Lâm Hoè Hạ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt đầy hoài nghi.
Cô không thể tin người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Phương Độ, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Anh.....Phương......”
Phương Độ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, khẽ cong khoé môi lên.
Anh lắc đầu cười, cất khẩu trang đi, vươn tay qua trước Lâm Hoè Hạ, cố tình nói: “Vẫn chưa kịp giới thiệu. Eden Fang, tên tiếng Trung là Phương Độ. Gọi anh là Tiểu Phương được rồi.”
Đây là tin nhắn Wechat giới thiệu của Lâm Hoè Hạ.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bị anh trêu ghẹo cô liền tức giận, Lâm Hoè Hạ lườm anh một cái, xách túi giấy trên vali giúp anh.
Cô ra hiệu Phương Độ đi cùng cô ra bãi đỗ xe.
“Tại sao anh không nói cho em biết sớm?”
Phương Độ kéo vali đi bên cạnh cô, giọng nói ôn hòa mang theo chút ý cười: “Vốn là muốn nói cho em biết, nhưng rất nhanh sẽ gặp nhau nên muốn cho em bất ngờ.”
Lâm Hoè Hạ cắn môi: “Anh có biết em vẫn luôn nghĩ rằng anh đã chết rồi không.”
Phương Độ sững sờ, hơi cụp mắt xuống.
Tay để trong túi không khỏi siết chặt lại, một lúc sau, anh khẽ nói: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Sau khi anh xảy ra tai nạn giao thông, đã có rất nhiều người mặc vest đen đến nhà anh mang theo tất cả đồ vật đi. Sau này anh cũng không còn xuất hiện nữa, cho nên ai cũng cho rằng anh đã chết.”
Hốc mắt Lâm Hoè Hạ đỏ lên.
Khi cô còn bé, chỉ nhìn thấy những người mặc đồ đen ở trong lễ tang của người khác. Ba ngày sau khi Phương Độ xảy ra tai nạn, trong nhà anh toàn là những người mặc vest đen mặt mũi hung ác. Lâm Hoè Hạ đã hai ngày chưa thấy anh, cô vừa sợ vừa lo lắng, cho nên đã hỏi những người rằng Phương Độ đang ở đâu.
Một người trong đó đã nói anh bị tai nạn giao thông và rồi đuổi cô đi. Sau này, Lâm Hoè Hạ cũng không còn gặp lại Phương Độ nữa.
Phương Độ không phải người địa phương, sau khi Phương Thanh mất, anh sống một mình ở thị trấn. Người ở thị trấn đều biết anh xảy ra tai nạn, ai ai cũng thương tiếc, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, rất nhanh trong trí nhớ của mọi người anh cũng dần bị lãng quên.
Lâm Hoè Hạ vẫn luôn cho rằng Phương Độ xảy ra tai nạn là do cô, luôn cảm thấy cái chết của anh liên quan đến mình.
Trong lòng Lâm Hoè Hạ đầy suy nghĩ, cô vừa vui vừa giận vì anh không sớm nói cho cô, làm cô ngày đêm lo lắng. Nhưng cô lại sợ mình tức giận quá, doạ anh sợ chạy mất, sợ rằng đây chỉ một giấc mơ, khi tỉnh dậy anh lại không còn ở đây.
“Là tai nạn giao thông.” Phương Độ nhẹ giọng giải thích: “Sau khi xảy ra tai nạn, anh được phát hiện ra là mắc bệnh tim, ngày đó bệnh tình khá phức tạp, Trung Quốc lúc đó vẫn chưa có phương pháp chữa bệnh tốt cho nên người nhà liền đưa anh ra nước ngoài chữa trị. Bệnh tình vẫn luôn không ổn định, vậy nên không thể về nước, cũng không thể liên lạc với em.”
Hoá ra anh còn có người thân khác.
Lâm Hoè Hạ không biết.
Lâm Hoè Hạ khịt mũi, nhìn về phía anh lo lắng: “Hiện tại sức khoẻ anh đã tốt hơn chưa?”
Phương Độ nhìn cô cười an ủi: “Ừm, ổn định rồi anh mới trở về.”
Lâm Hoè Hạ nhìn vào mắt anh, vẫn là nụ cười ấm áp như trong kí ức. Nhưng anh đã không còn giống anh của trước đây, bây giờ anh đã cao lớn trưởng thành hơn rất nhiều, nét mặt cũng trở nên rắn rỏi hơn.
Cô hơi ngẩn người, vành tai đỏ lên, chột dạ lảng tránh ánh mắt anh.
“Anh sớm đã biết em, sao không nói cho em?” Lâm Hoè Hạ hỏi.
Phương Độ ho nhẹ: “Sau khi thầy Nguỵ nói anh mới biết đó là em.”
Anh không nói dối Lâm Hoè Hạ.
Anh không biết phải giải thích quan hệ giữa mình và Trình Tê Trạch như thế nào, cũng không dám nói cho cô biết rằng khi nghe tin cô huỷ hôn, anh lo lắng không nhịn được nên mới nhanh chóng quay về.
Lâm Hoè Hạ nheo mắt lại, dường như cô đã chấp nhận câu trả lời này của anh.
“Anh không sao là tốt rồi.” Cô nhỏ giọng nói.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Lâm Hoè Hạ đi tới xe mình rồi mở cốp xe ra, để Phương Độ đặt hành lý vào đó.
Bây giờ đang là lúc cao điểm đưa đón người ở sân bay, nên bãi đỗ xe bị tắc nghẽn.
Trong xe chật hẹp và nóng bức, Lâm Hoè Hạ liền mở cửa sổ cho thoáng.
Bầu không khí hơi kì lạ.
Lâm Hoè Hạ trộm nhìn sang Phương Độ đang ngồi bên ghế phụ, sắc mặt anh nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài, dường như với anh nơi đây hoàn toàn xa lạ.
Lâm Hoè Hạ nắm chặt vô lăng, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Muốn nói cho anh biết cô rất nhớ anh, muốn nói cho anh biết vì anh cô đã thi đỗ Học viện Kiến trúc còn được cử đi học nghiên cứu sinh, muốn rằng anh đã nói dối cô là học kiến trúc không khó, mỗi lần sắp đến ngày thi cuối kỳ, cô đều khóc khi làm bài tập.
Nhưng lời tới miệng, cô không biết phải nói thế nào và nên bắt đầu nói với anh từ đâu.
Ánh mắt Lâm Hoè Hạ nhìn chằm chằm vào một dải đèn pha màu đỏ rực ở phía trước, vất vả tiến lên trước hai chiếc xe, mãi mà cô vẫn không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Lâm Hoè Hạ há miệng, mắt nhìn sang địa chỉ trên máy định vị, đó là khách sạn thuộc đại học Hoàng Gia, ở ngay bên cạnh trường.
Mắt cô sáng rực lên, nói: “Anh ở ngay bên cạnh trường em đó, bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa đến đó có muốn đi tham quan chút không? Em mời anh qua căn tin ăn.”
“Được.” Phương Độ cười trả lời.
Phương Độ ngồi thẳng lên, lấy ra từ trong túi một cái hộp thuốc nhỏ.
Anh hỏi Lâm Hoè Hạ: “Có nước không? Hai ngày này anh đang bị cảm.”
Lâm Hoè Hạ vừa nhìn đường, vừa đánh mắt qua chai nước ở giữa hai người, bảo anh: “Chai nước ở giữa chưa ai mở đâu, anh lấy uống đi.”
“Được, cảm ơn em.”
Lâm Hoè Hạ duỗi tay ra muốn đưa chai nước cho Phương Độ, đúng lúc Phương Độ cũng giơ tay muốn lấy chai nước.
Tay hai người đụng vào nhau, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào mu bàn tay cô. Tai Lâm Hoè Hạ liền nóng lên, vội vàng rút tay lại đặt lên vô lăng.
Phương Độ trông thấy hành động trong vô thức của cô, hơi ngẩn ra, quay sang nhìn cô cười xin lỗi: “Anh muốn lấy chai nước.....”
Lâm Hoè Hạ ý thức được động tác của mình có hơi làm mất lòng đối phương, cô chăm chú nhìn đường phía trước, chột dạ nói: “Anh uống đi, chưa ai mở đâu.”
Phương Độ rũ mắt xuống, cười cười. Anh không nói gì, mở chai nước ra rồi uống thuốc.
Anh tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo, tóc mái che khuất tầm mắt, làm cho người khác không thấy rõ vẻ mặt anh: “Anh hơi mệt nên ngủ một lát nhé?”
“Ừm.” Lâm Hoè Hạ khẽ đáp rồi đẩy cửa kính xe bên phía anh lên.
Trong chốc lát, bầu không khí liền rơi vào trạng thái yên tĩnh đến kì lạ.
Trong lòng Lâm Hoè Hạ liền trầm xuống, cô biết Phương Độ sợ cô cảm thấy xấu hổ.
Cô đưa anh đến khách sạn rồi đăng ký phòng ở cho anh, Phương Độ lấy lí do bị lệch giờ nên muốn về phòng ngủ bù, cũng không nhắc lại việc đi tham quan trường nữa.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn giữ khoảng cách lịch sự với cô, không vượt quá nửa bước.
Lâm Hoè Hạ biết, lúc nãy anh xin lỗi vì đã vô tình mạo phạm cô.
Phương Độ vẫn luôn như vậy, anh luôn nghĩ cho suy nghĩ cho người, luôn sợ gây phiền phức cho họ.
Lâm Hoè Hạ cảm thấy hơi phiền lòng.
Rõ ràng là rất nhớ anh, nhưng khi thấy anh đối với mình xa lạ như vậy lại cảm thấy khó chịu.
Trong lòng anh chắc cũng cảm thấy buồn.
Hai người im lặng đi đến thang máy, Lâm Hoè Hạ lại đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Đúng rồi, em quên đưa cái này cho anh.”
“Hả?” Phương Độ dừng bước.
Lâm Hoè Hạ cúi đầu, lấy ra từ trong túi một hộp quà nhỏ được đóng gói đẹp mắt. Cô nghĩ nghĩ, rồi mở ra ngay trước mặt Phương Độ.
Bên trong là một lá bùa bình an nhỏ.
“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hợp tác cùng nhau là dự án chùa Vạn Vân không? Lúc ấy em có nghe nói rằng bùa bình an ở đó rất linh nghiệm nên đã đi xin một lá, vốn dĩ là một món quà gặp mặt nhỏ tặng cho “giáo sư Phương“. Nhưng bây giờ xem ra, món quà mà em chọn thật phù hợp.”
Cô vừa nói vừa chủ động nắm lấy tay Phương Độ, rồi đặt lá bùa vào trong tay anh.
Bàn tay hai người đan vào nhau, lòng bàn tay cô mềm mại, ấm áp.
Phương Độ rũ mắt nhìn lá bùa bình an cô đặt trong tay mình, anh nắm lấy lá bùa bình an trong tay, mặt trên còn sót lại chút độ ấm của cô.
Anh cười nhẹ: “Cảm ơn em.”
Lâm Hoè Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt cô cong cong, sáng lấp lánh tràn đầy ý cười: “Ngày mai gặp lại.”
“Ừm, ngày mai gặp lại nhé.”
—
Revol Club trong trung tâm thành phố.
Say rượu kim mê, mềm hương ôn ngọc.
Tề Gia Khôn trái ôm phải ấp, ra hiệu cho đám mỹ nữ mà em trai mình tìm tới ngồi bên cạnh.
Không biết đã uống đến bao nhiêu vòng rượu rồi mà ai cũng say mèm, âm nhạc ầm ĩ, bầu không khí nóng bỏng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hi Nhi tới những nơi như vậy, cô ta ngồi giữa đám người không biết nên làm gì.
Cô ta bị người đại diện gọi đến đây, người đại diện nói với cô ta rằng tham gia bữa tiệc này toàn là những người đàn ông giàu có, bất kì ai trong số họ cô ta đều có lợi.
Vì thế, cô ta còn cố ý trang điểm thật đẹp, mặc một chiếc váy bắt mắt vô cùng nóng bỏng. Tới rồi mới biết, những cô gái ở đây còn xinh đẹp và thu hút hơn cô ta.
Cô ta bị mắc kẹt giữa đám người, không biết phải làm gì.
Cô ta nhìn mấy người đàn ông đang chơi trò chơi thật là nhàm chán, nhưng vẫn phải uống vài ly rượu cùng bọn họ.
Cô ta rất ít khi uống rượu, uống được mấy ly rượu Rum mà mặt mũi đỏ bừng, bụng nóng như lửa đốt.
Cô ta bèn đi vào nhà vệ sinh để hít thở, kết quả là trong nhà vệ sinh lại có người hút thuốc, mùi trong này cũng không khác bên ngoài là mấy.
Cô ta tô lại son môi, sau đó liền trở về.
Chỗ của cô ta đã bị một cô gái khác chiếm.
Hạ Hi Nhi ngơ ngác nhìn sang hai bên, không biết nên ngồi ở đâu.
Nếu bây giờ đi về, người đại diện mà biết được chắc chắn sẽ mắng cô ta một trận.
Nếu cô ta không cố gắng, người đại diện kia sẽ chuyển hết tài nguyên sang những người mới.
Hạ Hi Nhi thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong góc của chiếc ghế s0fa.
Người đàn ông ngồi khuất bóng trong góc, khác với bầu không khí náo nhiệt bên kia, anh ta chỉ yên lặng ngồi đó.
Lúc Hạ Hi Nhi vừa đến đã chú ý tới anh ta, người đó vẫn luôn ngồi một mình uống rượu, bên cạnh không có thêm ai, toàn thân toả ra sự cô độc lạnh lùng.
Khi cô mới tới, giữa phòng rất đông người, người đàn ông được gọi là “Anh Khôn” đã giới thiệu tất cả mọi người, ngoại trừ người đàn ông kia. Lúc ấy Hạ Hi Nhi thấy người kia hơi đáng sợ nên cô ta không quá quan tâm.
Lúc này, qua ánh đèn nhấp nháy, cô nhìn được khuôn mặt của người đàn ông kia.
Khuôn mặt người kia thâm thuý sắc bén, vô cùng đẹp trai.
Chỉ là một cái liếc mắt thôi đã hút hồn được người khác.
— Buổi tối hôm nay có rất nhiều đàn ông, người nào cũng mang lại lợi ích cho cô.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến lời người đại diện đã nói.
Chắc người đại diện nói cũng bao gồm cả anh ta nhỉ?
Nghĩ đến đây, Hạ Hi Nhi thận trọng đi tới bên cạnh anh ta.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?”
Trình Tê Trạch nhấc mí mắt lên liếc cô ta một cái, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta làm anh ta không chịu nổi.
Anh ta chán ghét lên tiếng: “Cút.”
Hạ Hi Nhi bị giọng nói lạnh lùng ấy làm cho run sợ.
Cô ta căng thẳng ngồi xuống cạnh người đàn ông, bàn tay đặt lên đùi người kia, cười tươi nói: “Tại sao lại hung dữ như vậy? Anh đang có chuyện gì không vui sao?”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã nghe thấy một tiếng “Rầm”
Trình Tê Trạch ném ly rượu trong tay xuống đất, thuỷ tinh văng khắp nơi doạ cô ta nhảy dựng lên.
Hạ Hi Nhi hét lên một tiếng, theo bản năng che mặt mình lại, ngã ngồi xuống đất.
Mảnh vỡ bắn tung toé ngay dưới ống quần Trình Tê Trạch, anh ta làm như không thấy, lạnh lùng nói: “Vẫn chưa cút?”
Hạ Hi Nhi sợ tới mức lùi về sau hai bước, nhưng lại bị người nào đó đập vào vai. Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trêu đùa: “Ôi, tiểu Trình tổng sao lại gắt gỏng như vậy chứ.”
Tề Gia Khôn đỡ Hạ Hi Nhi đứng lên, Hạ Hi Nhi bị doạ sợ hãi tới mức dựa vào lồng ngực anh ta khóc như mưa.
“Ai ui, mỹ nhân xinh đẹp như thế nào, sao anh có thể nhẫn tâm như thế!” Tề Gia Khôn xoa xoa khuôn mặt của Hạ Hi Nhi, thương tiếc chẹp lưỡi: “Em đừng để ý đến anh ấy, anh ấy vừa thất tình nên rất hung dữ.”
“Thất tình sao?”
Trình Tê Trạch cười lạnh.
Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà chả có, không đến mãi cứ là Lâm Hoè Hạ.
Trình Tê Trạch lấy chiếc ly mới rồi lại rót rượu cho mình.
Lâm Hoè Hạ cô ấy dựa vào cái gì chứ, anh ta đã hạ mình đi tìm cô để xin lỗi làm hoà rồi, vậy mà cô vẫn giở trò gì chứ?
Còn không phải là bởi vì cô giống Tống Hà thôi sao? Một người thế thân mà thôi, anh ta cũng không thèm quan tâm nữa.
Tề Gia Khôn và Sở Thần nhìn nhau, Sở Thần nhìn anh ta lắc đầu.
“Được được được, không phải anh thất tình. Anh cứ từ từ mà uống, chúng em không làm phiền nữa.” Tề Gia Khôn khịt mũi nói một câu, sau đó không để ý đến nữa.
Anh ta quay lại ôm lấy Hạ Hi Nhi, hỏi cô ta: “Tiểu mỹ nhân, tên của em là gì?”
Hạ Hi Nhi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, khóc nói: “Hạ, Hạ Hi Nhi.”
Trình Tê Trạch đã uống đến say khướt nên chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ. Anh ta hơi sững sờ, ngẩng đầu lên: “Hạ Hạ?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tề Gia Khôn và Sở Thần liếc nhau một cái.
Tề Gia Khôn ra hiệu Sở Thần đi qua chỗ Trình Tê Trạch, sau đó đẩy Hạ Hi Nhi ngồi xuống bên cạnh Trình Tê Trạch: “Anh thấy cô ấy giống chị dâu à?”
Hạ Hi Nhi bị đẩy nên lảo đảo, ngã vào lòng Trình Tê Trạch.
Tề Gia Khôn nhìn cô ta hất hất cằm, Hạ Hi Nhi liền cắn môi, bẽn lẽn: “Anh.....”
Trong mũi lại đầy mùi nước hoa nồng nặc khó chịu.
Trình Tê Trạch nhíu mày, đẩy Hạ Hi Nhi ra: “Cô không phải cô ấy.”
Lâm Hoè Hạ không bao giờ dùng nước hoa nồng nặc như vậy. Trên người cô luôn có hương thơm nhàn nhạt, sạch sẽ.
Chai rượu đã cạn.
Sở Thần nhìn qua mấy chai rượu rỗng lăn lóc trên bàn, thở dài, ngồi xuống cạnh Trình Tê Trạch.
“Rốt cuộc tại sao cậu lại như thế này?”
“Cái gì mà như thế này?” Trình Tê Trạch thản nhiên trả lời.
Mấy ngày nay, Tề Gia Khôn luôn luôn để ý đến trạng thái của Trình Tê Trạch.
Anh ta nói không quan tâm đến chuyện kết hôn, nhưng lúc nào cũng uống say như chết, không say không về.
Sở Thần lo lắng hỏi: “Cậu có biết bản thân trông như thế nào không?”
“Như thế nào?” Trình Tê Trạch lại mở một chai rượu mới.
Sở Thần cản anh ta lại.
Sở Thần: “Cậu có biết không..... Lúc Tống Hà từ chối cậu, cậu cũng chưa từng sa sút như vậy.”
Trình Tê Trạch giật mình.
Anh ta sờ vào chiếc nhẫn đính hôn vẫn chưa tháo xuống, mơ màng nhìn về phía trước.
Anh ta luôn không biết mình đang như thế nào.
Khi Sở Thần nói ra, anh ta mới rõ ràng.
Anh ta sao có thể không quan tâm đến cô được chứ.
Cô là vị hôn thê của anh ta mà.
Anh ta thích cô.
Không liên quan gì đến người nào khác, đơn giản vì cô là Lâm Hoè Hạ mà thôi.