Bụi Bặm

Chương 19: Chương 19: Giằng Co (Canh Một)




Tháng bảy ở thị trấn Tô, mùa mưa vẫn còn chưa hoàn toàn kết thúc.

Sau khi xuống tàu cao tốc, du khách vừa kéo vali đã cảm nhận được mùi nước trong không khí.

Nhiệt độ ở thị trấn Tô không chênh lệch nhiều so với thủ đô, nhưng lại mát mẻ hơn thủ đô rất nhiều. Vừa mưa xong, trên đường vẫn còn những vệt nước chưa kịp khô.

Ngay khi Phương Phong vừa xuống tàu, đã nhanh chóng đi tìm Lâm Hoè Hạ. Nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc xe phía trước, anh ấy vội vàng chạy tới: “Lâm Công, đi chậm một chút, để tôi qua giúp cô.”

Lời còn chưa nói hết, anh ấy đã nhìn thấy Lâm Hoè Hạ đưa vali cho Phương Độ đang đứng trước mặt.

Lâm Hoè Hạ đang nói chuyện điện thoại với người đón bọn họ ở đây, cầm nhiều đồ vật trong tay không tiện, nên theo bản năng vừa xuống xe đã đưa cho Phương Độ.

Lâm Hoè Hạ không nghe rõ Phương Phong nói gì, nên nghiêng đầu nhìn anh ấy chớp mắt.

Phương Phong thấy cô đang nghe điện thoại, mím môi lắc đầu, ý bảo cô không có chuyện gì cả, rồi sau đó quay sang Phương Độ trừng mắt cảnh cáo.

Phương Độ nhận ra ánh mắt của anh ấy, chỉ nhìn rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Sắc mặt Phương Phong căng thẳng, phớt lờ anh. Anh ấy chán ghét loại người trong ngoài không đồng nhất như Phương Độ, khuôn mặt đạo đức giả.

Phương Phong kéo vali đi sát phía sau hai người, như thể sợ Phương Độ sẽ ăn tươi nuốt sống Lâm Hoè Hạ vậy.

Lần này đi công tác tại thị trấn Tô có tổng cộng tám, chín người, lãnh đạo của thị trấn sắp xếp người đến tiếp đón họ.

Sau khi rời khỏi nhà ga, Lâm Hoè Hạ đã tìm được người tới đón bọn họ, nên cùng nhau lên xe đến thị trấn Tô.

Từ thành phố Tô đến thị trấn Tô mất hơn một tiếng lái xe, mọi người trên xe đều đã mệt, trong xe mát mẻ, có vài người còn ngủ gật.

Người đón tiếp bọn họ là một cô gái trẻ, cô ấy bảo Lâm Hoè Hạ gọi cô ấy là Tiểu Đường, cười lên rất ngọt ngào.

Lâm Hoè Hạ hỏi Đường Lị Lị về lịch trình công việc trong mấy ngày nay, Đường Lị Lị nghe giọng cô, khẽ hỏi: “Ô, Lâm Công là người thị trấn Tô sao?”

Lâm Hoè Hạ mỉm cười gật đầu.

“Tôi đã nói rồi mà, rất trùng hợp nha.” Ý cười của Đường Lị Lị càng sâu hơn.

Chu Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh Lâm Hoè Hạ nói: “Lily, cô và chị Hoè Hạ nói chuyện đều nhẹ nhàng, thật hâm mộ đó.”

Từ nhỏ đến giờ Chu Nhiễm Nhiễm luôn bị bạn bè phàn nàn vì nói to, mặc dù cô ấy không quan tâm đến việc đó lắm, nhưng mỗi khi nghe giọng nói dịu dàng của Lâm Hoè Hạ, cô ấy liền hâm mộ muốn chết.

“Giáo sư Phương cũng vậy, rất nhẹ nhàng.”

“Ô, giáo sư Phương cũng là người thị trấn Tô ư?” Đường Lị Lị chớp mắt, nhìn về Phương Độ đang ngồi phía sau.

Phương Độ đang đeo tai nghe nên không thấy bọn họ nói chuyện gì. Thấy mấy cô gái đều nhìn về phía mình, anh bèn bỏ tai nghe xuống, không hiểu gì nhưng vẫn mỉm cười lịch sự với mấy người.

Đường Lị Lị thấy Phương Độ nhìn mấy cô cười, hơi đỏ mặt. Cô ấy ngại ngùng chuyển tầm mắt, lại nhịn không được ngắm anh thêm vài lần.

“Nghe Nhiễm Nhiễm nói giáo sư Phương cũng là người thị trấn Tô?”

“Ừm.” Phương Độ mỉm cười gật đầu.

“Không phải đâu, anh ấy là người phía Bắc.” Lâm Hoè Hạ cười phá sân khấu của Phương Độ.

Phương Độ ở thị trấn Tô mấy năm, nhưng vẫn không thể nào học được tiếng địa phương, vẫn là nói giọng phía Bắc. Lâm Hoè Hạ từng trêu anh, nếu như anh bị người khác mắng, cũng không biết người ta đang nói cái gì nữa. Sở dĩ Chu Nhiễm Nhiễm thấy anh ôn nhu, chẳng qua là do tính cách anh mà thôi, chứ không liên quan đến việc anh ở đâu cả.

“Tại sao lại không phải?” Phương Độ cong môi lên nhìn Lâm Hoè Hạ: “Nghiêm túc mà nói, mẹ anh là người thị trấn Tô, anh cũng vậy mà.”

Lâm Hoè Hạ khẽ “Hừ” một tiếng.

“Xem ra giáo sư Phương rất có tình cảm với thị trấn Tô nhé.” Đường Lị Lị nói.

“Tất nhiên rồi.” Phương Độ gật đầu với cô ấy, nhưng ánh mắt anh lại dừng trên khuôn mặt Lâm Hoè Hạ.

Lâm Hoè Hạ bị Chu Nhiễm Nhiễm kéo đi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nên không chú ý tới ánh mắt của Phương Độ.

Phương Độ lợi dụng lúc cô đang không biết, trắng trợn nhìn chăm chú khuôn mặt cô, ý cười bên môi lại càng sâu hơn.

Đường Lị lị còn tưởng anh sẽ nói nhiều hơn vài câu, nhưng thấy Phương Độ không có ý muốn tiếp tục trò chuyện, nên cũng dừng cuộc nói chuyện lại.

........

Một tiếng sau, xe dừng ở nhà khách trung tâm thị trấn Tô.

Nhà khách cách khu phố cũ không xa, chủ yếu là tiện cho công việc của bọn họ.

Đường Lị Lị giúp bọn họ làm thủ tục vào ở, nói với Lâm Hoè Hạ: “Lâm Công, sáu giờ tối nay giám đốc Tô có tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho cô ở Phòng Bạch Vân ở Tháp Vân Hà. Cô nhất định phải tới tham gia nhé.”

Lâm Hoè Hạ không thích mấy kiểu xã giao này, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối: “Hôm nay mọi người đều đã mệt rồi, hay là không đi được không?”

Đường Lị Lị khó xử: “Là giám đốc Tô nhất định muốn mời cô tới đó. Hôm nay còn có một vài lãnh đạo và giám đốc điều hành của tập đoàn đến, vậy nên làm quen trước, việc công tác sau này cũng triển khai được thuận lợi hơn. Nếu cô không muốn đi một mình, có thể bảo một đồng nghiệp tới cùng.”

Việc này Đường Lị Lị không thể quyết định được, nên chỉ có thể nhìn Lâm Hoè Hạ với ánh mắt đáng thương, hy vọng cô có thể hiểu cho công việc của cô ấy.

Lâm Hoè Hạ thở dài: “Được, tôi biết rồi.”

Trao đổi xong với Đường Lị Lị, Lâm Hoè Hạ liền trở về phòng.

Cô vốn định mang Chu Nhiễm Nhiễm đi cùng cho cô ấy làm quen, kết quả là vừa về đến phòng đã thấy Chu Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường ngủ mất rồi.

Lâm Hoè Hạ buồn cười lắc đầu, không đành lòng đánh thức.

Cô dứt khoát hỏi mọi người trong nhóm xem có ai muốn đi hay không.

Trong nhóm có những người già đời, biết rằng loại xã giao này chỉ tốn thời gian và công sức, còn phải uống rượu, nên hầu như ai cũng tìm lý do để từ chối, duy chỉ có mình Phương Phong là rất tích cực.

Lâm Hoè Hạ liền nghĩ mang theo một người đàn ông đi cũng tốt, nên cùng anh ấy hẹn thời gian.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Hoè Hạ trang điểm đơn giản, thay một chiếc áo sơ mi và một cái quần jean. Sợ ban đêm lạnh, cô lại cầm theo một cái áo khoác mỏng.

Chuẩn bị xong xuôi, cũng đúng lúc sắp đến giờ hẹn.

Lâm Hoè Hạ đang chuẩn bị ra cửa, đã nhận được điện thoại của Phương Phong, giọng đầy uất ức và buồn bã: “Lâm Công, ngại quá, có vẻ như tôi chưa quen với khí hậu nên đang phải đi tìm hiệu thuốc. Lát nữa không thể đi cùng cô qua đó được.”

Lâm Hoè Hạ quan tâm hỏi: “Có cần tôi đi cùng anh đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu, tôi mua thuốc uống là được rồi.”

Sau khi xác nhận Phương Phong không có vấn đề gì, Lâm Hoè Hạ mới cúp điện thoại.

Cô khẽ thở dài, quay đầu nhìn Chu Nhiễm Nhiễm đang ở trong phòng, hình như cô ấy không bị âm thanh gọi điện làm phiền, vẫn ngủ ngon lành.

Lâm Hoè Hạ lại thở dài lần nữa, không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi Phương Độ vậy.

Cô vốn không muốn làm phiền Phương Độ. Lúc ở trên xe thấy anh có vẻ mệt mỏi, cũng không trả lời tin nhắn trong nhóm, chắc là đã nghỉ ngơi rồi.

Nhưng cô lại không tìm được ai đi cùng đến buổi tiệc, đành phải ôm một tia hy vọng đi qua phòng Phương Độ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Phương Độ ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, trên người mặc một chiếc áo khoác dài màu đen được cắt may tinh tế phác hoạ lên dáng người cao lớn chững chạc của anh.

Anh rũ mắt nhìn Lâm Hoè Hạ: “Có việc gì sao?”

Lâm Hoè Hạ: “À, anh muốn ra ngoài à?”

“Ừm, anh muốn đi thăm mẹ.” Phương Độ nói.

“Ồ.....” Lâm Hoè Hạ dừng một chút.

Phương Độ hỏi: “Em có chuyện gì à?”

“Buổi tối có một bữa tiệc xã giao, nên muốn nhờ anh đi cùng em.”

“Ra vậy.” Phương Độ suy nghĩ một lát, rồi do dự nói: “Nhưng đã lâu không trở về, nên anh muốn đi thăm mẹ trước.”

Tuy rằng Lâm Hoè Hạ muốn Phương Độ đi cùng cô đến bữa tiệc, nhưng nhắc đến Phương Thanh, cô không có lý do gì để bảo anh đi cùng mình trước cả: “Vậy thôi, em đi một mình cũng được. Anh đi thăm dì trước đi.”

Phương Độ gật đầu, mỉm cười ấm áp: “Chờ anh về, rồi anh qua đó với em.”

“Được.” Lâm Hoè Hạ được anh an ủi, mắt cong lên: “Ở Tháp Vân Hà trong trung tâm thị trấn, chắc tầm 11 giờ sẽ kết thúc.”

“Ừm.” Phương Độ đồng ý.

Không ai đi cùng cô, Lâm Hoè Hạ chỉ có thể đơn độc mà ứng phó.

Người khác có thể tuỳ tiện lấy lý do cho qua, nhưng cô là người phụ trách, nên không có cách nào từ chối.

Lâm Hoè Hạ đứng ở trước cửa nhà khách bắt taxi, dựa theo địa chỉ mà Đường Lị Lị gửi nói cho tài xế.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa Tháp Vân Hà.

Lúc Lâm Hoè Hạ tìm được Phòng Bạch Vân thì đã có rất nhiều người ở đó. Mấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên một chiếc bàn tròn trò chuyện, ngoại trừ Đường Lị Lị thì Lâm Hoè Hạ không quen ai nữa cả.

Nhìn thấy Lâm Hoè Hạ, Đường Lị Lị nhiệt tình chào đón cô, đưa cô qua giới thiệu với Tô Khải Vinh.

Tô Khải Vinh cười hiền hoà mà giới thiệu Lâm Hoè Hạ với những người khác, lại có người đến, Tô Khải Vinh lại bận xã giao cũng không nói chuyện với Lâm Hoè Hạ quá lâu.

Đường Lị Lị sắp xếp chỗ ngồi giúp cô, Lâm Hoè Hạ hỏi: “Cô ngồi ở đâu.”

Đường Lị Lị chỉ sang bên kia.

“Tôi và cô ngồi với nhau đi.”

“Chỉ là......”

“Không cần phải để ý nhiều như vậy, cô cứ yên tâm mà ngồi với tôi đi.”

Đường Lị Lị cũng không do dự nữa, liền kéo Lâm Hoè Hạ xuống ghế bên cạnh mình.

Hai người tán gẫu một lát, Đường Lị Lị rất thích làm móng tay, cô ấy hào hứng giơ tay lên cho Lâm Hoè Hạ xem bộ móng mới của mình.

“Màu nâu đen năm nay vô cùng hot, vẽ thêm chút vân đá và thêm một ít nhũ lấp lánh vào là sẽ cực kì đẹp luôn đó.” Đường Lị Lị quơ quơ tay, dưới ánh đèn bộ móng màu nâu đen sáng lấp lánh như pha lê.

Lâm Hoè Hạ mắt cong lên: “Thật sự rất đẹp.”

“Lâm Công, tay cô trắng như vậy, nếu làm móng tay nữa khẳng định là đẹp xuất sắc.” Đường Lị Lị cầm tay Lâm Hoè Hạ lên ngắm nghía, nghiên cứu một hồi: “Khuôn móng của cô vốn dĩ đã đẹp rồi, chỉ cần sơn màu lên là được. Khi nào có thời gian cô gọi tôi nhé, tôi dẫn cô đi làm.”

Đường Lị Lị nói một loạt những từ ngữ chuyên môn với Lâm Hoè Hạ, Lâm Hoè Hạ nghe không hiểu cái gì, học từ cô ấy không ít kiến thức về làm móng tay.

Đang trò chuyện vui vẻ, Lâm Hoè Hạ vô tình nhìn qua người đang đi vào phòng.

Cô giật mình.

Đường Lị Lị thấy cô tự dưng không nói gì, nghi hoặc chớp mắt mà nhìn theo ánh mắt của cô. Trông thấy người đàn ông ngồi cạnh Tô Khải Vinh, Đường Lị Lị không khỏi thở dài: “Đúng là không nghĩ rằng trong bữa tiệc thế này mà còn gặp được người trẻ tuổi đẹp trai, sáng sủa như vậy.”

Cô ấy nhìn bốn phía xung quanh toàn là những người đàn ông trung niên, liền thở dài một hơi.

Lâm Hoè Hạ vẫn không nói gì.

Trình Tê Trạch dư quang nhìn sang hướng các cô, giống như vô ý mà lại không phải vô ý nhướng mày nhìn Lâm Hoè Hạ.

Lâm Hoè Hạ cúi đầu, giả bộ như không nhìn thấy anh ta.

Tô Khải Vinh dẫn anh ta đến chỗ ngồi, vị trí ấy vừa vặn đối diện với Lâm Hoè Hạ.

Lâm Hoè Hạ: “........”

Lâm Hoè Hạ vốn dĩ đã không thích loại xã giao này rồi, giờ lại có một người ngồi đối diện cứ nhìn chằm chằm cô, ăn một bữa cơm đến xấu hổ vô cùng.

Lâm Hoè Hạ nói rất ít, thỉnh thoảng chỉ trả lời vài câu về vấn đề công việc mà thôi.

Có một ông chủ bụng bia của tập đoàn nào đó đi qua trêu chọc cô bằng mấy chuyện cười thô tục, Lâm Hoè Hạ cũng lười phản ứng, lạnh mặt coi như mình không nghe thấy gì hết.

Ngược lại thì sắc mặt Trình Tê Trạch trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Trương tổng đây là có ý gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

Trương Hồng Mậu sững sờ, há hốc mồm, không biết phải trả lời thế nào.

Mọi người đều hiểu, loại trêu chọc như thế này chỉ có thể hiểu ngầm ý tứ, cũng không thể nói thẳng ra được, nếu không chuyện này không chỉ không còn thú vị mà còn khiến mình trở nên cực kì đáng khinh.

Trình Tê Trạch nhếch lông mày lên, chờ ông ta giải thích.

Mặc dù Trương Hồng Mậu lớn hơn Trình Tê Trạch vài tuổi, nhưng không dám đi chọc giận anh ta.

Ông ta mở khách sạn ở thị trấn Tô, ở đây coi như cũng có chút danh tiếng. Nhưng so với Trình thị sản nghiệp trải rộng trên cả nước, thì cái công ty nhỏ của ông ta không với nổi.

Trương Hồng Mậu khó xử nhìn về phía Tô Khải Vinh, Tô Khải Vinh không nói nên lời, cũng không muốn làm hỏng bầu không khí, nên đành cười ha ha để phá vỡ cục diện này.

Quá ba tuần rượu, mấy người đàn ông lại ngồi vào một chỗ mời rượu nhau. Đường Lị Lị đang ngồi cùng cô cũng bị gọi đi xã giao.

Lâm Hoè Hạ liền nhìn đồng hồ, suy nghĩ tìm cớ rời đi.

Đột nhiên, Trương Hồng Mậu cầm chén rượu đi qua, mỉm cười ngồi vào ghế Đường Lị Lị: “Nghe lão Tô gọi cô là Tiểu Lâm đúng không. Tôi là Trương Hồng Mậu của khách sạn Fortune.”

Lâm Hoè Hạ cắn chặt hàm, lịch sự gọi một tiếng: “Trương tổng.”

“Lúc nãy đã vô ý xúc phạm đến cô, tôi cũng chỉ đùa một chút mà thôi, cô đừng để bụng nhé.” Trương Hồng Mậu thoáng nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lâm Hoè Hạ: “Còn trẻ như vậy đã người phụ trách dự án rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”

“Cảm ơn Trương tổng.” Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng cảm ơn.

Cô đang chuẩn bị tìm cớ rời đi, lại thấy Trương Hồng Mậu cười mờ ám hỏi: “Thường ngày công việc của cô bận rộn như vậy, thế đã có bạn trai chưa?”

Đến lúc này mặc kệ có hay không cô cũng sẽ nói có. Lâm Hoè Hạ nói dối trắng trợn: “Trương tổng không cần lo lắng, tôi có bạn trai rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trương Hồng Mộng cười ha ha: “Cô trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi rồi. Nếu lần tới có cùng bạn trai đến thị trấn Tô mà ở tại khách sạn Fortune, cô cứ nói tên tôi, ở thoả thích nhé.”

Ông ta đưa cho Lâm Hoè Hạ một chén rượu: “Tôi tự phạt một ly, cô cứ tuỳ ý.”

Nói xong, ông ta cầm lấy chén rượu trắng uống cạn.

Tuy rằng ngoài miệng thì nói cô cứ tuỳ ý đấy, nhưng lúc Trương Hồng Mậu uống xong chén rượu kia, ánh mắt lại dừng trên chén rượu mà Lâm Hoè Hạ chưa động vào: “Tại sao cô không uống? Có phải vẫn để bụng chuyện vừa nãy tôi trêu chọc cô không?”

“Không phải, tôi dị ứng với cồn.” Lâm Hoè Hạ lại tiếp tục nói dối.

“Vậy chỉ cần uống một ngụm thôi, hay cô không nể mặt tôi?” Trương Hồng Mậu đẩy ly rượu qua trước mặt Lâm Hoè Hạ.

“Không thì để tôi uống cùng Trương tổng đi.”

Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau Lâm Hoè Hạ. Trương Hồng Mậu khẽ rùng mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt âm trầm của Trình Tê Trạch.

Trình Tê Trạch cầm lấy chén rượu trắng trước mặt Lâm Hoè Hạ, uống một hơi cạn sạch, mày cũng nhăn lấy một cái.

Anh ta đặt cái chén rỗng xuống, ý bảo Trương Hồng Mậu: “Sao vậy? Trương tổng không nể mặt tôi sao?”

“Không, sao có thể vậy chứ.” Trương Hồng Mậu ngượng ngùng, rót cho mình một chén rượu trắng khác rồi uống cạn.

Sau hai chén rượu, Trương Hồng Mậu thật sự chịu không được nữa, mặt mày xám ngoét rời đi.

Đuổi xong được ông ta đi, Trình Tê Trạch liền cười lạnh một tiếng, đặt chén rượu trong tay xuống.

Anh ta lấy khăn giấy ở trên bàn, thản nhiên lau chút rượu đang dính trên khoé môi.

Chỉ còn lại hai người, Lâm Hoè Hạ lạnh mặt hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

Trình Tê Trạch hỏi lại: “Tại sao anh không được ở đây?”

Lâm Hoè Hạ im lặng, cầm lấy chiếc áo khoác ở đằng sau lưng. Cô vòng qua người Trình Tê Trạch, đi chào hỏi Tô Khải Vinh rồi rời khỏi phòng tiệc.

“Bên ngoài trời đang mưa để anh đưa em về.” Trình Tê Trạch bước nhanh theo đuổi kịp Lâm Hoè Hạ, đi bên cạnh cô.

Lâm Hoè Hạ phớt lờ anh ta.

“Em vẫn còn giận sao? Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?” Trình Tê Trạch nhẹ giọng xin lỗi.

Hai người đi đến cổng, cuối cùng Lâm Hoè Hạ mới dừng bước lại.

“Rốt cuộc anh đang bị cái quái gì vậy?” Cô hỏi.

Trình Tê Trạch vô tội: “Anh làm sao?”

“Trước kia anh không như thế này.”

Trước kia Trình Tê Trạch sẽ không bao giờ xin lỗi.

“Bởi vì anh đã nhận ra được sai lầm của mình rồi nên muốn làm lành với em.” Trình Tê Trạch nhắm mắt lại, mềm giọng nói: “Hạ Hạ, anh không thể rời xa em. Em là người mà anh muốn lấy làm vợ, anh thích em, không liên quan gì đến ai cả. Trước đây là anh không đúng, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, chỉ cần em có thể nguôi giận, em muốn anh làm gì anh đều có thể làm.”

“Chia tay rồi mới nói thích có phải đã quá muộn rồi hay không?” Lâm Hoè Hạ không hề động lòng: “Mất đi rồi mới biết quý trọng, anh có bao giờ nghĩ đến, anh căn bản không hề thích tôi, anh chỉ là không muốn mất đi một món đồ của mình mà thôi.”

“Hạ Hạ, đừng nói như vậy.” Trình Tê Trạch cau mày lại: “Anh biết rất rõ mình đang nghĩ cái gì, đang làm cái gì. Đúng là trước đây anh thích Tống Hà, lúc mới quen cũng cảm thấy em và cô ấy rất giống nhau. Nhưng muốn kết hôn với em chỉ là vì thích em mà thôi, không liên quan đến ai cả. Em đừng giận nữa có được không?”

Lâm Hoè Hạ bất lực lắc đầu: “Tôi không giận, cũng không có tư cách để tức giận.”

Có lẽ lúc trước khi bị Trình Tê Trạch bỏ lại một mình, cô cũng mất mát, cũng sẽ tức giận, nhưng sau cơn phẫn nộ liền bình tĩnh lại, cô lại thấy cực kì bình thường.

Vốn dĩ hai người không có tình cảm gì với nhau, chỉ là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi mà thôi, lúc ấy cô mới là người mất đi lí trí, muốn vượt qua ranh giới.

Cô vốn nghĩ rằng hai người sẽ hảo tụ hảo tán, nhưng không nghĩ đến Trình Tê Trạch sẽ hối hận.

“Chúng ta đều là những người ích kỷ, ở bên nhau cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi. Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi cũng không phải người tốt gì, để thoả mãn tâm tư của mình nên mới ở bên cạnh anh mà thôi, người như vậy không đáng để anh thích.” Giọng Lâm Hoè Hạ rất nhẹ.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, Trình Tê Trạch thấy vô cùng khó chịu: “Hạ Hạ, dù gì chúng ta cũng ở bên nhau ba năm, chí ít....Cũng phải có một chút tình cảm chứ?”

Lâm Hoè Hạ mím môi, cô nheo mắt lại, nhìn anh ta khẽ lắc đầu.

Trình Tê Trạch cười khổ: “Em...Thích anh ta đến vậy sao?”

Lâm Hoè Hạ liền giật mình.

“Anh đã thấy rồi. Bức ảnh.” Trình Tê Trạch khẽ nói.

Khi anh ta nói ra lời này, dường như có một con dao đang đâm vào ngực anh ta, từng chút từng chút đổ máu.

Lúc nhìn thấy bức ảnh đó anh ta thật sự rất tức giận. Nhưng nghĩ lại anh ta không có tư cách để tức giận.

Cô chỉ làm như những gì anh ta đã làm mà thôi.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu được, bị người ta coi thành một người khác thật không dễ chịu chút nào.

Cho dù Lâm Hoè Hạ ở bên anh ta không phải vì tình cảm, nhưng cô đã can tâm tình nguyện trở thành “Tống Hà” trong ba năm đó, nhẫn nhịn những lời trào phúng khinh thường của người khác.

Loại cảm giác này thật sự không hề dễ chịu.

Lâm Hoè Hạ mím môi.

“Đã như vậy rồi, anh cũng biết được tôi ở bên anh thực sự vì cái gì. Không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi đâu, chúng ta hảo tụ hảo tán đi.”

“Nếu anh nói anh không để ý thì sao?” Trình Tê Trạch bước lên phía trước, đến gần Lâm Hoè Hạ hơn, sắc mặt anh ta nghiêm túc nói: “Dù sao thì anh ta cũng không quay lại nữa, em coi anh là anh ta cũng không phải vấn đề.”

Lâm Hoè Hạ không nói được ra có điểm nào kì lạ, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Màn đêm dày đặc, cơn mưa nhỏ tí tách bao trùm toàn bộ thị trấn đang ngủ say.

Từng hạt mưa rơi, để lại một chút se lạnh.

Cả hai trầm mặc.

Bỗng nhiên, Trình Tê Trạch nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi tới từ trong màn mưa. Người kia cầm ô, mưa rơi rả rích theo dáng người cao lớn đĩnh bạt.

Dần dần nhìn rõ được khuôn mặt của người kia, Trình Tê Trạch cứng người ngay tại chỗ.

Người kia dường như cũng nhìn thấy anh ta, hơi ngẩn người ra, rồi cong mắt lên, nở một nụ cười ấm áp.

Anh đi tới chỗ hai người đang đứng.

Trình Tê Trạch không tin nổi, lên tiếng: “Trình......”

Phương Độ mỉm cười, đưa tay về phía Trình Tê Trạch, nhẹ nhàng cắt đứt lời anh ta: “Phương Độ.”

Bún: Mọi người ơi, tớ đã đi làm lại rùi nên rất bận. Vậy nên 2 ngày tớ sẽ up 1 chương nhé ❤️‍

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.