Trường THPT V.I.P - top 10 các trường THPT có chất lượng giáo dục và có danh tiếng nhất tại Việt Nam, đồng phục của trường cũng đưa vào top đồng phục đẹp nhất THPT (mỗi khối có đồng phục khác nhau. Khối 11 thì nữ váy vàng nhạt, áo thun cộc tay xanh đậm; nam: quần dài màu vàng nhạt, áo giống nữ), không phân biệt tầng lớp, chỉ cần có học lực khá, giỏi và có điều kiện thì đều có thể nộp đơn xin học nhưng phải thông qua buổi thi xét tuyển chất lượng. Xuân Thu vừa học xong lớp 10 thì chuyển nhà, nhà nó gần trường V.I.P nên nó nuôi hy vọng đạt điểm vào học, nó ôn cật lực và nhiều nhất là môn anh – môn yếu nhất của nó. Nhưng kết quả công bố thì điểm anh văn của nó chỉ đạt 4/10 điểm, tuy vậy nó vẫn vui mừng vì nó vẫn được nằm trong danh sách tuyển chọn nhờ điểm văn, toán đạt 8/10 điểm và may mắn hơn là nó được vào lớp 11a1 – lớp chọn (vì 11a1 vừa có 1 học sinh chuyển trường mà chỉ có nó cao điểm nhất nên nhà trường cho vào lớp chọn luôn)
Đó là một sáng thứ hai đẹp trời, tiếng chim hót líu lo thì đâu đó trong căn nhà nhỏ xinh số 281 cũng có tiếng hót líu lo của “người” – không ai khác chính là nó. Nó vác cặp từ lầu 2 xuống nhà bếp với khuôn mặt rạng rỡ vì hôm nay nó bắt đầu đi học, tiếng chân của nó rầm rầm như đi diễu hành quân đội. Mẹ nó từ bếp vọng ra: - Xuân Thu à! Nhà mình mới xây con đi như vậy khéo nhà ta không có nhà ở bây giờ. Vào ăn cơm rồi đi học kẻo trễ đấy!
Nó dạ một tiếng như dỗi mẹ nhưng vẫn tiếp tục đi rầm rầm đi vào bàn ăn. Tiếng cười nói rôm rã khắp căn nhà tạo nên một buổi sáng thật ấm áp. Ăn xong nó thưa ba mẹ đi học, dọc đường đi học nó không ngưng cái cảm giác thích thú khi được học trường V.I.P. Tới cổng trường nó nhìn mê cái cổng mà không biết bao nhiêu lần, từ khi chuyển nhà, cứ mỗi lần đi ngang qua nó cũng phải mất 15p để ngắm cái cổng!?! Ấy thế mà hôm nay, nó đã phát hiện chuyện động trời ngay bụi cây gần cổng vào trường….nó thấy 1 cậu học sinh?? Nó thầm nghĩ: “Cậu ta làm gì vậy nhỉ? Không mặc đồ đi học, người ngợm thì bẩn, quần áo thì dơ, đã vậy cứ lén lén lút lút ngó vào trường rình cái gì đó…Chả nhẽ là….ăn mày??” (đầu óc quá đơn giản hay cao siêu nhỉ???)
Nó tiến lại nhìn chằm chằm cậu như vật thể lạ. Cảm giác như có ai đó nhìn mình cậu quay người lại, đúng lúc đó nó lấy tay vỗ vai cậu. Cậu quay người la lên, theo phản xạ tự nhiên nó cũng la theo cậu. Cậu bịt mồm nó lôi ra chỗ khuất, nó không phản ứng gì và mắt nhìn cậu không rời. Cậu thấy vậy thả nó ra, bật cười:
-Tôi đẹp trai quá hả? Cậu muốn tặng quà thì nhanh lên. Vì là fan của tôi nên tôi tha mạng cho cậu suýt làm tôi bị phát hiện.
Nó không đáp, kéo cậu qua quán “Breakfast” đối diện trường. Bảo cậu ngồi ở ghế nó vô gọi đồ ăn cho cậu.
-Chị ơi, lấy cho em 1 cái bánh sanwitch….ờ…2 cái đi chị….à….thêm một ly sữa nóng nữa chị. –Nó lại quầy mua đồ đặt đồ ăn và lẩm nhẩm 1 mình:”Tội nghiệp số phận đã bất hạnh mà còn bị chứng ảo tưởng mình đẹp trai”. Trả tiền, nó lấy đồ ăn đưa ra cho cậu. Cậu đang đói nên thấy đồ ăn thì nhai ngấu nghiến như bị đói 3 ngày. Nó thấy tội nghiệp nên an ủi:
-Số phận là vậy! Đáng lẽ tuổi của cậu cần được đi học nhưng lại đi làm ăn mày...
Nó vừa nói xong mọi hoạt động của cậu như ngừng lại. Nó nghĩ mình hơi quá lời nên nói lại:
-À! Tớ không có ý gì. Sorry cậu nha! Mà chắc cậu sorry nghĩa là xin lỗi…Tớ sợ cậu không biết. Không cần ngại đâu, tớ hiểu mà!
Vừa xong câu, trống trường đánh, nó vội vã cầm cặp phi thẳng vào trường nhưng không quên nói vài câu với cậu:
-Tôi tên Trịnh Xuân Thu. Rất vui được quen cậu. Goodbye!
Nó thở phào nhẹ nhõm vì không bị nhốt ngoài trường. Nhưng nó đột nhớ quên giải thích nghĩa từ Goodbye cho cậu
-Ấy chết! Mình quên dịch nghĩa goodbye cho cậu ấy rồi. Không biết cậu ấy có biết goodbye nghĩa là hẹn gặp lại không!!! Mà thôi, phải tìm lớp học của mình thôi. (Goodbye là hẹn gặp lại??)
Trong khi nó tung tăng đi tìm lớp thì cậu đang ngồi đơ người và sau 1s ngẫm nghĩ, “phụt” tất cả những thứ cậu đang ăn trong miệng bay ra ngoài
-Tôi? Ăn mày? Không biết tiếng anh? Sorry nghĩa là gì không biết? để tôi dịch cho cậu? Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Thử để tôi gặp lại cậu 1 lần nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. –Cậu hét toáng lên chạy xồng xộc vào trường nhưng chưa đầy 1s trước khi xuất phát, cậu bị chủ quán kéo lại:
-Xin lỗi phiền cậu thanh toán tiền ăn dùm ạ!
Mắt chữ O, mồm chữ A, cậu lắp bắp:
-Không phải con nhóc hồi nãy trả tiền rồi ạ? -Cô nhóc ấy chưa trả tiền. Của cậu hết 30 ngàn.
Vì tiêu hết tiền nên cậu đành đưa cho chủ quán cầm trước cái đồng hồ nhập từ Pháp rồi cậu ra chuộc lại sau.
Quay trở lại 15p trước... Khi nó trả tiền, lấy đồ ăn thì có vẻ quá trình suy nghĩ khiến nó lao tâm nên vừa móc tiền ra đã nhét vô túi và….khiến cho ai kia đang phải chịu cảnh “thân tàn ma dại” (thực tại). Cậu đi với vẻ bực dọc và không ngừng lầm bầm mắng chửi nó và quên béng đi mối nguy hiểm đang rình rập. Cậu bay qua cái cổng (vì là cổng xếp nên không cao) đầu chỉ nghĩ tới việc trả thù
-Tôi mà tìm được cô thì tôi sẽ cho cô không nguyên vẹn!...Mà cô ta tên gì nhỉ? Xuân Xuân gì đó. Hình như là họ Trịnh…Trịnh Xuân Thu?? Đúng không ta? Hay là Trịnh…
Chưa kịp nói hết câu thì bên cậu vang lên tiếng nói nhẹ nhàng:
-Thưa cậu! Tôi tên Trịnh “Bảo Vệ” ạ!
Nghe xong cậu hoảng hồn chạy vọt như bay với tốc độ ánh sáng về kí túc xá. Còn bác bảo vệ thì hì hà hì hộc, thở dốc mà hét:
-Cứ thử trốn đi chơi đêm nữa coi! Tôi thề là bắt cậu cho bằng được đấy! (Vầng, câu nói lặp đi n lần, và lần bắt lại là 0)
Kết thúc tiết 1, như mọi lần đại sảnh lầu 1 của khối 11 lại vang lên tiếng la hét đến chói tai của bọn nữ sinh
-Anh người yêu à! Em có làm cơm chiên trứng cho anh nè! – Nữ sinh 1
-Xớ, ai mà thèm cơm chiên trứng của cô. Anh à! Em tặng anh sô cô la ngọt ngào nè anh. – Nữ sinh 2
-Gì vậy trời! Mấy người chập mạch hết dồi. Ăn mấy thứ đó để anh Phong mập ra à! Anh đừng nhận nha anh Phong. –Nữ sinh 3
Bao nhiêu cái liếc mắt “ngọt ngào” mà các nữ sinh trao cho nhau khiến người ta phải “ganh tị”. Nhưng từ khi nào Trần Phong đã thoát khỏi sự bao vây, đứng ngay cửa ra vào mà rằng:
-Này, sắp vào lớp rồi, các cậu nên giải tán thôi! – Kèm theo đôi mắt cười rạng rỡ đốn tim bao nhiêu người có mặt ở đó!
Còn ở nơi “bận rộn” với “người nào đó” thì đã hơn 45p trôi qua chưa tìm thấy lớp 11a1?? Vầng, chính là nó! Cái chân thoăn thoắt chạy hết nơi này đến nơi khác khiến người ta không khỏi tội nghiệp thì ánh mắt của một người nào đó lại đầy sự vô cảm.
-Trường học chứ không phải là nơi cậu làm trò ở đây. –Giọng nói lạnh như băng nhưng lại đầy sự oai nghiêm phát lên làm tất cả mọi thứ trở nên ghê sợ và ngay cả nó cũng phải ngưng lại hành động của mình
Nó quay lại thì thấy một chàng trai cao to, khuôn mặt không tí cảm xúc nhìn thẳng vào nó với sự giận dữ. Nó lên tiếng:
-Tôi xin lỗi. Cậu đang nói tôi sao?Nó thấy chàng trai im lặng nên nói tiếp: -Tôi đang đi tìm lớp nên có hơi… -11a1? -Đúng vậy. Tôi mới chuyển trường nên…. –Im! -Tôi nói là quyền của tôi! Tôi chỉ muốn làm quen thôi tại sao cậu…?? -Cậu có tư cách gì để làm quen tôi? -Tôi.... –Nếu không có tư cách thì im đi. Lớp 11a1 ngay trước mặt cậu đấy. Cậu bị cận thị bao nhiêu độ vậy? Hay bẩm sinh đã ngu ngốc đến nỗi không đọc được cái bảng tên lớp?
Nói xong chàng trai bỏ đi để lại nó "ngu người" vì nãy giờ không hiểu chuyện gì xảy ra và tại sao nó lại bị chửi bởi 1 tên không quen biết?!?. Khối 11 lại trở về trong yên tĩnh và tiết 2 sắp bắt đầu!