Buôn Đồ Người Chết

Chương 16: Chương 16: Diêm vương quân




Người Nhật bản, tinh thần võ sĩ đạo rất cao, bọn hắn chiến bại đều mổ bụng tự sát, không cam lòng. Điều này sẽ lưu oán khí mãnh liệt lên thân đao. Bình thường, oán khí theo thời gian sẽ từ từ tiêu tán đi. Nhưng nếu ở một nơi cả ngày không thấy ánh sáng, ví như ở tầng hầm, oán khí không những không tiêu tán, ngược lại sẽ ngưng kết cùng một chỗ, hấp thụ “huyết quỷ” xung quanh mà tự duy trì.

Cái gọi là “huyết quỷ” thực ra là máu của rắn. Bởi sinh vật bên trong mặt đất, rắn là loài máu lạnh, nên võ sĩ đao sẽ “bức bách” rắn, khiến nó chủ động hiến ra máu tươi của mình, nuôi dưỡng oán khí.

Thời gian càng lâu, oán khí sẽ càng cường đại, một khi bị đào lên, không xảy ra án mạng mới là chuyện lạ. Nhất lại là người Trung Quốc, vù những võ sĩ đạo này rất hận người Trung.

Lúc trước, tôi dùng chuột để thử nghiệm, cũng vì xem xem, ở trong diêm vương pháp trường, có hay không tồn tại “huyết quỷ dưỡng oán“. Bởi, con chuột sợ nhất là mèo, tiếp theo là rắn.

Tiếp đó vừa rồi, tôi nói to mấy câu, cũng là để cho thanh đao nghe thấy. Trên người chúng tôi mặc đồng phục cảnh sát, mang theo hoàng khí mãnh liệt, đủ để chấn nhiếp thanh đao. Tôi muốn đem nó trả về cố hương, là một chiêu nịnh bợ, để nó biết không những tôi không tổn thương đến nó, còn cho nó trở về nơi nó sinh ra.

Dù sao oán niệm lớn nhất trên võ sĩ đao, là quân nhân tham chiến, bỏ mạng nơi đất khách quê người, không thể trở về cố hương.

Tôi giải thích một lượt, hai tên ngốc kia cuối cùng nhìn tôi bội phục, chỉ thiếu nước khấu đầu mà thôi. Đương nhiên, dù vậy bọn hắn vẫn quanh co lòng vòng, có ý muốn hỏi tôi, thanh võ sĩ đao này, giá trị bao nhiêu.

Tôi do dự một chút, vấn đề này đúng là khó nói. Loại xà dục đao này, ở Nhật bản rất có giá. Bởi mấy ngàn năm tinh thần võ sĩ đạo truyền đời, người Nhật rất ngưỡng mộ những quân nhân mổ bụng tự sát, nên đối với bọn hắn, đây là báu vật gia truyền, dù ra giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Có điều giờ chúng tôi ở Trung Quốc, tìm đâu ra người Nhật nào muốn mua?

Lúc này, gã huynh đệ lại hỏi một vấn đề, đó là vù sao xà dục đao, lại xuất hiện ở trong diêm vương pháp trường?

Tôi cười lớn nói, trên thực tế, đó cũng chẳng phải diêm vương pháp trường, chỉ là căn cứ cũ của quân Nhật mà thôi.

Nhật bản phát động chiến tranh xâm lược Trung Hoa, thành lập hai nhánh quân, nổi danh khắp thế giới. Trong đó, một nhanh là Mặt Trời Đen 731, bọn chúng chuyên dùng người Trung Quốc tiến hành thí nghiệm trên cơ thể sống, giết hại vô số đàn bà trẻ em.

Còn có nhánh ngoại giới xưng là “Diêm vương quân“. Bọn hắn nhiệm vụ chủ yếu là tra tấn bức cung tù nhân chiến tranh.

Bát lộ quân thẳng thắn cương nghị đêu là kiên cường. Quân Nhật Bản muôbs có được tin tình báo, quả thực so với lên trời còn khó hơn, dùng cách tra khảo thông thương căn bản là không có kết quả.

Vậy là, Nhật Bản liền thành lập nhánh Diêm vương quân này, chuyên nghiên cứu các cực hình làm sao cho thống khỏi nhất. Có lẽ đối với bọn hắn, một mặt có thể đạt được tình báo, mặt khác còn thỏa mãn tâm lý biến thái của chúng.

Những tù binh không chịu mở miệng, đều sẽ bị đưa tới đây. Diêm vương quân nghiên cứu hình thức tra tấn hàng ngàn năm của Trung Quốc, đều nắm rõ, đồng thời tạo ra vô số loại hình cụ tàn khốc.

Thậm chí chúng còn bắt chước truyền thuyết, tạo ra một nới gọi là mười tám tầng địa ngục, sáng lập ra núi đao, biển lửa, chảo dầu các loại, chính là để phòng tuyến tâm lý của con người triệt để sụp đổ.

Tôi suy đoán, diêm vương pháo trường này chính là một phân bộ của diêm vương quân. Nhật Bản chiến bại, đầu hàng, diêm vương quân biết mình không thể tồn tại, tất cả liền mổ bụng tự sát.

Sau khi nghe tôi nói, Lý mặt rỗ cùng gã huynh đệ đùng đùng nổi giận, nói muốn cho nổ tung diêm vương pháp trường biến thái kia. Tôi nói, cái này không được. Gian hầm kia tốt nhất báo cho chính phủ đến xử lý. Hiện tại người Nhật tự cao tự đại, đối với những sai lầm trong quá khứ chưa từng ăn năn, thậm chí xuyên tạc việc chưa từng xâm lược Trung Quốc. Nếu tin đào được diêm vương pháp trường này đưa lên, sẽ là cáu tát vào mặt bọn hắn.

Gã huynh đệ nói hắn tình nguyện hiến mảnh đất này cho quốc gia, dùng để dựng nên bảo tàng kháng Nhật. Tôi vui mừng nhẹ gật đầu.

Có điều hắn còn lo lắng, không biết những hình cụ còn lại trong đó, có tác quái hay không. Tôi nói cho hắn yên tâm, sở dĩ những hình cụ kia xuất hiện cổ quái, đều là do oán khí trên võ sĩ đao thúc đẩy. Hiện võ sĩ đao đã bị mang đi, không có oán khí, chúng chỉ là đống sắt vụn thôi.

Cùng hai người bàn bạc xong, tôi liền chuẩn bị rời đi, nhưng huynh đệ kia vẫn chưa yên lòng, nói nhỡ đâu diêm vương pháp trường kia lại tác quái, chẳng phải hắn sẽ gặp nạn? Kiểu gì cũng giữ tôi lưu lại vài ngày.

Tôi bất đắc dĩ đáp ứng hắn ở lại thêm một ngày, trời tối ngày mai liền âm thầm rời đi. Dù sao ban ngày, cũng không dám nghênh ngang, thôn này đối với người ngoài không có chút thiện cảm.

Đợi qua một đêm, diêm vương pháo trường kia không có chút động tĩnh gì, tất cả đều nhẹ nhõm. Ngày thứ hai, sáng sớm gã huynh đệ ra ngoài xem thôn trưởng xử lý tên đạo sĩ kia thế nào.

Sau đó hắn ủ rũ trở về, tôi biết chắc kết quả không như ý. Thì ra, gã nói cho chúng tôi biết, đêm qua diêm vương pháp trường không còn động tĩnh gì, cái này trước kia chưa từng xảy ra, người trong thôn liền tưởng đó là do công lao tên đạo sĩ.

Tôi nghe không nhịn được cười, xã hội này đúng là như thế. Có tài năng thưoengf bị người đời khinh khi, kẻ dùng mánh lới lừa gạt là được tâng bốc.

Tôi cũng chả buồn chấp nhặt tên đạo sĩ kia, vả lại hắn được thôn trưởng tín nhiệm, giờ gây chuyện với hắn, là tự hại mình.

Cả một ngày tôi ngồi nghiên cứu xà dục đao, đồng thời tự hỏi, làm sao có thể chế ngự nó.

Tuy nói bột hùng hoàng ó thể ngăn chặn, nhưng thời gian dài, hùng hoàng cũng giảm bớt uy lực. Chỉ cần thêm một ngày không về được Nhật Bản, oán khí trên đâo sẽ thêm một ngày không tiêu tán.

Cũng không biết quan hệ trong giới có thể làm gì hay không. Tôi liền dùng quab hệ trong giới đồ cổ, truyền đi tin tức, hi vọng có thể mau chóng tìm người tới mua, mà nhất định phải là người Nhật Bản, để có thể mau chóng đưa nó về cố hương.

Đợi đến trời tối, gã huynh đệ lái xe đưa chúng tôi đi. Hắn vừa lái xe vừa nói với tôi, đã liên hệ với đội thu thập chứng cứ chiến tranh, nhân sĩ chuyên nghiệp sẽ mau chóng đến, mang đi hình cụ tròn diêm vương pháp trường.

Tôi gật đầu, cũng hi vọng hiệp hội này có thể đưa ra chứng cứ cho bên Nhật Bản. Làm sai không đáng sợ, đáng sợ là sai mà không nhận, còn mặt dày đòi người khác tìm chứng cứ.

Tôi tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo, nhưng tôi tuyệt đối không tôn trọng nước Nhật. Ngay lúc đang suy nghĩ, bỗng gã huynh đệ rít lên môt tiếng.

Tiếng thét bất thình lình chói tai, làm tôi giật mình, lập tức hỏi có chuyện gì. Gã huynh đệ lắc đầu nói không có gì, vừa rồi hình như bị cái gì chích một cái, có thể là côn trùng.

Thấy hắn không có việc gì, tôi cũng yên lòng, cùng họ Lý đằng sau đánh một giấc, dù sao mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi.

Cũng không biết có phải nằm mơ hay không, tôi tựa hồ mơ mơ màng màng nghe gã huynh đệ nói một tiếng: “ Bất cứ ai cũng đừng hòng rời đi.” Làm cho tôi lần nữa mở mắt, lại bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ. Bởi tôi phát hiện, mình vậy mà lại đang ngủ trong nhà gã huynh đệ, chưa hề ra khỏi thôn.

Đầu tôi thì mê man, như bị trúng thuốc mê, tôi dứt khoát đi rửa mặt, tính hỏi gã sao lại lái xe về.

Sau khi rửa mặt, tôi đánh thức hai người, kết quả cả hai cũng không hiểu hôm qua xảy ra chuyện gì, lòng tôi lập tức bất an, xem ra việc không đơn giản như tôi nghĩ.

Nhớ tới câu gã huynh đệ nói: “Bất cứ ai cũng đừng hòng rời đi.” Tôi liền hỏi hắn. Gã lắc đầu liên tục, nói không nhớ, chỉ nhớ đang lái xe, thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mặt tôi tức thì trầm xuống, phản ứng đầu tiên là sự việc ở diêm vương pháp trường vẫn chưa giải quyết xong, có phải xà dục đao ảnh hưởng tới bọn tôi?

Nghĩ tới xà dục đao, tôi liền vội hỏi: “Thanh đao đâu rồi???“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.