anh ấy khen ngợi em làm gì?”
“Ai mà chả muốn được người đàn ông đẹp trai khen ngợi chứ!” Chu Nhiễm Nhiễm bĩu môi: “Chị Hoè Hạ à, giáo sư Phương thật sự rất đẹp trai đó! Người đàn ông vừa đẹp vừa ưu tú như vậy mà trở thành bạn trai em thì tốt quá!”
Chu Nhiễm Nhiễm từng kể rằng, vị giáo sư Phương này là giáo sư của Học viện kiến trúc New York, tập trung vào việc bảo tồn các công trình lịch sử lâu đời. Những năm gần đây, công ty luôn hợp tác cùng các trường đại học ở nước ngoài, thỉnh thoảng sẽ có những buổi gặp mặt để học hỏi, thảo luận hoặc lên ý kiến về phương án sửa chữa. Nhưng Lâm Hoè Hạ chưa từng gặp anh ấy, thường ngày cũng chỉ trao đổi qua email.
Lâm Hoè Hạ không biết Chu Nhiễm Nhiễm nghe được thông tin ở đâu,
nói vị giáo sư Phương này đẹp trai.
Chẳng qua sau vài lần trao đổi qua email, cô cảm thấy đối phương là một người nói chuyện khá cổ hủ, còn về vấn đề học hỏi, người kia như một ông già cực kỳ nghiêm khắc. Cô không hiểu vì sao Chu Nhiễm Nhiễm lại ngày đêm thương nhớ vị giáo sư Phương này nữa.
Cô rất muốn để cô ấy biết rằng, vị giáo sư Phương này thật sự luôn làm người khác đau đầu. Khảo sát thực tế còn chưa đi thì dựa vào đâu mà cho rằng cô hiểu rõ tình huống hơn bọn họ?
Nhưng mà cấp trên lại coi trọng ý kiến của anh ấy, bọn cô chỉ là cấp dưới thì nói được cái gì đây?
Lâm Hoè Hạ mở máy tính ra, cô cũng không hứng thú với vị giáo sư này lắm.
Cô nhìn Chu Nhiễm Nhiễm rồi nói: “Nhiễm Nhiễm à, người đàn ông đẹp trai ưu tú như vậy em nên lấy làm hình mẫu trong công việc. Bây giờ em hãy quay trở lại làm tốt công việc đi nào.”
Chu Nhiễm Nhiễm cười hì hì, vẫy tay với cô: “Chị Hoè Hạ nhớ chụp ảnh màn hình lại cho em xem với nhé.”
Lâm Hoè Hạ bật cười lắc đầu, click mở hòm thư, quả nhiên bên trong có một email chưa đọc.
Sắp tới có một buổi giao lưu học thuật, cấp trên đã chỉ định Lâm Hoè Hạ tới tham dự. Đây là lần đầu tiên cô tham dự với thân phận là người diễn thuyết, cô đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng một bài diễn thuyết vào ngày hôm đó. Cấp trên nhờ giáo sư Phương đưa cô qua cửa soát vé, Lâm Hoè Hạ cũng không nghĩ nhiều, tối hôm qua cô đã gửi bản thảo chỉnh sửa lần cuối qua email cho giáo sư Phương rồi.
Cô không ngờ rằng đối phương sẽ trả lời nhanh như vậy, hơn nữa toàn bộ được đánh dấu bằng màu đỏ.
Lâm Hoè Hạ nhìn thấy mấy dòng đánh dấu màu đỏ kia bất chợt cảm thấy đau đầu.
Hiện tại bản thân đã không thoải mái, lúc này bụng lại còn đau đớn dữ dội giống như có hàng vạn con kiến đang cắn, khiến cô không chịu nổi hít vào một hơi.
Lâm Hoè Hạ liền mặc kệ email kia, cuống cuồng lấy thuốc từ trong túi ra rồi lấy nước mà dì Trần đã đưa cho nuốt hết vào trong bụng.
Cô dựa lưng vào ghế, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch.
Cho đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng, cô mới dần dần cảm thấy ổn.
Cô khẽ thở nhẹ ra rồi lại ngồi thẳng lên tiếp tục nhìn về phía email kia.
Bởi vì cơn đau bụng đột ngột kia, nên khi trông thấy chi chít những chữ tiếng Anh màu đỏ thì mắt cô cũng đỏ lên một mảng, động tác dứt khoát ấn ấn mí mắt.
Đầu đau như búa bổ.
Dường như hôm nay không có chuyện gì tốt đẹp.
Đau bụng kinh, bạn trai thờ ơ, mỗi khi giáo sư hồi đáp email lại xét nét giáo huấn.
Đúng là quá xui xẻo.
Hơn nữa đều là người Trung Quốc, cô không thể hiểu được tại sao giáo sư Phương cứ nhất quyết phải dùng tiếng Anh trong mail của cô.
Màu đỏ, chi chít chữ, tiếng Anh.
Ánh trăng nước ngoài tròn như vậy sao?
Lâm Hoè Hạ bất mãn chửi thầm trong lòng.
Cảm tạ những gì anh ấy ban tặng, bây giờ cô đã có thể đọc tài liệu tiếng Anh tốc độ không thua kém gì tài liệu tiếng Trung.
Tiếng Anh chuẩn bị trở thành tiếng mẹ đẻ thứ hai của cô rồi.
Lâm Hoè Hạ đóng mail rồi gửi thư hồi đáp lại cho giáo sư Phương.
[Cảm ơn anh đã cho ý kiến, hôm nay thân thể tôi không được khoẻ, tôi sẽ trả lời tin nhắn sau.]
Lời này có vẻ giống như rất chân thành nhưng thật ra ý bên trong lại tràn ngập tức giận.
Lâm Hoè Hạ thầm nghĩ, vị giáo sư Phương này khi nhận được mail có thể sẽ cau chặt mày, trách mắng cô thái độ không tốt không nhỉ?
Nhưng cô cũng không quan tâm đến điều đó lắm. Hôm nay cô rất khó chịu, tính tình không được tốt nên đang cần được phát tiết để cho bản thân thoải mái hơn.
Ít ra thì, bản thảo diễn thuyết này cũng không phải quá cẩu thả, anh ấy không cần biết cô có đang thiếu kiên nhẫn hay không.
Email được gửi đi không bao lâu, Lâm Hoè Hạ đã nhận được thư phản hồi.
Rất ngắn gọn, viết bằng tiếng Trung.
[Nghỉ ngơi cho tốt, sức khoẻ là quan trọng nhất. Tôi sẽ sửa lại bản thảo này thật hoàn hảo rồi gửi cho cô sau.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Hoè Hạ hơi giật mình.
Cô không nghĩ rằng giáo sư Phương nói năng cổ hủ làm việc thì nghiêm khắc này lại biết quan tâm đến mình, thậm chí còn tự nguyện bỏ ra thời gian giúp cô chỉnh sửa lại bản thảo.
Có lẽ... Anh ấy cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng?
Lâm Hoè Hạ nhìn đi nhìn lại email này vài lần, vẫn không tin được đây là mail phản hồi của giáo sư Phương.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một mục.
Đây là lần đầu tiên cô xem kỹ chữ ký của người khác trong email.
Ngón tay khẽ giật giật.
— Hôm nay ở lớp tiếng Anh, giáo viên yêu cầu bọn em phải đặt tên tiếng Anh cho mình, em đặt là Summer, mọi người nghe vậy thì đều cười nhạo em.
— Tại sao lại cười nhạo em chứ? Rõ ràng nghe rất êm tai mà.
— Thật sao? À, anh ơi! Anh có tên tiếng Anh không?
— Có, Eden, ý nghĩa là ánh sáng và hạnh phục.
Eden Fang.
Cùng tên sao?
Tiếc rằng, một người là giáo sư cổ hủ nghiêm khắc, còn người kia là người đời này cô không còn gặp lại được nữa.