Sáng hôm sau, Lục Tử Dạ bước xuống nhà thì thấy Lục Hàn đang hí hửng đi học. Anh thắc mắc hỏi:
Sao vui vậy?
Thằng bé hí hửng ra mặt:
Hôm nay con...
Đang định nới tiếp câu sẽ được gặp mẹ thì thằng bé nhớ đến việc hứa với Mộ Vân, nó lại mỉm cười sửa:
Rất vui.
Lục Tử Dạ thấy điều khác lạ của con trai, liền hỏi:
Không nói với ba được à?
Lục Hàn đeo balo nhỏ xíu lên vai, thằng bé lắc đầu:
Chưa phải lúc ba biết.
Rồi nó chạy đến , hôn nhẹ lên má ba nó:
Bye bye ba.
Hàng ngày việc đi học của Lục Hàn có tài xế riêng đưa đi,nên Lục Tử Dạ không bận tâm lắm. Anh nhìn theo bóng con trai, nghĩ thầm:
Nhóc con, đến con cũng muốn giấu ba sao?
Nhưng anh vẫn mỉm cười bước xuống dùng bữa sáng rồi đến công ty.
Lục Hàn đến chỗ hẹn với Mộ Vân, là quán kem ngay cổng trường cậu bé. Cậu bé chạy vào quán kem, nhìn quanh một hồi nó chạy lại bên cửa sổ sát trong. Mộ Vân thấy con trai liền vẫy vẫy tay để thằng bé thấy:
Bên này bảo bối.
Lục Hàn chạy lại, líu lo:
Mẹ, con đến muộn.
Mộ Vân xoa đầu con trai:
Không sao, mẹ vừa đến. Con ăn gì không?
Lục Hàn lắc lư chân:
Ăn kem ạ.
Cô gật đầu, gọi kem cho thằng bé,rồi cô quay sang:
Sắp tới mẹ phải đi xa một thời gian, ở nhà ngoan nghe lời ba nghe chưa?
Lục Hàn ỉu xìu :
Mẹ phải đi xa à?
Thằng bé còn chưa được bên mẹ lâu mà, nó thật lòng không muốn tí nào. Mộ Vân mỉm cười :
Lần này mẹ trở về, sẽ quang minh chính đại về Lục gia làm Lục phu nhân nha.
Nghe thế mắt thằng bé sáng lên:
Thật sao mẹ?
Mộ Vân gật đầu :
Mẹ lừa con làm gì? Thôi ăn nhanh còn đi học gần vào lớp rồi.
Lục Hàn nhanh nhanh chóng chóng ăn, trước khi đi thằng bé hôn má Mộ Vân một cái:
Con đi học đây.
Cô gật đầu không nói gì, nhìn bóng thằng bé xa rồi Mộ Vân từ từ đeo kính lên bước ra ngoài. Bây giờ cô phải giải quyết xong một số việc, rồi còn về với chồng và con trai nữa không thể mỡ treo miệng mèo được.
Lục Tử Dạ đi đến công ty, anh đã nhìn thấy Lam Thi anh khẽ nhíu mày nhớ lại việc Thượng Hy nói tối hôm qua:
Việc 5 năm trước có thể liên quan đến Lam gia và đặc biệt là Lam Thi.
Nghĩ lại mặt Lục Tử Dạ lạnh đi vài phần, đi ngang qua cô ta thì anh hừ lạnh một tiếng. Cho dù cô ta có liên quan thì sao? Từ xưa đến nay, anh cũng chẳng ưa gì cô ta cả, nếu thật sự Lam gia và Lam Thi có liên quan đến chuyện 5 năm trước, được anh sẽ lấy cả nhà họ Lam để đền tội với vợ anh.
Hôm nay, Lam Thi mặc cái váy trắng trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cô ta rất ngây thơ hồn nhiên ai nhìn vào cũng sẽ thích. Nhưng Lục Tử Dạ sao lại không nhìn thấu cô ta? Cô ta cố tình làm thế, để cho anh để ý cô ta. Lục Tử Dạ lướt qua cô ta đi vào thang máy chuyen dụng, anh chẳng thừa thời gian cho cô ta. Thấy Lục Tử Dạ đi qua mình như không khí, Lam Thi chạy theo:
Tử Dạ... Tử Dạ... đợi em!
Lục Tử Dạ như không nghe thấy, bình thản bước vào thang máy. Lam Thi chạy lên chắn trước mặt anh:
Tử Dạ.
Lục Tử Dạ nhìn cô ta không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Lam Thi liếm môi nói:
Em... Em...
Anh nhíu mày :
Chuyện gì, tôi không có thời gian.
Lam Thi ngước lên nhìn anh, cô run run đáp:
Em có thai rồi. Là con anh.
Lục Tử Dạ nhếch mép cười nhạt:
Chắc gì đã là con của tôi? Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi say khướt, không biết gì thì sao có thể làm cô có bầu?
Lam Thi đanh mặt, run rẩy đáp:
Anh không tin em?
Sao có thể tin cô được, bao nhiêu người đã ngã dưới váy của nhị tiểu thư Lam gia đây?
Từ sau, có một tiếng nói trong trẻo vang lên, cả Lam Thi và Lục Tử Dạ quay lại thì thấy Mộ Vân và Lãnh Phong đang đi đến. Lãnh Phong khẽ gật đầu với Lam Thi coi như phép lịch sự tối thiểu anh dành cho cô ta, còn Mộ Vân trực tiếp bỏ qua cô ta. Cô đưa tập tài liệu trong tay cho Lục Tử Dạ :
Thượng Hy bảo tôi đưa cái này cho anh. Anh ấy bảo đây là thứ anh cần, bắt tôi đưa tận tay anh.
Nói xong cô không quên lầm bầm :
Thật là phiền, không đến còn bắt em đưa đến. Thượng Hy chết dẫm.
Lãnh Phong gõ nhẹ đầu cô, trên mặt Lục Tử Dạ cũng nổi lên nụ cười, chỉ có Lam Thi đanh mặt lại. Cô ta thầm oán trách :
Sao mình làm gì liên quan đến Lục Tử Dạ cô ta cũng phá hết thế này .
Lục Tử Dạ lên tiếng:
Đã đến đây thì hai người lên văn phòng tôi uống với tôi tách trà, không tên Thượng Hy kia lại bảo too bạc đãi.
Lãnh Phong và Mộ Vân không ý kiến, hai người rất tự nhiên đi vào thang máy chuyên dụng của anh. Rồi anh quay sang nói với Lam Thi :
Từ sau không cần đến tìm tôi, tôi cũng không nhận nó đâu. Trong mắt tôi chỉ có Hàn nhi là con thôi và cũng chỉ có Mộ Vân là vợ thôi.
Không đợi cô ta nói gì Lục Tử Dạ đi nhanh về phía thang máy, anh không muốn phí thêm thời gian cho cô ta tí nào.
Nhìn bóng lưng Lục Tử Dạ, Lam Thi run lên bần bật, cô ta cứ đứng đấy cho đến khi điện thoại cô ta vang lên:
Alo
...
Được em đến ngay.
Rôi cô ta rời đi, nhưng không hề biết từ khi cô ta ra khỏi Lục thị thì đã có người luôn theo sát cô ta.
~còn tiếp~