Chương 1 :
Vào những ngày thu cuối tháng mười, cây Ngân Hạnh bắt đầu chuyển sang màu vàng óng ánh.
Bên dưới gốc cây, một thân hình nhỏ nhắn đang lặng im mông lung nhìn về phía xa xăm nào đó. Bàn tay nắm chặt run lên siếc nát chiếc lá, móng tay sắc nhọn hằn dấu vào làn da trắng mịn.
Từ đằng sau, một giọng nói cất lên:
-”chào em, anh tên là …”
-” tôi không quan tâm đến tên của anh.”
Cô bé ấy ngắt lời người con trai phía sau.
Bầu không khí phút chốc chìm vào sự bối rối, anh bước đến ngẽ mỉm cười:
-”Hạo Thiên Lạc, còn em?”
Cô im lặng quay đi hướng khác, anh nhún vai cười khổ dựa lưng vào thân cây ngắm nhìn một nửa khu vườn được phủ bằng màu vàng huy
Anh nhẹ nhàng cất tiếng nói, nhưng lần này anh không hy vọng cô sẽ đáp trả anh:
-”nếu anh đoán được cảm xúc của em lúc này, thì em sẽ nói chuyện với anh chứ?”
Không nhận được sự phản bác, anh đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Cô giật mình ngước lên nhìn anh. Đôi tử đồng đen láy ẩn hiện những sự dịu dàng,,nụ cười của anh ta thật ấm áp.
Vì sao mình lại hồi hộp như vậy?
Anh thở dài, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc, giọng nói trầm ấm vang lên
-”anh không cảm nhận được gì cả. Em không có bất kỳ cảm xúc nào cả, tâm trạng của em trống rỗng.”
Đôi mắt cô sáng lên ngạc nhiên:
-”Anh?”
Anh cười khúc khích vò lấy mái tóc của cô khiến nó rối xù:
-”em muốn hỏi vì sao anh lại biết đúng chứ? Là cây “Ngân Hạnh” nói anh biết.”
Anh nháy mắt đưa tay gõ vào thân cây, cô sầm mặt phản bác:
-”đừng nói nhảm nữa, tôi không muốn nói chuyện phiếm với anh.”
Anh gượng gạo im lặng, một lúc sau giọng nói êm dịu của cô vang lên:
“Mẹ tôi gọi nó là cây “Ký Ức”, vì nó là một thực vật cổ quý hiếm, dù cuộc sống, con người có ra sao thì nó vẫn không thay đổi. Con người thì có thể quên đi những điều mình không muốn, chối đi những sự thật. Nhưng cây “Ký Ức'' lại không như vậy. Vì nó chỉ có thể lưu giữ, chứ không có chức năng xoá bỏ.”
Lời cô vừa dứt, anh như chìm trong những miền suy nghĩ mê man. Anh chưa bao giờ cảm thấy để nói chuyện và hiểu được một người lại khó khăn như vậy.
-”Bên trong đang có bữa tiệc rất náo, vì sao em không vào?”
Đôi tử đồng nâu nhạt ánh lên vài tia mệt mỏi:
-”tôi không thích.”
-”vậy sao …?”
Anh chống tay đứng dậy nhìn bóng lưng của người con gái trước mặt, hẳn là đã rất cô đơn:
-”rất vui khi được kết bạn với em!.''
Đôi con ngươi nâu nhạt chợt chuyển động mạnh, có lẽ suốt ngần mấy năm qua chưa một ai nói với cô những câu nói ôn nhu như thế này.
Nhưng ôn nhu cũng rất đáng sợ!
-”nếu anh biết được sự thật thân phận của tôi, thì anh chỉ khinh bỉ tôi mà thôi.”
Cô đứng dậy cất bước định rời khỏi nơi này, thì sự ôn nhu của anh lại một lần nữa níu kéo đôi chân của cô:
-”anh không quan tâm thân phận em là gì! Em chỉ cần là chính em, vậy là đã đủ rồi.”
Bàn tay cô run lên bần bật, đôi mắt đã ướt đỏ ngầu, những lời nói này dù êm dịu mê hoặc người khác, nhưng đến một thời khác nào đó, nó sẽ trở thành những xúc tu quấn chặt lấy cơ thể cho đến khi cơ thể ấy ngừng thở.
Tình yêu chính là nhược điểm lớn nhất của con người
Cô cười khẩy lau đi giọt nước mắt rồi chạy đi khỏi khu vườn.
Anh kh ngắm nhìn những gì còn sót lại của cô ...
Hơi thở …
Giọng nói …
Nước mắt ...
Và cả đôi giày bị bỏ quên dưới gốc cây ...