Gã huynh đệ nghe tôi nói thì sắc mặt trắng nhợt: “Máu quỷ, ta là lần đâu nghe thấy ma quỷ cũng có máu.”
“Buổi tối hôm nay ngươi sẽ biết.”
Nói xong, tôi đem đao đưa cho hắn: “Hiện giờ ngươi hãy theo chỉ dẫn của ta, đem thanh đao này ngâm trong nước tiểu một giờ, sau đó lau sạch sẽ rồi mang trả lại diêm vương pháp trường. Chúng ta phải điều tra nguồn gốc của thanh đao này.”
Lý mặt rỗ hồ hởi: “Tiểu ca, nhìn ngươi thần thái nhẹ nhõm, phải chăng đã nắm chắc cách phá giải?”
Tôi lắc đầu: “Không hoàn toàn nắm chắc, nhưng ta nghĩ cây đao này cũng không phải vật đại hung. Bởi đao kiếm cổ đại, hung ác tới cực điểm, đều sẽ uống máu. Giống như trong “Thủy hử truyện”, ở “Thanh diện thú” bảo đao do tổ tiên Dương chí truyền lại, có thể giết người không thấy máu. Kỳ thực là khi chém người, máu bắn ra đã bị nó uống hết. Thế nhưng cây đao này lại không uống máu, chắc sẽ không quá phiền phức.”
Gã huynh đệ cùng họ Lý nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Tôi lại bảo gã đi chuẩn bị ba bộ đồng phục cảnh sát, một thùng hùng hoàng, liệt tửu. Gã hỏi tôi muốn những vật này để làm gì? Tôi nói, đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ làm theo lời ta là được.
Bởi vì từ khi nhìn thấy cây đao, trong thời khắc này đầu tôi đã dần dần vạch ra một kế hoạch.
Gã huynh đệ vội đi chuẩn bị ngay; không tới hai giờ đã quay trở lại, mang đến ba bộ đồng phục cảnh sát, nguyên là hắn có quen một bằng hữu ở cục cảnh sát, liền tới hỏi mượn.
Đêm đến, thôn trang lại đặc biệt náo nhiệt, bởi vì mọi người đều tới xem đại sư làm phép siêu độ cho thi thể công nhân.
Tôi cũng thử ra xem, là thần thánh phương nào. Tôi yên lặng quan sát, người được mời tới mặc một đạo bào màu vàng, nhưng nhìn hắn có vẻ không chính tông, dù trang bị đầy đủ, có kiếm gỗ, cùng gương bát quái. Nhưng bộ râu kia, rõ ràng là dán lên, vác một bụng bia, đi mấy bước đều ợ hơi. Bộ dáng này xem ra, đó mới là quỷ. Có điều trưởng thôn lại một mực cung kính hắn, hắn ba hoa một câu trưởng thôn đều coi như thánh chỉ.
Lý mặt rỗ nói, ta thấy tên này là muốn lừa gạt đồ cổ từ pháp trường ra mà thôi, ngươi xem, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, nhiều khả năng trưởng thôn nhất định đem tất cả đồ vật, chắp tay mà đưa cho hắn.
Tôi cười nói: “Yên tâm đi, đợi chút nữa ắt có trò hay để xem.”
Đạo sĩ kia rất nhanh bày xong pháp đàn, cầm kiếm gỗ nhảy lên nhảy xuống như con khỉ. Chỉ thấy lão đem đạo giáo thủ ấn, kết thành Lan Hoa Chỉ, tôi liền có chút buồn cười, biết tỏng tên này một chút bản lãnh cũng không có, đơn thuần là tên lừa gạt quanh đây mà thôi.
Nhảy chốc lát, đạo sĩ kia bỗng ngừng lại nói: “Yêu nghiệt to gan, dám bén mảng làm họa thôn dân bách tính. Để bần đạo thu phục ngươi.”
Sau đó hắn nhảy vào trong diêm vương pháp trường, một lúc lâu mới leo lên, nhìn qua có vẻ mệt mỏi, trong tay còn để thanh đao ngâm nước tiểu mà tôi đặt vào khi nãy. “Đã tìm ra kẻ cầm đầu.” Đạo sĩ đem thanh đao ném xuống đất: “Đều là âm linh bám trên thanh đao này tác quái. Âm linh này sinh thời là một đồ tể, về sau trong lúc mổ heo, không cẩn thận bị rơi vào nồi nước sôi mà chết thảm, nên giờ mới tìm kẻ thế thân khắp nơi. Các người yên tâm, bần đạo đã đánh hắn hồn phi phách tán rồi.”
Các thôn dân lập tức reo hò, trưởng thôn vội chạy lại nói “tốt”, tiện đó đem tiền nhét vào tay đạo sĩ. Ai ngờ đạo sĩ khoát tay mà nói: “Tiền tài đối với bần đạo mà nói, chỉ như nước chảy mây trôi. Nếu các vị hương thân phụ lão thực lòng muốn báo đáp ta, chỉ cần mang hết đồ vật trong pháp trường đưa cho ta, để ta làm phép siêu độ hết thảy vong linh.”
Thôn trưởng lập tức gật đầu, nói không vấn đề.
Lý mặt rỗ gấp gáp, bóp tay tôi kêu lên: “Nếu đồ vật thật rơi vào tay người khác, chúng ta chẳng phải đi chuyến này công cốc sao?”
Tôi bảo họ Lý đừng có gấp, đạo sĩ kia không cầm vật gì đi đâu. Nghe tôi nói vậy, hắn mười phần hồ nghi, nhưng nhìn tôi tràn đầy tự tin, cũng không nói gì thêm, hướng ánh mắt theo dõi pháp trường.
Ngay khi các thôn dân chuẩn bị xuống pháp trường, mang đồ vật khiêng ra cho đạo sĩ, tôi thấy rõ ràng, toàn thân hắn run lên, biểu hiện cũng bắt đầu khổ sở.
Đến cuối cùng, đau tới nỗi nghiến răng ken két. Thôn trưởng tò mò hỏi. Đạo sĩ vậy mà một câu cũng không nói, chỉ nghẹo đầu một bên, thần thái kia, chẳng phải giống hệt thi thể bị móc sắt treo sao?
Sau đó hắn thậm chí cúi xuống, cầm thanh đao, đưa cao lên...Thôn trưởng càng kinh ngạc: “Đại sư, người bị làm sao vậy?”
Đạo sĩ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thôn trưởng nở một nụ cười quái dị. Một âm thanh khàn khàn từ cổ họng hắn phát ra, âm thanh hoàn toàn không giống giọng nói bình thường của hắn: “Baka!”
Sau đó hắn nâng đao, bổ về phía thôn trưởng. Thôn trưởng sợ hãi đến ngã nhào, mà đạo sĩ lại không buông tha, vẫn nắm chặt thanh đao, mồm thỉnh thoảng hô lên mấy câu không ai nghe hiểu. Tôi chỉ đoán được, mấy câu đó là tiếng Nhật.
Các thôn dân cũng sợ tròn mắt, không nghĩ tới đạo sĩ tại thượng lại biến ra bộ dạng này, lúc này có ba bốn tha h niên trẻ tuổi tiến lên can ngăn. Không ngờ đạo sĩ như phát điên, sức lực dị thường, ba bốn người đếu không ép được hắn.
Trong tích tắc, hắn chém bị thương mấy người, lập tức tiếng hét chói tai vang lên, các thôn dân bỏ chạy tứ phía.
Lý mặt rỗ lúc này mới vui vẻ: “Trương gia tiểu ca, ngươi thật đúng là thần cơ diệu đoán. Đây thực là một trò hay. Ngươi làm sao biết được chuyện này?”
Tôi vừa cười vừa nói: “Nếu đem ngươi ngâm trong nước tiểu một giờ, ngươi có thể khồn tức giận sao?” Tôi lo lắng sự tình vượt quá tầm kiểm soát, vạn nhất xảy ra án mạng sẽ không hay, bèn nhắn tin cho gã huynh đệ, bảo hắn nghĩ cách vẩy bột hùng hoàng lên thân đao.
Đạo sĩ kia ngừng lại giãy dụa, ngã ra đất sùi bọt mép. Thôn trưởng thấy tình hình không ổn, nâng hắn lên, cho người khiêng đi.
Tôu nhẹ nhàng thở ra, rút một điếu thuốc châm lửa.
Đám người thôn dân kia, cùng gã huynh đệ người đầy mồ hôi đi tới, hỏi tôi tiếp theo nên làm gì. Trải qua sự việc vừa rồi, hẳn họ đã biết “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên.”
Tôi cười, bóp tàn thuốc: “Đi thôi, chúng ta nên ra tay rồi.”
Sau đó tôi nhanh chóng đem đồng phục cảnh sat cho Lý mặt rỗ cùng gã huynh đệ, ba người mặc vào.
Dù không hiểu ý tôi, hai người vẫn miễn cưỡng làm theo. Tôi nhặt thanh đao lên, lạnh lùng nói: “Đao này rõ ràng là đao Nhật Bổn, có điều quân Nhật đã đầu hàng mấy thập niên, tại sao đao của chúng lại thất lạc ở Trung Quốc?”
Lý mặt rỗ cùng gã kia hai mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết giảu thích thế nào.
Tôi thở dài:“Được rồi, ngày sau đưa cây đao này trả về Nhật bổn, để nó tìm lại cố hương của mình. Mùa này chắc núi Phú sĩ hoa anh đào đều nở rộ rồi.”
Nói xong tôi lau sạch thanh đao, dùng một tấm vải gói kỹ lại, cùng hai người mang về nhà.
Về đến nhà, Lý mặt rỗ cùng gã huynh đệ đều sững sờ nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi đem thanh đao, thận trọng đặt trên bàn, rồi cất lời: “Trên đường đi, hai người hẳn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta?”
Họ Lý gật đầu: “Há lại chỉ có nhiều vấn đề ta hiện tại đầu óc đều rối bời. Tiểu ca, đừng thừa nước đục thả câu, tranh thủ thời gian giải thích cho ta xem lai lịch cây đao này thế nào, chuyện Nhật bổn đầu hàng là ra sao?”
Tôi gật đầu. Ký thực cây đao này cũn không phải cây đao thông thường. Mà là đao của quân nhân Nhật bản chuyên dùng để mổ bụng tự sát khi thất bại. Người trong nghề gọi là xà dục đao. Tôi nói nó là đao mổ bụng, chính bởi vì trên múi đao có dính một tia máu tươi....