Bụi Bặm

Chương 20: Chương 20: Hồi Ức (Canh Hai)




Trình Tê Trạch nhìn về hướng hai người rời đi, ánh mắt nặng nề.

Trình Tê Trạch không nghĩ rằng Phương Độ sẽ về nước, thậm chí anh ấy còn không nói với ai trong nhà chuyện mình sẽ trở về.

Ánh mắt Trình Tê Trạch không tự chủ được mà dừng lại trên bóng lưng Phương Độ.

Anh ấy cầm ô hơi nghiêng về phía Lâm Hoè Hạ, che đi dáng người gầy yếu của cô dưới tán ô rộng.

Mà nửa vai của anh ấy lại bị lộ ra ngoài.

Lâm Hoè Hạ hơi hướng cằm lên, ngữ khí nửa oán trách lại nửa như đang làm nũng: “Sao anh lại đến đây?”

“Trời mưa bắt taxi khó quá.” Phương Độ ôn nhu giải thích, đưa chiếc túi giấy đang cầm trong tay qua cho Lâm Hoè Hạ.

Trong túi giấy có một cốc trà sữa táo đỏ ấm, Lâm Hoè Hạ lấy cốc trà sữa từ túi giấy ra, nhiệt độ ấm áp truyền tới lòng bàn tay, xua tan đi cái lạnh trên người.

Vẫn còn một cái chai ở trong chiếc túi, Lâm Hoè Hạ bảo Phương Độ cầm túi rồi cô lấy cái chai ra xem: “Đây là cái gì?”

“Nước giải rượu.” Phương Độ cười nói: “Anh còn tưởng rằng sẽ đến đón một con ma men.”

“.......” Lâm Hoè Hạ không nói gì liếc anh một cái: “Em không uống rượu!”

“Đùa em thôi, là thuốc xịt muỗi.”

Thanh âm của hai người hoà vào trong màn đêm.

Trình Tê Trạch một tay đút túi, dựa người vào phía bức tường gạch lạnh lẽo. Bóng người bị đèn đường kéo dài, trông vô cùng cô độc và hiu quạnh.

Anh ta lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa. Một màu đỏ tươi như ẩn như hiện trong màn đêm dày đặc.

Lâm Hoè Hạ giống như đang tức giận với Phương Độ.

Vậy mà anh ta cảm thấy vô cùng ghen tị.

Trước đây, Lâm Hoè Hạ chưa bao giờ nổi giận với anh ta, cô vẫn luôn luôn nghe lời.

Lúc trước anh ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ luôn cảm thấy cô tốt. Nhưng hiện tại anh ta mới biết, không phải là cô tốt, mà là ở trước mắt anh ta cô đã cẩn thận mà thu liễm lại tính tình của mình.

Tính cách anh ta khá tệ, đối xử với cô cũng không kiên nhẫn. Cô sợ làm anh ta tức giận, vậy nên cô chưa từng bộc lộ con người thật với anh ta cả.

Nhưng khi ở cùng Phương Độ, cô không cần phải kiêng kị tâm tư của anh ấy, thoải mái mà sống đúng với tính cách.

Trình Tê Trạch rất tức giận, nhưng là giận chính mình.

Nếu anh ta nhận ra điều này sớm hơn, trân trọng và quan tâm cô nhiều hơn, thì có lẽ cô cũng sẽ giống như vừa rồi làm nũng chơi xấu với anh ta, lộ ra một mặt đáng yêu ngây thơ.

Ít nhất có thể cho rằng, như vậy là cô đang để ý đến mình.



Từ Tháp Vân Hà đi ra, sắc mặt Lâm Hoè Hạ lạnh nhạt, hơi thất thần.

“Em về bằng taxi à?” Phương Độ hỏi cô.

Lâm Hoè Hạ hoàn hồn, dừng lại một chút: “Em muốn đi dạo.”

“Được.”

Trời tạnh mưa, Phương Độ thu ô lại, bước chậm rãi đi bên cạnh Lâm Hoè Hạ.

Phương Độ: “Có muốn nói chuyện một chút không?”

“Cái gì?” Lâm Hoè Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Phương Độ chỉ về hướng Tháp Vân Hà.

Chuyện vừa mới xảy ra đột ngột, Lâm Hoè Hạ giống như đang làm chuyện gì sai vậy, chỉ muốn nhanh chóng kéo Phương Độ rời đi, cô không muốn Trình Tê Trạch làm phiền anh.

Lâm Hoè Hạ mím môi, lắc đầu nói: “Bạn trai cũ thôi. Em không muốn nói đến.”

Phương Độ cũng không nói gì thêm nữa.

Nếu cô đã không muốn nói, thì cũng không cần nhắc đến những chuyện không vui.

“Anh đi thăm dì Phương à?”

“Ừm.” Phương Độ khẽ cắn hàm, mỉm cười ấm áp: “Trò chuyện với bà ấy một lúc, bà ấy ở đó một mình sẽ rất cô đơn.”

“Không đâu.” Lâm Hoè Hạ an ủi anh: “Hàng năm em đều tới thăm dì, bà nội cũng có ở đó nữa, hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau bầu bạn.”

Phương Độ gật đầu, hơi nghiêng người sang, cười có chút trêu chọc: “Anh thấy rồi.”

Lâm Hoè Hạ nghi ngờ: “Cái gì cơ?”

“Chữ hơi xấu đó.”

“Anh—” Lâm Hoè Hạ hoảng loạn nhận ra được anh đang nói đến cái gì, mặt đỏ lên: “Dùng dao khắc chữ rất khó đó! Như vậy là đã đẹp rồi!”

Phương Độ cười không nói gì.

“Em rất nhớ anh.” Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng nói.

Phương Độ hơi giật mình, sau đó nghe thấy cô hỏi: “Anh thì sao?”

Dừng lại một chút, đầu ngón tay Lâm Hoè Hạ chỉ xuống, nói: “Ý em là, anh có nhớ đến nơi này không?”

Phương Độ nhàn nhạt cười nói: “Rất nhớ.”

Cô không dám hy vọng xa xôi rằng Phương Độ sẽ nhớ đến cô như cô nhớ đến anh, cô chỉ cần anh luôn bình an là tốt rồi.

.......

Vào lúc Lâm Hoè Hạ mới biết yêu, cô nhận ra rằng tình cảm của mình đối với Phương Độ không đơn giản như một người anh trai.

Sau khi Phương Thanh qua đời, cô và bà nội Lâm liền trở thành người thân cận duy nhất của Phương Độ. Phương Độ hơn cô hai lớp, khi chuẩn bị đến kỳ thi đại học, đêm nào cô cũng chờ anh tan lớp học thêm buổi tối rồi cùng về với anh, về nhà cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, cũng cùng nhau làm bài tập.

Mỗi ngày hai người đều ở bên nhau, Lâm Hoè Hạ đã quen với cuộc sống như vậy, nên rất ỷ lại vào anh. Lâm Hoè Hạ nghĩ rằng cuộc sống của hai người sẽ luôn là như vậy.

Cho đến một hôm, có một nữ sinh cùng lớp Phương Độ đến nhà anh để lấy vở vật lý.

Trước khi đi, nữ sinh còn xoa đầu Lâm Hoè Hạ, móc từ trong túi ra một viên kẹo dâu tây đưa cho cô, mỉm cười nói với Phương Độ: “Em gái cậu thật đáng yêu.”

Lâm Hoè Hạ nghe thấy nữ sinh kia nói vậy không hiểu sao lại thấy khó chịu. Đến lúc ăn cơm tối, bà nội Lâm lại cười nói về việc Phương Độ sắp vào đại học, ở trường tìm một cô bạn gái xinh đẹp, nghe vậy cô liền hoảng hốt.

Phương Độ tốt như vậy, chiều cô như vậy, cô không muốn những cô gái khác cũng được anh đối xử như thế.

Ở độ tuổi mới biết yêu, Lâm Hoè Hạ mới mơ hồ nhận thức được cô không muốn làm em gái Phương Độ, cô muốn bất kể lúc nào cũng được ở bên anh.

Buổi tối trước ngày sinh nhật 18 tuổi của Phương Độ, cô và anh đón sinh nhật cùng nhau. Lâm Hoè Hạ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, cố tình nói ra ước nguyện của mình.

Cô muốn anh và cô mãi bên nhau, muốn lấy anh làm chồng.

Ước nguyện xong, cô mở mắt ra, mong chờ nhìn về phía Phương Độ.

Cô tưởng rằng, Phương Độ sẽ đồng ý. Dù sao thì lúc nào anh cũng nuông chiều cô, cô muốn cái gì anh cũng đều đáp ứng.

Nhưng rõ ràng Phương Độ đã bị shock. Sau đó, anh lắc đầu với Lâm Hoè Hạ: “Tiểu Hoè Hạ à, em còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa rõ ràng, vậy nên mới cảm thấy rằng em thích anh thôi. Chờ lúc nào em lên đại học, em sẽ thấy thế giới này vô cùng rộng lớn, còn gặp được những người con trai hoàn hảo hơn. Đến lúc đó, nếu em vẫn thấy thích anh, thì lại thực hiện điều ước này.”

Cô bị anh chiều hư rồi.

Cô không muốn nghe đạo lý to lớn gì cả, cũng không muốn chờ đến sau này, cô chỉ muốn Phương Độ đồng ý với mình luôn thôi.

Nhưng Phương Độ vẫn không đồng ý, anh kiên quyết lắc đầu.

Lâm Hoè Hạ cảm thấy anh rõ ràng là không thích cô, cố ý tìm lý do để từ chối mình.

Mối tình đầu của cô vội vã bắt đầu mà cũng vội vã kết thúc. Trong nháy mắt, cô liền bật khóc, mặc cho Phương Độ dỗ dành thế nào cũng không được.

Cô tuỳ hứng khóc nháo nhào lên, bảo Phương Độ không cần để ý đến cô nữa, sau này cũng không cần xuất hiện trước mặt cô nữa.

Phương Độ không còn cách nào khác, bảo cô đừng khóc nữa, còn nói sẽ mua cho cô kẹo mơ mà cô thích nhất.

Lần này đi không có trở về.

Mãi về sau, Lâm Hoè Hạ mới chấp nhận được sự thật rằng Phương Độ đã rời đi. Cô không thể tha thứ cho bản thân mình, nếu không phải do cô khóc lóc làm loại, nếu không phải do cô nói anh từ nay về sau không cần xuất hiện nữa, vậy anh sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không rời bỏ cô. Anh không thích cô cũng được, ghét cô cũng không sao, miễn là anh luôn khoẻ mạnh là được.

Anh có nghĩa vụ phải thích cô, cũng không cần phải làm theo những gì mà cô muốn.

Gặp được Trình Tê Trạch là chuyện ngoài dự đoán của cô.

Khuôn mặt của anh ta quá giống Phương Độ, khiến cô còn nghĩ đó là Phương Độ, nhịn không được mà nhìn nhiều hơn, rồi cô mới ý thức được anh ta không phải Phương Độ.

Nhưng khi đó cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được Phương Độ nữa, nên cô muốn yên lặng mà nhìn thêm vài lần.

Vậy nên vào đêm Trình Tê Trạch uống say, thổ lộ tình cảm với cô, cô cũng vì tâm tư của mình nên đã đồng ý.

Nếu nói cô và Trình Tê Trạch bởi vì thích nên mới ở bên nhau, còn không bằng nói rằng là để chuộc tội.

Cô biết ở bên cạnh Trình Tê Trạch là vô trách nhiệm, ích kỷ đáng khinh, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân mình mà bình tĩnh đưa ra lựa chọn được.

Đó giống như là sự trừng phạt của ông Trời, nhưng cũng như ông Trời đang cho cô thêm một cơ hội. Phương Độ tốt như vậy cô không biết trân trọng, nên để cho cô gặp được một người giống hệt Phương Độ, lại đối xử với cô xa cách lạnh nhạt.

Cô thu liễm tính tình của mình lại, cẩn thận từng li từng tí nhẫn nhịn Trình Tê Trạch lạnh nhạt và những người xung quanh mỉa mai. Nếu lúc trước cô không tuỳ hứng như vậy, học được cách thu liễm lại tính tình của mình giống như bây giờ, biết trân trọng lòng tốt của Phương Độ với cô, vậy cô sẽ không mất đi Phương Độ nữa.

Có đôi lúc Lâm Hoè Hạ nghĩ rằng, nếu tính cách Phương Độ giống như Trình Tê Trạch thì tốt quá, đối xử với cô lạnh nhạt một chút, cũng không cần quan tâm cô nhiều đến vậy, thì anh cũng sẽ không bao giờ xảy ra tai nạn mà rời bỏ cô.

Lâm Hoè Hạ vốn nghĩ nếu Tống Hà đã về nước, thì chuyện này sẽ chấm dứt.

Nhưng lại không nghĩ rằng mọi việc lại phát triển ra nông nỗi như hiện tại.

Cô làm sao mà nói với Phương Độ mối quan hệ yêu đương kì quái của mình và Trình Tê Trạch được đây?

— Nói với anh là mình đã tìm một người đàn ông rất giống anh để yêu sao?

Hẳn là Phương Độ cũng không nghĩ đến, cô lại trở nên đáng khinh như vậy.

Cô đã không còn là cô bé ngây thơ đơn thuần như trong tưởng tượng của anh nữa rồi.

Chắc hẳn anh sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Lâm Hoè Hạ cong môi cười khổ.

“Cẩn thận.”

Giọng nói của Phương Độ kéo Lâm Hoè Hạ từ trong suy nghĩ lại.

Chưa kịp phản ứng, Lâm Hoè Hạ đã bị Phương Độ cầm chặt lấy tay kéo vào. Cùng lúc đó, có một chiếc xe điện chạy ngang qua.

“Này! Không có mắt à?!”

Người kia quay đầu lại mắng một câu, rồi nghênh ngang đi thẳng.

Lâm Hoè Hạ căn bản còn chưa có kịp quan tâm đến anh ta, cô vừa cúi đầu xuống đã dẫm phải một vũng nước nhỏ trên mặt đất, mất trọng tâm, cô lảo đảo vài bước liền vô tình ngã vào người Phương Độ.

Hơi thở ấm áp bao bọc lấy cô, Lâm Hoè Hạ còn ngửi thấy được hương trà nhàn nhạt trên người anh.

Phương Độ kinh ngạc cúi đầu xuống, cằm cọ vào những sợi tóc mai bên tai cô,

mấy sợi tóc bay qua tai làm cô hơi ngứa.

Tim Lâm Hoè Hạ đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Lực Phương Độ kéo cô không mạnh lắm, nên nhìn qua giống như cô cố tình ngã vào người anh vậy.

Cô lập tức nhảy ra, xin lỗi anh: “Em xin lỗi....”

Phương Độ không để ý lắm: “ Em suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy?”

“Không có gì đâu.” Lâm Hoè Hạ lắc đầu.

Cô còn kéo giãn khoảng cách ra với Phương Độ, để chứng tỏ cho việc vừa nãy không phải cô cố tình làm vậy.

“Sao em vẫn như hồi bé thích đạp nước vậy?” Phương Độ cười hỏi.

Lâm Hoè Hạ không tin: “Em có thích đạp nước đâu chứ?”

Phương Độ khẽ nhếch cằm lên, ý bảo cô nhìn xuống chân.

Lâm Hoè Hạ cúi đầu, nhờ ánh đèn mờ ảo, cô liền nhìn thấy đôi giày thể thao của mình ướt sũng, bùn đất nhem nhuốc.

Hai má cô hồng lên, ngẩng đầu hỏi Phương Độ: “Thật sự em thích đạp nước sao?”

“Bản thân mình thích cái gì em còn không biết sao?” Phương Độ buồn cười hỏi lại.

Lâm Hoè Hạ vô cùng đáng thương nói: “Em đâu có để ý chứ.”

Phương Độ trả lời: “Không biết vì sao mỗi lần em thấy có vũng nước là đều dẫm lên.”

Lâm Hoè Hạ liền suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được từ đâu mà cô bắt đầu có thói quen này, nhưng đúng là hồi còn rất nhỏ cô có thích nhảy vào vũng nước, mỗi lần nhìn thấy những bọt nước bắn lên ống quần bà nội, cô đều cười hết sức vui vẻ.

Mặt cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng ngại ngùng: “Em làm gì có thói quen trẻ con như vậy.”

Phương Độ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, phảng phất như đang nói “Em nói gì cũng đúng hết.”

Anh giống như chưa từng thay đổi, vẫn giống như hồi nhỏ vậy, ấm áp dịu dàng, rõ ràng là rất bất đắc dĩ nhưng cái gì cũng đều nghe cô.

Những tán lá xanh trên cây rì rào tung bay theo gió. Bên bờ sông, những ngôi sao soi bóng xuống mặt nước, nhẹ nhàng trôi theo từng gợn nước.

Vô cùng ấm cùng và yên tĩnh.

Con sông này, mỗi khi tan học hai người đều đi qua. Vô số những đêm cùng anh đến lớp tự học buổi tối, cũng đều nhìn thấy phong cảnh như thế này.

Quá khứ và thực tại bỗng dưng trùng hợp, vẫn là phong cảnh ấy, vẫn là chàng thiếu niên ấy.

Tất cả đều không thay đổi.

Thật tốt.



Sáng hôm sau, Phương Độ luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng.

Từ nhà khách đi ra, anh đã nhìn thấy một bóng người ở cửa đang dựa vào tường hút thuốc.

Anh hơi sững sờ, sau đó nhếch môi cười đi tới chỗ bóng người đi: “A Trạch, buổi sáng hút thuốc không tốt cho cơ thể đâu.”

Trình Tê Trạch khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Xem ra thói quen vẫn chưa thay đổi. Trình Độ, anh đúng là không thay đổi nhỉ.”

Phương Độ rút điếu thuốc trên tay anh ta ra, dập tắt rồi ném vào thùng rác: “Tôi nói rồi, tôi họ Phương.”

Kể từ khi Phương Thanh và Trình Văn Cẩn ly hôn, Phương Độ liền theo họ mẹ.

Ngay cả khi Phương Thanh qua đời, rồi Phương Độ và Trình Văn Cẩn cùng đến Mỹ, anh cũng không đổi lại thành họ Trình.

Trong lòng anh, đã sớm không phải người Trình gia nữa.

“Anh thích họ gì thì là họ đấy.” Trình Tê Trạch cười nhạt một tiếng: “Bỗng nhiên về nước cũng không nói cho ông nội một câu sao?”

“Trở về là vì công việc, không nói để làm gì cả.” Phương Độ cười quan sát anh ta: “Cậu đã cao hơn rồi.”

Năm ấy lúc cùng Phương Thanh rời khỏi Trình gia, lần cuối cùng anh nhìn thấy Trình Tê Trạch là khi anh 12 tuổi. Lúc ấy Trình Tê Trạch còn thấp hơn anh nửa cái đầu, gầy hơn cả anh.

Đã nhiều năm không gặp lại, vóc dáng hai người cũng không khác nhau là mấy, trông Trình Tê Trạch còn khoẻ mạnh hơn anh rất nhiều.

“Tôi đến để ôn chuyện cũ cùng anh sao?” Trình Tê Trạch lạnh lùng nói: “Trước đây tên họ Trình kia đã hứa sẽ không bao giờ về nước nữa, bây giờ anh chạy về là muốn tính chuyện gì?”

Phương Độ biết anh ta đang lo lắng điều gì, vẫn cười nói: “Cậu yên tâm, tôi không trở về tranh giành tài sản với cậu đâu. Tôi khinh thường những việc dơ bẩn mà cha tôi đã làm.”

Trình Tê Trạch ghét nhất là khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi của anh, cười nhạt một tiếng: “Anh cũng biết những chuyện bố anh làm là dơ bẩn sao? Vậy trước đây anh đã làm cái gì? Tôi gọi anh một tiếng 'anh', anh nghĩ anh xứng với xưng hô đó sao?!”

“A Trạch, cậu biết rõ lúc ấy chúng ta đều bất lực.”

Trình Tê Trạch nhớ lại quá khứ đau khổ đó, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

Mắt anh ta đỏ au, lộ ra sát ý: “Đúng là đồ vô tích sự. Anh thử xem bây giờ cha tôi đã trở thành dạng gì đi?! Anh và tên họ Trình kia nên quỳ xuống trước mặt ông ấy mà xin lỗi ông ấy đi!”

Phương Độ nhẹ giọng trấn an anh ta: “Nếu cậu và chú hai có thể tha thứ cho cha tôi, tôi sẽ nguyện quỳ gối trước mặt hai người thay cha tôi xin lỗi.”

Tay Trình Tê Trạch có chút run lên, anh ta rút ra một điếu thuốc từ trong túi, hung hăng hút một hơi mới dần bình tĩnh lại được.

“Cho dù anh có quỳ xuống dập đầu, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh và tên họ Trình kia.”

Phương Độ mím môi, không nói gì nữa.

“Rốt cuộc tại sao anh lại về nước?” Trình Tê Trạch chất vấn.

Phương Độ chỉ cười, không cho ý kiến.

Trình Tê Trạch nheo mắt lại, nhưng trong lòng anh ta đã đại khái đoán được rồi: “Vì cô ấy?”

Anh ta khẽ nhếch cằm lên, hướng lên trên tầng của nhà khách. Anh ta biết chắc Phương Độ hiểu anh ta đang nói đến ai.

Phương Độ vẫn như cũ chỉ cười không nói gì.

“Phương Độ, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Phương Độ cười nhạt: “Không còn là vậy nữa.”

Đôi mắt Trình Tê Trạch buồn bã, trầm giọng nói: “Dù vậy, chúng tôi cũng ở bên nhau ba năm. Mấy năm nay anh đã làm cái gì? Hiện tại trở về có phải đã muộn rồi không?”

“Cậu biết rõ tôi vì sao lại không về nước.” Phương Độ dừng một chút: “Tôi vốn cho rằng cậu sẽ chăm sóc cô ấy tốt, nhưng bây giờ xem ra không có.”

“Đó là chuyện của bọn tôi.” Trình Tê Trạch khó chịu: “Nếu anh lấy thân phận anh cả mà tự cho mình là đúng, vậy anh nên có dáng vẻ của một người anh cả, tránh xa người phụ nữ của em trai mình ra một chút.”

“A Trạch, nếu cậu không trân trọng sẽ có người khác trân trọng.”

Trình Tê Trạch phẫn nộ nắm lấy cổ áo Phương Độ, hung ác nói: “Anh thật sự muốn cướp người phụ nữ của tôi sao?”

Phương Độ khó có thể bị anh ta chọc giận, vẻ mặt không còn ôn nhu như thường ngày nữa, ngược lại còn hơi sắc bén lãnh đạm: “Hoè Hạ không phải là đồ vật của cậu. Cô ấy đối với tôi giống như Tống Hà đối với cậu. Vậy tại sao cậu lại không biết trân trọng cô ấy?”

Trình Tê Trạch hung dữ nhìn chằm chằm Phương Độ.

Sau một hồi yên lặng, anh ta trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, chuyện của chúng tôi tôi sẽ giải quyết thật tốt. Mặc kệ hai người trước đây có quen biết nhau hay không, bây giờ cũng đã qua mười mấy năm rồi. Anh chưa chắc đã hơn tôi đâu.”

“Phải không.” Phương Độ không quan tâm, anh liền khôi phục lại dáng vẻ nho nhã ôn nhu thường ngày, khẽ cười một tiếng.

Trình Tê Trạch lạnh lùng buông Phương Độ ra, anh ta vỗ tay khinh thường nói: “Phương Độ, cứ chờ xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.