[Trích dẫn]: Không cần giết mùa đông, sang xuân đào vẫn nở hồng đấy thôi!
Cô và Thiên Lạc kết hôn được một tuần, cuộc sống hôn nhân diễn ra bình bình đạm đạm không có gì đặc sắc.Như thường ngày cô ngủ dậy đã thấy bên cạnh đã lạnh ngắt, hẳn là Thiên Lạc đã rời giường từ rất sớm.
Cô vươn vai nhìn tờ giấy note trên bàn:
-”Bữa sáng anh đã chuẩn bị!”
Cô khẽ cười nhẹ đặt tờ giấy vào ngăn tủ, bên trọng đựng toàn giấy note nhắc nhở mỗi sáng.
Cô dựa lưng vào thành giường suy nghĩ một số chuyện, cô mệt mõi xoa xoa thái dương, mọi thứ vẫn như dậm chân tại chỗ khiến cô cảm thấy bất an vô cùng, nhất là khi Khảm Hồ không phản ứng gì sau ngày ông ta kí hợp đồng sát nhập.
- Liệu ông ta có đang toan tính gì?
Cô lắc nhẹ đầu gạt suy nghĩ qua một bên vén chăn bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Bữa sáng được đặt ở trên bàn, cô đưa mắt lướt nhìn rồi đi ra gara lái xe đến phòng tập gym.
Buổi sáng cô thường cần sự yên tĩnh nên đã đặt một phòng riêng biệt, cô mang tai nghe vào rồi cầm dây nhảy bắt đầu luyện tập.
Tiếng nhạc ồn ào làm cô không thể nghe thấy điều gì khác, sự cảnh giác của cô cũng dần lỏng lẻo, từ đằng sau một bóng đen tiến tới, hắn ta cầm một con dao sắt nhọn hướng về phía lưng mà định đâm thẳng, ánh nắng chợt chiếu vào làm bóng của tên đó hiện lên bức tường. Cô giật mình né sang một bên.
Cô quay lại nhìn, gương mặt hắn ta đã bị che khuất bởi chiếc khẩu trang màu trắng, cô lạnh giọng tra hỏi:
-”Là Hàm Khảm Hồ lệnh ngươi giết ta?”
Hắn ta im lặng không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục cầm dao chạy tới đâm trực diện, cô lách người sang nhưng cũng không thoát khỏi lưỡi dao kia, vết xước bỗng xuấ hiện trên làn da trắng nõn, cô gạt lấy tay hắn qua một bên để giữ an toàn cho bản thân.
Hắn dường như không còn tỉnh táo nhào liên vào cô và tấn công liên tiếp, cô chụp lấy tay hắn đập mạnh liên tiếp vào tường khiến la lên đau đớn rồi buông dao ra.
Hắn ôm lấy cánh tay định bỏ trốn, cô liền cầm lấy sợi dây nhảy siếc lấy cổ hắn gặng hỏi:
-”Là ai sai ngươi giết ta?”
-”Ư… Ưhm… Buôngg… Ra…a”
Cô siếc mạnh hơn nhếch môi nói:
-”Được, ta sẽ thả ông ra, nhưng hãy nhớ nói với kẻ sai khiến ông rằng :Tôi Sẽ Không Ngại Dùng Chiêu Trò Dơ Bẩn Đâu!”
Cô buông sợi dây ra, hắn ôm lấy cổ ho khan vội vã chạy đi.
Anh nghiêm nghị xem sắp giấy tờ trên bàn, đã kết hôn một tuần rồi vẫn chưa tiến triển gì, đôi mắt anh lơ đãng nhìn về hướng cửa.
Anh cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho cô, nhưng cô lại không nghe máy, anh lo lắng cầm lấy khoác đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng.
Người ta nói kẻ thất bại chính là kẻ bị trái tim dắt mũi, đúng vậy anh chính là kẻ thất bại hơn bao giờ hết.
Cô mở miếng băng keo cá nhân dán lên vết thương trên cánh tay rồi ngả người vào ghế mệt mõi đấm nhẹ bả vai. Anh từ cửa bước vào nhìn thấy hộp băng keo trên bàn liền vội vàng đi tới nắm lấy cánh tay của cô:
-”Bị sao vậy?''
Cô nhún vai lắc đầu:
-”Không sao! Chỉ bị trầy xước!”
-”Chúng ta nói chuyện một chút!”
Anh ho nhẹ ngồi vào ghế bên cạnh sau đó quay ghế của cô đối diện với anh.
-”Hạ Y, em có xem anh là ông xã của em không?”
Cô lơ đãng cầm bánh mì trên dĩa lên ăn:
-”Có chứ!”
Anh cầm hộp băng keo cá nhân lên nhìn cô hỏi:
-”Thế vì sao em bị trầy xước?”
-”Em té xước, vậy thôi!”
Anh ném hộp băng keo lên bàn tức giận nói:
-”Em đang lừa một đứa trẻ sao?”
Cô khó chịu đặt miếng bánh mì xuống dĩa:
-”Câu hỏi của anh em đã trả lời rồi, anh còn muốn gì nữa đây?''
-”Căn bản là em không xem anh là chồng!”
Cô đứng dậy cãi lại anh:
-”Là anh không tôn trọng riêng tư của em!”
-”Anh chỉ muốn chúng ta có thể chia sẻ và tiến triển hơn mà thôi!”
Cô che tai lại hét lớn:
-”Không! Em không muốn nghe!”
Anh đưa tay gỡ lấy tay cô ra khỏi tai, ánh mắt ánh lên những sợi tơ máu, cô ngây người nhìn anh. Vẻ đáng sợ đó cô chưa bao giờ nhận thấy ở anh.
-”Em muốn làm gì thì làm!”
Anh buông tay ra định rời đi, cô giận dữ hét lớn:
-”Được! Anh đi đi, đi khuất mắt tôi! Tôi không quan tâm anh, cả đời cũng sẽ không quan tâm anh!”
Anh quay lại ôm lấy cô hôn lấy đôi môi đang vểnh lên phản bác, cô giật mình cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh.
-”Ưhm… Đừng…”
Anh ẳm cô đi lên phòng, giọng nói đắc ý:
-”Được, anh xem sau này em có quan tâm anh không!”