Tại nhà hàng năm sao của thành phố,tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng của thành phố tại đây.Vì hôm nay là đầy tháng tiểu thiếu gia Tiêu gia,Mộ Vân đến từ sớm với tư cách là em gái của Như Ngọc nên cô lên thẳng trên phòng tổng thống của khách sạn.Nhân viên nhìn thấy Mộ Vân đều cúi chào :
Trương Huyền tiểu thư.
Mộ Vân gật đầu:
Chị Ngọc có trong phòng không?
Nhân viên cúi đầu đáp:
Dạ thưa,phu nhân và ông chủ đều ở bên trong với tiểu thiếu gia.
Mộ Vân gật đầu mở cửa bước vào,nhìn thấy một nhà ba người đang vui vẻ hạnh phúc.Làm cô nhớ tới bố con Lục Tử Dạ.Nghe tiếng mở cửa Lãnh Phong quay lại,thấy Mộ Vân bước vào liền trêu cô:
Cô em vợ thân ái của tôi đã đến.
Mộ Vân gạt Lãnh Phong qua một bên,liền đi đến chỗ Như Ngọc nói:
Chị,em tới rồi.
Như Ngọc xem Mộ Vân như em gái ruột vì hai người chênh lệch nhau có một tuổi,nên Mộ Vân gọi Như Ngọc là chị.Như Ngọc giao con cho Lãnh Phong bước tới chỗ Mộ Vân cầm tay cô nói:
Tới là tốt rồi.Chị cứ sợ em không tới.
Mộ Vân mỉm cười :
Chị và Tiêu tổng cứ vài hôm lại gọi cho em nhắc thì em quên sao được ạ.
Lãnh Phong bâng quơ lên tiếng:
Hôm nay tên tiểu tử Tử Dạ cũng đến.
Mộ Vân quay lại liếc Lãnh Phong:
Lo bế Tiệp nhi đi.
Lãnh Phong cười cười không nói gì,Như Ngọc cũng biết chuyện đó nên đánh người Lãnh Phong nói:
Anh bớt nói linh tinh đi nào.
Thấy vợ quát nên Lãnh Phong cũng không nói gì nữa.Như Ngọc ngại ngần nhìn Mộ Vân nói:
Anh ý nói linh tinh em đừng để ý.
Mộ Vân mỉm cười:
Không sao ạ.Em xuống sảnh trước đây lát gặp lại chị.
Tại Lục gia,Lục Hàn hí hửng chạy xuống dưới nhà vì hôm nay thằng bé được đi chơi.Bước xuống nhà,Lục Tử Dạ đang ngồi đợi nó.Hôm nay, Lục Tử Dạ mặc bộ âu phục màu đen lịch lãm,Lục Hàn hôm nay cũng mặc bộ âu phục màu đen nhìn thằng bé là bản sao của Lục Tử Dạ.Dì Châu nhìn hai cha con Lục Tử Dạ bà lại thở dài:
Thiếu phu nhân mà nhìn thấy hai người họ như thế này,thì chắc sẽ vui lắm.
Dì Châu ở Lục gia rất lâu rồi,bà rất quý Mộ Vân vì cô lúc ở đây rất tốt rất vui.Ngày trước bà vẫn hay nói chuyện với Mộ Vân,cô rất hay tâm sự với bà.Lúc nghe tin cô đã mất bà thật sự rất bị đả kích,bà không nghĩ rằng cô sẽ ra đi như vậy,giờ bà mong cô có thể phù hộ cho hai người mà cô yêu thương nhất thật mạnh khỏe.
Lục Tử Dạ nhìn thấy com trai đi xuống,liền cười với nó:
Xong chưa con?
Lục Hàn chạy xuống bên ba nó,miệng nhỏ bi bô:
Dạ xong rồi thưa ba.
Lục Tử Dạ gật đầu,đứng dậy ôm thằng bé ra xe,đi ngang qua dì Châu anh dừng lại:
Dì ở nhà nếu không có việc gì thì dì nghỉ ngơi đi.Tôi và Hàn nhi sang Tiêu gia.
Dì Châu đáp:
Vâng,để tôi ra mở cửa cho cậu.
Nói rồi dì chạy ra mở cổng,vừa ra đến cổng thì thấy Lam Thi một thân đỏ rực đang đứng đó.Dì Châu nhíu mày:
Cô đến đây làm gì?
Cô ta nhìn vào trong:
Tử Dạ đâu?
Tôi ở đâu cũng phải hỏi ý cô sao?
Một giọng lạnh lùng vang lên.Từ trong sân một to một bé bước ra.Lam Thi nhìn thấy Lục Tử Dạ bước ra liền ỏng eo:
Tử Dạ à,anh cho em đi tới Tiêu gia cùng được không, em bị lỡ xe với mọi người ở nhà mất rồi.
Lục Hàn bi bô:
Ba à,đừng nha.Cô ấy mà đi với chúng ta là đến đấy chú Hy và chú Phong hiểu nhầm chúng ta đó.Hàn nhi không muốn đâu.
Lục Tử Dạ ôm thằng bé ra xe:
Đi thẳng ra 200m đầy xe để cô bắt.Bây giờ tránh xa ra để ba con tôi đi.
Lam Thi hậm hực:
Hừ anh được lắm.
Rồi quay đi,Lục Tử Dạ cũng không để ý cô ta.Lái xe đưa Lục Hàn đến Tiêu gia
~còn tiếp~