Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc

Chương 16: Chương 16




Lam Thi đến chỗ hẹn, Lam Âu đã ngồi đấy cô ta liền chạy vào:

Anh hai.

Lam Âu ngước lên nhìn em gái, khẽ nhếch mép :

Lại đi gặp Lục Tử Dạ?

Lam Thi cũng chẳng giấu giếm làm gì, cô ta ngồi xuống đối diện Lam Âu gật đầu :

Đúng vậy, em còn gặp cả Lãnh Phong và Trương Huyền nữa.

Lam Âu cau mày:

Trương Huyền đến Lục thị làm gì?

Lam Thi nhún vai:

Ai biết được cô ta, thấy bảo đến đưa cái gì đó giúp Thượng Hy.

Lam Âu trầm tư không nói gì, lát sau anh ta lên tiếng :

Chuyện kia anh bảo em làm đến đâu rồi?

Lam Thi khuấy ly nước chanh, đáp:

Xong rồi ạ, sao anh không thẳng tiến đối đầu với Lục thị? Mà phải vòng qua cửa kia?

Lam Âu lắc đầu nhìn em gái:

Em nghĩ Lục thị chỉ có một mình?

Lam Thi mờ mịt nhìn anh trai:

Chứ còn gì ạ?

Lam Âu nhếch mép cười :

Sau lưng còn có sự chống lưng của Thượng thị, Tiêu thị và có cả Mạc Chính Từ-con người có hai thân phận không ai động vào được. Nếu chúng ta không đi đường vòng, thì anh chắc chắn chuyện năm năm trước sẽ bị họ lật lại. Nếu nó xảy ra em nghĩ xem chúng ta sẽ sao?

Lam Thi run run người, cô ta lắc đầu :

Không thể, để chuyện năm năm trước lộ ra.

Bây giờ Lục Tử Dạ đã rất ghét cô ta rồi, nếu để chuyện năm năm trước lộ ra thì... Cô ta không dám nghĩ tiếp, ngước lên nhìn anh trai, cô ta cắn môi nói:

Nhất định không được để chuyện năm năm trước lộ ra.

Lam Âu gật đầu :

Tất nhiên, nhưng anh còn cần em giúp anh một việc nữa!

Lam Thi nhíu mày :

Liên quan đến Trương Huyền ?

Lam Âu khẳng khái gật đầu :

Chính xác.

Lam Thi nhìn thẳng anh trai mình, nói tiếp :

Đẩy cô ta lên giường của anh?

Lam Âu cười sảng khoái :

Đúng chỉ em gái mới hiểu anh.

Lam Thi cười lạnh nhạt:

Anh thích Trương Huyền hay là muốn tìm hình bóng Mộ Vân trên người Trương Huyền?

Lam Âu lạnh nhạt nói một câu:

Thay vì nghĩ chuyện của anh, thì khuyên em hãy nghĩ cách làm sao tránh chuyện năm năm trước đi. Đừng quên chuyện đó liên quan trực tiếp đến em.

Nói xong anh ta đứng lên, đi ra khỏi quán để một mình Lam Thi ngồi ngây người. Đúng Lam Âu nói đúng, điều quan trọng của cô là làm sao né chuyện năm năm trước bị lộ.

Khi Lam Thi còn đang rối loạn suy nghĩ, thì đoạn ghi âm vừa rồi đã được chuyển thẳng đến tay Lục Tử Dạ. Nghe xong đoạn ghi âm đa, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống âm độ. Cả Mộ Vân và Lục Tử Dạ đều lạnh mặt, chỉ có Lãnh Phong vẫn nhởn nhơ ngồi uống nước trà vì anh ta biết giờ anh ta mà nói gì chỉ động cho hai người này phát hỏa. Lãnh Phong nhắn tin cho Mạc Chính Từ:

Cảm ơn vì đã gửi đoạn ghi âm và thật sự tôi muốn băm cậu rồi.

Lát sau đối phương hồi âm:

Không có gì, băm tôi cậu dám? Tôi lại lỡ tay đẩy cậu đến chỗ chết sao?

Lãnh Phong trả lời :

Gửi lúc nào không gửi, gửi ngay lúc tôi ở đây. Giờ tôi phải chịu hai tảng băng trôi đây.

Đối phương trả lời :

Như kế hoạch còn gì? Phần tiếp theo của cậu, đừng nói với tôi cậu quên nhá?

Đọc đoạn này Lãnh Phong sực tỉnh, chết cha hắn quên nhiệm vụ liền bon chen:

Này tôi có ý kiến.

Hai con người trầm mặc nãy giờ liền quay sang nhìn anh ta, Lãnh Phong cười cười :

Sắp tới để tiểu Huyền đến nhà cậu được không Dạ?

Mộ Vân nhăn mặt, Lục Tử Dạ thì cầu còn không được ý chứ, liền gật đầu :

Cũng được, nhà neo người có thêm người cũng không sao.

Mộ Vân lúc này lên tiếng :

Nhưng...

Lãnh Phong không sợ chết nói:

Nhưng gì nữa em không thấy tên Lam Âu đang đánh chủ ý lên em? Anh và Hy không cạnh em mãi được, nên em ở nhà Dạ à bọn anh an tâm nhất.

Mộ Vân liếc Lãnh Phong, thấp giọng:

Là ý của ai?

Lãnh Phong cười ngố:

Tình thế bắt buộc mà ý của ai đâu?

Mộ Vân hừ một tiếng, Lục Tử Dạ lại lên tiếng :

Không sao đâu, cô về ở với bố con tôi cũng được, thằng bé có vẻ thích cô.

Nhắc đến Lục Hàn thì Mộ Vân không kháng cự nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Thấy mọi chuyện xong rồi, Lãnh Phong đánh bài chuồn:

Thôi tôi về đây.

Không đợi đáp lại, anh ta đã chạy mất. Mộ Vân nhăn mặt :

Chạy nhanh hơn thỏ.

Lục Tử Dạ ngồi xuống bàn:

Cô về chuẩn bị đi, lát tan làm tôi vòng qua đón cô.

Mộ Vân gật đầu :

Được, vậy đi. Tạm biệt.

Nhìn bóng dáng cô khuất sau cửa, gương mặt anh lại chuyển lạnh, nhấc điện thoại lên:

Chèn ép Lam thị cho tôi.

...

Được.

Hừ dám đánh chủ ý lên vợ anh, không phá tan Lam thị thì thật phí công anh ngồi ở ghế chủ tịch Lục thị.

~còn tiếp~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.