Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc

Chương 7: Chương 7




Chọn một góc yên tĩnh để đứng,Mộ Vân tay mân mê ly rượu mắt nhìn xung quanh.Cô mong có thể nhìn thấy Tử Dạ và Hàn nhi,bao nhiêu lần cô đã kiềm chế không chạy đến Lục gia gặp họ.Khi cô còn bên nước ngoài điều trị cô cũng vẫn nhớ hai người họ,nhưng từ khi về nước vô tình gặp lại hai cha con ở nghĩa trang thật sự là cô không kiềm chế được cảm xúc của mình.Mãi suy nghĩ cô không hề hay biết có người bên cạnh mình,mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng nói:

Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

Nghe tiếng Thượng Hy,Mộ Vân giật mình quay lại:

Thượng tổng,anh thật biết dọa người.

Thượng Hy tay cầm ly rượu,mắt nhìn xa xăm:

Để anh đoán.Em đang đợi Lục Tử Dạ và Lục Hàn.Đúng không?

Mộ Vân không đồng ý cũng không phản đối:

Em đã hiểu sao Thượng thị lại phát triển như hôm nay.

Thượng Hy nhấp một ngụm rượu đáp:

Sao sánh bằng Lục tổng của em.Đứng đây nhé,anh ra chỗ Lục tổng.

Rồi Thượng Hy bước tới chỗ Lục Tử Dạ và Lục Hàn:

Đến muộn nha.

Lục Hàn nhìn thấy Thượng Hy liền cúi đầu chào:

Con chào chú Hy.

Thượng Hy xoa đầu Lục Hàn:

Hàn nhi ngoan.

Lục Tử Dạ nhìn một lớn một nhỏ lên tiếng:

Hai người làm tôi tưởng là hai người mới là cha con đó.

Lục Hàn nghe ba nói vậy liền nhảy lên ôm chân ba:

Ba à,Hàn nhi thương ba hơn.

Thượng Hy nhún vai:

Tớ có con trai nha.Không dám dành với Lục tổng.

Lục Tử Dạ bế con trai lên nói:

Lãnh Phong đâu lên gặp hắn chút nào.

Thượng Hy chỉ lại chỗ Mộ Vân:

Cánh cửa sau lưng Trương tiểu thư là lên chỗ vợ chồng Lãnh Phong.

Nhìn theo tay Thượng Hy,Lục Tử Dạ nhìn thấy cô gái đó có cảm giác rất quen thuộc.Lục Tử Dạ nhíu mày nhìn cô gái đó,quay lại hỏi Thượng Hy:

Trương Huyền được cậu và Lãnh Phong bảo hộ là cô ta?

Thượng Hy gật gù:

Chính xác.

Lục Tử Dạ nhíu mày nhìn cô gái đó.,Lục Hàn kéo áo anh:

Ba ơi,cho Hàn nhi lên chơi với em bé.

Lục Tử Dạ trầm ngâm giây lát rồi đáp:

Đi ba đưa con lên.Thượng tổng lên cùng không?

Thượng Hy lắc đầu nhìn ra cửa,nơi có một cô gái nhỏ tay dắt một cậu nhóc khoảng 3 tuổi bước vào,rồi Thượng Hy nói với Lục Tử Dạ:

Tớ bận rồi.

Rồi Thượng Hy đi ra cửa,nhìn theo Thượng Hy tất nhiên anh hiểu cậu ta bận việc gì.Lục Tử Dạ bế Lục Hàn đi về hướng Thượng Hy chỉ,Lục Hàn thì vui vẻ vì lên thăm em bé,Lục Tử Dạ thì tò mò vì gặp cô gái mang tên Trương Huyền kia.

(Thượng Hy-Mạnh Lạc nằm trong bộ [Chú,người thật yêu nghiệt] của ta.Ai hứng thú với đôi này có thể tìm đọc.Cảm ơn)

Lục Tử Dạ không biết về cô gái tên Trương Huyền này,vì lúc cô ta xuất hiện là cách đay ba năm, lúc Lục Tử Dạ đang điên cuồng vì công việc để quên đi Mộ Vân.Bây giờ nhìn cô gái tên Trương Huyền này thật giống Mộ Vân,Lục Tử Dạ không biết phải tả cảm giác của mình như thế nào.

Lục Hàn như nhìn thấy điều gì đó,liền nhảy khỏi lòng Lục Tử Dạ chạy về phía cửa,Lục Tử Dạ thấy con trai chạy nhanh liền cất bước nhanh theo sau:

Hàn nhi đi chậm thôi ngã bây giờ.

Lục Hàn nói với theo:

Nhanh lên ba.

Rồi chạy thật nhanh về phía cửa,đến trước mặt cô gái thằng bé tròn xoe mắt nhìn cô.Nó quay lại nói với ba nó:

Ba à!

Lúc này,Lục Tử Dạ cũng bước tới nơi,nhìn cô gái trước mặt thì anh cũng giật mình vì Trương Huyền thật giống Mộ Vân (=…=).Anh nhìn con trai:

Ba đây.Sao thế?

Nó chạy lại phía cô gái và nói với giọng vui mừng :

Ba, Hàn nhi tìm thấy mẹ rồi

Cô gái kia mỉm cười nhẹ nhàng, xoa đầu Hàn nhi nói:

Bé cưng à, cô không phải là mẹ con

Lục Tử Dạ thấy con trai làm phiền người khác liền cất giọng áy náy:

Xin lỗi Trương tiểu thư,do cô giống vợ của tôi quá nên con tôi nhận lầm cô.Xin cô thứ tội.

Cô gái kia trả lời:

Không sao.Người giống người là chuyện bình thường.

Rồi cô gái quay về chỗ ngồi của mình.

~còn tiếp~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.