Bước Về Phía Anh

Chương 30: Chương 30




Bỏ hành lý vào cốp, Diệp Linh ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà một lần cuối rồi lên xe. Chiếc taxi chậm rãi chuyển bánh, Diệp Linh thơ thẩn dựa đầu vào ghế, ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc nơi đây, ngôi nhà, gốc cây đâu đâu cũng in dấu hình bóng của hai người. Mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Diệp Linh giật mình bởi tiếng gọi của bác tài:

_ Cháu gái, có cô bé nào đang đuổi theo cháu kìa.

Diệp Linh ngoảnh đầu lại, là Thùy. Cô vội nói:

_ Bác tài. Dừng xe.

Xe dừng lại, Diệp Linh vội vàng chạy về phía Thùy.

_Thùy, sao em lại.

Thùy thở dốc, vội vàng hít vội vài ngụm khí rồi mới nói:

_ Chị, chị đừng đi.

Linh nhìn Thùy, khẽ vuốt nhẹ vài sợi tóc đang xõa xuống mặt, mỉm cười đáp:

_ CHị phải đi rồi.

_ Người đó không phải mẹ em.

_ Em nói sao.

_ Em xin lỗi. Thùy cúi mặt xuống lí nhí đáp

_ Người phụ nữ đó là do em thuê về. BÀ ta thực chất không phải là mẹ em.

- Nhưng sao em lại làm vậy.

_ Tại..tại lúc đó em ghét chị. Em nghĩ chị không phù hợp với anh em, anh luôn nghĩ một ngừơi như anh em phải yêu và cưới một người tương xứng với anh ấy ví dụ như chị Nguyệt mới xứng. Nhưng mấy ngày nay em đã suy nghĩ nhất kĩ, em nhận ra rằng bản thân mình không có quyền quyết định xem ai xứng với anh Đức, người có quyền quyết định trong chuyện này chỉ có thể là anh Đức mà thôi. Vì vậy nên em…

_ Nên em mới giữ chị lại

_ Vâng.

_Chị hỏi em một việc nữa nhé. Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy.

_Chuyện này... Thực ra trong thẻ đó đâu có tiền đâu. Em chỉ định lừa chỉ bỏ đi. Dù chị nhận hay không em đều có thể bịa ra một lí do để chị không thể trở về là đựơc. CHị không giận em chứ.

_ Đứa trẻ ngốc này. Chẳng phải em đã đến đây và nói hết mọi chuyện cho chị sao. Chị sao có thể giận em được.

_ Chị, chuyện này chị cũng đừng trách chị Nguyệt nhé. Là em ép chị Nguyệt làm, chứ chị Nguyệt chị ý cũng không cố ý đâu.

_ Ừ. Chị hiểu mà.

Linh làm sao có thể không hiểu. Cùng là phụ nữ với nhau, chỉ cần thoáng qua ánh mắt, Linh cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Nguyệt dành cho Đức cũng không thua kém gì cô thậm chí còn nhiều hơn cô rất nhiều. Cô không nói không phải không biết, bởi đơn giản bản thân cô hiểu rõ một người đàn ông hoàn hảo như Đức thực chất không thiếu người thích, nhưng cho đến cuối cùng anh vẫn lựa chọn yêu cô. So với một người con gái hoàn hảo, xuất sắc như Nguyệt, cô chỉ như một con vịt xấu xí đứng cạnh một nàng thiên nga trắng, chưa kể đến trong tình yêu con người ta thường rất ích kỉ, dù bản thân biết rất rõ việc mình làm là không đúng nhưng họ vẫn cam tâm tất cả chỉ vì một chữ yêu. Việc Nguyệt tiếp tay cho Thùy cũng dễ hiểu, cô cũng không muốn truy cứu hay chấp trách gì Nguyệt, bởi ngay cả bản thân cô nhiều lúc cũng cảm thấy mình có lỗi với Nguyệt rất nhiều.

Trước sự trở về của Linh, Nguyệt cảm thấy khá sốc, cô thật ngờ chỉ một phút lơ là của mình lại khiến Thùy đổi ý mà giữ Linh lại. Dù vậy nhưng trước mặt hai người, Nguyệt lại giả bộ bi thương, rơm rớm nước mắt nói:

_ Linh, chị xin lỗi. Chị sai rồi.

Những ngày sau đó cũng không ai nhắc tới chuyện người mẹ từ trên trời rơi xuống kia nữa và tuyệt nhiên Đức cũng không biết một chút gì về chuyện mình có thêm một bà mẹ. Tình cảm của cả ba cũng thân thiết hơn xưa đặc biệt là mối quan hệ giữa Linh và Thùy, con bé bây giờ cứ về nhà là lại kiếm Linh để nói chuyện, thỉnh thoảng khi đi mua sắm còn không quên mua vài món đồ cho Linh.

Về phần Nguyệt dù trong lòng khá khó chịu trước sự thân thiết của cả hai nhưng ngoài mặt Nguyệt vẫn phải giải bộ tươi cười, niềm nở còn trong lòng thì không ngừng tính kế tìm cách đuổi Linh ra khỏi nhà. Chỉ đáng tiếc, mỗi lần kế hoạch của cô sắp thành công đều vô duyên vô cớ bị Thùy phá hoại bằng sạch không chừa chút nào khiến không ít lần Nguyệt có ý nghĩ muốn vả cho con bé một trận cho bõ tức.

Những tưởng khi được Thùy chấp nhận cuộc tình của Linh và Đức sẽ hạnh phúc hơn nhưng không, khi cái thai trong bụng của Linh được 6 tháng, bố mẹ của Đức từ Pháp lại trở về biến cố lại một lần nữa ập đến.

Lần trở về này hai ông bà quyết định sẽ không đi nữa ở lại Việt Nam định cư.

Ngày bố mẹ Đức trở về nước là một ngày mùa thu, gió trời thổi nhè nhẹ từng chiếc lá vàng lượn lờ trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp đất.

_ Bố, mẹ... Con ở đây. Tiếng Thùy hét lớn trong đám đông khiến hai ông bà già không khó để nhận ra cô con gái cưng.

_ Con bé này. Con gái con đứa mà chả có chút nữ tính gì cả. Lúc nào cũng oang oang, oang oang.

_ Hì…Hì.. Con sợ bố mẹ không nhìn thấy mà. Thùy ôm tay mẹ làm nũng nói

_ Cháu chào hai bác. Nguyệt lễ phép chào hỏi.

_ Ừ.

_ Trông con bé càng ngày càng xinh ông nhỉ. Thế sắp lấy chồng chưa để hai bác ăn cỗ.

_ Hi..hi. Bác cứ đùa. Cháu làm gì đã có người yêu. Cháu còn đang sợ ế đây.

_ Con bé này. Mày cứ khéo đùa.

_ Bố để con cầm hành lý cho. Chúng ta về nhà thôi Linh đang chờ ở nhà rồi.

Trên xe, Đức vừa nói xe vừa nói:

_ Bố, mẹ tí nữa gặp Linh bố mẹ không được làm khó gì vợ con đâu đấy.

Thùy đang nhắn tin với bạn không nhịn được bèn ngẩng đầu lên trêu:

_Khiếp, chưa gì đã bênh người ta chằm chặp rồi. Chị Linh còn chưa đồng ý lấy anh đâu. Anh đừng có vội mừng.

_ Con bé này. Mày tập trung ngắm trai đi. Bớt xía vào chuyện người lớn thôi.

_ Vâng. Anh người lớn, em trẻ con được chưa.

_ Thôi nào. Hai cái đứa này. Lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con là thế nào nhỉ.

_ Còn anh nữa. Gớm, có phải lần đầu bố mẹ gặp con bé đâu mà anh phải dặn, chả phải cũng nói chuyện với nhau mấy lần trên face rồi đó sao.

_ Hi hì. Đức cười ngại ngùng.

Cùng lúc đó tại nhà, Diệp Linh đang bận rộn nấu nướng trong bếp. Vốn dĩ, Hữu Đức muốn mời mọi người ra quán ăn cơm cho tiện nhưng Diệp Linh lại không đồng ý, cô muốn tự tay chuẩn bị cơm cho mọi người như vậy mới thể hiện đựơc thành ý. Anh thấy cô nói cũng có lý nên cũng không tiện phản đối.

Xe chạy về đến nhà, sau màn chào hỏi vui vẻ, thân tình mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Tuy đã nói chuyện, gặp mặt bố mẹ anh mấy lần trên facetime nhưng lần gặp mặt trực tiếp này vẫn không khỏi làm cho cô cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Có lẽ do ám ảnh tâm lý từ người mẹ chồng giả mạo kia nên Diệp Linh vẫn có chút kiêng dè đối với bố mẹ anh, cô nói năng luôn dè chừng, mỗi lời, mỗi câu đều cẩn thận, lúc nào cũng lo lắng bản thân bản cẩn làm phải việc gì không hay khiến bố mẹ anh phật lòng mà không vui.

Bà Thúy có lẽ cũng cảm nhận được sự rụt rè, lo lắng của cô, bà vui vẻ gắp một miếng gà vào bát cô nói:

_ Con ăn đi.

_ dạ. Bác cứ để cháu.

_ em bé chắc cũng được 6 tháng rồi nhỉ. Đã biết đạp chưa….

Hai bác cháu nói chuyện một lát, chẳng mấy chốc mà trở nên vui vẻ. Nói chuyện lâu với bà Thúy, Linh càng thêm yêu mến và kính trọng hai ông bà hơn. Mặc dù biết cô là gái dã qua một đời chồng thậm chí là đang mang thai con của chồng cũ, hai ông bà cũng không hề có một chút ý định nào ngăn cản, thậm chí bà Thúy sợ cô lo lắng quá còn động viên, an ủi cô “ Hai bác không qua trọng quá khứ cháu ra sao. Chỉ cần cháu với thằng Đức yêu thương nhau thật lòng thì hai bác đều hết lòng chúc phúc cho hai đứa. Còn về chuyện con cái, hai bác cũng không quan trọng. Sau này dù cháu với thằng Đức có sinh thêm đứa trẻ nào nữa không. Hai bác cũng không có ý kiến, tình thương của hai bác giành cho đứa trẻ này tuyệt đối không ít hơn so với tình cảm bác dành cho thằng Đức đâu. Cháu cứ yên tâm. Suy cho cùng người có thể cùng nó đi hết cuộc đời này là cháu chứ không phải là bác hay bất kì một ai khác. Bác hoàn toàn tôn trọng quyết định của con trai bác.”

Khoảng 1 tháng sau đó, để thể hiện thành ý cũng như tình cảm của mình,gia đình Hữu Đức đã sắp xếp để xuống gặp mặt bố mẹ Linh nói chuyện.

Lúc biết tin bố mẹ anh muốn xuống thăm nhà, ông bà mừng đến phát khóc. Cô còn nhớ lúc cô gọi điện về thông báo, mẹ cô ở đầu dây bên kia nghẹn ngào một lúc mới có thể tiếp tục nói chuyện. Bố cô tuy không khóc nhưng giọng nói cũng khống nén khỏi sự kích động, vui mừng. Vui vì đến cuối cùng đứa con gái bảo bối cũng đã tìm được cho mình một bến đỗ bình an.

Ngày gặp mặt hai bên gia đình, tuy đã được con gái cố vấn và trấn an tinh thần nhưng hai ông bà vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng, bồn chồn. Dù sao so với gia đình nhà người ta, dù so về khía cạnh nào gia đình ông vẫn là xách dép chạy theo ngàn cây số mới đuổi kịp họ. Khó khăn lắm con gái mới được một gia đình tử tế chấp nhận, chưa kể người ta người thành phố, ông bà thì dân nhà quê chân đất nói chuyện không hoa mỹ như người khác, nhiều lúc thẳng thắn quá mức chỉ sợ nói gì không hay, không phải khiến người ta phật ý rồi lại khổ con gái.

Cũng may vợ chồng ông Minh tuy giàu nhưng lại là người dễ gần,cuộc gặp gỡ diễn ra trong không khí vui vẻ. Phụ huynh hai bên gặp nhau một lát liền thân, thậm chí mọi người còn ở lại quê cô chơi hẳn một tuần liền. Duy chỉ có Đức do công ty có việc nên phải trở về thanh phố ngay hôm sau.

Vào một buổi tối, Nguyệt và Thùy đang chơi ở phòng Linh, chẳng rõ làm sao mà Thùy lại tìm được chiếc túi cầu may màu đỏ bên trên có thêu chữ L mà Linh đã cất sâu vào một góc trong hộc tủ.

_ Ý. Chị Linh có cái túi thêu giống em quá.

Thùy đưa túi thêu lên cao ngắm nghía,từng đường nét họa tiết đều hoàn toàn giống với chiếc túi cầu may nhỏ xinh mà mẹ thêu cho cô lúc nhỏ.

_ Vậy à. Chị cũng chẳng biết đâu, cái này là mẹ cho chị từ lúc chị còn nhỏ đó

Ba người đang nói chuyện thì bà Thúy đi vào. Đập vào mắt bà đầu tiên là hình ảnh vết bớt hình sao trên bả vai phải của Linh. Người bà khẽ run lên, bà tự nhủ” Chắc người giống người thôi. Mình suy nghĩ nhiều ròi”

Nhưng không, khi dòng suy nghĩ đó chưa kịp biến mất, một vật quen thuộc không thể quen thuộc hơn đã lọt vào tầm mắt bà. Đó chính là chiếc túi cầu may mà Thùy đang cầm trên tay.

Bà Thúy run rẩy nói:

_ Thùy, đưa mẹ xem chiếc túi.

Bà Thúy vội vàng giật lấy, đưa lên xem xét, ngắm nghía rồi bật khóc nức nở. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, cả ba vội chạy đến hỏi:

_ Mẹ/ bác sao vậy.

_ Con lấy chiếc túi này ở đâu. Giọng bà run run.

_ Của chị Linh đó mẹ.

ầm. Toàn thân bà mềm nhũn, cả người như bị rút hết sức lực. Cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt, bà đưa tay kéo lấy một bên dây áo của Linh xuống, dây áo kéo xuống để lộ bờ vai trắng ngắn, càng nổi bật hơn trên đó chính là vết bớt cánh sao, vô cùng hoàn chỉnh, vô cùng đặc biệt,vết bớt mà cả đời này bà không thể nào quên.

Bàn tay run rẩy nhẹ nhàng sờ lên vết bớt đặc biệt kia. Giọng bà khản đặc” Giúp mẹ rạch chiếc túi này ra”

_ Dạ. Rạch sao mẹ.

_ Ừ. Thùy nhìn Linh, nhận được cái gật đầu. Cô lấy dao lam đưa cho Nguyệt. Nguyệt nhận lấy dao và túi từ từ, cẩn thận rạch từng chút một.

Chiếc túi mở ra. Bà Thúy nghèn nghẹn hỏi:

_ Ngoài hương liệu ra có phải trong đó còn có một lá bùa màu vàng, một hình ngôi sao 5 cánh không.

Thùy hoàn toàn sửng sốt trước những lời mẹ nói:

_ sao mẹ biết. Cô ngạc nhiên hỏi.

Lần này bà Thúy không nén được xúc động nữa. Bà ôm chầm lấy Linh khóc lớn. Chẳng mấy chốc mà ông Minh và vợ chồng ông Viễn cũng có mặt, thấy vợ khóc, ông Minh vội vàng chạy đến ôm bà hỏi han:

_Bà sao vậy.

_ Ông xem. Bà Thúy đưa túi thơm cho ông. Nhìn thấy chiếc túi ông Minh cũng sửng sốt, kích động không kém:

_ Đây…đây chẳng phải. Chiếc túi này bà lấy ở đâu. Bà mau nói đi.

Nước mắt lưng tròng, bà Thúy cô gắng nói:” Linh..là của Linh”

_chuyện này sao có thể. Bà nói thật sao.

Mẹ anh không đáp lặng lẽ gật đầu, ông Minh thần thờ ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn Linh.

Mất một lúc để trấn tĩnh, ông Minh mới nặng nề ngước mắt lên nhìn ông bà Viễn:

_ Linh, con bé không phải là con ruột của ông bà đúng không.

Ông bà Viễn hoàn toàn sửng sốt trước câu hỏi đầy bất ngờ của ông Minh. Ông lắp bắp:

_ Ông..sao ông hỏi vậy.

_ ông nói đi. Có phải không.

TRước ánh mắt thành khẩn của cả hai, ông bà Viễn không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ đáp:

_ Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

Mọi chuyện bắt đầu từ 25 năm trước. Lúc đó, mẹ cô vốn đã có bầu nhưng gia đình bố cô lại không chấp nhận cho hai người đến với nhau vì mẹ cô là cô nhi lại còn có bầu trước khi lấy chồng, đay có thể coi là một nỗi nhục lớn của dòng họ. Ngày đó, mẹ cô bị dân làng chửi bởi thậm tệ lắm, họ nói bà là đứa không cha, không mẹ không người dạy dỗ nên mới mất nết ăn nằm với trai khi chưa xuất giá. Dưới áp lực của dư luận, bố mẹ cô đã không chịu được mà bỏ quê lên thành phố sinh sống. Cuộc sống trên thành phố tuy không bằng ở quê nhưng cũng gọi là đủ sống, hai người làm lụng tích cóp cũng đựơc một khoảng dành dụm cho bà sinh con. Những ngày gần sinh, cả hai vui lắm, mua đủ mọi thứ chuẩn bị cho sự chào đời của thiên thần bé nhỏ. Chẳng ai có thể ngờ đựơc đứa trẻ vừa sinh ra liền mất. Thời gian đó, mẹ cô như hóa điên hóa dại, thậm chí có đến mấy lần định tử tự cũng may bố cô về kịp. Để tránh mẹ cô tự làm hại bản thân, bố phải nghỉ làm trông mẹ, cho đến một ngày trong lúc đưa mẹ ra ngoài công viên hít thở không khí. Hai người vô tình nhặt được đứa trẻ bị bỏ lại nơi gốc cây, từ ngày có cô tình trạng bệnh của mẹ cô mới đỡ dần và dần dần bình phục. Sau khi mẹ khỏi hẳn, cả nhà ba người cũng chuyển hẳn về quê sinh sống.

_Lúc hai người nhặt được con bé. Trên người nó ngoài chiếc túi này ra còn vật gì nữa không.

_ Ngoài chiếc túi đó ra, trên cổ con bé có đeo một chiếc vòng cổ khắc hình chữ L bên cạnh ngôi sao.

_ Ông bà còn giữ chiếc vòng đó không.

_ Còn. Để tôi vào lấy.

Ông Viễn vào phòng lục lọi một lúc cũng tìm được chiếc vòng. Cầm chiếc vòng trong tay nỗi xúc động, đau xót trong lòng càng dâng nên mãnh liệt.

_ Con gái của mẹ. BÀ Thúy khóc, càng khóc càng lớn, ông Minh cũng khóc ôm chầm lấy cô.

Phải mất một lúc lâu sau, mọi gười mới dần tiêu hóa hết mọi chuyện. Linh hỏi:

_ Bác trai, bác gái. Hai bác có nhầm lẫn gì không. Cháu... Không phải.

_ Không nhầm. Con chính là con của ta. Một câu khăng định chắc nịch khiến Linh đau đớn không nguôi. Cố gắng bình tĩnh nhất có thể.cô nói:

_ KHông. Bố mẹ, bố mẹ hãy nói cho con biết đi. Đây không phải sự thật đúng không. Bố, chẳng phải bố từng kể rằng lúc con ra đời bố đã vui mừng ra sao đấy ư. Những chuyện đó đâu có thể bịa ra được đúng không bố. Ông Viễn nhìn cô buồn bã không trả lời.

Linh lại tiếp tục quay sang mẹ cố gắng tìm kiếm câu trả lời mà mình mong đợi:

_ Mẹ, mẹ nói con biết đi. Không phải sự thật đúng không mẹ. Mẹ….

Thùy có vẻ vẫn chưa hết bàng hoàng, cô nói:

_ BỐ, mẹ chuyện này sao có thể. Liệu có vội vàng quá không. Có thể là trung hợp thì sao. Chúng ta có phải nên xét nghiệm AND trước không.

_Đúng, đúng. Xét nghiệm, phải xét nghiệm. Linh nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.