Đêm trước ngày cưới, dù không muốn nhưng dưới sự bắt ép của bố mẹ Đức đành phải dọn về nhà ở. Diệp Linh vì không muốn cả hai phải khó xử cũng xin phép bố mẹ sang nhà Phương Anh ở, sáng hôm sau sẽ cũng Phương Anh đến lễ đường luôn. Ông Minh cũng hiểu nỗi khó xử của hai đứa con nên cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Tại phòng trang điểm của cô dâu.
Thùy vui vẻ chạy ngược, rồi chạy xuôi, không ngừng suýt xoa khen ngợi cô dâu ngày hôm nay:
_ Trời ạ, chị trang điểm đẹp quá đi mất.
_ Kiểu này anh Đức chắc chắn sẽ chết mê, chết mệt cho mà xem….
Đang mải tán phét với Nguyệt, điện thoại Thùy chợt đổ chuông. Thùy cầm điện thoại ra ngoài nghe, nói chuyện một lát khoảng chừng hơn 30 phút, Thùy mở đi vào không thấy Nguyệt đâu. Gọi lớn mấy tiếng không có người trả lời, quái lạ, Chị Nguyệt đi đâu rồi ta.
Thùy bước đi loanh quanh, đi hết một vòng nơi tổ chức lễ cưới mà vẫn không thấy Nguyệt đâu, cô toan lấy điện thoại gọi cho bố mẹ để thông báo. Đúng lúc cô định gọi điện thoại thì nghe thấp thoáng được tiếng ai đó đang nói lớn, bản tính tò mò của đứa bé trỗi dậy, cô rón rén đi tới, đi men theo con đường nhỏ nào ngờ lại vô tình bắt gặp Nguyệt với ai đó đang nói chuyện với nhau, hay nói đúng hơn là đang cãi vã bởi nhìn mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó, khó coi. Chỗ này lúc nãy cô đã đi qua rồi nhưng phía trong cô chưa xem bởi đường đi vào trong này vừa nhỏ lại khuất cô không nghĩ đến một cô dâu như Nguyệt lại chạy đến đây nên cô mới bỏ qua. Quá tò mò, Thùy nhẹ nhàng bước lại gần, cố gắng dỏng tai nghe ngóng. Do vị trí đứng khá xa, cô chỉ nghe thấp thoáng được câu được câu không, mãi sau người đàn ông kia bực tức mà nói hơi lớn” Giấy xét nghiệm giả, giấy mang thai giả. Tôi vì cô liều mình như vậy cô nói chưa có tiền mà được sao”
_ Xét nghiệm, mang thai. Chuyện gì đây. Thùy nép chặt người vào tường im lặng nghe họ đối thoại.
_ Cho tôi hai hôm. Hai hôm sau tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
_ Hai hôm. Con trai tôi không thể chờ đến lúc đó được. Cô biết thừa nếu không phải vì bất đắc dĩ tôi nhất định sẽ không giúp cô làm cái việc thất đức như vậy.
_ Ông im ngay. Chuyện kết quả xét nghiệm giả ông không được phép hé răng nửa lời. Nếu không 1 xu ông cũng không có.
_ Cô nghĩ tôi sợ cô sao. Giờ tôi chẳng còn gì nữa hết,chỉ còn đứa con này là chỗ dựa duy nhất thôi. Nếu nó có mệnh hệ gì tôi cũng không thiết sống nữa. Còn cô nếu tôi nói sự thật cho họ nghe kết quả xét nghiệm AND là gì, kết quả mang thai cũng là giả, tôi xem cô ăn nói sao với họ.
_ Ông…Được rồi. Nguyệt lấy điện thoại ra chuyển tiền.
_ Được rồi đó.
_ sao lại chỉ có 50 triệu. Cô muốn lật lọng sao.
_ Tôi thật sự hết tiền rồi. Không tin ông có thể kiểm tra. Cho tôi hai hôm tôi sẽ chuyển không thiếu 1 xu.
_ Đựơc rồi. Hạn chót đấy nhé. Cô mà khất lần, khất lượt đừng trách tôi không báo trước.
Cả người Thùy lặng đi, cô hoàn toàn choáng váng vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhìn thấy người kia định đi về phía mình, Thùy lấy hết bình tĩnh nhẹ nhàng di chuyển thật nhanh ra phía ngoài.
LÚc đó, bản thân Thùy cũng không biết mình muốn gì, cô chỉ biết chạy như bay ra bãi xe lấy xe phi một mạch về nhà rồi chạy lên phòng Nguyệt. CÔ đoán nếu bản kết quả mọi người nhìn thấy là giả, hẳn bản kết quả thật chắc chắn phải ở phòng của Nguyệt, bởi cô quá hiểu tính Nguyệt với một người tự cao, tự đại lúc nào cũng cho mình là nhất như cô, Nguyệt rất thích cảm giác được chiến thắng người khác. Tất nhiên để có được cảm giác đó, thứ tất yếu Nguyệt phải giữ đó chính là những bản kết quả, chỉ khi nhìn thấy chúng Nguyệt mới có cảm giác thỏa mãn khi chiến thắng Linh.
Tìm khắp phòng vẫn không thấy chút dấu vết gì, Thùy nghĩ chắc bản thân có lẽ đã nghĩ oan cho Nguyệt, có lẽ hai người họ nói về chuyện khác thì sao. Cô tự gõ vào đầu, trách bản thân ngu ngốc, đứng dậy thu dọn đồ đạc, cất đồ vào trong ngăn, tầm mắt cô dừng lại ở chiếc bình hoa trên nóc tủ, vị trí của bình hoa có chút kì quái, theo lẽ thường rất ít ai lại để bình hoa ở nơi cao và khó nhìn thấy như vậy nếu không phải cô vô tình cúi xuống hẳn cũng không nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng chiếc bình, hơn nữa nếu Nguyệt để trang trí hẳn phải nên có hoa mới đúng. Thùy bắc ghế, trèo lên, lấy chiếc bình xuống, phía trên miệng bình chứa đầy xốp trắng, Thùy lôi vội đám xốp ra, bên trong bình lộ ra một bọc gì đó đựơc bọc kín bằng nilon.
Thùy hồi hộp, đưa tay rút bọc nilon ra. Từ từ mở ra.
_Tìm thấy rồi. Thùy vội vàng mở ra xem. Dù kết quả cô đã dự đoán từ trước nhưng khi xem tờ giấy trên tay cô vẫn không khỏi bàng hoàng, thất vọng vì người chị mà mình đã tin tưởng bao lâu nay lại là người độc ác, nham hiểm. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ làm lễ rồi, Thùy vội vàng lấy máy gọi cho Đức, không ai bắt máy. Có lẽ anh đang tiếp khách.
Cô gọi cho bố, cho mẹ đều không được, cô nhớ đến Linh. Hẳn là giờ này chị đang trên đường đến hôn lễ với chị Phương Anh. Chắc chị sẽ nghe máy. Cô vừa chạy xuống nhà, vừa gọi điện, quả nhiên chưa đến hai hồi chuông, Linh đã bắt máy.
_ Alo. Chị nghe.
_ Chị, kết quả xét nghiệm AND là giả, chị mau đến hội trường ngăn cản hôn lễ đó lại. Em gọi cho bố, mẹ nhưng không ai nghe máy.
_ Em nói gì vậy. Chị không hiểu.
_ Kết quả xét nghiệm đã bị chị Nguyệt dùng tiền mua chuộc bác sĩ làm giả, cả việc chị ta mang thai cũng là giả. CHị mau đến ngăn cản anh Đức lại đi. Nhanh lên, không sẽ không kịp mất. em cũng đến đó ngay đây. Có gì đến đấy em sẽ giải thích rõ ràng cho mọi người.
_ ừm. Cúp máy, Linh quay sang Phương Anh giải thích qua tình hình. Phương Anh nghe xong, tức giận không nhịn được chửi thể một tiếng” Khốn kiếp”
_Gọi lão Quân đi. Lão đang ở đó. Bảo lão mau ngăn hai người họ lại. Nhất định không được cho họ kết hôn.
_ Không gọi được mày ơi. Lúc này tay Linh cũng bắt đầu run run, tim đập liên hồi, mồ hôi túa dần ra. Miệng lắp bắp:
__ Nhanh lên mày. Nhanh lên.
_ Được rồi. Bình tĩnh. Sẽ kịp thôi, vẫn chưa đến giờ. Mày cứ tiếp tục gọi cho lão Quân đi. Gọi cháy máy thì thôi. Khốn khiếp.
Xe lao vút trên đường, đột nhiên từ bên kia đường một con trâu đen đột ngột phi ra. Phương Anh đánh lái sang trái để tránh, hành động bất ngờ khiến chiếc Audi màu trắng phía sau không kịp phanh lại, đâm sầm vào thân xe của họ.
_ Ầm
Người đi đường bắt đầu xúm lại, có người gọi cứu thương, vài người phụ giúp đưa người bị thương ra khỏi xe.. Trước khi mất đi nhận thức, Phương Anh mơ màng cảm nhận được xung quanh người cô và Linh đều có rất nhiều máu.
Cả ba nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Cú va chạm mạnh khiến cả ba đều bị thương đặc biệt là Phương Anh và Linh. Cả hai người đều phải nhập viện trong tình trang ngụy hiểm. Diệp Linh sau cú va đập mạnh, vùng bụng đau đội, máu ồ ạt chảy ra không ngừng, tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Tình trạng của Phương Anh cũng không khá hơn là mấy, cô nàng bị thương khá nặng, máu chảy ra không ngừng và điều nguy hiểm hơn là Phương Anh thuộc nhóm máu O RH-, đây là nhóm máu hiếm trong kho máu của bệnh viện không có lưu trữ nhóm máu này. Việc tìm người có cùng nhóm máu đến bệnh viện để hiến cũng không phải dễ dàng. Mà kể có tìm đựơc cũng chưa chắc đã kịp. Tất cả chỉ còn trông chờ vào hai chữ “phép màu” hy vọng sẽ sớm có người có nhóm máu phù hợp đến hiến. Có như vậy Phương Anh mới có cơ hội sống sót.
Cùng lúc đó tại lễ đường, vào khoảnh khắc cha sứ đọc lời tuyên thệ thiêng liêng Mạnh Quân ngó tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng hai cô gái đâu, anh sốt ruột đứng dậy định bụng ra ngoài đợi hai cô. Lúc này, anh mới để ý đến điện thoại phải có đến 30 chục cuộc gọi nhỡ, đang định gọi lại, điện thoại anh vừa hay liền đổ chuông.
_ Alo. Em đến đâu rồi.
_Anh mau đến bệnh viện đi.
_ sao. Anh là ai. Sao lại cầm máy của bạn gái tôi.
_ Bạn gái anh cùng một cô gái vừa đụng xe, đang cấp cứu ở bệnh viện Hòa Đức, anh mau đến đi.
Mạnh Quân không biết mình làm sao mới có thể đến được bệnh viện,anh chỉ nhớ mang máng trong lúc cha sức đang đọc lời chúc phúc, anh đột nhiên lao vào hét lớn ‘ Linh bị tai nạn, tính mạng đang nguy cấp” rồi kéo Đức đi. Mặc kệ quan khách xung quanh, hoang mang,ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thùy đến lễ đường, nghe tin cũng vội vàng chạy đến bệnh viện với mọi người. Lúc cô đến, Diệp Linh và Phương Anh đều đang tiến hành cấp cứu.
Khi bác sĩ thông báo không tìm được nhóm máu phù hợp với Phương Anh, trái tim Quân như muốn ngừng đập cũng may vào giây phút cuối cùng đó, một lời nói nhẹ tựa lông hồng của ông Minh đã kéo vớt linh hồn đang từ đáy vực sâu của anh sống dậy. Thật may mắn khi ông Minh và Phương Anh đều có chung nhóm máu.
_ Mẹ, bố. Chị Linh sao rồi.
_ Bác sĩ vẫn đang cấp cứu. Thùy sợ hãi nắm lấy tay mẹ. Bỗng nhiên, tầm mắt cô rơi trên người Nguyệt, lửa giận trong lòng cô bừng bừng cháy sáng, cô tức giận tiến tới tát liên tiếp 2 phát vào mặt Nguyệt trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
_ Thùy, em làm gì vậy.
_ Chị hỏi tôi làm gì. Chị xem đây là cái gì. Thùy ném tờ giấy xét nghiệm vào mặt Nguyệt..
_ EM,..sao em có cái này. Nguyệt sợ hại nhìn tờ giấy
_ Thùy, có chuyện gì về nhà nói. Bây giờ không phải lúc gây chuyện.
_ Bố, không phải con gây chuyện. MÀ là chị ta. CHính chị ta đã làm giả kết quả xét nghiệm. Chị Linh vốn không phải con ruột của bố mẹ và chị ta vốn cũng không mang thai. Bố mẹ xem đi. Thùy giật tờ giấy trên tay Nguyệt đưa cho bố mẹ xem.
Quân và Đức đều thất thần, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
_ Không, hai bác đừng tin. Chuyện này không phải đâu.
_ KHông phải. Vậy cô giải thích tờ giấy này thế nào. Tôi thật quá thất vọng về cô. Cô đi đi. Nếu không tại cô có lẽ cái Linh cũng không phải nằm đây.
Van nài hai cụ không được, Nguyệt quay sang cầu xin sự tha thứ của Đức nhưng cái mà có nhận được chỉ là cái nhìn lạnh lùng đầy chán ghét, xa lạ của anh, cùng câu nói không thể nhẫn tâm hơn” Cút”
Biết bản thân ở lại cùng chẳng có ích gì, Nguyệt đau đớn, lết từng bước nặng nhọc ra ngoài bệnh viện. Lúc sang đường, khi đèn giao thông chuyển đỏ đối với người đi bộ, Nguyệt không để ý cứ thế băng qua đường.
ầm.
Chiếc ô tô đầm sầm vào người Nguyệt, hất văng cô ra xa, máu từ đầu cô chảy xuống mặt đường, loang lổ cả một mảng. Mắt cô hoa dần, đầu óc dần đần mất đi ý thức, trước khi thiếp dần đi cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng người đi đường xì xào “ Gọi cấp cứu, cấp cứu”
Sau mấy tiếng im lìm, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
_ bác sĩ, vợ con tôi sao rồi.
_Phẫu thuật rất thành công. Mẹ tròn con vuông, là một bé gái nặng 2,3kg.
_ Cảm ơn bác sĩ. Đức rưng rưng nói.
_ Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.
Một tiếng sau, Phương Anh cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, phẫu thuật tuy đã thành công nhưng do cô bị thương khá nặng nên phải mất 1, 2 ngày mới có thể tỉnh lại được. Để tiện chăm sóc cho cả hai, Hữu Đức đăng ký cho hai người ở chung một phòng. Sắp xếp xong xuôi, anh mới điện về cho bố mẹ Linh và Phương Anh dưới quê. Nghe tin con gái bị tai nạn, hai gia đình nghĩ cũng không kịp nghĩ, cứ thế vội vàng cầm tiền bắt xe lên thành phố.
Lúc bố mẹ hai người lên đến nơi, Linh đã tỉnh rồi, chỉ còn Phương Anh vẫn hôn mê. Tình hình cũng ổn dần hơn, lúc này đây, ông Minh, bà Thúy mới có thời gian kể lại mọi chuyện cho bố mẹ cô nghe. Ông bà Viễn nghe xong cũng cảm thấy vui mừng cho Linh, thật may con bé không phải con của họ, vậy là hai đưa trẻ có thể đến với nhau rồi.
_Có một chuyện tôi vẫn thắc mắc. Con bé không phải là con gái tôi, vậy sao trên người con bé lại có túi cầu may và sợ dây chuyền.
Ông Viễn im lặng,ánh mắt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, bất ngờ ông thốt lên:
_ Tôi biết rồi. CHị Sáu chị còn nhớ ngày tôi nhặt được con bé không, ngày đó chị cũng nhặt được Phương Anh còn gì. Không phải chị đã tắm rửa cho hai đứa đó sao. Có khi nào chị để nhầm không
_ Phương Anh cũng là con nuôi sao.
_Đúng vậy. Chuyện bọn trẻ làm con nuôi chúng tôi vốn muốn giữ bí mật đến lúc chết. Nhưng nay thấy ông bà có khả năng là bố mẹ của con bé nên chúng tôi mới nói. Dù sao chúng tôi cũng là người làm cha, làm mẹ tôi rất hiểu nỗi lòng của anh chị.
_Cảm ơn chị.
Bà Sáu “ à” lên một tiếng:
_ Đúng rồi, lúc đó túi cầu may và vòng cổ đều được quấn bằng một tấm vải đỏ để trong tã. Lúc tắm cho hai đứa nhỏ tôi cũng không để ý từ tã đứa nào rơi ra nên lúc sau hình như đã đút đại vào một đứa thì phải. Lúc đó, tôi đâu có nghĩ ngợi gì nhiều.
_ Nếu vậy chị Phương Anh có khả năng là chị con.
_Con bé có phải có vết bớt hình cánh sao ở bả vai không.
_ Đúng vậy. Cả con bé và Linh đều có vết bớt ở đó. Lúc nhặt đựơc hai đứa chúng tôi còn tưởng chúng là chị em sinh đôi cơ, về sau mới biết là không phải. Mẹ cô đáp.
_ Chị Phương Anh vừa có vết bớt vừa có chung nhóm máu hiếm với bố. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chị ấy rồi bố.
_ Chuyện này vẫn nên làm xét nghiệm lại một lượt. Bố mẹ không muốn bản thân lại nhần nhầm con gái một lần nữa.
Quá nôn nóng biết sự thật, ông Minh không thể chờ đợi Phương Anh tỉnh dậy đã lấy tóc cô đi làm xét nghiệm. Ngày nhận được kết quả, cả nhà vui mừng đến rớt nước mắt, ông bà Sáu nhìn gia đình họ như vậy cũng thấy mừng, dù sao họ đã độc chiếm cô con gái bé nhỏ này suốt bao nhiêu năm qua cũng đã đến lúc để con bé biết sự thật rồi, dù con bé có lựa chọn thế nào ông bà cũng không ý kiến.
Ở một góc giường khác, Diệp Linh vui vẻ ôm con, hạnh phúc tựa đầu vào vai anh, cười nói:
_ Anh à, em không mơ chứ.
Hữu Đức cầm tay cô nên mơn trớn, cạ cạ răng cắn nhẹ một cái, Diệp Linh kêu khe khẽ” Á. Anh làm gì vậy”
_ Đau không.
_ Đau chứ sao không. Anh hỏi thừa thế.
_ Đau tức là không phải mơ rồi. là sự thật đó ngốc ạ.
Cô phì cười, tựa vào lòng anh, hít hà mùi hương cơ thể mà bấy lâu nay cô mong nhơ nhưng lại chẳng thể tới gần.
Hai ngày sau, Phương Anh mới lười biếng tỉnh dậy, trong khi đầu óc còn ngơ ngơ chưa kịp hoạt động cô đã bị tiếng khóc của mọi người làm lú hết não. Mãi một lúc lâu sau cô mới nhận ra được điểm gì đó sai sai, cô đẩy bà Thúy ra,lễ phép nói:
_ bác gái, bác nói gì vậy. Cháu không hiểu.
Sau một tiếng nghe các bô lão giải thích cuối cùng bộ não tê liệt của cô cũng hoạt động trở lại. Tuy có chút ngượng ngùng, gượng gạo nhưng trước ánh mắt mong chờ và cái gật đầu khích lệ của bố mẹ, Phương Anh cũng thành công gọi hai tiếng bố, mẹ khiến vợ chồng ông Minh vui vẻ, mỉm cười suốt cả ngày.
Sóng gió qua đi, mặt trời lại lên cao. Ai nấy cũng dần quay về cuộc sống thường ngày của mình. Tuy nhận lại bố mẹ ruột nhưng tình cảm của Phương Anh đối với bố mẹ nuôi vẫn nồng nhiệt như xưa, thậm chí còn có phần quan tâm hơn. Bên cạnh đó, tình cảm giữa cô và Quân cũng đã tiến triển lên một bậc nữa. Cô đã chính thức nhận lời cầu hôn của Quân, định ngày 10 tháng 8 tổ chức hôn lễ.
Sau 1 tháng về quê mẹ ở cữ, Linh chuyển lên nhà Đức sống. Sau bao sóng gió, hai người cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn bằng một đám cứơi hạnh phúc, hôn lễ đựơc tổ chức chung với Phương Anh.
Một ngày, Linh đi mua đồ chuẩn bị cho đám cưới vô tình gặp Thiên, anh bây giờ đang làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng chăn ga, gối đệm Yên Hùng. Nghe nhân viên ở đó nói, cuộc sống của anh cũng chẳng dễ dàng gì, tiền làm được bao nhiêu liền bị Mai giữ hết, cô ta vẫn không bỏ được cái thói ghen bóng ghen gió, thỉnh thoảng lên cơn điên là lại lồng lộn lên bất chấp có là nơi làm việc của chồng cũng chạy đến ầm ĩ, khiến Thiên xấu hổ phải xin chuyển việc liên tục, nơi này đã là nơi làm việc thứ 5 rồi. Thiên cũng chẳng phải hạng đàn ông biết nhẫn nhịn gì cho cam, vài lần anh còn nhịn sau có lần cô ta quá đáng qua, anh không ngần ngại trước mặt mọi người tát cho cô ta vài bạt tai, cũng may là có mọi người can ngăn không có khi Mai cũng bị anh đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra... Hai người họ dăm bữa nửa tháng cứ vậy mà lôi nhau ra gây một trận lớn, rồi chẳng cần biết mặt mũi thể diện ở đâu cứ thích là lao vào tẩn nhau như chuyện thường.
Diệp Linh nghe xong chẳng biết nên vui hay nên buồn. Cô chỉ khẽ cười, coi như bản thân vừa nghe một câu chuyện phiếm về người lạ, nhẹ giọng bảo nhân viên giới thiệu:
_ Em gói cho chị bộ này nhé.
Cầm đồ ra khỏi cửa tiệm, Diệp Linh mỉm cười rạng rỡ, bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh mắt trời thật rạng rõ.
Ở một chỗ không xa, Hữu Đức mở cửa xe bước xuống, vẫy tay, cười thật tươi.
“Hữu Đức, anh từng nói bước qua nỗi đau là hạnh phúc. Và hạnh phúc của em chính là anh. Anh là tình yêu, là ánh sáng, là vầng thái dương soi sáng cuộc đời em. Gặp được anh, yêu anh chính là may mắn lớn nhất cuộc đời em
Hữu Đức, em yêu anh.”
Truyện đã kết thúc, số phận của Nguyệt là sống hay chết là em để mọi người tự định đoạt.
Đối với Mai và Thiên cũng vậy, với cá nhân em hôn nhân không hạnh phúc chính là sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ luôn mở miệng tự hào với hai chữ” tình yêu”
The end