Sổ đen
Ánh mắt Lăng Bác Kim thoắt cái sáng bừng, tựa như bảy tám bông hoa bung nở trong mắt. “Quê em ở thành phố M, cả đi cả về bét nhất cũng hai ba ngày, chi bằng đợi lần nghỉ dài tiếp theo hẵng đi nhé? Cơ mà mai anh hai em tới, anh muốn gặp ảnh không?”
Thường Trấn Viễn chậm rãi cắt bít-tết, “Anh cậu tới làm gì?”
“Bảo là bắt mấy tên tội phạm bỏ trốn.”
Tim Thường Trấn Viễn đập mạnh hai nhịp, “Anh cậu cũng là cảnh sát sao?”
“À, em quên chưa kể, hai bọn em đều theo nghiệp bố.” Lăng Bác Kim nói, “Vốn là mẹ mong em làm bác sĩ, nhưng em ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.”
Thường Trấn Viễn nói, “Sao cậu với anh cậu không cùng một cục cảnh sát?”
Mặt Lăng Bác Kim thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, “Hồi ấy cục cảnh sát bên này có ý tuyển bọn em, nhưng ở đây xa nhà quá, bọn em định cùng ở lại cục cảnh sát địa phương, song trước khi đăng kí thì bọn em đánh nhau, nằm năm tháng trong bệnh viện. Cục cảnh sát địa phương biết được tin tức thì không nhận bọn em nữa. Hết cách, bọn em đành phải xem xét những thành phố khác. Ảnh tìm được ở thành phố gần đó, bên đó chỉ có một suất, ảnh đi. Lúc ấy cục cảnh sát bên này vẫn thiếu người, em nghĩ, làm cảnh sát ở đâu thì cũng là làm cảnh sát nên bèn tới đây. Giờ ngẫm lại, đây là ý trời mà.”
Lòng Thường Trấn Viễn ngổn ngang cảm xúc. Hắn không biết cánh bướm đời trước và cánh bướm đời này đến cùng là gặp chuyện gì, vì sao lại gây ra quỹ đạo bất đồng, tới nỗi mỗi lần hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa, ám ảnh đời trước sẽ phủ lên như bóng với hình.
“Cơ mà,” Lăng Bác Kim cắn thịt bò, nói lúng búng, “Tính anh em không tốt lắm đâu.”
Thường Trấn Viễn rất thính tai, “Không tốt cỡ nào?’
Lăng Bác Kim nói, “Hơi thẳng thắn, hơi xúc động.”
“Ờ.” Thường Trấn Viễn tiếp tục cắt bít-tết.
“Anh định gặp anh hai em bằng thân phận gì?” Lăng Bác Kim hơi nghiêng đầu về trước, chớp mắt nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Không phải phạm nhân là được.” Trang Tranh đời trước và Trang Tranh đời này đã bị trừng phạt rồi, giờ hắn là Thường Trấn Viễn, một cảnh sát chưa kịp làm chuyện xấu đã bị ép gia nhập đội hình trừ gian giệt ác.
Lăng Bác Kim không nhịn được toe miệng cười. Hắn sợ anh hai mình nhìn bằng ánh mắt nhìn phạm nhân có phải chứng tỏ hắn đã thừa nhận thứ quan hệ sẽ không được anh hai cho phép của hai người không?
Tâm trạng Thường Trấn Viễn đang kém, thấy cậu vui vẻ như vậy thì trong lòng càng thêm quạu, hỏi, “Cậu cười gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Không có gì ạ, em chỉ đang nghĩ, anh hai em mà gặp sư phụ chắc chắn sẽ rất vui.”
“Vì sao?” Dù là Trang Tranh đời trước hay Thường Trấn Viễn đời này, hắn đều không cảm thấy gặp kẻ mang tên Từ Tắc Thừa là một chuyện đáng để vui vẻ.
Lăng Bác Kim nói, “Vì sư phụ giống bố lắm. So với em thì anh hai yêu bố hơn.”
Trong đầu Thường Trấn Viễn chợt bật ra hình ảnh Từ Tắc Thừa vừa thấy mình liền gọi bố… Thật lợm giọng! Hắn đặt dao nĩa xuống, “Ngẫm cẩn thận lại thì hình như tôi chưa đồng ý gặp anh cậu đâu.”
Lăng Bác Kim nghệch ra, “Nếu sư phụ cảm thấy giờ chưa phải lúc cũng không sao, có thể đợi quan hệ giữa chúng ta ổn định rồi về.”
Thường Trấn Viễn ngớp miệng, nói tiếp, “Tôi cũng chưa bảo là không đồng ý.”
“…Sư phụ, anh định bịt mặt đi gặp anh hai em, dò la trước đã à?” Cậu cười hì hì nói xong, phát hiện Thường Trấn Viễn đang nhìn thẳng vào mình, vội ngưng cười, “Em đùa đó.”
“Tôi cảm thấy cách của cậu không tệ đâu.”
“Hả?” Lăng Bác Kim khẩn trương, “Sư phụ, anh không nghiêm túc đâu nhỉ?” Với tính của Từ Túc Thành, nếu trông thấy một kẻ bịt mặt xuất hiện trước mắt, phản ứng đầu tiên hẳn là tóm hắn lại tống vào cục cảnh sát.
Trông thấy vẻ hoảng hốt và lo lắng của cậu, tâm trạng Thường Trấn Viễn tốt lên, “Tôi đùa đấy.”
“…”
.
Ngày hôm sau đi làm, Thường Trấn Viễn mất tập trung thấy rõ. Đương nhiên, điểm này trừ Lăng Bác Kim ra thì không ai phát hiện. Có thể khiến Thường Trấn Viễn trước giờ mặt không đổi sắc biến sắc rõ ràng là một trải nghiệm lý thú. Trong giờ làm Lăng Bác Kim cứ lén quan sát hắn mãi, ngay việc phòng kỹ thuật phá mật khẩu QQ của Tưởng Hiểu lấy được lịch sử trò chuyện cũng không dời được sự chú ý của cậu.
Cuối cùng là Cá nhỏ không xem nổi nữa, gào lên, “Này, hai người có chuyện gì thế? Một kẻ ngẩn người nhìn đồng hồ, một kẻ ngẩn người nhìn kẻ ngẩn người nhìn đồng hồ.”
Đồng sự phòng kỹ thuật nói, “Việc này anh có kinh nghiệm, quá nửa là bởi… nợ tiền thuê nhà! Phải ha, chú em Hòa thượng, có phải gần cuối tháng nên cậu móm không? Nói anh hay, nhiều thì không có chứ mười đồng hai mươi đồng thì cứ xin anh nè! Địa chủ gian ác mà, xem xem đã vắt chú em Hòa thượng đẹp trai của chúng ta thành dạng gì rồi này.”
Cá nhỏ nói, “Anh cũng kẹo quá vậy? Mười đồng hai mươi đồng? Sao anh không nói mười ngàn hai mươi ngàn đi?”
Đồng sự phòng kỹ thuật la ầm lên, “Em ép anh bán máu đấy à.”
Cá nhỏ nói, “Thôi đi, anh bán máu chẳng được cái giá ấy đâu, đi mà bán thịt ấy.”
Đồng sự phòng kỹ thuật la ỏm tỏi, “Sao con gái giờ thực dụng vậy!”
“Con gái làm sao con gái làm sao? Anh nói cho rõ ràng, nói không rõ chị đây cho anh vào cửa đứng thẳng ra cửa nằm ngang đấy!” Cá nhỏ chống nạnh trừng anh ta.
Đồng sự phòng kỹ thuật nói, “Có nói bà cô đâu! Anh đâu ăn gan hùm mật gấu mà dám động thổ trên đầu thái tuế! Anh nói Tưởng Hiểu mà. Em đoán coi anh phát hiện được thứ gì hay ho trong lịch sử của cô ta?”
Cá nhỏ cụt hứng, “Ảnh mát à?”
“…” Đồng sự phòng kỹ thuật nói, “Năm bậc phân loại bạn bè.”
“Ý gì vậy?”
“Bậc thứ nhất gọi là bỏ qua. Bậc thứ hai là để đấy. Bậc thứ ba là phát triển được. Bậc thứ tư là cắn câu. Bậc thứ năm là lên bờ.” Đồng sự phòng kỹ thuật tẽ ngón tay ra đếm.
Cá nhỏ đảo mắt một vòng, “Đàn ông à?”
Đồng sự phòng kỹ thuật nói, “À phải rồi, còn sót một loại nữa —— khác. Đây chưa phải chuyện ấy nhất đâu, chuyện ấy nhất là, cạnh năm bậc này còn có tiêu chuẩn nữa. Ví dụ như hai người duy nhị trong lên bờ, một gọi anh đẹp trai, đóng mở ngoặc, Audi A6. Một gọi chú già, đóng mở ngoặc, hai khu bất động sản.”
Cá nhỏ nói, “Nhà cô Tưởng Hiểu này cũng ổn mà. Cần gì phải thế chứ?”
Đồng sự phòng kỹ thuật nói, “Đây gọi là mỗi người mỗi chí. Bằng không thì sao hồi trước em không chọn anh? Chẳng phải là chê máy tính của anh moi ra ở chợ đồ cũ sao?”
Cá nhỏ nói, “Cút! Em chê máy tính của anh bao giờ? Em chê cả người anh giống moi ra ở chợ đồ cũ đấy chứ!”
“Anh cóc chơi với đám em nữa. Dù sao tư liệu ở cả đây, với cả cô ta có một cái blog, có không ít ảnh ọt thơ thẩn trên đó, mọi người tự xem đi. Anh về chợ đồ cũ của anh đây.”
Đồng sự phòng kỹ thuật càm ràm rời đi, Cá nhỏ nhìn sang hai người không lên tiếng nào, “Này, hai người không cho tí ý kiến đi à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chắc chết vì tình.”
Cá nhỏ nói, “Nói chút gì có tính xây dựng đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hung thủ là đàn ông.”
Cá nhỏ nói, “Hòa thượng, tới lượt em.”
“Sư phụ chí lý.” Lăng Bác Kim tỏ ra khá là ton hót.
Cá nhỏ nheo mắt lại, “Em nợ ảnh tiền thuê nhà thật đấy à?”
Lăng Bác Kim nhìn qua Thường Trấn Viễn, cười ngỏn ngoẻn, “Đúng đấy ạ, tiền trả theo kỳ, có khi lương hằng tháng đều phải nộp lại ấy chứ ạ.”
Cá nhỏ chậc lưỡi, “Đấy không phải nộp tiền nhà, mà là biếu xén nhỉ?”
Lăng Bác Kim không nhịn được cười.
Thường Trấn Viễn lướt blog của Tưởng Hiểu, đột nhiên chỉ vào một người dùng trong đó, “Cậu có thấy quần áo tên này nhìn quen lắm không?”
Lăng Bác Kim và Cá nhỏ cùng sán lại.
Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi nói, “Hình như thấy trong băng ghi hình.”
Cá nhỏ nói, “Khổ Vì Tình. Hê, tên văn vẻ thật.”
Lăng Bác Kim nói, “QQ của Tưởng Hiểu gọi là gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tình Nhạt Như Nước.”
Cá nhỏ nói, “Cô ta thành thật đấy chứ.”
Lăng Bác Kim nói, “Tìm thấy trong phần bạn tốt của cô ta không?”
Cá nhỏ nói, “Bắt đầu tìm từ cái bỏ qua gì gì kia đi.”
Thường Trấn Viễn kiểm tra lần lượt từng bậc một, lắc đầu nói, “Không có.”
Lăng Bác Kim nói, “Có khi nào là đối phương đã bỏ cô ta vào sổ đen rồi không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ sao đây?” Hắn biết dùng QQ, nhưng không hay dùng.
Cá nhỏ cười tít mắt, “Tra lịch sử trò chuyện.”
Comments are closed.