Có đầu có đuôi
Vụ án Hầu Nguyên Côn đã chuyển cho đội phòng chống ma túy. Tuy chưa có lời giải cho vụ án giết người phóng hỏa ở biệt thự của Triệu Thác Đường và bí ẩn mất tích của đàn em gã, nhưng các vụ án không phải lúc nào cũng tuân thủ trật tự xếp hàng tuần tự từng vụ một, giống như vụ án chặt xác này, thi thể được tìm thấy mấy hôm trước. Người nhà phát hiện mất tích thì báo cảnh sát, trước mắt vẫn chưa có nhân chứng và nghi phạm, tựa như một bọc chỉ bao trùm lên sự thật, chưa tìm ra đầu dây.
Nếu là Thường Trấn Viễn trước kia chắc chắn sẽ không có hứng với mấy vụ án vặt vãnh này, cùng lắm là làm bên lề thôi chứ không lãng phí thời gian và tế bào não để suy nghĩ hẳn hoi, nhưng giờ hắn dần thích nghi thân phận cảnh sát của Thường Trấn Viễn, hoặc là nói, hắn thích nghi với thân phận này hơn Thường Trấn Viễn gốc. Nhân lúc Lăng Bác Kim xem băng ghi hình, một mình hắn chạy tới nhà nạn nhân.
Nạn nhân là Tưởng Hiểu, năm nay hai mươi mốt tuổi, vẫn đang học đại học. Bố mẹ một người là bác sĩ, một người là giáo viên cấp hai, gia cảnh khá giả, không lo áo cơm. Dựa theo lời của bố mẹ cô ta, cô ta tính tình hiền lành, hiếm khi ra ngoài, bạn bè chơi bời đều là người trong trường học, là những thanh niên rất đơn thuần.
Thường Trấn Viễn đứng trong phòng Tưởng Hiểu, mẹ Tưởng Hiểu khóc nấc, thiếu điều khuỵu xuống. Bố cô ta đỡ hơn chút, vừa vịn mẹ cô ta vừa sụt sùi kể lại tình huống.
Thường Trấn Viễn nhìn máy tính, nói, “Cô ta hay lên mạng không?”
Bố Tưởng Hiểu nói, “Hay lên, lúc ở nhà thì lên từ sáng tới tối.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi mang máy tính về nghiên cứu được không?”
Bố Tưởng Hiểu nghi hoặc nhìn hắn.
“Có lẽ có manh mối.” Thường Trấn Viễn nhìn kích cỡ máy tính, “Tôi đi đánh xe tới đây. Ông chuyển máy tính xuống.”
“…”
.
Thường Trấn Viễn lái xe tới dưới tòa nhà cục cảnh sát, lấy di động ra tần ngần một chút rồi mới gọi cho Lăng Bác Kim, bảo cậu xuống khiêng máy tính.
Lăng Bác Kim hớn hở chạy xuống.
Thường Trấn Viễn vừa mở cửa ra đã nghe cậu nói, “Bỏ công bỏ sức cuối cùng có hồi báo rồi.”
Thường Trấn Viễn không khỏi nhíu mày, đang định bảo chuyển cái máy tính thì hồi báo cái nỗi gì thì nghe cậu nói tiếp, “Tuy máy quay lắp hơi lệch, nhưng vẫn trông thấy mấy người mua đôi giầy hiệu kia. Giờ em chỉ mong hung thủ đen đủi chút.”
“Ờ.” Thường Trấn Viễn đứng lên.
Lăng Bác Kim dịch bước chân, đặt tay lên cửa xe, thân thể chặn lại lối xuống, chắn Thường Trấn Viễn ở chỗ cửa xe trong vùng tam giác giữa xe và thân thể cậu. “Sư phụ có thu hoạch gì không?” Cậu làm như không thấy sắc mặt sầm xuống của Thường Trấn Viễn, cười hì hì hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Lừa được cái máy tính.”
“Bố mẹ của Tưởng Hiểu có cung cấp thông tin gì mới không?” Lăng Bác Kim lén ngả về trước.
Thường Trấn Viễn nheo mắt, “Cậu đang hỏi cung tôi đấy à?”
Lăng Bác Kim nói, “Đương nhiên là không, em chỉ muốn bàn với sư phụ thôi…”
Thường Trấn Viễn đột nhiên nhấc bước, cơ thể xô thẳng vào cậu.
Lăng Bác Kim cả kinh, vô thức lùi ra sau nửa bước.
Thường Trấn Viễn thuận thế đẩy cậu ra, đóng cửa lại, mở cốp xe ra, nói với Lăng Bác Kim đang bất đắc dĩ, “Đây là vật chứng, đừng có làm rơi.”
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ vươn tay giữ lấy thân máy, đang định gồng sức thì di động trong túi vang lên. Bàn chân Thường Trấn Viễn đã bước vào trong tòa nhà rồi thì nghe phía sau truyền tới tiếng gọi ngắn ngủi nhưng rành rọt.
“Anh?”
Đế giầy như bị dính keo, thoắt cái bị cố định tại chỗ. Thường Trấn Viễn quay đầu nhìn bóng lưng đang nghe điện kia, sắc mặt chán chường.
Từ sống tới chết, từ chết tới sống, từ Trang Tranh tới Thường Trấn Viễn, từ ông trùm tới cảnh sát, đời hắn như con thuyền đi trong gió to sóng cả, nhấp nhô lên xuống không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không biết xong ngày hôm nay thì ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Sau tất cả khó khăn, Triệu Thác Đường chết rồi, Từ Tắc Thừa dính dáng tới Trang Tranh không xuất hiện, vào lúc hắn tưởng thuyền cuối cùng cũng tới bờ rồi, quá khứ cuối cùng đã đi qua, hắn sẽ bắt đầu cuộc đời mới bằng thái độ mới phương thức mới suy nghĩ mới thì hắn mới nhận ra, bến bờ hắn trông thấy chỉ là ảo ảnh. Hoặc nói là, những trải nghiệm trước đó của hắn toàn là ảo ảnh.
Hắn hận Từ Tắc Thừa, vì thế hận Lăng Bác Kim, vì hắn tưởng bọn cậu là một người. Nhưng nếu bọn cậu không phải cùng một người thì sao?
Kỳ thật ý nghĩ này đã lởn vởn trong đầu Thường Trấn Viễn lâu lắm rồi, nảy sinh ngay lúc ba chữ Từ Túc Thành bật khỏi miệng Lăng Bác Kim, quen thuộc tới nỗi hắn nhắm mắt lại cái liền sẽ nhảy ra. Trước đó hắn không muốn nghĩ, vì dù là ảo ảnh thì hắn cũng nhất quyết cập bến, phải thả neo đỗ thuyền. Nhưng tiếng “anh” của Lăng Bác Kim chọc thủng sự lừa mình dối người của hắn.
Hắn làm việc đó giờ thích có đầu có cuối.
Ít nhất hắn muốn biết rõ tên Từ Túc Thành mà Lăng Bác Kim nói có phải Từ Tắc Thừa hay không.
.
Lăng Bác Kim ôm thân máy về tới văn phòng thì thấy Thường Trấn Viễn ngồi bên cửa sổ nghiêm túc nhìn mình. “Sư phụ, cái này để đâu đây?”
“Đưa cho phòng kỹ thuật, bảo họ phá mã, xem có manh mối gì không.” Thường Trấn Viễn nói xong, thấy Lăng Bác Kim vẫn đứng nguyên chỗ nhìn hắn, thắc mắc, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lăng Bác Kim nói, “Đây là điều em muốn hỏi sư phụ đấy, sư phụ, anh còn chuyện gì nữa không?”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Ý gì vậy?”
“Hình như sư phụ định nói gì phải không?” Lăng Bác Kim ngừng một chút rồi nói, “Em sẽ đợi tới ngày sư phụ bằng lòng cho em biết. Với cả, sư phụ, đợt này tần suất nhíu mày của anh ngày càng tăng rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy sao?”
“Dạ. Hồi trước sư phụ thích dùng mặt đóng băng con ruồi bay qua.” Lăng Bác Kim thè lưỡi, ôm thân máy đi ra ngoài.
Thường Trấn Viễn giơ tay sờ trán.
.
Từ khi bị bỏ lại hai lần, cứ tới giờ tan tầm là Lăng Bác Kim sẽ bám dính lấy Thường Trấn Viễn. Hôm nay vì nói thêm một lúc với chuyên viên máy tính của phòng kỹ thuật, tới lúc về văn phòng thì đã vườn không nhà trống rồi.
Cậu đành phải sang đội phòng chống ma túy vay đồng xu hai đồng, tính đi xe buýt về nhà, nhưng chân vừa bước khỏi cổng cục cảnh sát thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi. Cậu vô thức nép sang bên, xe thoắt cái lao lên sau đó dừng bên cạnh cậu.
“Sư phụ?” Lăng Bác Kim mừng rỡ nhìn người ngồi ở ghế lái. Cậu nhanh chóng lên xe, “Em cứ tưởng sư phụ đi rồi cơ.”
Thường Trấn Viễn nhìn con đường trước mặt, “Tôi định đi đổ xăng, mang tiền không?”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn vươn tay, xòe hai đồng trong tay ra.
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Hết tiệc tùng rồi, về ăn cơm hộp.”
Lăng Bác Kim mở to mắt, “Sư phụ mời à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Hai đồng tiền xăng không lái được tới nhà hàng.”
Lăng Bác Kim tháo đồng hồ ra, “Tới hiệu cầm đồ đã đi!”
Vì dọc đường không tìm được hiệu cầm đồ nên tiền xăng cuối cùng vẫn là móc từ hầu bao của Thường Trấn Viễn. Nhà hàng để ăn cơm thì chọn quán bít-tết ngay gần trạm xăng.
Trong lúc chờ đợi, cả hai đều không nói gì. Thường Trấn Viễn đang đợi Lăng Bác Kim chủ động mở miệng hỏi. Lăng Bác Kim thì cảm thấy hỏi vì sao mời cơm nghe xa lạ quá, vì thế nhẫn nại không nói.
Tới khi nhân viên phục vụ mang bít-tết tới bàn, Thường Trấn Viễn mới nhịn không được mở miệng, “Cậu thật sự nghĩ kỹ càng rồi sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ kinh tế kế hoạch của em không thể kế hoạch tới hai ba mươi năm sau, nhưng ý thức trách nhiệm của em thì không có gì để bàn cãi cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có ý thức trách nhiệm với tôi sao?”
“Không phải.” Lăng Bác Kim vội nói, “Ý em là, em… em sẽ không ăn chả đâu!”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra. Thực tế thì hắn suy xét rất nhiều vấn đề, song tới bây tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện ngoại tình. Thứ nhất là hắn tìm bạn đời khá kén cá chọn canh, tìm được một người đã chẳng dễ rồi chứ nói gì tới việc phải tìm thêm một người nữa vượt trội cả về điều kiện mọi mặt lẫn tình cảm của mình dành cho người đó để đánh bại người hiện tại, quả thực là bất khả thi. Thứ hai là tới giờ hắn vẫn chưa nghiêm túc suy xét tính phát triển thật sự của hai người, thế nên cũng không đi nghĩ mấy vấn đề xa xôi như ăn chả ăn nem.
Lăng Bác Kim tập trung suy nghĩ rồi nói, “Có người bảo hạn sử dụng của tình yêu là ba tháng. Điều này em chịu, em thấy tình cảm không cần phải phân chia quá rạch ròi, dù sao hai người sống cùng nhau, nên sống thế nào thì sống thế ấy. Tình thân tình bạn tình yêu trách nhiệm, dù sao cũng bù trừ cho nhau, cùng nhau sống vui vẻ thoải mái là được rồi. Tính toán chi ly chẳng thú vị gì.”
Cách nghĩ này trái lại là đúng ý hắn ở một mức độ nhất định. Thường Trấn Viễn đã qua cái tuổi mơ mộng về tình yêu rồi, ngay từ đầu, tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn là sống cùng nhau. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói, “Tôi muốn gặp người nhà của cậu.”
Comments are closed.