Buôn Đồ Người Chết

Chương 56: Chương 56: Tiên trong tranh




Tôi dở khóc dở cười nhìn Lý mặt rỗ: "Thật tốt lão Lý, chúng ta lại gặp nhau."

Lý mặt rỗ giận tím mặt, hung hăng lườm tôi: "Thật xin lỗi, ta đi nhầm chỗ."

Nói xong, hắn quay người định rời đi. Nhưng đang lúc khó khăn, có người tới làm tăng thêm lòng dũng cảm cho tôi, sao có thể buông tha cho hắn? Tôi liền đuổi theo níu tay Lý mặt rỗ: "Ngươi không đi nhầm đâu, có phải tiểu Nguyệt gọi ngươi tới không?"

Hắn trừng mắt thật lớn, mắng: "Hai người các ngươi, hùa nhau lừa lão tử."

Tôi cười nói: "Cứ cho là ngươi không cần thể diện, nhưng nếu bây giờ ngươi đi, ta nghĩ tiểu Nguyệt cả đời này sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa."

Tôi vừa đấm vừa xoa, hắn cuối cùng chỉ có thể nhìn tôi oán hận, ở lại.

Thì ra, tiểu Nguyệt gọi điện cho hắn, nói muốn cho hắn một bất ngờ. Lý mặt rỗ bỉ ổi như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng đen tối, liền hấp tấp chạy đến.

Lý mặt rỗ hỏi tôi chuyện này rốt cuộc là chuyện gì. Tôi cũng không giấu diếm hắn, đem tất cả sự tình nói ra.

Nghe xong, hắn chau mày: "Đao phủ trong tranh lợi hại như vậy, chúng ta ở đây, chẳng phải chờ chết sao?"

Tôi nói yên tâm đi. Cho dù tối nay không giải quyết được nó, cũng không nguy hiểm tới tính mạng đâu.

Lý mặt rỗ hiếu kỳ hỏi tôi, tại sao đao phủ trong tranh lại ra ngoài giết người? Tôi nói, thực ra đây cũng là một loại vật tà âm, trong nghề thường gọi là "tiên trong tranh".

Trên thực tế, nhân vật bên trong tranh cổ, tiếp xúc với con người lâu ngày sẽ từ từ hấp thụ nhân khí, khôi phục tính cách lúc còn sống, làm bọn chúng nghĩ rằng mình vẫn chưa chết, sẽ làm những chuyện khi còn sống thường làm.

Ví như đao phủ, sẽ vẫn đi hành hình. Mà phán quan, vẫn sẽ tuyên phạm nhân có tội.

Lý mặt rỗ nghe tôi nói thì sợ hãi, liền hỏi tôi, đao phủ này liệu có chém chúng ta không?

Tôi cười nói, chẳng phải đã sớm nói cho ngươi, chúng ta đêm nay sẽ bình an vô sự sao. Nói xong tôi liền đưa đạo cụ đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Đạo cụ là hai bộ quan phục tứ phẩm triều Đường. Do tiểu Nguyệt mượn từ công ty, trước kia các nàng có tập Đường triều cổ trang hí đã dùng qua, rất giống với y phục thật thời đó.

Ý của tôi là, tôi với lão Lý sẽ đóng giả làm quan trên của viên quan trong tranh. Cho dù đao phủ khát máu như mạng, cũng sẽ không dám đắc tội quan lớn.

Lý mặt rỗ trong lòng vẫn còn lo lắng. Có điều việc đã đến mức này, có lo lắng cũng vô ích.

Tôi với hắn dùng mực nước, bôi từ đầu tới chân một lượt, nhìn qua rất thật, giônga như hai nhân vật bước ra từ bức họa đen trắng. Sau đó mặc quan phục tứ phẩm, nhìn chăm chăm vào bức tranh.

Lý mặt rỗ hỏi, tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, nói trước để hắn chuẩn bị tâm lý.

Tôi cười nói, lát nữa đao phủ sẽ xách đao từ trong tranh đi ra. Mục đích của chúng ta, là tìm hiểu xem tại sao hắn lại muốn giết người vô tội.

Hắn đã có thể hiển linh, chắc hẳn năm đó hắn chết không cam lòng.

Lý mặt rỗ sợ hãi gật đầu. Tôi nhìn hắn run rẩy toàn thân, có chút áy náy, vỗ vai hắn an ủi, nói hắn, đã giả thì giả cho giống, quan trên phải có khí thế bức người. Ngộ nhỡ chút nữa lộ tẩy, chúng ta sẽ thảm hại.

Lý mặt rỗ quay sang hỏi tôi, có thể đánh hắn một quyền không. Tôi thắc mắc hỏi hắn sao tự nhiên lại muốn ăn đòn? Hắn nói, chỉ khi hắn tức giận, mới phát ra được khí thế.

Thức là chuyện tốt hiếm có, tôi lập tức cho hắn một bạt tai. Hắn tức thì phẫn nộ, hung thần ác sát bộc lộ, quả thật rất giống phán quan.

Tôi cũng tự suy nghĩ ra chuyện phẫn nộ trong đầu, để tăng thêm phần uy nghiêm của mình. Tôi nghĩ tới cái chết của ông nội và bố.

Vừa nghĩ tới việc hai người có thể bị tổ chức nào đó hại chết, trong lòng tôi liền không kìm được tức giận, khí thế đề cao mấy phần. Xem ra biện pháp của lão Lý rất có tác dụng.

Đêm nay yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng dế kêi cũng không có. Toàn bộ lầu ba chie còn có tôi với Lý mặt rỗ, cùng một bức họa. Trong phòng không bật đèn, bởi sợ gây ảnh hưởng tới tiên trong tranh.

Vết máu trong phòng đã được tẩy rửa sạch sẽ, thi thể cũng chuyên tới nhà xác, có điều tôi vẫn lờ mờ ngửi thấy mùi máu tanh. Mùi tanh tưởi này làm tôi không khỏi nghĩ tới nạn nhân, lúc chết đầu bị chặt đứt nhưng vẫn bò lê bò lết, tình cảnh này làm tôi nổi da gà.

Lý mặt rỗ khí thế giữ được không bao lâu, thì mắc tiểu. Hắn nhịn đến đỏ bừng mặt, lại không dám đi vệ sinh, liền lôi tôi đi cùng.

Trở về chúng tôi lại ngồi tại ghế, đối diện bức cổ họa.

Thời gian trôi qua, cổ họa bắt đầu có động tĩnh. Ban đầu là một trận cuồng phong cổ quái nổi lên, thổi giấy kêu loạch xoạch. Ngay sau đó, từ bức họa, xuất hiện một đôi mât đỏ như máu.

Cặp mắt kia ngày càng mở lớn, phát ra ánh sáng đỏ, cứ như vậy nhìn chòng chọc vào chúng tôi.

Không biết đôi mắt này tại sao lại phát sáng. Điều này làm lòng tôi bắt đầu hoang mang.

Ánh sáng đỏ lan dần, sau đó bao trùm tất cả nhân vật bên trong bức họa: phán quan, đao phủ, phạm nhân thậm chí cả bách tính đứng xem.

Tất cả mọi người toàn thân đỏ ọc, giống như ngâm mình trong bể máu. Tôi chợt nhìn thấy từ trục gỗ của bức tranh xuất hiện một giọt máu chảy xuống, kinh tâm động phách.

Lý mặt rỗ cũng không ngồi yên nữa, xích ghế lại gần tôi, run rẩy.

Dày vò một lúc như vậy, cuối cùng cũng chờ được tiên trong họa có hành động. Nhưng lại là đao phủ trong tranh, giống như đang sống, giơ đao nhắm ngay cổ nạn nhân chặt xuống.

Động tác rất nhanh, chỉ trong chớp mắt phạm nhân đầu lìa khỏi cổ, sau đó lăn từ trong tranh xuống đất, dưới chân chúng tôi.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, đầu phạm nhân vừa lăn đến chân chúng tôi, xung quanh không gian liền biến đổi.

Cả thế giới biến thành đen trắng, lúc này tôi đang ngồi trên bàn phán quan, trước mặt là đao phủ đang thở hồng hộc, nhìn thi thể phạm nhân. Quàn chúng đứng xem xì xào bàn tán.

Lòng tôi nảy một cái, tình hình vượt quá dự kiến, không ngờ tới mình lại xuyên không đến thế giới trong bức tranh.

Có điều trong bức tranh, tôi là phán quan, có thể sẽ an toàn.

Đao phủ hành hình xong, đám bách tính trầm mặc một hồi, thậm chí có kẻ lén lau nước mắt. Xem ra phạm nhân bị oan mà chết.

Đao phủ mồ hôi đầm đìa đứng nhìn thi thể, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tôi không dám nhúc nhích, quan sát thật kỹ. Tôi biết, tên đao phủ này chắc chắn có uẩn khúc đằng sau, nhất định phải khám phá chuyện xưa của hắn.

Bỗng nhiên tên đao phủ chạy tới trước mặt tôi, nghẹn ngào quỳ xuống: "Đại nhân, tiểu nhân không muốn tiếp tục làm nghề này nữa, chỉ muốn về nhà làm ruộng, an dưỡng tuổi già."

Tôi hít một hơi thật sâu, đang không biết trả lời hắn thế nào cho phải, trong miệng lại tự nhiên phát ra một câu: "Hai tay của ngươi đã nhuốm máu tươi, không làm nghề này, không sợ gặp báo ứng sao?"

"Thái tử là người tốt." Đao phủ bỗng nhiên gào khóc: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân làm thái tử chết không toàn thây, đôi tay này có lỗi với đại Đường, hãy để nó lại đi."

Nói xong, đao phủ vung đao, chặt một cánh tay của mình xuống.

Hiện trường lập tức hỗn loạn, dân chúng đứng xem nhao lên, hô to thái tử vô tội.

Máu tươi bắn xa, nhuộm đỏ quan phục của tôi. Tôi giật mình, lập tức đứng dậy, miệng lại lần nữa không thể tự điều khiển nói: "Nô tài to gan, dám làm loạn pháp trường, ngươi muốn tạo phản?"

"Tên cẩu quan, ngươi giết đại Đường thái tử, còn làm việc cho con yêu Hậu kia, hôm nay ta phải thay trời hành đạo, giết ngươi để tế vong linh thái tử."

Nói xong, đao phủ dùng tay còn lại, cầm quỷ đầu đao lên, bổ tới phía tôi.

Tôi giật mình, liên tục rút lui, muốn né đao này của hắn. Nhưng hắn quá hung mãnh, tốc độ lại rất nhanh, một đao chém vào tay tôi.

Trong chớp mắt tay đôi đứt lìa, máu tươi phun xối xả. Tôi bị dọa trợn tròn mắt, điều này đã vượt quá xa dự liệu của tôi, không ngờ đao phủ dám giết mệnh quan triều đình.

Xem ra, dù tôi chuẩn bị kỹ thế nào, vẫn không an toàn. Tôi theo bản năng liền chạy trốn, đồng thời hô to binh lính, xung quanh bắt phản tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.