[Trích dẫn]: Hãy yêu một cô gái bằng cách song hành bên cạnh cô ấy, chẳng cần bạn bước trước đợi cô ấy hay ở phía sau bảo vệ cô ấy. Vì cô ấy không yên tâm đâu! Cô ấy còn chả biết đến một lúc nào đó bạn đột nhiên biết mất để cô ấy lẻ loi một mình.
Ngày cưới của cô và Thiên Lạc sớm diễn ra.Cô ngồi trước bàn trang điểm mang khuyên tai vào khẽ cười hạnh phúc.
Tiếng gõ cửa vang lên:
-”Mời vào!''
Thiên Lạc bước vào đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn cô, anh vẫn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới.
Chính là cái gọi là nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành đây sao?
-”Đừng nhìn nữa! Gương bị anh nhìn muốn nứt rồi!''
Anh lúng túng nói:
-”Sau khi buổi lễ kết thúc chúng ta sẽ về ngôi biệt thự riêng của anh.”
Cô gật đầu chăm chú nhìn vào gương mang khuyên tai vào, anh bước tới lấy khuyên tai khỏi lòng bàn tay cô rồi xỏ giúp cô:
-”Nếu cảm thấy khó khăn, thì em có thể nhờ sự giúp đỡ từ anh.”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn gây sự chú ý của cô, cô cúi xuống gạt điện thoại rồi đưa lên nghe:
-”Em chuẩn bị kết hôn với anh ta sao?”
Cô giật mình nhìn số điện thoại trên máy, anh ngồi xuống cạnh cô đưa tay nhếch hônh cô lại gần mình:
-”Ai vậy?”
Cô che loa lại nhìn anh cười nhẹ
-”Không có gì! Là một người bạn!”
-”Nguyên Phong, anh đã nhận được thiệp mời rồi sao? Anh sẽ đến dự chứ?”
Anh lạnh giọng trả lời:
-”Có lẽ không được! Anh có việc bận rồi! Anh tắt máy đây!”
Cô khó hiểu đặt điện thoại lên bàn:
-”Anh ấy nói không đến dự được là sao?!”
Anh nhìn cô gặng hỏi:
-”Ai không đến được?''
-”Là Nguyên... à không là Bạch Hàn Phong! Anh ấy là bạn em!
Anh chán ghét nói:
-”Là tên ở bữa tiệc đó à?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
-”Anh vẫn nhớ anh ấy sao?”
-”Đúng vậy!”
Cánh cửa mở ra, hai nữ dâu phụ bước vào mỉm cười nói:
-”Có lẽ anh nên rời đi rồi! Ở đây hãy để chúng tôi giúp cô dâu!''
Anh gật đầu đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Giờ làm lễ bắt đầu.
Cánh cửa gỗ lớn mở ra, tiếng nhạc dương cầm vang lên những giai điệu hạnh phúc.
Cô trong bộ váy cưới lung linh như một nữ thần. Hạ Y bước từng bước tiến vào thảm đỏ, bước đi bỗng trở nên căng thẳng.
Cô dừng lại giữa chặng đường, đôi bàn chân không đủ dũng khí tiến thêm một bước.
Mọi người bỗng trở nên ồn ào xì xầm, ai cũng nghi ngờ quanh mục đích của lễ kết hôn này.
- Phải, bọn họ đến với nhau quá dễ dàng, họ chỉ vừa gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của chủ tịch Hàm.
Anh nhẹ nhàng sải bước tiến đến nắm lấy bàn tay đang trở nên run rẩy của cô điềm đạm nói lớn:
-”Hạ Y! Nắm lấy tay anh, không việc gì phải lo lắng, cứ tự tin đi về phía trước, anh sẽ không đi trước cũng không đi sau em, anh ở ngay bên cạnh em. Sẽ ổn thôi, phải không?”
Cô đưa đôi mắt lo lắng nhìn anh, vẻ kiên định của anh phút chốc tăng cho cô thêm sự tự tin.
Cô gật nhẹ đầu đưa tay nắm lấy tay anh cùng nhau tiến đến người chứng giám tuyên thệ lời thề.
Anh quay sang đối diện với cô ôn tồn nói:
-”Hạ Y, anh không biết cuộc đời em, người làm em hạnh phúc nhất là ai, nhưng anh hy vọng, ngày tháng sau này anh có thể là người khiến em hạnh phúc.
Có thể khiến em mỗi ngày cười một trăm lần.
Em đồng ý gả cho anh chứ?”
Cô khẽ cười nhẹ nhìn anh âu yếm:
-”Hạo Thiên Lạc, anh nghe cho rõ đây! Em không phải là người lãng mạn, không thể nói ra những lời ngọt ngào. Sau này dù có cãi vã, anh cũng phải nhường em mười lời. Dù em giận dỗi, cũng phải quỳ xuống xin lỗi em mười lần.
Thế nào? Anh vẫn sẽ tiếp tục kết hôn với em chứ?”
Anh nhíu mày đưa tay nhéo một bên má cô khó chịu nói:
-”Anh nghe theo em!”
Cô cười hạnh phúc ôm lấy anh thay vì là trao cho anh một nụ hôn.
- Hạo Thiên Lạc, cái ôm này của em chỉ dành cho ba người quan trọng nhất trong cuộc đời em, đó là ông bà, Nguyên Phong, và anh.
Em không muốn hứa hẹn bất kì điều gì, chỉ muốn cùng anh bình yên đi đến cuối đời.
- Hạ Y, anh biết em đã có một quá khứ tồi tệ, có thể đôi lúc em chán ghét chính bản thân mình, nhưng em hãy nhớ vẫn còn có anh trân trọng em.
Từ xa Nguyên Phong đứng ở phía góc khuất nhìn đôi uyên ương trên lễ đài, bàn tay anh siếc chặt, từng đường gân xanh hiện rõ lên cánh tay.
Dường như mọi bí mật vẫn chưa được vạch trần.