Lâm Hoè Hạ từ trên tầng đi xuống, đã thấy Phương Độ đi chạy bộ về đang ở trong nhà ăn ăn sáng.
Lâm Hoè Hạ đi qua, thấy anh mặc một bộ quần áo thể thao, hơi ngạc nhiên: “Anh còn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng ư?”
“Đúng vậy, có người nói anh không thay đổi, cũng khá là chuẩn xác.” Phương Độ bảo cô ngồi xuống ghế đối diện: “Anh không biết em mấy giờ dậy nên không lấy giúp em bữa sáng, em nhìn xem muốn ăn cái gì thì đi lấy nhé.”
“Được.” Lâm Hoè Hạ gật đầu, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng, liền ra quầy để lấy bữa sáng.
Phương Độ không nói chuyện Trình Tê Trạch đã đến đây với cô.
Dù sao, Trình Tê Trạch nói cũng không sai.
Trình Tê Trạch và Lâm Hoè Hạ bên nhau ba năm, mà anh ở trong trí nhớ cô đã trống vắng rất nhiều năm.
Anh không rõ chi tiết về mối quan hệ của hai người họ, nhưng mấy ngày nay ở chung anh có thể cảm nhận được, Lâm Hoè Hạ đối với mình có chút khoảng cách, cô không còn thân thiết với anh như xưa nữa.
Dù gì thì cũng đã mười mấy năm không gặp lại.
Có thể hiện tại đối với cô mà nói, anh chỉ là một người anh tốt khi còn nhỏ, là một người anh trai mà cô nhớ thôi. Chỉ vậy mà thôi.
Phương Độ không dám quá phận.
Ăn xong bữa sáng, mọi người đều chờ để xuất phát.
Lâm Hoè Hạ mang theo mấy người đi qua hẻm Lâm Đường để tiến hành công việc khảo sát của ngày hôm nay.
Hẻm Lâm Đường ở ven khu phố cũ, nhà họ Ngô là nhà lớn nhất, bao trùm toàn bộ con ngõ nhỏ, thậm chí là cả khu phố cũ. Diện tích gần 10.000 mét vuông nằm riêng biệt.
Cổng nhà hướng về phía Nam dòng sông Liễu Ngạn. Đối diện cửa vào có một chiếc ghế sedan* từ thời cổ đại. Từ đại sảnh tiến vào, hai bên là phòng khách và phòng nghỉ. Còn có một khu vườn nhỏ thông giữa các gian nhà, làm cho cảnh sắc thêm phần khác biệt và thú vị.
(*) Ghế sedan (sedan-chair) đã khá thông dụng ở Anh vào đầu thế kỷ 20. Loại ghế này tôi xem trên Wikipedia thì trông gần giống như kiệu ngồi của thời phong kiến ở Việt Nam (hình dưới).
Ngôi nhà này vốn là nơi ở của gia tộc nhà họ Ngô giàu có từ thời xưa, sau đó có một trận hỏa hoạn đã cháy rụi một nửa ngôi nhà, nhà họ Ngô cũng dần dần rơi vào cảnh hoang tàn vắng lặng. Giờ đây, toàn bộ căn nhà được chính quyền quản lý, những năm đầu do vị trí ở xa còn bị hư hỏng nghiêm trọng nên đã bị bỏ hoang, vì gần đây có dự án quy hoạch tổng thể khu phố cũ nên nhà họ Ngô cũng được đưa vào danh sách xây dựng lại.
Trong ngày đầu tiên khảo sát, Tô Khải Vinh đã tự mình tới tiếp đón mọi người.
Thư viện ở phía Đông nhà họ Ngô không bị ảnh hưởng nhiều bởi đám cháy, nên Tô Khải Vinh đã cho người tới dọn dẹp sạch sẽ, để nhóm người Lâm Hoè Hạ dùng làm văn phòng tạm thời.
Tô Khải Vinh đưa nhóm người đến khoảng sân nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ trong thư viện, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự hoang tàn hư hỏng do nhiều năm không được sửa chữa: “Hoàn cảnh không được tốt lắm, mong các vị có thể tạm chấp nhận. Nếu có bất kì yêu cầu gì mọi người có thể liên hệ với Tiểu Đường, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chuẩn bị tốt nhất.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Tô, ở đây đã tốt lắm rồi.” Lâm Hoè Hạ nói cảm ơn với ông.
Tô Khải Vinh bảo mấy người cứ để đồ xuống trước, rồi dẫn bọn họ đi tham quan trong viện một chuyến.
Từ thư viện đi ra, ở bên cạnh là một vườn hoa. Khác với sự sạch sẽ trong thư viện, thì hồ nước trong vườn đã khô cạn, cỏ dại mọc um tùm ở bốn phía. Khu vườn rộng lớn đổ nát đã lâu không có ai đến dọn dẹp, các đình nghỉ đều có những dấu vết bị thiêu huỷ.
Tô Khải Vinh miễn cưỡng tìm một con đường lát đá cuội nhỏ giữa đám cỏ dại mọc um tùm, rồi dẫn mấy người đi qua.
Ông có chút ngại ngùng: “Phía bên này bị phá huỷ vô cùng nghiêm trọng, cũng nhiều năm rồi không có người tới xử lý..... Hoàn cảnh có chút khó khăn, tôi rất xin lỗi.”
“Không sao đâu, trước đây chúng tôi còn gặp được những tình huống tệ hơn rất nhiều.” Lâm Hoè Hạ cười nói.
“Nghe nói ban đầu nhà họ Ngô chỉ có khu nhà ở phía Đông. Sau này chủ nhân ở đây mới bắt đầu gọi những kiến trúc nổi tiếng nhất trong thị trấn tới xây dựng thêm, vô cùng phức tạp. Đáng tiếc rằng mấy năm sau lại gặp hoả hoạn, toàn bộ sân trong đều bị thiêu hết, rất kì quái là duy nhất chỉ có thư viện là không bị làm sao. Lần hoả hoạn đó rất khó hiểu, ở thị trấn chưa từng có tai nạn như vậy, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.” Tô Khải Vinh xúc động thở dài: “Khu vườn Dung Cảnh lớn nhất trong trung tâm cũng không so được với nơi này, nếu ở đây được khôi phục lại dáng vẻ phồn hoa như ngày xưa, nhất định sẽ rất ngoạn mục.”
Lâm Hoè Hạ bất giác liếc nhìn Phương Độ bên cạnh, thấy anh đang nhìn về mái hiên ẩn ẩn hiện hiện giữa các cành cây vững chãi cách đó không xa, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.
Lâm Hoè Hạ nhìn theo ánh mắt anh, không khỏi nở nụ cười: “Quả thực là vậy.”
......
Lâm Hoè Hạ biết đến sự tồn tại của hẻm Lâm Đường khi cô còn học lớp một.
Nghe đứa bạn cùng bàn nói, nơi đó là một ngôi nhà ma ám, vừa bẩn vừa đỏ nát ban đêm còn đầy ma quỷ. Lâm Hoè Hạ liền tò mò, về nhà nói với bà nội Lâm về căn nhà đó, bà nội gật đầu, nói với cô rằng ở đó có một con ma ăn thịt trẻ em.
Cha mẹ cô ở bên ngoài làm ăn, rất hiếm khi gặp hai người, cô và bà nội nương tựa vào nhau để sống vậy nên cô rất tin lời bà nội nói. Mặc dù tò mò, nhưng cô chưa bao giờ đi về hướng bên đó, bởi vì sợ sẽ thật sự gặp được con ma ăn thịt trẻ em. Cô nếu như không nghe lời, chắc chắn sẽ bị ma ăn thịt luôn mất.
Cho đến khi cô 9 tuổi, khu phố có một đôi mẹ con cô chuyển đến mà cô chưa từng gặp qua.
Họ chuyển đến một ngôi nhà nhỏ không có người ở, cách nhà cô không xa lắm.
Trước khi Lâm Hoè Hạ được sinh ra thì ngôi nhà nhỏ kia đã bị bỏ hoang từ lâu, ngôi nhà tuy rằng không lớn nhưng cũng có hai sân, thiết kế rất tinh tế, cũng coi như là “Gia đình giàu có” nhất hẻm này.
Nghe người lớn nói, chủ nhân của ngôi nhà đó họ Phương, nhiều năm về trước đã chuyển đi, lên phía Bắc thành phố buôn bán. Giờ dọn về đây ở là con cháu của họ.
Lâm Hoè Hạ không hiểu những điều này, chỉ biết rằng nhà họ Phương so với nhà cô to hơn rất nhiều, nên cô vô cùng tò mò người đang sống trong đó.
Sau khi tan học, Lâm Hoè Hạ tạm biệt bạn bè, thay vì về thẳng nhà thì cô lại lén chạy sang hẻm phụ cạnh nhà họ Phương, tìm được một bức tường thấp, di chuyển một vài viên gạch, rồi leo lên ba bước lại hai bước để trèo lên tường.
Trẻ em ở đây thường xuyên làm như vậy. Trước đây mỗi khi không có ai ở nhà, mấy đứa luôn lẻn vào chơi, cho nên đối với thiết kế tinh tế này Lâm Hoè Hạ khá quen thuộc, không khỏi ghen tị với người được ở bên trong.
Cô vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy ở giữa sân có một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ đang đi về phía đống đồ linh tinh trong góc, dáng đi của người phụ nữ không nhanh không chậm, yểu điệu thiết tha. Nhất thời Lâm Hoè Hạ nhìn đến không rời nổi mắt.
Tuy rằng cô đã gặp biết bao nhiêu dì xinh đẹp trong con ngõ nhỏ này, nhưng người phụ nữ trước mắt này không chỉ có xinh đẹp, mà khí chất lại ưu nhã đoan trang, cô chưa từng thấy một người đẹp như vậy.
Người phụ nữ lấy từ trong đống đồ linh tinh ra một cái hộp, nói vào trong nhà: “A Độ, tới giúp mẹ một chút.”
“Được ạ, con tới ngay.”
Trong nhà truyền tới thanh âm trong sáng của người thiếu niên.
Lâm Hoè Hạ hoàn hồn, nhìn về phía giọng nói bên kia.
Rất nhanh, một người con trai từ trong nhà đi ra.
Người con trai dáng người mảnh khảnh cao thẳng, gương mặt trắng nõn như ngọc, hàng mày tuấn mỹ như bước ra từ trong tranh, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.
Lần đầu tiên Lâm Hoè Hạ thấy một người con trai đẹp như vậy, cô không khỏi nhìn thêm nhiều lần.
Quả nhiên, gia đình này toàn là người đẹp mà.
Người con trai nhận lấy cái hộp từ trong tay người phụ nữ, thấy bà lại cầm lên một cái hộp khác, anh nói: “Đưa hết cho con đi.”
“Nhưng cái này rất nặng.....”
“Không sao, con cầm được. Mẹ xách cái túi kia là được rồi.”
Người phụ nữ do dự một lúc lâu rồi mới đặt cái hộp vào tay người con trai, mắt cong lên: “May là còn có con.”
Người con trai cũng cười với bà, nhưng nụ cười vô cùng ngắn ngủi, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Lâm Hoè Hạ thấy hai người trong sân đang bận rộn như vậy, chưa kịp phát hiện thì mặt trời đã lặn mất rồi.
Chờ đến lúc cô hoàn hồn lại, mới nhớ tới lời bà nội Lâm kêu cô lúc nào về nhớ mua một chai nước tương. Cô liền vội vã từ trên tường đi xuống dưới, đang lúc dẫm lên từng viên gạch để đi xuống thì nghe được một giọng nói lạnh lùng ở phía sau: “Cô ở chỗ này làm gì vậy?”
Lâm Hoè Hạ vẫn đang trong tư thế trèo tường bỗng dừng lại rồi quay đầu qua, liền nhìn thấy người con trai như bước ra từ trong tranh rất giống với người này, đứng ở phía sau cô, khuôn mặt chứa đựng sự cảnh giác và xa cách, lạnh giọng chất vấn.
“Chào anh.” Lâm Hoè Hạ không nhận ra hành vi của mình nghiêm trọng đến mức nào, vô tâm vô phổi mà cong mắt lên, cười tủm tỉm chào anh.
Lông mày Phương Độ nhăn lại, tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Lâm Hoè Hạ, kéo cô xuống khỏi viên gạch.
Tay Lâm Hoè Hạ bị anh làm đau, nhe răng trợn mắt mà rống lên: “Anh, anh làm gì có vậy!”
“Cô từ đâu tới? Tại sao lại trèo lên tường nhà người khác?” Dáng vẻ anh hung dữ, không có ôn nhu một chút nào như vừa rồi ở trong sân, Lâm Hoè Hạ bị anh làm cho sợ hãi ngay lập tức oà khóc.
Phương Thanh nghe thấy tiếng liền đi ra, nhìn thấy một cô bé như búp bê sứ trong tay Phương Độ, bà liền cao giọng nói: “A Độ, con đang làm gì vậy!”
“Cô ta vừa ở trên tường nhà mình, là ăn trộm.” Phương Độ bướng bỉnh giải thích.
“Tôi không phải ăn trộm!” Lâm Hoè Hạ lau nước mắt, làm dáng vẻ hung dữ nhìn anh chằm chằm, không chịu yếu thế.
Phương Thanh đi qua tách tay hai người ra. Bà nắm lấy tay Lâm Hoè Hạ, cười hiền hậu hỏi: “Cháu là cô bé nhà bà nội Lâm sao? Tên cháu là gì?”
Phương Thanh cười xinh đẹp lại vô cùng ấm áp, Lâm Hoè Hạ liền lập tức quên hết việc vừa bị coi là ăn trộm, đôi mắt cong lên như trăng non, bên má còn lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ: “Chào dì ạ, cháu tên là Lâm Hoè Hạ. Lâm trong rừng gỗ, hoè trong hoa hoè, hạ trong mùa hạ ạ.”
“Tên rất dễ nghe, rất giống với cháu.” Phương Thanh cười ôn nhu, duỗi tay phủi đi lớp bụi trên váy cô: “Tại sao lại mặc váy trèo tường chứ?”
Lâm Hoè Hạ không quan tâm, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Cháu còn có thể mặc váy leo cây nữa cơ ạ, vô cùng lợi hại luôn!”
Phương Thanh buồn cười nói: “Tại sao cháu lại ở đây? Bà nội Lâm có biết không?”
Lâm Hoè Hạ vừa nghe, vẻ mặt liền như đưa đám lắc đầu: “Bà không biết ạ, cháu lén tới. Muốn nhìn xem người nào chuyển đến đây ạ.”
“Vậy cháu thấy được rồi sao?”
“Cháu thấy rồi ạ!” Lâm Hoè Hạ gật gật đầu: “Dì xinh đẹp và anh trai xinh đẹp!”
Phương Thanh càng cười tươi hơn.
Phương Độ ở phía sau nghe thấy Lâm Hoè Hạ đang vô tư nói chuyện, hơi giật mình, rồi lúng túng quay mặt sang một bên.
Phương Thanh xoa xoa cái đầu nhỏ đang xù lên của Lâm Hoè Hạ: “Vậy cháu chạy về nhà nhanh đi, nếu không bà nội Lâm sẽ sốt ruột đó. Lần sau tới thì cứ gõ cửa, không cần phải trèo tường nhé.”
Lâm Hoè Hạ chớp mắt: “Cháu có thể đến nữa sao?”
“Có thể chứ.” Phương Thanh gật đầu: “Chúng ta vừa mới dọn đến đây, ở đây A Độ cũng không có bạn, cháu làm bạn với anh ấy rồi đến chơi với anh ấy được không?”
Lâm Hoè Hạ nhấp nháy môi, nghiêng đầu nhìn Phương Độ ở đằng sau Phương Thanh.
Anh quay đầu đi, không có nhìn cô.
Sườn mặt của anh cũng thật đẹp.
Lâm Hoè Hạ đem chuyện anh vừa mới coi cô là ăn trộm ném ra sau đầu, nhìn anh nở một nụ cười ngọt ngào: “Được ạ, anh A Độ.”
–
Ngày hôm sau ở trường, Lâm Hoè Hạ gặp được Phương Độ tới nhập học.
Trẻ em trong thị trấn Tô không nhiều lắm, ở khu phố cũ cũng chỉ có một trường học duy nhất, cấp một và sơ trung* ở ngay cạnh nhau. Khi nào lên đến cao trung* thì phải vào trong trung tâm thị trấn để đi học.
(*) Sơ trung: cấp hai
Cao trung: cấp ba
Phương Độ học sơ trung, bởi vì Phương Thanh còn có việc phải làm nên anh không muốn gây phiền phức cho bà, liền tự mình tới trường nhập học.
Trường học rất cũ, lớp tiểu học và lớp sơ trung lại nằm lẫn lộn với nhau, cũng không có bảng chỉ dẫn nên anh rất nhanh bị lạc đường. Đã sớm vào giờ tự học, hành lành vô cùng ít người, anh nhìn trái nhìn phải, lơ đãng nhìn thấy một nữ sinh ở cuối hành lang.
Anh đi qua muốn hỏi một chút, liền phát hiện ra người đó chính là cô bé hôm qua trèo lên tường nhà anh để nhìn lén.
Cô cầm sách bài tập để lên tường, ngậm lấy bút chì, suy nghĩ miên man.
Phương Độ đi đến bên cạnh cô, lễ phép hỏi: “Bạn học, bạn có biết lớp 1 đi hướng nào không?”
Lâm Hoè Hạ bị anh làm giật mình, xoay đầu lại, phát hiện ra chính là anh trai xinh đẹp ngày hôm qua. Cô cắn bút, nở nụ cười chào anh: “Anh A Độ.”
Vẫn là cái tên quen thuộc.
Phương Độ không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn số lớp, khẽ nhíu mày: “Em bao nhiêu tuổi?”
So với các bạn cùng tuổi cô nhỏ hơn rất nhiều, mặc dù gầy yếu nhưng nét trẻ con trên khuôn mặt cũng không bị mờ đi, khi cô cười lên, da thịt mềm mại trên má còn run theo.
Lâm Hoè Hạ ngoan ngoãn trả lời: “Năm nay em 9 tuổi.”
Lớp 6 (3).
“Chín tuổi học lớp 6 ư?” Phương Độ nghi ngờ.
Vậy phải rất thông minh mới có thể nhảy lớp.
Lâm Hoè Hạ lại gật đầu: “Đúng vậy, năm em 4 tuổi bà nội không thể chăm sóc được, nên cho em đến trường đi học.”
Cô đảo mắt đưa bút cho Phương Độ: “Anh trai, bài tập này em vẫn chưa làm xong, anh có thể giúp em không?”
Phương Độ: “........”
Anh lạnh lùng từ chối: “Anh đang đi tìm phòng học, bị muộn rồi.”
“Cứu em đi mà, em thật sự không làm được.” Lâm Hoè nhăn mày lại, khuôn mặt nhỏ gục xuống làm bộ muốn khóc: “Anh A Độ, anh là tốt nhất.”
“........” Phương Độ không thể cự tuyệt cô, bất đắc dĩ cầm lấy bút trong tay cô nhìn về quyển sách bài tập.
Xem xong, anh càng không biết nói gì.
Đều là những bài toán cơ bản nhất của lớp 6 mà cô lại không biết. Phương Độ nghiêng đầu qua nhìn Lâm Hoè Hạ một cái, cô đang nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ và chờ mong, hoàn toàn không giống dáng vẻ như đang trêu đùa anh.
Thấy anh vẫn không động bút, vẻ mặt Lâm Hoè Hạ như đưa đám, nghiêm túc hỏi: “Anh trai, bài này khó như vậy sao? Anh cũng không biết làm sao?”
Câu này đã chọc trúng lòng tự trọng của Phương Độ, anh dừng một chút, rồi viết thẳng đáp án vào trong dấu ngoặc.
Nét chữ của người con trai thanh tú ngay thẳng, so với nét chữ như chó bò kia của cô đẹp hơn gấp trăm lần.
Lâm Hoè Hạ nháy mắt trở về khuôn mặt ngưỡng mộ, cầm lấy sách bài tập mà anh trả lại: “Anh trai, anh thật lợi hại đó! Đề bài còn chưa xem đã có thể biết được luôn đáp án rồi!”
Cô cất sách vào trong cặp, cười hì hì nói: “Em đi tìm giáo viên nộp bài tập đây, Hẹn gặp lại anh A Độ nhé!”
Phương Độ không nói nên lời. Cô bé này vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu. Anh đã xem qua đề bài từ lâu rồi, chỉ là tính nhẩm ra đáp án rồi viết vào thôi, thế mà cô cũng không buồn kiểm tra lại, tin những gì mà anh viết, rồi cầm vở để vào trong cặp.
“Em không cần sửa một chút sao? Giáo viên có thể nhìn ra nét chữ không giống nhau đó.” Phương Độ hỏi.
“À à.” Lâm Hoè Hạ giờ mới phản ứng lại, gật đầu: “Anh trai nói đúng!”
Cô lại lấy vở ra, dùng tẩy xoá đi nét chữ của Phương Độ rồi chép lại một cách cẩn thận.
Phương Độ đứng ở đằng sau nhìn cô viết đáp án mãi, mới chợt nhớ ra mình hôm nay đến để nhập học: “Phòng học một đi như thế nào?”
“À.” Lâm Hoè Hạ chép xong đáp án cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ lên tầng: “Đi lên hai tầng là đến rồi.”
“Được, anh đi trước.”
“Vâng, hẹn gặp lại anh trai!”
Ngày đó Lâm Hoè Hạ làm bài tập toán học đến “Xuất sắc”
Hoá ra anh trai mới tới không chỉ xinh đẹp mà còn học giỏi như vậy.
Có “ n tình bài vở”, Lâm Hoè Hạ hoàn toàn xem Phương Độ trở thành bạn tốt.
Biết được anh học lớp 1, mỗi ngày Lâm Hoè Hạ đều tìm anh để cùng nhau đi về.
Nhưng lần nào Phương Độ cũng từ chối.
Phương Độ không coi cô là bạn bè.
Anh vừa trải qua biến động trong gia đình, cha mẹ ly hôn, anh đã cố kìm nén hết mọi cảm xúc để chuyển tới một nơi không thân thuộc này cùng mẹ đã là cố gắng hết sức rồi. Dù có trưởng thành và vững vàng đến đâu, chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ.
Anh không muốn kết giao bạn bè, đối với nơi xa lạ này anh cũng không có nửa phần tò mò và cảm tình.
Sự xuất hiện của Phương Độ không chỉ làm cho cuộc sống của Lâm Hoè Hạ thay đổi, mà nó như một giọt nước nhỏ rơi trên mặt hồ, gợn lên từng đợt sóng cho khu phố này.
Nơi đây thanh bình và yên tĩnh, hàng xóm láng giềng cũng đều quen biết nhau, rất ít có người lạ xuất hiện. Những người mới chuyển đến đây đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý của mọi người, có thiện ý cũng không thiếu ác ý.
Một tiểu thiếu gia từ phía Bắc thành phố đến, xinh đẹp anh tuấn, đối với mọi người đều lễ phép nhưng lại lạnh như băng.
Không ai biết vì sao bọn họ lại chuyển đến đây.
Có người nói, con gái của nhà họ Phương là người thứ ba, nhà người ta không chịu thừa nhận, nên mới mang theo con trở về quê. Phương Độ là con ngoài giá thú.
Lâm Hoè Hạ không hiểu tam là người thế nào, cô chỉ biết Phương Thanh vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mỗi khi cô đến nhà bà chơi, Phương Thanh đều sẽ chuẩn bị món mơ đường mà cô thích nhất, còn kêu Phương Độ làm bài tập giúp cô.
Vậy nên có một lần Phương Độ đồng ý đi về với cô, cô liền kể những chuyện mà mọi người nói cho Phương Độ nghe, nghi hoặc hỏi anh: “Anh A Độ, 'tiểu tam' có nghĩa là gì vậy?” Dì Phương xinh đẹp như vậy, có phải đó là đang khen dì không?”
Phương Độ dừng bước, vẻ mặt nghiêm lại: “Em nói cái gì?”
Lâm Hoè Hạ hoàn toàn không biết mình đang chọc giận anh, lại lặp lại lần nữa.
“Còn nhỏ học hành không giỏi, lại đi học những cái mà người lớn khua môi múa mép.” Phương Độ cười lạnh một tiếng, đi thẳng không thèm quay lại nhìn Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ không biết anh tức giận cái gì, chạy hai ba bước đuổi theo, bất mãn nói: “Ý anh là gì vậy? Em không hiểu các cô ấy nói gì nên mới hỏi anh, sao anh lại tức giận?”
Phương Độ không để ý tới cô, đi thẳng.
“Người xưa nói, người không biết không có tội.” Lâm Hoè Hạ lấy một câu văn hôm mới học trong tiết tiếng Trung, chạy đuổi theo Phương Độ: “Em đã khiêm tốn hỏi, sao anh vẫn nhỏ mọn như vậy nhỉ!”
Phương Độ vẫn không để ý đến cô.
Lâm Hoè Hạ ghét nhất cãi nhau với người khác, huống chi cô không biết mình làm sai cái gì. Lửa giận bốc lên, Lâm Hoè Hạ tức giận mắng anh, nói sau này không bao giờ xem anh là bạn nữa.
Phương Độ rốt cuộc cũng không nhịn được, lạnh mặt nói: “Không ai xem em là bạn bè cả.”
“Oa” một tiếng, Lâm Hoè Hạ liền oà khóc.
Cô khóc lóc chạy về nhà, nói cho bà nội Lâm về “hành động xấu xa” của Phương Độ. Bà nội Lâm nghe cô kể xong ngọn nguồn, cau mày lại, bà lấy roi mây đánh cho cô mấy phát vào mông.
Lâm Hoè Hạ vẫn luôn là bảo bối trong tay bà nội, không bao giờ bị mắng cũng không bao giờ bị đánh, đây là lần đầu tiên bà nội đánh cô. Cô bị đánh đến choáng váng, sững sờ đứng tại chỗ khóc nức nở.
Sau này cô mới biết được, 'Tiểu tam' không phải là lời người ta khen, mà đó là lời bôi nhọ xấu xa.
Phương Thanh xinh đẹp như vậy lại dịu dàng như vậy, là người dì đoan trang mỹ lệ nhất mà cô từng gặp qua, giống như tiên nữ từ trên trời hạ phàm xuống, sao có thể là 'Tiểu tam' trong miệng mấy người đó được chứ.
Lâm Hoè Hạ nhận ra chuyện mình đã làm sai, chạy tới nói xin lỗi Phương Độ, nhưng Phương Độ căn bản không để ý đến cô.
Đó cũng là lúc mà Lâm Hoè Hạ ra “Bí mật nhỏ” của Phương Độ.
Mỗi ngày sau giờ học Phương Độ không về với cô, là bởi vì anh đều sẽ đi qua ngôi mà ma ám ở hẻm Lâm Đường.
Lâm Hoè Hạ liền lặng lẽ đi theo, khoảng sân của nhà họ Ngô cỏ dại mọc um tùm, đổ nát, tuy rằng cánh cửa luôn bị đóng kín, nhưng gỗ của cánh cửa nhỏ phía Tây cách xa trường học đã bị cháy xém, dây xích sắt ở trên cũng bị ăn mòn, treo lỏng lẻo. Chỉ cần đẩy nhẹ ra, là một đứa trẻ nhỏ có thể đi lẻn vào.
Lâm Hoè Hạ nhìn thấy Phương Độ đi vào sân, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được tò mò bèn đi theo vào.
Đây là lần đầu tiên cô đến căn nhà ma ở hẻm Lâm Đường, cô đã sớm phác hoạ ra vô số những tình tiết ma quỷ y như trong phim.
Nhưng cô cũng tự an ủi bản thân rằng có Phương Độ ở đó rồi, cho dù có ma thì anh cũng sẽ nhìn thấy trước, cùng lắm đến lúc đấy thì kéo anh chạy đi.
Cứ như vậy mà đi theo anh hết một đoạn đường, rồi Phương Độ dừng lại ở vườn hoa phía Tây.
Anh tìm một tảng đá để ngồi xuống, ngồi phát ngốc một lúc sau thì mới lấy một quyển vở phác hoạ trong cặp ra rồi vẽ.
Lâm Hoè Hạ đứng từ xa nhìn trộm, không dám tới gần.
Rồi cô dần dần nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt mình.
Hoàng hôn đã tới, phía chân trời phủ lên một màu rực rỡ. Những đám mây ngày càng khuất, từng bụi cỏ dại đung đưa theo gió, gần như che khuất những toà nhà ở phía xa.
Xa xa là những toà nhà cổ bị cháy rụi, gỗ khô héo có dấu hiệu bị ăn mòn và nứt ra, ở trên còn có mạng nhện quấn quanh, khiến nơi đây trở nên vô cùng hỗn độn.
Gió chiều xuyên qua những tán lá cây tạo nên những tiếng “Vù vù” khắp khu vườn.
Bảo sao ở đây bị người ta gọi là ngôi nhà ma ám.
Lâm Hoè Hạ lông tơ nhảy dựng lên, ngồi xổm giữa đám cỏ dại mà ôm lấy cánh tay.
Nếu không phải có Phương Độ ở kia, chắc chắn cô đã sợ đến mức bỏ chạy luôn rồi.
Cô lén nhìn Phương Độ, vẻ mặt anh thản nhiên, dường như không bị doạ bởi âm thanh xung quanh. Lúc anh ngẩng đầu lên, nhìn về toà nhà hoang tàn ở đằng xa, rồi lại cúi đầu mà viết viết vẽ vẽ.
Khuôn mặt anh chăm chú, bên môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Đây là dáng vẻ Lâm Hoè Hạ hiếm khi thấy được.
Sau khi Phương Độ đến thị trấn Tô, hầu như anh không bao giờ cười.
Anh chỉ cười với Phương Thanh mà thôi.
Rõ ràng anh cười rộ lên rất đẹp.
Lâm Hoè Hạ nhìn đến xuất thần, trong lúc nhất thời cô đã quên rằng mình đang ở đâu.
Mùa hè ở phía Nam có rất nhiều sâu, chưa kể còn đang ở chỗ cỏ mọc um tùm này nữa.
Nửa bắp chân của Lâm Hoè Hạ lộ ở bên ngoài đã sớm bị cắn đầy, đến lúc cô nhận ra thì đã ngứa không chịu nổi rồi, cô không biết phải làm sao liền bật khóc thành tiếng, náo động đến Phương Độ ở cách đó không xa.
Phương Độ bỗng nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Lâm Hoè Hạ đi theo mình tới đây.
Lâm Hoè Hạ nào có quan tâm nhiều như vậy, khóc lóc chạy đến bên cạnh Phương Độ, uỷ khuất kêu lên: “Anh trai, thật là nhiều sâu mà.”
Phương Độ bất đắc dĩ, rất muốn chất vấn cô tại sao lại lén đi theo mình đến đây, nhưng trông thấy bộ dạng đáng thương này của cô lại không đành lòng răn dạy.
Phương Độ đặt quyển vở phác hoạ xuống, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ: “Này, tự bôi lên đi.”
Lâm Hoè Hạ khịt mũi rồi lấy hộp thuốc mỡ bôi một lớp thật dày lên chân.
Cảm giác lạnh lạnh mát mát làm cô dễ chịu đi một chút, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại rồi nói cảm ơn Phương Độ.
“Anh trai, anh đến chỗ này làm gì? Em nghe người ta nói ở đây có ma đó, chúng ta trở về nhanh đi.”
Đêm càng ngày càng lạnh, Lâm Hoè Hạ ngồi sát lại bên người Phương Độ rồi ôm lấy cánh tay.
Phương Độ không để ý đến cô, lại cầm vở phác hoạ lên, thản nhiên đáp: “Không sai, ở đây có ma đấy, em mau chóng trở về đi.”
“Em không muốn.” Lâm Hoè Hạ chu miệng lên: “Anh ở đâu thì em ở đó.”
Cô nheo mắt lại liếc nhìn hình vẽ trên vở phác hoạ của Phương Độ: “Anh trai anh vẽ đẹp thật đó!”
“Nhưng ở đây còn thiếu một mảnh, làm sao mà anh vẽ hết được vậy?” Cô chỉ vào mái hiên của toà nhà mà anh vẽ, phồng má hỏi.
Phương Độ cũng không trả lời lại, vẫn tiếp tục yên lặng vẽ tranh.
Lâm Hoè Hạ xem đến mê mẩn, cũng mặc kệ Phương Độ còn giận mình hay không.
Chờ anh vẽ xong, Lâm Hoè Hạ mới ngẩng đầu lên nói: “Anh trai, em cũng muốn vẽ.”
Phương Độ liếc nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ lật một trang giấy trống trong quyển vở phác hoạ rồi đưa bút cho Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ cúi đầu, học theo phương pháp của Phương Độ mà trông mèo vẽ hổ, rồi vẽ từng kết cấu của toà nhà.
Phương Độ từng học qua phác hoạ, nên biết rằng vẽ tranh coi trọng nhất về cấu trúc của ánh sáng và bóng tối.
Anh cố tình không nói cho Lâm Hoè Hạ biết, có ý xấu muốn cười nhạo tranh cô vẽ.
Nhưng khi anh nhìn qua, mặc dù Lâm Hoè Hạ trông mèo vẽ hổ nhưng từng nét mà cô vẽ trông cũng không tệ lắm.
Lâm Hoè Hạ chốc lại ngẩng đầu, chốc lại cúi đầu, rồi học theo dáng vẻ của anh dùng ngón cái cầm lấy bút chì mà giơ lên trước toà nhà, dáng vẻ trông vô cùng chuyên nghiệp.
“Em học qua phác hoạ à?” Phương Độ không nhịn được, hỏi cô.
Lâm Hoè Hạ cúi đầu nghiêm túc vẽ, ngọt ngào trả lời: “Phác hoạ là cái gì đó?”
“Hả.” Phương Độ bị cô làm cho nghẹn họng, không biết cô ngốc thật hay đang giả vờ ngốc nữa: “Chính là cái mà em đang vẽ đó.”
“Không có đâu. Em chỉ vẽ giống anh thôi. Em cũng không biết anh vừa vẽ cái gì nữa.” Lâm Hoè Hạ cười khanh khách đáp: “Trước đây em từng vẽ nhân vật trên phim hoạt hình, bà nội bảo em vẽ rất giống.”
Phương Độ vô cùng ngạc nhiên, Lâm Hoè Hạ vẽ rất tốt, thậm chí những hoạ tiết trên cột đá miêu tả cũng giống như đúc.
“Sự sắp xếp bài tuyến* ở đây là để thể hiện mặt tối, khi ánh sáng chiếu vào các góc khác nhau, bề mặt sáng và xám sẽ bị chia cách, bằng cách sắp xếp đường thẳng để phân biệt các vật thể, sẽ làm cho vật thể trở nên lập thể.” Phương Độ nhịn không được mà chỉ cho cô bài tuyến trong hình: “Đây là mặt sáng không cần bài tuyến.”
(*) Ai biết bài tuyến là gì thì comment cho mình biết với nha. Đi lên gg search mà không cũng tìm được nghĩa huhu