Cuối tuần, Trình Tê Trạch mang một vài đồ dùng sinh hoạt qua cho Tống Hà.
Mấy hôm trước, Phó Tĩnh An có đến đây thăm cô ấy, cho ấy lời khuyên về một số vấn đề pháp lý.
Phó Tĩnh An thấy tâm trạng cô ấy không được tốt, cho nên đã bảo Trình Tê Trạch qua thăm cô thường xuyên hơn, để không phải suy nghĩ luẩn quẩn nữa.
Trình Tê Trạch hiểu ý Phó Tĩnh An, nhưng anh ta cũng lười để ý. Qua thăm Tống Hà đơn giản vì sợ cô ấy sẽ suy nghĩ luẩn quẩn như Phó Tĩnh An nói.
Rốt cuộc, anh ta mãi mãi không đoán được tâm tư của Tống Hà.
Trạng thái của Tống Hà đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc Trình Tê Trạch qua thăm, cô ấy đang ở trong phòng vẽ tranh tắm nắng.
Tống Hà mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân trần ngồi xổm trên ghế cao.
Ở đối diện là một bức tranh sơn dầu, ánh nắng mặt trời trong veo lấp lánh chiếu lên người cô ấy, càng làm cho người con gái trở nên thuần khiết xinh đẹp.
Từ xa đã nhìn thấy Trình Tê Trạch đi từ phòng khách đến, Tống Hà liền ném bút vẽ và bảng màu xuống, cách một lớp kính cửa sổ sát đất hét vào mặt anh ta: “Trình, Tê, Trạch.”
Trình Tê Trạch dừng chân, nghi ngờ để đồ trong tay xuống bàn trà.
Anh ta vĩnh viễn không bao giờ đoán ra được cảm xúc của Tống Hà.
Tống Hà đẩy cánh cửa khép hờ giữa phòng khách và phòng vẽ tránh ra, quát rống lên: “Trình Tê Trạch anh đã làm ra chuyện gì sao?”
Trình Tê Trạch không biết cô ấy đang phát điên cái gì, lười biếng liếc cô ấy một cái: “Em đi giày vào đã được không?”
Tống Hà giận mím môi lại, rồi chạy về phòng vẽ tranh tìm giày. Giọng cô loáng thoáng truyền ra: “Hôm trước em gái Kiều và mấy người nữa qua đây thăm tôi, bọn họ nói với tôi là anh muốn kết hôn?”
Nhắc tới chuyện kết hôn, sắc mặt Trình Tê Trạch không được tốt lắm: “Vị hôn thê chạy rồi nên không kết hôn được.”
Tống Hà đi giày vào rồi chạy ra: “Anh đã chọc giận người ta à? Tại sao lại không kết hôn nữa?”
“.........” Trình Tê Trạch sờ mũi, không trả lời.
Tống Hà nhìn dáng vẻ chột dạ của anh ta, cũng đã đoán ra được tám chín phần: “Tôi nghe nói hôm hai người đi thử váy cưới.....Là ngày anh đi đón tôi đúng không?”
Trình Tê Trạch mím môi, không có ý kiến.
Tống Hà mắng anh ta: “Trình Tê Trạch, anh có bệnh à? Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết? Nếu tôi biết anh sắp kết hôn, đến chết tôi cũng sẽ không nhờ anh giúp đỡ. Thảm nào người ta không muốn kết hôn với anh nữa, nếu là vị hôn phu của tôi bỏ tôi đi đón người phụ nữ khác giữa lúc thử váy cưới, tôi chắc chắn sẽ bóp chết anh ta.”
“........” Trình Tê Trạch nhìn cô ấy chửi bới đến vui vẻ, liền trầm mặc: “Cô Tống ơi, hiện tại em đang ở nhà của tôi đấy. Em là đang muốn dạy tôi cách làm người sao?”
Tống Hà bị anh ta làm cho nghẹn họng, tức giận trừng mắt với anh ta.
Cô ấy không thể phản bác lại được, liền chơi xấu: “Làm sao nào, anh làm sai, tôi mắng anh thì sao chứ?! Anh bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn hành xử y như trẻ con!”
Trình Tê Trạch lười tranh luận cùng cô ấy, chỉ lên đống đồ trên bàn trà: “Thiếu đồ gì thì nói cho tôi, tôi sẽ bảo người mang qua cho em.”
Dứt lời, anh ta xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi còn nghe được một chuyện nữa.” Tống Hà bỗng nhiên nói.
Cô ấy thấy Trình Tê Trạch không có phản ứng gì, chậm rãi lên tiếng: “Tôi nghe nói.....Vị hôn thê của anh rất giống tôi à?”
Lưng Trình Tê Trạch cứng đờ.
Tống Hà thong thả đi đến trước mặt anh ta, châm chọc: “Anh đúng là người đa tình đấy.”
Trình Tê Trạch đánh mắt sang chỗ khác: “Không phải như em nghĩ đâu.”
“Tôi có khen anh đâu?” Tống Hà trợn mắt lên: “Cô gái tốt như vậy anh còn không trân trọng, là vì vẫn còn thích tôi sao?”
Cô ấy đảo mắt, đi lên trước mặt Trình Tê Trạch một bước: “Nếu là như thế thì, dù gì tôi cũng vừa ly hôn. Hai chúng ta đều đang độc thân. Anh ôm tôi một cái đi, rồi tôi liền đáp ứng anh.”
Trình Tê Trạch bị hành động của cô ấy làm cho hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cô ấy.
Anh ta không vui cau chặt mày lại, lạnh giọng nói: “Tống Hà, đừng làm loạn nữa.”
Tống Hà biết anh ta sẽ không lại gần. Anh ta vẫn còn đeo nhẫn đính hôn, chứng tỏ là thật lòng thích cô gái kia.
Lùi lại một vạn bước mà nói, bản thân nghĩ sai rồi, nếu anh ta đi tới, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái, để đánh thức bộ não ngu xuẩn của anh ta.
Tống Hà khá vừa lòng với phản ứng của anh ta, nửa cơn tức giận liền biến mất. Cô ấy chắp tay ra sau lưng rồi chỉ vào chỗ trên ghế sofa: “Được rồi, để tôi nghĩ cách giúp anh theo đuổi lại cô ấy.”
Trình Tê Trạch nhẹ giọng nói: “Không liên quan đến chuyện của em đâu, đừng lộn xộn nữa.”
Tống Hà không để tâm: “Cái tính cách này của anh, làm gì có cô gái nào có thể chịu được chứ. Đúng là xứng đáng.”
Trình Tê Trạch mím môi, không muốn cãi nhau với cô ấy.
Tống Hà cũng không quan tâm, mở những thứ anh ta mang đến ra.
Bên trong có một hộp kẹo hoa quế, là món đồ ngọt hồi nhỏ cô ấy rất thích ăn. Mấy ngày trước Phó Tĩnh An tới thăm cô, cô có nói rằng mình muốn ăn món này, chắc là Phó Tĩnh An đã bảo Trình Tê Trạch mang qua đây.
Tâm tình Tống Hà vui vẻ cầm chiếc hộp lên, ngồi xếp bằng trên ghế sofa: “Bé ngoan của ta, ta nhớ con nhiều lắm.”
Cô ấy mở chiếc hộp ra, cầm lấy một viên kẹo bỏ vào miệng: “Ôi, quá ngon!”
Tống Hà đưa một viên cho Trình Tê Trạch: “Anh muốn ăn không?”
Trình Tê Trạch từ chối: “Không, tôi không thích đồ ngọt.”
Tống Hà cong cong mắt: “Nhưng mà tôi rất thích. Con gái rất dễ thoả mãn. Nếu anh thật sự để ý đến những thứ cô ấy thích, thì chắc là thích cô ấy rất nhiều có phải không?”
Trình Tê Trạch mím môi.
Tống Hà thấy anh ta mãi không nói lời nào, ý cười càng sâu hơn. Cô ấy hài lòng ăn thêm một viên kẹo nữa: “Mặc kệ anh đó.”
—
— Bắt đầu với những thứ cô ấy thích.
Từ chỗ Tống Hà trở về, trong đầu Trình Tê Trạch toàn là những lời này.
Trên bàn hội nghị dài, chật kín những người mặc vest đi giày da. Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh vừa báo cáo xong, thận trọng nhìn người đàn ông ngồi cuối bàn.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, ngón tay gõ xuống mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ở dưới đám người xì xào, đoán già đoán non thái độ của anh ta đối với kế hoạch mới này.
Bất kì ai cũng không thể tưởng nổi, lúc này trong đầu Trình Tê Trạch đang nghĩ xem rốt cuộc Lâm Hoè Hạ thích thứ gì.
Anh ta đột nhiên phát hiện ra, hai người bên nhau ba năm, bản thân biết về cô quá ít.
Cô luôn ngoan ngoãn, an phận ở bên cạnh anh ta, không bao giờ bộc lộ ra cảm xúc chân thật của mình với anh ta, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời anh ta như thế.
Anh ta đã quen cô tốt như vậy, nên thoải mái cho rằng những điều đó là đúng.
Nào có cái gì là đúng chứ, tất cả chỉ vì thích mà thôi. Cô cam chịu ở bên anh ta, hạ thấp bản thân vì anh ta.
Mà anh ta, tàn nhẫn giẫm đạp lên trái tim cô.
Mấy ngày nay anh ta không dám đi tìm Lâm Hoè Hạ.
Không phải là không muốn đi tìm cô.
Anh ta có thể chặn trước cửa công ty cô, xin lỗi cô, quỳ xuống xin cô tha thứ. Nhưng nếu làm như vậy, cô sẽ càng cảm thấy chán ghét hơn.
So với anh ta mà nói, cô để ý đến công việc hơn.
Đột nhiên Trình Tê Trạch ngẩn ra.
Nhịp gõ trên mặt bàn cũng ngừng lại.
Không khí nặng nề trong phòng họp dường như ngưng đọng lại. Tất cả mọi người nín thở nhìn về phía anh ta.
Đúng rồi.
Công việc.
Cô thích.
Lâm Hoè Hạ rất thích công việc của cô, cũng rất để tâm tới dự án tái xây dựng thị trấn Tô.
Anh ta nhớ rõ khi ấy cô gọi điện cho anh ta, giọng nói tràn ngập niềm vui sướng, nhưng khi đó anh ta hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cảm thấy công việc của cô rất mệt mỏi và rắc rối.
Nếu cô đã để tâm đến dự án thị trấn Tô như vậy, vậy thì giúp cô đi.
Trình Tê Trạch định thần lại, mới phát hiện rằng cuộc họp vẫn còn chưa kết thúc.
Anh ta hắng giọng, lạnh lùng nói: “Hôm nay tới đây thôi, tan họp.”
—
“Trình tổng, thật sự rất cảm ơn anh đã sẵn sàng tài trợ cho kế hoạch hồi sinh lại trấn của chúng tôi.” Tô Khải Vinh, lãnh đạo của thị trấn Tô nắm lấy tay Trình Tê Trạch, vẻ mặt phấn khích: “Với sự trợ giúp của anh, việc tái xây dựng khu phố cũ và trường học mà chúng tôi đang chuẩn bị quả thực như hổ mọc thêm cánh!”
“Ông quá lời rồi, đây là việc tôi nên làm thôi.” Trình Tê Trạch lễ phép nói: “Ông nội của tôi vẫn luôn nhớ về nơi này, lúc trước tôi cũng đã từng tới đây. Phong cảnh ở thị trấn Tô rất đẹp, nên phải được bảo vệ.”
Tô Khải Vinh khẽ thở dài.
Mấy năm gần đây, do thiếu kinh phí nên kế hoạch tái xây dựng vẫn luôn bị gác lại, tình trạng xói mòn xảy ra nghiêm trọng. Khoảng thời gian trước, có người đưa ra ý kiến nên xây dựng đô thị hóa, phát triển mạnh bất động sản mới, đưa thị trấn Tô thành đô thị mới. Nhưng Tô Khải Vinh......, ông không muốn bỏ đi những công trình kiến trúc và những nét văn hoá lâu đời mà tổ tiên đã để lại, vì vậy ông đã bất chấp mọi ý kiến, kiên quyết lấy việc phát triển nét du lịch văn hoá ra làm chủ, tu sửa lại những công trình đã cũ, để gìn giữ những kiến trúc và văn hoá lâu đời của thị trấn cổ.
Ý tưởng quả thật rất tuyệt vời, nhưng hiện thực lại gặp rất nhiều vấn đề.
Thiếu hụt tài chính là vấn đề nan giải nhất.
Tuy rằng vẫn duy trì được bằng ngân sách mà chính phủ đã cấp, nhưng từ việc lớn đến việc bé như lông gà vỏ tỏi cũng phải tiêu tiền, mỗi ngày ông ấy đều bận đến sứt đầu mẻ trán.
Được tập đoàn Trình thị trợ giúp về vốn giống như có một cọng rơm cứu mạng vậy.
Tô Khải Vinh không biết rõ chuyện gốc gác của Trình gia và thị trấn Tô, nghe nói vậy mắt ông ấy sáng rực lên: “Ông cụ Trình là người thị trấn Tô sao?”
“Không phải, là bác dâu cả nhà tôi.”
“Ồ.” Tô Khải Vinh vô tình hỏi chuyện trong nhà của Trình gia, rồi đưa Trình Tê Trạch đi tham quan khu phố cũ một vòng.
Ánh nắng chiếu lên những bức tường trắng và những viên gạch lát đen, như thể toàn bộ khu phố được tráng một lớp ánh sáng lấp lánh.
Tô Khải Vinh dẫn bọn họ vào trong một con hẻm nhỏ.
Những phiến đá trong con hẻm được bao phủ bởi một tầng rêu xanh, sau cơn mưa, giữa mỗi phiến đá đều đọng lại những vũng nước nhỏ, nếu như bước đi mà không cẩn thận sẽ bị nước mưa bắn lên ống quần.
Lần trước Lâm Hoè Hạ đã dẫn anh ta tới đây, khi đó cũng chỉ đi loanh quanh ở bên ngoài, cũng không đi vào sâu bên trong con hẻm chằng chịt này.
Sâu bên trong ngõ hẻm không đón được ánh nắng như bên ngoài, vậy nên những bức tường đã bị hư hỏng nghiêm trọng, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Trình Tê Trạch khẽ nhíu mày, khó có thể tưởng tượng được rằng Lâm Hoè Hạ đã lớn lên ở nơi này.
“Anh đừng cho rằng bây giờ nơi này bị hư hỏng như vậy, nhưng trước đây ở đây cũng vô cùng náo nhiệt.” Tô Khải Vinh vừa đi vừa giới thiệu cho Trình Tê Trạch: “Sau này trong trung tâm thị trấn phát triển hơn, nên phần lớn mọi người đều đã chuyển đi rồi, vì vậy nơi này cũng trở nên vắng vẻ.”
“Hiện tại chỉ còn mấy cụ già sống ở đây, không muốn bỏ nhà cũ mà đi.” Tô Khải Vinh nói xong, khẽ thở dài, cũng không biết thở dài là có ý gì.
Khi ông ấy đang nói chuyện, thì có một đứa trẻ chạy vọt từ trong hẻm ra.
Mấy người công nhân đi cùng theo bản năng che chắn cho Trình Tê Trạch và Tô Khải Vinh.
“Các người muốn phá dỡ nơi này sao?” Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, hung dữ hỏi.
Tô Khải Vinh ra hiệu cho những người kia tránh ra, khẽ cười nói: “Cháu nghe ai nói vậy?”
“Mọi người nói.”
Tô Khải Vinh xoa đầu cậu, mỉm cười trả lời: “Không phải là chúng ta muốn phá dỡ nơi này, mà đang muốn bảo vệ nơi này.”
“Ông quyết định sao?” Đứa nhỏ không tin.
“Đương nhiên, ta quyết định.”
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm đánh giá đám người bọn họ, Trình Tê Trạch cúi đầu liếc cậu một cái.
Đứa nhỏ không lớn, dáng vẻ tầm mười mấy tuổi, bộ đồng phục rộng thùng thình che đi vóc dáng gầy gò của cậu. Làn da đứa nhỏ rất trắng, nhưng bởi vì quá gầy mà lộ ra khung xương. Đôi mắt cậu đen nhánh sắc bén như một con chim ương, dường như có thể xé nát đối thủ bất cứ lúc nào.
Cậu bé nửa tin nửa ngờ thu hồi ánh mắt, giơ tay chỉ vào con hẻm: “Đồ lừa đảo, hôm qua đã có người viết cái kia.”
Bọn họ nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, phát hiện trên tường có một chữ “Phá huỷ” dùng sơn đỏ viết lên.
Tô Khải Vinh liếc mắt nhìn những người công nhân phía sau, ra hiệu bọn họ dọn sạch chữ trên bức tường.
Ông nhẹ giọng an ủi cậu bé, cố gắng hết sức dùng những từ ngữ để giải thích cho cậu ấy hiểu: “Mấy chữ đó không phải do chúng ta viết, đoán chừng có người ở gần đây đã đùa dai. Cháu yên tâm, ta khẳng định nơi này sẽ không bị phá nỏ. Một thời gian nữa, sẽ có những cô chú đến đây để sửa chữa lại, rất nhanh thôi nơi đây sẽ trở lại dáng vẻ ngày xưa.”
“Tin ông một lần.” Cậu bé lưỡng lự nói, hung dữ trừng ông ấy một cái, sau đó quay đầu đi thẳng.
Sau khi cậu bé đi, Tô Khải Vinh ngượng ngùng nhìn Trình Tê Trạch cười: “Ở đây có vài người không muốn dọn đi, tại vì sợ chúng tôi dỡ bỏ những ngôi nhà lâu đời của họ, nói bao lần họ đều không tin. Tôi hiểu được suy nghĩ của họ, nhưng đôi khi công việc cũng rất khó để thực hiện.”
Trình Tê Trạch cắn chặt hàm.
Bọn họ cũng không để ý đến khúc nhạc đệm vừa rồi nữa, Tô Khải Vinh lại dẫn anh ta đi tham quan một vòng trong trung tâm thị trấn.
Trong trung tâm thị trấn có một khu vườn nhỏ, trước đây nơi này từng là nhà của một gia đình họ Bành. Sau đó ngôi nhà của gia đình họ Bành được chuyển thành bảo tàng lịch sử của thị trấn Tô, chủ yếu được dùng để lưu lại những văn hoá đặc trưng của thị trấn Tô và những thay đổi của từng triều đại trong quá khứ.
Bảo tàng lịch sử là điểm dừng chân cuối cùng. Tô Khải Vinh đảm nhận vị trí dẫn đường, giới thiệu cho Trình Tê Trạch và những người khác về lịch sử của thị trấn Tô.
Những người công nhân ở sau Trình Tê Trạch nghe câu được câu không, không quá hứng thú, duy chỉ có mình Trình Tê Trạch lại nghiêm túc lắng nghe.
Anh ta muốn hiểu rõ hơn về nơi Lâm Hoè Hạ đã lớn lên.
Anh ta cẩn thận xem kĩ từng món đồ trong bảo tàng, từng bức ảnh, từng dòng chữ.
Những vật trưng bày ở đây dường như có ma lực, đưa anh ta quay trở lại những năm tháng xa xôi trước đây.
Phòng triển lãm cuối cùng trong bảo tàng là một bức tường ảnh.
Trên tường là các bức chân dung của những người nổi tiếng thời xưa ở thị trấn Tô, có những bức ảnh đen trắng, còn có một số những bức ảnh màu.
Ảnh chụp không có chủ đề cố định, có rất nhiều tấm về phong cảnh của thị trấn Tô, cũng có nhiều tấm ảnh về những đứa trẻ đang nô đùa, những tấm ảnh về các ngày lễ hội, thậm chí còn có ảnh cưới của những người dân bình thường.
Tô Khải Vinh thấy Trình Tê Trạch xem rất nghiêm túc, bèn giới thiệu cho anh ta: “Ở đây ngoài các tác phẩm của nhiếp ảnh gia, thì phần lớn những bức ảnh được lưu trữ từ trong xưởng ảnh của thị trấn.”
Ông thản nhiên chỉ vào một bức ảnh chụp trên phố: “Bức ảnh này được chụp ở khu phố cũ. Có thể thấy rõ hồi đó không xuống cấp như bây giờ.”
Ông ấy lại chỉ sang một bức ảnh khác: “Tấm ảnh cưới này là do bên cửa tiệm chụp ảnh chụp, khi đó hầu như mọi người chỉ có thể ra cửa tiệm để chụp, vậy nên có thể lưu giữ lại rất nhiều phim ảnh.”
Trình Tê Trạch nhìn theo hướng tay ông ấy chỉ, nghiêm túc nhìn cẩn thận từng bức ảnh.
Bỗng nhiên, đồng tử của anh ta co rút.
Đập vào mắt anh ta là tấm ảnh kia, là một đình hóng mát có hồ nước xanh trong, hàng liễu đung đưa trong gió.
Trong tấm ảnh có hai người, đều đang ở độ tuổi thiếu niên. Người con gái tươi cười xinh đẹp, vui vẻ giơ tay làm chữ “V”, người con trai cao gầy đứng đằng sau cô ấy, bàn tay đặt lên đầu vai của người con gái, bên môi nở nụ cười ấm áp dịu dàng.
Người con trai kia có đôi nét giống anh ta, đặc biệt là lông mày và đôi mắt giống nhau như đúc.
Rất rõ ràng, người con trai đó không phải là anh ta.
Không chỉ vậy, anh ta biết người kia là ai.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến câu mà Lâm Hoè Hạ từng nói—
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi thích, chỉ có đôi mắt của anh mà thôi.”
Không lấy làm lạ mà.
Trình Tê Trạch cười lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng triển lãm.